Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 14

Tác giả: Tào Đình

Ba người bọn họ vốn đã nằm cuộn tròn trong chăn lúc bấy giờ đều lồm cồm bò dậy, nhảy từ trên giường xuống dưới đất, thi nhau lắc mạnh người Ngụy Nhất trong bóng tối:

“Cậu thành công rồi, cậu thành công rồi! Tất cả mọi mối tình đều bắt đầu từ việc mượn sách! Có cơ hội mượn sách, sẽ có cơ hội để trả lại! Mượn quần áo cũng giống như vậy!”

Sau đó, ba cô bạn xông lên trong tư thế của kẻ ςướק, lột ngay chiếc áo khoác mà Ngụy Nhất đang mặc trên người ra.

Ngụy Nhất vốn đang bị sốt, giờ lại bị lắc qua lắc lại tới mức chóng hết cả mặt. Phải khó khăn lắm cô mới tỉnh táo lại được, thấy ba cô bạn cùng phòng châm nến lên, nước mắt lưng tròng, không ngừng sờ sờ nắn nắn chiếc áo khoác. Trông giống như con hắc hùng tinh khi lấy được chiếc áo cà sa của Đường Tăng trong phim Tây du ký vậy.

Nguyệt Nguyệt nói:”Trời ạ, cuối cùng thì tớ cũng được tận tay chạm vào thiên thần rồi!”.

Như Như nói: “Tôi đang mơ ư! Nhất định là đang nằm mơ! Đình Đình, cậu nhéo tớ một cái... Á! Cậu đúng là đứa xui xẻo! Nhẹ tay chút thôi! Nhéo thật ư? Đau quá!”.

Đình Đình nói: “Mùi hương tỏa ra từ quần áo của thiên thần thật kỳ diệu đến mức khó có thể hình dung nổi! Những người tầm thường đâu có thể phát ra mùi ngát hương như thế!”.

Trong phòng có mấy cây nến cũng đều bị ba cô bạn đem ra châm lửa để ngắm nghía chiếc áo khoác hết, Ngụy Nhất đành phải lần mò trong bóng tối để rửa mặt, vừa rửa vừa nhủ thầm: “Chẳng phải đó là mùi bột giặt hiệu Tide hay sao?”.

Ba cô bạn trong phòng không thể chấp nhận được việc mùi hương trên quần áo của thiên thần lại là thứ mùi của loại bột giặt bình dân ấy, tất cả đều tình nguyện cho rằng đó nhất định là mùi hương trên cơ thể Tô Thích, do hoóc môn trên người anh tiết ra.

Ngụy Nhất đang bị ốm, tinh thần uể oải, rửa ráy xong liền trèo lên giường nằm, không quên dặn dò vài câu:

“Mấy người cẩn thận một chút, áo giặt sạch sẽ xong còn phải trả cho người ta nữa đấy.”

Còn chưa nói hết câu, liền nghe thấy ba cô bạn nhất loạt hét lên: “A! Mẹ ơi!”, “Tròi ơi! Bén lửa rồi!”, “Oh, My La­dy GaGa! Mau dập lửa đi!”. Hóa ra cây nến đã bị đổ lên chiếc áo khoác của Tô Thích. Mọi người tận mắt nhìn thấy chiếc áo đang bén lửa nhưng đều bị ánh sáng chói lọi của ngọn lửa làm cho phát hoảng, phải rất lâu sau mới kịp định thần lại, dưới nỗ lực dập lửa của ba người, chiếc áo đã không bị cháy rụi, chỉ để lại một lỗ thủng đen sì to bằng nắm đấm trên *** áo.

Nguyệt Nguyệt nói: “Lỗ thủng to thế này, khuôn *** của anh ấy có thể bị lộ ra hết mất”.

Như Như nói: “Ngụy Nhất, nêu cậu tin vào tài nghệ của tớ, tớ có thể giúp cậu vá lại, cậu có tin không?”.

Đình Đình nói: “Thôi đi, tài nghệ đó của cô, cầm đũa còn không nổi nữa là”.

Ngụy Nhất từ trên giường lao vội xuống, cầm chiếc áo lên xem, nước mắt lập tức rơi lã chã: “Làm thế nào đây! Tô Thích nhất định sẽ bắt đền tớ!”.

Nguyệt Nguyệt là chị cả trong phòng, bình thường rất có uy tín, cũng có chút tài trí, những lúc quan trọng thường không bị rối trí, ai có khúc mắc gì đều tìm cô để xin lời khuyên, trong lúc này, mọi người đều phó thác vận mệnh lận đận ấy cho cô. Nguyệt Nguyệt quả không phụ lòng mong đợi của mọi người, vuốt râu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa ra được một phương pháp:

“Tốt nhất là bốn người bọn mình góp tiền, đế cửa hàng Me­ters­bon­we mua một cái mới để trả thiên thần.”

Ngay cả một người máu lên não chậm nhất như Như Như cũng tỏ vẻ nghi ngờ về ý kiến tồi đến tột đỉnh ấy: “Cái áo khoác này đúng là hiệu Me­ters­bon­we sao?”.

Nguyệt Nguyệt chống chế: “Đương nhiên! Mấy hôm trước tớ nhìn thấy lớp trưởng mặc rồi mà, giống hệt chiếc áo này, chỉ có điều cỡ nhỏ hơn. Tớ đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói là hiệu Me­ters­bon­we”.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất vui mừng. Ngụy Nhất cầm chiếc áo lên, ngồi ngây ra, không thể không chỉ ra một sự thật tàn khốc: “Nhưng trên mác áo lại ghi là PRA­DA”

Nguyệt Nguyệt miệt mài ghép hồi lâu cũng không ghép ra được chữ Me­ters hay Bon­we. Tới tận đêm khuya mới chợt bừng tỉnh, nói thảo nào không thể ghép lại được, hóa ra là chữ Baleno.

Ngụy Nhất không nghĩ đó là hãng Baleno, mà cho rằng đó là hàng hiệu PRA­DA của Ý cơ, làm sao mua được một cái mới để đền cho anh ấy bây giờ. Vì lo Tô Thích trách tội, mấy ngày sau đó cô luôn tìm cách né tránh anh.

Cuối cùng, vào một đêm không trăng nhiều gió, sau giờ tự học buổi tối, Ngụy Nhất và ba cô bạn cùng phòng bị Tô Thích đón đầu ở cổng sau của trường.

Ngụy Nhất thấy người ta đã tìm đến tận đây, cũng không nên tiếp tục né tránh nữa, nói thẳng vấn đề:

“Ờ à! Anh Tô, ha ha, anh đến lấy áo phải không? Em để ở ký túc xá, đã giặt sạch rồi, nhưng thật không may, bây giờ em lại có việc phải đi gấp, anh có nhất định phải lấy lại áo ngay bây giờ không?”

Theo dự đoán, với phong độ của Tô Thích, anh ấy sẽ bao dung nói rằng: “Không cần ngay đâu, lần sau đưa anh cũng được”. Nhưng không ngờ, Tô Thích lại nghiêm túc hỏi: “Muộn thế này rồi, còn đi làm việc gì nữa?”.

Ngụy Nhất chưa kịp mở miệng thì Như Như - cô bạn thật thà nhất phòng đã nhanh nhảu cất cao giọng: “Bọn em muốn đi ăn thịt dê nướng!”.

Tô Thích khẽ mỉm cười, nói: “Thế thì anh cũng cảm thấy đói rồi, mọi người có phiền khi anh cùng đi không? Anh sẽ mời!”.

Điều này quả thực có thể còn vui hơn sự kiện lớn năm 1997 Hồng Kông trở về với Trung Quốc, mọi người không những không cảm thấy phiền mà còn hò reo ầm ĩ. Chỉ riêng Ngụy Nhất, vì làm một việc sai trái nên trong lòng phiền muộn tới nỗi không thể ngẩng đầu vui vẻ được, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt lá răm sáng long lanh kia của Tô Thích.

Chú bán thịt dê nướng uốn tấc lưỡi, nói tràng gi­ang đại hải tiếng Tân Cương, những xiên thịt vừa nướng xong thơm phức, tương ớt còn đang xèo xèo trên những miếng thịt dê nướng vàng ươm.

Tô Thích nói đã đói rồi nhưng chỉ ăn một miếng mang tính tượng trưng rồi ngồi nhìn Ngụy Nhất ăn. Đôi mắt hút hồn của Tô Thích nhìn đến nỗi Ngụy Nhất đỏ ửng mặt, giống y như hôm cô bị sốt cao vậy. Tô Thích bèn hỏi:

“Cô bé, đã hết sốt chưa? Hôm đó anh đã dặn em về phải đắp chăn ấm cho ra thêm mồ hôi thì mới khỏi hẳn được, em có nghe lời không đấy?”

“À à, khỏi từ lâu rồi, về đến phòng, mồ hôi cũng túa ra rất nhiều”, Ngụy Nhất nói. Quả thực vì hôm đó chiếc “Baleno” bị bén lửa nên cô đã toát rất nhiều mồ hôi. Nhớ tới chiếc áo khoác của Tô Thích, Ngụy Nhất lại rầu rĩ.

Ăn thịt dê nướng xong, Tô Thích lại nói muốn đi dạo cùng mọi người một lúc, Ngụy Nhất thầm nghĩ, chắc chắn anh ấy đang nhớ đến chiếc “Baleno” của mình, bụng dạ cô cồn cào như lửa đốt, muốn khéo léo từ chối, nào ngờ ba cô bạn cùng phòng lại quá nhiệt tình, cứ bám lấy Tô Thích, vừa đi vừa kể những chuyện cười mà Ngụy Nhất đã gây ra trên lớp. Tô Thích đút hai tay vào túi quần, chăm chú lắng nghe, mỗi lần cười xong, anh đều quay đầu lại nhìn Ngụy Nhất một cái, nửa yêu chiều nửa chế giễu.

Về đến ký túc, Ngụy Nhất thấy dù thế nào thì cũng ૮ɦếƭ, liền chạy phăm phăm lên lầu, ôm chiếc áo đã giặt sạch nhưng bị thủng một lỗ to trên *** chạy xuống.

Tô Thích ung dung đứng dưới gốc cây hoa quế đợi, thấy Ngụy Nhất chạy tới, liền cười nói: “Bé con, chạy chậm thôi, vội gì chứ!”.

Sau khi nhận lấy chiếc áo, anh lại rất tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc xòa trên trán cô.

Ngụy Nhất úp úp mở mở, ấp a ấp úng chỉ vào chiếc áo: “Sao anh không kiểm tra xem có đúng là chiếc này không... À, gì nhỉ, ngộ nhỡ bị đánh tráo…”

Tô Thích sững sờ, sau đó liền mỉm cười dịu dàng “Đúng chiếc này rồi”.

Ngụy Nhất càng cúi gằm mặt xuống, kiên quyết nói: “Em... em khuyên anh nên xem lại đi, xem thật kỹ rồi hãy khẳng định”.

Tô Thích lúc bây giờ mới cảm thấy có điều gì kỳ lạ, giở chiếc áo ra xem, vô cùng sửng sốt - trên *** chiếc áo khoác hiệu PRA­DA màu đen ấy đã được chắp thêm một mảnh vá hình gấu trúc to bằng nắm tay. Rất lâu sau Tô Thích mới tìm lại được giọng nói của mình, ngạc nhiên hỏi: “Em khâu à?”.

Ngụy Nhất vặn vẹo ngón tay, giọng như tiếng muỗi kêu, “ừm ừm” hai tiếng coi như thừa nhận.

“Đường kim mũi chỉ cũng không tồi”, Tô Thích mỉm cười nói.

Lần này lại đến lượt Ngụy Nhất sửng sốt, cô cứ tưởng Tô Thích sẽ nổi giận lôi đình, đáng ra dù anh ấy vì muốn giữ trọn hình ảnh của một thần tượng, có thể khống chế bản thân không có những hành động *** đối với phụ nữ, thì cũng không tránh khỏi việc sẽ thốt lên vài câu thô lỗ kiểu như “ông mày” hay “bà cô già” gì đó chứ. Nhưng Tô Thích không những mỉm cười mà còn khen ngợi đường kim mũi chỉ của cô không tồi nữa!

Nhận được lời khen của Tô Thích, Ngụy Nhất lại càng sợ, muốn bỏ chạy nên nói bừa một câu: “Ha ha, ha ha! Gấu trúc không mang nhiều ý nghĩa lắm, nếu có cơ hội em sẽ vá giúp anh hình vua sư tử vào đó... À, ờ, đã muộn rồi, em lên đi ngủ đây, hẹn gặp lại!”, nói rồi Ngụy Nhất liền quay người đi.

Tô Thích bỗng đưa tay ra kéo Ngụy Nhất lại, Ngụy Nhất lo sợ, nhắm nghiền hai mắt, đau khổ quay đầu lại, lòng tự nhủ: Gió bão tới rồi đây! Gió bão tới rồi đây! Anh ấy đấm hay tát trước nhỉ...

Nhưng một giây sau đó, Tô Thích nói: “Cô bé, tất cả mọi thứ của anh không phải là đặc biệt chuẩn bị cho em, ngoài vị trí còn trống ở bên cạnh anh”.

Ngụy Nhất vẫn giữ nguyên tư thế đứng cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt, lẳng lặng cân nhắc tới bốn, năm lượt về câu nói của Tô Thích rồi mới ngạc nhiên khi nhận ra ý tứ của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khó hiểu, buột miệng nói: “Anh... liệu có phải anh tức giận quá đâm ra hồ đồ không?”.

“Cô bé, em có đồng ý không?”, Tô Thích nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Ngụy Nhất, nhìn sâu vào đôi mắt cô.

Khoảnh khắc ấy, Tô Thích đứng dưới ánh đèn đường trong khuôn viên trường Đại học S, nét mặt dịu dàng, chân tình, nói những câu tình tứ khiến Ngụy Nhất cảm thấy đó là những lời nói rung động lòng người nhất.

Ngụy Nhất tròn xoe đôi mắt, chăm chú nhìn anh hồi lâu, khi đã chắc chắn rằng Tô Thích đang rất nghiêm túc, không hề có ý định công kích để trả thù, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, bối rối nhưng lại thầm vui sướng trong lòng, sau đó đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh đang ửng đỏ, cắm đầu chạy biến lên phòng ký túc.

Nhưng dáng điệu và đôi mắt lá răm đó của Tô Thích, ai có thể từ chối được cơ chứ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc