Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 108

Tác giả: Tào Đình

Anh cúi đầu hôn cô say đắm, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn cô, ý tứ sâu xa hỏi: "Em yêu, chuẩn bị xong chưa?".

Sau khi du ngoạn Vu Sơn một hồi, Ngụy Nhất liền mặc quần áo. Trâu Tướng Quân lại không để cô mặc, chân chính đội ngũ phất cờ trống làm thêm một lần nữa. Hai người đang trong thế giằng co, Ngụy Nhất bỗng nhìn thấy hai đôi mắt đen láy, mở to đang hấp háy ngoài cửa, cô giật nảy mình, buột miệng kêu lên: "Á! Các con kìa!".

Vội vàng chỉnh đốn quần áo, cô nhảy xuống giường, bế hai đứa con đang trèo lên cửa nhìn qua khe xuống, dắt trong phòng. Hai đứa trẻ đang mặc quần áo ngủ, bé trai căm thù nhìn vào phần cơ thể trên đang để trần của Trâu Tướng Quân, đứa con gái thì mắt ngân ngấn nước, ôm chầm lấy mẹ bắt đầu hét lên: "Có phải hai người đang đánh nhau không?".

Bé trai nắm hai tay lại, phẫn nộ nhìn bố, hét lên: "Có phải bố bắt nạt mẹ của con không?".

Trâu Tướng Quân quả là người mặt dày không biết xấu hổ, anh mặc quần áo vào, sắc mặt không hề thay đổi, sau đó nhún vai, nghiêm túc nói: "Con trai, hỏi mẹ con xem, bố có bắt nạt mẹ con không, mẹ con ban nãy còn hạnh phúc đến nỗi luôn miệng biểu dương bố nữa đấy!".

Cậu con trai bé nhỏ nghiêng nghiêng đầu, bán tín bán nghi nhìn bố, rồi lại quay sang nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ đã biểu dương bố sao?".

"Hả... à ờ... hà hà... cái đó... ừm, đã biểu dương rồi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Nhất đỏ lựng, ấp a ấp úng, đưa mắt nhìn ra ánh trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang khuôn mặt đang mỉm cười đầy mờ ám của Trâu Tướng Quân, lúng túng thừa nhận.

“Tại sao lại biểu dương bố?", cô con gái cất giọng nói trong trẻo, ngây thơ, cặp lông mi dài và cong, chân tay mũm mĩm, vô cùng đáng yêu, giống hệt 乃úp bê Barbie nhỏ bé với nước da ngăm ngăm.

"Bởi vì... bởi vì..," Ngụy Nhất bị ba người đó làm cho đến mức sắp phát khóc lên rồi.

“Bởi vì những chú nòng nọc con đã tìm thấy mẹ", Trâu Tướng Quân giải thích thay cho cô, bầu nhiệt huyết của anh đã bị hai đứa trẻ làm đứt đoạn, lúc này liền nói: "Hai đứa còn không mau về đi ngủ cho bố, nhanh lên".

Cậu con trai đúng như một bản sao của Trâu Tướng Quân, lúc đó lại tỏ vẻ người lớn, vẫy tay với chị, hai bắp chân tròn xoe lại bắt đầu thoăn thoắt trèo lên giường. Vừa trèo lên giường vừa hét "Chúng con muốn ngủ với mẹ, chúng con muốn ngủ với mẹ!".

Trâu Tướng Quân nghe xong, cảm thấy nóng ruột, hai tay xách cả hai đứa trẻ lên, trợn tròn mắt: "Hai đứa mau về phòng cho bố! Bây giờ mẹ là của bố!".

Hai đứa trẻ nhìn bố, yên lặng một chút, sau đó lại đồng thanh hét lên: "Mẹ là của chúng con! Mẹ là của chúng con!”

Trâu Tướng Quân hét lên: "Của bố".

Hai đứa trẻ cũng không chịu thua, thất thanh gào lên: "Của chúng con! Của chúng con!”.

Ngụy Nhất dở khóc dở cười, đành hòa giải với bọn trẻ, dịu dàng vỗ về: "Được rồi, mẹ là của các con. Hôm nay mẹ sẽ ngủ với các con!".

"Hoan hô! Mẹ yêu chúng con, mẹ là đại mỹ nữ!”, cậu con trai vui sướng hò reo.

Trâu Tướng Quân liếc nhìn con trai một cái, hồi: "Cậu nhỏ này mới nhỏ tuổi thế mà đã biết nịnh bợ phụ nữ rồi.”

Nghĩ một lát lại đắc ý đọ sức với con trai: “Con trai muốn kế thừa sự phong lưu của bố sao! Biết thế nào là đại mỹ nữ không hả? Đã nhìn thấy đại mỹ nữ thật sự chưa? Ngày nào đi theo bố tới Hồng Kông, bố sẽ đưa con đi làm quen vói đại mỹ nữ thật sự.”

Ngụy Nhất lẳng lặng tiến đến, ngồi xuống cạnh chồng, khuôn mặt hiền từ dịu dàng nhìn cặp song sinh mỉm cuòi, “Đúng rồi đi theo bố mà xem đại mỹ nữ”, nhưng cô lại đưa một tay ra sau lưng Trâu Tướng Quân, thực hiện đủ các động tác cấu, véo.

Trâu Tưóng Quân đau tới nỗi nhăn mặt méo miệng, run rẩy kêu lên "Không đi xem nữa, không đi xem nữa, mẹ Ngụy vĩ đại của các con chính là tuyệt sắc giai nhân rồi!”

Trâu Tướng Quân rút lui rồi lại sán đến làm lành cười nịnh bợ hỏi con trai: "Mẹ là đại mỹ nữ, vậy bố là gì?" Trong lòng anh đang hồ hởi chờ đợi sự tán thưởng cửa con. "Bố là Đại Quân Quân!", cậu con trai không cần suy nghĩ nói luôn. (Còn nhớ con chó mang tên Quân Quân không? Không sai, nó vẫn còn rất khỏe mạnh.)

Trâu Tướng Quân lập tức sa sầm nét mặt tiếng gầm gừ giận dữ vang vọng cả núi làng A Lí: "Ngụy Tiểu Trư, chẳng phải đã bảo em đem vứt con chó xấu xí đó đi rồi cơ mà, trước đây thì nuôi một con mèo ngốc nghếch, bây giờ lại nuôi một con chó xấu xí dám mạo nhận là chó ngao Tây Tạng nữa! Ngày mai anh sẽ Gi*t ૮ɦếƭ nó!".

Nửa cuối của đêm, khi Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất đang cẩn thận bế hai cơ thể nhỏ bé đáng yêu đang say ngủ quay trở về phòng của chúng thì chú chó Quân Quân bỗng bỏ nhà ra đi, khịt khịt mũi phẫn nộ, như muốn nói: Đi thôi, quá tổn thương tới lòng tự trọng rồi!

Ngụy Nhất cuối cùng cũng thuộc về một mình Trâu Tướng Quân.

Trâu Tướng Quân mãn nguyện ôm vợ vào lòng, nói: "Hai con quả là quá hiếu động, phải dỗ dành thì chúng mới chịu ngủ!".

Ngụy Nhất cười nói: "Chẳng phải là ngày mai sẽ về nội địa sao, bọn trẻ chưa được tới đó, chúng cảm thấy thích thú, hưng phấn mà!".

Trâu Tướng Quân nói: "Ừm, ngay cả anh cũng mất ngủ ấy chứ!".

Ngụy Nhất không trả lời, cứ nhìn lên trần nhà, không biết cô đang nghĩ gì nữa.

Trâu Tướng Quân hỏi: "Tiểu Trư, có phải là em lo bố mẹ anh sẽ...".

Ngụy Nhất thở dài một tiếng, nói: "Chắc chắn là lo rồi, không biết bố mẹ đã ghét em như thế nào! Em đã lừa gạt, dụ dỗ cậu con trai duy nhất của họ mà... Chồng ơi, chúng ta có thể không quay về được không?".

"Không được, khi ông nội bệnh nặng, trước lúc lâm chung, anh không kịp về nhìn mặt ông lần cuối... ừm, bây giờ mai táng, dù thế nào anh cũng phải về. Ông nội là người thương anh nhất", Trâu Tướng Quân nói.

"Hay là anh về một mình đi, em sẽ ở đây đợi anh! Em thật sự rất sợ bị bố mẹ đuổi ra khỏi cửa! Mẹ thực sự rất ghét em!"

Trâu Tướng Quân an ủi, ôm cô chặt hơn: "Đừng quá lo lắng, bố mẹ đều đã già rồi, có nhiều chuyện cũng không so đo nữa đâu. Hơn nữa, anh được em chăm sóc mạnh khỏe thế này, em còn mang về cho ông bà hai đứa cháu dễ thương nữa, bố mẹ mừng vui còn không hết ấy chứ! Mẹ anh mong ngóng các cháu nhiều tới nỗi tóc đã bạc hết rồi, đâu nỡ đuổi em đi. Không khéo lại được bà hết mực yêu chiều ấy chứ!

Còn cả Vĩ, Hoa Dung nữa, đã lâu không gặp họ rồi..

Ngụy Nhất bỗng nhớ ra, ông nội của Trâu Tướng Quân cũng chính là ông ngoại của Tô Thích, đám tang của ông ngoại, cháu ngoại chắc cũng sẽ đến, vốn định tiện miệng hỏi Tô Thích có đến đám tang không nhưng nghĩ một lát, cô lại không hỏi nữa.

"Tô Thích cũng sẽ đến", câu này lại là do chính miệng Trâu Tưóng Quân nói ra.

Ngụy Nhất cười: “Anh không sợ anh ấy sẽ ςướק mất vợ của anh sao?".

"Anh ta dám? Anh ta liệu có ςướק được không?", lời nói rất tự tin, Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất chặt hơn, "Nghe nói anh ấy cũng sắp kết hôn rồi".

"Ừm." Ngụy Nhất trả lời một cách hờ hững, ánh mắt dịu dàng nhìn người chồng tuấn tú, đâu còn chỗ để dung nạp người nào khác nữa.

Việc quay về thành phố B đã được quyết định như vậy, vì Ngụy Nhất vẫn còn bị ám ảnh lớn với sân bay Côn Sa nên Trâu Tướng Quân thuê riêng một chuyến xe việt dã chạy thẳng tới Lạp Tát, từ Lạp Tát chuyển máy bay về thành phố B.

Ngoại truyện 2 : Trở về thành phố B

Con lạc đà dù có gầy đến sắp ૮ɦếƭ thì cũng to hơn con ngựa, nhà họ Trâu mặc dù không thanh thế như trước đây nhưng vẫn được coi là một gia tộc giàu có. Họ vẫn ở biệt thự, chỉ có điều đoạn đường tới đó không còn xa hoa như trước đây, xa và hẻo lánh hơn nhiều.

Trâu Tướng Quân đã sớm thông báo cho mẹ biết. Ngụy Nhất và bọn trẻ vừa xuống xe đã nhìn thấy mẹ của Trâu Tướng Quân đứng đón ở trước cổng.

Bà La Anh, một người phụ nữ mạnh mẽ thét ra lửa trên thương trường năm nào, giờ đây đã hoàn toàn trở thành một lão phu nhân rồi. Có điều mỗi khi giơ tay giơ chân, hành động của bà vẫn giữ nguyên khí chất tôn quý, nho nhã vốn có. Mái tóc bà đã bạc phơ với những lọn tóc uốn xoăn, cặp kính gọng vàng càng làm tăng thêm rất nhiều vẻ tri thức và hiền hậu. Bà đứng trước cổng lớn, cố gắng giữ điệu bộ trang nghiêm nhưng khi nhìn thấy con dâu và các cháu từ trên xe bước xuống, bà vẫn không thể kìm chế được đôi chân đang run rẩy.

Ngụy Nhất đi theo Trâu Tướng Quân, khẽ gọi một tiếng mẹ, nhưng hình như bà La Anh không nghe thấy.

Bà ngắm con trai một hồi. Sau đó liếc sang phía Ngụy Nhất rồi nhìn xuống hai đứa trẻ đang thò đầu thò cổ phía sau Ngụy Nhất.

Bà La Anh ngồi xuống, dang rộng hai tay, cất giọng run run gọi hai đứa trẻ:”Các cháu yêu quý của bà, hai cục cưng của bà! Lại đây với bà một lát nào!".

Hai đứa trẻ vẫn có cảm giác lạ lẫm, cứ nắm chặt tay mẹ.

Ngụy Nhất khẽ đẩy chúng ra, nói: "Bà nội đang gọi các con đấy, chẳng phải hai đứa vẫn luôn mong được gặp bà nội sao? Đây chính là bà nội cùa các con, mau ra với bà nội đi!".

Hai đứa trẻ bây giờ mới chịu ló thêm một nửa cơ thể bé nhỏ của mình ra.

Bà La Anh không đợi được thêm nữa, ôm lấy hai đứa trẻ, mỗi tay một đứa rồi rối rít hôn lên má các cháu, miệng không ngừng xuýt xoa gọi cục cưng của bà, nước mắt lại rơi xuống sau cặp kính.

Lúc sau bà mới ngẩng đầu lên nhìn con trai và con dâu, nói mọi người mau vào trong nhà đi. Ánh mắt khi nhìn Ngụy Nhất vẫn không tự nhiên lắm.

Trong đại sảnh, ông Trâu khi nghe người giúp việc nói tiểu thiếu gia đã tới, liền chắp tay sau lưng đi tới đi lui, hồi hộp căng thẳng. Ông cũng rất mong ngóng các cháu nhưng vì muốn giữ thể diện nên đành ngồi trong nhà, giữ uy tín.

“Ông ơi, mau ra đây mà xem hai đứa cháu yêu quí của chúng ta đây này!” La Anh đã không chú tâm giữ phong độ nữa, mặc cho tâm trạng hứng khởi chi phối mọi hành động, giống như một người già bình thường đang khoe khoang về những đứa cháu của mình: “Trông không khác gì thằng Quân hồi nhỏ! Mấy đứa trẻ kháu khỉnh quá!".

Ông Trâu đã bật dậy từ trên ghế sô pha, chăm chú nhìn hai đứa trẻ, ông há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào. La Anh kéo hai đứa trẻ tới trước mặt chồng, nói ông bế cháu đi, hai đứa mạnh giỏi lắm.

Lúc bấy giờ, cô cháu gái vẫn giữ thái độ e dè liền sợ sệt mở miệng nói: "Bà ơi, cháu ăn cơm ngoan hơn em đấy".

Cậu cháu trai cũng rướn cổ lên nói: "\'Cháu cũng có thể ăn được hai bát!".

Bà La Anh rơm rớm nước mắt xuýt xoa biểu dương các cháu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc