Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 08

Tác giả: Tào Đình

Tô Thích quay người sang, nhún vai với Ngụy Nhất, tỏ vẻ không biết phải làm thế nào, “Bọn họ đều đi cả rồi, anh hộ tống em đi ăn nhé!”.

Ngụy Nhất suy nghĩ một lát bèn đồng ý.

Tô Thích rất vui, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì nào!”.

Ngụy Nhất cảm thấy thật khó hiểu với vẻ phấn khởi của Tô Thích lúc này. Thầm nghĩ, chàng trai như Tô Thích ở cảnh giới cao mà vẫn lạnh giá đó bởi vì quá xuất sắc, không ai có thể vượt qua được, luôn phải chịu sự ganh ghét và bài xích, nhất định là cuộc sống sẽ rất cô đơn. Phía sau khuôn mặt rạng rỡ ấm áp kia, không thể kể hết bao nhiêu phiền muộn, nhất định là anh đã rất khát khao cảm giác ấm áp. Vì vậy, chỉ cần tìm được một người đồng ý ăn cơm cùng là anh đã có thể vui sướng đến như vậy rồi.

Vậy là, bên cạnh sự ngưỡng mộ, cô còn thầm đồng cảm với tâm trạng của anh.

Từ nhỏ, Ngụy Nhất vốn rất tiết kiệm, đã được người khác mời, cô đâu dám khiến anh phải tiêu quá tốn. Suy đi tính lại một hồi, cô buồn rầu nói: “Hay đến ăn ở nhà ăn đi, các món ở đó cũng không quá tệ”. Nói xong, cô thầm hình dung lại cảnh trước đây đã từng không hẹn mà gặp một chú gián đen xì, nằm giơ tám chân lên trời trong đĩa cơm ở nhà ăn mà bất giác rùng mình. Cô cũng nhớ lại một câu quảng cáo ca ngợi về nhà ăn ở trường đại học: Nhà ăn của trường đại học, tất cả đều có thể.

Tô Thích lại lắc đầu nói đến nhà hàng để ăn cơm.

Trong đầu Ngụy Nhất tưởng tượng ra cảnh khuôn mặt đẹp như tranh của thiên thần phải đối diện với con gián bẩn thỉu, cảm thấy không thích hợp lắm. Vậy là cô bèn đồng ý, ra ngoài hưởng thụ cuộc sống của chủ nghĩa tư bản.

Lúc này, Tô Thích vô cùng hào hiệp, đưa một tay ra làm điệu bộ mời chào. Ngụy Nhất thấy anh bỗng làm thế, cảm thấy có điều gì đó rất nghi hoặc, nghĩ một lát, cho rằng anh đang muốn đòi lại quần áo. Vậy là cô liền mắc hết đống quần áo trên tay mình lên cánh tay đang đưa ra của anh, từng chiếc từng chiếc một được xếp một cách ngay ngắn, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Biết lạnh rồi phải không? Mau mặc vào đi! Sắp đến mùa đông rồi, ra mồ hôi mà gặp gió thì sẽ bị cảm lạnh đấy...”.

Tô Thích quả là dở khóc dở cười với cô bé ngốc nghếch chậm hiểu này, ngại ngùng khẽ ho khan một tiếng, hỏi: “Ăn món Trung Quốc hay món ăn Tây?”.

Ngụy Nhất nghĩ một lát, nói: “Ăn đồ Trung Quốc đi, chắc chắn là anh đói lắm rồi, không ăn cơm thì không no được đâu”.

Phàm là con gái của những gia đình giàu có, từ nhỏ đều đã được gửi ra nước ngoài đào tạo, uống một chút mực Tây. Tô Thích và Ngụy Nhất là hai trong số rất ít con cái nhà quý tộc made in Chi­na. Vì vậy, cả hai đều rất thích ăn đồ Trung Quốc.

Tô Thích đáp lại sự quan tâm chu đáo của Ngụy Nhất bằng một nụ cười khen thưởng. Ngụy Nhất không nói câu gì, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên.

Tô Thích quả là đang đói mềm người, hỏi Ngụy Nhất có ăn được đồ cay không. Ngụy Nhất nói đồ ăn không cay ăn không ngon. Ông ngoại của Tô Thích là người gốc Hồ Nam, Tô Thích cũng quen ăn đồ cay từ nhỏ. Hai người vừa gõ phách đã hoà nhịp bèn ra khỏi trường, đến một nhà hàng nổi tiếng với các món ăn Hồ Nam, chọn vài món rồi bắt đầu dùng bữa.

Tô Thích mặc dù đang rất đói, ăn uống rất ngon lành nhưng vẫn giữ được dáng vẻ vô cùng nho nhã, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, quả là một người được giáo dục chu đáo.

Không phải ăn cơm ở nhà ăn, Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng vui sướng. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô do dự không biết phải ăn món nào trước. Đang chuẩn bị chén một bữa no nê, cô bỗng cảm thấy khát khô cổ họng, liền bê cốc nước nóng lên uống, không ngờ lại bị bỏng, lưỡi cũng phồng rộp cả lên, lại phải lè lè lưỡi ra thổi phì phì cho đỡ rát. Tô Thích vội vàng nâng cằm cô lên, nói như ra lệnh:

“Thè lưỡi ra cho anh xem nào! Có bỏng nặng lắm không?”

Ngụy Nhất được yêu chiều lại đâm ra giật mình, né tránh bàn tay của anh, nói tê cả đầu lưỡi: “Không xao, không xao1.”

Mặt lưỡi bỏng rát, ăn cái gì cũng không thấy ngon nữa, thật uổng phí. Ngụy Nhất mất hết hứng thú, dùng đũa gẩy gẩy vài hạt cơm rồi thôi. Sau đó ngồi yên, hai tay chống cằm, ngắm Tô Thích ăn cơm. Thấy Tô Thích được ăn cay thoả chí đến nỗi mồ hôi đầm đìa, bộ dạng hết sức vui vẻ, Ngụy Nhất thầm rơi lệ tiếc cho sự việc xảy ra ban nãy của mình.

Cũng may mà Tô Thích khôi ngô tuấn tú, ăn cơm mà cứ như đang làm nghệ thuật, vô cùng bắt mắt. Nghĩ thế, tâm trạng Ngụy Nhất mới nhẹ nhõm hơn một chút.

Khi Ngụy Nhất đang chăm chú nhìn ngắm thì điện thoại của Tô Thích bỗng đổ chuông, anh dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Ngụy Nhất một cách lịch sự rồi nghe điện thoại, một loạt câu trả lời “Ừm, được, tớ đang có bạn ở đây, ừm, để tớ hỏi cô ấy xem...” rồi tắt máy.

Ngụy Nhất biết cô chính là nhân vật “bạn” mà anh vừa nhắc tới trong cuộc điện thoại kia, đôi mắt sáng long lanh, chờ đợi anh cất giọng hỏi.

“Tối nay anh đưa em đi chơi nhé, được không?”, Tô Thích nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi.

“Đi đâu? Đi với ai?”, Ngụy Nhất hỏi.

“Một vài người bạn của anh. Cũng chỉ là tụ tập cho vui thôi. Được không?”

Ngụy Nhất sao có thể chống đỡ nổi lời thỉnh cầu từ ánh mắt lá răm sáng ngời kia cơ chứ, nhưng cô vẫn chần chừ trong giây lát, lưỡng lự nói: “Ký túc xá mười một giờ đóng cửa rồi”.

“Nhất định anh sẽ đưa em về ký túc xá trước mười một giờ.”

Thấy cô tỏ vẻ đồng ý, Tô Thích rất vui mừng, lập tức gọi điện lại cho người bạn ban nãy, giọng nói không giấu được vẻ phấn khởi.

Tô Thích đi gặp gỡ bạn bè, tại sao lại còn muốn đưa cả mình đi nhỉ? Với trí tuệ như của Ngụy Nhất, cô không thể nghĩ ra nguyên do. Ngụy Nhất muốn hỏi nhưng lại ngại ngần không dám mở miệng, vậy là đành vắt óc, vận dụng hết trí thông minh để tự trả lời: Chắc do thiên thần họ Tô không có thời gi­an đưa mình về trường, nhưng anh ấy lại có một trái tim nhân từ hiền hậu, luôn không muốn mình bị quẳng ra ngoài những cuộc chơi ấy, nhưng hành động kiểu như qua cầu rút ván, anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm, vì vậy đành phải rủ mình cùng đi. Lý giải một cách hợp lý như vậy, nâng cử chỉ, đạo đức của Tô Thích lên một nấc cao hơn, tất cả liền được giải quyết một cách dễ dàng. Mọi thắc mắc trong lòng cũng đều được giải toả.

Ngụy Nhất cứ thầm đắn đo suy nghĩ mãi, suy nghĩ xong rồi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái: Bọn họ đều nói mình ngốc, giờ đây xem ra, mình càng lớn lại càng thông minh hơn.

Mọi nghi ngờ đã có lời giải đáp như thế, trong lòng Ngụy Nhất vẫn có chút thất vọng.

Nhưng, với tính cách của một cô bé mới lớn, đối với những vấn đề rắc rối không thể lý giải nổi, Ngụy Nhất cũng tạm thời không để ý tới, hơn nữa, được đi chơi cùng chàng trai mà mình ngưỡng mộ, đó chẳng phải là một việc đáng mơ ước hay sao, vậy là Ngụy Nhất cất giọng hỏi với một khuôn mặt tràn đầy hứng khởi: “Đi đâu chơi vậy?”.

“Chí Tôn. Trước đây chắc em cũng đến đó rồi phải không?”

Chí Tôn là khu vui chơi giải trí nổi tiếng bậc nhất thành phố B, sinh hoạt dưới hình thức câu lạc bộ, kín cổng cao tường, những người có thể ra vào đó phần lớn đều là thuộc gia đình quý tộc. Với tư cách là con gái út trong gia đình có tiếng trong làng thương gia như nhà họ Ngụy, đáng lẽ tuyệt đối không thể thấy lạ lẫm với nơi này được.

Nhưng không ngờ, Ngụy Nhất lại lắc đầu, nói chưa đến đó bao giờ.

“Chị em cũng hay đến đó, thế mà chưa bao giờ đưa em đi cùng sao?”

Ngụy Nhất lại lắc đầu. Cô cúi gằm mặt xuống, thầm xấu hổ vì tầm hiểu biết nông cạn của mình. Tô Thích nghĩ, Ngụy Nhất còn nhỏ, lại đang là sinh viên, chưa có sự va chạm nhiều trong cuộc sống, tính cách và sở thích đều khác biệt với chị gái, vì vậy Ngụy Trích Tiên không đưa em gái đi chơi cùng cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, anh bèn nở một nụ cười: “Không sao, anh Tô sẽ đưa em đi”.

Một câu anh Tô khiến khuôn mặt Ngụy Nhất đỏ lựng lên, giống như một chiếc ngọc trắng ngần không tì vết bị ngâm vào nước một nửa, đôi mắt long lanh lấp láy nét ngây thơ, nụ cười không giấu nổi lộ ra bên khoé môi. Khuôn mặt ấy khiến Tô Thích càng nhìn càng thấy rung động mãnh liệt.

Ngụy Nhất quả là cô bé dễ đỏ mặt nhất và khi xấu hổ trông đáng yêu nhất mà Tô Thích từng gặp.

Cách thức trang hoàng của Chí Tôn ngay từ cổng vào đã thể hiện rõ quyền thế và sự giàu sang. Đi xuyên qua dãy hành lang vàng son lộng lẫy, từng chùm đèn thuỷ tinh đang chiếu sáng phía trên đầu giống như nhưng ngôi sao tím lấp lánh, phối hợp hài hoà với ánh sáng phát ra từ lớp kính mờ phía dưới chân. Ở đại sảnh phía xa kia, DJ 2 đang tạo nên những âm thanh hoa lệ mà không chói tai với tiết tấu vừa phải.

Còn có cả mùi hương quyến rũ lôi cuốn phảng phất khắp không gi­an, bí ẩn mà không tầm thường

Lần đầu tiên Ngụy Nhất đến một nơi như thế này, cô nhút nhát, đầu óc choáng váng bám sát theo sau Tô Thích. Giữa dòng người qua lại, Tô Thích khẽ quay người, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của cô, cảm giác bàn tay bé nhỏ đang nằm gọn trong tay anh thật mịn màng, mềm mại. Lồng *** khẽ nhói buốt, anh thầm cười bản thân sao lại ngây ngô như một thiếu niên trước mối tình đầu chớm nở thế được?

Tô Thích cứ nắm tay Ngụy Nhất như vậy, dắt cô bước vào một căn phòng lớn vô cùng sang trọng.

Trong phòng đã có khoảng gần mười người, cả nam lẫn nữ. Các chàng trai đều chưa đến ba mươi tuổi, ai cũng áo khăn là lượt, chải chuốt, các cô gái thì không thể đoán rõ bao nhiêu tuổi nhưng dưới ánh đèn thần bí và kỹ thuật trang điểm tinh tế, cô nào cô nấy ngời ngời vẻ yêu kiều, quốc sắc thiên hương.

Một vài người đang uống R*ợ*u và tán chuyện gẫu, số nữa lại vây quanh một bàn quốc tuý của Trung Hoa – mạt chược, đang trong lúc chiến đấu quyết liệt.

Khi Tô Thích và Ngụy Nhất bước vào, ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía cửa, sau đó chuyển sang khuôn mặt của Ngụy Nhất, rồi lại lướt tới đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người. Các anh chàng quần là áo lượt lập tức phá lên cười, gọi hai người bước vào và trêu đùa ầm ĩ, nói chàng trai cương quyết sống đơn thân cuối cùng cũng không chịu nổi sự cô đơn nữa rồi. Ánh mắt của các cô nàng quốc sắc thiên hương lại lướt qua người Ngụy Nhất thêm một lần nữa, ngắm kỹ một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng sinh viên chưa từng trải sự đời, ăn mặc và trang điểm không chau chuốt, đôi giày vải và chiếc quần bò của Ngụy Nhất không thể sánh với vẻ quốc sắc thiên hương của mình, ai nấy đều cười thầm trong bụng, ưỡn *** tự hào.

“Con mắt của anh Tô quả là có phong cách riêng nhỉ!”, giọng nói như hồn ma không thoát đó lại cất lên từ dưới địa ngục, đập dữ dội vào màng nhĩ của người khác.

Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trâu Tướng Quân đang ngồi vắt chéo chân trong góc phòng, lắc lắc ly R*ợ*u trên tay, đôi mắt sắc như mắt diều hâu cứ ngang nhiên nhìn thẳng vào Ngụy Nhất, trắng trợn và không biết kiêng nể ai.

“Hừ” Khuôn mặt Tô Thích lộ rõ vẻ châm biếm, lạnh lùng nói với một chàng trai khác đang có mặt ở đó, “Vĩ, trong điện thoại cậu không nói là có người này ở đây”.

Mọi người đều biết rằng cặp anh em Tô Thích và Trâu Tướng Quân vốn không hợp nhau, mặc dù từ nhỏ chưa xảy ra xung đột gì lớn nhưng hễ cứ gặp mặt là lại xích mích. Những anh chàng quần là áo lượt kia đã sớm quen với cảnh tượng đó.

Anh chàng tên Vĩ ấy nở nụ cười giảng hoà, tiến đến nói: “Đều là anh em cả, đừng để ý thế! Anh em ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, trong thời khắc quan trọng này đừng làm khó dễ cho tớ nữa! Hì hì, vốn là một hội chơi mà! Tình cảm có với nhau từ khi còn để chỏm đến giờ, không nên thế! Mọi người, hôm nay là dịp hiếm thấy Tô thiếu gia đưa tiểu mỹ nữ tới, chúng ta đừng khách sáo với cậu ấy, đỏ tình đen bạc, mấy anh em ta làm vài ván cho vui. Này tiểu mỹ nữ, phải xưng hô với em thế nào đây nhỉ?”.

“Em tên là Ngụy Nhất”, Ngụy Nhất thấy nhắc đến mình, vội vàng khom lưng gật đầu, thận trọng trả lời.

Nhìn bộ dạng lễ phép của Ngụy Nhất khi gặp người lớn tuổi hơn, khoé mắt Tô Thích bất giác xuất hiện một nụ cười. Anh xoa xoa đầu cô, nói: “Đây đều là những người bạn từ nhỏ của anh, đừng quá giữ kẽ, cứ thoải mái một chút. Gọi anh ấy là anh Vĩ nhé”.

“Chào anh Vĩ”, Ngụy Nhất lại gật đầu, nói tròn vành rõ tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

Chàng trai tên Vĩ đó có khuôn mặt rất thanh tú, nghe Ngụy Nhất chào như vậy, lập tức mở cờ trong bụng, hai mắt lấp lánh nhìn Ngụy Nhất một lượt từ đầu xuống chân, xuýt xoa nói: “Ôi! Ngoan quá! Tô Thích, cậu kiếm đâu được cô em này vậy, thật vừa ý quá! Thật khiến cho anh em chúng tớ thêm phần vẻ vang! Hôm nay cho tớ mượn đem đi khoe khoang... áaaaa”.

Chưa nói hết câu, ***g *** của anh chàng này đã lĩnh trọn một cú đấm không nặng cũng chẳng nhẹ của Tô Thích. Vĩ vội vàng đưa tay lên đỡ ***, mềm giọng: “Đùa chút thôi, đùa chút thôi!”.

“Hứ hứ!”, Trâu Tướng Quân nãy giờ không nói gì, bấy giờ mới nhếch mép cười nhạt một cách khinh miệt. Ngụy Nhất vừa đến nơi đã nhận được một nụ cười chế giễu của Trâu Tướng Quân, trong lòng vô cùng tức giận, mím môi lại hằn học ném cái nhìn về phía anh ta.

Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang bừng bừng tức giận kia, Trâu Tướng Quân bỗng thấy vui vẻ.

__________

1 Dịch giả cố ý dùng từ “không xao” thay cho “không sao” để thể hiện hết dụng ý của tác giả khi miêu tả giọng nói của Nguỵ Nhất lúc đó.

2 DJ (disc jock­ey, đôi khi được viết là dee­jay) là người chọn và chơi thu âm trong buổi tiệc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc