Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 06

Tác giả: Tào Đình

Sau đó bà lại khiêm nhường cười nói với vợ chồng họ Ngụy: “Nó là con trai độc nhất, được nuông chiều quá nên sinh hư mất rồi, từ nhỏ đã chẳng ai nỡ đánh mắng nó một câu! Nó chẳng hiểu lễ nghi gì cả, mồm miệng cũng chẳng biết giống ai, rất láu lỉnh! Cứ đùa cợt mà chẳng biết đúng sai thế nào, sau này còn phải nhờ Trích Tiên nhắc nhở nhiều!”.

May mà Trâu Tướng Quân chỉ nhún nhún vai, không tỏ rõ thái độ, cũng chẳng nói thêm câu gì nữa.

Mọi ngưòi pha trò cho qua, coi như chuyện này chưa xảy ra.

Một năm nay, Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân vẫn luôn ở bên nhau, quan hệ không rõ ràng, nhưng cũng không nghe thấy bất cứ thông tin gì về chuyện hôn nhân của họ. 

Năm ngoái, Ngụy Nhất mới chỉ mười bảy tuổi, lúc đó, chị gái Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân đều đã hai mươi sáu tuổi. Một cô bé mười bảy tuổi, nhìn con số hai mươi sáu tuổi luôn cảm thấy xa vời đến nỗi bản thân kiễng hết cả chân lên cũng không thể với tới được. Vậy mà năm nay, cũng chỉ mới một năm trôi qua, Ngụy Nhất lại cả thấy tuổi tác của mình được kéo gần lại hơn so với họ rất nhiều. Ít nhất thì Tô Thích cũng cùng tuổi với bọn họ nhưng Ngụy Nhất lại chưa bao giờ cảm thấy Tô Thích già.

Ngụy Nhất nằm trên giường, nhớ lại đôi mắt sáng đen láy cứ chằm chằm nhìn mình một năm về trước, còn cả câu nói “Cháu có thể đợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà!” của anh ta nữa Ngụy Nhất dù ngốc nghếch đến mấy cũng có thể hiểu được rằng, Trâu Tướng Quân đã lợi dụng cô để chống lại chuyện hôn nhân do hai bên gia đình tự quyết định. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cong môi lên thầm nguyền rủa Trâu Tướng Quân là đồ không biết xấu hổ, lại còn điệu bộ tàn ác của anh ta khi không một *** trong căn phòng này, rồi còn gọi cô là “đồ ngốc” nữa chứ. Ngụy Nhất vốn đã rất mệt mỏi, lại suy nghĩ nhiều những chuyện đã xảy ra trước đây nên cảm thấy buồn ngủ. Chẳng mây chốc đã chìm sâu vào giấc mộng, khuôn mặt non nớt vẫn còn vương nét ửng hồng.

Đêm đã trôi qua, giấc mộng chưa tàn mà lòng vẫn rối như tơ vò.

Sáng sớm tỉnh dậy, đã thấy Ngụy Trích Tiên đang ngồi trong phòng khách. Thấy Ngụy Nhất đi xuống lầu, bèn nói: “Nhất Nhất, hôm nay phải đi học à?”.

Ngụy Nhất gật gật đầu.

“Để chị lái xe đưa em đi nhé!”, Ngụy Trích Tiên nói.

“Á! Không cần đâu, chú Vương nói sẽ đưa em đi.”

Chú Vương là tài xế lâu năm của nhà họ Ngụy, lái xe rất cẩn thận. So với tính khí thất thường của Ngụy Trích Tiên, Ngụy Nhất thà ngồi xe của chú ấy còn hơn.

Ngụy Trích Tiên đối xử với Ngụy Nhất không tốt nhưng cũng chẳng phải xấu, giữa hai người không có sự gần gũi thân mật vốn có của các chị em gái, trước giờ chưa từng cãi nhau, chuyện trò cũng chẳng nhiều. Không làm nũng cũng chẳng đối nghịch. Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì hai bên tuyệt đối không can thiệp lẫn nhau. Thấy Ngụy Trích Tiên chủ động đưa ra yêu cầu muốn đưa mình đi, Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Ngụy Trích Tiên không buồn để ý tới thái độ sững sờ vì ngạc nhiên của Ngụy Nhất, lạnh lùng đi về phòng lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài trước.

Trong xe, Ngụy Trích Tiên vừa đạp chân ga khi đèn đỏ chuyển sang tín hiệu đèn xanh vừa hỏi: “Hôm qua... Tướng Quân đưa chị về nhà?”.

“Ừm”, Ngụy Nhất lên tiếng.

“Anh ta có nói gì không?”, không đợi Ngụy Nhất trả lời, cô lại hỏi, “Chị có mất thể diện lắm không?”.

Ngụy Nhất nhớ lại khuôn mặt đã mất hết kiên nhẫn tối qua khi nói câu “Lôi con đàn bà say xỉn này ra khỏi người tôi đi”, lại còn cả tiếng khóc thút thít van xin của Ngụy Trích Tiên nữa. Nếu nói sự thật, e rằng chị ấy vừa nghe xong đã không chịu nổi, lôi cả mình cùng đâm vào gốc cây kia mất. Nhưng nếu giữ vẻ mặt thản nhiên mà nói dối rằng “Tối qua Trâu Tướng Quân rất ân cần, dịu dàng, còn chị thì vẫn cao quý nho nhã như thường ngày” thì Ngụy Nhất cũng không làm được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô quyết định chọn một giải pháp an toàn, nói dối một câu đầy vẻ tà giáo. Ngụy Nhất nói: "Hôm qua em ngủ từ sớm, không biết gì cả”.

Điều này khiến tất cả đều vui vẻ, mọi việc đều yên ổn.

Khi gần đến trường, giọng của Ngụy Trích Tiên lại vang lên, mang theo chút ý tứ phân vân không dứt: “Hình như tối qua anh ấy đã giúp chị thay quần áo ngủ”.

Ngụy Nhất ngẩng đẩu lên nhìn, thấy chị đang cố trấn tĩnh để lái xe, lớp phấn trang điểm tinh tế không che nổi vẻ thẹn thùng.

“Ờ, chắc là vậy! Ha ha, anh Trâu quả là chu đáo đối với chị”, cô gắng nở một nụ cười trừ.

Thảo nào người ta nói không thể lừa dối, hóa ra những lời nói lấp *** lại là một chuyện khó khăn như vậy! Liên tiếp hai câu nói dối khiến mặt mũi cô đỏ lựng lên. Cũng may mà hai người không có nhiều chuyện để nói, tới khi đã đến trường của Ngụy Nhất, Ngụy Trích Tiên không nói thêm gì nữa, cũng chẳng tỏ ra đang vui hay đang buồn.

Buổi chiều, tiết học khô khốc cuối cùng cũng sắp kết thúc, vốn dĩ đang trong tâm trạng thấp thỏm, chợt nhìn thấy một bóng dáng khôi ngô tuấn tú xuất hiện phía ngoài cửa lớp, Ngụy Nhất lại càng không biết phải làm như thế nào.

Nguyệt Nguyệt ở phía sau rõ ràng là đã nhìn thấy bóng dáng đó, cô ấy cứ cuống cả lên, vội vàng nhéo nhéo mặt mình, sau đó níu lấy cánh tay của Ngụy Nhất, luôn miệng hét lên: “Tô Thích, Tô Thích! Kia chẳng phải là thiên thần Tô Thích sao? Anh ấy đứng ở cửa đợi ai thế nhỉ?”.

Ngụy Nhất trả lời một cách kín đáo: “Không biết”.

Nguyệt Nguyệt vừa chỉnh sửa lại lớp phấn trang điểm vừa lẩm bẩm: “May quá, may quá, hôm nay lại đi học, dịp may hiếm có, được gặp gỡ thần tượng thế này có mà ăn chay suốt ba năm cũng không nề hà! Hai con heo cái ngủ nướng ở ký túc xá kia mà biết được chắc chắn sẽ tức nổ máu mắt cho mà xem!”.

Ngụy Nhất thực ra cũng đang rất căng thẳng, mắt nhìn lên bảng, giả bộ như đang chăm chú nghe giảng.

Sau khi tan học, đám bạn học trong lớp ùa ra ngoài. Ngụy Nhất chỉ có một quyển sách và một cây Pu't mà thu dọn mãi vẫn chưa xong, chẳng qua cũng chỉ muốn được trở thành người cuối cùng ra khỏi lớp.

Tô Thích thấy cô bé ấy cứ cúi gằm mặt xuống, không biết còn muốn thu dọn đồ đạc tới khi nào, anh liền rảo từng bước dài tới trước mặt cô, cất giọng tự nhiên: “Cô bé đi được chưa nào?”.

Vỗ *** tự xưng là người đã từng trải nhưng Nguyệt Nguyệt lại không có kinh nghiệm khi tiếp xúc quá gần với Tô Thích như vậy, cô vô cùng kích động gần như nhét cả mười đầu ngón tay vào trong miệng: "Tô Tô Tô... Tô Tô...”

Thiên thần họ Tô lại rất điềm tĩnh, mỉm cười nói: “ Anh là Tô Thích, em là bạn của Ngụy Nhất phải không?”.

“Vâng, vâng, vâng! Em là bạn tốt nhất của cậu ấy! Hằng ngày, cậu ấy được em quan tâm chăm sóc rất chu đáo!”

Ngày nào em cũng giúp cậu ấy lấy nước, mua cơm, chép bài, kèm học Nguyệt Nguyệt sau khi nói tràng gi­ang đại hải, cứ nằn nì không ngớt : “Em, ẹm, em có một thỉnh cầu, cũng chính là nguyện vọng của cả đời em, nguyện vọng này nếu không được thực hiện thì em có ૮ɦếƭ cũng không thể nhắm mắt!”.

Ngụy Nhất toát mồ hôi hột, hết nhìn Nguyệt Nguyệt lại quay sang Tô Thích. Tô Thích nói: “Em nói đi”.

Sau đó Nguyệt Nguyệt từ từ đưa bàn tay với những móng dài đang run rẩy ra, nói vói vẻ mặt đầy lo sợ: “Có thể... bắt tay một cái được không?”.

Vốn dĩ, với phong cách thô lỗ vốn có của “đại ca” Nguyệt Nguyệt trong phòng, Ngụy Nhất rất lo cậu ấy sẽ lợi dụng thời cơ mà nói thách quá mức, bất chấp đạo trời phép nước đưa ra những yêu cầu nhằm bắt chẹt người khác nghe nghịch lỗ tai như muốn thuê phòng qua đêm với anh ấy, muốn được có con với anh ấy... thế mà bỗng nhiên lại đưa ra một yêu cầu hết sức đại chúng hóa, không có chút ý nghĩa xây dựng nào như vậy khiến Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên.

Tô Thích ôn tồn mỉm cười, chìa bàn tay đẹp với những ngón thon dài sạch sẽ ra, lập tức bị một bàn tay với những móng dài ấy nắm chặt. Một bên thần thái tự nhiên, một bên lại thèm thuồng nhỏ dãi. Đó quả là hình ảnh chẳng hài hòa chút nào.

“Thiên thần, anh thật tốt bụng, anh thật bình dị, dễ gần, ha ha... em, em vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng này nếu không được thực hiện, em có ૮ɦếƭ cũng không thể nhắm mắt!” Nguyệt Nguyệt giơ một ngón tay lên với ý nghĩa số 1, vừa thận trọng thăm dò lại vừa có chút hồi hộp, lo lắng.

“Nguyệt Nguyệt!” Ngụy Nhất cảm thấy hành động đó có vẻ như đang khinh nhờn thiên thần, khẽ lên tiếng nhắc nhở, tiếc rằng kẻ được nhắc nhở hình như không biết, lại càng không cảm thấy như vậy.

Cũng may mà thiên thần của chúng ta hiền từ tràn đầy tình yêu thương, xem ra thần sắc cũng không tệ, anh khẽ cong môi lên: “Em nói đi”.

“Em có thể chụp chung một kiểu ảnh với anh không?” Hai bàn tay của Nguyệt Nguyệt chắp vào nhau, điệu bộ như đang cầu xin.

“Được”, Tô Thích luôn chỉ mỉm cưòi.

Nguyệt Nguyệt cuống quýt hết cả chân tay, xúc động bỏ túi đựng máy Nokia của cậu ấy ra, giơ lên theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ, mở to mắt, chụm môi, nghiêng đầu tạo dáng theo âm thanh “xoạch xoạch” không ngớt của máy ảnh điện thoại. Ngụy Nhất đứng bên cạnh, liên tục vo giấy ăn giúp Nguyệt Nguyệt lau nước bọt.

“Thiên thần, vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng cuối cùng! Nguyện vọng này nếu thành hiện thực, em sẽ có thể rút lui một cách thành công, cũng có thể yên lòng nhắm mắt!”

Thiên thần họ Tô quả là rất lương thiện, rất thấu hiểu nỗi lòng của người khác, vì muốn Nguyệt Nguyệt có thể yên lòng nhắm mắt, anh đã không hề tỏ ra bực bội trước yêu cầu của cậu ấy: “Em nói đi”

“Có thể ký tặng em một chữ được không? À, không phải ký lên giấy, ký vào đây, vào đây.”

... Hai mươi phút sau.

Nguyệt Nguyệt quyết một phen sống mái: “Thần tượng, em còn có một yêu cầu...”

Đến lúc này, thiên thần không thể để tâm xem tình trạng khi ra đi của cậu ấy là mở mắt hay nhắm mắt nữa, anh chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, ngắt lời Nguyệt Nguyệt một cách đầy lịch sự: “Xin lỗi, trận bóng của bọn anh sắp bắt đầu rồi. Em và Ngụy Nhất có muốn cùng đến xem không?”.

Nguyệt Nguyệt lập tức mừng rỡ ôm chầm lấy Ngụy Nhất hét lên: “Có, có! Bọn em đều muốn đi! Bọn em tất cả có bốn người cần có bốn chỗ ngồi!”. Sau đó, với chiếc áo đầy những chữ ký của Tô Thích, Nguyệt Nguyệt kéo tay Ngụy Nhất, hồ hởi đánh ௱o^ЛƓ nhoay nhoáy đi lên phía trước. Giữ vững truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc là lợi lộc không để lọt vào tay người ngoài, uống nước nhớ nguồn, cậu ấy còn lôi chiếc Nokia đã được thay màn hình chờ bằng bức ảnh chụp chung rất “thân mật” với thần tượng ra, vừa bước chân sáo vừa hồ hởi hét lên với hai cô bạn cùng phòng: “Các em đâu, nhanh nhanh tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế thôi! Nhanh lên nhé!”.

Vừa hét lên xong, cậu ấy quay ngay sang liếc Tô Thích đang bình thản đi bên cạnh một cái, định thần lại, hắng giọng một tiếng, bắt chước theo điệu bộ của Lâm Chí Linh nói: “ừm, trên đường đi nhớ chú ý an toàn, nhất định không được nói chuyện với người lạ, biết chưa? Tạm biệt”.

Đang ở ký túc xá, nghe được cuộc điện thoại đó, toàn thân Đình Đình cũng nổi đầy da gà
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc