Trúc Mã Nhà Tôi - Chương 33

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Mùa hè tháng bảy nóng bức, tuy rằng phải đối mặt với đủ loại thi cử, tiết tấu cuộc sống rất căng thẳng dồn dập, mỗi phút đều mệt ૮ɦếƭ, cũng may thời kỳ cực khổ đã qua, rốt cuộc chào đón mùa hè happy. Mà kỳ nghỉ năm nay đến hơn hai tháng trời, đối với Tiêu Quý mà nói, tuyệt đối không như thường. Bởi vì, cô và Mễ Tu nhà cô sống chung! Một chuyện khắp chốn mừng vui, phấn chấn lòng người biết bao.
Thi cử cũng tăng hiệu suất, mỗi ngày Tiêu Quý vui vẻ như một chú chim nhỏ bé, ngay cả đi đường cũng biến thành như bay, hai má lúm đồng tiền chưa từng rời khỏi khuôn mặt. Tuy rằng cô cũng muốn rụt rè một chút, kín đáo một chút, nhưng mà, đó là Mễ Tu nhà cô nha, sống chung đấy, chuyện mà ngày nhớ đêm mong cỡ nào.
Được rồi, hãy cho cô ngửa mặt lên trời rụt rè cười to ba tiếng đi!
Ha ha ha ha ha…
Nào ngờ, lúc này tiếng cười sung sướng của cô đã vô tình tổn thương tâm can bé bỏng của Hầu Tử nhà cô.
“Tớ nói này Tiểu Kê Kê, tớ biết cậu H**g phấn đến mức sắp tràn ra rồi, nhưng có thể đừng K**h th**h người đáng thương không được như ý chứ.” Hầu Tử xếp xong quần áo cần mang về nhà, kéo khoá lên, vẻ mặt bi ai nhìn Tiêu Quý, thật muốn đánh người mà. Kỳ nghỉ tốt đẹp cỡ nào, hơn hai tháng lận, cô vốn dự định xong xuôi, nếu không thể theo Tiểu Kê về nhà cùng dì Hoa Mai tiếp tục nghiên cứu thảo luận đời người, thì có thể theo Tiểu Mã Ca đi ௱ôЛƓ Cổ, đi ngắm cảnh đời, uống sữa ngựa, hoặc là cùng Mị Mị về nhà, chăm sóc ba mẹ cô. Thế nhưng! Một cú điện thoại của ông già nhà cô giống như chậu nước lạnh âm hai mươi mấy độ đổ trên đầu cô, loại nước lạnh vẫn còn cục đá bên trong, không chỉ khiến cô rét lạnh, còn đập cô sắp ૮ɦếƭ. Về nhà học đàn dương cầm? Có lầm không đấy, để cho một con khỉ hoang dã đánh đàn dương cầm, huống hồ cô đã hai mươi, hiện tại mới học có phải là muộn rồi không, thật sự không thể hiểu nổi trong đầu ông già nhà cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Haiz…” Hầu Tử lại thở dài, cô có thể tưởng tượng ra, hai tháng sắp tới, cô sẽ bi thương cỡ nào, muốn ૮ɦếƭ…biết bao.
Tiêu Quý chớp mắt, vốn muốn nói hai câu an ủi cô, nhưng nghĩ lại, coi như hết, thị trưởng đại nhân không thể trêu vào đâu không thể trêu vào.
Cùng nhau giúp Mị Mị xếp xong hành lý, sau đó cất kỹ giấy tờ tuỳ thân và thẻ ngân hàng, rồi hai người xách hành lý của cô xuống lầu. Ngày hôm qua Tiểu Mã Ca đã đi rồi, hôm nay Tiêu Quý và Hầu Tử tiễn Mị Mị tới nhà ga, sau đó Hầu Tử về nhà học đàn dương cầm, còn Tiêu Quý thì quay về nhà trọ của Mễ Tu, bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngọt ngào ngào.
Đi xuống lầu, bọn họ đi thẳng đến cổng trường, Mễ Tu đã mượn xe công ty, đưa các cô đến nhà ga.
Tới cổng, Hầu Tử tinh mắt thấy xe Mễ Tu, cô xách hành lý đi qua, đứng ở cửa xe chào hỏi Mễ Tu.
Ai ngờ vừa mới giơ lên móng vuốt khỉ, Hầu Tử liền ngượng ngùng buông xuống, cô bĩu môi, hừ một tiếng trong lòng.
Du Phong ngồi ở ghế lái phụ coi như không thấy, anh ta mở cửa xe bước xuống, đi đến trước mặt Mị Mị, cầm va ly hành lý, không nói gì thêm rồi xoay người đi đặt hành lý vào trong cốp xe.
Tiêu Quý trợn tròn mắt, anh ta muốn làm gì đây.
Mị Mị cũng ngơ ngác, vừa rồi Du Phong đột nhiên tới gần, trái tim cô lại đập mạnh mấy cái, hai má bất giác đỏ lên, cô mau chóng cúi đầu, nhìn mũi chân của mình. Anh ta muốn làm gì, không phải đã chia tay từ lâu rồi sao.
Tiêu Quý túm lấy Mị Mị, ý bảo cô hãy đi trước, Mị Mị khẽ gật đầu, vẫn cúi đầu như cũ, giờ phút này cô có chút bối rối khó hiểu.
Lên xe, các cô ngồi dàn hàng ở ghế sau, mà Tiêu Quý thì nhìn chằm chằm Mễ Tu nhà cô, dùng ánh mắt hỏi, cái người bên cạnh anh sao lại đến đây?
Mễ Tu đương nhiên thấy được đôi mắt to tròn bất mãn của Tiêu Quý từ kính chiếu hậu, anh khẽ cười, dĩ nhiên anh biết cô muốn hỏi gì. Hôm nay lúc ra ngoài, Du Phong đột nhiên nói muốn đi cùng, lại còn xách theo hành lý, lúc ấy Mễ Tu hơi kinh ngạc, bởi vì trước đó Du Phong từng nói nghỉ hè không định về nhà, nhưng anh nhớ lại lời nói đêm đó của Du Phong, xem ra anh ta định theo đuổi Mị Mị một lần nữa, không có gì để nói, anh và Du Phong cùng nhau qua đây. Câu hỏi của Tiêu Quý lúc này, thực ra cũng là suy nghĩ trong lòng Mị Mị, vẫn nên để Du Phong trả lời thì tốt hơn.
Thấy Mễ Tu không có ý muốn trả lời mình, Tiêu Quý chu môi, vừa muốn nói thì nghe Du Phong cất tiếng.
“Hôm nay tôi cũng trở về, cùng một chuyến xe với Miểu Miểu, dọc đường cũng có thêm người chăm sóc.” Anh ta và Mị Mị ở cùng một thành phố, tuy rằng không cùng thị trấn, nhưng khoảng cách không xa mấy, đi về coi như tiện đường.
Tiêu Quý và Hầu Tử nhìn về phía Mị Mị, đây là tình huống gì thế!
Mị Mị cúi đầu, nắm chặt dây lưng của ba lô, vẫn không nói gì. Cô căn bản không biết nên nói gì, mấy ngày nay sống thờ ơ, cô cho rằng mình đã hoàn toàn quên anh ta, nhưng vừa rồi anh ta đến gần xách hành lý của cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào nhau, lại khiến cô tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại. Cô muốn nói với mình điều đó chẳng đại diện cho cái gì, nhưng giờ phút này nhịp tim hỗn loạn, khiến cô không thể lừa mình dối người.
Tiêu Quý và Hầu Tử trông thấy vẻ mặt của Mị Mị, hai người cũng không nói thêm gì nữa, loại chuyện này vẫn là cô tự giải quyết thôi, vả lại trên đường có Du Phong, các cô cũng yên tâm một chút, về chuyện tình cảm, các cô cũng không thể kiểm soát.
Dọc đường đi bầu không khí yên lặng, tới nhà ga, Mị Mị và Du Phong lên xe lửa, hai người không trao đổi gì cả. Xem ra mặc dù Du Phong muốn theo đuổi Mị Mị lần nữa, chắc là công trình cực kỳ to lớn đây.
Đưa Hầu Tử về nhà, Tiêu Quý lấy lý do sợ hãi sự uy phong lẫm liệt của thị trưởng đại nhân mà từ chối lời mời nhiệt tình của Hầu Tử. Cô cùng Mễ Tu đi ngay, ném Hầu Tử tại cửa nhà thị trưởng đại nhân.
Trở về nhà trọ của Mễ Tu, Tiêu Quý cất quần áo mình mang đến vào trong phòng ngủ trước, xếp từng bộ gọn gàng ngay ngắn, đặt song song với quần áo của Mễ Tu. Tiêu Quý nhìn đồ ngủ của mình đặt cạnh đồ lót của anh, cô cụp mắt cười một cái, một tia ngượng ngùng lướt qua ánh mắt. Tuy rằng cô và Mễ Tu nhà cô đã sớm làm chuyện thân mật nhất, nhưng mà chính thức sống chung một nhà chỉ thuộc về hai người bọn họ vẫn là lần đầu tiên, trước kia cô ngủ qua đêm trong nhà Mễ Tu, còn có dì Mai và bố Mễ Tu, cho dù sau này ở lại đây cũng có Du Phong và Đường Tam Thận, mà hiện tại, thật sự chỉ có cô và Mễ Tu. Bây giờ ngẫm lại, ngoại trừ H**g phấn lúc đầu, càng nhiều hơn là sự chờ đợi và bồn chồn đối với hai tháng tới, cô hơi lo sợ mình làm không tốt.
Thở mạnh một hơi, Tiêu Quý tự động viên mình, cô sẽ làm một người vợ tốt đảm đang chu đáo của Mễ Tu nhà cô!
Đóng cửa tủ quần áo, cất hành lý xong, Tiêu Quý ra khỏi phòng ngủ, nghe được tiếng nước chảy. Cô ló đầu nhìn qua, tiếng nước chảy là từ phòng bếp truyền đến, Tiêu Quý chầm chậm đi qua, dựa trên cánh cửa, ngắm Mễ Tu nhà cô rửa đồ ăn. Mọi người đều nói đàn ông biết kiếm tiền là đẹp trai nhất, kỳ thật đàn ông biết nấu ăn cũng là đẹp trai nhất đấy, đặc biệt là nấu cho người phụ nữ của mình, thật sự là đẹp trai đến mức người người oán trách.
“Đừng chỉ lo nhìn, qua đây giúp anh đi, anh đã nấu cơm rồi, đồ ăn lát nữa em xào, anh phụ trách giúp em rửa sạch.” Mễ Tu tiếp tục rửa đồ ăn, anh quay đầu nhìn Tiêu Quý một cái, cười dịu dàng.
Tiêu Quý híp mắt lại, lộ ra má lúm đồng tiền, cô ừ một tiếng, mau chạy qua lấy đồ ăn Mễ Tu đã rửa xong mà xắt từng cái một. Đang khi xắt, một đôi tay chợt quấn lên vòng eo, Tiêu Quý cụp mắt, thấy Mễ Tu đeo tạp dề trên eo cô.
“Đừng làm dơ quần áo.” Đeo tạp dề xong, Mễ Tu còn xoa nhẹ hai gò má hồng hào của Tiêu Quý, rồi xếp đồ ăn cô đã xắt xong vào đĩa, sau đó tiếp tục rửa đồ ăn.
Tiêu Quý nhìn Mễ Tu ung dung lại nhã nhặn, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp. Đã bao nhiêu lần, cô mơ thấy cảnh tượng này trong mộng, Mễ Tu rửa đồ ăn cô nấu cơm, lúc ăn cơm thì gắp món ăn mà đối phương thích cho nhau, nói đến những chuyện thú vị xảy ra ban ngày, vừa ăn vừa cười, thậm chí không cẩn thận phun đồ ăn ra, đối phương có lẽ sẽ cười, nhưng lúc cười cũng sẽ vươn tay lau miệng cho bạn. Ăn xong, có thể cùng nhau rửa chén, Mễ Tu dọn dẹp chén bát trên bàn, cô đi rửa, Mễ Tu đến phòng khách xem tivi, cô vừa rửa chén vừa nghe tiếng dự báo thời tiết truyền đến từ tivi, sau đó cô nói với Mễ Tu nhà cô, ngày mai chuyển lạnh, anh nhớ phải mặc thêm quần áo.
Tiêu Quý khụt khịt mũi, tiếp tục thái rau, nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật, cô nên vui chứ, nhưng còn chưa xắt tới củ hành tây mà, sao mắt lại cay rồi.
Sau năm mười ba tuổi, Tiêu Quý và bà nội sống cùng nhau, bởi vì bà nội lớn tuổi, rất nhiều lúc đều lực bất tòng tâm, vì thế Tiêu Quý đã bắt đầu học nấu ăn từ sớm, cho đến giờ cô biết làm rất nhiều món, tuy rằng không phải rất tuyệt vời, nhưng đều có đủ màu sắc hương vị. Hôm nay là ngày đầu tiên cô sống chung với Mễ Tu nhà cô, vì thế nấu rất nhiều món ăn, gần như là tất cả các món cô Mễ Tu thích ăn.
Bưng thức ăn lên bàn, xếp đũa xong, hai người ngồi đối diện tại bàn ăn, nhìn thành quả lao động của mình, tấm tắc khen ngợi.
Thật sự rất đảm đang!
“Em muốn uống R*ợ*u không?” Mễ Tu hỏi, tuy rằng anh không thích uống R*ợ*u, nhưng hôm nay ý nghĩa đặc biệt, có thể uống chút R*ợ*u, huống hồ tửu lượng của Tiêu Quý vẫn không tồi.
“Có thể chứ? Được ạ!” Người nào đó tửu lượng không tồi lập tức hùa theo.
Mễ Tu sờ đầu cô, cười yêu chiều, đi đến tủ kính lấy một chai R*ợ*u đỏ, đây là đồ quý của Du Phong, coi như là chúc mừng anh ta có thể sớm theo đuổi Mị Mị thành công.
Rót R*ợ*u đỏ ra, Tiêu Quý vội vã cầm ly của mình, đưa tới mũi ngửi ngửi, lắc đầu say sưa, nhấp một ngụm nhỏ.
Mễ Tu bật cười, xem ra Tiểu Quý nhà anh là một con sâu R*ợ*u. Mễ Tu cầm ly qua, cụng vào ly Tiêu Quý, anh cười nhẹ nói: “Chúc chúng ta…sống chung vui vẻ.”
“Hì hì, vui vẻ vui vẻ!” Tiêu Quý cười tủm tỉm, một hơi uống cạn ly.
Vui sướng thoả thích.
Mễ Tu nhìn con sâu R*ợ*u Tiêu Quý, anh cười lắc đầu, nói: “Đừng chỉ uống R*ợ*u, ăn chút thức ăn đi, hôm nay nấu nhiều như vậy, kỳ thật hai người chúng ta căn bản không ăn hết.”
“Người ta H**g phấn thôi mà, hôm nay là ngày đặc biệt, đáng để chúc mừng!” Tiêu Quý chu môi, nói.
“Có gì khác nào?” Mễ Tu biết rồi còn hỏi.
“Hôm nay chính là ngày đầu tiên em và anh chung sống tốt đẹp, đáng để kỷ niệm biết bao!” Tiêu Quý uống R*ợ*u, đã quên chuyện này phải rụt rè.
Đôi mắt Mễ Tu sẫm lại, trong lòng ngứa ngáy, ý cười nơi khoé môi cũng trở nên bí hiểm.
Tiêu Quý dường như không phát hiện ra sự bất thường của Mễ Tu, cô lại uống cạn một ly, tấm tắc miệng: “Em muốn uống hết chai R*ợ*u này, buổi tối đi ngủ anh đừng ghét bỏ người ta đầy mùi R*ợ*u nha, nếu không…”
Dưới sự thúc đẩy của cồn, trong lòng Mễ Tu vốn ngứa ngáy khó nhịn, bởi vì hai chữ đi ngủ mà Tiêu Quý vô tình thốt ra, trong nháy mắt anh nhiệt huyết sôi trào, vọt qua ôm lấy Tiêu Quý, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô đang lải nhải, rồi anh bồng cô đi về phía phòng ngủ.
Một đêm kiều diễm…
So với sự ngọt ngào của Tiêu Quý và Mễ Tu, lúc này trong nhà Lưu Cẩm Trúc lại là mây mù lan toả.
Theo âm thanh vang vọng, đồ ăn mà Lưu Cẩm Trúc vất vả nấu ra đã rơi đầy trên mặt đất, thức ăn nóng hổi vung vãi, chất lỏng hỗn loạn, hạt cơm trắng tinh trên mặt đất đã vẩn ***c tán loạn. Lưu Cẩm Trúc khó tin trừng to mắt, nhìn Mạnh Nhụy gần như điên cuồng thở hổn hển trước mặt bà, dùng chân giẫm nát chén bát.
Trong lòng bà kinh hoảng lạnh buốt.
Hôm nay trước khi tan tầm, Lưu Cẩm Trúc giúp đồng nghiệp giải quyết chút chuyện, cho nên về nhà muộn hơn bình thường. Bà vội vàng đi chợ mua đồ ăn, bởi vì đi trễ nên đã không còn măng tây, hôm qua Mạnh Nhụy nói muốn ăn măng tây xào thịt, nhưng cũng trễ rồi, Lưu Cẩm Trúc nghĩ rằng, quên đi, ngày mai nấu cũng thế thôi. Mua xong đồ ăn về tới nhà, Mạnh Nhụy ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy bà cô ta thản nhiên liếc một cái, không nói gì chỉ ấn điều khiển từ xa lung tung. Lưu Cẩm Trúc biết gần đây tâm tình Mạnh Nhụy không tốt, bà cũng chẳng so đo với cô ta, tuy rằng bà không biết rốt cuộc vì sao tâm tình cô ta không tốt. Xách đồ ăn vào phòng bếp, bà dùng tốc độ nhanh nhất làm ba món mặn và một món canh, lượng đường trong máu Mạnh Nhụy thấp, phải ăn uống đúng giờ, nếu không dễ dàng choáng váng buồn nôn.
Thế nhưng khi Mạnh Nhụy trông thấy thức ăn trên bàn, cô ta cau mày hỏi bà một câu, không phải bảo dì làm măng tây xào thịt sao, Lưu Cẩm Trúc giải thích ngày mai mới nấu, hôm nay đi trễ không mua được măng tây. Mạnh Nhụy cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Lưu Cẩm Trúc lập tức trở nên hung tợn, cô ta thở hổn hển, gạt thức ăn trên bàn xuống đất, vừa ném vừa hô lên: “Bảo dì làm gì thì làm cái đó đi, mấy thứ này cho người ăn sao!”
Cho đến khi ném tất cả chén đĩa ra mấy mét đều vỡ vụn, Mạnh Nhụy mới dừng lại, miệng thở hổn hển, toàn thân hơi run rẩy.
Lưu Cẩm Trúc giật mình sửng sốt hồi lâu, vừa hồi phục tinh thần từ trong biến cố đột ngột ban nãy, bà cúi đầu nhìn sàn nhà dơ bẩn, còn có đồ ăn vung vãi khắp nơi, bà nhìn Mạnh Nhụy, lớn tiếng chất vấn: “Cháu phát điên gì đó!”
Bắt đầu từ tháng trước, cả người Mạnh Nhụy không có chỗ nào bình thường, luôn nổi nóng không có lý do, chỗ nào không vừa mắt cô ta liền kiếm cớ gây khó dễ với bà. Lưu Cẩm Trúc hỏi Mạnh Học Đông cô ta sao thế, ông ta trầm mặc một chút, chỉ nói có lẽ cơ thể khó chịu cho nên ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà Lưu Cẩm Trúc cho rằng sự việc không đơn giản như vậy, từ nhỏ sức khoẻ Mạnh Nhụy đã không tốt, thường hay sinh bệnh, nhưng không như hiện tại, giống như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ làm người khác bị thương. Hơn nữa ánh mắt Mạnh Nhụy nhìn bà cũng rất kỳ lạ, trong phiền chán còn mang theo oán hận, giống như bà làm chuyện gì tội ác tày trời vậy. Như ngày hôm nay, chỉ là không làm món cô ta muốn ăn, cô ta lại nổi nóng như thế.
“Bà mới điên, cả nhà bà đều điên hết! Bà là kẻ điên, con gái bà cũng là kẻ điên! Đồ thần kinh, tất cả đều là đồ thần kinh!” Cảm xúc của Mạnh Nhụy còn dữ dội hơn ban nãy, gần như phát cuồng la to về phía Lưu Cẩm Trúc.
“Cháu…cháu nổi điên với tôi được rồi, đừng có chuyện gì cũng kéo Tiểu Quý vào!” Nghe thấy Mạnh Nhụy mắng Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc giận dữ, không thèm bận tâm đến lời dặn dò của Mạnh Học Đông, bà cũng hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Nhụy.
Mạnh Nhụy thấy phản ứng của Lưu Cẩm Trúc, tức giận đến ***g *** phập phồng kịch liệt, tất cả mọi người đều hướng về đứa tạp chủng không ai cần kia! Cô đăng bài viết như vậy, chửi bới cô ta, tổn thương cô ta, thậm chí còn cho cô ta một cái tát, nhưng ba lại muốn cô ta xin lỗi đồ tạp chủng kia, dựa vào gì chứ, rõ ràng là Tiêu Quý làm sai! Cô ta không cam lòng, ba còn bảo cô ta đừng tìm Tiêu Quý làm phiền nữa, kêu cô ta đừng tuỳ hứng làm bậy, gây chuyện thị phi. Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô ta nói gì hay làm gì, ba chưa bao giờ chỉ trích cô ta, hiện giờ bởi vì một đồ tạp chủng mà lại mắng cô ta. Mấy ngày nay hễ gặp Lưu Cẩm Trúc thì cô ta sẽ nghĩ đến Tiêu Quý, nghĩ đến vì cô mà mình bị uất ức nhục nhã, dựa vào gì Mễ Tu chỉ thích cô, dựa vào gì nói rằng anh không liếc mắt đến cô ta, dựa vào gì Lưu Cẩm Trúc nói Tiêu Quý là con gái duy nhất của bà, dựa vào gì ba muốn cô ta xin lỗi Tiêu Quý! Cô ta không có, cô ta không có làm sai chuyện gì, cô ta tuyệt đối sẽ không luồn cúi với Tiêu Quý, lại càng không trơ mắt nhìn Tiêu Quý và Mễ Tu ở bên nhau!
“Tôi nói tới cô ta thì làm sao! Đừng tưởng rằng cô ta là loại người tốt! Cả ngày giả vờ vô tội, ra vẻ hiền lành, không phải đã đăng bài lên diễn đàn nói tôi điêu ngoa lại ích kỷ sao, còn nói tôi ςướק mẹ người khác, không được còn trả đũa, tôi ςướק ai hả! Bà ư? Hừ, năm đó bà tự nguyện theo tôi và ba xuất ngoại, không ai ép buộc bà!”
“…Cháu nói cái gì? Bài viết gì?” Lưu Cẩm Trúc kinh hoảng, hoàn toàn không biết Mạnh Nhụy đang nói cái gì.
“Hừ, bà còn không biết, con gái tốt đẹp của bà đăng bài viết lên diễn đàn trường, làm bẽ mặt tôi, chửi bới tôi, nói tôi ςướק đi bà, còn nói tôi trả đũa! Tôi đi tìm cô ta lý luận, cô ta còn ra tay đánh tôi, từ nhỏ đến lớn chưa có ai đánh tôi, đồ tạp chủng kia lại dám đánh tôi, cô ta…”
“Bốp!”
Lưu Cẩm Trúc vung một cái tát trên mặt Mạnh Nhụy, sử dụng toàn lực, Mạnh Nhụy suýt nữa không đứng vững, cô ta vịn cái bàn, những mảnh vỡ rải rác trên bàn đâm vào lòng bàn tay của cô ta, máu chảy đầm đìa.
“Tôi đã nói với cháu từ lâu, đừng tính toán tổn thương Tiểu Quý nữa, hiện tại tôi nói thêm một câu với cháu, đừng gọi Tiểu Quý như vậy, nó không phải là tạp chủng, tôi rất thương nó, bố nó cũng rất thương nó.”
Mạnh Nhụy nhìn máu không ngừng chảy xuống trong lòng bàn tay, cô ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về Lưu Cẩm Trúc, ***g *** khó chịu, nhịp tim dồn dập. Cô ta cảm thấy hoa mắt choáng váng, hai chân như là dẫm gai.
Lúc Mạnh Học Đông từ bên ngoài trở về thì Mạnh Nhụy đúng lúc tối sầm trước mặt, ngã xuống mặt đất.
Bác sĩ gia đình tiêm thuốc cho Mạnh Nhụy, còn đo lượng đường trong máu và huyết áp, xác nhận không có việc gì mới đứng dậy nói với Mạnh Học Đông đang sốt ruột: “Ông Mạnh yên tâm đi, cô Mạnh chỉ là nhất thời cao máu, bị chút K**h th**h, hơn nữa lượng đường trong máu hơi thấp, mới bị té xỉu. Vừa rồi tôi đã tiêm glucose vào rồi, lượng đường và huyết áp hiện tại đã ổn định, nhưng cần chú ý đến cảm xúc của cô ấy, đừng để cô ấy chịu K**h th**h thêm nữa. Sức khoẻ của cô Mạnh vốn đã suy yếu, hồi nhỏ lại từng mắc bệnh ung thư máu, các vị nên chiều ý cô ấy một chút, tâm trạng tốt thì sức khoẻ mới tốt hơn.”
Mạnh Học Đông bắt tay bác sĩ, cảm kích nói: “Cám ơn, đã trễ thế này còn mời anh đến.”
“Không có việc gì, nên làm thôi.” Bác sĩ cười nhẹ, tạm biệt Mạnh Học Đông rồi rời khỏi.
Tiễn bác sĩ xong, Mạnh Học Đông trở lại phòng Mạnh Nhụy, thấy Lưu Cẩm Trúc lo lắng đứng ngoài cửa.
Thấy Mạnh Học Đông, Lưu Cẩm Trúc tiến lên một bước, lo lắng hỏi: “Thế nào, không sao chứ?” Bởi vì sợ Mạnh Nhụy trông thấy bà sẽ càng kích động hơn, vừa rồi bà vẫn đứng trong phòng mình, cho đến khi nghe bác sĩ rời khỏi bà mới đi ra, muốn thăm Mạnh Nhụy nhưng lại sợ xảy ra điều bất trắc, nên đành ở chỗ này đợi Mạnh Học Đông, hỏi thế nào rồi.
Mạnh Học Đông mệt mỏi day day mi tâm, có chút mất kiên nhẫn nói: “Còn chưa tỉnh, anh đi coi nó, em ngủ trước đi.” Nói xong, ông ta lướt qua vai Lưu Cẩm Trúc vào phòng.
Lưu Cẩm Trúc ngơ ngác xoay người, nhìn Mạnh Học Đông đóng cửa phòng, bà cảm thấy thê lương. Mạnh Học Đông chỉ nhìn thấy Mạnh Nhụy té xỉu, liền đổ tất cả lỗi lầm trên người bà, hoàn toàn không hỏi một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay, Mạnh Nhụy ngang ngược tuỳ hứng, cố tình gây sự, lúc nào bà cũng nhẫn nhịn, bởi vì Mạnh Học Đông rất tốt với bà. Tuy rằng bọn họ không đăng ký kết hôn, cũng chưa từng có một cuộc hôn lễ long trọng, nhưng bà đã coi Mạnh Học Đông là chồng mình, là chỗ dựa của bà. Vì ông ta, bà sẵn lòng nhường nhịn Mạnh Nhụy, sẵn lòng chăm sóc cô ta, thậm chí là hầu hạ cô ta. Thế nhưng, bà cũng biết mệt, cũng biết uất ức, cho dù Mạnh Học Đông đối với bà dịu dàng săn sóc cỡ nào, cũng sẽ bị từng chút thiên vị hình thành trong cuộc sống mà làm nhoà đi.
Mạnh Học Đông vào phòng, Mạnh Nhụy đã mở mắt, lẳng lặng nằm trên giường, chỉ có sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
Mạnh Học Đông bước nhanh qua, ngồi ở bên giường, cầm bàn tay không bị thương của Mạnh Nhụy, vuốt tóc cô ta, ôn hoà hỏi: “Thế nào, khoẻ chút nào không? Con còn chỗ nào khó chịu không, tay còn đau không?”
Mạnh Nhụy lắc đầu, liếc nhìn bàn tay được băng bó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Thấy Mạnh Nhụy khóc, trong lòng Mạnh Học Đông siết chặt, ông ta cẩn thận nắm bàn tay bị thương của cô ta, nâng niu trong lòng bàn tay, đau xót nói: “Không sao, sẽ hết đau ngay thôi.”
“Nhưng mà trái tim con đau.” Mạnh Nhụy khóc thút thít, nhìn Mạnh Học Đông.
“Nhụy Nhụy, dì con không cố ý đâu.”
“Bà ấy sao không cố ý chứ? Bà ấy đánh con, bà ấy lại đánh con!” Mạnh Nhụy khóc lóc lên án, chỉ mới mấy ngày lại bị ăn hai cái tát, cô ta chưa từng uất ức như vậy.
“Được rồi, được rồi, đều là lỗi của dì ấy, đừng nóng giận, bác sĩ nói con không thể xúc động.” Nhớ tới lời dặn của bác sĩ lúc gần đi, Mạnh Học Đông buộc lòng xuôi theo lời nói của cô ta, xoa nhẹ má cô ta.
“Tiêu Quý đăng loại bài viết như thế, chửi con, tổn thương con, thậm chí còn đánh con, ba lại muốn con xin lỗi cô ta, bây giờ mẹ cô ta cũng đánh con, vì sao con phải chịu uất ức của bọn họ… Con không muốn, con không muốn…” Mạnh Nhụy càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, sau cùng đã khóc thành tiếng.
“Không chịu uất ức của bọn họ nữa, không bao giờ nhường nhịn bọn họ nữa, ba làm chỗ dựa cho con, con muốn thế nào cũng được, đừng nóng giận, chú ý sức khoẻ.”
“Con không muốn Lưu Cẩm Trúc gặp Tiêu Quý nữa, con cũng không muốn cô ta và Mễ Tu ở bên nhau, con muốn Tiêu Quý ở một mình, cô ta là thứ không ai cần, không ai cần…” Càng khóc càng đau lòng, Mạnh Nhụy cũng không biết bản thân mình đang nói gì, nhưng đó lại là lời nói chân thật nhất từ đáy lòng. Bởi vì cảm xúc có chút kích động, cơ thể hỗn loạn, băng gạc trên tay lộ ra vệt đỏ.
Mạnh Học Đông mau chóng đè cô ta lại, không để cô ta rối loạn, ông ta đau lòng vội nói: “Được, được, không ai cần cô ta, cô ta phải ở một mình, ba nhất định giúp con, giúp con…”
Lưu Cẩm Trúc ngồi một mình trên chiếc giường lớn, không bật đèn, mặc cho bóng tối cắn nuốt mình. Bà suy nghĩ về mấy năm nay, nghĩ rằng nếu lúc trước không đi theo Mạnh Học Đông xuất ngoại, hiện tại cuộc sống sẽ như thế nào. Có thể đơn giản, vui vẻ hơn hiện tại không, bên cạnh có đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, có thể nhìn thấy cô trưởng thành, lập gia đình, sinh con.
Mạnh Học Đông tiến vào, thấy trong phòng tối đen, ông ta bật công tắc đèn treo, thấy Lưu Cẩm Trúc đang cười ngây ngốc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vui. Trong lòng đau xót, Mạnh Học Đông nắm chặt quả đấm, hơi trầm tư. Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt trở nên thâm trầm phức tạp, ông ta chầm chậm đi tới bên cạnh Lưu Cẩm Trúc.
Ngồi xổm trước mặt Lưu Cẩm Trúc, Mạnh Học Đông nắm tay bà, nhẹ giọng nói: “Anh xin lỗi, vừa rồi bởi vì Nhụy Nhụy còn chưa tỉnh lại, anh nhất thời sốt ruột, lời nói hơi nặng, em đừng để trong lòng.”
Lưu Cẩm Trúc cụp mắt không nói, rút ra bàn tay bị Mạnh Học Đông nắm lấy.
Mạnh Học Đông sửng sốt, lại nắm tay bà, nắm thật chặt, giọng nói dịu dàng: “Anh biết tính tình Nhụy Nhụy không tốt, tính cách điêu ngoa, nhưng sức khoẻ của nó không tốt, khó tránh anh nuông chiều một chút, bình thường để em chịu uất ức, nếu nó nói gì hoặc làm gì khiến em khó chấp nhận, anh xin thay nó xin lỗi em. Coi như em đã nhìn Nhụy Nhụy trưởng thành, nó thế nào em hiểu mà, không biết đối nhân xử thế, cũng chưa từng trải qua chuyện gì, vẫn ở trong sự bảo vệ của anh, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi vì bản thân một chút, hãy xem anh, xem nó gọi em là dì mấy năm nay mà đừng so đo với nó, được không?”
Lưu Cẩm Trúc vẫn chẳng nói gì, nhưng không có ý định rút tay mình ra.
Mạnh Học Đông thấy bà thả lỏng, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, nói với vẻ thăm dò: “Anh biết trong lòng em còn mang áy náy đối với Tiêu Quý, vẫn muốn tìm cơ hội đền bù cho nó, anh cũng cảm thấy có lỗi với nó, dù sao năm đó em bỏ đi cũng là vì anh và Nhụy Nhụy.”
Lưu Cẩm Trúc nhìn ông ta, cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc ông ta muốn nói gì, vì sao bà có dự cảm xấu.
Mạnh Học Đông lòng dạ ngổn ngang, nói: “Không bằng anh chi tiền cho Tiêu Quý ra nước ngoài học tập, cũng coi như là một loại đền bù với con bé, giáo dục ở nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều, nếu sau này nó muốn ở lại đó, anh cũng có thể nghĩ cách giúp nó, anh…”
Lưu Cẩm Trúc rút tay mình ra, bà đứng lên, tuyệt vọng nhìn Mạnh Học Đông…
Trong khoảnh khắc, tất cả tín nhiệm và kiên trì đều vỡ vụn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc