Trúc Mã Nhà Tôi - Chương 18

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân.
Tiêu Quý bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc tại quảng trường bên ngoài cửa sổ đánh thức, cô đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngác chớp chớp mắt, đợi sau khi ba hồn bảy vía trở về chỗ cũ, từ đầu giường cô cầm lấy di động, nhìn thời gian trên đó, ảo não vỗ trán, sao cô lại ngủ quên mất chứ! Hôm nay vốn muốn dậy sớm một chút, làm bữa sáng tình yêu cho Mễ Tu nhà cô, sau khi ngọt ngọt ngào ngào ăn xong, cô sẽ ăn mặc xinh đẹp cùng Mễ Tu đi dạo phố, vì lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ mà đặt dấu chấm hoàn mỹ khó quên. Nhưng tối qua cô rất phấn khởi, trò chuyện với Mị Mị đến khuya, cô không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Haiz, nên bỏ bớt bữa sáng tình yêu thôi.
Cô nhanh chóng rời giường, mặc chiếc áo khoác ngoài màu đỏ kia, phối hợp với giày boot cao gót, cô sấy mái tóc rối bời, thoa son nước. Tiêu Quý ngắm mình trong gương, thật tình cảm thán một câu, thật sự là rất đẹp, rất xứng với Mễ Tu nhà cô!
Sau khi “mèo khen mèo dài đuôi”, Tiêu Quý mở cửa đi ra ngoài, cô thấy Du Phong ngồi ăn sáng ngoài phòng khách, bởi vì ngày hôm qua bị anh ta làm hại mỏi mắt, cho nên Tiêu Quý không chào hỏi anh ta mà đi thẳng đến phòng bếp. Quả nhiên, Mị Mị nhà cô đang hiền lành rửa chén bát của ngày hôm qua.
“Mị…” Tiêu Quý vươn một ngón tay chọc chọc sau lưng Mị Mị.
“Dậy rồi à, tớ đã làm bữa sáng, cậu mau ăn đi.” Mị Mị xoay người lại mỉm cười, nói dịu dàng.
“Mị Mị nhà tớ thật sự là đức hạnh, sau này ai lấy được cậu rõ là may mắn đấy.” Tiêu Quý cảm thán nói, thật sự là không nỡ gả cô ra ngoài mà.
“Cậu ăn nói càng ngày càng giống Hầu Tử.” Mị Mị đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
“Ha ha, cùng sống dưới một mái nhà, làm sao không thể không giống.” Tiêu Quý cười, còn nói: “Hôm nay cậu và Du Phong có kế hoạch gì không? Lát nữa tớ và Mễ Tu đi dạo phố, hai người muốn đi cùng không?”
Mị Mị cụp mắt, tiếp tục rửa chén, nhẹ giọng nói: “Không đâu, hai người đi đi.”
“Thế nào? Chê tụi tớ làm bóng đèn à.” Tiêu Quý trêu ghẹo, che miệng khẽ cười: “Có phải hôm nay Du Phong có bất ngờ gì đặc biệt không.”
Mị Mị nhìn về phía cô nhoẻn miệng cười, không nói gì cả. Bất ngờ gì chứ, có lẽ Du Phong không muốn trải qua ngày lễ tình nhân với cô. Doãn Cách Tử đi rồi, đến giờ tâm trạng của anh ta vẫn sa sút, ngày hôm qua lại chẳng nói gì với cô, buổi tối chui vào phòng ngủ sớm, sáng nay ngoại trừ nói một câu chào buổi sáng với cô thì chẳng nói gì nữa. Cô nói với bản thân hãy cho anh ta thời gian quên đi Doãn Cách Tử, quên đi đoạn tình cảm kia, thế nhưng, vì sao hiện tại cô lại bực bội như vậy, bắt đầu từ khi nào cô đã trở nên so đo từng tí chứ.
Tiêu Quý cho rằng Mị Mị thẹn thùng, nên không nói đùa với cô nữa, rồi nói tớ đi tìm Mễ Tu nhà tớ, từ phòng bếp đi ra, khi đi ngang qua phòng khách, Tiêu Quý trông thấy Du Phong ngồi xem dự báo thời tiết tại nước ngoài trên máy tính.
Đẩy cửa phòng ra, Mễ Tu nhà cô đang thay quần áo, phản ứng đầu tiên của Tiêu Quý là nhanh chóng đóng cửa lại, để tránh cảnh xuân của anh lộ ra ngoài.
Chậc chậc, Mễ Tu nhà cô chất lượng như thế, nhìn ***g *** kia, nhìn vòng eo kia, nhìn…chỗ nào đó dựng đứng kia. Tiêu Quý bất giác đỏ mặt, đồng tử xoay tròn, nhìn lên trần nhà, cái vật kia lớn như vậy, đặt *** thật sự thoải mái sao?
“Em nghĩ gì đó?” Mễ Tu mặc quần vào, đi đến trước mặt cô, hỏi.
“Nghĩ xem anh có thoải mái không.” Tiêu Quý theo tư tưởng của mình, thành thật nói.
Mễ Tu sửng sốt, đồng tử lập tức u ám. Bàn tay chống lên cánh cửa, anh dùng tư thế bao vây Tiêu Quý, hỏi: “Nếu không thoải mái thì sao? Em muốn làm thế nào để cho anh thoải mái.”
“…” Tiêu Quý muốn nói, cắt đi thì thế nào, nhưng mà cô không thể nói, cũng…không nỡ.
“Hửm?” Mễ Tu khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, xúc cảm của đầu ngón tay khiến trái tim anh nhộn nhạo.
Trong nháy mắt, Tiêu Quý đi khập khiễng, nhắm mắt, lấy tinh thần, khẽ chạm vào môi Mễ Tu.
Sau đó cô lùi lại, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Thoải mái không?”
Mễ Tu vươn ngón cái, xoa môi mình, sau đó nắm lấy cằm Tiêu Quý, rồi cúi người xuống.
Lúc nam nữ một mình ở chung, từ thoải mái này không thích hợp xuất hiện nhiều lần.
Khi ra khỏi phòng ngủ của Mễ Tu, Du Phong vẫn còn nhìn máy tính chằm chằm, lách tách không biết làm gì, Tiêu Quý vốn muốn hỏi anh ta, hôm nay anh ta và Mị Mị có kế hoạch gì, nhưng nghĩ lại, cô vẫn không hỏi, nói không chừng bọn họ muốn đợi sau khi cô và Mễ Tu đi rồi mới ở nhà lãng mạn đấy, cô sẽ không phá đám, nói thế nào đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ, hai người đều có thời gian, làm sao không có một kế hoạch nào chứ.
Tiêu Quý chào Du Phong một tiếng, rồi vào bên trong nói một tiếng với Mị Mị, định cùng Mễ Tu ra ngoài, mới vừa tới cửa, âm thanh sâu lắng của Du Phong vang lên.
“A Tu, lau miệng đi.” Thờ ơ như thế, nhưng nghe kỹ lại, tuyệt đối không khó nghe ra trêu ghẹo bên trong.
Mễ Tu sửng sốt, nhìn về phía Tiêu Quý.
“…” Tiêu Quý lấy khăn giấy, lau miệng Mễ Tu. Sao cô lại quên mất hôm nay mình thoa son nước!
Tiêu Quý trừng mắt oán hận Du Phong, cô nắm tay Mễ Tu dở khóc dở cười nhanh chóng rời khỏi nhà.
Tuy rằng bị trêu chọc một chút, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tiêu Quý, cùng Mễ Tu ngồi xe vào nội thành, hai người tay nắm tay, cùng nhau đi dạo trên con phố náo nhiệt.
Bởi vì là lễ tình nhân, khắp nơi trên đường đều bán hoa hồng, từng đoá hoa nở rộ, tươi đẹp ****, còn được bọc giấy màu, càng thêm lãng mạn. Tiêu Quý nắm tay Mễ Tu, khẽ mỉm cười, trông thấy một đôi tình nhân trẻ đang chọn hoa, trong lòng cô oán thầm, thật là không nhìn ra những đoá hoa hồng này hơn mười đồng một đoá, giật tiền người ta cũng không thể như vậy chứ.
“Thích không?” Mễ Tu thấy Tiêu Quý chăm chú nhìn người ta mua hoa, anh tưởng rằng cô cũng muốn mua.
“Thích thì thích, nhưng không cần mua.” Tiêu Quý chu miệng, nói.
“Vì sao?” Đã thích thì sao lại không mua.
“Bởi vì sẽ mau héo tàn.” Cô không thích nhìn hoa tươi khô héo.
“Nha đầu ngốc.” Mễ Tu xoa tóc cô, nắm chặt tay cô, đột nhiên trước mắt sáng ngời, anh nắm tay Tiêu Quý nhanh bước tiến lên.
“Em thích bông này không? Sẽ không héo tàn đâu.” Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý đến trước quầy hàng kẹo bông gòn, nói dịu dàng.
Nhìn thấy một cây kẹo bông gòn trắng như tuyết, giống như đám mây đáp xuống trần gian, mềm mại ấm áp như thế. Tiêu Quý ngửa đầu, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nụ cười còn ngọt hơn kẹo bông gòn: “Thích!”
Mua một cây kẹo bông gòn thật to, Tiêu Quý cầm cái cây, nhẹ nhàng *** một cái, đường tan trong miệng, ngọt ở trong lòng. Cây kẹo bông gòn kia quả thật còn lớn hơn khuôn mặt Tiêu Quý, hiện tại được cô cầm trong tay, dáng vẻ cúi đầu cắn xuống, ít nhiều cũng hơi buồn cười.
Mễ Tu lắc đầu bật cười, yêu chiều gõ nhẹ chóp mũi Tiêu Quý, anh vươn tay lau kẹo bông gòn dính ở khoé miệng cô.
“Anh muốn ăn không?” Tiêu Quý ngọt ngào hỏi, giơ kẹo bông gòn tới gần phía Mễ Tu.
“Ngọt không?” Mễ Tu hỏi.
“Ừm!” Rất ngọt, vô cùng ngọt!
“Được rồi, anh nếm thử xem.” Mễ Tu nhẹ giọng nói, ánh mắt chợt loé, anh cúi đầu, *** thật mạnh trên môi Tiêu Quý, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trong miệng cô, khẽ khàng khiêu khích, sau đó lập tức tách ra.
“Ừ, thật sự rất ngọt.” Nếm xong, Mễ Tu đánh giá.
Tiêu Quý phản ứng lại, hậu tri hậu giác quay đầu nhìn về bốn phía, may mà không ai chú ý tới bọn họ. Cô trừng mắt nhìn Mễ Tu, nhìn anh cười đến dịu dàng, tựa như một con mèo lén ăn vụng, Tiêu Quý cắn một miếng kẹo bông gòn, nói: “Đúng là ngọt, nhưng không cho phép anh ăn, em muốn ăn một mình!”
Tiêu Quý xoay người, kiêu ngạo đi về phía trước.
Mễ Tu cười ra tiếng, nhìn theo bóng hình màu đỏ xinh đẹp kia, anh đi nhanh hai bước, ôm vai Tiêu Quý, kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Không sao, không cho anh ăn cái này, buổi tối cho anh ăn cái khác, cũng ngọt như thế.”
“…” Tiêu Quý ngẩng đầu nhìn ánh nắng, vì sao trời còn chưa tối mà đã có người sắp hoá thành sói rồi.
Ăn xong kẹo bông gòn, miệng ngọt dinh dính, Tiêu Quý hận không thể lập tức trở về đánh răng, vừa định làm nũng với Mễ Tu, cô ngẩng đầu thấy một nơi thú vị, cô kéo anh đi tới, cúi người ngắm nhìn những hạt gạo màu trắng buộc trên sợi dây màu đỏ, cô chớp chớp đôi mắt to, nói với ông chủ: “Cháu cũng muốn khắc chữ!”
“Được, cô bé muốn khắc chữ gì thế?” Ông chủ hỏi.
Tiêu Quý nhìn sang Mễ Tu ở bên cạnh, đôi mắt cười tủm tỉm, hai má lúm đồng tiền chợt hiện, cô quay đầu nói với ông chủ: “Khắc một chữ Quý, quý của mùa vụ.”
“Được, lập tức xong ngay.” Ông chủ lấy qua một hạt gạo, bắt đầu cúi xuống chăm chú khắc chữ.
Tiêu Quý dựa vào người Mễ Tu, ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Em muốn khắc chính mình vào trong lòng anh, sau đó đeo anh trên cổ em.”
Trái tim Mễ Tu lúc này mềm mại đến lạ lùng, anh cụp mắt nhìn cô gái gần trong gang tấc, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
“Xong rồi!” Ông chủ hô lên.
Tiêu Quý nhận lấy sợi dây đỏ mảnh khảnh, nhìn chữ trên đó, cô cười cong khoé mắt.
“Anh đeo giúp em.” Mễ Tu nói.
“Ừm.”
Mễ Tu cầm sợi dây, nhẹ nhàng đeo lên cổ Tiêu Quý, sợi dây màu đỏ tan biến trong chiếc áo khoác màu đỏ, chỉ có hạt gạo kia là thấy được rõ ràng, giống như đeo vào là thấy ngay chữ viết thật nhỏ trên đó. Một chữ, có thể chiếm cả một hạt gạo, thật giống như một người có thể chiếm giữ một người khác.
“Anh Mễ Tu, chị Tiêu Quý.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi êm ái.
Mễ Tu và Tiêu Quý đồng thời xoay người, trông thấy một cô gái đi qua đám người hướng về phía bọn họ.
Tiêu Quý thu lại nụ cười, hai má lúm đồng tiền biến mất không còn chút tung tích, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt, nhìn thấy nụ cười yểu điệu của cô ta.
“Thật đúng lúc, lại gặp nhau ở đây.” Mạnh Nhụy ngoan hiền nói, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua sợi dây đỏ trên cổ Tiêu Quý.
“À, không ngờ gặp cô ở đây.” Mễ Tu nói.
“Ha ha, em chuyển trường đến đại học B, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt.” Mạnh Nhụy cười nhu mì, nhìn về phía Tiêu Quý, nghiêng đầu, trông có vẻ vô tội lại đơn thuần: “Chị Tiểu Quý, sau này nhờ chị chỉ bảo em nhiều hơn.”
Ngày mai sẽ khai giảng, hôm nay Tiểu Mã Ca mệt mỏi trở về trường, Tiêu Quý, Mị Mị, Hầu Tử vô cùng ân cần ra nhà ga đón cô. Còn xách hành lý, ân cần hỏi han, cả đám cười tươi như hoa.
Trở lại ký túc xá, đại gia Tiểu Mã Ca nằm trên giường như thường ngày, ném giày ra, chỉ thị: “Thu dọn xong hành lý của ca, các ngươi có thể bình thân.”
Đám Tiêu Quý nhìn nhau vài lần, nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau khi thống nhất ý kiến, Tiêu Quý yếu ớt hỏi đại gia Tiểu Mã Ca: “Tiểu Mã oppa, có đặc sản ngon không ạ?”
“Có mang về!” Tiểu Mã oppa khí khái nói.
Tiêu Quý gật đầu, lập tức nói: “Oppa, bọn em lập tức thu dọn quần áo của anh ngay.”
Tất cả quần áo đều ném trên giường, Tiêu Quý và Hầu Tử ngơ ngác nhìn nhau, có đặc sản nào đâu.
Ba người đứng trước giường, trừng mắt nhìn đại gia Tiểu Mã Ca nằm gác chân, dò xét hỏi: “Cậu có mang đặc sản về không?”
“Có mà!” Câu trả lời hết sức kiên định.
“Ở đâu?” Ba người tức giận rồi.
“Ăn rồi.” Tiểu Mã Ca nói với ba cô nàng đang rất tức giận. Đường xá xa xôi, cô đói bụng, đương nhiên phải ăn gì đó chứ, huống hồ, cô đã hứa với các cô mang đặc sản về, nhưng không nói nhất định sẽ để các cô ăn.
“…” Tiểu Mã Ca quyết đoán đá bay hành lý, ba cô nàng kia cùng trở về giường mình nằm, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Thật là không có nhân tính!
Tiểu Mã Ca không nhân tính ngồi dậy, bàn tay vung lên, gào to: “Nhìn bộ dạng không được ăn của các cậu kìa, không phải chỉ là một ít đặc sản sao, coi như sợi len thôi! Đi, anh đây đưa các cậu đi ăn bữa tiệc lớn, bù lại tâm linh yếu ớt của các cậu đã bị tổn thương.”
“Ăn cái gì?”
“Đi đâu ăn?”
“Có thể đóng gói mang về không?”
Ba cô nàng kia nhanh chóng sống lại, tiến hành thảo luận sôi nổi.
“…” Tiểu Mã Ca chẳng ừ hử gì, anh đây rất soái nha!
Bốn cô nàng phòng 308 nhàn nhã tự tại xuống lầu, vừa đi vừa thương lượng muốn ăn gì, vừa mở hầu bao của Tiểu Mã Ca, cũng không làm thất vọng dạ dày của mình. Tiêu Quý mỉm cười nhìn Hầu Tử và Tiểu Mã Ca cãi nhau, trong lòng cô rất nhẹ nhàng, đã lâu rồi bốn người không cùng nhau đi ăn, thật là nhớ nhung. Đang lúc nghĩ ngợi xem lát nữa có cần điện thoại cho Mễ Tu nói với anh không thể cùng anh ăn cơm không, trong lúc ngẩng đầu, Tiêu Quý cảm thấy ***g *** đột nhiên tắc nghẽn, trông thấy ba người sánh vai nhau đi cách đó không xa, đồng tử trong suốt trở nên u ám, cô mím chặt môi, bàn tay buông xuống liền nắm thành quyền.
Hôm lễ tình nhân tình cờ gặp Mạnh Nhụy, cô ta nói mình chuyển trường đến đại học B, Tiêu Quý biết rằng sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ gặp nhau, thế nhưng, lúc nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện trước mắt một cách rõ ràng, cô lại cảm thấy vô cùng chướng mắt. Thân thiết gần gũi, sóng vai nhau đi, một nhà ba người hoàn mỹ biết bao.
Tiêu Quý không nhìn đến nhóm người Lưu Cẩm Trúc nữa, cô cúi đầu chỉ lo đi theo bọn Hầu Tử, cô nhắm mắt làm ngơ, cuộc sống của bọn họ chẳng có chút liên quan gì với cô.
Nhưng hiển nhiên người khác lại không nghĩ vậy.
Lối đi bị cản trở, Hầu Tử đang kéo Tiêu Quý chợt dừng bước, cô ngây người, ngước mắt lên, lập tức thu lại vẻ sầu lo trên gương mặt.
Tiểu Mã Ca và Mị Mị không biết tình hình, đều khó hiểu nhìn người đang cản trở lối đi của các cô.
“Chị Tiểu Quý, thật khéo quá, các chị muốn đi đâu thế?” Mạnh Nhụy nắm tay Lưu Cẩm Trúc, nghiêng đầu cười nhẹ.
Mạnh Học Đông hơi sửng sốt, trông thấy Tiêu Quý, đôi mắt ông ta trở nên phức tạp. Cô chính là đứa nhỏ kia, không ngờ đã ở đại học B.
“Bận đi ăn, rất đói, sắp ૮ɦếƭ đói rồi!” Hầu Tử mất kiên nhẫn nói. Cô biết quan hệ của Mạnh Nhụy và Tiêu Quý, hơn nữa lúc ở nhà Mễ Tu, cô còn nhớ rõ ràng, con bé kia làm hại Tiểu Kê nhà cô thế nào, nhưng không ngờ cô ta lại chuyển trường đến đại học B.
“Đi ăn à, vừa lúc em cũng vậy, cùng nhau đi nhé.” Mạnh Nhụy dường như không nghe ra sự mất kiên nhẫn của Hầu Tử, cô ta mỉm cười nói.
“Không cần.” Tiêu Quý lạnh lùng nói, liếc nhìn Mạnh Nhụy thân thiết dựa vào Lưu Cẩm Trúc, cô kéo Hầu Tử muốn bỏ đi.
Mạnh Nhụy cản đường cô, kéo theo Lưu Cẩm Trúc đứng trước mặt Tiêu Quý, nũng nịu nói: “Chị Tiểu Quý, chị và dì Cẩm Trúc đã lâu không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Em muốn đến hội quán Hoàng Triêu ở trung tâm thành phố, ở đó sinh viên bình thường không vào được đâu.”
“Hừ!” Hầu Tử khinh thường liếc cô ta một cái.
Mị Mị nhíu mày nhìn cô ta, Tiểu Mã Ca dường như nhìn ra sự bất thường bên trong, cô lạnh lùng cười nhạo.
Tiêu Quý không nói lời nào, cô cúi đầu chẳng muốn nhìn người trước mặt.
Mạnh Nhụy cười thầm, buông tay Lưu Cẩm Trúc, rồi làm nũng với bố mình nói: “Ba, bảo chị Tiêu Quý đi cùng chúng ta đi, còn có bạn cùng phòng của chị ấy nữa, được không ạ, ba hãy khuyên chị ấy đi!”
Lưu Cẩm Trúc vừa định nói không cần, lại bị Mạnh Học Đông giành trước một bước: “Tiêu Quý, nếu đã gặp thì hãy cùng nhau ăn bữa cơm đi, Nhụy Nhụy cũng là có ý tốt.”
“Hừ hừ!” Hầu Tử lại khinh thường hừ một tiếng.
“Được, nếu chú đã nói vậy, tôi thay Tiêu Quý đồng ý, mấy người chúng tôi cũng muốn đi theo hưởng nhờ, mở mang kiến thức một chút xem thử hội quán gì mà không cho sinh viên bình thường vào.” Tiểu Mã Ca thong dong bình tĩnh nói, phát huy khí chất ngự tỷ đến mức cao độ.
Việc đã đến nước này, có nói cũng đã nói rồi, Tiêu Quý đành phải đi theo đến hội quán trong truyền thuyết.
Vào trong ghế lô, mấy người chia nhau ngồi xuống, chia ra hai phía, một bên là Lưu Cẩm Trúc, Mạnh Nhụy và bố cô ta, một bên là bốn cô nàng phòng 308, ở giữa được ngăn cách bởi mấy chiếc ghế rất biết điều, phân chia ranh giới sông ngòi.
“Đã đói bụng rồi, gọi món ăn đi.” Mạnh Học Đông nói xong liền đưa thực đơn cho con gái.
Bốn cô nàng đối diện lẳng lặng uống trà, Mạnh tiên sinh thật sự dễ dạy a.
“Vẫn nên để khách chọn trước ạ.” Mạnh Nhụy không nhận thực đơn, khẽ mỉm cười nói.
“Đúng đúng, là ba sơ ý.” Mạnh Học Đông đưa thực đơn qua bên kia.
Hầu Tử và Tiểu Mã Ca đồng thời vươn tay nhận lấy. Chẳng những được ăn miễn phí, người ta còn vội vàng mời khách, không ăn sang một chút quả thực chính là lẽ trời khó dung.
“Khụ khụ, trước tiên cho hai con hải sâm.” Tiểu Mã Ca rất tự nhiên nói với người phục vụ. Trên đường đi Hầu Tử đã lén bổ sung cho cô rất nhiều chuyện về Mạnh Nhụy, Tiểu Mã Ca càng nghe càng tức giận, coi đằng sau Tiểu Kê nhà cô không có ai sao, tuỳ ý ức hiếp Tiểu Kê, cô chính là Tiểu Mã oppa, nếu phải đến ăn, được rồi, để bọn họ tròn mắt nhìn cô ăn ra sao!
“Lấy một con tôm hùm chiên giòn.” Hầu Tử nói ngay sau đó.
“…” Tiêu Quý và Mị Mị tiếp tục im lặng uống trà.
“Lấy một cái bào ngư hầm chim cút.”
“…”
“Một dĩa sò nướng.”
“…”
“Một chai R*ợ*u đỏ năm 82!”
“…”
“Thêm một chén vi cá đi.” Tiểu Mã Ca khép lại thực đơn, rồi nhìn về phía một nhà ba người đối diện hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cô còn nói: “Gia đình các vị nhất định là quen ăn sơn hào hải vị, hay là đừng ăn vi cá, tôi gọi món khác cho.”
“Lấy tám chén tổ yến thượng hạng.”
“…” Mọi người…
Vi cá là được rồi mà…
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, đầy một bàn lớn, Tiểu Mã Ca hào phóng khui chai R*ợ*u đỏ, rót cho bốn người mỗi người một ly, nhấp môi, gật đầu đầy hứng thú, hội quán rất tốt.
“Chị Tiểu Quý, đây đều là những món chị thích à, khẩu vị của chị thật tốt, em lại không được vậy, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút ít, hễ ăn nhiều một tí là dạ dày không thoải mái, dì Cẩm Trúc bận tâm không ít vì thói ăn uống của em.” Mạnh Nhụy ra vẻ thân mật nhìn Lưu Cẩm Trúc, hờn dỗi nói.
Tiêu Quý coi như không nghe thấy, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.
“Còn nữa nha, từ bé sức khoẻ của em đã yếu, thỉnh thoảng dì Cẩm Trúc không đi làm mà ở nhà chăm sóc em, em có thể trưởng thành yên ổn như vậy, hoàn toàn là nhờ dì ấy đấy.”
“Chị Tiểu Quý, chị biết không, mấy năm trước em bị viêm ruột thừa phải nằm viện, làm dì Cẩm Trúc rất sốt ruột, rõ ràng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng dì ấy vẫn trông nom bên người em không rời đi tấc nào, sợ em có một chút sơ xuất.”
“Lần này đến đại học B, tất cả mọi việc đều tự mình dì ấy làm tất cả, không để em lo lắng chút nào, ngay cả người hướng dẫn của em cũng nói…”
“Hình dạng của con tôm hùm này sao lại khó coi thế nhỉ, trừng to mắt ghê!” Hầu Tử cắt ngang bài độc thoại của Mạnh Nhụy, cô cầm con tôm hùm, ẩn ý nói.
“Nói quá nhiều nên bị chiên giòn đấy.” Tiểu Mã Ca nhấp một ngụm R*ợ*u đỏ, ánh mắt sắc bén lướt qua Mạnh Nhụy.
“…” Mạnh Nhụy câm miệng.
Mạnh Nhụy sợ bị chiên giòn rốt cuộc đã câm miệng, lỗ tai Tiêu Quý được yên tĩnh, tuy rằng không có khẩu vị, nhưng cô vẫn theo bọn Hầu Tử ăn sạch đồ trên bàn, cười toe toét, biến buổi tiệc Hồng Môn Yến không có ý tốt này trở thành bữa tiệc sang trọng của các cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc