Trúc Mã Nhà Tôi - Chương 03

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Sau khi sắp xếp địa vị, bọn họ bắt đầu tự thu dọn hành lý.
Hầu Tử đáng thương bưng ly mì ăn liền không biết đã nở ra từ lúc nào, hai mắt cô ngấn lệ ngồi trên giường, nịnh hót lấy lòng: “Người ta đói…”
“Dựa theo trước mắt, trong móng khỉ của cậu có chất bảo quản ước chừng cao hơn gấp hai lần ứng với giá trị của nó, hơn nữa tính chất dẻo dai, nhập khẩu tức hoá, cậu rất thích hợp với đói khát.” Tiểu Mã Ca vừa xếp quần áo, vừa thờ ơ nói.
“…” Nước mắt Hầu Tử tuôn rơi, Tiểu Mã Ca không thương cô.
Mị Mị khẽ cười, cất va ly xong, cô đứng dậy thấy Tiêu Quý đang nhìn hai người kia tranh cãi với nhau, cô hỏi: “Tiểu Quý, hành lý của cậu đâu?” Bởi vì tính cách hướng nội, đối với người gặp mặt lần đầu, Dương Chu Miểu Miểu thật sự không thể gọi cô là Tiểu Kê.
“Hôm qua tớ đến thành phố B, hành lý đều ở chỗ bạn tớ.” Tiêu Quý nói.
“À, vậy cậu có muốn bọn tớ giúp cầm qua đây không?” Miểu Miểu quan tâm hỏi.
“Không cần, ngay mai tớ…” Tiêu Quý vừa định nói ngày mai bạn trai tớ sẽ giúp mang sang đây thì đã bị một tiếng kêu rên của Hầu Tử ngắt lời.
“Có lỗi với ai cũng không thể có lỗi với dạ dày của mình, đi, các chị em, cùng đi cung cấp cho hệ tiêu hoá của tụi mình thôi!”
Tiêu Quý lặng lẽ bất đắc dĩ, liếc nhìn Mị Mị mỉm cười. Bản lĩnh ăn nói của Hầu lão tam nhà các cô thật sự là vững chắc lại quái dị, đối với năng lực lý giải của loài người tuyệt đối là một thử thách mới.
Tiêu Quý đi theo các bạn cùng xuống lầu, cô có chút không yên lòng, chẳng biết Mễ Tu tan học chưa, cô còn chưa mua di động, không có cách báo cho anh biết, nếu Mễ Tu đến không tìm thấy cô thì làm sao đây. Nghĩ thế, Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu đi đường, không hề để ý Hầu lão tam đi đằng trước cô đột nhiên dừng bước chân, rồi lén lút nói gì đó với bọn Mị Mị.
“Mị Mị, cậu xem, bên kia có một anh chàng đẹp trai, cậu nói xem, anh ấy có phải đang đợi tớ không?” Hầu Tử tiến đến cạnh lỗ tai Mị Mị, ra vẻ ngượng ngùng.
“…Chắc là không phải đâu.” Mị Mị hiền lành yếu ớt nói.
“Tớ đương nhiên biết không phải, tớ hoàn toàn không biết anh ấy.” Hai mắt Hầu Tử ngay lập tức đầy vẻ “Cậu thật sự ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể quen biết anh ấy”.
“…” Mị Mị không nói gì mà còn nhìn cô với vẻ vô tội.
“Cậu nói xem, tớ đi qua dụ dỗ anh ấy được không?” Hầu Tử xoa tay, hèn hạ nói.
“Không tốt đâu.” Mị Mị mau chóng nắm lấy móng vuốt của Hầu Tử, sợ con khỉ này vội vàng chạy qua.
“Tớ đương nhiên biết không tốt, tớ lại chẳng ngốc nghếch.” Hai mắt lại đầy vẻ “Cậu thật sự ngốc lại ngây thơ tớ làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy” lần nữa.
“…” Mị Mị yếu ớt buông móng vuốt của Hầu Tử ra, lặng lẽ cúi đầu.
“Cậu nói xem, tớ… Tiểu Kê cậu ᴆụng vào tớ.” Hầu Tử đang ghiền trêu chọc Mị Mị chợt quát lên.
Tiêu Quý lảo đảo mấy bước, rồi đứng vững, cô không hề trông thấy Hầu Tử đang lườm mắt nhìn mình, hai tròng mắt linh hoạt của cô trói chặt bóng dáng đứng dưới tàng cây long não xanh um cách các cô không xa. Tầm mắt giao nhau, Tiêu Quý cười cong khoé mắt, ánh chiều tà của hoàng hôn vẩy xuống, chiếu rọi sưởi ấm khác thường.
“Tiểu Kê, cậu đang dùng ánh mắt mê hoặc của cậu để dụ dỗ anh chàng đẹp trai kia sao?” Hầu Tử một tay ôm cổ Tiêu Quý, nói với vẻ dung tục.
“Hả?” Tiêu Quý nhìn cô, chẳng biết nói gì.
“Chậc chậc chậc, thật sự là cực phẩm nha.” Hầu Tử tiếc hận lắc đầu: “Đáng tiếc a đáng tiếc a, sao tớ lại không quen biết anh ấy chứ, tớ rất muốn dung nạp anh ấy vào hậu cung của tớ nha!”
Tiêu Quý thầm kín liếc bạn Hầu nào đó ở bên cạnh vẫn còn thương tiếc, cô chớp chớp mắt.
“Ơ? Sao cực phẩm lại đi sang đây?” Bàn tay Hầu Tử đang ôm Tiêu Quý đột nhiên siết chặt.
“Ừ, thật là cực phẩm.” Từ khi anh chàng đẹp trai càng ngày càng gần, Tiểu Mã Ca cũng không nhẫn nại nữa mà tán thưởng một tiếng.
Sau đó cực phẩm dừng lại trước mặt các cô, tươi cười mê người, liếc mắt đưa tình.
Gió nhẹ từ từ thổi tới, mái tóc đen trên trán người thanh niên khẽ khàng lay động, đồng tử sáng bóng đen láy.
“Em muốn đi đâu?” Mễ Tu nhìn Tiêu Quý trước mặt, hỏi.
“Định cùng các cô ấy đi ăn chút gì.” Tiêu Quý trả lời.
Ba cặp mắt cùng liếc về phía cô.
“Đây là bạn cùng phòng của em, Hậu Khả, Dương Chu Miểu Miểu, Mã Tri Ly. Đây là bạn trai tớ, Mễ Tu.” Tiêu Quý giới thiệu.
“Chào các bạn, sau này Tiểu Quý còn nhờ các bạn chiếu cố nhiều hơn.” Mễ Tu cười nhẹ.
Hầu Tử lặng lẽ mở móng vuốt đang khoát trên cổ Tiêu Quý, thấp giọng hỏi Mị Mị: “Hồi nãy tớ nói gì thế?”
Chưa nói gì cả, chỉ là nói với Tiêu Quý muốn dung nạp bạn trai cậu ấy vào hậu cung của cậu mà thôi. Mị Mị và Tiểu Mã Ca lịch sự thân thiện cười với Mễ Tu, mà bạn Hầu nào đó lại tự động lùi hai bước.
“Đi ăn cơm không?” Mễ Tu nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, em hơi đói rồi.” Tiêu Quý gật đầu, còn nói: “Anh đi cùng với tụi em chứ?”
Mễ Tu cười đến dịu dàng, nói: “Là hai tụi mình cùng đi.”
Tiêu Quý sửng sốt một chút, lập tức mở to hai mắt nhìn. Ba người kia bỏ chạy lúc nào thế?
Hầu Tử túm lấy Tiểu Mã Ca và Mị Mị chạy nhanh về phía trước, cô còn quay đầu lại nhìn, dùng khẩu hình nói với Tiêu Quý.
Tiêu Quý đỡ trán, không khỏi đổ mồ hôi một phen, khẩu hình của Hầu Tử cô nhìn đã hiểu, dụ dỗ.
“Em muốn ăn gì?” Mễ Tu xoa nhẹ mái tóc ngắn của Tiêu Quý, dịu dàng hỏi.
“Dụ dỗ.” Tiêu Quý trả lời theo phản xạ.
Mễ Tu sửng sốt.
Tiêu Quý phản ứng lại, cũng ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên, gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Tiêu Quý rất lo lắng cho những ngày tháng sau này của mình, về sau cô có thể trở thành sắc nữ hay không.
“Em đang gợi ý gì cho anh sao?” Mễ Tu cúi người, kề sát lỗ tai ửng đỏ của Tiêu Quý, giọng nói mê hoặc.
Tiêu Quý cúi đầu, hai má hơi hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mũi chân giẫm trên giày Mễ Tu một cái, âm thanh êm ái giống như kẹo ngọt: “Em muốn ngày mai mới đến ở ký túc xá.”
Ngụ ý này khiến tâm trí Mễ Tu nhộn nhạo, lòng bàn tay theo đó bùng lên nhiệt độ.
Anh và Tiêu Quý không phải chưa từng thân mật, loại khoái cảm rung động lòng người này đến bây giờ vẫn khiến anh say mê. Thế nhưng, một mình anh đến đại học B, Tiêu Quý thì phải chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, để không chậm trễ việc học của cô, bọn họ ít gọi điện thoại cho nhau, càng đừng nói đến hành động thân mật. Cho dù là nghỉ đông và nghỉ hè Mễ Tu được về nhà, phần lớn thời gian đều là dạy phụ đạo cho Tiêu Quý, áp lực lại kiềm chế, sợ quấy nhiễu cô học hành, làm cho cô phân tâm. Hiện tại nghe cô nói câu này, trong cơ thể anh giống như có gì đó đang lao nhanh, nhịp tim có phần không thể chế ngự.
Áp chế khô nóng trong lòng, Mễ Tu xoa tóc Tiêu Quý, anh mỉm cười lấy ra một chiếc hộp được đóng gói xinh đẹp từ trong ba lô.
“Mở ra xem thử có thích hay không?”
Tiêu Quý nhận chiếc hộp, ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”
Mễ Tu cười không nói, tỏ ý Tiêu Quý hãy mở hộp ra.
Tiêu Quý rũ mắt xuống, nhẹ nhàng tháo ra sợi ruy băng màu hồng nhạt trên chiếc hộp, cô xé giấy gói rồi mở hộp ra, khi trông thấy thứ bên trong, đồng tử óng ánh nhấn chìm vào đó.
Một chiếc điện thoại cùng kiểu dáng với Mễ Tu, của anh là màu đen, của cô là màu trắng.
“Thật đẹp!” Tiêu Quý vuốt ve chiếc di động màu trắng, lòng tràn đầy vui mừng.
“Có nó, anh có thể báo cáo tất cả hành tung của mình với em bất cứ lúc nào.” Mễ Tu trêu ghẹo nói. Quan trọng hơn là, lúc nào cũng có thể nghe được giọng nói của em.
Tiêu Quý nhẹ nhàng hừ một tiếng, trở tay nắm lấy ngón tay của Mễ Tu, nũng nịu sẵng giọng nói: “Em muốn trở về.”
Nhiệt độ nóng bỏng đan xen lẫn nhau, anh thầm nghĩ màn đêm mau buông xuống đi.
Mễ Tu dẫn Tiêu Quý đến chỗ gần trường ăn cơm, sau đó hai người cùng nhau trở về nhà trọ của Mễ Tu. Trong khoảng thời gian ấy, Mễ Tu vẫn nắm tay Tiêu Quý, mà Tiêu Quý trước sau vẫn không buông di động trong tay. Nụ cười trên mặt hai người chưa bao giờ tan biến, cho đến khi vào cửa nhà trọ, Mễ Tu ôm Tiêu Quý vào trong lòng.
Dính sát vào nhau, không có chút khe hở, có thể lắng nghe rõ ràng hơi thở của đối phương. Bàn tay to của Mễ Tu vuốt ve bờ lưng của Tiêu Quý, từng chút từng chút một, tiết tấu khiến người ta yên lòng. Tiêu Quý tựa vào иgự¢ Mễ Tu, lẳng lặng đếm nhịp đập của anh, khoé môi tươi cười ngọt ngào.
Kỳ thật, hạnh phúc thực sự rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có một cái ôm thì đã thoả mãn.
Trong phòng không bật đèn, không gian mờ tối, cả phòng yên tĩnh, hô hấp lọt vào tai thật rõ ràng, sự lặng lẽ cũng nhuộm từng đợt sóng ngọt ngào.
Tiêu Quý nắm chặt vạt áo sơ mi của Mễ Tu, đầu thì chui vào Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng của anh, cô êm ái cất lời: “Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Mễ Tu nhẹ nhàng ừ một tiếng, đầu ngón tay không khỏi buộc chặt.
Đường Tam Thận và Du Phong đêm nay cùng đồng sự công ty đi quán bar, khoảng chừng trước mười hai giờ sẽ không trở về, cho dù trở về cũng đã hoá thành lợn ૮ɦếƭ.
Mễ Tu khẽ cười, bàn tay trượt đến bên hông Tiêu Quý, đường cong lả lướt của thiếu nữ khiến tâm trí anh nhộn nhạo.
Kiềm lòng không được, anh đặt xuống một nụ hôn giữa mái tóc của Tiêu Quý, nhẹ như cánh ve.
Tiêu Quý ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực tràn đầy khuôn mặt, nụ hôn như giọt mưa rơi xuống trán cô, chóp mũi, gò má, còn có khoé môi.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận sự thương yêu và âu yếm của anh.
Môi lưỡi quấn quýt, Tiêu Quý nắm chặt áo sơ mi của Mễ Tu, hai chân mềm nhũn.
Mễ Tu đúng lúc nâng eo cô lên rồi ôm ngang người cô, nhưng môi anh không rời khỏi môi cô, đầu lưỡi cũng không ngừng nhảy múa.
Từng bước một, thong thả mà vững vàng, từ phòng khách đi đến phòng ngủ, để lại hơi thở dồn dập trên đường.
Quần áo cởi ra toàn bộ, Mễ Tu vuốt ve gò má nóng bỏng của Tiêu Quý, ngón tay anh lưu luyến trên làn da trắng mịn, trong lời nói chứa đựng nhiệt độ có thể đốt cháy người khác.
“Chờ một chút.”
Mễ Tu đột nhiên đứng dậy, bật ngọn đèn nhỏ trong phòng, tất cả đều thu vào đáy mắt anh.
Lúc này đây, đôi mắt Tiêu Quý đầy hơi nước, dao động dập dềnh, mái tóc rối bời, gò má đỏ bừng, đôi môi hé mở óng ánh mềm mại quyến rũ.
Mễ Tu híp mắt, từ xương quai xanh của cô nhìn xuống… Màu mắt anh ngày càng thẫm hơn, ngày càng u ám hơn…
Nửa năm trước anh và Tiêu Quý đã từng thân mật, nhưng lúc này là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể Tiêu Quý chân thật rõ ràng.
Có lẽ ánh mắt của Mễ Tu vào giờ phút này quá nóng bỏng, có lẽ vẻ mặt anh đã quá đắm chìm, lại có lẽ là động tác của ngón tay anh quá dịu dàng, Tiêu Quý vươn tay ôm cổ anh, giống như lúc ấy vậy…lần đầu tiên của bọn họ.
Tiêu Quý không còn nhớ bọn họ đã bắt đầu thế nào, trong trí nhớ hình như là Mễ Tu dạy bổ túc cho cô, sau đó bất tri bất giác bổ túc trên giường, sau đó đã không thể dừng lại. Lần đầu nếm thử trái cấm, hưng phấn, vụng về, không biết xoay sở, lại làm không biết mệt. Bọn họ không bật đèn, có lẽ là vì sợ sệt, còn có lẽ là vì ngượng ngùng, không nhìn thấy vẻ mặt của nhau, nhưng có thể nghe được tiếng thở dốc đầy phòng, nóng bỏng như thế, dường như không thể hoàn toàn kiềm chế. Bởi vì đối phương là Mễ Tu nên Tiêu Quý nguyện ý, nhưng ít nhiều cô cũng hơi sợ hãi, nhất là sau khi Mễ Tu vẫn không tìm được cách vào, hai người bọn họ đều luống cuống, Mễ Tu thậm chí mồ hôi đầy người, trong tiếng thở dốc mang theo một ít chật vật, không biết làm sao giữa hai đùi Tiêu Quý, cũng không biết đang nhìn cái gì. Tiêu Quý cắn răng mấy lần, Mễ Tu “đấu đá” lung tung thật sự làm cô đau, sớm đã trong tư thế sẵn sàng, nhưng lại không biết tiến công thế nào. Tiêu Quý khẽ cắn môi dưới, rơi vào đường cùng, cô liền ôm cổ Mễ Tu, định dùng nụ hôn để xoa dịu tâm trạng lo âu của anh. Cô chưa từng nghĩ rằng, vào lúc đó Mễ Tu lại thành công, nỗi đau như xé rách trong chớp mắt xâm nhập vào tất cả giác quan của cô, buộc chặt hai chân, toàn bộ tiếng thét đều bị Mễ Tu nuốt vào khoang bụng.
Mễ Tu nâng chân cô lên, Tiêu Quý rõ ràng cảm nhận được sự nóng rực đến từ dưới bụng.
Trong lúc hết sức căng thẳng.
Tiêu Quý thở nhẹ ra một tiếng: “Khoan đã.”
Mễ Tu híp mắt, hô hấp đốt cháy người khác, khó nhịn mà nhìn người dưới thân.
“Em đi lấy cái này đã.” Hô hấp của Tiêu Quý cũng không ổn định.
Mễ Tu hình như nghĩ tới gì đó nên chậm rãi ngồi dậy.
Tiêu Quý ngồi lên, đôi mắt gợn sóng nước, liếc nhìn Mễ Tu một cái, cô chu cái miệng nhỏ nhắn, xuống giường, rồi đến bên hành lý tìm kiếm gì đó.
Tầm mắt Mễ Tu vẫn dõi theo cô, không rời đi nửa phần.
Rất nhanh, Tiêu Quý xoay người, chắp tay sau lưng, chậm rãi lên giường, thứ cầm trong tay trải ra bên cạnh Mễ Tu.
Quả đúng là thế. Mễ Tu trông thấy mấy cái túi nhỏ màu sắc rực rỡ, lông mày khẽ nhướng lên, rồi nhìn cô.
“Dì nói, dì không muốn mới bốn mươi lăm tuổi đã bị người khác gọi là bà nội.” Tiêu Quý khẽ nói.
Mễ Tu biết, mẹ già nhà anh luôn luôn suy nghĩ chu toàn, thậm chí chuẩn bị đủ loại kích cỡ.
“Dì còn nói, không biết anh dùng cỡ nào nên mỗi loại đều mua mấy cỡ.” Tiêu Quý tiếp tục nũng nịu nói, chỉ là lơ đãng lướt qua chỗ nào đó của Mễ Tu một lần, thật sự chỉ liếc qua một lần thôi.
Mễ Tu vươn tay dừng lại trên máy cái TT, bỗng nhiên anh không biết nên lấy cái nào.
TT: bao cao su
“Anh muốn dùng cái nào?” Tiêu Quý chớp mắt, trong đôi mắt to lóng lánh lộ vẻ chế nhạo.
Mễ Tu nhìn về phía cô, cười dịu dàng: “Em thấy sao?”
“Nếu không thì dùng cỡ nhỏ trước, theo trình tự đi.” Tiêu Quý nghịch ngợm nhíu mày.
“Ha ha.” Mễ Tu khẽ cười: “Xem ra sự hiểu biết của Tiểu Quý về anh vẫn còn chưa sâu sắc.”
Tiêu Quý chớp mắt, lặng lẽ dịch người ra sau một chút.
“Không bằng em giúp anh chọn một cái là được.” Mễ Tu chăm chú nhìn Tiêu Quý, đủ loại ý nghĩ sâu xa.
Tiêu Quý nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn đủ loại TT xếp ngang trên giường, không thể nào xuống tay. Chọn cái nào cũng sai cả, chọn cỡ nhỏ dường như là sỉ nhục anh, nhưng chọn cỡ lớn, ngộ nhỡ không lớn như vậy, có thể nào bị tuột không, đến lúc đó càng sỉ nhục anh hơn, nếu không thì chọn cái không lớn không nhỏ là được. Tiêu Quý do dự nhiều lần, vươn ngón tay hướng về cái nằm ở giữa.
Nhưng mà, còn chưa chạm vào cái túi nhỏ ở giữa kia thì cái túi viết chữ lớn bên cạnh đã bị cầm đi, mang theo u oán tức giận, giống như cơn gió, Tiêu Quý chưa kịp ngẩng đầu, những cái TT khác đã bị phủi xuống giường, sau đó cô hy sinh một cách vinh quang.
Thời gian, rất lâu, rất lâu.
--tôi là đường phân cách hiểu rõ--
Hơi nóng giảm xuống, Mễ Tu xoa lưng Tiêu Quý, nhìn thấy cô hô hấp bình thản, khoé môi anh chậm rãi nhếch lên, khoé mắt chân mày đều là hạnh phúc. Tuy rằng sự khởi đầu của bọn họ rất hoang đường, nhưng cũng may bọn họ vẫn chỉ có lẫn nhau, nhìn thấy nhau đầu tiên cũng là mối tình đầu của đối phương. Mễ Tu không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Quý đã hoàn toàn chiếm giữ trái tim anh, anh chỉ biết rằng, lúc anh bỗng nhiên phát giác, trong lòng đều là cô, lấp đầy không có một khe hở, anh rất kinh ngạc, nhưng cũng nghĩ rằng là theo lẽ thường nên làm. Vốn là cô không phải sao. Vì thế anh mới nói với cô, cùng thi vào đại học B, tuy rằng điều này đối với Tiêu Quý vào lúc đó mà nói có chút ép buộc, nhưng anh thật sự không muốn dùng thời gian và không gian để đánh cuộc tình cảm giữa bọn họ. Để cô vì tương lai của bọn họ mà cố gắng lúc này đây, chỉ cần lúc này, tất cả năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng.
Mặc dù đợi thêm một năm, nhưng cuối cùng cô cũng làm được rồi, trong thời gian ấy cô đã nỗ lực bao nhiêu, anh có thể đoán được. Cô hay quấn lấy anh thế mà vào lúc đó thậm chí nói với anh, đừng thường gọi điện cho em, em sợ sẽ phân tâm. Thế cho nên bạn cùng phòng ở chung sớm chiều với anh đều cho rằng anh nói có bạn gái chỉ là nói đùa. Nhưng không sao, để anh dùng khoảng thời gian trống này vì cô mà dốc sức học tập đi làm.
“Quá lớn, đừng dùng cái kia…” Tiêu Quý đột nhiên nói mớ một tiếng.
Mễ Tu nhếch môi, ngước mắt nhìn về phía cái túi nhỏ còn chưa tháo ra ở trên bàn, anh vươn tay lấy qua…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc