Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Chương 25

Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi

Tên cặn bã

11 giờ khuya, Mễ Đóa đỡ Lam Kỳ tức giận đá một cước vào xe mình, ૮ɦếƭ tiệt, chiếc xe không chạy được, còn có ông anh ૮ɦếƭ tiệt nói tới đón người đến giờ còn chưa tới, cũng không lo lắng đêm khuya hai người con gái ở bên ngoài sẽ sợ, còn sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này di động trong túi xách Lam Kỳ vang lên, Mễ Đóa lo lắng là điện thoại nhà của cô, vội vàng để Lam Kỳ tựa vào cạnh xe, chính mình nghe điện thoại, con nhóc ૮ɦếƭ tiệc lại phải giúp cô nói dối, nói không uống R*ợ*u lại uống nhiều như vậy.
"Alo” Mễ Đóa nhận điện thoại vừa nghĩ nên nói như thế nào.
"Lam Kỳ đâu?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đàn ông dễ nghe, Mễ Đóa ngây ra một lúc, nhìn lại dãy số mới phát hiện không phải là điện thoại nhà, giọng nói của ba ba Lam Kỳ có vẻ già, giọng nói của Lý Hạo có vẻ lạnh lùng, rõ ràng đây không phải là giọng của bọn họ.
"Anh là ai?” Số đào hoa của Lam Kỳ sao lại nhiều như vậy, nghe giọng nói hẳn là một anh chàng đẹp trai.
"Thiệu Tử Vũ"
Mễ Đóa nhíu mày, thì ra là tên đầu sỏ kia gây nên, đều do anh ta làm hại Lam Kỳ uống nhiều R*ợ*u như vậy, lúc trước ấn tượng đối với anh không tệ, hiện tại anh ta là người như vậy, đã có phụ nữ còn trêu chọc Lam Kỳ làm gì.
Đột nhiên cô nghĩ đến tài lực nhà họ Thiệu, lại nghĩ đến tin tình cảm của Đại thiếu gia Thiệu Tử Mặc bay đầy trời, lại càng thêm tức giận với anh, đàn ông có tiền không có mấy người tốt, ông anh trai của cô là một ví dụ rõ ràng, một tháng đổi một người phụ nữ, không có một người ổn định bên cạnh.
"Cậu ấy ngủ không rảnh tiếp điện thoại của anh."
Mễ Đóa cảm thấy vẫn là không nên cho Lam Kỳ tiếp tục qua lại với người như vậy.
"Cô ấy đang ở cùng với cô?"
Giọng nói bên kia điện thoại mang theo nghi ngờ.
"Đó là đương nhiên chẳng lẽ cùng anh?"
"Ụa. . ."
Mễ Đóa mới vừa nói xong, Lam Kỳ thế nhưng nôn ra, hơn phân nửa phun trên cửa xe của cô, còn có chút bắn dính trên đù* cô.
"A"
Mễ Đóa thét chói tai, con nhóc này phun chỗ nào thế, rõ ràng không biết uống R*ợ*u lại uống nhiều như vậy.
"Lam Kỳ làm sao vậy?” Thiệu Tử Vũ xiết chặt di động trong tay, âm thanh vừa rồi là của bé con.
"Cậu ấy uống hơi nhiều.”
Mễ Đóa khó chịu, đều do cái tên đàn ông đáng ૮ɦếƭ này.
"Các người đang ở chỗ nào?"
"Không cần anh quan tâm, anh tránh xa một chút cho tôi."
Mễ Đóa nói xong cúp điện thoại.
Ông anh trai ૮ɦếƭ tiệt không đáng tin cậy, chỉ còn cách gọi xe trở về, có bài học ngày hôm nay cô thề từ nay về sau sẽ không mang theo con nhóc ૮ɦếƭ tiệt này đi uống R*ợ*u.
Trong phòng Thiệu Tử Vũ lập tức gọi một cú điện thoại, sau đó vội vàng ra cửa.
Đêm khuya có vẻ khó bắt xe, Mễ Đóa đỡ Lam Kỳ ngã trái ngã phải đi trên đường.
"Tớ không quay về, chúng ta tiếp tục đi uống R*ợ*u."
Lam Kỳ cười.
"Uống cái đầu cậu."
"Tớ vui vẻ, cậu đi theo uống cùng tớ."
"Vui vẻ cái đầu cậu."
Mễ Đóa hận không thể gõ đầu cô.
Hai người ở trên đường đợi hơn 10 phút cũng không bắt được một chiếc xe trống nào hết, tâm tình Mễ Đóa xấu tới cực điểm, lúc này một chiếc xe BMW màu đen dừng lại ngay bên cạnh, cửa kính xe kéo xuống lộ ra khuôn mặt một người đàn ông tươi cười.
"Tiểu thư, có cần giúp một tay hay không?"
Mễ Đóa trừng mắt liếc hắn một cái, là người đàn ông trong quán bar vừa nảy, thật sự là âm hồn không tiêu tan.
"Tránh ra.” Cho là người khác nhìn không ra trên mặt hắn viết mấy chữ ‘người rất lương thiện’ nghĩ người khác đều ngu ngốc, cho rằng các cô là con cừu nhỏ dễ lừa gạt.
Ở trên xe Hoàng Khải thoải mái ngồi.....Theo trong quán bar đi ra hắn đã nhìn chăm chăm các cô nửa tiếng rồi, “Đừng nóng giận như vậy người đẹp, cô xem, bộ dạng của hai cô như thế này có thể về nhà sao? Làm sao lại khăng khăng cự tuyệt tôi, tôi sẽ đau lòng.”
Nói xong Hoàng Khải xuống xe, đi đến gần các cô.
"Anh làm gì! Cút xa một chút.” Mễ Đóa đề phòng đỡ Lam Kỳ, trừng mắt nhìn hắn, hiện tại là buổi tối, con đường này có chút âm u, người đi đường còn rất ít, hắn ta không phải là muốn làm bậy chứ?
"Yên tâm tôi không có ý xấu gì, tôi chỉ muốn đưa hai cô về nhà.”
"Ai cần anh đưa, anh còn bước tới tôi sẽ la lên.”
Lam Kỳ say R*ợ*u, trên đường lại không có người, trong lòng Mễ Đóa có chút hoảng sợ.
"Cô kêu đi, kêu rách cổ họng cũng hcỉ là giúp tôi tìm niềm vui."
Nói xong mạnh mẽ đem Lam Kỳ kéo tới, đỡ về phía chiếc xe, phụ nữ say R*ợ*u hắn rất thích.
"Anh buông cậu ấy ra, đồ khốn khiếp."
Mễ Đóa muốn đem Lam Kỳ từ trong xe kéo ra.
"Thật là một Tiểu Hạt Tiêu, nhìn cô rất có tinh thần liền không cần tôi tiễn, yên tâm đem bạn cô giao cho tôi, ngủ ngon.” Hoàng Khải nở nụ cười ***. (Aaaa.....thằng khốn khiếp, muốn đánh banh cái mặt điểu cáng của nó quá, anh Thiệu mau tới cứu chị Lam)
"Đồ đàn ông ૮ɦếƭ tiệt, cút ngay."
Vốn là Mễ Đóa lôi kéo Lam Kỳ không thả, lại bị đẩy mạnh một cái, ngã trên mặt đất, khi đó xe đã chạy xa một đoạn.
Mễ Đóa gấp đến độ dậm chân, nên làm cái gì bây giờ, cô mang Lam Kỳ đi uống R*ợ*u, xảy ra chuyện như thế cô làm sao đối mặt với Lam Kỳ.
"Như thế nào em gái, ai khi dễ em?"
Lúc này một chiếc xe thể thao mười phần xa hoa dừng ở bên người cô, trên xe là một người đàn ông hết sức khó chịu mở miệng.
Mễ Đóa nhìn thấy anh ta liền đánh.
"Như thế nào đến bây giờ mới đến, Lam Kỳ bị tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt kia mang đi rồi.”
"Anh vừa mới xuất phát liền bị tai nạn xe, nhìn thấy không?” Mễ Trình chỉ trên đầu mình, trên đầu là một vết thường cự kỳ rõ ràng.
"Nhanh lên xe, nhìn tài lái xe của anh hai, chờ anh bắt được hắn, anh đánh ૮ɦếƭ hắn, dám giở trò lưu manh trước mặt em gái cùng Tiểu Lam....Trong giới lưu manh hắn không muốn lăn lộn nữa rồi.”
Mễ Đóa rất muốn đạp ông anh trai một cước, nghĩ lại vẫn là an nguy của Lam Kỳ quan trọng hơn, vội vàng lên xe Mễ Trình, chiếc xe tăng tốc đuổi theo.
Lúc Thiệu Tử Vũ đuổi tới chỉ nhìn thấy vết nôn mửa Lam Kỳ để lại cùng chiếc xe bay nhanh phía trước, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.
Lên xe Thiệu Tử Vũ ấn một cái tai nghe trên lỗ tai.
"Báo cáo vị trí của cô ấy."
"Vâng, vị trí mục tiêu đang trên di động trên đường, hiện tại đang đi về phía đường rừng núi.”
"Có bất kỳ thay đổi gì liền báo cáo."
Thiệu Tử Vũ nhíu mày, cô gái nhỏ này thật sự là không yên tĩnh được mà, nghe âm thanh vừa rồi cùng với dấu vết trên mặt đất, hẳn là bé con uống rất nhiều R*ợ*u....Nếu không phải trước đó giấu thiết bị truy tìm vào sơi dây chuyền của cô thì thật đúng là không biết tìm cô ở nơi nào.
Một cái lắc mình xinh đẹp chặn lại chiếc xe, Mễ Trình đem xe ngăn lại chiếc BMW màu đen phía trước.
Mễ Đóa vội vàng xuống xe, đồ khốn ૮ɦếƭ tiệt kia khng biết có làm gì Lam Kỳ không.
Mễ Trình lại xông về phía tài xế, anh muốn giáo huấn thật tốt tên khốn này.
"Lam Kỳ cậu không sao chứ?"
Mở cửa xe, Mễ Đóa vội vàng đỡ Lam Kỳ ra ngoài, chỉ là lúc nhìn bộ dáng ngủ say sưa của cô thì biết cô không có việc gì, phù....Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có việc gì, nếu thật sự sảy ra chuyện, cô làm sao đối mặt với một nhà Lam Kỳ.
"Anh trai, giáo huấn thật tốt đồ đàn ông thối ૮ɦếƭ tiệt kia."
Nhìn hai người giằng co một chỗ, Mễ Đóa ủng hộ anh trai cố lên, cô nhớ rõ từ nhỏ anh trai liền thích đánh nhau, trừng trị đồ đàn ông thối này tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nhìn một chút. . . Cô vốn là trần đầy tin tưởng dần dần tắt ngấm, sắt mặt khẽ biến, một bộ cực kỳ lo lắng.
Nghe âm thanh bịch bịch có lực vang lên như thế nào giống như đều đánh trên người anh trai.
Không bao lâu Mễ Trình bị đánh ngã xuống đất, đau, hừ hừ....Mễ Đóa ngoại trừ cảm giác đau lòng bên ngoài thì là cảm thấy dọa người, mỗi ngày cưa phụ nữ, mọi người thành mẹ. (Ặc câu này Kẹo dịch mà chả hiểu mô tê gì, câu chữ sao chẳng liên quan gì đến tình huống thế này, đổ mồ hôi-ing)
"Anh đây là đai đen đấy.” Vẻ mặt Hoàng Khải đắc ý, bẻ tay khăn khắc.
Sau đó lại đi về phía Mễ đóa và Lam Kỳ, đêm này người phụ nữ này hắn nhất định muốn.
"Anh còn đến đây tôi liền báo cảnh sát.” Mễ Đóa la lên, xã hội này lại có loại đàn ông đê tiện vô pháp vô thiên như vậy.*
*Không coi pháp luật + người khác ra gì.
"Hừ" Hoàng Khải cười.
"Tôi nói cục cảnh sát là do nhà tôi mở cô tin không."
"Anh” Mễ Đóa không còn từ để chữi, đồ cặn bã.
Hoàng Khải lại kéo tay Lam Kỳ.
Mễ Đóa không thả.
Hoàng Khải đột nhiên giữ chặt tay Mễ Đóa.
"Vậy tối nay ba người chúng ta cùng nhau, K**h th**h một chút."
"Đồ điên, bệnh thần kinh."
Người không thể xem bề ngoài

Hoàng Khải ôm họ mới vừa đi tới bên cạnh xe, trên mặt liền bị người nặng nề đánh một quyền, sức lực vù vù xé gió làm cho hắn lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã, tay cũng buông hai người các cô ra.
Thiệu Tử Vũ nhanh nhẹn tiếp được Lam Kỳ đang lung lay, gương mặt lạnh đến không chịu được.
Nhoáng một cái Lam Kỳ cũng thức tỉnh, cô híp mắt liền nhìn thấy Thiệu Tử Vũ.
"Thiệu ngốc, làm sao anh lại ở chỗ này....Ở trong quán bar tôi không cho phép anh nhìn đẹp trai như vậy.” Nói xong hai tay choàng lên ôm cổ anh, đầu cô thật choáng váng, cô không chỉ muốn anh ôm mà còn ôm lấy anh, những người phụ nữ khác liền không thể có ý đồ với anh rồi.
Nhìn Lam Kỳ say R*ợ*u, ánh mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại, trong lòng thả lỏng, bé con, anh nên bắt em làm sao bây giờ!
"Đỡ tốt cô ấy."
Thiệu Tử Vũ đem Lam Kỳ giao vào trong tay Mễ Đóa.
Mễ Đóa lập tức tiếp được, hiện tại sắc mặt Thiệu Tử vũ thật dọa người, mà một quyền vừa rồi kia đem mũi của đồ cặn bã kia đánh lệch, máu mũi còn đang chảy ào ào, trước kia cá tính anh cực kỳ dịu dàng hiện tại làm sao lại *** như vậy.
Hoàng Khải nhìn người đàn ông toàn thân mặc quân trang đột nhiên xuất hiện, bộ dáng cực kỳ nho nhã, nhưng một quyền vừa rồi kia thiếu chút nữa đau ૮ɦếƭ hắn, đang quan sát, cặp mắt sắc bén kia nhìn hắn làm hắn chột dạ, không nghĩ tới tại thành phố C còn có người dám quản chuyện của hắn.
"Anh biết tôi là ai không?"
"Không biết, chỉ là lát nữa liền biết."
Thiệu Tử Vũ không cho hắn ta cơ hội mở miệng, thân người nháy mắt liền vọt đến bên cạnh hắn, aaaaa......Hoàng Khải còn chưa ra tay đã bị bắt giữ, mà sức lực kiềm ૮ɦếƭ trên tay càng ngày càng mạnh.
Thiệu Tử Vũ ở sau lưng Hoàng Khải nhếch miệng, tay dùng lực, rắc rắc, cổ tay Hoàng Khải bị gãy, vừa rồi bộ dáng kiêu ngạo của tên cặn bã này anh nhìn thấy, loại người ỷ trong nhà có chút bối cảnh liền làm xằng làm bậy, giữ lại cũng vô dụng.
A! Tiếng kêu la thảm thiết vang lên....Đau đớn kịch liệt làm âm thanh Hoàng Khải đều nhanh thay đổi.
"Anh dám đối với tôi như vậy....Tôi sẽ cho anh biết tay.” Hắn ta vẫn răng bén lưỡi nhọn như cũ.
"Thật sao? Vậy tôi thật muốn nhìn anh như thế nào cho tôi đẹp mặt.”
Tay Thiệu Tử Vũ tại chỗ hắn bị thương lại dùng lực, aaaa....Hoàng Khải đau đến quỳ trên mặt đất, thân thể phát run, hắn không nghĩ tới lại gặp một người hung ác như vậy, không đợi hắn nói tên dượng mình ra đã bẻ gãy tay hắn, hiện tại anh đối với hắn như vậy, xem dượng hắn như thế nào dạy dỗ anh, trong quân đội người dượng quen biết cũng không ít, đến lúc đó cho anh nếm mùi đau khổ.
"Dượng tôi là Nhiễm La Văn, bí thư thị ủy."
Hoàng Khải kêu lên, mặc kệ thế nào mặt mũi của dượng ai dám không cho.
"Cho nên?" Tay Thiệu Tử Vũ không có chút ý tứ buông lỏng nào.
"Cho nên anh tốt nhất là thức thời ngoan ngoãn thả tôi ra."
"A...Tôi suy nghĩ một chút."
Hoàng Khải nghe nói thế, cơn đau giảm xuống, trên mặt có chút đắc ý, thế nào còn không phải sẽ ngoan ngoãn thả người, bất quá cũng vô dụng, mối thù này hắn nhất định báo.
Không đợi hắn ta đắc ý xong, lại nghe một tiếng rắc rắc vang lên, tiếng thét chói tai lớn hơn nữa, cả người Hoàng Khải hôn mê bất tỉnh, hai tay của hắn đều bị bẻ gãy.
"Dượng anh đã không có cách dạy liền để tôi tới dạy anh."
Thiệu Tử Vũ nhìn tên cặn bã đang hôn mê trên mặt đất mở miệng.
Cách đó không xa Mễ Đóa nhìn tên cặn bã hôn mê trên mặt đất lại nhìn sang Thiệu Tử Vũ, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, rất ***....Con nhóc Lam Kỳ này bây giờ còn ngủ, hình ảnh đặc sắc như vậy làm sao có thể bỏ lỡ, nếu để cho cô nhìn người đàn ông hung ác này, không chừng sẽ ૮ɦếƭ tâm.
"Đưa cô ấy cho tôi."
Thiệu Tử Vũ đi đến bên cạnh Mễ Đóa vươn tay.
Mễ Đóa nuốt nước miếng một cái, cực kỳ không có cốt khí đem Lam Kỳ dâng tặng ra ngoài, cô cũng không muốn bị bẻ gãy tay, cái gì tính tình tốt, tính cách tốt...Tất cả đều là gạt người, người thật không thể nhìn bề ngoài, vừa rồi trong điện thoại cô còn rống to với anh, nếu lúc này không thức thời liền thực sự xui xẻo rồi.
Thiệu Tử Vũ ôm lấy Lam Kỳ nhẹ nhàng thả lên xe, mới vừa chuẩn bị lái xe rời khỏi, vài nhân viên cảnh sát xuống xe, vừa rồi nhận được báo án nói có người ở trên đường cái muốn bắt cóc phụ nữ rồi làm bậy....Bọn họ nhận được báo án liền lập tức chạy tới, nhưng mà xem ra sự việc đã được giải quyết.
"Là ai báo án?"
"Tôi” Mễ Đóa giơ tay, không phải vừa rồi thấy ông anh trai đánh không lại sao, cho nên cô liền báo án, không nghĩ tới người đã bị Thiệu Tử Vũ trừng trị.
Chỉ là cũng kỳ lạ, làm sao Thiệu Tử Vũ biết bọn họ ở đây, hẳn là không trùng hợp như vậy chứ?
"Ai là tội phạm?"
Cảnh sát xem xét hai người nằm trên mặt đất trong lúc này rất khó xác định, vừa rồi người báo án rõ ràng chỉ nói có một người.
"Là hắn."
Mễ Đóa chỉ tên cặn bã nằm trên mặt đất, mấy viên cảnh sát đi qua lập tức cảm thấy sự việc khó giải quyết, người này bọn họ biết, bắt rồi thả, thả rồi lại bắt, mỗi lần đều bị phụ nữ tố cáo, nếu như bắt người về cục cảnh sát, phía trên lại cho người làm áp lực buộc thả người, nói là phát sinh quan hệ sau khi say R*ợ*u rất khó định tội, dù sao cũng hết cách với hắn ta.
"Mọi người theo tôi về cục cảnh sát cho khẩu cung."
Một viên cảnh sát mở miệng, đã có người báo án bọn họ vẫn phải xử lý, những thứ khác bọn họ không quản được.
Mễ Đóa nhăn mặt đỡ anh trai dậy, thật là xui xẻo, mới vào quán bar lần đầu đã gặp phải chuyện như vậy, mà bây giờ còn phải vào cục cảnh sát, địa phương kia cả đời cô cũng không muốn đi, hơn nữa Thiệu Tử Vũ đánh người thành như vậy, có muốn khai ra hay không đây?
Thiệu Tử Vũ liếc mắt nhìn Mễ Đóa một cái.
"Cứ nói thật."
Để lại những lời này sau đó lái xe rời đi.
Mấy người cảnh sát liếc nhìn nhau cũng không nói lời nào, nhìn mấy vạch sao trên vai người đàn ông kia bọn hắn không thể trêu vào, Thiệu Tử Vũ từ từ cho xe chạy về về, Lam Kỳ nằm trên đù* của anh ngủ, bộ dáng lười biếng giống như một con mèo, một đầu tóc quăn dài xõa tung đến dưới chỗ ngồi, gương mặt xinh đẹp bởi vì R*ợ*u càng thêm quyến rũ động lòng người.
Trong xe tràn ngập mùi R*ợ*u, Thiệu Tử Vũ nhíu mày một chút, đến cùng bé con đã uống bao nhiêu R*ợ*u?
Trong lúc ngủ mơ, Lam Kỳ bất an giật giật thân thể, Thiệu Tử Vũ vươn ta một bàn tay đem cô ổn định, thật sự là không một phút đồng hồ nào chịu yên tĩnh.
Giống như cảm thấy có người ***ng chạm, Lam Kỳ mở mắt ra, trong đôi mắt xinh đẹp phủ đầy men say.
Thấy cô tỉnh Thiệu Tử Vũ dịu dàng cười.
Đột nhiên Lam Kỳ lại nhíu mày.
"Thiệu ngốc, tôi không vui.”
Biết cô muốn bắt đầu nói mê sảng, Thiệu Tử Vũ lừa gạt.
"Cho nên!"
"Cho nên anh cũng không được vui mừng, không cho phép.” Nói xong Lam Kỳ vùng vẫy đứng dậy, Thiệu Tử Vũ vội vàng ôm cô.
"Bé con, tôi đang lái xe.” Cô như vậy anh không có cách nào lái xe, mà còn rất nguy hiểm.
Lam Kỳ mềm nhũn câu cổ anh, nụ cười của anh thật đáng ghét, nhìn đẹp như vậy, phụ nữ nhìn anh sẽ động lòng, cho nên muốn anh không cười mới an toàn.
Nghĩ vậy cô liền dùng tay P0'p mặt anh, P0'p nắn đến khi cô vừa ý mới buông tay, nhìn kỹ lại vẫn cảm thấy không vừa ý, vẫn rất đẹp trai, tiếp tục.
Thiệu Tử Vũ cười khổ, hoàn hảo, hiện tại là buổi tối ít xe, nếu không sẽ rất dễ dàng sảy ra tai nạn.
Lam Kỳ P0'p nắn một hồi phát hiện không có cách nào làm cho anh xấu đi liền buông tha, chuyển thành dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của anh, môi của Thiệu ngốc cũng đặc biệt rất đẹp, môi rất mỏng, chiếc cằm hoàn mỹ, cực kỳ mê người.
Đôi môi này về sau sẽ hôn người phụ nữ khác, không cho phép, tay cô vội vàng che lại môi anh, như vậy cô liền cảm thấy an toàn.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô gái nhỏ không chút cố kỵ nào ở trên thân thể anh rà qua rà lại, đôi mắt phủ đầy men say giống như R*ợ*u ngon mê người, Ng'n t mềm mại của cô vuốt ve bờ môi anh, móng tay dài quẹt qua cằm anh, bộ dáng hồn nhiên không hề phòng bị như vậy trêu chọc *** anh nổi lên, làm cho anh có chút khống chế không nổi bản thân.
"Bé con, đừng quậy, ngủ một chút lập tức liền về đến nhà."
Thiệu Tử Vũ kéo tay cô xuống.
"Ừ"
Lam Kỳ mơ mơ màng màng gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc