Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Chương 22

Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi

Thích dáng vẻ của anh

Ở làng du lịch chơi nguyên ngày lúc muốn trở về đã là buổi chiều, Lam Kỳ nghĩ sẽ về nhà lại phát hiện Thiệu Tử Vũ không phải đang chạy xe trở về thành phố.
"Đi đâu vậy?” Cô hỏi.
"Tôi muốn đi quân doanh lấy ít đồ."
"Đi quân doanh, vậy tôi!"
Cô biết chỗ đó không thể tùy tiện đi vào, cô rất tò mò.
"Tôi mang theo em sẽ không thành vấn đề."
"Thật tốt quá."
Lam Kỳ vui mừng dựa vào bên cạnh Thiệu Tử Vũ.
"Tôi đang lái xe.” Thiệu Tử Vũ nhắc nhở.
Lam Kỳ cười.
"Lái xe rất mệt mỏi, tôi giúp anh đấm lưng.”
Thiệu Tử Vũ nhìn cô, Lam Kỳ cười như ăn trộm, loại này của cô chính là được tiện nghi còn khoe mẽ*
*Có ích lợi còn bày đặt khoe khoang.
Cơ thể hơi nghiêng, Thiệu Tử Vũ hôn một cái trên mặt cô.
Lam Kỳ dừng tay một chút, từ sau chuyện lần trước, cô đối với hơi thở của Thiệu Tử Vũ trở nên cực kỳ nhạy cảm, nụ hôn dịu dàng ấp áp của anh ngọt đến trong lòng cô.
Xe dần dần chạy ra khỏi phạm vi khu vực ngoại ô, Lam Kỳ ngồi thẳng thân thể không lên tiếng, chỉ là đôi mắt thỉnh thoảng ngắm nhìn Thiệu Tử Vũ, trong tay chơi đùa ngọc trai anh cho cô, trong lòng nhớ lại chuyện của Lý Viện, hiện giờ cô ta nhất định rất đau khổ, cô cũng không biết lúc ấy tại sao bản thân lại có thể nói ra như vậy.....Chỉ là cô thật sự không muốn có người mơ ước đến Thiệu ngốc.
Thiệu Tử Vũ giống như không có phát hiện cô đang trầm mặt chỉ là chuyên tâm lái xe.
“Thiệu ngốc, anh thật sự tin là Lý Viện có chuyện nên đi trước sao?”
"Ừ" Thiệu Tử Vũ gật đầu, mục đích anh mang cô đến gặp Lý Viện chính là như thế, Lý Viện là một cô gái rất tốt, anh không muốn chính miệng nói ra những lời kia.
"Thiệu ngốc....."
Lam Kỳ nhìn anh nhấp nhái môi......Cuối cùng cái gì cũng không nói.
Thật ra thì nếu như vừa rồi Thiệu ngốc hỏi cô, cô sẽ rất đau lòng, tuy bề ngoài cô một bộ không sao cả.....Dù sao cô không muốn trong cuộc đời Thiệu ngốc có người nào quan trọng vượt qua cô, tuy loại suy nghĩ này rất ích kỷ.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng nông thôn, Thiệu Tử Vũ xuống xe mua một ít đồ, trên xe Lam Kỳ nhìn bóng lưng anh đến ngẩn người......Thật sự rất thích rất thích bộ dáng thành thật của Thiệu ngốc.
Suy nghĩ đột nhiên bùng phát này làm cho cô hoảng sợ.
“Làm sao vậy bé con?”
Sau khi Thiệu Tử Vũ lên xe liền phát hiện cô đang thất thần.
Lam Kỳ chột dạ không dám nhìn anh. “Không có gì.”
Cô không nghĩ ra làm sao bản thân lại có loại cảm giác này, rất thích Thiệu ngốc....
"Cầm lấy."
Thiệu Tử Vũ đưa cho cô một bao đồ ăn vặt, một hồi có thể anh sẽ có một đoạn thời gian không thể ở cùng cô, sợ cô buồn chán.
Lam Kỳ nhận lấy, lần đầu tiên phát hiện đồ ăn vặt ngon miệng gì đó không có một chút lực hấp dẫn.
Sau một tiếng đồng hồ xe chạy đến quân khu bộ đội, vượt qua vài trạm gác, Thiệu Tử Vũ lái xe về đến nhà, nhà anh là một ngôi nhà nhỏ thuộc khu độc lập.
Lam Kỳ xuống xe quan sát cái chỗ này, sạch sẽ, vắng vẻ, sau đó là nghiêm ngặt, từ cổng vào đến đây cô nhìn thấy không ít binh lính cầm S***g đứng ở trạm gác.
"Thủ trưởng"
Tiểu Lý ôm một đống đồ lặt vặt từ trong nhà đi ra, đột nhiên thủ trưởng muốn trở về, cậu ta kêu mấy tên lính cần vụ thu dọn lại ngôi nhà một chút.
Chào xong Tiểu Lý liền thấy được người phía sau Thiệu Tử Vũ, hai mắt trợn to, thủ trưởng dẫn theo phụ nữ trở lại, mà còn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, bỗng nhiên mặt cậu có chút đỏ lên, nơi này rất hiếm gặp được phụ nữ, hoặc là nữ quân nhân, hoặc là người nhà của quân nhân, phụ nữ mềm mại đáng yêu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ở chung cùng thủ trưởng vài năm, lần đầu tiên cậu nhìn thấy thủ trưởng đứng gần một người phụ nữ như vậy, tại bộ đội thủ trưởng rất nổi tiếng, người muốn làm thủ trưởng phu nhân rất nhiều, nhưng thủ trưởng đối với bọn họ không có ý tứ gì đặc biệt, luôn một bộ lễ phép đối đãi, cho nên cô gái này hẳn là.....
"Thủ trưởng phu nhân."
Cậu cung kính gọi một tiếng.
Thiệu Tử Vũ khen ngợi nhìn cậu một cái, không hổ là lính theo anh mấy năm nay, có tư tưởng giác ngộ.
‘Thủ trưởng phu nhân’ Lam Kỳ có chút lúng túng, lại bị hiểu lầm, cô không phải là vợ của anh, nhưng mà Thiệu ngốc không giải thích cô cũng không tính muốn giải thích.
"Bé con, đi vào thôi."
Thiệu Tử Vũ lôi kéo cô vào nhà.
Con ngươi của Tiểu Lý thiếu chút nữa rơi xuống, thì ra thủ trưởng hiểu được thương hương tiếc ngọc* như vậy, mấy năm nay cậu chứng kiến qua rất nhiều lần bộ dáng thủ trưởng mất ăn mất ngủ, còn tưởng rằng thủ trưởng đối với phương diện tình cảm cũng cực kỳ nghiêm túc, lần này không biết lại để cho bao nhiêu nữ quân nhân đau lòng.
*Biết trân trọng thương tiết cái đẹp.
Lam Kỳ đánh giá ngôi nhà, bên trong được quét dọn không một hạt bụi, sạch bóng sáng ngời, chưa nói đến phong cách, bày trí rất đơn giản, đồ dùng trong nhà là những thứ cơ bản nhất, mấy năm nay Thiệu ngốc đều sống ở nơi này, đột nhiên cô có chút đau lòng vì anh.
"Bé con, chúng ta đi ăn cơm trước, một lát tôi ra ngoài bàn bạc công việc, em ở chỗ này chờ tôi."
Thiệu Tử Vũ nói xong liền dắt cô đến bàn cơm trước nhà ăn, vừa rồi trước khi anh về đến đã dặn Tiểu Lý chuẩn bị thức ăn cho hai người, cô chắc hẳn là đói bụng.
Màu vàng nhạt khắp bốn phía, trên bàn đồ ăn cực kỳ đơn giản, chay mặn phối hợp hợp lý, ba món mặn ba món chay một món canh, bình thường Thiệu Tử Vũ rất dễ ăn, nghĩ đến cô nên dặn dò Tiểu Lý chuẩn bị đồ ăn cô thích.
Lam Kỳ nếm thử một chút, mùi vị coi như cũng không tệ.
"Ăn không quen cũng ăn trước một chút, đợi lát nữa về nhà tôi làm cho em."
Thiệu Tử Vũ sợ cô ăn không quen.
"Tôi cũng không có kén ăn như vậy.” Lam Kỳ mở miệng, hơn nữa anh cũng mệt mỏi rồi.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ rất nhanh liền ăn xong.
"Bé con, em từ từ ăn, nếu buồn chán liền đi lên trên lầu, trên đó có máy tính, TV đầy đủ, có thể giết thời gian.” Trước khi đi Thiệu Tử Vũ dặn dò.
"Nếu như có chuyện em tìm Tiểu Lý, vừa rồi em đã gặp qua cậu ta, cậu ta là lính bảo vệ của anh.”
"Ừ, anh đi đi."
Lam Kỳ gật đầu, biết anh có việc, cô cũng không quấn theo anh.
Ăn cơm xong, Lam Kỳ lên lầu hai, dưới đất lầu hai là gạch men sứ trơn bóng sạch sẽ, một phòng khách nhỏ có sô pha, TV, có ba gian phòng nhỏ, cô nhìn xem phòng ngủ của Thiệu Tử Vũ một chút, bên trong có một cái tủ quần áo, một cái giường, trên giường chăn mền được sắp xếp chỉnh tề.
Còn có một gian phòng là thư phòng, trên kệ sách chất đầy sách, trên bàn đặt một cái laptop màu bạc.
Gian phòng còn lại trống rỗng, bên trong cái gì cũng không có.
Lam Kỳ ngồi trên ghế sô pha mở TV, làm sao Thiệu ngốc lại có căn nhà lớn như vậy trong quân đội, lại còn có lính bảo vệ, đột nhiên cô đối với lời nói trước kia của Mễ Đóa có nhận thức mới, ‘chỉ một mình cậu cho rằng anh ta ngốc, những người khác cho tới bây giờ đều không có nghĩ như vậy’
Cô ôm đầu gối trầm mặc.....Thiệu ngốc nhanh không phải là Thiệu ngốc cô biết.
"Phu nhân đây là thủ trưởng dặn tôi đưa cho người.” Tiểu Lý đem một túi đồ đưa cho cô, sau đó lại thật thà rời khỏi.
Lam Kỳ nhìn một túi đồ ăn vặt Thiệu ngốc mua cho cô, đều là đồ cô thích ăn....
Khu vực nghiên cứu khoa học.
Thiệu Tử Vũ lệnh cho người ta đem định vị truy tìm - nghiên cứu chế tạo mới nhất đặt vào trong ngọc trai, sau đó lấy lại ngọc trai, chỉ cần tại lỗ hổng trên viên ngọc trai để lên một chút trang sức, liền cùng trang sức bình thường không khác biệt, không có dụng cụ đặc biệt căn bản sẽ không kiểm tra được.
Đêm đó anh nằm mơ một giấc mơ, trong lòng liền có ý tưởng này, chỉ cần thứ này trên người cô bất luận cô đi đến chỗ nào anh đều có thể tìm được cô, chỉ là bình thường bé con không thích đeo trang sức, anh nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cách này.
Bé con không thể gặp chuyện không may gì, bọn họ vẫn còn phải cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Cả đời cho tôi khi dễ có được hay không?

Lúc Thiệu Tử Vũ trở lại nhà thì Lam Kỳ còn đang ôm đầu gối suy nghĩ.
"Bé con.” Thiệu Tử Vũ gọi cô.
Nghe được giọng nói của anh, Lam Kỳ lập tức điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, giả vờ ngáp một cái, duỗi duỗi eo, một bộ vừa mới tỉnh ngủ.
"Công việc của anh xong rồi?"
Nhìn sắc trời một chút, đã là hoàng hôn, 囧 lúng túng, rốt cuộc là cô đã suy nghĩ bao lâu, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn là cảm thấy mình hình như là rất thích rất thích Thiệu ngốc.
"Tôi dẫn em ra ngoài dạo một chút."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh biết cô đối với quân doanh rất là tò mò.
"Được."
Lam Kỳ gật đầu, đứng dậy cùng Thiệu Tử Vũ xuống lầu, suy nghĩ lâu như vậy, nghĩ đến cô đau đầu, ra ngoài hóng gió một chút cũng tốt.
Không gian thang lầu không lớn lắm, hai người đi song song có phần chật chội, Thiệu Tử Vũ hơi nghiêng người về phía trước, Lam Kỳ đi phía sau, có ưu thế một cái bật thềm cao, Lam Kỳ từ phía sau lén lén đánh giá Thiệu Tử Vũ, chỉ thấy cặp mắt xếch hẹp dài của anh hơi nhìn xuống, môi đẹp mím lại thành một đường cong, nửa bên mặt dịu dàng lại kiên cường cực kỳ hấp dẫn, trên người anh mặc bộ quân trang mùa hè lộ ra vẻ nghiêm trang, chỉnh tề.
Lam Kỳ chưa bao giờ phát hiện Thiệu ngốc lại có lực hấp dẫn người khác như vậy, để cho cô không dời mắt được, trong ấn tượng trước kia Thiệu ngốc cũng cực kỳ nho nhã, cô vĩnh viễn nhớ bộ dáng anh mặc bộ quần áo màu trắng vai đeo ba lô, hơi thở rất sạch sẽ mềm mại.
Nhưng là bây giờ anh so với những người đàn ông mà cô gặp qua bất kể cái gì cũng đẹp trai hơn, phong độ hơn, tài giỏi hơn....Làm cho tim của cô ngứa.
Lam Kỳ chỉ lo nhìn anh quên nhìn bật thang, đột nhiên một bước đạp vào hư không.
"A"
Cô thét chói tai.
Một giây kế tiếp, thân thể liền bị một vòng tay mạnh mẽ kéo lại.
"Làm sao lớn như vậy rồi còn không biết đi đường.”
Thiệu Tử Vũ cười khẽ, vừa rồi cô gái nhỏ này nhìn lén anh anh cũng có chú ý tới, cũng biết cô vì sao lại té ngã, ánh mắt cô trắng trợn như thế, bất kỳ ai muốn bỏ qua cũng khó.
Lam Kỳ ở trong *** Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt nhìn anh đang khẽ cười, trong giọng điệu của anh có hương vị cười nhạo, nhưng trong mắt là tràn đầy cưng chiều.
Trong lòng cô đột nhiên động.
"Thiệu ngốc, anh cho tôi khi dễ cả đời có được hay không? Tặng cho người khác tôi cảm thấy có phần thiệt thòi.” Vừa rồi cô té ngã là anh đón được cô, người đàn ông che chở cô như vậy đi đâu mà tìm.
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ lóe sáng.
"Ừ. Nhưng mà....” Vẻ mặt anh rối rắm.
“Nhưng mà cái gì?” Đôi tay Lam Kỳ đang câu cổ Thiệu Tử Vũ làm nũng chuyển thành động tác xiết chặt, nếu anh dám nói không, cô liền P0'p ૮ɦếƭ anh, cũng không để người phụ nữ khác được lợi.
“ Tôi sợ về sao vợ tôi sẽ không đồng ý."
"Vậy thì P0'p ૮ɦếƭ loại khả năng này, tôi làm vợ của anh.”
Thiệu Tử Vũ cúi đầu thu lại ý cười trong mắt. “Vậy, tôi sẽ suy nghĩ.”
"Không được, không có cơ hội suy nghĩ."
"Vậy....tôi suy nghĩ một chút."
". . . ." Lam Kỳ không lên tiếng, cảm xúc xuống thấp, cô nói rõ ràng như vậy, giọng điệu của Thiệu ngốc lại như là nói đùa.
Nhìn bộ dáng mất mác của cô, ý cười trong mắt Thiệu Tử Vũ càng sâu, không phải anh không muốn đồng ý, nhưng mà tính tình của cô gái nhỏ này.....Nếu cô có thể hiểu rõ tấm lòng của anh, cho dù là một phần mười cũng được, anh không cần khi cô tâm huyết dâng lên, anh muốn cô thật lòng yêu anh, sau đó nguyện ý sống cùng với anh, bất kể đi đến chỗ nào.
"Có bị trẹo chân không?"
Đi xuống cầu thang Thiệu Tử Vũ để cô xuống ghế dựa, cô mang giày hệ số an toàn không cao.
"Đau."
Lam Kỳ giả vờ sờ sờ chân của mình.
"Tiểu Lý, đi đến khu y tế lấy thuốc trật chân trở về."
Tiểu Lý đưa lưng về phía bọn họ, vừa rồi hình ảnh cậu không cẩn thận nhìn thấy được....Sau đó cậu lập tức xoay người, nghe được mệnh lệnh của thủ trưởng cậu vội vàng xoay người lại.
"Dạ"
Cậu đáp ứng một tiếng sau đó rất nhanh chạy đi.
Cậu biết bởi vì thủ trưởng công việc bận rộn, loại phúc lợi bình thường này không nhiều lắm, cậu cũng không thể ở lại làm bóng đèn, thủ trưởng muốn anh đi lấy thuốc không chừng là muốn anh tránh mặt, trong nháy mắt vừa rồi thủ trưởng phản ứng rất nhanh chóng, thủ trưởng phu nhân căn bản không có chuyện gì....
Chờ Tiểu Lý đi xa.
Thiệu Tử Vũ cởi giày xăng-đan ra cẩn thận kiểm tra.
"Đau chỗ nào?"
"Này"
Lam Kỳ chỉ một vị trí ở mắt cá chân, mặt nhăn lại.
Thiệu Tử Vũ giúp cô nhẹ nhàng xoa P0'p....Vừa rồi kiểm tra kỹ, chân bé con căn bản không có bị thương, chỉ là hiện tại trong lòng cô không được tự nhiên, anh đành giả vờ giả vịt theo cô, từ nhỏ đến lớn chuyện gì anh cũng chiều ý cô, nhưng mà việc này không được, chưa phải lúc.
Xoa nhẹ vài phút Lam Kỳ đã nói không có gì.
"Hết đau rồi? Thiệu Tử Vũ hỏi.
"Đau, nhưng sợ ảnh hưởng hình tượng của anh.” Đây là quân doanh, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô lắc đầu.
"Em mới phát hiện?"
Hình tượng của anh đã sớm bị cô hủy sạch.
Mang giày vào, Lam Kỳ làm bộ đi vài bước trên đất, sau đó động tác gia tăng.
"Xem, tôi thật sự không có việc gì, làm phiền Tiểu Lý rồi.”
Mới vừa rồi anh kêu Tiểu Lý đi lấy thuốc cô đã nghĩ ngăn cản, nhưng là sợ bị vạch trần.
Thiệu Tử Vũ nhìn ra ngoài cửa.
"Yên tâm, cậu ta rất lanh lợi."
Anh dám khẳng định tên nhóc kia nhất định không phải đi lấy thuốc, mà là đi khắp quân doanh tung tin, Thiệu Tử Vũ dẫn Lam Kỳ ra khỏi nhà, đi trên mặt đường xi-măng rộng mở, hai bên đường cây thụ già sống lâu xanh thành rừng, trên đường đi thỉnh thoảng có binh lín đi qua.
"Thủ trưởng"
Mỗi lần bọn họ đi ngang qua Thiệu Tử Vũ đều sẽ thay đổi bộ dáng nói chuyện phiếm thành vẻ nghiêm trang, chào anh theo kiểu quân đội.
"Chào."
Thiệu Tử Vũ thản nhiên chào lại.
Mấy binh lính đó mới quay lại ngay ngắn rời khỏi.
"Bọn họ là lính của anh?"
Lam Kỳ nhìn nửa bên mặt của Thiệu Tử Vũ, đột nhiên hiểu rõ, anh thật sự chỉ là Thiệu ngốc trong mắt cô, trước mặt người khác anh là một người cực kỳ tài giỏi.
"Ừ, đều là tân binh mới ra trường."
"Bọn họ huấn luyện xong rồi?" Lam Kỳ nghe người khác nói tân binh huấn luyện rất khổ.
"Bọn họ là lính bên khoa học kỹ thuật, bình thường không huấn luyện.” Anh biết bé con đang nói về cái gì, chỉ là binh chủng khác nhau mà thôi.
"Vậy bình thường bọn họ làm những gì?"
"Cơ mật"
Thiệu Tử Vũ giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, bé con thật đúng là rất hiếu kỳ.
Lam Kỳ xấu hổ đem mắt nhìn về phía khác, lúc trước Thiệu ngốc làm như vậy cô cảm thấy không có gì, nhưng mà hiện tại đột nhiên cô cảm thấy có chút xấu hổ, nơi này quá nhiều người nhìn.
"Chỗ làm việc của anh ở nơi nào?” Cô bỏ qua cảm giác nóng rực trên mặt hỏi.
Cô rất muốn nhìn chỗ làm việc của anh.
"Nơi đó."
Thiệu Tử Vũ tùy tiện chỉ một chỗ, thực ra anh rất ít làm việc ở đây, đây chỉ là chỗ ở, bình thường anh làm việc ở chỗ cực kỳ kín đáo, cách nơi này còn một khoảng cách, nhưng anh không thể mang cô đi, cũng không thể cho cô biết, đối với cô không có lợi.
Lam Kỳ nhìn toà nhà lớn che kín trạm gác, biết không thể hỏi nhiều, nhưng mà biết được chỗ làm việc của Thiệu ngốc là được.
Bên ngoài khu nhà ở là khu vực công tác, không phải binh lính không được bước vào, Thiệu Tử Vũ chỉ là mang cô đến chỗ được cho phép hoạt động đi một vòng, chu dù chỉ như thế nhưng Lam Kỳ đã vui mừng muốn ૮ɦếƭ, đi tới một chỗ có quân nhân tư thế oai hùng, để cho cô cảm nhận được nhiệt huyết dâng trào, thì ra những người đàn ông tốt bảo vệ quốc gia đều đẹp trai như vậy.
Nhớ lại lời nói của bản thân ngày đó, mới phát hiện có bao nhiêu không thích hợp.
Cô quay đầu nhìn Thiệu Tử Vũ.
Dưới trời chiều anh nhàn nhạt cười, ánh hoàng hôn phủ lên thân người đang mặc quân trang của anh, cảm giác cao ngất, khí khái anh hùng không nói nên lời, tim Lam Kỳ đột nhiên nhảy lên một cái.
. . . . Thật ra thì nếu như là Thiệu ngốc, cô sẽ không bài xích gả cho một quân nhân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc