Trong tim tôi chỉ có cô thôi đồ ngốc - Chương 21

Tác giả: Tinydangyeu

Về phần Hoàng Linh, tắm xong thì nó có thấy thoải mái hơn thật. Nhưng khoảng 5 phút sau, nó chợt thấy đau đầu, chóng mặt. Trán nó hơi hơi nóng. Có lẽ tại nó khóc nhiều lại đi tắm nên mệt thêm, thành ra cảm. Nó đành đi bộ ra hiệu thuốc gần nhà (nói gần vậy thôi chứ cách đó cũng phải đến 30m), tiện thể tập thể dục luôn. Ai ngờ ông trời báo hại nó. Vừa trả tiền xong, trời bỗng đổ mưa. Mưa rất to, nước mưa xối xả chảy xuống. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng gần đây, nó chạy ào ra ngoài đường……………..Thế là đã cảm sẵn, giờ lại thêm ngấm nước lạnh, nó phát sốt luôn. Cơ thể nó cứ lâng lâng. Thả người xuống giường, nó thấy mệt mệt. Giờ đây trán nó nóng lắm, người con bé cứ bừng bừng hỏa khí. Mồ hôi túa ra khắp người nó. Hai con mắt thì díu dần lại. Nó thiếp đi………….Khoảng 12h đêm, Nhật Vĩnh mới về. Quanh người cậu nồng nặc mùi R*ợ*u. Lên đến phòng, thấy cô bé đáng yêu, dễ thương đang ngủ yên trên giường cộng với hơi men đang chiếm cứ cơ thể, con ác thú trong người cậu trỗi dậy. Nhật Vĩnh leo lên giường, thốt lên:

- Tại sao anh lại điên dại vì em thế này? Tại sao Hải Long luôn là người bên cạnh em lúc em đau đớn, sợ hãi? Em là người đã khiến anh trở nên suy sụp như thế này, vì vậy em hãy chịu trách nhiệm đi!

Nhật Vĩnh không còn ý thức được hành động của mình nữa………..”Xoẹt!!”, hình gấu bông trên áo nó bị xé làm đôi . Lúc này nó đã mở mắt được. Thấy Nhật Vĩnh đang hôn cổ nó thật điên dại, nó hét lên:

- Nhật Vĩnh, anh đang làm gì thế hả? Mau buông tôi ra, anh mà tiếp tục thì nhất định tôi sẽ hận anh cả đời!!!

Vừa nói, nó vừa yếu ớt cố đẩy người Nhật Vĩnh ra, ngăn con quái thú dừng lại. Nhưng vô ích. Nó đang rất mệt. Mà người con trai này nào có yếu ớt chăng? Không, anh ấy rất mạnh mẽ. Không gì có thể can ngăn anh ấy. Nhật Vĩnh hôn cổ nó, dần di chuyển đôi môi ấm áp xuống tấm thân trắng ngọc ngà, mềm mại quyến rũ. Chợt bàn tay anh vô tình đặt lên trán nó. Mở to mắt, anh dừng ngay lại. Trời! Trán cô bé nóng quá! Em bị sốt rồi. Thấy cô bé đáng thương đang nằm bẹp dí dưới anh, thở hổn hển một cách khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì mệt, anh tỉnh hẳn R*ợ*u, thầm nguyền rủa con thú vật xấu xa ẩn trong mình đã suýt làm hại người anh yêu. Vội khoác áo cho nó, anh gọi điện cho bác sĩ. Khám cho nó một chặp, bác sĩ đưa Vĩnh một số thuốc. Cậu gọi nó dậy, cho nó uống luôn. Nào ngờ cơ thể quá mệt, lại vốn ghét thuốc từ nhỏ, nó vừa ngậm viên thuốc đã chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn ọe. Nhật Vĩnh lo quá, liền trút tức giận lên ông bác sĩ:

- Ông cho thuốc kiểu đó hả?
- Ơ……….cô bé không uống được do cơ thể, chứ đâu phải do tôi!- Bác sĩ thanh minh.

- Không cần nhiều lời, mau kê đơn khác đi!- Vĩnh bực tức.

Nó leo lên giường mà lòng bối rối. Chỉ tại nó mà ông bác sĩ kia bị trách oan. Có lẽ Vĩnh lo lắng cho nó quá. Lần thứ hai uống thuốc, mặc dù rất ghê và muốn ói nhưng nó cố nuốt xuống. Thấy nó khổ sở,
Nhật Vĩnh cau mày:
- Em không uống được cũng không sao đâu. Đừng bắt ép mình như thế.

- Không, em ổn mà. Không anh lại mắng bác sĩ vô tội mất.- Nó gắng cười.
Nhìn nó lo cho người khác khi mình đang ốm như thế, Nhật Vĩnh bất giác cảm thấy càng yêu nó nhiều hơn. Cậu thầm hứa sẽ bảo vệ người con gái này bằng chính mạng sống của mình…………… Khi nó ngủ thiếp đi, Vĩnh tiễn ông bác sĩ và không quên xin lỗi về chuyện vừa xong. Rồi Vĩnh vội chạy lên lầu trông nó. Tuy đã uống thuốc nhưng nó vẫn còn cảm thấy khó chịu. Nó luôn miệng kêu (nó không có biết là mình kêu đâu nha):
- Lạnh………lạnh quá…………..

Nhật Vĩnh thấy thế, liền *** nó ra, *** mình ra!? Cậu leo lên giường, ôm chặt lấy nó, dùng thân nhiệt mình để sưởi ấm cho cô bé. Và hình như cả đêm nó không rên lạnh nữa……………
Nhật Vĩnh không còn ý thức được hành động của mình nữa. Đang định xé áo nó ra, chợt Nhật Vĩnh dừng lại. Cậu thấy mô hôi trên trán Hoàng Linh nhiều lắm. Vĩnh tỉnh hẳn R*ợ*u, đưa tay lên sờ trán nó. Trời! Trán cô bé nóng quá! Em bị sốt rồi. Anh vội gọi điện cho bác sĩ. Khám cho nó một chặp, bác sĩ đưa Vĩnh một số thuốc. Cậu gọi nó dậy, cho nó uống luôn. Nào ngờ cơ thể quá mệt, lại vốn ghét thuốc từ nhỏ, nó vừa ngậm viên thuốc đã chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn ọe. Nhật Vĩnh lo quá, liền trút tức giận lên ông bác sĩ:

- Ông cho thuốc kiểu đó hả?
- Ơ……….cô bé không uống được do cơ thể, chứ đâu phải do tôi!- Bác sĩ thanh minh.
- Không cần nhiều lời, mau kê đơn khác đi!- Vĩnh bực tức.

Nó leo lên giường mà lòng bối rối. Chỉ tại nó mà ông bác sĩ kia bị trách oan. Có lẽ Vĩnh lo lắng cho nó quá. Lần thứ hai uống thuốc, mặc dù rất ghê và muốn ói nhưng nó cố nuốt xuống. Thấy nó khổ sở, Nhật Vĩnh cau mày:
- Em không uống được cũng không sao đâu. Đừng bắt ép mình như thế.

- Không, em ổn mà. Không anh lại mắng bác sĩ vô tội mất.- Nó gắng cười.
Nhìn nó lo cho người khác khi mình đang ốm như thế, Nhật Vĩnh bất giác cảm thấy càng yêu nó nhiều hơn. Cậu thầm hứa sẽ bảo vệ người con gái này bằng chính mạng sống của mình…………… Nhưng vẫn mệt, nước mắt nó rơi. Nó thầm nghĩ sao mấy bữa nay mình hay khóc quá. Nó đau lắm, mệt lắm. Nó khóc thổn thức. Nhật Vĩnh đưa tay lên quẹt nước mắt của nó. Giọt nước mắt lạnh lẽo kia làm tê buốt lòng anh. Suýt nữa anh đã làm hại một cô bé trong sáng, đáng yêu đang bị ốm nặng thế kia. Rồi nó thiếp đi, nước mắt vẫn lăn chầm chậmi. Nó rên lên:

- Lạnh………lạnh quá………..
Nghe thế, Nhật Vĩnh liền leo lên giường, ôm chặt nó vào vòng tay ấm áp của mình, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nó. Hình như có hiệu quả thật. Cả đêm đó, nó ngủ bình yên trong vòng tay của Vĩnh, không hề kêu lạnh một lần nào nữa……………
Sáng hôm sau. Thấy Nhật Vĩnh đang nằm trên giường và ôm mình thật chặt, nó liền đạp cậu một phát khiến Vĩnh lăn kềnh xuống nền nhà mát lạnh, hét toáng lên:
- Á á á á! Anh đã làm gì tôi thế hả?

- Ai làm gì cô chứ? Hôm qua cô kêu lạnh nên tôi mới sưởi ấm cho cô đấy chứ! Đúng là “làm ơn mắc oán” mà!- Nhật Vĩnh lờ đờ mở mắt.

“Có sao ta?”- Nó vội bới tung mớ file dữ liệu trong CPU của nó lên. Ngẫm nghĩ một lát, nó mới nhớ ra mọi chuyện đêm qua, liền ú ớ xin lỗi và cám ơn Nhật Vĩnh. Cũng nhờ thế, nó mới nhận ra hôm nay có cái hẹn với Ly, nó liền mang áo khoác vào và chạy biến đi……….Do đêm qua đã lấy hết hơi ấm của mình truyền sang cho cô bé nên Nhật Vĩnh cảm thấy hơi mệt. Sau khi ăn sáng xong, cậu lên giường nằm nghỉ. Đang nhắm hờ mắt, chợt tiếng quay wheel của chú hamster của nó vang lên khiến cậu thức giấc. Ngồi dậy cằn nhằn mấy câu, Nhật Vĩnh bỗng nhìn chăm chú vào cái ***g như đang cố nhớ điều gì đó………

……………A! Sinh nhật! Vĩnh nhớ có lần ba cậu nhắc ngày 15/6 là sinh nhật nó. Vội đứng bật dậy, cậu ra tiệm baker đặt ngay một chiếc bánh kem to thật là to, có nặn một con mèo và một con hổ đứng quay lại với nhau (chẳng là nótuổi mèo, còn hắn tuổi hổ í mà). Về nhà, Vĩnh còn mua đồ trang trí lộng lẫy khắp nơi. Mọi việc xong xuôi đâu vào đấy rồi, Nhật Vĩnh còn ra cửa hàng trang sức, chọn lấy một cặp nhẫn đôi trông rất dễ thương. Cậu định ngay khi bữa tiệc kết thúc, cậu sẽ cầu hôn nó. Mới nghĩ thôi đã thấy cực kì hạnh phúc rồi……………….

Thực ra Ly gọi nó ra để tặng quà sinh nhật cho nó. Thấy nhỏ bạn thân vẫn nhớ sinh nhật của mình, nó vui lắm. Vui đến phát khóc luôn ấy chứ. Mở quà ra, nó còn xúc động, vui mừng hơn nữa. Ly tặng nó một con gấu bông cùng hàng chữ “I LOVE YOU VERY MUCH!”. Bạn ấy cũng mang theo quà của ba và dì nó. Quà của ba nó rất to. Mở giấy bọc, nó ngỡ ngàng. Một chú hamster đực cực dễ thương! Chú đang chạy vèo vèo trên chiếc wheel gỗ màu nâu. Trong thiệp, ba nó chúc mừng sinh nhật nó và không quên nhắc nó đến cuối tháng 6 phải mang về cho ba một người chồng đẹp trai, tài giỏi đấy nhé. Nó biết ông đang ám chỉ đến Nhật Vĩnh. Bất chợt, nó thở dài. Không biết anh có nhớ đến sinh nhật nó không, hay anh còn không biết hôm nay là sinh nhật nó?.............................
Về đến nhà, nó vừa cởi dép vào phòng khách thì……….”Đoàng!”. Tiếng S***g bắn pháo vang lên. Từng dải tua nhiều màu sắc đáp trên đầu nó. Đi cùng là tiếng hét:
- HAPPY BIRTHDAY MY BRIDE!!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc