Trong Mộng Kỳ Duyên - Chương 11

Tác giả: Đông Phương Trúc Nguyệt

Lúc này, Mộng Nguyệt bộc bạch hết với biểu ca: “Ta luôn luôn xem ngươi là đại ca, nếu không có cuộc hành trình lần này qua sa mạc, không có sự xuất hiện của vương, có lẽ, ta có thể đã trở thành vợ của ngươi, căn bản sẽ không thể hiểu tình yêu thật sự là gì, sẽ cùng ngươi tương nhu dĩ mạt*, bình yên đạm bạc hết cả cuộc đời, nhưng là bởi vì vương xuất hiện, mới khiến cho cuộc sống bình thường của ta không còn là tầm thường nữa, trở nên thực sự có ý nghĩa, biểu ca hãy tha thứ cho ta! Quên ta đi.” Ngô Mộng Nguyệt nhìn biểu ca trước mắt không đáp lại một lời, không biết biểu ca đang suy nghĩ gì, cũng không biết mặt trời ngoài kia đã lặng lẽ leo lên đám mây.
(*Tương nhu dĩ mạt: điển tích trích trong “Trang Tử. Đại tông sĩ”. Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.
Mộng Nguyệt khi dùng câu này có lẽ ý là hai huynh muội sống cuộc sống vợ chồng với nhau sẽ không thực sự hạnh phúc, sẽ chỉ sống bởi cái nghĩa với nhau mà thôi….)
Biểu ca Mộng Nguyệt nghe nàng nói một hơi, trong lòng rất bất mãn, có thất vọng, có không cam,…. Nhưng sự thật tàn khốc đã chứng minh mình cuối cùng là một kẻ thất bại trong cuộc tình này, không thể không cưỡng bách chính mình suy nghĩ thoáng ra, thế gian này còn biết bao nữ nhân tốt, cần gì mãi đơn phương yêu một cành hoa! Nếu buông tay, cũng không nên ngay cả mặt mũi mình cũng đánh mất, liền nói:
“Nguyệt nhi, như lời muội nói, ta cũng không kiên trì nữa, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt rồi, muội yên tâm, bá phụ bá mẫu, còn có Mộng Hạo đệ đệ, ta sẽ đem hết khả năng của mình chiếu cố bọn họ, ta có ăn cũng sẽ không để bọn họ chịu đói, bất quá ta vẫn phải khuyên muội, cùng hắn chung sỗng vẫn phải cẩn thận thì hơn, dù sao ta đối với thân phận hắn không thể chấp nhận.”
Đúng lúc ấy, hai người bất ngờ thấy phỉ thủ bi bi thiết thiết xông vào, trong иgự¢ ôm một thi thể vấy máu dầm dề, uỳnh một cái quỷ gối trước cửa: “Xin lỗi hai người! Ta thật có tội a! Ta đã không bảo vệ tốt tiểu huynh đệ! Ta tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần a! Ai nha! Hảo huynh đệ của ta a! Đại ca thật muốn đi theo ngươi nha!……”
Mộng Nguyệt nhìn thấy thân thể đã lạnh như băng của đệ đệ, đầu óc chỉ còn trống rỗng, không thể tin nhìn chằm chằm thi thể rất lâu.
Không thể nào!! Đó không phải là đệ đệ của ta! Đệ đệ ta mới vừa rồi còn hoạt bát loạn nhảy chạy ra cửa, tuyệt không thể nào! Nhất định là đệ đệ vì không muốn ta đi, lại thi kế lừa gạt ta đây mà!
Mộng Nguyệt định đưa tay muốn gọi tỉnh đệ đệ……
Lời tự dối chính mình còn chưa kịp vạch trần, Mộng Nguyệt liền nghe thấy vị Hạng đại ca kia khóc kể: “Đều là ta đáng ૮ɦếƭ! Ô ô ô….. Ta vốn đem theo tiểu huynh đệ đi bắt dã thú, bọn ta vừa phát hiện ra con mồi, ô ô ô…. liền nhanh chóng đuổi theo, tiểu huynh đệ đuổi phía trước hù dọa, ta ở phía sau chặn đường, nhưng ….. Ai cũng không ngờ tới, bất ngờ một luồng ánh sáng xanh lóe lên, tiểu huynh đệ liền ngỡ ngàng ngã xuống, chờ đến lúc ta vượt lên, mới phát hiện tiểu huynh đệ đã không còn…..!! Đều là ta không tốt! Nếu như ta chạy phía trước, để cho tiểu huynh đệ chặn đường phía sau, mọi chuyện đã không như vậy…. ô ô ô……..”
Mộng Nguyệt nghe xong đứng không vững, liền ngã ngồi trước thi thể đệ đệ, nàng đã thương tâm tới không tài nào rơi được một giọt nước mắt, chỉ một mình một người đang nơi đó tự lẩm bẩm liên tục một câu kia, “Như thế nào lại như vậy? Không thể nào là như vậy?…..”
Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt cũng sợ ngây người, không lời nào có thể diễn tả được tình cảnh lúc này đây.
Hồi lâu, Mộng Nguyệt từ trong cực độ bi thương tỉnh lại, nhìn một chút thi thể không còn trái tim kia, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sớm sáng choang bên ngoài, nhất thời oán hận tích đầy Ⱡồ₦g иgự¢, cố ảo tưởng đây hết thảy đều chỉ là trùng hợp, nhưng trong lòng rõ ràng đã biết, tất cả trùng hợp tập trung một chỗ chính là tất nhiên, là kết quả mình vô cùng không muốn thấy, cơn ác mộng thật sự đã phát sinh trên người mình.
Là hắn! Nhất định là hắn! Mình chậm thời gian, quỷ vương vốn đã nói là làm, chỉ có hắn mới có ánh sáng xanh, hơn nữa nhà gỗ này nàng cùng hắn tại quỷ bảo đã thấy qua, chỉ có hắn có thể một chưởng lấy đi tim người, cũng chỉ có hắn….. ૮ɦếƭ tiệt! Có lẽ ta đã thật sự sai lầm rồi, vốn không nên phá bỏ quan niệm thế tục, đi si tâm vọng tưởng một tương lai tốt đẹp cùng hắn, rốt cuộc người – yêu cách biệt…….. (này là yêu ma)
Trong lòng Mộng Nguyệt đau đớn rỉ máu, quỷ vương a, quỷ vương, Ngô Mộng Nguyệt ta đem toàn bộ trái tim mình giao cho ngươi, lại không đổi lấy được tín nhiệm cùng ôn tình của ngươi, Gi*t đi đệ đệ thân cận nhất của ta, nghĩ có thể gạt bỏ đi tưởng niệm của ta được? Cái này ta làm sao có thể chịu nổi? Ngươi lạnh lẽo vô tình! Ngươi giỏi giang tàn nhẫn! Vì để lưu lại ta, ngay cả một tiểu hài tử cũng không bỏ qua được, hết thảy đối với ta trước kia, chẳng lẽ đều là ngươi giả dối sao? ૮ɦếƭ tiệt! Ta thật hận! Thật hận chính mình! Ta phải vì đệ đệ báo thù! Cũng không thể lại để ngươi làm ta lạc lối, không phải nói tóc là mệnh của ngươi sao? Được! Ta nguyện ý đánh cuộc! Dùng mạng của ta đi đánh cuộc! Tới làm chứng lời nói của ngươi rốt cuộc là thật hay giả!
Mộng Nguyệt bây giờ đã bị cừu hận hoàn toàn che mắt, nguồn gốc mọi chuyện cũng không còn tâm trí điều tra hiểu rõ, tất cả đều theo ý nghĩ của mình mà kết luận, kết luận đi tới hành động vội vã. Mộng Nguyệt quyết tuyệt đi ra khỏi cửa, cùng biểu ca ngây ngốc nhìn thân thể biểu đệ, cả hai không hề phát hiện ra một đôi ánh mắt âm hiểm cười, len lén quan sát mọi chuyện đang diễn ra.
Quỷ vương hết sức không yên, đi đi lại lại bên trong cửa thành, sốt ruột lo lắng, trong lòng nhức nhối buồn âu, “Nguyệt nhi đi lâu như vậy, làm sao lại mãi vẫn chưa trở về?”, nhớ mong mà không ngừng nhìn vào ma huyễn thạch.
Khi nhìn thấy thân ảnh Ngô Mộng Nguyệt đang chuẩn bị gõ cửa, quỷ vương lập tức hóa giải kết giới, chờ Mộng Nguyệt bước vào đại môn, kết giới lại tự động phong bế, ngăn cản ánh mặt trời bên ngoài, quỷ vương mừng rỡ đi tới nghênh đón nàng, “Hoan nghênh trở về, ta chờ nàng thật lâu.” Quỷ vương ôn nhu đem Mộng Nguyệt ôm vào trong иgự¢, chỉ sợ nàng một đêm không ngủ mà mệt nhọc trong người.
“Ta mệt mỏi, ta đi ngủ trước.” Mộng Nguyệt nhẹ nhàng đẩy quỷ vương đang ôm mình ra, xoay người hướng tẩm cung bước tới, không nói thêm một câu, ánh mắt không hề quay lại, chỉ đưa cái lưng ủ rũ đối lại quỷ vương.
Quỷ vương đối với cử chỉ này của Nguyệt nhi mà thương tâm không dứt, nhưng chính mình lại không tiện nói thêm, vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.
(Đau lòng quá…. TT^TT)
Trở lại tẩm cung, Mộng Nguyệt dựa người vào cửa sổ, nhìn bông hoa sen trên chiếc bình cổ giữa bàn, lẳng lặng xuất thần.
Chờ quỷ vương bước vào trong cửa, Ngô Mộng Nguyệt đứng lên, cầm lên cành hoa sen bước tới trước mặt quỷ vương, nhàn nhạt nói: “Đẹp không? Ta hái nó cho ngươi đấy! Hy vọng ngươi thích.”
Quỷ vương nhất thời vô cùng cảm động, cũng không để ý Mộng Nguyệt một tay đưa cho mình cành hoa, tay kia đồng thời rút ra dao nhỏ giấu trong tay áo, đó là con dao Mộng Nguyệt lặng lẽ lấy đi từ trên thi thể đệ đệ, là vật kèm thân mà đệ đệ khi còn sống rất yêu thích, một mực chưa từng rời người…..
Theo cánh hoa tán loạn buông rơi, suối tóc dài mềm mại màu thủy lam cũng tán loạn trên mặt đất, quỷ vương thương tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghĩ thầm chính mình vẫn là chạy không khỏi một kiếp này, nhưng chỉ cần Nguyệt nhi bình an trở về đã quá tốt…..
Nhìn quỷ vương vô lực ngã xuống, Mộng Nguyệt ném con dao đi, sụp người xuống đỡ quỷ vương dậy, giờ khắc này, cũng không có cảm giác thỏa mãn vì báo thù được cho đệ đệ, ngược lại cảm thấy vô cùng đau đớn, trái tim như bị đè nén Ϧóþ lại, иgự¢ tê tâm liệt phế đau (phế: phổi), thâm tâm vẫn còn yêu, yêu sâu nặng quỷ vương, nhưng là chính mình lại không cách nào quên được, vô luận là thân tình hay tình cảm, mối thù Gi*t đệ không đội trời chung, vì là người yêu thân cận bên cạnh mà dễ trả thù, kỳ thực có biết bao chật vật, lựa chọn này có biết bao gian khó, thật đau.
Quỷ vương hư nhược dựa vào ý thức yếu ớt tỉnh lại, nhìn người trước mắt mà nói không thành tiếng, vô lực dùng bàn tay lạnh như băng của mình lau đi nước mắt tên khuôn mặt nàng đẫm lệ, “Nguyệt nhi…. Đừng khóc……….”
“Ngươi không nên Gi*t đệ đệ ta! Không nên!!” Mộng Nguyệt càng thêm bi thiết, tâm đã vỡ thành vô số mảnh vụn.
Quỷ vương biết Nguyệt nhi lúc này so với mình càng nhiều thống khổ, chỉ cần thấy nàng thương tâm, trái tim chính mình lại đau không thở nổi, “Đệ đệ của nàng……. không phải ta Gi*t…… Nguyệt nhi……. nàng tin không?….. Ta không trách……. không trách nàng…… Đây là số mệnh của ta……….Nguyệt nhi…. đừng khóc…… lòng ta thực đau……..”
Bởi vì mái tóc cắt đứt ngang vai, quỷ vương còn một chút pháp lực yếu ớt, chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần, không một lời nói, còn có thể duy trì đến ngày mai, Ngô Mộng Nguyệt cũng không biết, quỷ vương vì ở lại cùng mình chút thời gian ít ỏi này, chịu nhịn không ít đau đớn sống không bằng ૮ɦếƭ ђàภђ ђạ.
Lúc này, bất chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chém Gi*t, tiếng khóc, tiếng la, tiếng đao kiếm chạm nhau vang vọng, tiếng thần chú thu phục yêu….. Những âm thanh này ngày càng rõ đâm sâu vào tim Mộng Nguyệt, nàng còn chưa kịp suy tư, quỷ vương đã trả lời, giọng nói khàn đặc đứt quãng:
“Kết giới…… bởi vì…. bởi vì pháp lực của ta…… mà… biến mất….. Có người…. vào bảo, đừng….. đừng để cho bọn họ….. sát hại kẻ vô tội…… đỡ ta đi ra ngoài….. Nguyệt nhi……..”
Ngô Mộng Nguyệt đỡ quỷ vương dậy, ra đến điện chính, nhìn thấy cường đạo đã ào vào, quỷ vương trong lúc hỗn loạn nhận ra quỷ Tể tướng tàng ẩn hóa trang, biến thành người phàm, nhận rõ hắn là kẻ bán đứng. Quỷ vương thầm nghĩ sớm nên ngờ tới, loại có thể bán đứng chủ tử thứ nhất của mình, nhất định sẽ bán đứng chủ tử thứ hai, chủ tử thứ ba…. tự trách lòng mình quá mềm, cũng không trách hắn được, bởi vì đó vốn là bản tính quỷ.
“Là ngươi? Ngươi đang làm cái gì?” Ngô Mộng Nguyệt nhìn thấy phỉ thủ kia, có chút kinh ngạc, chỉ nhìn thấy tên phỉ thủ kia cười gằn nói:
“Ha ha ha!!! Tới mức này rồi mà ngươi còn chưa rõ sao? Ngu xuẩn! Các huynh đệ! Gi*t!”
Biểu ca Mộng Nguyệt tiến lên ngăn cản: “Hạng đại ca, trước không nên hành động, chớ làm thương biểu muội ta!”
“Ngươi tránh ra! Đối với con tiện nhân bất trung với ngươi còn bảo vệ cái cóc khô gì! Gi*t hết! Gi*t một trăm cũng không sợ hết!” Phỉ thủ vứt bỏ mặt nạ ngụy trang, từ từ lộ ra bản tính ác độc hung tàn.
“Ngươi tại sao có thể nói như vậy?! Lúc ấy đã nói chỉ Gi*t yêu ma, cứu thoát loài người, bây giờ sao lại thay đổi?” Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt có chút bực tức.
Phỉ thủ đẩy hắn ra, dùng đao trực tiếp đâm về phía Mộng Nguyệt, quỷ vương vận dụng ma lực, phát ra ánh sáng xanh trong yếu ớt, vì người mình yêu ngăn lại một đao kia, quỷ vương hồi lâu không nói gì, chính là để tập hợp lại pháp lực không còn nhiều lắm của mình, bảo vệ Ngô Mộng Nguyệt.
Lúc này, sắc mặt quỷ vương đã vô cùng kém.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc