Trọn Kiếp Yêu - Chương 20

Tác giả: Huyền Mặc

Tang lễ của Hoa tiên sinh được tổ chức vào ngày lập hạ.
Cho tới lúc này, Lan Phường đã gột sạch bóng đen của cuộc xung đột ngày hôm đó. Vừa xảy ra biến cố động trời, nhưng con phố này vẫn trầm mặc như thường lệ.
Kể từ đời chủ nhân đầu tiên đến giờ, mỗi lần xảy ra đại biến, Kính Lan Hội đều như gặp cơn giông bão lớn. Sau khi trời đất đảo lộn, những người còn lại tiếp tục làm ra vẻ thiên hạ vẫn thái bình.
Chỉ là trong lòng mọi người đều biết rõ, sự ra đi của người đàn ông đó, đánh dấu một thời đại đã chấm dứt.
Từ sáng đến tối, Bùi Hoan đứng ở Thính Chỉ Đường đón khách. Nơi đây từng tổ chức lễ tang của Hội trưởng quá cố, bây giờ lại là Hoa tiên sinh.
Tất cả những người đến viếng đều mặc trang phục màu đen. Một khi con người ૮ɦếƭ đi, bao nhiêu thù hận, oán trách cũng tan thành mây khói. Mặc dù không ai phủ phục trước di ảnh của Hoa tiên sinh khóc lóc, nhưng ít ra mọi người cũng đến đây với tấm lòng chân thành. Do là quả phụ của Hoa tiên sinh nên nhiều người tỏ ý an ủi Bùi Hoan nhưng cô khéo léo từ chối.
Bùi Hoan đứng ở đó, mặc bộ váy đen và khăn xô trắng trùm mặt. Ngày xưa, vị Tam tiểu thư này rất ngông cuồng, bướng bỉnh. Sau khi trải qua nhiều trắc trở, cô đã trở nên nền nã hơn, từ đầu đến cuối không rơi một giọt lệ.
Cáo phó của Hoa tiên sinh rất đơn giản, anh qua đời do bệnh tim đột phát. Những kẻ phản bội đi theo Trần Phong và Cố Lâm ngày hôm đó đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại Trần Dữ. Sau khi biết sự thật anh trai ૮ɦếƭ trong tay người nào, Trần Dữ nhốt mình ở nhà nhiều ngày, không dám đến gặp Bùi Hoan.
Cố Lâm được cứu sống nhưng tình trạng rất tồi tệ. Tùy Viễn đã đưa cô ta đi. Kể từ hôm đó, cô ta không chịu mở miệng nói chuyện. Người nhà họ Trần muốn tìm cô ta trả thù nhưng Bùi Hoan ra sức khuyên nhủ. Cuối cùng, bọn họ cũng đồng ý tha cho Cố Lâm, không tiếp tục truy tìm tung tích của cô ta.
Sau khi viếng, mấy chú bác thuộc hàng trưởng bối của Lan Phường cố ý nán lại, thăm dò ý tứ của Bùi Hoan.
Hoa tiên sinh ra đi quá bất ngờ, chỉ để lại một cô con gái. Nhưng đứa bé vẫn còn nhỏ, chắc chắn không thể tiếp quản bang hội. Do đó, mọi người đều chờ Bùi Hoan mở miệng.
Tuy nhiên, Bùi Hoan giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Vài ngày sau, khi đám tang của Hoa tiên sinh kết thúc, Bùi Hoan mới công bố di chúc của anh, cho biết Kính Lan Hội sẽ do Trần Dữ tiếp quản.
Quyết định của anh không chỉ khiến người trong bang hội giật mình, ngay cả Trần Dữ cũng không dám tin.
Đồ đạc ở Hải Đường Các đã bị thu dọn sạch sẽ. Từ nay về sau, sẽ không có người nào sống ở nơi này, cả khu nhà bị phong tỏa.
Bùi Hoan gọi Trần Dữ đến gặp, bàn giao hết sự vụ của bang hội cho anh ta. Chỉ duy nhất một chuyện, cô tỏ thái độ kiên quyết.
Bùi Hoan mặc bộ váy màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ tao nhã và trầm tĩnh, hoàn toàn khác cô bé ngang ngược năm nào.
Cô nói với Trần Dữ: “Bây giờ, anh đã là Hội trưởng rồi. Nói thật với anh, trước khi đi, Hoa tiên sinh không cho tôi giao thứ đó cho anh. Một mặt, đây là lá bài để mẹ con tôi bảo toàn mạng sống. Mặt khác, anh ấy nói, nếu Kính Lan Hội bị anh đẩy đến tình cảnh phải dùng số tiền đó, thôi thì để mọi người giải tán cho xong”.
Trần Dữ im lặng hồi lâu. Tới khi Bùi Hoan chuẩn bị rời đi, anh ta mới đuổi theo cô.
Hai người đứng ở hành lang dài. Hành lang này nối liền Hải Đường Các với vô số khu nhà ở bên ngoài. Hồi chú của Trần Dữ còn sống, mấy đứa trẻ thường chạy nhảy ở đây. Mọi người đều là anh chị em, chơi đùa cùng nhau. Bùi Hoan ít tuổi nhất trong đám trẻ. Cô còn nhớ, Trần Phong luôn hù dọa cô. Trần Dữ thật thà từ nhỏ, thường dỗ cô, đưa cô đi mua đồ ăn.
Trẻ con vốn ngây thơ trong sáng, nhưng mảnh đất này vốn không sạch sẽ, những đứa trẻ sống ở đây không mưu mô thì khó có thể tồn tại. Vì vậy, những người anh em năm xưa đến khi trưởng thành đều ngoảnh mặt làm ngơ với nhau. Giống như Hoa Thiệu Đình từng nói, người sống ở Lan Phường số phận đã định không có lương tâm, chẳng ai có thể trách ai.
Người đi trà lạnh, không ai bận tâm đến chuyện thắng thua.
Bùi Hoan mỉm cười với Trần Dữ: “Kính Lan Hội vốn mang họ Trần, Trần Phong đã qua đời nên anh ấy trả nó lại cho anh”.
Trần Dữ do dự một lát, ra hiệu cô đi tới chỗ không người mới tiếp tục nói chuyện. Bùi Hoan đành đi cùng anh ta tới một góc khuất. Lan Phường đang ở thời kỳ phục hồi sau biến cố nên rất yên tĩnh.
Trần Dữ cúi đầu nói nhỏ: “Đúng là chúng tôi không cam tâm, nhưng anh trai tôi vì điều đó cũng đã bỏ mạng, chị dâu và cháu tôi không nơi nương tựa, một gia đình thế là tan nát… Bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, tính cách của tôi không phù hợp làm chủ nhân Kính Lan Hội. Hơn nữa, tôi cũng không có tham vọng lớn như vậy”.
Bùi Hoan lắc đầu: “Anh ấy đã sắp xếp như vậy, sẽ không thu hồi quyết định của mình”.
“Có thể… cho tôi gặp tiên sinh không?”
Bùi Hoan đưa mắt quan sát xung quanh. Nắng vàng rực rỡ, cây cối tốt tươi, nhưng bởi vì có tang nên Lan Phường tràn ngập không khí nặng nề và u ám.
Cô thở hắt ra một hơi, tỏ thái độ kiên quyết: “Trần Dữ, anh ấy sẽ không gặp anh. Sau này, bất cứ chuyện gì cũng do anh tự quyết định”.
Nói xong, cô liền rời đi.
Tầm chạng vạng, sau khi tiễn hết khách, Bùi Hoan kêu mấy thuộc hạ thân cận giúp chuyển đồ dùng sinh hoạt từ Hải Đường Các đến nơi ở mới.
Nhà mới do Bùi Hoan tự chọn. Cô quyết định rời khỏi Lan Phường, mua một ngôi biệt thự có sân vườn yên tĩnh và kín đáo ở gần ngoại ô thành phố.
Hoa phu nhân không cho người trong bang hội biết địa chỉ nhà mới. Trần Dữ đề nghị cử người bảo vệ mẹ con cô nhưng cô không đồng ý.
Đợi người của Kính Lan Hội ra về, Bùi Hoan thay quần áo rồi đi bệnh viện.
Thỏ khôn đào ba lỗ, hơn nữa con thỏ này lại là Hoa tiên sinh. Anh đương nhiên hiểu rõ đạo lý nên lùi thì lùi, nhưng ở vào vị trí của anh, muốn lùi cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Do đó, anh mới quyết định để mình “૮ɦếƭ” đi.
Bùi Hoan cảm thấy chua xót thay anh. Nội dung bản cáo phó là do anh đích thân dặn dò. Dù nằm trên giường bệnh, tinh thần và thể xác vô cùng mệt mỏi nhưng anh vẫn không yên tâm về chuyện bang hội, vẫn thu xếp đâu ra đấy.
“Anh đã trả hết món nợ ân tình với Hội trưởng quá cố, khoảng thời gian hai mươi năm đã quá đủ rồi. Từ nay về sau, Kính Lan Hội tốt hay xấu là chuyện của nhà họ Trần, không liên quan đến anh.” Lúc nằm trên giường bệnh, Hoa Thiệu Đình đã nói câu này.
Anh bị trúng đạn nhưng cũng may lúc đó tâm trạng của Trần Dữ quá kích động nên không bắn trúng chỗ hiểm. Nghiêm trọng nhất vẫn là căn bệnh của anh.
Tùy Viễn cảm thấy cắn rứt lương tâm nên không bỏ đi mà tiếp tục ở lại chữa trị cho Hoa Thiệu Đình.
Hoa tiên sinh dùng tang lễ của mình làm bình phong để né tránh ánh mắt mọi người. Anh được bí mật đưa vào một bệnh viện tư. Tùy Viễn mấy ngày liền không chợp mắt, cuối cùng cũng cứu sống anh. Tuy nhiên, lúc đó anh ta cho Hoa Thiệu Đình uống loại thuốc an thần Clozapine, khiến triệu chứng suy tim càng nghiêm trọng. Do đó, bây giờ Hoa Thiệu Đình vẫn buộc phải thay tim. Độ rủi ro của ca phẫu thuật lần này lớn hơn trước, nhưng bọn họ chẳng còn cách nào khác.
Là người nhà của Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan ký tên vào giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật mà không thương lượng trước với anh.
Khi Bùi Hoan quay về, Tùy Viễn chỉ tay vào căn phòng đối diện nói với cô: “Hoa tiên sinh sẽ được đưa vào phòng giám hộ bệnh nặng ngay bây giờ. Người nhà sẽ không thể vào thăm cho đến cuộc phẫu thuật sáng ngày mai. Cô muốn nói gì thì mau nói với anh ta đi”.
Lúc Bùi Hoan vào phòng bệnh, Sênh Sênh đang ôm con thỏ bông bò ra giường trò chuyện với bố. Nhìn thấy Bùi Hoan, con bé liền nhào vào lòng cô.
Bùi Hoan dắt tay Sênh Sênh, ra hiệu nó yên lặng cho Hoa Thiệu Đình nghỉ ngơi. Sau đó, cô giao con bé cho Tùy Viễn, đóng cửa quay người nhìn anh.
Hoa Thiệu Đình nằm trên giường bệnh, tinh thần không tồi. Tuy anh nói chuyện có chút khó khăn nhưng so với hai ngày trước, cô đã rất thỏa mãn.
Bùi Hoan nắm tay anh nói nhỏ: “Chuyện ở Lan Phường em đã làm theo lời anh dặn. Mọi người tưởng anh đã qua đời nên khóc lóc chia buồn với em”. Cô mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, uy phong của Hoa tiên sinh vẫn còn nguyên vẹn, bọn họ không dám động đến mẹ con em. Em đã cho người dọn đồ sang nhà mới. Trên tủ kệ của anh có một đống đồ cổ, em không rành lắm, ngắm mãi cũng chẳng biết thứ mà Trần Phong nói là thứ gì?”.
Hoa Thiệu Đình thò tay vào trong áo cô. Ban đầu, Bùi Hoan không hiểu anh định làm gì. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức có phản ứng, kinh ngạc hỏi anh: “Ý anh là sợi dây này?”.
Hoa Thiệu Đình khẽ gật đầu: “Đúng là những hạt phỉ thúy, bạch kỳ nam trong sợi dây của em… Quan trọng nhất là mấy hạt bạch kỳ nam có tuổi đời hàng trăm năm đó”.
Trầm hương vốn là loại gỗ quý giá, nhưng mấy hạt được gọi là bạch kỳ nam trên sợi dây lưng của Bùi Hoan có chất liệu rất đặc biệt, vô cùng mềm mại. Bùi Hoan tưởng phỉ thúy mới có giá trị mà không hề để ý đến mấy hạt gỗ đó.
Từ năm mười tám tuổi đến nay, Bùi Hoan chưa bao giờ để tâm bảo quản sợi dây, thậm chí còn từng làm đứt nó một lần. Bây giờ biết rõ sự thật, nghĩ đến chuyện mình đeo cả mạch máu của Kính Lan Hội, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, muốn tháo sợi dây khỏi người.
Hoa Thiệu Đình cười cười, giữ tay cô: “Nhìn bộ dạng sợ hãi của em kìa, không sao đâu”.
Cô yên lặng nhìn anh một lúc lâu, sau đó chỉnh lại gối dưới đầu anh rồi lên tiếng: “Bao nhiêu năm qua Tùy Viễn luôn giúp anh tìm quả tim thích hợp, cuối cùng cũng không phí công vô ích. Ngày mai tiến hành phẫu thuật rồi, Hoa Thiệu Đình, việc gì em cũng làm theo ý anh. Chuyện cuối cùng này, anh phải nghe lời em, vì em và Sênh Sênh, anh tuyệt đối… tuyệt đối không được…”.
Hoa Thiệu Đình cười cười: “Bây giờ phu nhân làm chủ, anh đâu dám không nghe”.
Bùi Hoan nắm chặt tay anh. Hoa Thiệu Đình im lặng một lúc, lại nói với cô: “Có một chuyện anh muốn nói cho em biết. Dù sao anh cũng có khả năng không ra khỏi phòng mổ, còn giấu giếm, chắc em sẽ trách anh”. Anh ra hiệu cô lại gần một chút mới thì thầm: “A Hi đang ở Tây Uyển”.
Bùi Hoan cúi đầu, một lúc sau mới hỏi: “Có phải chị ấy ngay cả em cũng không nhớ? Hay là không muốn gặp em?”.
“A Hi bị tâm thần phân liệt mức độ nặng. Anh không dám dẫn em đến gặp cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị kích động khi nhìn thấy em.” Hoa Thiệu Đình thẳng thắn thừa nhận: “Cô ấy bị như vậy là do anh năm xưa tra hỏi cô ấy… Bởi vì chính A Hi đã sai người bắt em đi bệnh viện phá thai”.
Bùi Hoan cố gắng đè nén nỗi đau. Trên thực tế, không phải cô chưa từng nghĩ qua khả năng này. Xâu chuỗi một loạt móc xích trước sau, đối tượng có thể tiếp xúc với thân tín của Hoa tiên sinh, lại biết anh không muốn có con cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Bùi Hoan hít một hơi sâu, cố gắng không khóc trước mặt Hoa Thiệu Đình, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh: “Em biết anh chỉ muốn tốt cho em”. Im lặng một lát, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật: “Tại sao A Hi lại làm vậy? Em không biết chị ấy hận em đến thế. Chị ấy chẳng bao giờ bộc lộ tâm tình, luôn che giấu ở trong lòng”.
Hoa Thiệu Đình giơ tay vuốt ve khuôn mặt Bùi Hoan, để cô kiên cường hơn: “A Hi là chị gái em, anh sợ em không chịu nổi khi biết sự thật. Nhưng ngày mai, anh có khả năng không thể ra ngoài, sau này sẽ không ai cho em biết sự thật”. Ngừng một lát, anh lại lên tiếng: “Bùi Bùi, thật ra một phần cũng do anh. Cô ấy trách anh thiên vị”.
Chuyện này là bí mật tối thượng của Lan Phường, ngoài Hoa Thiệu Đình và Tùy Viễn, không ai biết rõ sự thật.
Trước khi vào phòng mổ, Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng tiết lộ với Bùi Hoan.
Năm xưa, khi biết tin Bùi Hoan mang thai, anh đã tỏ thái độ cứng rắn, muốn khuyên cô phá thai. Sau đó, Bùi Hoan giận dỗi bỏ nhà ra đi, khó khăn lắm anh mới đưa được cô về, làm sao có thể nhẫn tâm bắt ép cô. Hơn nữa, bản thân anh luôn chiều theo ý cô, cũng không nỡ bỏ đứa con.
Ai ngờ A Hi lợi dụng điểm này. Bùi Hi từ nhỏ từng bị đả kích tinh thần nên mắc bệnh trầm cảm nhiều năm. Cô một lòng ái mộ Hoa Thiệu Đình. Hai chị em vốn sống hòa thuận bên nhau. Nhưng dần dần, Hoa Thiệu Đình chỉ yêu thương chiều chuộng một mình Bùi Hoan, sau này Bùi Hoan còn dọn sang sống chung với anh. Bùi Hi bị đối xử lạnh nhạt, càng nghĩ càng bế tắc. Cô cảm thấy Hoa Thiệu Đình thiên vị, cuối cùng dồn hết sự ghen ghét và căm hận vào em gái ruột của mình.
Vấn đề tâm lý của Bùi Hi ngày càng nghiêm trọng, gần như điên cuồng. Sau khi em gái mang thai, cô biết bản thân không còn cơ hội nên lợi dụng lúc Hoa Thiệu Đình dưỡng bệnh, tự đi tìm thân tín bên cạnh anh tiến hành một cuộc giao dịch, để bọn họ bắt Bùi Hoan đi phá thai.
Bùi Hi ngụy trang thành tình huống Hoa tiên sinh muốn xử lý đứa con. Như vậy, Bùi Hoan sẽ hận anh đến ૮ɦếƭ, sẽ không bao giờ quay về Lan Phường.
Khi Hoa Thiệu Đình đến bệnh viện, tất cả đã quá muộn. Nhìn thấy hiện trường bi thảm mà Tưởng Duy Thành cố ý bày ra, anh tưởng đứa con không còn nữa. Sau đó, Bùi Hoan vô cùng căm hận anh, bản thân anh lại ốm một trận thập tử nhất sinh, nên việc duy nhất có thể làm là để Bùi Hoan rời khỏi Lan Phường.
Tất cả những chuyện này đã trở thành quá khứ, bây giờ Hoa Thiệu Đình kể lại một cách bình thản. Nhưng nếu không có sự hiểu nhầm đó, bọn họ đã không lãng phí sáu năm qua.
Nghe đến đây, Bùi Hoan không thể kiềm chế giọt lệ. Cô không biết những năm qua Hoa Thiệu Đình sống thế nào. Quả nhiên, mỗi con người ở Lan Phường đều không đơn giản. Đó là chị gái duy nhất của cô, nhưng vì sự đố kị mà có thể làm ra chuyện như vậy, huống chi là người khác.
Hoa Thiệu Đình không bao giờ cho Bùi Hoan biết đến mặt đen tối của cuộc đời, anh hy vọng cô sống vô tâm vô tư, cả đời làm người phụ nữ bé nhỏ của anh. Đáng tiếc, chỉ vì sự đố kị của Bùi Hi mà hủy hoại cả ba người.
Bùi Hoan lau nước mắt, hỏi anh: “Tại sao anh lại đưa ra lời giao hẹn sáu năm? Nếu anh cho em quay về sớm hơn…”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, chỉ tay vào đống máy móc, gượng cười giải thích: “Lúc đó, tình trạng của anh cũng như bây giờ. Tùy Viễn không chắc có thể cứu sống anh. Anh nghĩ, sáu năm sau em quay về, anh không còn nữa. Dù em buồn, em hận anh đến mức nào, chỉ cần anh ૮ɦếƭ đi, em có thể buông hết tất cả”.
Sáu năm trước khi bệnh tình nguy kịch. Hoa Thiệu Đình từng nghĩ đến chuyện buông tay. Nhưng cuối cùng anh may mắn thoát ૮ɦếƭ. Sau nhiều năm bị giày vò trong bệnh tật và cô đơn, anh phát hiện bản thân không có cách nào dứt bỏ cô.
Anh nói chậm rãi: “Nếu đã không nỡ từ bỏ, vậy thì anh sẽ bất chấp thủ đoạn, ép em quay về bên anh. Chỉ cần A Hi vẫn còn sống, sớm muộn em cũng sẽ trở về”.
Nước mắt càng tuôn ra như suối trên mặt Bùi Hoan: “Anh lúc nào cũng vậy, luôn giúp em thu xếp mọi việc… Tại sao anh không hỏi xem em nghĩ thế nào?”.
Thấy cô khóc rất thương tâm, Hoa Thiệu Đình lắc đầu bất lực: “Bùi Bùi, nếu em muốn anh dễ chịu một chút thì đừng khóc nữa”. Anh dang hai tay: “Được rồi, nếu để Sênh Sênh nhìn thấy em khóc khó coi hơn con bé thì rất mất mặt. Mau lại đây để anh ôm nào”.
Bùi Hoan vừa khóc vừa cười, lau sạch nước mắt rồi nép người vào vòng tay của anh. Cô thật sự hết cách, cả cuộc đời này đấu không lại anh, chỉ có thể cất giọng run run: “Anh nhất định không sao. Nếu anh xảy ra chuyện… em biết làm thế nào đây?”.
Bùi Hoan không dám nói cho Hoa Thiệu Đình biết, khi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của mọi người ở tang lễ, cô sợ hãi đến mức không dám nói chuyện với bọn họ. Cô sợ một khi mở miệng, cảnh tượng đó sẽ trở thành sự thật.
Cô không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất. Ngộ nhỡ xảy ra bất trắc, có lẽ cô sẽ không sống nổi.
Nghe nhịp tim tương đối bình ổn của Hoa Thiệu Đình, trong lòng Bùi Hoan dần lắng xuống. Cô nhắm mắt tựa vào cổ anh, một lúc sau mới nói nhỏ: “Anh đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi, em sẽ ở đây với anh”.
Hôm sau, Hoa Thiệu Đình bị đẩy vào phòng mổ, sắc mặt anh trắng bệch. Trong lòng Bùi Hoan rất đau đớn nhưng cô cố gắng không để lộ ra tâm trạng, sợ anh lo lắng.
Tùy Viễn không yên tâm về cô, tranh thủ nói với cô một câu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình”.
Bùi Hoan vô cùng mệt mỏi. Lúc xảy ra biến cố, cô bị Cố Lâm đánh rất đau, nhưng Hoa Thiệu Đình đang trong cơn nguy kịch nên cô cố nhịn, không nói cho anh biết. Thêm vào đó, cô phải đứng ra tổ chức đám tang giả, đối diện với người của Lan Phường, bây giờ lại lo cho ca mổ của anh.
Bùi Hoan tựa vào tường thở một hơi dài: “Tôi biết. Nếu anh cũng không làm được thì chẳng ai có thể cứu anh ấy”.
Tùy Viễn nói: “Hoa tiên sinh dặn tôi, nếu ngày nào đó anh ta không còn, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện A Hi ở Tây Uyển”.
Bùi Hoan gật đầu: “Anh ấy nói với tôi rồi”. Cô dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Tôi nghĩ, sau này sẽ đón A Hi ra ngoài, tìm một viện điều dưỡng cho chị ấy, nhưng cần xem xét tình hình cụ thể của chị ấy đã”.
Tùy Viễn không có ý kiến, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Ngoài ra, còn một chuyện nữa. Tiên sinh để lại cho cô một khoản tiền, đủ để cô sống an nhàn đến hết đời. Mật mã là số trên tấm biển cửa nhà Tây Uyển nơi A Hi đang sống. Tiên sinh để lại thứ đó, bởi nếu anh ta gặp bất trắc, người của Kính Lan Hội cũng không dám gây phiền phức cho mẹ con cô”.
Bùi Hoan không bất ngờ khi biết Hoa Thiệu Đình đã sớm sắp xếp mọi chuyện. Anh sinh ra là một người luôn đưa ra quyết định, tất cả nằm trong tầm kiểm soát của anh. Bằng không, Hội trưởng quá cố chẳng chọn anh làm chủ nhân của Kính Lan Hội.
Bùi Hoan ngẩng đầu, trừng mắt với Tùy Viễn: “Anh ấy muốn ૮ɦếƭ cũng không dễ dàng như vậy”.
Tùy Viễn cười: “Đây mới chính là Tam tiểu thư mà tôi biết”.
Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình rất phức tạp, chức năng tim phổi đều suy yếu. Do đó, ca phẫu thuật kéo dài gần mười tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức.
Bùi Hoan và Sênh Sênh đợi ở ngoài. Con bé cũng biết hôm nay Hoa Thiệu Đình mổ nên đặc biệt yên tĩnh, tự mình ngồi một chỗ, giống như đang nghĩ ngợi điều gì.
Ban đầu, Bùi Hoan còn thấy căng thẳng. Nhưng phải chờ đợi quá lâu, thần kinh của cô đã tê liệt, thậm chí bây giờ cô còn có ý nghĩ, thôi thì mặc cho số phận.
Đến lúc trời tối, trên hành lang chỉ còn lại Bùi Hoan và Sênh Sênh.
Bên trong là Hoa tiên sinh danh tiếng lẫy lừng. Anh là chủ nhân Kính Lan Hội, từng được tiền hô hậu ủng, tùy tiện đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Vậy mà đến cuối cùng, anh chẳng để lại thứ gì cho bản thân.
Làm người khó nhất là có thể rút lui khi đang ở trên đỉnh cao. Lời nhắc nhở của Đường Tụng cũng là ý này. Anh ta sợ Hoa tiên sinh nghĩ không thông, không chịu giao tâm huyết bao năm cho người khác.
Nhưng bọn họ đều quá xem nhẹ Hoa Thiệu Đình. Anh gây dựng tiếng tăm lẫy lừng trong bao năm qua, nhưng cũng có thể từ bỏ hết tất cả.
Ca mổ vẫn đang tiến hành, trời mỗi lúc một tối. Bùi Hoan chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với tình huống xấu nhất. Thậm chí, cô còn nghĩ xem nên giải thích với Sênh Sênh thế nào khi nghe tin dữ.
Khi Tùy Viễn đi ra ngoài, Bùi Hoan lập tức chạy đến hỏi anh kết quả, giọng nói run run.
Ca mổ kéo dài khiến Tùy Viễn mệt đến mức toàn thân không còn chút sức lực. Anh thở dài một hơi, giơ tay vỗ vai Bùi Hoan: “Có lẽ cô không nhận được tài sản rồi, ca mổ rất thành công”.
Nước mắt trào khóe mi, Bùi Hoan ôm Tùy Viễn, muốn nói câu cảm ơn anh nhưng cổ họng nấc nghẹn, không thể thốt ra lời.
Hoa Thiệu Đình vẫn chưa tỉnh lại, tạm thời vẫn phải dùng máy hô hấp. Khi anh được đưa về phòng giám hộ bệnh nặng. Bùi Hoan nắm tay Sênh Sênh, bật khóc thành tiếng ngoài hành lang vắng lặng.
Nhưng đây vẫn chưa phải là sự chờ đợi khó khăn nhất. Sau khi thay quả tim mới, Hoa Thiệu Đình cần trải qua thời gian theo dõi tương đối dài, để đề phòng xảy ra phản ứng đào thải.
Hai mẹ con Bùi Hoan lại chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài. Ngày nào cũng lo Hoa Thiệu Đình xuất hiện tình trạng xuất huyết và bài xích cấp tính, đến mức Bùi Hoan sức cùng lực kiệt.
Có mấy lần cô cảm thấy dường như không thể chịu đựng thêm, nhưng mỗi ngày mở mắt, nghĩ đến anh và con gái, cô lại tiếp tục gắng gượng.
Một tháng sau, Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng rời khỏi phòng giám hộ bệnh nặng. Mới sáng sớm, Tùy Viễn đã gọi điện thoại báo tin mừng cho Bùi Hoan.
Hôm đó, thời tiết ở thành phố Mộc rất nóng bức. Mỗi năm vào thời điểm này, Hải Đường Các rợp bóng cây xanh, Hoa tiên sinh sẽ sai người bê chiếc ghế mây đặt dưới gốc cây. Lần nào từ bên ngoài trở về, Bùi Hoan cũng có thể nhìn thấy anh ngồi đọc sách dưới bóng cây hải đường từ xa.
Bây giờ hồi tưởng mới thấy, cảnh tượng đó như từ kiếp trước.
Do đã lâu không nói chuyện nên cổ họng Hoa Thiệu Đình vẫn chưa thích ứng. Anh nằm trên giường nhìn Bùi Hoan, không nói một lời.
Bùi Hoan lắc đầu, ra hiệu anh đừng miễn cưỡng. Anh mỉm cười rồi quay sang Sênh Sênh.
Bùi Hoan đã đợi ngày này quá lâu nên khi anh thoát khỏi tình trạng nguy kịch, cô cũng không thấy quá xúc động. Cô không thương lượng mà nói thẳng với anh: “Sênh Sênh chuẩn bị lên lớp vỡ lòng. Đến lúc đó, con bé nên theo họ của ai thì theo, anh đừng chối bay đấy”.
Ý cười nơi khóe mắt Hoa Thiệu Đình càng sâu hơn. Anh động đậy người muốn nhìn con gái. Bùi Hoan liền bế Sênh Sênh lên giường bệnh.
Sênh Sênh dè dặt ghé sát, đột nhiên giơ tay ôm chặt Hoa Thiệu Đình.
Bùi Hoan vừa định nhắc con gái nên cẩn thận một chút, Sênh Sênh bất ngờ mở miệng nói với anh: “Bố ơi, con rất nhớ bố”.
Hoa Thiệu Đình kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Sênh Sênh, khóe mắt ươn ướt.
Anh nghĩ, cuộc đời này sống không vô ích.
Bao nhiêu oai phong lẫy lừng cũng trở thành quá khứ. Sau khi “trang sách” thuộc về anh được lật qua, thế gian này cũng không còn Hoa tiên sinh nữa.
Trung thu đến, Hoa Thiệu Đình đã xuất viện một thời gian.
Khi Bùi Hoan ra phố mua bánh nướng về nhà, Sênh Sênh vẫn chưa đi học về, chỉ có một mình Hoa Thiệu Đình ở nhà.
Anh rất lười biếng, không thích vận động. Tuy mở một cửa hàng đồ cổ ở ngoài phố nhưng thỉnh thoảng anh mới ghé qua, bình thường thuê hai nhân viên trông coi, chẳng thèm bận tâm.
Mắt trái của anh gần như mờ tịt nhưng anh đã quen nên không bị ảnh hưởng. Chỉ là anh vẫn không thích những nơi có ánh sáng.
Bùi Hoan lên tầng trên, thấy Hoa Thiệu Đình đang cho Hắc Tử ăn, cô mở miệng: “Em nghe nói năm nay vẫn tổ chức tiệc gia đình như thường lệ, mọi người đang tụ tập về Lan Phường”.
Hoa Thiệu Đình “ờ” một tiếng, thả con chuột bạch vào thùng của Hắc Tử, cất giọng bình thản: “Tưởng Duy Thành vừa đến nhà mình”.
Bùi Hoan ngạc nhiên, quay người hỏi anh: “Anh ấy… có chuyện gì thế?”.
“Cậu ta đến thăm em. Em không ở nhà nên cậu ta ngồi một lúc rồi về.”
Bùi Hoan đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống dưới. Bàn uống nước ở phòng khách trống trơn, đến bộ đồ uống trà cũng không dọn ra, đừng nói là bánh trái. Hoa Thiệu Đình có thái độ như vậy, Tưởng Duy Thành đương nhiên không thể ở lại đợi cô. Cô cằn nhằn: “Anh là chủ nhà, nên lịch sự tiếp đãi khách mới phải”.
Hoa Thiệu Đình thản nhiên đáp: “Anh chẳng bao giờ tiếp đãi người khác”.
Bùi Hoan hết nói nổi: “Đây đúng là tật xấu của anh”.
Buổi chiều, Bùi Hoan vừa chuẩn bị ra ngoài đón Sênh Sênh, chợt phát hiện một chiếc xe ô tô dừng lại trong sân nhà. Cô đang băn khoăn không biết là ai, Trần Dữ đã đẩy cửa bước xuống.
Trần Dữ hiện tại đã có sự thay đổi so với trước kia. Anh ta kém Trần Phong vài tuổi, từ nhỏ đến lớn luôn đi theo sau anh trai, chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì. Bây giờ, gánh nặng Lan Phường đè trên đôi vai anh ta, mới qua mấy tháng nhưng con người anh ta đã trầm ổn hơn nhiều.
Nhìn thấy Bùi Hoan, anh ta cung kính chào hỏi: “Phu nhân”.
Bùi Hoan cười: “Bây giờ anh là Hội trưởng, đừng gọi tôi như vậy”.
Trần Dữ cầm một túi quà Trung thu đưa cho Bùi Hoan: “Tôi đến đây rồi mới về dự tiệc gia đình… Tôi quen rồi, tết Trung thu nhất định phải đến thăm Hoa tiên sinh. Bằng không, trong lòng không thoải mái”.
Đang là lễ tết, Bùi Hoan không tiện đuổi khách. Do dự một lát, cô mời anh ta vào nhà.
Hoa Thiệu Đình đang ngồi bên bàn, ngắm nghía hai cục đá trông có vẻ thô kệch.
Trần Dữ chợt nhớ đến hôm sinh nhật Hoa Thiệu Đình, anh ta ngốc nghếch mang đến một cục đá cho anh xem. Lúc đó, Hoa tiên sinh khuyên anh ta đừng bổ ra. Trần Dữ không tin, nhưng đúng là con mắt của anh ta không ổn chút nào, bỏ ra khoản tiền lớn mua về, bên trong chỉ có ít ngọc trắng.
Trần Dữ đi đến bên Hoa Thiệu Đình, mở miệng hỏi: “Tiên sinh mua đấy à?”.
Biết có khách đến nhà nhưng Hoa Thiệu Đình vẫn không ngẩng đầu. Mãi tới khi Trần Dữ lên tiếng, anh mới nhìn anh ta: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi mua chơi thôi”.
Trần Dữ vốn có bộ dạng điềm tĩnh, nhưng khi gặp Hoa Thiệu Đình, anh ta lại trở thành cậu bé ngốc nghếch năm nào, chân tay luống cuống. Anh ta muốn nói chuyện mà Hoa tiên sinh chẳng thèm để ý.
Trần Dữ đành tự tìm đề tài hàn huyên: “Tôi cảm thấy cục bên trái có giá trị hơn”.
Hoa Thiệu Đình liếc anh ta một cái, lật cục đá bên trái. Cục đá đã bị khoét một lỗ nhỏ, bên trong chẳng có thứ gì.
Trần Dữ càng ngượng ngập, không dám mở miệng.
Lúc này, Bùi Hoan cầm hai cốc trà đi tới, cười nói: “Hôm nay tổ chức tiệc gia đình nên sẽ rất bận rộn, cảm ơn Hội trưởng vẫn nhớ đến chúng tôi”. Nói xong, cô vừa quay người đi ra cửa, vừa giải thích: “Tôi đi đón Sênh Sênh đã, xe của trường học chắc cũng sắp đến nơi rồi”.
Gia đình Hoa tiên sinh đã thích ứng với cuộc sống hiện tại: tự nấu cơm, đưa con đi học, trông cửa hàng, cùng nhau đón lễ tết… Đây là cuộc sống vô cùng yên bình, không phải hao tâm tổn trí, là một thế giới hoàn toàn khác Lan Phường.
Thậm chí, bọn họ còn chưa từng kết hôn, không có lời hứa hẹn, vậy mà vẫn có thể cùng nhau đi đến đầu bạc răng long. Đây mới là thứ tình cảm tuyệt vời nhất ở trên thế gian này.
Trần Dữ có chút cảm khái. Thấy Hoa Thiệu Đình đi đến bên cửa sổ, anh ta cũng đi theo.
Hoa Thiệu Đình kéo rèm cửa sổ, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Anh dõi mắt về phía trước, một lúc sau mới quay đầu nói với Trần Dữ: “Chú hãy về đi”.
“Tiên sinh.” Trần Dữ cất giọng khẩn thiết: “Chắc chắn tiên sinh biết tại sao tôi lại đến đây. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không có năng lực ngồi lên chiếc ghế đó. Nếu tiên sinh muốn…”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười. Nụ cười của anh không giống trước kia. Có lẽ bầu không khí ở Hải Đường Các khiến con người ta không thoải mái, cũng có thể bây giờ suy nghĩ của anh thoáng hơn nên nụ cười rất chân thành.
Anh vỗ vai Trần Dữ, từ tốn mở miệng: “Tôi không có tâm tư đó. Tùy Viễn dặn tôi, sau ca mổ cần chú ý nghỉ ngơi thật tốt, sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề. Nhưng dù sao, quả tim này cũng không phải của tôi, kiểu gì mà chẳng có giới hạn, thọ đến mấy cũng chỉ mười lăm năm là nhiều nhất, có được điều đó cũng chẳng dễ dàng”.
Trần Dữ ngậm miệng. Anh ta không ngờ Hoa Thiệu Đình lại thẳng thắn bộc bạch về tình trạng sức khỏe của mình.
Hoa Thiệu Đình dõi mắt ra đường lớn, xe ô tô của trường học vừa dừng lại, Bùi Hoan đi tới đón Sênh Sênh, dắt tay con bé về nhà.
Trần Dữ không biết Hoa tiên sinh đang quan sát cái gì. Cho đến khi hai mẹ con Bùi Hoan tay nắm tay đi vào sân, anh ta mới hiểu.
Hoa Thiệu Đình đi vòng qua người Trần Dữ, ra cửa đón con gái. Nhìn thấy bố, Sênh Sênh liền lao vào lòng anh.
Bùi Hoan cầm vở bài tập của con bé ném lên bàn, than phiền với anh: “Con gái anh giỏi quá, cô giáo nói trong lớp chỉ có mình con bé không hoàn thành bài tập về nhà”.
Hoa Thiệu Đình vỗ đầu Sênh Sênh, hỏi: “Sao vậy con?”.
Con bé ngẩng đầu, nhăn mặt nhíu mày: “Con đã viết ở quyển vở luyện chữ mấy trang rồi, tại sao còn phải viết lại?”.
Bùi Hoan liền giải thích, học sinh cần phải hoàn thành yêu cầu của cô giáo. Hoa Thiệu Đình đột nhiên nói một câu: “Ừ, thế thì con đừng viết nữa”.
“Anh…” Bùi Hoan định mắng anh, chợt nhớ ra Trần Dữ vẫn còn ở đây, cô đành kéo con gái lên tầng trên thay quần áo.
Hoa Thiệu Đình vừa mỉm cười vừa lật giở quyển vở luyện chữ của con gái.
Trần Dữ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại mở miệng: “Tiên sinh, tiên sinh thật sự không suy nghĩ lại ư? Tôi vẫn không cho ai động đến Hải Đường Các”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, đặt quyển vở về chỗ cũ rồi ngồi xuống ghế.
Bây giờ, ánh mắt của Hoa tiên sinh đã hòa nhã hơn nhiều. Trong mắt anh chỉ có Bùi Bùi và con gái mình. Anh không cần hao tâm tổn trí về chuyện khác, không cần ngày đêm đề phòng những con người chẳng liên quan.
Anh nói với Trần Dữ: “Chú còn nhớ không? Tôi đến Lan Phường vào năm mười sáu tuổi. Tính ra, tôi đã ở Kính Lan Hội hai mươi năm rồi”.
Trần Dữ hơi cúi đầu. Bình thường, khi Hoa tiên sinh chưa cho phép, mọi người chỉ có thể đứng nghe anh nói chuyện. Mặc dù đã lên làm Hội trưởng nhưng Trần Dữ vẫn không dám ngồi đối diện anh.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục lên tiếng: “Tương lai, tôi sống nhiều nhất cũng chỉ là mười lăm năm. Tôi bỏ ra hai mươi năm cuộc đời cho Kính Lan Hội, trong khi chỉ có thể cho mẹ con cô ấy mười lăm năm. Trần Dữ, chú còn muốn gây khó dễ cho tôi nữa sao?”.
Câu này của anh khiến Trần Dữ chẳng biết nói gì hơn, đành lặng lẽ ra về.
Hoa Thiệu Đình không có thói quen tiễn khách. Trần Dữ chào tạm biệt anh, anh chỉ gật đầu rồi quay người đi lên gác.
Buổi tối hôm đó, cả nhà Hoa Thiệu Đình ăn bánh nướng, cùng đón Trung thu.
Bị Bùi Hoan cằn nhằn một hồi, Hoa Thiệu Đình đành phá lệ, đi nói chuyện với Sênh Sênh, bảo con bé phải nghe lời cô giáo.
Thật ra, Sênh Sênh rất ngoan, điều duy nhất khiến con bé ghét là bài tập luyện viết chữ.
Kết quả của cuộc nói chuyện giữa hai bố con là, Sênh Sênh vừa chau mày, còn chưa kịp làm nũng, Hoa Thiệu Đình đã mềm lòng, hoàn toàn nhượng bộ.
Ở thời khắc đó, Bùi Hoan bắt đầu nghi ngờ, người đàn ông này liệu có phải là Hoa tiên sinh trong truyền thuyết?
Ban đêm bầu trời trong vắt, gió mát rượi, thích hợp với việc ngắm trăng. Bùi Hoan không có tâm trạng, trong lòng bực bội nên bảo Sênh Sênh về phòng trước.
Cô túm tay Hoa Thiệu Đình, thuyết phục anh dạy dỗ con gái: “Sao anh lại bảo con không muốn viết thì đừng viết, không muốn làm thì đừng làm… Sau này, nó còn nghe lời ai nữa?”.
Hoa Thiệu Đình ôm Bùi Hoan vào lòng, cất giọng đầy ý cười: “Em không cảm thấy câu này rất quen tai hay sao?”.
Bùi Hoan của anh năm xưa cũng vậy, vô cùng ngang ngược. Cô muốn trời muốn đất, anh đều đáp ứng.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng dịu mát khắp không gian. Sự khó chịu tan biến trong giây lát, Bùi Hoan tựa vào người anh, nói nhỏ: “Anh đã chiều em đến mức này còn chưa đủ hay sao?”.
Hoa Thiệu Đình áp mặt mình vào mặt cô, một lúc sau mới cất giọng trầm trầm: “Vĩnh viễn không đủ”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc