Trọn Kiếp Yêu - Chương 07

Tác giả: Huyền Mặc

Sau khi rời khách sạn, Bùi Hoan gọi điện bảo chị Kính từ chối mọi công việc rồi quay về nhà họ Tưởng thu dọn đồ.
Lần này, cô đắc tội với quá nhiều người. Hết đánh người của Phúc gia lại thêm công ty của Thịnh Linh. Bọn họ chắc chắn không bỏ qua, nhiều khả năng liên kết tìm cô trả thù.
Bùi Hoan quyết định tạm thời lánh mặt, không lộ diện một thời gian, đến đâu hay đến đó.
Bởi vì bên ngoài nhiều lời đồn đại nhảm nhí nên cô càng không thể ở lại Tưởng gia. Mẹ Tưởng Duy Thành chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, Bùi Hoan không có bản lĩnh, cũng chẳng có tâm trạng lấy lòng người nhà anh.
Hơn nữa, cô đã hạ quyết tâm ly hôn.
Bùi Hoan viết đơn ly hôn, ký sẵn tên. Cô dọn đồ vào hai chiếc va li, một lớn một nhỏ xếp sẵn ngoài cửa. Chỉ đợi bên kia ký là cô có thể đi.
Trong lúc ở nhà đợi Tưởng Duy Thành, Bùi Hoan gọi điện, nhắn tin cho đối phương nhưng anh không trả lời.
Người giúp việc ở tòa nhà phía nam đã quen với phương thức chung sống của hai vợ chồng Bùi Hoan nên chẳng ai nhận ra điều bất thường. Phát hiện cô thu dọn hành lý, thím Lâm chỉ hỏi: “Thiếu phu nhân, cô chuẩn bị đi quay ngoại cảnh à?”.
Bùi Hoan lắc đầu.
Thật ra trong thâm tâm thím Lâm cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng không dám hỏi. Thấy trên bàn đặt mấy tờ giấy, bà thấp thỏm, đến khuyên cô: “Thiếu gia cũng có lý do riêng… Thiếu phu nhân, bao nhiêu năm qua, cô không bận tâm đến những lời đồn đại bên ngoài sao, sao bây giờ lại rời xa thiếu gia?”
Bùi Hoan đã không còn tức giận, cũng chẳng trách Tưởng Duy Thành.
“Cháu và anh ấy sớm muộn cũng có ngày hôm nay, giải quyết sớm sẽ tốt hơn.”
Bắt gặp thái độ kiên định của cô, thím Lâm không tiếp tục khuyên nhủ, đành gạt nước mắt ra khỏi phòng.
Thành phố Mộc vào mùa đông khô hanh và lạnh giá đến mức khó chịu. Bùi Hoan tạm thời dừng mọi hoạt động, cũng không lộ diện. Báo lá cải đương nhiên viết loạn xạ.
Ở Lan Phường cũng có người chú ý đến tin tức.
Cố Lâm đuổi hết thuộc hạ ra ngoài rồi xem đống báo Trần Phong vừa mang tới và mấy tấm ảnh Tưởng Duy Thành đưa Bùi Hoan đi ăn cơm nhưng ra về không vui vẻ do người của anh ta chụp được.
Cô ngước mắt nhìn Trần Phong: “Anh to gan thật, Hoa tiên sinh bảo theo dõi Tam tiểu thư, có chuyện gì phải báo với tiên sinh ngay. Anh biết rõ Tưởng Duy Thành không có ý tốt mà giấu giếm. Ngộ nhỡ Tam tiểu thư xảy ra chuyện, anh và tôi chỉ còn đường ૮ɦếƭ”.
Trần Phong không tiếp tục giả bệnh, ngồi thoải mái ở phía đối diện. Anh ta tự rót nước uống: “Cô không biết đâu, Bùi Hoan tốt xấu gì cũng lớn lên ở Lan Phường, đám người đó còn lâu mới chạm được vào cô ta. Hơn nữa, cô cũng không hiểu mối quan hệ giữa cô ta và Tưởng Duy Thành. Tưởng Duy Thành sẽ không thật sự làm hại cô ta. Bữa cơm hôm đó chỉ giận dỗi, anh ta sẽ không để xảy ra chuyện”.
Cố Lâm tựa vào thành ghế. Cảnh Bùi Hoan khoác tay Tưởng Duy Thành trên tấm ảnh khiến cô không mấy dễ chịu.
Hoa tiên sinh là người từng trải, loại phụ nữ nào chẳng từng gặp qua. Vậy mà đến cuối cùng, tiên sinh lại sống ૮ɦếƭ không từ bỏ Bùi Hoan.
Quả thực, Cố Lâm chẳng thấy trên người đối phương có điểm gì đặc biệt. Vì vậy, cô càng nghĩ càng không thông tại sao Hoa tiên sinh lại mê mẩn người đàn bà đó đến thế.
Thấy Cố Lâm thất thần, Trần Phong ho khan hai tiếng, cầm chiếc hộp đưa cho cô: “Tôi biết Đại đường chủ thích san hô. Tôi phải mất hơn nửa năm mới tìm được loại san hô huyết bồ câu này, khảm hình rồng, là loại cực phẩm đấy
Cố Lâm cầm mặt dây chuyền ngắm nghía một lúc, quả nhiên là thứ cô muốn có từ lâu. Trần Phong đúng là biết làm người, cô không nhận thì không hay cho lắm. Thế là Cố Lâm cầm lấy, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Anh thật có lòng, tôi chỉ buột miệng nói muốn tìm nó, vậy mà anh đi kiếm thật. Nhân đây, tôi cũng khuyên anh một câu, Hoa tiên sinh đặc biệt coi trọng Bùi Hoan, anh đừng tự chuốc phiền phức cho mình”.
“Không.” Đối với vấn đề này, Trần Phong tỏ ra kiên định, anh ta đột nhiên hạ giọng: “Người của Lan Phường đều biết, lão hồ ly không dễ bị hạ bệ, cho dù anh ta ốm yếu bệnh tật… Cả cuộc đời này, anh ta chỉ có một điểm yếu. Nếu muốn bảo vệ Hoa tiên sinh, muốn giữ địa vị của mình, cô không thể để điểm yếu đó tồn tại”.
Cố Lâm không tiếp lời, ngước mắt nhìn Trần Phong.
Trần Phong cười cười, nhắc qua tin tức mà Phúc gia tung ra: “Thấy chưa, bây giờ có người ra tay thay chúng ta, ai bảo cô ta gây rắc rối. Bây giờ chỉ cần cô không biết, tôi không biết…. Tự nhiên nước sẽ chảy thành sông”.
Cố Lâm định nói câu gì đó nhưng Trần Phong hiểu ý, xua tay: “Đàn ông đều giống nhau cả. Cô ta không còn nữa, hai năm sau sẽ chẳng ai nhớ đến. Đây là tôi nghĩ cho cô, Bùi Hoan biến mất sẽ chỉ có lợi cho cô mà thôi”.
Buổi tối hôm đó, Cố Lâm cùng ăn cơm với Hoa tiên sinh rồi sai người hâm nóng thuốc để cô mang và Hải Đường Các.
Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình đã ổn định nên các bác sĩ túc trực đã giải tán. Mấy ngày liền, anh đều ở trong phòng nghỉ ngơi, hôm nay mới ra ngoài một lúc rồi quay về xử lý công việc.
Hắc Tử bắt đầu ngủ đông nên chỉ còn một mình anh. Uống xong bát thuốc, Hoa Thiệu Đình chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Cố Lâm: “Mấy ngày gần đây không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”.
Cố Lâm lắc đầu: “Không ạ. Lô hàng gỗ lần trước đã bàn xong rồi, chúng ta nhường một phần trăm đã coi như nể mặt. Bên đó muốn thương lượng tiếp nhưng tôi không đồng ý”
Hoa Thiệu Đình tựa vào thành ghế mây, nở nụ cười nhàn nhạt: “Chuyện này tôi không lo, cái miệng của cô còn chặt chẽ hơn tôi. Tôi chẳng buồn nhiều lời với mấy ông già đó”. Anh nhìn Cố Lâm: “Những người khác thì sao?”.
Cố Lâm thuận theo ánh mắt của anh, nhìn mặt dây san hô trên cổ mình. Cô cầm lên vân vê: “Tôi muốn tìm cái này từ lâu, bây giờ mới đến tay”.
Hoa Thiệu Đình nheo mắt đánh giá: “Chắc tốn nhiều tiền lắm đúng không? Con rồng khảm rất tinh xảo, không phải thợ bình thường có thể làm được”. Nói xong, anh đột nhiên bổ sung: “Là cô tự mua à?”.
Cố Lâm là người bên cạnh Hoa Thiệu Đình, không trực tiếp tiếp xúc với bên ngoài, hiếm khi đích thân nhúng tay mua bán hàng hóa. Hoa Thiệu Đình chỉ thuận miệng tán gẫu, ngữ khí chẳng có gì khác lạ nhưng Cố Lâm vẫn chột dạ, nói nhỏ: “Không phải”.
Hoa Thiệu Đình giơ tay ra hiệu cho cô tiến lại gần. Sau đó, anh đứng dậy, đặt tay lên thắt lưng Cố Lâm, cúi đầu xuống иgự¢ cô, như muốn nhìn rõ mặt dây chuyền.
Cử chỉ của anh quá thân mật. Cố Lâm không dám động đậy, toàn thân cứng đờ, trống иgự¢ đánh thình thịch.
Vậy mà Hoa Thiệu Đình còn nhướng mày nhìn cô. Ở khoảng cách rất gần nhưng dường như ánh mắt anh không thấy Cố Lâm. Anh hỏi: “Cô đỏ mặt làm gì?”.
Vẫn ngữ khí biếng nhác và đôi mắt có sức sát thương đó.
Toàn thân Cố Lâm bắt đầu run run, nhưng Hoa Thiệu Đình vẫn giữ nguyên tư thế. Anh chậm rãi buông mặt dây chuyền san hô rồi hỏi bằng một giọng chắc chắn: “Cô nói thật đi, là ai tặng cô?”.
Đầu óc Cố Lâm vô cũng hỗn loạn. Cuối cùng, cô bám vào cây gỗ duy nhất, giả bộ cúi xuống, ngượng ngùng lên tiếng: “Là Tùy Viễn”.
Câu trả lời này khiến mọi điều được giải thích rõ ràng trong giây lát.
Hoa Thiệu Đình cười cười, buông người Cố Lâm ngồi về chỗ cũ. Cố Lâm thở phào nhẹ nhõm, quay lưng lại: “Hắc Tử đã ngủ đông, tiên sinh nhàn rỗi nên cố ý trêu tôi”.
“Tôi phải xem cho rõ, để tương lai còn biết nên tặng quà kết hôn gì cho hai người, tránh tình trạng cậu ta coi thường tôi.”
“Hoa tiên sinh …” Bắt gặp bộ dạng này của anh, Cố Lâm thấp thỏm bất an. Thái độ của anh nửa thật nửa giả, khiến cô không biết có phải anh định thăm dò thật hay không?
Hoa tiên sinh không trêu cô nữa, anh cầm một cuốn sách đi đến bên cửa sổ, từ tốn hỏi: “Vừa nãy nói đến đâu rồi? À, mấy ngày này, bên ngoài có chuyện gì không?”
Cố Lâm nhanh chóng sắp xếp câu trả lời, vừa thu dọn đồ vừa đi ra ngoài: “Người của Trần Phong theo dõi suốt, họ báo cáo với tôi mọi chuyện tốt đẹp”.
“Ừm, lát nữa cô hãy đi tra số điện thoại tòa nhà phía nam của Tưởng gia cho tôi.”
Hoa Thiệu Đình gọi điện đến máy bàn của tòa nhà phía nam vào lúc mười một giờ đêm. Bùi Hoan đợi Tưởng Duy Thành mấy ngày liền nhưng anh vẫn biệt tăm biệt tích. Khi Hoa Thiệu Đình gọi đến, cô đã lên giường ngủ, là thím Lâm nhấc máy.
Hoa Thiệu Đình cất giọng khách khí: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn gặp Bùi Hoan”.
Thím Lâm đưa mắt lên phòng ngủ chính, nơi đó vẫn sáng đèn. Đây là lần đầu tiên tòa nhà phía nam nhận được điện thoại của một người đàn ông xa lạ vào tối muộn. Thím Lâm không muốn chuốc phiền phức, cho biết thiếu phu nhân nhà bà đi đã đi ngủ, bảo đối phương ngày mai gọi hoặc nhắn lại, bà sẽ chuyển lời giúp.
Thím Lâm chưa kịp nói hết câu, bên ngoài có người trở về.
Thím Lâm quay đầu, quên mất đang nói chuyện điện thoại, vội vàng nói với Tưởng Duy Thành: “Thiếu phu nhân… thiếu phu nhân đã thu dọn hành lý. Thiếu gia mau lên xem đi”.
Người ở đầu kia điện thoại trầm mặc, nhưng cũng không cúp máy.
Tưởng Duy Thành không bất ngờ trước thông báo của thím Lâm. Anh nhìn chằm chằm ống nghe trong tay bà, đột nhiên hỏi: “Muộn như vậy rồi còn ai gọi đến?”.
“Hả? Đúng rồi… Người này…” bây giờ thím Lâm mới chợt nhớ ra mình còn đang nghe điện thoại, bà liền hỏi đối phương là ai.
Người ở đầu kia cười khẽ một tiếng, cất giọng trầm trầm: “Bà hãy bảo Tưởng Duy Thành nghe máy”.
Thím Lâm ngây ra, người này nói một câu như thể ra lệnh, ngữ khí bức người. Bà có chút không vui, đưa ống nghe cho Tưởng Duy Thành: “Thiếu gia, là một người đàn ông, tôi không rõ là ai”.
Tưởng Duy Thành chau màu, giơ tay nhận điện thoại rồi nói luôn: “Cô ấy ngủ rồi”.
Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình không một chút xao động: “Hãy giúp tôi chuyển lời với cô ấy, A Hi bị ốm rồi”
“Sau này, anh đừng gọi điện đến nhà muộn như vậy.” Tưởng Duy Thành cố gằng kiềm chế, “Anh cả, tôi gọi anh theo Bùi Bùi, anh không để ý đấy chứ?”.
Hoa Thiệu Đình cười: “Tùy Tưởng thiếu. So với cách gọi đó, tôi càng để ý đến chuyện cậu gọi cô ấy là Bùi Bùi hơn. Chỉ người nhà của cô ấy mới có thể gọi cô ấy như vậy”.
Nghe thấy động tĩnh, người ở trên gác đã đi ra ngoài.
Bùi Hoan khoác áo ngủ, hỏi Tưởng Duy Thành: “Anh về rồi à…. Ai gọi điện thế?”.
“Không có gì”. Tưởng Duy Thành lắc đầu, nói rất lễ phép với người ở đầu kia điện thoại: “Sức khỏe của anh cả không tốt, anh hãy nghỉ ngơi sớm đi. Tôi và Bùi Bùi đi ngủ đây, có gì ngày mai nói sau”.
Tưởng Duy Thành dứt lời liền cúp điện thoại. Bùi Hoan từ trên gác đi xuống: “Anh ấy gọi à?”.
Tưởng Duy Thành ngăn không cho Bùi Hoan tiến lại gần điện thoại bàn. Cô không muốn tranh cãi với anh trước mặt người giúp việc nên quay lên cầu thang, đi về phòng ngủ chính. Tưởng Duy Thành đi theo vào trong. Bùi Hoan khép cửa, hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xem em sốt ruột chưa kìa. Lão hồ ly còn rảnh rỗi gọi điện thoại thì chưa ૮ɦếƭ ngay được.”
Tưởng Duy Thành nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sofa: “Thím Lâm nói em đợi tôi mấy ngày liền… Rốt cuộc em đợi tôi hay đợi điện thoại của anh ta?”.
“Bây giờ em không muốn cãi nhau với anh, rốt cuộc anh ấy nói gì vậy?”
“A Hi bị ốm rồi.”
Bùi Hoan đột nhiên chạy xuống chỗ đặt máy điện thoại rồi bấm số. Tưởng Duy Thành đi tới giằng ống nghe trong tay cô ném xuống đất. Bùi Hoan giật mình, anh túm tay cô: “Tôi là chồng em, bây giờ tôi không hy vọng em gọi cho người đàn ông khác, em nghe rõ chưa?”.
Bùi Hoan nhìn vào mắt Tưởng Duy Thành. Anh đang rất tức giận nhưng cố đè nén. Cô biết bây bây giờ nói gì cũng bằng thừa nên giằng khỏi tay anh, cầm tờ đơn xin ly hôn đã ký sẵn tên đưa cho anh: “Tưởng Duy Thành, em biết anh trách em, nhưng em không muốn tiếp tục nữa. Anh còn có Alice hoặc người khác… Anh thích ai đều có thể dẫn về nhà, muốn cưới ai đều được. Chúng ta đừng phí công vô ích nữa”.
Tưởng Duy Thành muốn cười nhưng không cười nổi. anh cầm tờ giấy, chẳng thèm liếc qua mà siết chặt trong tay.
“Tôi không thể để em quay về tìm Hoa Thiệu Đình.”
“Tôi chịu đựng đủ rồi.” Bùi Hoan cất cao giọng, “Chắc anh rất hài lòng nhưng tôi không chịu nổi. Anh làm gì tôi cũng được, nhưng tôi đã từng nói, bây giờ tôi chẳng còn gì cả, chỉ có chút lòng tự trọng đáng thương, vậy mà anh cũng không giữ cho tôi. Tôi đê tiện, nhưng không đến mức bán thân”.
Cô càng nói càng kích động. Nghĩ tới bữa cơm tối hôm đó, cô không chịu được, vung tay: “Sao anh có thể đưa tôi đi gặp loại người đó, anh …”.
Tưởng Duy Thành không né tránh, để Bùi Hoan tát bốp vào mặt mình, mạnh đến mức khiến cô ngẩn người, hít một hơi sâu: “Tôi xin lỗi”.
Tưởng Duy Thành giơ hai tay giữ vai Bùi Hoan, ép cô đối diện mình. Anh có đôi mắt hoa đào cuốn hút, nhưng bây giờ ánh mắt đó lại khiến cô không thở nổi: “Kể từ hôm cứu em, tôi biết mình coi như xong”.
Bùi Hoan định ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng cô bất chợt phát hiện khóe mắt Tưởng Duy Thành ươn ướt.
Bùi Hoan kinh ngạc há hốc miệng.
Tưởng Duy Thành lên tiếng: “Tôi sẽ không ly hôn, không bao giờ. Anh ta dùng chị gái để ép em quay về, tôi cũng có lá bài của mình.”
Bùi Hoan hiểu ý Tưởng Duy Thành, lập tức hất tay anh: “Không … Anh không thể…”.
“Bùi Hoan, em hãy nghĩ đến Sênh Sênh trước khi đòi ly hôn với tôi.”
Cổ họng Bùi Hoan khô khốc. Cô hoàn toàn suy sụp, không ngừng lùi lại phía sau cho đến khi chạm vào bờ tường.
Cô ngồi xổm xuống đất, ôm chặt bản thân, sau đó cất giọng khản đặc: “Tại sao lại ép tôi? Anh vốn không phải là người như vậy”.
Tưởng Duy Thành mỉm cười, ủ rũ tựa vào thành ghế sofa: “Rốt cuộc là ai ép ai? Bùi Hoan, em hãy tự hỏi lương tâm mình, giữa tôi và anh ta, ai đối xử thật lòng với em hơn?”.
Anh châm điếu thuốc, thuận tay cầm tờ đơn ly hôn lên đốt. Bùi Hoan lao tới định giằng lại nhưng anh không cho. Cô gần như phát điên, đấm thùm thụp vào người anh: “Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Sáu năm qua … tôi luôn nghe lời anh, anh bảo tôi gả cho anh, tôi liền đồng ý… Vẫn còn chưa đủ sao?”.
Tội gì phải tiếp tục những tháng ngày làm tổn thương nhau, đồng sàng dị mộng, quay lưng về phía nhau như vậy? Anh quay lại làm “con ông trời”, cô trở về làm người không am hiểu thế sự, chẳng phải tốt hơn sao.
Tưởng Duy Thành ném tờ giấy đang cháy dở xuống đất, túm tay Bùi Hoan rồi cúi đầu hôn cô. Bùi Hoan ra sức giãy giụa. Cô cảm thấy trên mặt mình có thứ gì ươn ướt, nhưng không rõ là nước mắt của ai. Cô bị Tưởng Duy Thành cưỡng hôn, dần trở nên thiếu dưỡng khí. Cuối cùng, cô bất chấp tất cả cắn anh.
Ngọn lửa cháy hết, trên nền nhà chỉ còn lại tro tàn, căn phòng nồng nặc mùi khói.
Bùi Hoan đẩy người Tưởng Duy Thành, lảo đảo đi về phòng mình. Cô tựa vào cánh cửa hít một hơi sâu, không còn sức lực để đứng. Bỗng trước mắt tối đen, cô bị ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bùi Hoan nằm mơ, một giấc mơ hỗn loạn, không có trật tự, hình ảnh đan xen lẫn nhau như bộ phim câm dài.
Trên hành lang ở Lan Phường, người đàn ông đó cầm sợi dây phỉ thúy, anh nói cô là sinh mệnh của anh, anh ôm cô đọc sách, tô son cho cô. Trước bao nhiêu hiểm nguy anh cũng không chớp mắt, mà chỉ sợ cô khóc.
Tiếp theo, trời đột nhiên đổ cơn mưa bão, sấm chớp đùng đùng. Tiếng sấm khiến cô run rẩy. Con phố đó là nhà của cô, những người chứng kiến cô trưởng thành đều là người thân của cô. Vậy mà họ đều nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu, như một sự phán quyết.
“Hoa tiên sinh sẽ không giữ lại đứa bé này. Cô ngoan ngoãn nghe lời sẽ đỡ khổ sở hơn.”
Cô nghe thấy tiếng thét xé ruột xé gan của mình, sau đó là cuộc đối thoại lộn xộn:
“Tôi muốn giành được em.”
“Đừng sợ, tôi sẽ giúp em giữ đứa bé.”
“Tôi không chuẩn bị nhẫn cưới vì dù sao em cũng không cần.”
“Bùi tiểu thư kính nghiệp thật đấy.”
Giấc mơ không xuất hiện con người, chỉ có tiếng nói khô khốc.
Bùi Hoan cảm thấy rất buồn, những lời nói này khiến cô buồn đến mức không thở nổi. Trong lòng đau đớn, cô muốn bật khóc nhưng đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Bùi Hoan mở mắt, ánh nắng trong lòng của ngày mùa đông chiếu vào phòng. Bùi Hoan phát hiện mình đang nằm trên giường, giống như cô thức dậy rửa mặt, thay quần áo là có thể đi làm bình thường.
Bùi Hoan ngồi dậy một lúc, thấy vị trí bên cạnh hơi lõm xuống. Viễn mắt bỗng dưng cay cay, cô giơ tay vuốt nhẹ ga trải giường, để nó bằng phẳng như cũ.
Cô đã không kịp trở thành người tốt vì Tưởng Duy Thành.
Một điều đáng tiếc là, Bùi Hoan không gặp lại Tưởng Duy Thành và bản thân cô năm xưa ở trong giấc mơ.
Nhìn đồng hồ mới phát hiện, bây giờ đã là buổi trưa. Cô lập tức đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Hai mắt sưng húp trông rất khó coi, cô đành đeo kính râm mới xuống dưới nhà.
Hôm nay, tòa nhà phía nam yên tĩnh hơn thường ngày. Không biết có phải Tưởng Duy Thành dặn dò mọi người, ngay cả thím Lâm cũng không lên tiếng. Thấy Bùi Hoan đeo kính râm đi ra ngoài như mọi bữa mà không xách theo hành lý, thím Lâm thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân có cần tài xế không?”
“Không cần.” Cô có vẻ vội đi quay phim, người giúp việc đã quen với điều này, Bùi Hoan không bao giờ để thiên hạ thấy xe của Tưởng gia đưa đón cô. Bình thường đều là chị Kính đợi ở ngoài đường, đón cô đi trường quay.
Nhưng hôm nay Bùi Hoan không đi làm. Cô đi bộ một đoạn khá xa, tới bức tường cổ ở phía trước khu số Tám rồi thuận theo lối nhỏ đi ra ngoài đường cái.
Cô không nói với bất cứ ai, cũng không báo cho chị Kính. Cô định một mình đến trại trẻ mồ côi, nghĩ cách đón Sênh Sênh rồi tiến hành thương lượng với Tưởng Duy Thành.
Bùi Hoan không gọi điện về Lan Phường. Cô hiểu tính Hoa Thiệu Đình, anh có vô số cách trực tiếp gọi vào di động của cô, nhưng anh không làm vậy. Bất kể cuộc điện thoại tối qua là muốn nhắc nhở ai, nhưng suy cho cùng một khi còn dùng Bùi Hi để ép cô ly hôn, anh sẽ không để chị gái xảy ra chuyện.
Khu vực này khó bắt taxi, Bùi Hoan rất sốt ruột, bởi đợi mãi chẳng có chiếc taxi không chở khách nào chạy qua.
Tối qua mâu thuẫn với Tưởng Duy Thành, sắc mặt rất tệ nhưng cô chẳng buồn trang điểm. Đứng trên phố một lúc, cô chợt phát hiện xung quanh có nhiều người đang nhìn mình.
Bây giờ Bùi Hoan mới nhớ ra, cô vẫn được coi là người nổi tiếng.
Bùi Hoan kéo cao cổ áo. May mà hôm nay cô đeo cặp kính râm khá lớn. Vào thời khắc này, cô chẳng có tâm trí đối phó với phóng viên chụp trộm.
Từ phía xa có một chiếc taxi đi tới, Bùi Hoan vội giơ tay vẫy, đồng thời bấm số điện thoại của Viện trưởng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh.
Xe taxi dừng lại.
Bùi Hoan vừa đợi điện thoại kết nối vừa mở cửa ngồi vào ghế lái phụ: “Anh cứ lái thẳng về phía trước đi đã”.
Ngã tư phía trước vừa vặn bật đèn xanh, xe taxi phóng như bay.
Đầu kia bắt máy, Bùi Hoan lập tức mở miệng: “A lô! Bây giờ tôi qua bên đó, Sênh Sênh hôm nay…”.
Bùi Hoan không thể nói hết câu, bởi di động của cô đã bị người khác giật và ném ra ngoài cửa sổ.
Viện trưởng cảm thấy kỳ lạ, vì đầu kia truyền đến tiếng ồn ào rồi tắt máy.
Bùi Hoan ngồi thẳng người, không quay đầu cũng không lên tiếng, bình tĩnh dõi mắt về phía trước.
Họng súng giá lạnh đột ngột thúc mạnh vào gáy cô: “Bùi tiểu thư, bữa cơm lần trước vẫn chưa ăn xong. Hôm nay, Phúc gia và đạo diễn Trình mời, không biết Bùi tiểu thư có nể mặt?”.
Lúc Trần Phong lao vào phòng Cố Lâm, cô đang trò chuyện với Tùy Viễn.
Hoa tiên sinh đổi sang loại thuốc mới, Tùy Viễn đến để báo cho Cố Lâm biết những điều cần chú ý.
Bác sĩ Tùy căn dặn xong nhưng không ra về ngay, mà đắn đo một lúc để tìm đề tài, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Mùa đông đến rồi, cô … là con gái, cần dưỡng sinh”. Anh luống cuống giải thích, càng nói càng chẳng đâu vào đâu.
Cố Lâm hiếm có dịp nhẫn nại, không vội tiễn khách ra về. Tùy Viễn mở miệng, cô kiên nhẫn lắng nghe.
Bầu không khí đang đầm ấm đột nhiên bị Trần Phong phá hỏng. Anh ta không gõ cửa, cứ thế lao vào. Cố Lâm liền mắng anh ta.
Trần Phong vừa nháy mắt ra hiệu cho Cố Lâm vừa cười với Tùy Viễn: “Bác sĩ Tùy cũng cũng ở đây à?”.
Cố Lâm liền tiễn Tùy Viễn ra ngoài. Lúc quay lại, cô thuận tay khóa trái cửa phòng: “Có phải Bùi Hoan xảy ra chuyện rồi không?”.
“Đại đường chủ phải cho tôi biết ý định của mình trước, tôi mới nói cho cô chuyện này.”
Cố Lâm hiểu ý đối phương, anh ta cần xác định hai người đều ở trên một con thuyền. Cô cười nhạt: “Anh buồn cười thật đấy, anh nói hay không có liên quan gì đến tôi? Tôi là người của Hoa tiên sinh chứ đâu phải là cháu của Hội trưởng quá cố, tôi sẽ không để tiên sinh nghi ngờ”.
Biết rõ Trần Phong có thành ý mới đến tìm mình nhưng Cố Lâm tỏ ra không nhún nhường. Anh ta thích nói thì nói, không thì thôi. Dù sao ở Lan Phường, kẻ sợ ૮ɦếƭ, sợ bị nghi không kị cũng không phải là cô.
Trần Phong lạnh mặt. Cô gái này còn ít tuổi nhưng miệng lưỡi đáo để. Người bên cạnh lão hồ ly quả thực khó đối phó. Anh ta quyết định không tiếp tục vòng vo: “Bùi Hoan xảy ra chuyện rồi”.
“Anh chắc chắn?” Cố Lâm hỏi.
“Vào hai mươi phút trước.” Trần Phong không vội, thong thả ngồi xuống sofa: “Tôi đã báo cáo với Đại đường chủ theo quy tắc, bây giờ Đại đường chủ đi Hải Đường Các vẫn còn kịp”. Nói xong, anh ta chỉ vào di động ở trên bàn: “Gọi điện thoại càng nhanh hơn”.
Cố Lâm không động đậy, trầm tư cân nhắc, trong lòng cô hỗn loạn chưa từng thấy. Cô chưa bao giờ phải đưa ra một sự lựa chọn khó khăn như vậy.
Trần Phong tiếp tục nhắc nhở cô: “Người xảy ra chuyện ngày hôm nay không phải là Bùi Hoan thì cũng là Đại đường chủ. Con gái chỉ có một cuộc đời, hoặc là đánh cược lão hồ ly có thể quên Bùi Hoan, hoặc là Đại đường chủ dựa vào bản thân khiến người đàn bà đó biến mất một cách triệt để”. Trần phong lấy hạt dẻ ở trên bàn, từ tốn bóc vỏ: “Có xe ô tô đến bắt cô ta đi, chắc là đám lưu manh của Phúc gia. Cô ta từ nhỏ được lão hồ ly cưng chiều. Cô không biết đâu, một khi tính cách bộc phát… chắc chắn sẽ chọc giận Phúc gia.”
Cố Lâm cuộn chặt bàn tay, im lặng hồi lâu. Trần Phong cũng không hối thúc cô, ăn hết hai hạt dẻ rồi đứng dậy: “Thật ra Đại đường chủ chẳng cần làm gì cả, chỉ coi như không nghe thấy. Cho dù sau này lão hồ ly nổi giận, chúng ta có thể tìm kẻ chịu tội thay. Một khi người đàn bà đó không còn nữa, anh ta có thể tức giận được bao lâu? Hơn nữa, anh ta coi trọng Đại đường chủ, sớm muộn cũng giao Lan Phường cho cô. Đến lúc đó…”, Trần Phong quay sang Cố Lâm, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa: “Hy vọng Đại đường chủ ghi nhớ, anh em họ Trần chúng tôi không phải muốn ςướק gia sản, chỉ là đau lòng không muốn thấy sự nghiệp của ông chủ quá cố nằm trong tay kẻ ốm yếu bệnh tật mà thôi”.
Cố Lâm chau mày nhìn anh ta: “Tôi không bao giờ phản bội tiên sinh. Tiên sinh vĩnh viễn là chủ nhân của tôi.”
“Tất nhiên, là chúng tôi có vấn đề, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Phát đạn đó mà chuẩn thêm một chút, chắc tôi đã tiêu đời.” Trần Phong cất giọng phẫn nộ: “Sống bao nhiêu năm thấp thỏm không yên, chi bằng giải quyết sớm cho thoải mái”.
“Trần Phong!” thấy anh ta mất bình tĩnh, Cố Lâm buộc phải lên tiếng nhắc nhở.
Trần Phong kéo cổ áo, đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng quyết định rời đi: “Tôi đã báo tin rồi. Về việc nó có quan trọng hay không … Đại đường chủ cứ cân nhắc”.
Sau khi anh ta khuất dạng, trong phòng chỉ còn lại mình Cố Lâm.
Phòng của cô gần Hải Đường Các nhất, mở cửa sổ ở phía tây là có thể nhìn thấy ngọn cây lạnh lẽo trong sân bên đó.
Kể từ hôm Bùi Hoan xuất hiện, Cố Lâm biết sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày hôm nay.
Cô dõi mắt về những cành cây trơ trọi ở phía ngoài kia, có chút thất thần. Cô chợt nhớ ra, hôm mình bị đưa về Lan Phường cũng là vào mùa đông giá lạnh. Cô đứng ở cổng vào Hải Đường Các, ánh mắt lạnh lùng, không hề giống một đứa trẻ.
Cố Lâm bị bán vào băng trộm ςướק, chịu đủ sự giày vò cũng phải nghiến răng vượt qua. Cuối cùng, cô tìm cơ hội hại ૮ɦếƭ mấy tên khốn từng ђàภђ ђạ mình mà không chớp mắt, vì vậy mới bị đưa về Lan Phường.
Lúc bấy giờ, có người nói với Cố Lâm, lát nữa tiên sinh sẽ gặp cô.
Trong lòng Cố Lâm toàn là gai nhọn, cô không tin vào thứ gọi là “chốn về”. Nhưng khi người đàn ông đó ngồi ở ghế nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, cô đột nhiên cảm nhận thấy sự nóng lạnh thế nhân, liền bật khóc nức nở.
Cô chưa từng có một ngày sống yên ổn, từ nhỏ đã lang thang nơi đầu đường xó chợ. Cô vốn không biết, con người còn có thể chảy nước mắt.
Sau này, một lần Hoa Thiệu Đình nhớ tới chuyện đó, nói đùa với Cố Lâm, anh đâu có phải là quái vật, vậy mà chưa nói câu nào đã khiến cô sợ phát khóc.
Cố Lâm bảo mình đã quên chuyện này, nhưng trên thực tế, cô không nói thật.
Năm đó, Cố Lâm nghĩ mãi cũng không thông một điều, cô đã ép bản thân trở nên đáng sợ, vậy mà tiên sinh dù không mở miệng cũng có thể đánh cô trở về nguyên hình, khiến cô nhận ra mình vẫn còn là một đứa trẻ.
Bây giờ, cô vẫn nghĩ không thông, tại sao trong thế giới bẩn thỉu này, vẫn còn có người khiến cô bất chấp thân mình.
Cuối cùng, Cố Lâm quyết định. Dẫu sao cô cũng có trái tim tàn nhẫn, đây là vốn liếng để cô tiếp tục cuộc sống, nếu không tiêu diệt người khác thì chính cô sẽ bị tổn thương.
Cố Lâm bấm điện thoại, ra lệnh cho Trần Phong: “Bảo người của anh quay về, không cần bám theo Bùi Hoan nữa”.
Lúc Cố Lâm gọi điện, xe ô tô chở Bùi Hoan đã đi khỏi khu vực nội thành. Bùi Hoan đã sớm đoán đám người này sẽ không chịu buông tha cô nhưng không ngờ lại là hôm nay.
Sự việc đã rồi, trong lòng Bùi Hoan trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ. Cô lặng lẽ tìm tư thế ngồi dễ chịu một chút. Cô không mở miệng hỏi, hai người đàn ông cũng chẳng nhiều lời.
Lần này, rõ ràng bọn họ có sự chuẩn bị trước mới ra tay. Hôm đó, Bùi Hoan vừa tát vừa đạp đạo diễn Trình, chắc chắn đối phương vô cùng căm hận, không trả thù cô sẽ không chịu buông tay.
Ô tô chạy thẳng tới phía nam thành phố, cũng là địa bàn của Phúc gia. Thành phố Mộc có lịch sử vài trăm năm. Từ xa xưa, vương hầu luôn tập trung ở phía bắc, nên ngày nay, khu vực phía nam không mấy phát triển. Nhưng điều này lại có lợi cho loại người như Phúc gia. Nơi đó nhà xưởng nhiều, chỉ cần tiến hành một ít việc làm ăn chân chính là bình phong, đằng sau muốn thế nào cũng được.
Xã hội luôn phân chia cao thấp, sang hèn. Bùi Hoan xuất thân từ Kính Lan Hội nên cô chưa từng gặp loại côn đồ hạ lưu như đám người này, cũng như chưa từng tới một nơi lộn xộn đến thế.
Xe ô tô dừng lại ở nhà kho trống không, xung quanh là đống vật liệu phế thải.
Bùi Hoan bị họng súng chỉa vào đầu, thúc cô đi vào nhà kho. Hoàn cảnh bên trong nằm ngoài dự đoán của cô. Nhà kho bật đèn sáng trưng, không gian rộng lớn được cải tạo thành hai tầng trên dưới, giống một ngôi biệt thự đơn giản.
Đạo diễn Trình đang tựa vào cầu thang ở tầng trên hút xì gà. Thấy người của Phúc gia đưa Bùi Hoan đi vào, hắn vừa cười nhăn nhở vừa đi xuống, dò xét Bùi Hoan từ đầu đến chân: “Bùi tiểu thư đúng là tôn quý khó mời”. Nói xong, hắn tiến lại gần, giơ tay Ϧóþ cằm Bùi Hoan.
Bùi Hoan ngoảnh mặt sang một bên, cất giọng lạnh lùng: “Mau bỏ tay ra”.
Đạo diễn Trình nhả khói vào mặt cô: “Cô đã ở đây rồi thì đừng bướng bỉnh nữa. gương mặt xinh đẹp thế này, tôi không nỡ động đến. Cô cũng đanh đá thật, được cái Phúc gia thích loại gái hoang dã. Chỉ cần hôm nay cô phục tùng ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương. Ngày mai thả cô về đóng phim, chúng tôi sẽ không để lại vết tích khiến người khác nhận ra.
Đạo diễn Trình vừa nói vừa sờ soạng từ mặt Bùi Hoan xuống dưới. Cô lập tức hất tay hắn, lùi lại phía sau hai bước. Sau lưng có người thúc mũi súng vào cô.
Đạo diễn Trình nhìn chằm chằm Bùi Hoan, đột nhiên thay đổi thái độ: “Con khốn này trừng mắt với ai hả?”
Nói xong, hắn liền vung tay đánh Bùi Hoan, mạnh đến mức cô ngã xuống đất.
Đám đàn ông ở đằng sau cười ha hả. Đạo diễn Trình hít một hơi thuốc, cúi xuống nhìn Bùi Hoan: “Con đĩ này! Chẳng phải hôm đó mày có bản lĩnh lắm hay sao?”. Hắn cầm điếu xì gà ngồi xổm xuống, siết cổ Bùi Hoan ép cô ngẩng đầu rồi nghiến răng nhắc nhở: “Tôi nói cho cô biết, người ở đây chơi rất ác. Cô mà không chịu phối hợp sau này không thể ra ngoài gặp thiên hạ cũng đừng trách”.
Kể từ lúc bị bắt cóc, Bùi Hoan không nói một lời, cũng không tỏ ra sợ hãi hay xúc động, thậm chí cô còn chẳng nhìn hắn.
Đạo diễn Trình tức đến mức định cầm điếu xì gà gí vào mặt cô, thuộc hạ ở bên cạnh vội nhắc nhở: “Phúc gia vẫn chưa gặp cô ta”.
Đạo diễn Trình đành dừng động tác, nhưng hắn vẫn vung tay tát Bùi Hoan cho hả giận. Khóe miệng Bùi Hoan rỉ máu, cô vừa giơ tay lên lau liền bị đối phương kéo thắt lưng đứng đậy. Mấy người đàn ông nở nụ cười xấu xa, một bàn tay thô lỗ Ϧóþ eo cô rồi thò vào trong áo.
Bùi Hoan cảm thấy vị tanh ở miệng. Đám người buồn nôn này khiến dạ dày của cô vô cùng khó chịu. Cô túm lấy cổ tay đang xâm phạm kia vặn ngược, rồi lại đạp ngã đạo diễn Trình như ngày hôm đó.
Đám đàn ông đều ngây ra, nhìn chằm chằm người ở dưới đất quên cả phản ứng.
“Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau lôi lên gác cho tao! Con đĩ này, hôm nay không chơi ૮ɦếƭ mày, ông không phải họ Trình.”
Bùi Hoan bị bịt mắt, hai tay bị trói chặt. Có người kéo tóc cô, ép cô đi vào một căn phòng. Bên trong hình như có người, khói thuốc lá nồng nặc khiến cô không thở nổi, nhưng cô vẫn cắn răng không lên tiếng.
Đám đàn ông cười khùng khục. Bùi Hoan bị đánh đến mức ù tai, không nghe rõ bọn chúng nói gì. Ở giây tiếp theo, cô bị chúng ném lên giường.
Một kẻ mở miệng bình phẩm cô, càng nói càng bỉ ổi. Nghe qua ngữ khí. Bùi Hoan đoán là ông già tầm năm sáu mươi tuổi, nếu không nhầm thì chính là Phúc gia.
Vào thời khắc này, tay Bùi Hoan vẫn bị trói chặt. Cô bắt đầu khâm phục bản thân có thể giữ bình tĩnh. Cô từ từ thả lỏng ngón tay tìm đến chỗ thắt nút sợi dây thừng. Cô phải cố gắng nhẫn nhịn. Gần hai mươi năm đầu cuộc đời, cô sống không lo nghĩ, không ưu phiền nên bây giờ phải hoàn trả, mỗi bước đi chỉ có thể một mình gánh chịu.
Bùi Hoan biết có lẽ bản thân sẽ chết. Cô nghiến răng ép mình tập trung nghĩ một điều, kiểu gì cô cũng phải thoát khỏi nơi này, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì con gái.
Dù cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, nhưng cuối cùng trong đầu vẫn xuất hiện hình bóng của Hoa Thiệu Đình. Cô rất nhớ anh. Cô nghĩ, nếu là Hoa tiên sinh thì dù tàn nhẫn và ác độc đến mức nào, anh cũng không nỡ dẫn cô tham dự bữa cơm đó.
Bùi Hoan từng đóng rất nhiều phim, diễn qua vô số kết cục đã định trước, nhưng mỗi lần nhớ tới Hoa Thiệu Đình, cô mới hiểu thế nào là phim ảnh, thế nào là cuộc đời.
Yêu và hận của con người trên thế gian này đâu thể vẹn toàn.
Anh yêu thương chiều chuộng cô đến mức mọi người đều ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng cô lại rơi vào tình cảnh bị đám súc sinh giày vò.
Phúc gia nở nụ cười dâm đãng, tựa hồ rất hài lòng về Bùi Hoan: “Con bé này khá hơn con bé lần trước chú dẫn đến đây. Loại này chơi mới thú vị, chỉ hơi gầy một chút… Những ngôi sao nữ vì muốn xinh đẹp trước ống kính mà không cần mạng sống. Con bé Yến Dung gì đó còn hít “bột” để giảm cân”.
Vừa nói, Phúc gia vừa kéo áo Bùi Hoan: “Chú mau đi lấy máy ảnh, chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, để sau này cô ta ra ngoài nhớ chú ý miệng lưỡi”.
Bùi Hoan hít một hơi sâu, cố gắng nhẫn nhịn. Cô vẫn động cổ tay, từ từ tháo nút thắt. Hoa Thiệu Đình không cho cô dính đến việc của bang hội nhưng Bùi Hoan từ nhỏ không nghe lời. Anh vì muốn dỗ cô nên dạy cô cách thoát khỏi sợi dây trói. Sau đó, Bùi Hoan học thành thạo, không ngờ cũng có ngày dùng đến.
Khi tay cô thoát khỏi sự trói buộc, Phúc gia đã cởi áo trên người cô. Bùi Hoan tập trung đoán vị trí của ông ta. Sau đó, cô đột nhiên giật miếng vải che mắt rồi dùng sợi dây vòng qua cổ người ở phía đối diện.
Phúc gia có thân hình mập mạp, tóc muối tiêu, gương mặt không mấy già nua. Không ngờ Bùi Hoan bị trói vẫn có thể phản kháng, Phúc gia chẳng kịp đề phòng nên bị cô siết cổ. Ông ta lập tức mở miệng mắng chửi Bùi Hoan.
Người ở trong phòng liền lao đến giữ chặt Bùi Hoan, ép cô buông tay. Bùi Hoan dù gì cũng chỉ là phụ nữ, làm sao có thể địch lại đám đàn ông. Mắt cô đỏ ngầu nhưng vẫn không chịu cúi đầu, ra sức vùng vẫy.
Phúc gia thở hắt ra, bóp cằm Bùi Hoan rồi nhổ nước bọt. Thấy cô trừng mắt với mình, ông ta mất hết kiên nhẫn, quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ: “Cầm dao lại đây. Không cho nó thấy máu, nó không biết sợ là gì”.
Bùi Hoan bị giữ chặt, không thể động đậy. Khi nhát dao đâm xuống, một cơn đau kịch liệt như hôm lâm bồn bao trùm toàn thân cô. Cô dần không nghe thấy âm thanh, ý thức như trôi dạt tận phương nào.
Thể chất của Bùi Hoan vốn không dễ hấp thu dinh dưỡng, từ nhỏ đến lớn đều rất gầy. Hơn nữa, hai mươi tuổi đã sinh con, chịu mọi cực khổ. Lúc lâm bồn, bác sĩ còn nhắc nhở, bởi vì xương chậu nhỏ nên cô không thích hợp sinh thường tự nhiên, tốt nhất là mổ đẻ.
Bùi Hoan sống chết không đồng ý lên bàn mổ, cứ đòi sinh tự nhiên, bời vì cô nghe nói mổ đẻ không tốt cho đứa trẻ. Vì con gái, cô chấp nhận mạo hiểm, chịu đau đớn giày vò suốt đêm. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, cô đành phải mổ, nằm viện mấy tháng trời.
Có lẽ do trẻ tuổi ngông cuồng, cũng có lẽ do người phụ nữ thường thay đổi tâm trạng sau khi làm mẹ, Bùi Hoan luôn canh cánh trong lòng, chỉ muốn chứng minh, cô yêu Hoa Thiệu Đình. Đó là tình yêu dũng cảm, chết không hối tiếc. Dù trời đất không dung tha, ngay cả bản thân anh cũng chẳng thừa nhận, cô đều không hối hận.
Con đường này là do cô chọn nên cô phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.
Đám súc sinh bắt đầu chụp ảnh, Bùi Hoan đau đến mất đi tri giác.
Đêm mưa bão năm nào, cô cũng như bây giờ, bị ấn trên bàn mổ của khoa phụ sản. Khi tâm trạng con người vượt quá giới hạn, nó sẽ bị ép phải tự bảo vệ. Mọi ý nghĩ trong đầu vỡ vụn, cô có cảm giác sống không bằng chết. Chỉ là lần này, cô không mở miệng, bởi vì la hét hay khóc lóc cũng vô dụng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cực lớn, tiếp theo là tiếng súng nổ.
Bây giờ là xã hội pháp trị chứ không phải thời xa xưa. Dù ở khu nhà kho của thành nam cũng không ai dám hung hăng giữa ban ngày ban mặt như vậy. Vì vậy khi tiếng súng vang lên, người ở trong phòng đều sững sờ.
Bầu không khí hưng phấn nguội lạnh trong giây lát. Phúc gia ném máy ảnh xuống giường, ra hiệu thuộc hạ cầm súng đi theo ông ta xuống dưới xem xét tình hình. Nhưng ông ta vừa mở cửa, đối phương đã xông vào phòng. Mấy chục người bao vây kín tầng hai, không cần nói cũng biết người của Phúc gia ở tầng dưới đã bị xử lý, thậm chí một câu cũng chẳng kịp thốt ra miệng.
Một cô gái trẻ xuất hiện ở ngoài cửa. Phúc gia còn chưa kịp phản ứng, cô đã khống chế ông ta.
Cô túm đầu ông ta đập mạnh vào bờ tường, tuy đầu óc choáng váng nhưng ông ta vẫn tỉnh táo.
“Các người…”
Cô không lên tiếng, gương mặt lạnh lùng không hề phù hợp với độ tuổi của cô. Từ đầu đến cuối chưa đầy ba phút, người của Phúc gia ở trong phòng đã bị hạ gục hoàn toàn.
Cửa nhà kho lại một lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào. Anh bước đi rất vội vàng, tay bịt mũi, như thể không chịu nổi mùi máu tanh nồng nặc khắp không gian.
Máu từ trán chảy xuống mặt Phúc gia, che mất tầm nhìn của ông ta. Ông ta ra sức vùng vẫy: “Các người là ai?”.
Cố Lâm nói với người đàn ông vừa đi lên tầng hai: “Hoa tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy rồi, là căn phòng này”.
Nghe danh xưng đó, đầu Phúc gia nổ tung. Ông ta bám vào tường, định làm điều gì đó nhưng cô gái ở sau lưng lại một lần nữa đập đầu ông ta vào tường. Lần này, ông ta thậm chí không thể kêu thành tiếng.
Hoa Thiệu Đình đảo mắt một vòng, sắc mặt anh ngày càng lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều không dám ho he.
Mười mấy phút trước đó, Cố Lâm lao vào Hải Đường Các nói cho anh biết, người của Tưởng Duy Thành không cho thuộc hạ của Trần Phong theo dõi Tam tiểu thư. Cô ta tốn nhiều công sức mới biết hôm nay có kẻ ra tay với Tam tiểu thư. Hoa Thiệu Đình đã tìm ra thành nam trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Anh dừng lại ở cửa, lên tiếng: “Cố Lâm, cô hãy canh chừng ở đây”.
Nói xong, Hoa Thiệu Đình liền đi vào phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc