Trọn Đời Có Duyên - Chương 08

Tác giả: Thập Tam Xuân

Tất Tử Nghiêu suy nghĩ một lát, cảm giác đầu óc mình dường như thích hợp tiếp nhận những thứ chữ vuông quen thuộc kia, đối với cái cần năng lực trinh thám Logic gì đó, cô chỉ biết nhìn từ xa ngưỡng mộ thôi.
"Mẹ, dù sao thứ sáu tuần sau cô Diệp sẽ đến đây, đến lúc đó mẹ tự nhìn không phải sẽ biết sao?" Tất Tử Nghiêu nhún vai một cái, mặc dù điều kiện của anh cô không tệ, nhưng là cô cũng không có tự luyến đến nỗi cho là cô Diệp vì đến gần anh cô mà đặc biệt lấy lòng cô, dù sao, người thích cô Diệp cũng rất nhiều mà? Khóa của cô có nhiều nam sinh đã bày tỏ, về sau muốn tìm bạn gái, nhất định phải tìm người có khí chất mỹ nữ cổ điển tao nhã như cô Diệp.
Diệp Dĩ Mạt chắc cũng không ngờ, mình mang mắt kiếng để có vẻ lớn tuổi chút, già đời chút, ai biết tại người khác xem ra lại thành tao nhã lạnh nhạt. Chuyện như vậy, ai nói chính xác được đây? 1,000 người có một ngàn loại cái nhìn khác nhau thôi.
"Tốt lắm tốt lắm, rửa tay đi ăn cơm đi." Lý Mân cưng chiều nhìn con gái một cái, rốt cuộc là phải có con gái đấy, mềm mại biết làm nũng, không như tiểu tử thúi kia, qua năm tuổi cũng không thích bà ôm, thật là không ngoan mà.
Một tuần trôi qua rất nhanh, công ty Lý Thụy thực tập cuối tuần được nghỉ, cho nên gần tối thứ sáu, anh đã về nhà rồi.
"Về rồi à?" Ba mẹ cũng chưa tan việc, trong nhà chỉ có một mình Diệp Dĩ Mạt. Thấy em trai đầu đầy mồ hôi vào nhà, Diệp Dĩ Mạt rất ra dáng chị em tình thân đưa bát canh đậu xanh ướp lạnh cho anh, nhân tiện cười híp mắt: "Lát nữa em làm cơm tối nha."
Lý Thụy mắt trợn trắng lên, không chơi nghiền ép người như vậy, không kịp thở một ngụm đã bắt anh đi nấu cơm đi."Chị, chị sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, sao lại không chịu xuống bếp đây?" Rõ ràng biết nấu cơm, bình thường thà ôm bánh bích-quy gặm, thật là có đủ lười.
"Ai ai, không phải em không biết, phụ nữ mà xuống phòng bếp, biến thành thiếu phụ luống tuổi trước 10 năm đấy ~" Diệp Dĩ Mạt híp mắt hướng về phía em trai cười đến rất ‘dịu dàng ’, "Chị cũng sắp 30 rồi, phải bảo vệ da thật tốt, cho nên em trai à, nhiệm vụ nấu cơm này liền giao cho em đấy ~"
Lý Thụy giựt giựt khóe miệng, chẳng lẽ anh không ở đây mấy ngày nay, chị ấy buổi trưa đều không ăn cơm sao? Bà chị già này."Bà chị à, chị cũng biết chị sắp 30 nữa à? Vậy chị đừng nói với em , buổi trưa chị đều không ăn cơm?"
"Còn là em trai tốt nhỉ, biết quan tâm chị gái ~ chị đem cháo buổi sáng để trong tủ lạnh, buổi trưa hâm lại là được rồi ~" thuận tiện giảm cân, Diệp Dĩ Mạt tâm tình tốt lắm nháy mắt mấy cái.
ORZ. Lý Thụy bình tĩnh. Anh không thể dùng tư duy bình thường của người để lý giải suy nghĩ chị của anh, anh ở đâu mà quan tâm chị ấy, anh chỉ là cười nhạo chị ấy ba mươi tuổi còn không biết chăm sóc mình mà thôi, này, không phải quan tâm, đúng không?
Được rồi, cho dù nói như thế nào, em trai, em chấp nhận đi nấu cơm đi ~ lên đươc phòng khách xuống được phòng bếp, đây mới là tiêu chuẩn đàn ông tốt thời đại mới ~ chị của em chỉ là vì nhân phảm tương lai của em sau này thôi ~
Trần Hạnh trở lại, thấy chính là cảnh tượng con trai mình đeo tạp dề phim hoạt nhình nấu cơm, chậc chậc, thật đáng yêu a ~ không được, phải chụp làm kỷ niệm mới được, sau sau này chia sẻ cho cháu trai tương lai ~
Khụ khụ, bà nội tương lai, người quên cháu trai mẹ sao?
"Tiểu Mạt Tiểu Mạt, mau lấy cho mẹ cái máy ảnh ~" Trần Hạnh vung giày cao gót, hướng về phía cô con gái nằm trên ghế xô pha hô.
"Dì Trần . . . . . ." Vừa nghe thấy sự H**g phấn trong lời nói của dì Tràn, Diệp Dĩ Mạt liền không nhịn được đầu đầy hắc tuyến, thật ra thì tật xấu thích khi dễ Lý Thụy của cô thật không phải trời sinh, hoàn toàn là ngày ngày học dì Trần. Lý Thụy lúc nhỏ, mặt trái táo mắt to, đặc biệt đáng yêu, dì Trần khi đó liền đặc biệt thích P0'p mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con trai, một ngày không P0'p buổi tối ngủ không ngon giấc, còn đặc biệt thích chụp cảnh Lý Thụy khi còn bé đái dầm ướt nệm và đi tiểu ướt quần đùi, nói là lưu làm kỷ niệm.
Lại nói, sao lại có người mẹ thích mang con trai ra bêu xấu thế này chứ, cô làm chị gái cũng không thể không bị nhiễm được, nếu không không phải rất xin lỗi nhiệt tình như lửa của dì Trần rồi hả ?
"Vâng ạ ~" Diệp Dĩ Mạt nhận lệnh, bật người lên liền chạy về phòng mình, máy chụp ảnh của dì Trần vẫn còn ở phòng cô, lần trước trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao cô cầm đi dùng, vẫn chưa trả cho dì Trần.
"Tách tách" đèn flash chợt lóe lại lóe lên, Lý Thụy đối với niềm yêu thích quái gở của hai người này đã thấy ૮ɦếƭ lặng, muốn trách thì trách anh đi, dù thế nào đi nữa anh cũng đeo kính, mặc tạp dề phấn hồng này cũng không ảnh hưởng đến phong thái ngọc thụ lâm phong của anh ~
"Con trai à, con nói mẹ con làm sao lại có khả năng như vậy đây? Làm sao lại sinh ra cái người con trai đẹp trai như vậy chứ?" Trần Hạnh chống cằm hối tiếc, nhìn Diệp Dĩ Mạt mặc cảm. Dì Trần, muốn đạt tới tiêu chuẩn dì ấy, cô còn phải học tập nhiều ~
"Dì Trần, ngày mai Tiểu Thụy sẽ đi làm gia sư cho học sinh của con, buổi trưa bọn con không ở nhà ăn, buổi sáng dì không cần để cơm trưa cho con đâu ~" Diệp Dĩ Mạt úp sấp bên cạnh dì Trần, cũng làm bộ chống cằm, thuận tiện thưởng thức trai đẹp tay cầm muôi đồ.
"Tốt, về cơm tối ăn chứ? Ngày mai dì không có việc gì, buổi chiều thì hầm cách thủy thượng chân heo trong nồi cho con, chờ các con tối nhớ quay lại uống ~ mỹ dung dưỡng nhan a ~~" nói xong, hai người phụ nữ rất tâm ý tương thông mà nhìn nhau, nữ nhân mà, thì phải đối với mình tốt một chút. Mặt nạ lòng trắng trứng cái gì, hay là muốn nhiều bổ sung a.
"Thụy à, ba con hôm nay không về nhà ăn cơm, làm ít hai món ăn là được." Trần Hạnh khoan thai mở miệng, nghe được Lý Thụy thiếu chút nữa lật bàn, anh đẫ làm bốn mặn một canh mới nói! Thật là quá đáng!
Mặt đen lại đem món ăn bưng lên bàn, Lý Thụy không nói tiếng nào xới cơm, sẽ không để ý các ngươi, sẽ không để ý các ngươi, nghiền ép con người toàn vẹn liền vứt bỏ ở một bên, thật không có đạo đức! Hừ hừ, bà chị về sau chị gả người đầu bếp mới được, dưỡng chị thành heo luôn ~ mẹ, hừ hừ, cẩn thận về sau con trai rời nhà trốn đi ~
Đối diện hai người phụ nữ cũng không biết trong lòng Lý Thụy nghĩ gì, cười híp mắt đang ăn cơm, ưmh, Tiểu Thụy tay nghề có tiến bộ nha ~ ai, về sau như vậy hiền huệ Tiểu Thụy không phải là của các cô nữa à, làm thế nào đây, thật đau lòng ~
"Con trai, về sau cưới vợ chớ quên mẹ ~"
"Em trai, về sau cưới vợ chớ quên chị ~"
Gân xanh trên trán Lý Thụy giật giật, hai người này không thể an tĩnh ăn bữa cơm sao?"Chị, chị không lo ăn cơm, em liền gọi điện thoại cho anh Thần!" Dừng một chút, lại đem tầm mắt quét về phía mẹ: "Mẹ, mẹ mà không nghe lời, con liền không về nhà!"
Nói trúng tim đen.
Đánh rắn đánh giập đầu a, đây là cha làm cảnh sát giao cho anh. Đối phó với hai người này, không dùng chiêu độc không được ah.... May mắn lần trước đã lấy số điện thoại Thần ca đấy.
"Nhưng mà, làm sao em có số điện thoại của anh ấy?" Diệp Dĩ Mạt không được tự nhiên bĩu môi, làm bộ như vô tình hỏi.
"Còn có thể thế nào có? Hỏi chứ sao."
"Nói nhảm, ý của chị là, em hỏi khi nào vậy?" Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường.
"Còn không phải là lúc chị đi rót nước."
Dcm. . . . . . Nàng đi rót nước cắt trái cây, chỉ là có năm phút đồng hồ thì có chuyện tình gì chứ? Tiểu tử ngươi hành động lúc nào thì nhanh như vậy rồi hả ?
Đề tài rõ ràng đã dời đi, chỉ là Trần Hạnh cũng không ngại, dù sao cũng là bát quái, gương mặt H**g phấn như cũ: "Con trai mẹ đã nói với con rồi, chị con tuần sau muốn đi thăm anh Thần của con đấy ~" ngàn dặm thăm chồng ~ thật là lãng mạn mà ~
Nói đến đây, Trần Hạnh lại không giấu nổi vẻ mặt tò mò: "Con trai, con biết anh Thần của con trông như thế nào không?" Bà đến con rể tương lai trông như thế nào cũng còn không biết mặt nữa, lần trước lớp trưởng cũ của lão Diệp đến, bà cũng ngại nói với người ta muốn xem hình.
Mấu chốt là, nhìn bộ dáng lớp trưởng cũ như vậy cũng không phải luôn mang hình con trai theo bên người chứ? Bà cho rằng ai cũng giống lão Diệp sao, trong túi lại luôn mang theo hình của con gái và con trai chứ? Gặp người liền cùng người khoe: đây là con gái tôi, xinh đẹp chứ? Đây là con trai tôi, đẹp trai chứ?
Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Hạnh cũng dần dần lan ra tia ấm áp, gả cho ông, thật rất hạnh phúc. Mặc dù lão Diệp người này nóng tính một chút, là người sơ ý một chút, nhưng là không thể không nói, hơn hai mươi năm này, bà chưa từng có hối hận qua. Lão Diệp đối với Lý Thụy giống như con ruột, khi còn bé rất thích vác anh trên bờ vai chơi đùa khắp nơi. Nghĩ lại lúc Lý Thụy thi lên đại học, ông còn đặc biệt chạy đến trước khi thi đi mua một trọn bộ thiết bị leo núi, bởi vì ông đã đồng ý với con trai, chờ anh thi lên đại học thì mua cho anh.
Còn có Tiểu Mạt, mặc dù nhìn thích khi dễ Tiểu Thụy một chút, nhưng là trên thực tế, cô chị gái này, đối với em trai này không nên quá tốt. Con gái đi ra ngoài đi dạo phố, cô không nhất định sẽ mua đồ cho mình, nhưng nhìn đến đồ con trai đẹp mắt, nhất định sẽ mua cho Tiểu Thụy. Tiểu Mạt nói như thế nào tới? Em trai cô quá đẹp trai như vậy, đương nhiên là muốn mặc xong xem chút. Như vậy đi ra ngoài mới sẽ không làm mất mặt cô chứ sao. Nha đầu này, miệng cứng lòng mềm thôi.
"Tốt lắm, chị, em không đùa giỡn với chị đâu, chị sẽ đi thăm anh Thần à?" Lý Thụy cố làm ra vẻ nhíu mày, cười đến vẻ mặt mập mờ: “Em đối với sức quyến rũ của anh Thần này đúng là không phản đối, chỉ là chị, con gái phải dè dặt chứ ~ tự mình đưa đi lên cửa có phải hay không. . . . . . ? À?"
"cái đầu ngươi! À cái đầu!" Diệp Dĩ Mạt rất không thục nữ cau mũi một cái, không khách khí đem ôm gối trong *** làm VK đập tới, tiểu tử thúi này, thế nhưng cũng dám nhạo báng chị nó, nhìn Hàng Long Thập Bát Chưởng của cô đi! Hắc hắc ha ha!
Diệp Dĩ Mạt bắt nạt em trai xong, mặt sảng khoái tinh thần. Tiểu tử Lý Thụy này nói rất đúng, quả thật nên gọi điện thoại cho Tất Tử Thần, tránh cho đến lúc đó cô bỗng nhiên xuất hiện, sẽ hù dọa người ta. Cho dù ai một chút chuẩn bị cũng không, chợt liền nghênh đón một người sống sờ sờ như vậy, cũng phải giật mình mà.
Lý Thụy rất tính giác ngộ, cảm thấy tính mạng của mình trị giá hay là giữ lại để tán gái thì tốt hơn, đối đầu cùng chị gái này hoàn toàn là tự sát từ từ. Cho nên cơm tối vừa kết thúc, anh liền lập tức ngoan ngoãn trốn vào trong phòng chơi game, cùng với năm ngày đi làm, túc xá của nhân viên lại không có Internet, cũng là bức ૮ɦếƭ anh.
Không có em trai tốt đùa giỡn, Diệp Dĩ Mạt rất là thương cảm trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa, tóc ướt đến trên ban công hóng gió. Gió đêm hè không giống ban ngày ấm áp, thổi vào người lành lạnh, mát mát, cực kỳ thoải mái. Do dự một chút, Diệp Dĩ Mạt điện thoại cho Tất Tử Thần ‘tút tút tút. ’ xưa nhất ‘tút tút’ một tiếng, quả nhiên là người làm lính mà, Diệp Dĩ Mạt cười khẽ.
"Alo." Điện thoại tiếp thông, truyền đến âm thanh trong trẻo của đàn ông.
Diệp Dĩ Mạt nói không ra là cái cảm giác gì, âm thanh Tất Tử Thần rất êm tai, âm sắc rõ ràng, nhưng không phải cái loại khàn khàn trầm thấp mà rất nhiều người cảm thấy Khêu g**, lúc anh cười lên, nghe càng giống như là thiếu niên trong sáng.
Diệp Dĩ Mạt thừa nhận, cô cảm thấy không ghét anh, một phần nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì giọng nói của anh. Diệp Dĩ Mạt có một nửa thiện cảm, cho nên nói là một nửa, bởi vì cô còn chưa tới trình độ si mê, nhưng là, lý luận thêm thực tế, cô cũng sẽ đối với người có giọng nói dễ nghe sinh ra ấn tượng đầu tiên thật tốt.
"Doanh trưởng Tất," ở trong điện thoại, Diệp Dĩ Mạt phải rất thiết thực lựa chọn tránh gọi là ‘Tử Thần’ cái này rất dễ dàng làm cho người ta buồn nôn: "Anh đã nghe bác trai Tất nói gì chưa? Cuối tuần tôi sẽ đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường học cũ, bác trai Tất nhờ tôi giúp một tay mang ít đồ cho anh, đến lúc đó chúng ta gặp mặt đi." Diệp Dĩ Mạt hơi lén đổi một chút khái niệm, tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường với thăm anh, mọi người sau.
Tất Tử Thần chắc là biết đầu đuôi chuyện rồi, từ trong điện thoại có thể nghe được tiếng cười nhè nhẹ: "Tôi biết rồi, mẹ tôi đã gọi điện thoại cho tôi, vậy liền nhờ cậy cô, cô Diệp." Lúc mẹ gọi điện thoại cũng không phải là nói như vậy, mở miệng một tiếng ‘phải bắt được cơ hội’, ‘muốn ở cùng con gái nhà người ta thật tốt’ , đây rõ ràng là bị buộc tới ‘tham chồng ’mà.
Không biết làm sao ,bây giờ tâm tình của Tất Tử Thần cược tốt, cách điện thoại, giống như anh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nha đầu đối diện kia nhíu lỗ mũi bất đắc dĩ, ưmh, mắt phải là thói quen cong lên, sau đó nháy mắt hai cái, ngây thơ như trẻ nhỏ, giống như lúc trước anh thấy vậy.
Nói xong lời này, Diệp Dĩ Mạt suy nghĩ một lát, cũng không còn cái gì khác có thể nói, liền trước tiên là nói về hẹn gặp lại."Vậy cứ như vậy đi, tôi cúp trước." Diệp Dĩ Mạt ngáp một cái, mới vừa nói xong lời này, rồi lại giống như nhớ tới cái gì, liên tục không ngừng gọi lại: "Đợi chút, doanh trưởng Tất, có phải anh có một người em gái không?" Này Tất Tử Nghiêu Tất Tử Thần, nói là trùng hợp, giống như cũng có chút thật trùng hợp chứ? Dù sao họ Tất cũng không giống như họ Diệp như vậy bình thường thấy nhiều.
"À? Có, có một em gái." Tất Tử Thần nhìn đồng hồ báo thức trên bàn một chút, 10 giờ 30, sáng sớm ngày mai có tập huấn, đợi lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng một lần."Thế nào?"
"Gọi là tất Tử Nghiêu sao?" Diệp Dĩ Mạt trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, cô gặp qua Nghiêu Nghiêu rồi hả ?" Tất Tử Thần nhíu mày hỏi ngược lại, chỉ là lập tức lại tìm được đáp án mà mình nghi ngờ: "Đúng rồi, Nghiêu Nghiêu học cùng trường với cô, gặp qua cũng bình thường ."
"Uh, gặp qua mấy lần, Nghiêu Nghiêu mấy ngày trước tìm tôi nhờ tôi giúp cô ấy tìm gia sư dạy số học, tôi định bảo Lý Thụy giúp cô ấy học bổ túc." Cũng không có gì cố giấu diếm , Diệp Dĩ Mạt đem tất cả đầu đuôi câu chuyện đều nói ra. Chỉ là, ngày mai đưa Lý Thụy đi làm gia sư, chẳng phải là chính là đi nhà Tất Tử Thần à? Nghĩ đến bác trai Tất lúc nhìn thấy cô cười đến như vậy, Diệp Dĩ Mạt không khỏi có chút nhức đầu. Chuyện này, có chút không dễ làm đây nè.
"Được, cô an bài là được." Tất Tử Thần gật đầu một cái, săn sóc bổ sung: "Muốn tôi gọi điện thoại cùng tôi mẹ nói một tiếng không? Ba tôi bình thường cũng về rất trễ, lúc cô đi qua chắc chỉ có mẹ và em gái tôi ở nhà."
A ~ Diệp Dĩ Mạt thở nhẹ một hơi, bác trai Tất không có ở nhà là tốt rồi."Không cần, tôi đưa Lý Thụy đến nhà đã, không cần chăm sóc gì cả ." Diệp Dĩ Mạt cười cười, "Vậy cứ như vậy đi, ngủ ngon ~"
"Uh, ngủ ngon." Tất Tử Thần nghe am thanh bên đầu điện thoại kia, không khỏi nâng lên nụ cười yếu ớt, thật không có chuyện gì sao? Mẹ anh, giống như đối với ứng cử viên con dâu tương lai, rất có hứng thú đấy ~
Đồng thời, đối với đối thoại quen thuộc tự nhiên giữa hai người, Tất Tử Thần cũng cảm thấy thú vị, tổng cộng cũng không còn nói chuyện điện thoại nhanh chóng nữa, gửi tin nhắn đoán chừng cũng có thể đếm được số từ, cố tình hai người nói chuyện thật giống như quen biết hồi lâu, không có một chút cảm giác xa lạ. Này, coi như là khí thế hợp sao? Không có từ trước đến nay, Tất Tử Thần rất muốn cười.
Thật đúng là hợp khí thế mà. Nếu không, làm sao anh sẽ cảm thấy nha đầu này trong ngoài khác biệt thật đáng yêu? Là thế, là rất đáng yêu mà, chu mỏ cau mày mím môi, mỗi một động tác, cũng làm cho người cảm thấy, thật là muốn xoa P0'p mà. 诶, làm sao anh lại nghĩ như vậy, nghĩ khi dễ khi dễ cô đây? Tất Tử Thần xoa huyệt Thái Dương khẽ cười, ai, mình rất lâu không có muốn làm chuyện tình vô lương ngây thơ như vậy nữa à.
Biết tất Tử Nghiêu là em gái Tất Tử Thần, Diệp Dĩ Mạt cũng không có gì cố giấu diếm , ngày thứ hai lái xe đưa Lý Thụy đi trên đường liền khai báo: "Chị giới thiệu học sinh cho em là em gái của Tất Tử Thần, đợi lát nữa em cần chú ý một chút." Nói cho cùng, thật ra thì cũng không có gì cần chú ý, Diệp Dĩ Mạt cũng chính là thuận miệng nói như vậy, em trai của cô vóc người cao lớn tuấn lãng sáng sủa, cộng thêm trong nhà mỗi ngày ba đều dùng ‘cảnh dân một nhà hôn’, ‘xây dựng xã hội hài hòa’ hun đúc tư tưởng, thấy thế nào đều là năm thanh niên tốt Xã Hội Chủ Nghĩa mà.
Chỉ là Lý Thụy thì không phải là nghĩ như vậy rồi. Đặc biệt tìm gia sư vì em gái anh Thần? Được đấy chị, này không nói một tiếng , hắn còn tưởng rằng chị ấy không có tình cảm đối với anh Thần chứ, này muốn không có tình cảm, có thể chủ động giúp người nhà giải quyết việc cần kíp trước mắt như vậy? Còn đặc biệt dạn dò muốn anh cố gắng dạy cho tốt, nếu không sẽ cho roi ăn?
Ai ai, bạn nhỏ Lý Thụy anh hoàn toàn hiểu lầm rồi, chị anh đó là uy hiếp theo thói quen, không phải sợ ngươi đập chiêu bài của cô nha, làm cho người ta cho là cô giáo Diệp là tùy tiện tìm người tới lừa gạt học sinh đây này, như vậy sẽ không tốt.
"Chị, chị đối với chuyện của anh Thần thật là quan tâm ~" Lý Thụy *** môi mập mờ mà cười nói, ánh mắt chuyển động, "Chị, chị nói chuyện chị cùng anh Thần này, có đùa giỡn không vậy?"
Diệp Dĩ Mạt biểu hiện, thật ra thì cô chứng kiến cái phút chốc con ngươi chuyển động kia của tiểu tử này cũng biết anh muốn nói gì rồi, hừ hừ, tiểu tử này đã nhiều năm như vậy, còn là không có tiền đồ như vậy.Đàn ông ơi!Đàn ông! Là đàn ông sẽ phải nén được nổi lời nói! Đó mới là thâm trầm! Tiểu tử Thụy nhi này rốt cuộc trẻ tuổi mà, có lời gì liền thích hỏi ra lời, chậc chậc, đây không phải là lập tức cho cô cơ hội trả thù sao?
"Chị nói Tiểu Thụy tử, em cái này là cảm thấy chị em già rồi không có cách nào quản em hay sao?" Diệp Dĩ Mạt cười đến ‘dịu dàng động lòng người’, Lý Thụy lại thấy sau sống lưng toát ra khí lạnh.
Chị, em sai lầm rồi! Em không nên cùng một dạng bát quái giống đàn bà ấy! Em muốn đứng như cây tùng ngồi như chuông được gió! Không nên tư tưởng giác ngộ thấp như vậy tục chỉ mới nghĩ bát quái rồi ! Anh nên suy nghĩ đến quốc gia đại sự, tình hình thế giới, bài học kinh nghiệm lịch sử, xây dựng tương lai!
"Chị. . . . . . em nhất định làm thật tốt, không cô phụ sự phó thác của chị, nhất định không đập bảng hiệu của chị ~" còn kém giơ lên móng vuốt đầu hàng, Lý Thụy vẻ mặt đau khổ khuôn mặt lấy lòng. Anh còn rất trẻ mà, nụ cười âm âm sâm sâm này của chị thật sự quá kinh khủng, anh không muốn mất sớm đâu!
"Tốt lắm, chị chờ em kết thúc sau đó tới đón em, nhớ gọi điện thoại cho chị ~"Diệp Dĩ Mạt nghĩ như vậy, đưa đến cửa chung cư liền rút lui, dù sao cô vẫn là biết rõ người lớn hai nhà đang có chủ ý gì, lờ mà lờ mờ tới cửa này, thật sự có chút không ổn.
Chỉ là lý tưởng là tốt đẹp, thực tế thì rất tàn khốc, giờ phút này Diệp Dĩ Mạt nhìn gương mặt Lý Thụy này cười đến mặt muốn ăn đấm rất muốn đánh lên mà, dì à, dì không cần nhiệt tâm như vậy, mặc dù cảnh vệ ở cửa làm cho người ta có chút kính sợ, nhưng là dì bảo bạn học Tiểu Tất ra ngoài đón người là được mà, về phần người lớn nhà người ta tự mình ở cửa chung cư chờ đón là sao?
Còn có bạn học Tiểu Tất à, cô Diệp chỉ là giúp em tìm gia sư mà thôi, phải dùng tới mẹ em nói thì vô cùng thần kỳ, để cho người lớn nhà cô ấy lâm vào sùng bái mù quáng sao? Lớn tuổi như vậy rồi, sùng bái thần tượng thật không tốt a ~
"Cô giáo Diệp à, Nghiêu Nghiêu nhà chúng tôi nhờ cô giúp đỡ nhiều hơn ~" Lý Mân lôi kéo tay Diệp Dĩ Mạt càng xem càng hài lòng, khó trách lão già nói khuê nữ này không tệ mà, diện mạo không có nói, cười lên rấtđẹp mắt, nhìn thân thể này, mặc dù hơi gầy, nhưng là nơi nên phát triển đều co thịt, về sau sinh con cũng dễ dàng.
Diệp Dĩ Mạt không biết người lớn có ý tưởng gì trong đầu, không đúng vậy không biết cái này làm sao bình tĩnh."Dì à, con đưa em trai con tới, vậy con đi trước đây ạ." Diệp Dĩ Mạt trừng mắt nhìn Lý Thụy, tiểu tử thúi, còn không mau giúp chị em thoát thân! Muốn bị đánh à!
Chỉ là, cô ngược lại xác định một chút, Tất Tử Thần người này dáng dấp quả nhiên giống như mẹ. Dì Lý mặt trái xoan sống mũi cao, *** trắng nõn, mắt to cũng không bởi vì năm tháng mà lưu lại nhiều dấu vết, cũng loáng thoáng có thể ở trên người Tất Tử Thần tìm được.
Nhìn người đẹp trước mắt, Diệp Dĩ Mạt trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng rất quỷ dị:Lão đại thô kệch toàn cưới được những cô vợ xinh đẹp?
Dì Lý cũng không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là một mỹ nhân thật sự. Ngay cả ba mặt đen của cô không phải cũng may mắn như vậy sao.Mẹ cô mất sớm, nhìn con gái là cô cũng biết, dung mạo nhất định là trên thanh tú; còn có dì Trần nữa, hồi còn trẻ tuổi cũng là một mỹ nhân xinh đẹp nhã nhặn đấy, nghĩ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy dì Trần, dì Trần ôm đứa con trai hai tuổi, trên mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ bước mà đến, cô cỏn tưởng là người phụ nữ xấu giống như trên TV hay chiếu chứ, bởi vì người phụ nhữ xấu đều phải xinh đẹp mà!
"Tiểu Diệp à, đến đây, ăn trái cây ~" Lý Mân nhiệt tình chào hỏi, vẫn không quên Lý Thụy đang ngồi: "Tiểu Lý con cũng ăn đi, Nghiêu Nghiêu nhà dì sau này còn nhờ con giúp đỡ nữa ~”
Lý Thụy 囧, lời này làm sao nghe kỳ cục như vậy à?
Diệp Dĩ Mạt cười thầm, chế nhạo nói: "Lý Thụy à, Nghiêu Nghiêu sau này nhờ em giúp đỡ nữa đấy ~ em phải giúp cô ấy học bổ túc thật tốt đấy ~" hai chữ ‘học bổ túc’ này đặc biệp được nhấn mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc