Trọn Đời Bên Nhau - Chương 50

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Sau lần nghỉ phép ngắn ngày đó, công việc của Cố Bình Sinh ngày càng nhiều. Tuy rằng đa phần công việc của anh đều được trợ lý giúp đỡ hoàn thành cho, cũng không phải bắt buộc ngày nào cũng tới công ty nhưng gặp hội nghị quan trọng thì vẫn không thể trốn thoát được.
Nhất là anh lại làm việc ở bộ phận thị trường, thời gian lại càng phải nắm chắm trong lòng bàn tay.
Đêm Giáng Sinh cô ở trong siêu thị gần công ty của anh để đợi anh, không có việc gì nên đi dạo rất lâu.
Đến cuối cùng anh vẫn gửi tin nhắn tới, nói cô đến công ty chờ anh. Đồng Ngôn tuy rằng thường xuyên đến chờ anh tan tầm nhưng cơ bản đều tránh đi vào trong công ty của anh, cho nên khi đọc được tin nhắn thì cũng có chút bất ngờ.
Cũng may đêm này là lễ Noel, cô cũng có dụng tâm ăn mặc và trang điểm một chút.
Công ty của anh nằm ở tầng 48 của tòa nhà này, khi cô đi vào thang máy còn có một người đàn ông áo mũ chỉnh tề, trên người còn tỏa ra mùi TL nồng nặc. Cô có chút dị ứng với mùi TL, khịt mũi một chút, muốn nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hắt xì một cái.
“Xin lỗi.” Người đàn ông kia chỉ nhe răng cười rồi nói được một câu như vậy.
Đồng Ngôn cố nén sự ngứa ngáy khó chịu, không muốn để ý tới hắn ta.
Người đàn ông lại rất nhanh lại nói một câu tiếng nhật, cô nghe không hiểu nhưng đại khái có thể biết có lẽ cũng là ý tứ xin lỗi.
Nói xong gặp Đồng Ngôn vẫn xoa cái mũi của mình, người kia có chút kỳ quái lẩm bẩm nói, “Rút cuộc cô là người đẹp nước nào chứ?”
“Tôi là người Trung Quốc….” Đồng Ngôn cảm giác được tâm trạng yêu nước của mình lại phát tác rồi, rất nhanh làm sáng tỏ quốc tịch của chính mình, “Thật có lỗi, mũi của tôi khá mẫn cảm, chưa kịp nói chuyện với anh.”
Người đàn ông kia mỉm cười, cô mơ hồ cảm thấy khuôn mặt người này rất quen.
Khi hai người có ý gật đầu chào hỏi, thang máy cũng hợp thời mà dừng lại ở tầng 48, không nghĩ tới lại khéo như vậy, thế mà lại cùng đi vào một nơi. Đợi cho đến khi hai người đi đến trước quầy lễ tân, cùng nói ra tên của Cố Bình Sinh thì cả hai đều có chút kinh ngạc.
Cô gái đứng ở quầy lễ tân nhìn Đồng Ngôn, lại không có chút nào che giấu sự tò mò và đánh giá của mình, “Cố phu nhân phải không?”
Đồng Ngôn ừ một tiếng rồi hỏi, “Anh ấy còn đang họp sao?”
“Vẫn còn đang họp, vừa rồi trợ lý của anh ấy ấy đi ra nói cho tôi biết nếu có một cô gái đến tìm thì khẳng định đó chính là Cố phu nhân…” Cô gái nhỏ nhắn đó đứng ở quầy lễ tân còn cười rất khả ái, “Tôi trước tiên mang cô đến văn phòng của anh ấy.” Nói xong mới nhìn người đàn ông kia, “Xin hỏi anh họ gì?”
Người đàn ông kia vẫn còn king ngạc, đợi cho đến khi cô gái kia hỏi thì mới giật mình nói, “La….La Tử Hạo….. tôi là bạn của TK.”
“La tiên sinh sao?” Cô gái ở quầy lễ tân bắt đầu lật ghi chép, “Anh không có hẹn trước có phải không? Tôi sẽ đưa anh tới phòng nghỉ, đợi cho TK chấm dứt hội nghị…” La Tử Hạo dở khóc dở cười, ngắt lời của cô gái kia, “Tôi có thể đi cùng Cố phu nhân vào văn phòng đợi người được không?”
Cô gái quầy lễ tân cũng có chút do dự, ánh mắt La Tử Hạo nhìn sang Đồng Ngôn, rõ ràng là lúc ở trong thang máy đã làm mất đi phong độ đàn ông của bản thân mình rồi nhưng vẫn mong chờ cô có thể mở miệng nói đỡ một lời, để cho chính mình không cần phải tới phòng nghỉ đợi người.
Đồng Ngôn đã biết đến tên của anh ta từ rất lâu rồi, chính là chưa từng có cơ hội gặp mặt qua, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt lại đặc biệt như vậy.
Cô rất nhanh thay La Tử Hạo giải vây, hai người sau khi được dẫn vào văn phòng của Cố Bình Sinh, đứng đối diện nhau nhịn không được mà đều cười rộ lên. “Tôi là bạn học rất nhiều năm của TK, từ lúc cậu ấy còn học ở trường học của giáo hội.” La Tử Hạo nói ngắn gọn, cũng giới thiệu một cách xúc tích nhất, “Sau đó tôi đi Yale, cậu ấy lại đi Penn, vốn nghĩ đến rút cuộc cũng không có cơ hội học chung nữa, không nghĩ tới sau khi tôi bị đuổi học ở Yale được một thời gian, không biết ngẫu nhiên thế nào mà lại thi vào trường cậu ấy đang học, cuối cùng ở lại trường.”
“Anh cũng là giảng viên đại học sao?” Đồng Ngôn làm như thật sự là đang đánh giá hắn.
“Không thể giả được.” La Tử Hạo lấy ra một điều thuốc, nghĩ gì đó cũng không châm lửa, chỉ là cầm nơi đầu ngón tay để ngắm cho thỏa thích mà thôi, “Đáng tiếc, cậu ta lại không học tiếp ở Penn nữa, nếu không khẳng định phải gọi tôi một tiếng thầy rồi.”
Đồng Ngôn buồn cười, “việc đuổi học với các anh xem ra rất phổ biến nhỉ? Chị họ của anh ấy cũng như vậy.”
“Cố Bình Phàm sao?” La Tử Hạo làm ra một biểu tình rất kỳ quái, “Cô ấy mới là một người có chủ nghĩa và lý tưởng rất thuần túy, học vì có chỗ dùng được. Tôi lúc ấy lại đuổi theo chủ nghĩa yêu nước, ở Yale có một sinh viên bị đuổi học, lý do dĩ nhiên là tiếng anh không có giỏi như người Anh hay người Mĩ ở đây, lúc ây toàn bộ du học sinh ở trong trường đều tham dự vào việc kháng nghị đó, bao gồm cả tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó trường học nhượng bộ, sinh viên kia chỉ phải thay đổi chuyên ngành của mình. Nhưng tôi có lòng yêu nước rất cao, thật sự không nghĩ sẽ tiếp tục học ở ngôi trường đó nữa nên quyết định đi Penn.”
Khi La Tử Hạo nói chuyện, thỉnh thoảng còn xe kẽ chuyện cũ của Cố Bình Sinh vào. Rất nhiều điều cô chưa có nghe anh kể qua bao giờ, Đồng Ngôn nghe hết sức chăm chú, không ngừng hỏi cái này cái nọ. Khi Cố Bình Sinh đẩy cửa vào là khi La Tử Hạo đang nói như thật việc Cố tiên sinh từng trải qua cuộc sống hoang dã như thế nào, anh nhìn không được La Tử Hạo đang nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy Đồng Ngôn nghe kể chuyện mà rất vui vẻ, bất giác cũng cười rộ lên.
La Tử Hạo nghe được tiếng cười, quay đầu lại nhìn anh, “TK, tôi không thể không nói, cậu tiên hạ thủ vi cường rồi. Vừa rồi tớ ở trong thang máy thấy được vợ của cậu, phát hiện ra cô ấy quả thực rất giống với những cô gái trong tưởng tượng của tôi. Cậu hẳn là biết, tôi đã từng nói tôi thích cô gái như thế nào. Đôi mắt đen trắng phải thật rõ ràng, ở đây,” anh ta dùng tay không cầm thuốc chỉ vào khóe mắt mình, “Phải kéo vào thật sâu, lúc cười đôi mắt cong lên, đẹp lắm.”
Cố Bình Sinh đi đến bên người Đồng Ngôn rồi ngồi xuống, “Tôi biết, cậu là một sinh viên của thời đại mới, cũng rất thích bắt chước thưởng thức của tôi.”
La Tử Hạo đưa mắt lườm anh, rồi nói giỡn với Đồng Ngôn, “Đồng Ngôn, tôi lại nói cho một bí mật. TK từng hỏi qua tôi có bao giờ thích sinh viên của mình hay không. Người này nhìn qua có dáng vẻ đạo mạo như vậy nhưng thật ra là mặt người dạ thú, nói không chừng ngày đó lại cùng với sinh viên của mình có quan hệ mập mờ cũng nên .”
Đồng Ngôn cũng phối hợp với Cố Bình Sinh mà trêu chọc lại, nói một cách rất bình tĩnh, “Tôi biết, tôi cũng từng là sinh viên của anh ấy.”
Có người nào đó đang vui vẻ trêu đùa lại bị Cố Bình Sinh cùng Đồng Ngôn liên thủ, đá kích,á khẩu không trả lời được.
La Tử Hạo còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên nhớ tới lễ Noel năm trước, dường như khi đó Cố Bình Sinh có nói với hắn là cậu ta đã có bạn gái.Hắn giật mình nhìn Đồng Ngôn, “Cho nên lễ Noel năm trước, hai người ở bên nhau?”
Đồng Ngôn không hiểu anh ta đang nói cái gì nhưng Cố Bình Sinh lại hiểu được vấn đề mà bạn mình đang hỏi, “Người ngồi trước mặt cậu là Cố phu nhân, chính là chủ nhân của gói quà trong lễ Noel năm trước.”
La Tử Hạo nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi anh, “Cho nên cậu bỗng nhiên thần kinh thác loạn, hỏi tớ có từng thích qua sinh viên của mình hay không, cũng là bởi vì Đồng Ngôn sao?”
Cố Bình Sinh từ chối cho ý kiến.
La Tử Hạo xem như đã hiểu hoàn toàn, đem *** ngậm trên miệng đưa tay cầm lấy tay Đồng Ngôn, nói một cách trịnh trọng khác lạ, “Cố phu nhân, rất vui được gặp em. Bạn gái trước của anh cũng thầm mến chồng em nhiều năm rồi nhưng không có hiệu quả gì, không nghĩ tới từ lúc hai người còn chưa bắt đùa cho đến khi hai người ở bên nhau thì ta đều là nhân chứng… Bởi vì miệng còn ngậm ***, mồm miệng nói không rõ ràng, còn không quên lặp lại một câu, “Tuy rằng là nhân chứng chưa thấy mặt qua bao giờ.”
Đồng Ngôn nghe thấy hắn nói như vậy, rút cuộc hiểu được vì sao mình có cảm giác quen thuộc.
Lễ Noel năm trước ở Đỉnh Tân Vượng, anh ta giống như ngồi cùng với Cố Bình Sinh.
Bởi vì hội nghị chấm dứt quá muộn, đại đa số các quán ăn đều đã muốn đóng cửa, Đồng Ngôn đề nghị đơn giản, không bằng về nhà ăn cơm. La Tử Hạo rất là vui, liền đi theo hai người về nhà họ ăn ké bữa cơm đêm giáng sinh.
Người đàn ông này rất biết cách ăn nói, ngay cả bà nội cũng rất thích.
Trước khi đi còn không quên dặn Đồng Ngôn, nhất định phải giành chút thời gian để hắn mời cơm lại hai người bọn họ.
“Hắn ta nói, trước kia ở trường học bọn anh các cô gái rất cởi mở, đứng ở bên cửa sổ mà để lộ ra cả bắp đùi nữa, hoặc là…” Đồng Ngôn ghé vào trên bàn làm việc của anh, cân nhắc tìm từ thích hợp để diễn tả, đơn giản chỉ vào bộ phận trên người mình, “Để cho mấy người đàn ông nhìn những bộ phận lộ ra ngoài đó mà đoán tên tuổi của bọn họ sao?”
Cố Bình Sinh thế nhưng lại cười, thật sự là không biết La Tử Hạo kia còn nói cái gì nữa, mà có thể làm cho Đồng Ngôn tò mò như thế, không ngừng chứng thực đủ loại vấn đề, “Từng nơi anh đi qua đều có những cô gái cởi mở như vậy sao, vị hôn thê của vương tử Wiliam cũng rất thích ở trong trường học làm cái loại sự tình này, huống chi là ở nước Mĩ có cách suy nghĩ cởi mở kia nữa chứ. Đương nhiên cũng có những người rất bảo thủ.”
“Quan trọng là, anh đã từng nhìn qua chưa?”
“Hình như là có.”
“Hình như là có?”
“Từng có.”
“Từng có sao?”
Cố Bình Sinh rút cuộc cười thất thanh, “Cố phu nhân, anh là sinh viên khoa y cho nên những điều đó đối với anh cũng chỉ được xem như một mẫu xét nghiệm mà thôi, không có gì khác nhau.”
Đồng Ngôn ngẫm lại cũng hiểu được đúng là như vậy, nhưng còn muốn nghĩ thêm lại cảm thấy rất có vấn đề, “Cho nên khi anh nhìn em cũng giống như nhìn một mẫu xét nghiệm thôi sao?” Loại cảm giác tự dung lại dấn đến trên người mình, không hiểu sao lại có chút cảm giác không rét mà run….
“Em cảm thấy thế nào?”
Cô lắc đầu, “Không biết cho nên mới hỏi anh.”
Cố Bình Sinh tựa vào đầu giường, vuốt nhẹ sống mũi của chính mình, giảm bớt cảm giác mệt mỏi, “Cố phu nhân, vấn đề này anh rất dễ dàng có thể lý giải là vì em không vừa lòng đối với cuộc sống vợ chồng của chúng ta đấy.”
Cô bị câu nói của anh chặn lại, không thể nói gì được.
Kỳ thật cô còn rất nhiều vấn đề nhưng không hỏi anh.
Về tình trạng thân thể của anh, theo góc độ lời kể của La Tử Hạo thì không giống, tự nhiên nói đến một ít chuyện mà cô không biết. Ví dụ như sau khi Cố Bình Sinh không nghe được nữa thì đã phải làm thế nào, đành phải chấp nhận một quá trình luyện tập nhìn khẩu âm của người khác mà biết được họ nói gì. Dựa theo cách nói của La Tử Hạo, kỳ thật anh không cần phải làm như thế, bởi vì anh hoàn toàn có thể dùng máy trợ thính để có thể nghe được, giống như một người bình thường vậy.
Về việc anh có thể dùng được máy trợ thính hay không, cô cũng đã từng hỏi qua.
Lúc ấy Cố Bình Sinh chỉ tạm nói, tạm thời không nghĩ tới.
Mà La Tử Hạo giải thích, so với những gì từ trong miệng anh nói ra thì lại khác đi rất nhiều.
“Cậu ta bình thường không mang theo máy trợ thính, tôi cảm thấy như vậy cũng không có gì, thật sự không có gì. Cậu ta từng tham gia một đợt luyện tập nhìn khẩu âm của người khác, chính cậu ấy cũng nói, nhất định nhìn quen rồi sẽ phát hiện được những từ sai để mà sửa lại. Nhưng nguyên nhân của chuyện này lại không đơn giản như vậy, chuyện của mẹ cậu ta hẳn là em cũng biết, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy không có vượt qua được chướng ngại tâm lý này.”
Cô nhớ lại từng li từng tí những gì anh đã nói qua, có có những lời nói mà cô đã từng nghe được ở bệnh viện.
Mẹ của anh qua đời là vì tự sát, mà chính anh cũng nói qua ngày đó gặp chuyện không máy, thật ra có thể phát hiện sớm hơn nếu như anh cẩn thận thêm một chút, có thể thật sự nghe được một chút động tĩnh trong phòng thì mẹ của anh cũng sẽ không đi sớm như vậy…
Hiện tại nhớ đến, anh vẫn nói hàm hồ như cũ, bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Cô nghĩ một lúc mà có chút loạn lên rồi.
Nhưng đối với loại sự tình này, cô có thể hiểu được rất rõ ràng. Chỉ có thể nói rằng thời gian không thích hợp mà thôi, cũng như mọi người nói rằng mạng sống của con người là quan trọng nhất. Giống như năm đó khi hai người gặp nhau lần đầu, cô bởi vì sao mà không chịu ký tên để cho mẹ mình được phẫu thuật, sau đó lại bởi vì sao mà lại phải vay tiền của anh, bởi vì sao mà phải bán đi căn phòng cô đã sống qua suốt thời thơ ấu, kiên trì đem tiền thừa sau khi chữa bệnh đưa cho anh.
Mọi khúc mắc đó khó có thể mà mở miệng nói ra được.
Cô lăn qua lộn lại, không thể ngủ được, Cố Bình Sinh dựa vào đầu giường đọc sách cũng phát hiện ra, cúi đầu hỏi cô, “Làm sao vậy em?”
Cô do dự nửa giây, ngửa đầu nhìn anh, “Không có gì.”
Nói xong liền xán lại bên người anh, ôm lấy thắt lưng của anh.
Vùi đầu suy nghĩ vài giây, rút cuộc tay chân cũng bắt đầu hoạt động, di chuyển lên xuống trên người Cố Bình SInh, đem sách trong tay anh ném lên trên tủ nơi đầu giường, “Anh còn nhớ rõ, sau lễ Noel năm ngoái chúng ta làm gì không?”
“Đi xem phim.” Anh cũng nở nụ cười, hỏi lại cô, “Cho nên năm nay em muốn làm cái gì?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng anh đã cúi đầu, rất cẩn thận mà hôn lên môi cô, cũng vươn tay tắt đèn đầu giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc