Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 39

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Tiếng “tỷ tỷ” này vừa vang lên, cả sảnh đường liền yên tĩnh.
Kỳ An hơi hé miệng, cúi đầu nhìn Bảo Nhi đang ngủ say trong lòng, không nói gì.
Tiếng “tỷ tỷ” của Long Liên cất lên trong tình cảnh này, nàng phải xử xự thế nào?
Hiên Viên Sam nhíu nhíu đầu mày, đã có thị vệ chạy tới, hai người hai bên xách Long Liên rời đi, Trường Khanh cũng ra tay nhanh như gió, cách không điểm á huyệt của nàng.
Long Liên mở mắt tuyệt vọng nhìn Kỳ An, khóe miệng đã có một dòng máu chảy ra.
“Từ từ đã!” Mạc Nhược biến sắc, đứng dậy, “Tiểu Thất!” hắn gọi.
Kỳ An ngẩng đầu lên, theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong lòng cả kinh, “Hiên Viên, ôm hắn một lát!” nàng đặt Bảo Nhi vào lòng Hiên Viên Sam rồi chạy vội xuống phía dưới.
Đặt tay lên cổ tay Long Liên, Kỳ An liền ngây ngẩn cả người. Chậm rãi cúi đầu nhìn nàng, tiếng nói hơi run, “Tại sao?”
Long Liên nở nụ cười, nước mắt như thủy tinh rơi xuống từng giọt.
“Trường Khanh!” Kỳ An kêu một tiếng.
Trường Khanh khẽ cắn môi giải huyệt cho Long Liên xong liền quay đầu sang một bên, bộ dáng không cam lòng.
“Ngươi có biết đoạn trường tán căn bản là không có thuốc giải?” Kỳ An đỡ Long Liên trong tay thị vệ.
“Ta biết,” Long Liên cười, “Nhưng mà tỷ tỷ, nếu không làm thế này, làm sao có thể gặp được ngươi?”
Long Liên vươn một bàn tay giữ nàng lại, “Tỷ tỷ, vận may của ngươi thực sự làm người ta đố kỵ. Nhiều người bảo vệ ngươi như vậy, người bình thường làm sao có thể tới gần ngươi? Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải cứu tướng công!”
Kỳ An giữ được tay nàng, lắc đầu, “Long Liên, Hoài Lễ là mệnh quan triều đình, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng tự nhiên sẽ có an bài, sao ngươi phải khổ sở mang sinh mạng mình ra đặt cược?”
Máu đen chảy ra không ngừng, nụ cười trên mặt Long Liên thê thảm mà quyết liệt, cánh tay kéo Kỳ An bỗng nhiên căng ra, tay kia trong chớp mắt đã phóng tới cổ Kỳ An.
Ống tay áo chảy xuống, lộ ra một thanh chủy thủ lạnh lẽo lóe sáng đang dí sát cổ Kỳ An, vạt sáng trên lưỡi dao cho thấy rõ ràng là có độc.
Vì khoảng cách hai người quá gần, Long Liên lại ra tay bất ngờ, đám người Trường Khanh trở tay không kịp.
“Nương!” Lãng nhi kêu lên một tiếng định chạy tới, bị một tay Hiên Viên Sam vươn ra giữ lấy.
Hắn chậm rãi đứng dậy, một tay ôm Bảo Nhi, một tay giữ Lãng nhi, chậm rãi nở nụ cười. Khinh Ngũ đứng bên cạnh nhìn thấy mà kinh hãi, Long Liên kia ૮ɦếƭ chắc rồi, không biết Vương gia nhà hắn sẽ xử nàng thế nào nữa?
“Ngươi muốn gì?” thái tử Hiên Viên Ký đứng dậy, đầy mình tức giận.
Long Liên liếc hắn một cái, “Biểu ca, ngươi không cần tức giận như vậy, Hoài Lễ gặp chuyện không may, ta biết ngươi cũng rất sốt ruột, Phương Phỉ đã nói cho ta biết. Không ngờ rằng các ngươi lại bảo vệ tỷ tỷ như vậy.”
Tay cầm chủy thủ vừa động, Hiên Viên Sam khẩn trương tiến về phía trước, rồi lại ngừng lại.
“Ngươi muốn gì?” lần này là Trường Khanh hỏi, hắn chỉ biết không nên mềm lòng với nữ nhân kia, muốn ૮ɦếƭ cũng được, tốt nhất là ૮ɦếƭ xa một chút.
Nữ nhân này thật đáng giận, muốn ૮ɦếƭ thì cứ việc ૮ɦếƭ đi, còn đến gây chuyện làm gì.
Long Liên nhắm mắt, mở miệng nói, “Tiêu Trường Khanh, ta muốn tướng công nguyên vẹn trở về, các ngươi có thể đồng ý không?”
Khí lực dần dần rút đi, Long Liên mỉm cười, “Thời gian của ta không còn nhiều, không có thời gian cân nhắc đâu.”
Hiên Viên Sam gật gật đầu với Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ lập tức hiểu ý, “Vương gia đồng ý, chỉ cần ngươi đảm bảo an toàn của Vương phi.”
Long Liên nói, “Vậy còn Tiêu Trường Khanh, ngươi cũng đồng ý chứ? Đại biểu cho Tiêu gia?”
Trường Khanh cơ hồ không có một khắc chần chừ, “Ta đồng ý!”
“Ngươi thề đi, lấy danh nghĩa Tiêu gia mà thề, nếu không tuân theo lời thề này, Tiêu Thất đời đời kiếp kiếp không được ૮ɦếƭ già!” Mạch máu trên cổ Kỳ An dưới lưỡi dao nảy lên, làm cho người ta kinh hãi.
Ánh mắt Hiên Viên Sam ngưng trụ, Trường Khanh phịch một tiếng quỳ xuống đất, “Ta, Tiêu Trường Khanh, lấy danh nghĩa Tiêu gia mà thề, sẽ hết sức bảo đảm Lạc Hoài Lễ an toàn hồi kinh. Nếu không tuân theo lời thề này, sẽ cùng với tiểu thư Tiêu Thất nhà ta, đời đời kiếp kiếp không được ૮ɦếƭ già.”
Ngừng một chút, “Nếu như hôm nay Long Liên để tiểu thư nhà ta chịu một chút tổn hại nào, ta cũng thề, phải tìm hết những người mà Long Liên quan tâm, làm cho họ ૮ɦếƭ không chỗ chôn!”
Long Liên nhìn hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tiêu gia Trường Khanh, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ánh mắt từ từ quét qua bốn phía, “Tất cả tân khách ở sảnh đường hôm nay sẽ chứng kiến cho Long Liên, Tiêu gia và Vương gia đã đáp ứng với ta, Long Liên ta cũng coi như ૮ɦếƭ không hối hận.”
“Đinh” một tiếng, chủy thủ rơi trên mặt đất, Long Liên chậm rãi ngã xuống.
Kỳ An nhìn nàng, ánh mắt đau thương.
Long Liên lại cười vui vẻ, “Không phải tỷ tỷ vừa hỏi ta vì sao lại làm như vậy sao? Giờ Long Liên có thể nói cho ngươi, Liên nhi kháng chỉ rời khỏi nơi tu hành, lại dám đại náo vương phủ vào ngày đầy tháng tiểu thế tử, đã sớm khó thoát tử tội. Nhưng có thể trước khi ૮ɦếƭ làm được chút gì cho tướng công, ta đã cảm thấy thỏa nguyện rồi.”
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ không còn, nước mắt lại dâng lên.
Hóa ra một người thật sự có thể thâm tình đến vậy.
Ánh mắt đã dần tán loạn, Long Liên vẫn cười, “Tỷ tỷ, ngươi không biết sao, ta yêu hắn nhiều như vậy, còn hắn vì cái gì mà lại yêu ngươi? Ngươi có gì tốt chứ? Ngươi có biết, đêm tân hôn hắn chỉ giúp đỡ ta một chút, chỉ vì trên người có mùi phấn của ta mà không dám về phòng ngươi, ngồi trong sân một đêm? Ngươi lại vì thế mà đuổi hắn ra khỏi phòng. Tỷ tỷ, ta hận ngươi, rất hận ngươi!”
Nước mắt vô thanh vô tức chảy ướt má, Kỳ An ôm Long Liên, không nói một lời.
Nàng đối với Long Liên không phải không chút oán hận, nhưng giờ phút này, trong lòng chỉ còn lại bi thương.
Tay Long Liên chậm rãi giữ vạt áo nàng,
“Tỷ tỷ, ta thật sự rất hận ngươi, nếu ta sớm biết rằng tướng công yêu ngươi như vậy, ta cũng sẽ học cách quý mến ngươi. Bây giờ, ta phải đi rồi, ngươi trở về bên cạnh tướng công được không?”
Ánh mắt nàng khôi phục một chút thanh tỉnh, cố chấp nhìn Kỳ An.
“Chúng ta đều đi, tướng công sẽ rất cô độc. Tỷ tỷ ngươi trở về đi!”
Thỉnh cầu của người sắp ૮ɦếƭ lẽ ra nên được đáp ứng, nhưng yêu cầu như vậy, bảo nàng làm sao thành toàn?
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi không biết, hắn rất yêu ngươi!” ánh sáng trong mắt Long Liên dần tối lại, cho đến khi ngã xuống.
Tay Kỳ An run lên, nhìn thân hình Long Liên mềm oặt trượt xuống đất, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, cũng là nện từng giọt vào lòng nàng.
“Nương!” Hiên Viên Sam nhẹ buông tay, Lãng nhi liền chạy vội tới, “Nương!” Hắn ôm cổ Kỳ An, thân mình nho nhỏ không ngừng run lên.
Nước mắt hài tử rơi nóng cổ, Kỳ An đưa tay vỗ về đầu hắn, vô lực bi thương.
Long Liên rất nhanh bị người đem đi.
Thất bước đoạn trường, nàng còn chưa đi hết đã ruột gan đứt từng khúc.
Hiên Viên Sam đi tới, chậm rãi nắm hai vai nàng, thở ra nhẹ nhõm.
May mắn, nàng không sao.
Bị tiếng khóc của Lãng nhi kinh động, tiểu tử trong lòng Hiên Viên Sam hé mắt, tựa như sắp tỉnh.
Chớp mắt và cái, cái miệng nhỏ nhắn liền nức nở vài tiếng.
Lãng nhi quay đầu sang nhìn lại quay đầu sang Kỳ An, “Nương, đệ đệ sắp khóc rồi, nương mau bế đi!”
Hiên Viên Sam cẩn thận chuyển Bảo Nhi sang Kỳ An, Bảo Nhi cựa quậy người cọ vào Kỳ An vài cái rồi lại ngoẹo đầu, nhắm hai mắt lại.
Khách khứa đã về hết, chỉ còn lại thái tử và Mạc Nhược.
“Lạc Hoài Lễ gặp chuyện gì vậy?” Kỳ An hỏi.
Thái tử và Mạc Nhược nhìn nhau, lại đồng loạt nhìn Hiên Viên Sam, “Vương thúc chắc cũng đã biết rồi chứ?”
Kỳ An nhìn Hiên Viên Sam. Hiên Viên Sam không đổi sắc, cũng không nhìn nàng, chỉ làm thủ thế với Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ nhìn sắc mặt Kỳ An, mới nói, “Lạc Hoài Lễ sau khi đến Hoài An bỗng nhiên mất tích. Mấy nhóm người phái đi đều không tìm thấy hắn. Lạc tướng quân võ nghệ cao cường, thị vệ bên người cũng rất đông, lại không phát hiện động tĩnh gì lớn của quân đội, thái tử điện hạ hoài nghi là người trong võ lâm gây ra, nhưng sau khi phái quân đội tìm kiếm một phen vẫn không có kết quả.”
Vỗ về Bảo Nhi một chút, Kỳ An bỗng hỏi Mạc Nhược, “Quân đội tìm kiếm ở đâu?”
Mạc Nhược cười khổ, hắn biết tiểu Thất không dễ bị lừa, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra.
“Đào Hoa ổ!”
Kỳ An cả kinh, rồi lại cố trấn tĩnh, “Không phải nói Đào Hoa cốc có cơ quan rất nguy hiểm sao?”
“Một trận hỏa hoạn là xong, không có gì quá phức tạp.”
Kỳ An đứng phắt dậy, thất thanh nói, “Ngươi…?”
Mạc Nhược nhìn thẳng vào mắt nàng không chút né tránh, “Không có ai chạy ra từ Đào Hoa cốc cả.”
Đào hoa đỏ núi, tươi sáng phồn hoa, còn cả thiếu niên áo đỏ lửa kia, tất cả đều, đều…
Kỳ An cảm thấy cổ họng khô khốc đau đớn, nhìn Mạc Nhược hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Hiên Viên Sam rốt cục đứng lên, đi tới bên cạnh Kỳ An, nhìn nàng, “Kỳ An, nàng đã sớm biết phải lựa chọn giữ hay bỏ rồi!”
“Mạng người trong mắt các người xem ra là chuyện rất đơn giản đúng không?”
Trong lòng vừa đau vừa giận, nàng cũng biết mình không đúng nhưng vẫn không nén được cảm xúc đang quay cuồng.
Hiên Viên Sam an tĩnh nhìn nàng, môi dần mím lại.
Thật lâu sau mới từ từ giãn ra, Hiên Viên Sam cũng không trả lời nàng, đặt hai tay lên vai nàng, “Lạc Hoài Lễ và Chiến Liệt, nàng chọn giữ lại ai?”
Kỳ An nhìn hắn, môi khẽ động, lời muốn nói lại biến mất tăm.
Hiên Viên Sam lại nở nụ cười, “Kỳ An, nàng luôn mềm lòng, nhưng thế gian này có rất nhiều chuyện dù không đành lòng cũng không có lựa chọn nào khác.”
Mạc Nhược cũng mỉm cười, “Tiểu Thất, ngươi đừng giận vội, nghe ta nói hết đã. Trong Đào Hoa cốc đúng là không có ai chạy ra, nhưng sau đó kiểm tra lại thì người ૮ɦếƭ trong cốc đều là tôi tớ lạp nhạp, còn những người cần tìm thì lại biến mất không thấy.”
Nhìn sang Trường Khanh, Trường Khanh cúi đầu, “Lục công tử cũng gửi thư tới nói trong Hoài An cũng không có dị động gì.”
Thái tử đan đan mười ngón tay, “Trong tổng đàn Đào Hoa ổ ít nhất cũng có vài vạn người, lại biến mất toàn bộ trong đêm đó. Tiểu Thất, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Mạc Nhược thở dài, “Có lẽ cũng vì lý do này mà Long Liên mới làm ra hạ sách này, không tiếc lấy sinh mệnh ra ép buộc Tiêu gia ra tay. Trong Hoài An, nếu ngay cả Tiêu gia cũng không tra ra được thì không còn ai có khả năng làm việc này nữa.”
Đêm đã khuya, Hiên Viên Sam vẫn chưa về phòng. Sau khi cho Lãng nhi ngủ xong, Kỳ An mới đi ra.
Một thân ảnh đang an tĩnh đứng trong sân, gió đêm thổi tà áo hắn bay bay. Kỳ An đi tới ôm hắn từ sau lưng.
Thân mình Hiên Viên Sam chấn động, nhưng không quay đầu lại.
Kỳ An tựa đầu vào lưng hắn, nhẹ giọng nói, “Ta chọn chàng!”
Hiên Viên Sam hơi cúi đầu, đặt tay lên tay nàng.
Kỳ An nhắm mắt, “Mặc kệ là Lạc Hoài Lễ, Chiến Liệt hay là ai, ta đều chọn chàng.”
Hiên Viên Sam xoay người lại, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, “Cho dù biết Lạc Hoài Lễ vẫn một lòng với nàng tới tận giờ?”
“Ta đã trách lầm hắn!”
tay Kỳ An có chút cứng ngắc, “Cho nên về sau sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Nếu như có nữ nhân khác muốn chàng, ta tuyệt đối không cho, sẽ để Trường Khanh, Phượng Định hoặc là ai đó đuổi nữ nhân đó đi. Tốt nhất là viết một cái thông báo trên người chàng, ừ, cứ viết ‘Là của Tiêu Thất, không cho bất kỳ ai nhìn, cả nghĩ cũng không được’. Nếu như chàng làm chuyện gì khiến cho ta thương tâm, ta sẽ phạt chàng hai ngày không được ăn cơm, phải viết thư hối lỗi dài hai ngàn chữ. Hiên Viên, ta muốn sẽ vĩnh viễn giữ chàng như thế, trừ phi chàng đuổi ta đi, nếu không, đời này kiếp này ta tuyệt đối không buông chàng ra!”
Hiên Viên Sam chậm rãi cười, giống như hoa quỳnh nở rộ, đẹp tới mức làm người ta choáng váng, “Được!”
Mấy chữ cuối cùng, là hắn nói khẽ bên tai nàng, “Tối nay, Bảo Nhi không khóc.”
Kỳ An cảm thấy hai má nóng bừng lên, giương mắt nhìn hắn, không nói gì.
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng chà môi nàng một chút, lại rời đi rất nhanh, “Không muốn nghĩ gì nữa, hãy ngủ một giấc thật ngon đi!”
Chuyện Long Liên hôm nay, chuyện của Lạc Hoài Lễ cũng đủ làm nàng mệt mỏi, Hiên Viên Sam ôm nàng đi vào phòng.
Có lẽ đúng là có rất nhiều chuyện khôn đành lòng buông nhưng lại không thể không bỏ.
Trời còn chưa sáng, Hiên Viên Sam đã tỉnh, bên má có hơi ấm phả đến, hắn cúi đầu nhìn, Kỳ An đang gối lên cánh tay hắn, tóc dài che nửa bên mặt, ngủ thật ngon.
Hiên Viên Sam nhìn nàng không chớp mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Lâu sau hắn mới thu hai tay lại, tựa đầu sát lại, thoảng vào mũi là mùi hương quen thuộc, khóe miệng hắn không tự chủ mà cong lên.
Hiên Viên Sam hít sâu một hơi, cảm thấy hương thơm ấm áp kia ngấm tận đáy lòng.
Nếu như mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy bộ dáng an tĩnh hạnh phúc của nàng như thế này, đối với hắn cũng là một loại hạnh phúc cực hạn.
“Kỳ An, Kỳ An…” trong lòng hắn không ngừng gọi, cảm thấy mỗi lần tên nàng vang lên là yêu thương trong lòng hắn lại lớn hơn một phần.
Kỳ An bỗng cử động, vô ý thức giang tay, lại vừa vặn đặt lên một thân thể ấm áp.
Kỳ An nghi hoặc mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt ôn nhu vô cùng, “Hiên… Ưhm!”
Hiên Viên Sam cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi nàng, mang theo thoáng vội vàng.
Kỳ An sửng sốt trong chớp mắt, lập tức đưa hai tay ôm cổ hắn, hôn lại hắn.
Như được cổ vũ, thân mình Hiên Viên Sam cứng lại, đôi môi chậm rãi từ môi nàng đi xuống, vuốt ve cổ nàng, lưu lại một nụ hôn mềm mại.
Lúc đôi môi nóng bỏng kia tiến tới đường cong đang phập phồng của nàng, Kỳ An nhịn không được thở hổn hển thành tiếng, chỉ có thể bất lực nắm vạt áo hắn, “Hiên Viên!” nàng cúi đầu gọi một tiếng.
Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, lại cảm thấy nhiệt độ trên người tăng thêm một bậc, còn nghe được cả tiếng tim đập gấp gáp trong иgự¢.
Thân hình thon dài liền áp chặt lên người nàng, hôn từng tấc từng tấc trên trán nàng.
Đúng lúc đó, một tiếng khóc vang lên bên cạnh.
Hai người dừng lại, không biết làm sao, mặt Hiên Viên Sam có chút ảo não, hít một hơi, đang định cúi người xuống, tiếng khóc kia lại vang lên chói tai hơn.
Kỳ An nhắm mắt, bình tĩnh lại, đưa tay đẩy hắn, “Bảo Nhi tỉnh rồi!”
Hiên Viên Sam ôm Hiên Viên Bảo Nhi, lại một lần giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn thề rằng nhất định kiếp trước hắn đã mắc nợ tiểu gia hỏa này, nên hắn mới tới đây, vào đêm tân hôn phá hắn, rồi gần một năm sau lúc nào cũng sẵn sàng phá hắn.
Hắn cưới nữ nhân hắn yêu gần một năm ròng, cho tới bây giờ ngay cả ôm cũng biến thành hy vọng xa vời.
Hai gò má Kỳ An nóng bừng, ôm Bảo Nhi không dám nhìn Hiên Viên Sam.
Cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn của hài tử đang 乃ú, mới thầm mắng mình hồ đồ, Bảo Nhi mới sinh không đến 40 ngày, làm sao có thể sinh hoạt vợ chồng?
Ngước mắt nhìn Hiên Viên Sam, đáy lòng nàng tự thở dài, có lẽ là lão công nhà mình thật sự quá mê người, ngay cả nàng cũng không thoát khỏi lực hấp dẫn này.
Hiên Viên Sam ngồi lại gần, ôm lấy nàng và Bảo Nhi.
Kỳ An nghiêng đầu hôn hắn một cái, thấp giọng nói, “Hiện tại chưa được, phải qua 42 ngày!”
Nhìn mặt nàng đỏ bừng, Hiên Viên Sam ngồi im một lúc lâu mới nói nhỏ, “Nàng không nói ta cũng không biết, không có ai dạy cho ta cái này.”
Thầm thở phảo, may mà Bảo Nhi tỉnh, nếu không làm bị thương nàng thì sao? Nghĩ đến đó liền cảm thấy tiểu gia hỏa kia thoạt nhìn cũng không đáng ghét như vậy.
Kỳ An không nói gì. Đương nhiên là không có ai nói cho hắn rồi!
Nam nhân lúc này liệu có ai khống chế được Dụς ∀ọηg bản thân mà canh giữ bên thê tử?
Ba vợ bốn nàng hầu trong nhà đều có khả năng giúp hắn giải tỏa, nếu không thì các hồng lâu thúy quán cũng không thiếu.
Chỉ có kẻ ngốc bên cạnh nàng này thôi! Kỳ An hạnh phúc cơ hồ muốn khóc.
—————–
Hiên Viên Sam và nhóm người thái tử gặp gỡ ngày càng thường xuyên, Kỳ An biết đó là vì chuyện của Lạc Hoài Lễ.
“Hiên Viên, hay là chúng ta rời khỏi kinh thành?” một hôm, nàng hỏi hắn.
Hiên Viên Sam nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười, “Ta đã đồng ý với nàng, ta sẽ làm được!”
“Nhưng mà Hiên Viên…?” nàng muốn nói gì, hắn đã tiến lên ôm lấy nàng,
“Không nhưng gì cả, chờ chuyện ở đây ổn thỏa, chúng ta sẽ rời đi. Ta không muốn thiếu nợ người khác, cũng không muốn nàng mắc nợ.” Nàng muốn nợ, cũng chỉ có thể nợ hắn.
Huống chi, lời thề hôm đó Trường Khanh lập còn vang vọng bên tai hắn, hắn làm sao có thể để bóng ma kia quanh quẩn bên nàng.
Đêm đã khuya, Hiên Viên Sam vẫn ngồi ở thư phòng nhìn vào tin tức Mạc Nhược chuyển tới lúc ban ngày.
Có vài thứ rất lạ.
Hắn day day trán, cảm thấy có gì đó rất rõ ràng, rồi lại như cách một lớp sương mù khiến hắn không sao thấy được.
“Hiên Viên!” Kỳ An bưng một bát thuốc đi đến.
Nhìn bộ dáng của hắn, nàng vội vàng đặt bát xuống, nhẹ nhàng day trán cho hắn.
Lực đạo vừa phải, Hiên Viên Sam giãn hai hàng lông mày, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“Có tiến triển gì không? Ta thấy chàng và bọn Mạc đại ca mỗi ngày đều gặp vài lần.”
Hiên Viên Sam ngồi ngay ngắn, lắc đầu, giở một tờ giấy Tuyên Thành ra,
“Thật nghĩ không ra. Mấy vạn người Đào Hoa cốc đều không thấy bóng dáng, Lạc Hoài Lễ cũng lặng yên mất tích, tất cả đều không lưu lạ một chút dấu vết nào. Thật sự là quá kỳ quái.”
Ngừng một chút, lại lấy một phong thư trên bàn, nhìn sắc mặt Kỳ An, cuối cùng vẫn đưa cho nàng, “Nàng xem cái này xem!”
Tiêu Lục nói lúc Lạc Hoài Lễ qua Hoài An cũng từng gặp hắn, còn uống chút rượu với các đại nhân vật, sau đó liền rời đi.
Hiên Viên Sam nhíu mày, “Việc này có chút kỳ quái!”
Đúng là rất kỳ quái, Kỳ An đọc bức thư một lần.
Bình thường mà nói, vì chuyện của nàn, người Tiêu gia chắc chắn không muốn có bất kỳ chuyện gì liên quan đên Lạc Hoài Lễ.
Tuy nhiên, nàng lại hỏi, “Chàng nghi ngờ Lục ca?”
Hiên Viên Sam không dám nói hắn nghi ngờ, “Từ ngày hắn rời khỏi kinh thành, ta đã sai người đi theo hắn.”
Kỳ An không nói gì.
Hiên Viên Sam nói tiếp, “Tạm thời chưa phát hiện có gì khác thường, nhưng hắn vẫn làm ta có cảm giác hơi khác lạ.”
“Lạ chỗ nào?” Kỳ An hỏi hắn. Vì nàng không phải là Tiêu Thất thật sự nên không có cách nào phán đoán.
Hiên Viên Sam mấp máy môi, có vẻ không được tự nhiên nói, “Cảm giác!”
Hắn chưa nói là do vẻ mặt Tiêu Lục lúc nhìn nàng khiến cho hắn chú ý. Vẻ mặt đó, rất không giống như một huynh trưởng đối với muội muội.
Đào Hoa cốc, Tiêu Lục, Lạc Hoài Lễ…
Kỳ An nhìn một dãy tên được Hiên Viên Sam ghi trên tờ giấy Tuyên Thành, trong lòng thoáng động, “Hiên Viên?”
Hiên Viên Sam ngước mắt nhìn nàng.
Kỳ An nhớ tới một việc từ lâu trước kia, có chút chần chừ, cuối cùng thăm dò hỏi, “Chàng nói thế giới này không thể có hai người giống nhau như đúc?”
Ánh mắt ngưng đọng, Hiên Viên Sam trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi lắc đầu, “Bình thường, dịch dung có thể thay đổi tướng mạo, cao thâm hơn một chút thì có thể thay đổi hình thể, nhưng muốn hoàn toàn giống một người khác, còn có giọng nói, vẻ mặt, hành vi, cơ hồ là không có khả năng.”
Kỳ An thở dài một hơi, “Nếu như người kia đã mất trí nhớ thì sao? Như vậy có phải chỉ cần có bề ngoài là được?”
Hiên Viên Sam im lặng một hồi lâu mới viết lên giấy, “Trên đời thực sự có cao nhân dịch dung như thế sao? Làm được giống nhau như đúc?”
Vẻ tươi cười của Kỳ An nhuốm chút bi ai, lời nói có chút cay đắng, “Chiến Liệt có thể.”
Hiên Viên Sam hoảng hốt nhìn nàng, nửa ngày sau mới bình tĩnh trở lại, rất nhanh viết lên giấy cái gì đó, vỗ tay liền có người tiến vào cầm đi.
Thư phòng thực an tĩnh, Kỳ An cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hiên Viên Sam đứng một hồi, đi tới nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Kỳ An nắm tay hắn, chậm rãi nắm chặt, “Hiên Viên!” nàng cúi đầu kêu lên.
Có thể thấy rõ tất cả bất an cũng những cảm xúc phức tạp trong nàng, Hiên Viên Sam thở dài một hơi, ôm nàng vào lòng.
Kỳ An nhắm mắt, một câu cũng không muốn nói.
Có vài người, có vài việc, quả thực không muốn buông không muốn bỏ nhưng không thể lựa chọn khác đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc