Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 35

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Kỳ An đạm đạm nghĩ.
Mất Sở Sở, nàng có được Lãng nhi;
Mất Trương Sở Du, nàng có được cơ hội sống lại;
Mất Lạc Hoài Lễ, nàng có được Hiên Viên Sam;
Nhưng mất đi hài tử này thì sao?
Nàng sẽ có được cái gì?
“Kỳ An!” Chiến Liệt quỳ gối bên cạnh nàng.
Kỳ An không động đậy, mặc kệ hắn gọi.
“Kỳ An!” Chiến Liệt tựa đầu vào cổ nàng, “Hài tử không sao, ngươi nói gì đi, đừng làm ta sợ được không?”
Hắn bị bộ dáng tái nhợt tuyệt vọng của Kỳ An, dáng vẻ im lặng rơi lệ của Kỳ An dọa cho sợ thật rồi.
Hắn chỉ muốn cùng nàng rời đi, chưa hề nghĩ rằng lại làm tổn thương nàng như vậy.
Hắn biết, nàng rất thích hài tử, cứ nhìn nàng sủng nịnh dung túng tiểu quỷ kia là biết.
Hắn cũng biết, nếu như hài tử này mất đi, hắn sẽ vĩnh viễn không được Kỳ An tha thứ.
May mắn là khi giải khai huyệt đạo cho Kỳ An, hắn liền nhanh chóng dùng kim châm cầm máu, lấy một ít thuốc trong người ra. Hắn tìm đến nhà dân ở gần đó, mặt xám mày tro bưng thuốc cho nàng uống.
Từ đầu tới cuối, Kỳ An vẫn không nói một câu nào với hắn, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không.
Trong lòng hắn sợ hãi, lại không dám hỏi nhiều, nhìn nàng uống thuốc xong nằm xuống mới nhờ người đi tìm đại phu đến xem.
Đại phu kia xem xong, mồ hôi ướt đẫm, thở mạnh ra một hơi mới dám quay ra trả lời Chiến Liệt,
“Phu tử và hài tử đều mạnh khỏe, chỉ là thai vị thay đổi, tốt nhất là không nên để thân thể quá mệt nhọc…”
Có được đáp án mình muốn nghe, Chiến Liệt không kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Vậy sao nàng vẫn không nói lời nào?”
Đại phu sửng sốt, chọn lọc từ ngữ, “Có thể là do phu nhân quá mệt mỏi chăng?”
“Rầm!” một tiếng, tiếng của một vật nặng bị ném trên mặt đất.
“Đại phu còn không biết sao mà lại hỏi ta? Vậy đại phu có tác dụng gì?” Chiến Liệt phất tay, nheo mắt nhìn, lẩm bẩm, “Đáng tiếc, ở đây lại không có hoa.” Nếu không, mang ra làm phân bón thì rất tốt.
“Kỳ An! Ngươi nói chuyện với ta được không?”
Chiến Liệt ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng kéo tay nàng. Thanh âm dần dần nghẹn ngào, “Kỳ An như vậy, ta rất sợ!”
Nàng lúc nào cũng rất ôn hòa, cho dù chuyện hắn làm phân bón khiến nàng tức giận, cũng chỉ đánh hắn một chút.
Đau đớn trên người cũng không làm cho người ta khó chịu, ngược lại còn khiến lòng hắn thoải mái vì ít nhất còn biết được nàng đang ở đó.
Nhưng bây giờ, rõ ràng nàng ở ngay đây, ngay bên người hắn, vì sao lại cảm thấy xa xôi như vậy?
“Kỳ An, ta sai rồi, về sau ta không dám nữa, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi.”
Mặc kệ Chiến Liệt có nói gì, Kỳ An vẫn nằm im không nhúc nhích.
Lâu sau, tay Chiến Liệt run lên, “Kỳ An, hắn đến, hắn tới đón ngươi về rồi. Ngươi không phải sợ nữa.”
Hắn biết Hiên Viên Sam sẽ tìm đến rất nhanh, nhưng không ngờ rằng lại nhanh như vậy.
Lúc trước, hắn đã biết, cho dù hắn có ςướק Kỳ An đi, Kỳ An sẽ tức giận, sẽ khổ sở, nhưng vẫn hiểu cho hắn.
Vì thế hắn mới dám ở trước mặt mọi người mang nàng đi, cũng có lòng tin là tương lai nàng sẽ tha thứ hắn.
Nhưng hiện tại, hắn nắm chặt hai tay, hắn không dám liều lĩnh thêm nữa.
Hắn dám để nàng tức giận, để nàng khổ sở nhưng không bằng lòng khiến nàng chán ghét hắn.
Kỳ An rốt cục mở mắt, nhìn hắn.
“Kỳ An!” hắn vui sướng reo lên, nàng không tức giận nữa sao?
“Ngươi đi đi!”
“Kỳ An!” hai mắt nóng nóng, hắn cầm tay nàng “Ngươi đừng đuổi ta đi, về sau ta không dám nữa.”
Thanh âm Kỳ An giống như thở dài, “Còn không đi, kẻo không đi được nữa!”
Cảm giác vui sướng tràn ngập, hắn giữ chặt tay nàng, “Kỳ An?”
Kỳ An gật gật đầu, mỏi mệt nhắm mắt lại, “Đi mau.”
Giác quan sắc bén đã có thể cảm nhận được hắn đang đến, Chiến Liệt hôn nhanh lên má nàng rồi mới rời đi.
Về sau, chỉ cần nàng nói, hắn đều nghe theo.
Chỉ cần nàng còn nói chuyện với hắn, còn cười với hắn.
Hắn vốn cực thông mình, huống chi lại dùng tim mình để đối với Kỳ An, biết nàng vẫn có mình trong lòng, hắn có bao nhiêu thỏa mãn, nhưng hôm nay hắn đã phạm vào giới hạn của nàng, cho nên mới thu lại tất cả cố chấp, nghe lời rời đi.
Cửa bị mở ra, tiếng hô hấp dồn dập vang lên bên tai, một vòng tay ôm ấp quen thuộc.
Cái ôm này, quen thuộc đến mức làm người ta muốn rơi lệ.
Nàng tiến sát vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái, nước mắt nối nhau chảy ra, chậm rãi ngấm vào áo hắn.
Hiên Viên Sam khẩn trương nhìn sắc mặt nàng, ngoài chút tái nhợt buồn ngủ, tựa hồ không có trở ngại gì lớn.
Lo lắng trong lòng lập tức nhẹ đi, lúc này mới phát hiện chân hắn đã mềm nhũn.
Hắn nghiêng người ngồi lên giường, dụi đầu vào tóc nàng, dù từ trước tới giờ vẫn không tin vào thần phật, giờ phút này hắn lại âm thầm cảm tạ.
Nàng còn khỏe mạnh ở trong lòng hắn.
Lại có tiếng bước chân.
“Tiểu thư!” là tiếng Trường Khanh.
Sau đó “Bịch” một tiếng, hai đầu gối Trường Khanh hạ xuống đất, “Tiểu thư, do Trường Khanh học nghệ không tinh mới hại đến tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt!”
Hắn cảm thấy cực kỳ thất bại.
Hắn vốn được tuyển ra từ trong quân.
Năm đó, lão tướng quân nhìn thấy hắn, tinh tế quan sát hắn thật lâu mới hỏi, “Trường Khanh, nam tử hán đại trượng phu chí tại sa trường, ngươi thiên tư thông minh, lại có chí. Ta có chuyện khác muốn giao phó cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hắn quỳ xuống, thanh âm vang dội, “Trường Khanh nguyện ý.”
Dù hắn không biết là chuyện gì, nhưng đã là lời của lão tướng quân, hắn đều nguyện ý nghe.
Lão tướng quân vừa lòng gật đầu, hướng phía sau khoát tay.
Tiêu Vinh bế một tiểu cô nương đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đang ngủ nhưng khóe miệng vẫn như hơi mỉm cười.
Lão tướng quân cười, chỉ vào nàng, “Đây là tiểu nữ của ta.”
Mắt Trường Khanh mở to, có chút hiếu kỳ. Hắn đã biết tướng quân có một tiểu thư rất đáng yêu, nhưng hắn vốn ở ngoài thành nên chưa được nhìn thấy.
Lão tướng quân tiếp tục nói, “Đây là nữ nhi tiểu Thất của ta, là bảo bối ta yêu thương nhất. Trường Khanh, ngươi có bằng lòng trở thành thị vệ bên người nàng, bảo vệ nàng cả đời?”
“Trường Khanh nguyện ý!” Hắn nhớ rõ lúc ấy hắn còn nói nhỏ đi, vì hắn sợ hắn làm tiểu thư thức giấc.
“Tốt!” lão tướng quân xoay người ôm tiểu thư lại, vững vàng đặt vào vòng tay hắn, “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tiêu Trường Khanh, ta đem Tiêu Thất giao cho ngươi.”
Lời nhắc nhở đó lần đầu tiên khiến hắn cảm nhận được tầm quan trọng của trách nhiệm.
Cảm giác ấm áp ở tay cũng là lần đầu tiên khiến hắn vui sướng như vậy.
Cho nên vài năm sau học nghệ, hắn và tỷ tỷ cùng nhập môn nhưng võ công của hắn lại cao hơn nàng rất nhiều.
Đơn giản vì hắn biết, từ thời khắc trở thành Tiêu Trường Khanh, bảo bối quan trọng nhất Tiêu gia đã được giao phó trong tay hắn.
Nhưng hiện giờ hắn lại không đánh lại một chưởng của thiếu niên kia, trơ mắt nhìn tiểu thư bị người bắt đi ngay trước mặt.
Làm sao hắn có thể ăn nói với mọi người Tiêu gia, làm sao có thể chấp nhận chính mình? Cho nên, giờ đây hắn chỉ biết quỳ, cúi đầu thật sâu che đi hai mắt ảm đạm.
Kỳ An trong lòng vô cùng uể oải, nhưng người quỳ trên mặt đất kia lại là Trường Khanh a!
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, tựa vào người Hiên Viên Sam, “Trường Khanh, ta hiện tại không thoải mái.”
Chỉ đơn giản một câu, Trường Khanh lập tức đứng lên, vọt đến bên giường, không nói chuyện gì nữa.
Kỳ An hơi cong khóe miệng, “Trường Khanh thật ngoan!”
Nhắm mắt. Thật sự mệt mỏi. Buông lỏng tinh thần, nàng chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
“Vương gia, chúng ta hồi phủ chứ?” Khinh Ngũ ở bên cạnh nhắc nhở.
Hiên Viên Sam đảo mắt qua, Khinh Ngũ cúi người, “Bọn Dạ đã ra ngoài, nhưng thân pháp người kia quá nhanh, người của chúng ta không theo kịp.”
Hiên Viên Sam cũng không hỏi lại, nhấc chăn lên, định ôm Kỳ An.
Vừa nhấc chăn ra đã bị cảnh trước mắt làm cho đau đớn.
“Tiểu thư!” Trường Khanh kinh hô.
Trên váy Kỳ An lộ ra vết máu, nhiễm đỏ cả chăn đệm.
Hiên Viên Sam cảm thấy một luồng sát ý nảy lên trong lòng, Ng'n t nắm chặt rung lên bần bật. Hắn, rốt cục đã làm gì nàng?
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng ôm nàng, thân thể hắn đau đến phát run.
Trở lại Vương phủ. Hồ thái y đã sớm chờ.
Vừa để tay lên mạch Kỳ An, hắn liền đã nhảy dựng lên.
“Tiểu thư sao vậy?” Hiên Viên Sam nhìn chằm chằm Hồ thái y, người mở miệng đương nhiên là Khinh Ngũ.
Hồ thái y không trả lời, chỉ quay đầu hỏi Trường Khanh, “Gần đây nàng bận chuyện gì?”
Trường Khanh trả lời, “Trước có Lãng nhi thiếu gia không khỏe, rồi chuyện Lạc tướng quân, Quý Vũ và người trong cung, tiểu thư bận tối mặt, sau đó Lục công tử mất tích, hai ngày này tinh thần tiểu thư không tốt.”
Hồ thái y bất mãn trừng mắt nhìn Hiên Viên Sam, hừ một cái, “Khó trách!”
“Rốt cục tiểu thư bị sao vậy?” lúc này là Trường Khanh hỏi.
“Nàng có thai!”
“Vụt!” một cái, Hiên Viên Sam đứng bật dậy, mà cái ghế hắn ngồi, đã vỡ thành mấy mảnh.
“Nhưng, trải qua chuyện này…” Hồ thái y lại hừ hừ.
Trong lòng Hiên Viên Sam chợt lạnh, nghĩ đến máu nhìn thấy lúc trước, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi huyết tinh.
Trường Khanh quỳ xuống, “Xin thái y cứu tiểu thư và tiểu chủ tử!”
“Tiểu chủ tử nhà ngươi khỏe cả, ta cứu cái gì?” Hồ thái y trừng mắt với hắn.
“Vậy ngươi lúc nãy?” Vừa mới rồi không phải còn hừ hừ sao? Trường Khanh nghĩ.
“Trải qua chuyện này, nhất định phải dưỡng thai cho tốt, không thể để nàng kích động, không để nàng mệt nhọc. Bằng không, tiểu chủ tử của ngươi sẽ không giữ được.”
Quay đầu nhìn Hiên Viên Sam, “Không bảo vệ được tiểu Thất, chúng ta không chấp nhận.”
Hiên Viên Sam không nghe thấy lời hắn.
Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Kỳ An trên giường, sau đó từng bước tiến lại. Chậm rãi tựa đầu sát bụng nàng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Nơi đó có hài tử của hắn và nàng.
Chậm rãi cong môi, hắn thầm nhủ, “Mẫu hậu, người xem đi, ta dã có thê tử ta yêu và hài tử. Ta, rốt cục cũng có nhà, nhà chân chính của ta!”
Từ nay về sau, hắn không còn cô độc, hắn cũng có nhà.
Lúc Kỳ An mở mắt, đèn đã đốt sáng trưng.
Chuyện xảy ra hôm qua tựa hồ như một giấc mộng, tỉnh lại đã ở trong căn phòng quen thuộc.
Ng'n t vừa động mới phát hiện trên tay hơi nặng, vừa quay đầu đã thấy một mái đầu đen nhánh.
Dường như nhận thấy động tĩnh của nàng, Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, nắm tay nàng, ánh mắt lưu chuyển đầy vui mừng.
Nàng nhìn thấy hắn, thiển thiển cười.
Hiên Viên Sam chậm rãi cúi người xuống, ghé mặt sát mặt nàng, cho đến lúc cả hai có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau. Hắn mặt mày như họa, cười tươi khóe miệng, kêu “Kỳ An!”
Rõ ràng không có thanh âm mà lại cảm thấy được lời nói kia tràn đầy vui sướng.
“Kỳ An!” hắn thì thào gọi, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Thực xin lỗi!” nàng nói.
Hiên Viên Sam mở mắt, có chút khó hiểu nhìn nàng.
Kỳ An nâng tay ôm thắt lưng hắn, “Đều ta tại ta không sớm phát hiện đã có bầu, mới thiếu chút nữa làm hại cục cưng. Tuy nhiên…” sắc mặt nàng đỏ lên, tiếng nói cực nhỏ, “Ta không ngờ rằng mới một lần đã… Hơn nữa, hơn nữa hắn lại không làm ầm ĩ gì cả, làm ta không có cảm giác gì.”
Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng nàng, Hiên Viên Sam tươi cười, “Đó là đương nhiên, hắn làm sao làm ầm ĩ phiền tới mẫu thân, hắn là hài tử của ta mà!”
“Chàng cho rằng hắn giờ đã biết đau lòng cho người khác sao?” Kỳ An trừng mắt liếc hắn, cười mắng.
Hiên Viên Sam không nói gì, chỉ ôm nàng.
“Kỳ An, ta sẽ tới chỗ Hoàng thượng xin hôn thư, đợi bọn Tiêu Vinh tới kinh thành, chúng ta sẽ thành thân!”
Kỳ An nhìn hắn “Bọn họ sẽ đồng ý chứ?”
Những người đó, dòng họ hoàng thất, sĩ tộc đại phu. Hiên Viên Sam dù có kinh tài tuyệt diễm cũng khó ngăn miệng chúng nhân.
Thân vương chính phi lại là kẻ bị chồng ruồng bỏ, làm sao có thể?
Nụ cười trên mặt Hiên Viên Sam không thay đổi, “Tất cả đã có ta!”
Kỳ An đưa tay giữ mặt hắn, “Chàng nói cho ta nghe đi!”
Nàng không muốn để một mình hắn chịu trách nhiệm. Thêm một người, cho dù không thể giúp đỡ gì, coi như là chia sẻ cũng tốt.
Hiên Viên Sam mím môi, không nói gì.
Kỳ An chăm chú nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nhăn mặt, vỗ vỗ bụng.
“Kỳ An?” Hiên Viên Sam vội vàng xoay người ngồi dậy, mặt biến sắc.
“Ôi ta đau bụng, tâm tình không tốt là đau bụng!” sau đó liếc mắt nhìn Hiên Viên Sam.
Thần sắc trên mặt Hiên Viên Sam thay đổi mấy lần, cuối cùng buồn cười liền cười ha hả, mày kiếm dương lên.
“Bộ dáng vừa rồi của nàng nên gọi Lãng nhi đến xem!”
Kỳ An không thấy có gì không đúng, liền nói khoác không biết ngượng, “Lãng nhi đến xem cũng không có gì ngạc nhiên, chiêu này của hắn cũng là học từ nương hắn là ta!”
Sau một lúc cười đùa, Hiên Viên Sam mới trả lời nàng,
“Hoàng huynh sẽ không gây khó dễ. Những người khác thì nghĩ thế nào cũng mặc kệ, hừ!” Hiên Viên Sam nhướng mày, “Năm nay thiên tai, vùng Giang Hoài mùa màng thất bát!”
Kỳ An mở to hai mắt, “Chàng nói đất phong của chàng thất thu?”
Hiên Viên Sam cười, trong vẻ tươi cười lại ẩn ẩn lạnh lùng, “Cứ báo ba năm thất thu, cần cứu tế một nửa quốc khố, xem những người kia còn có thể kêu gào gì nữa?”
Kỳ An nuốt nước bọt, “Ngay cả Hoàng thượng chàng cũng dám uy hiếp?”
“Ta sao lại đi uy hiếp hoàng huynh, chắc là hoàng huynh dùng lý do này uy hiếp những người đó!”
“Nếu bọn họ vẫn khăng khăng giữ nguyên tắc, không chịu bỏ qua thì sao? Chàng cũng biết, có vài người rất cố chấp, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục!” Kỳ An tiếp tục hỏi.
“Nếu quả thật quá phiền toái…” Hiên Viên Sam cười, cầm tay nàng, “Vậy thì bỏ qua đi, chỉ là một Vương gia mà thôi, ai thích làm thì làm.”
Như vậy cũng được sao? Kỳ An nhìn vẻ bình tĩnh thong dong trên mặt hắn, không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là cố chấp hơn bình thường.
Tuy nhiên, nàng thích, “Được!” nàng nói.
“Tiểu Thất, ngươi tìm ta?” Hồ thái y hấp tấp chạy tới.
Hiên Viên Sam cực bất mãn trừng mắt nhìn Hồ thái y, uổng cho hắn thân làm đại phu, lại là sư phụ người ta, chẳng lẽ không biết phụ nữ có thai cần an tĩnh hay sao?
Hắn lớn tiếng như vậy còn không ồn phiền Kỳ An sao?
Kỳ An đáp lời, “Sư phụ!”
Hồ thái y đã đặt tay lên tay nàng, nửa ngày sau mới nói, “Không có gì mà, tiểu Thất ngươi bảo ta tới làm gì?”
Kỳ An cười cười, “Hiên Viên, chàng ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn nói với sư phụ.”
Hiên Viên Sam nhíu mày, ngồ yên không động đậy.
“Hiên Viên!” Kỳ An lắc lắc tay hắn.
Hiên Viên Sam giơ tay lên, “Chuyện về thân thể nàng sao? Ta muốn nghe, ta không muốn lo lắng.”
Kỳ An lắc đầu, “Không phải, là việc khác.”
Mắt Hiên Viên Sam hiện lên một chút ảm đạm, nhưng vẫn đi ra ngoài.
“Nói đi, có chuyện gì, sao lại phải bắt hắn tránh mặt?” Hồ thái y vuốt vuốt râu.
Kỳ An dừng một chút, cao giọng gọi, “Trường Khanh!”
“Dạ!” tiếng Trường Khanh vang lên cạnh cửa.
“Ta có việc cần nói với sư phụ.” Kỳ An chỉ nói một câu liền nghe thấy tiếng bước chân Trường Khanh rời đi.
Sau một lát, trên nóc nhà có gió thổi qua, rồi lập tức khôi phục yên tĩnh.
Kỳ An lúc này mới cười đáp, “Ta đã tìm được phương pháp điều trị cho Hiên Viên!”
————
Hiên Viên Sam không biết bọn họ thảo luận chuyện gì, hắn đứng trong sân nghe thấy tiếng ghế dựa đổ xuống đất đánh rầm.
Hắn khẩn trương bước vài bước về phía phòng, lại ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ có tiếng gì khác.
Tuy nhiên, một lát sau lại vang lên thanh âm Hồ thái y, cực kỳ kinh ngạc, “Cái gì?”
Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra, Hồ thái y quả thực nhảy từ trong phòng ra, “Không được! Không đồng ý! Lão phu tuyệt đối không đồng ý!”
Hiên Viên Sam mở to hai mắt nhìn, bởi vì Kỳ An còn không đi giày cũng đuổi theo ra, túm lấy tay áo Hồ thái y, lắc lắc, “Sư phụ, người đừng có xúc động như vậy. Sư phụ cẩn thận nghĩ mà xem, có sư phụ ở đó, ta làm sao có chuyện gì được?”
Mặt Hồ thái y đỏ lên, “Không đồng ý! Kiên quyết không đồng ý!”
Một bên giật áo ra khỏi tay Kỳ An, một bên đi ra ngoài.
Lúc đối diện với Hiên Viên Sam, khí huyết trên mặt lại càng cuồn cuộn dâng trào, chỉ vào mặt Hiên Viên Sam mà mắng, “Lúc trước nhìn thấy đã không vừa mắt, hiện giờ nhìn thấy, hừ hừ, cũng không khá hơn chút nào!”
Hiên Viên Sam sờ sờ mặt, có chút mờ mịt, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, tiến lên ôm lấy Kỳ An, dùng áo dài che chân nàng, liếc mắt nhìn nàng vẻ không đồng ý.
Kỳ An cũng không kịp nói gì với hắn, hai mắt chỉ ngóng theo Hồ thái y ngoài cửa, “Sư phụ, người dùng góc độ người làm y nhìn xem sao!”
“Ta trước tiên vẫn là sư phụ ngươi!” Hồ thái y quát, tức giận chạy ra ngoài.
“Sư phụ!” Kỳ An ở phía sau kêu to, nhìn hắn vẫn đi ra không quay đầu lại, thở dài một tiếng,
“Hóa ra có chút tiếc nuối, đúng là cả đời không thể bù lại. Sư phụ, ta chỉ là làm sai một lần, người lại muốn cuộc sống sau này của ta mỗi lần đối mặt đều thấy áy náy!”
Cước bộ Hồ thái y chậm lại.
Kỳ An tiếp tục nói, “Mà thôi, mà thôi, nửa đời trôi qua, tuổi già sẽ nhanh đến. Nhiều nhất là về sau nén giận, ngoan ngoãn phục tùng, coi như là thiếu nợ hắn!”
Hồ thái y cũng từ từ quay lại, đứng trước mặt Kỳ An, râu vẫn còn run run, hiển nhiên là tức giận. Thở hổn hển một hồi, mới quát, “Ai nói ngươi thiếu nợ hắn? Ngươi không thiếu nợ ai hết, ai dám để ngươi oan ức?”
Rồi đẩy cửa đi vào, quay đầu bảo, “Ngươi còn không lại đây từ từ giảng cho lão phu?”
Kỳ An cười, giật nhẹ ống tay áo Hiên Viên Sam, “Để ta xuống!”
Hiên Viên Sam mơ hồ đặt Kỳ An lên giường, lại bị Hồ thái y đuổi ra ngoài.
“Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?” Hiên Viên Sam hỏi Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ sờ sờ mũi, quay đầu hỏi Trường Khanh bên cạnh, “Bọn họ làm cái quỷ gì trong đó vậy?”
Trường Khanh liếc hắn một cái, “Tiểu thư đang nói chuyện, Hồ thái y đang nghe!”
Khinh Ngũ nhất thời ૮ɦếƭ đứng.
Trong lúc đó, Hồ thái y tiếp tục xem mạch Kỳ An, xác nhận rồi lại xác nhận, mới nói, “Ngươi khẳng định không sao?”
Kỳ An cười, vỗ về bụng, “Cục cưng chưa thành hình, sinh chung sẽ không bám vào, lại cùng cốt nhục với hắn, lúc này dẫn sinh chung trong cơ thể hắn ra là tốt nhất.”
Hồ thái y thở dài, “Thân thể ngươi vốn khỏe mạnh, cũng không có gì đáng lo, nhưng trải qua chuyện hôm qua, thai vị sai lệch, có chút hung hiểm.”
Kỳ An lắc đầu, “Không sao. Chúng ta phong bế huyệt trên tay, tự nhiên sẽ không ảnh hưởng đến cục cưng.”
“Vậy còn ngươi, dẫn sinh chung sẽ chịu đau đớn toàn tâm, ngươi có thể chịu được, giữ cho lòng thanh tĩnh? Nhất là lúc này ngươi đang mang thai, sẽ yếu đi.”
Kỳ An cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm, “Ta chịu được.”
“Tiểu Thất, ngươi cũng biết, nếu ngươi bị động, chẳng những không dẫn sinh chung ra được mà còn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”
Kỳ An xiết chặt tay, “Sư phụ, ta từng chịu đau thương hơn thế này nhiều, ta đương nhiên chịu được.”
Ánh mắt Hồ thái y ngưng trụ.
Kỳ An nhìn đầu Ng'n t đã trắng bệch, “Sư phụ, ta chịu được.”
Nàng đương nhiên chịu được đau đớn, cho dù đau tới khắc cốt, nàng vẫn có thể mỉm cười.
“Hiên Viên Sam, chỉ mong hắn đáng giá để ngươi làm thế!” Tay Hồ thái y chậm rãi chụp lên đầu nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc