Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 29

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Mạc Nhược rốt cục hồi kinh, vẻ mặt ngưng trọng;
Tiêu Lục cũng hồi kinh, đi theo Linh Chiêu công chúa;
Nghe nói ở võ lâm đại hội, Trác Niệm Thu cũng không đạt được mục đích trở thành minh chủ.
Đào Hoa công tử của Đào Hoa ổ ngang trời xuất thế, hồng y như hỏa, đóa đóa hoa đào tung bay dưới sự chỉ huy của hắn, mỹ lệ kinh người nhưng cũng có thể đoạt mạng trong nháy mắt.
Giang hồ đồn đại, Đào Hoa công tử thân có bệnh hiểm nghèo nên mới bị sư huynh nhiều năm bảo hộ trong Đào Hoa cốc, hiện giờ gặp, lại là một thiếu niên tiên y nộ mã, tư thế oai hùng, nào có nửa phần bệnh tật?
Vì thế, phỏng đoán là Đào Hoa công tử ẩn trong Đào Hoa cốc là vì tu luyện tuyệt thế võ công, hiện giờ đại thành mới xuất hiện.
Đào Hoa công tử và nhị hoàng tử Hiên Viên Cực vừa gặp đã như quen biết từ lâu, không câu nệ thân phận địa vị, cùng nâng cốc vui vẻ.
Một loạt sự kiện, đều là hoàn thành một đoạn truyền kỳ về Đào Hoa công tử.
“Tiểu Thất, ngươi không nên đi.” Lúc Mạc Nhược nói những lời này, Hiên Viên Sam đang nắm chặt tay Kỳ An, không khí có vài phần lạnh lẽo.
Hiên Viên Sam đứng dậy, kéo Kỳ An đi ra ngoài, khoa tay một chút với Khinh Ngũ, “Nói với bọn họ, việc này không liên quan tới Kỳ An.”
Hắn không muốn nàng bị cuốn vào chuyện thị phi đó, cũng không muốn nàng và người kia có thêm chút quan hệ nào. Hắn chi muốn nữ tử hẳn yêu sẽ vĩnh viễn sống thoải mái thế này.
Có những điều, nàng chưa từng nói, nhưng hắn lại biết, cho dù không phải tình yêu, nhưng người kia nhất định đã từng chạm tới đáy lòng nàng.
Hắn làm việc sai trái, nàng rõ ràng là thương tâm nhưng không ghét hắn; nàng rõ ràng là sợ đau nhưng lại vì trị bệnh cho hắn mà cắn răng chịu đựng, lại còn khóc vì hắn; nàng nhớ Lãng nhi nhưng lại nguyện ý mạo hiểm ở lại Đào Hoa cốc cùng hắn, chờ hai mắt hắn bình phục.
Hắn nắm chặt tay nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt sáng trong, “Đừng nghĩ nhiều quá!”
Hắn không đáp lời, chỉ kéo nàng lại ôm, nhẹ nhàng thở dài.
Tiêu Lục sau khi hồi kinh ở trong nhà của Tống Quý ngày trước. Kỳ An để Trường Lan đến tới sắp xếp dọn dẹp.
“Như vậy có được không?” Kỳ An hỏi Trường Khanh, dùng tình cảm sâu đậm như vậy đối mặt với người quen xa lạ kia?
“Tỷ tỷ muốn đi.” Trường Khanh chỉ đáp lại một câu như vậy.
Kỳ An suy nghĩ một hồi mới nghiêng đầu hỏi, “Ngươi có thấy đau lòng không?”
Trường Khanh vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trước ánh nhìn chăm chú của nàng lại có chút không tự nhiên cúi đầu, “Tỷ tỷ và tiểu thư đều có thể đi làm những chuyện mà các ngươi muốn, Trường Khanh sẽ vĩnh viễn bảo vệ các ngươi.”
Có những người, sẽ không nói năng hùng hồn, cũng sẽ không chỉ tay lên trời mà thề thốt, chỉ có bình thường một câu như vậy lại khiến cho người khác cảm thấy được chân thật.
Chân thật đến mức làm người ta muốn khóc.
Kỳ An đương nhiên không khóc, nàng chỉ nhắm hai mắt lại, rồi ngồi xổm xuống, nắn nắn gương mặt tròn trịa của Lãng nhi, “Lãng nhi rất thích Trường Khanh thúc thúc đúng không?”
Lãng nhi nhu thuận gật đầu, đi tới trước mặt Trường Khanh, cố gắng kéo Trường Khanh cúi xuống, hôn chụt lên má hắn một cái, “Lãng nhi và nương giống nhau, đều thích nhất là Trường Khanh thúc thúc.”
Mặt Trường Khanh hơi đỏ lên, hắn đưa một tay ôm Lãng nhi lên, tung Lãng nhi lên cao làm Lãng nhi thích thú cười khanh khách.
Tiêu Lục vẫn canh cánh trong lòng việc Kỳ An ở trong biệt uyển vương phủ.
Từ ngày hồi kinh hắn vẫn sầm sì nét mặt, không thể buông lời nặng nề với tiểu Thất cho nên hắn chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Hiên Viên Sam.
Hiên Viên Sam thản nhiên coi như không thấy, dù sao đối với ánh mắt nhìn của người khác, hắn đã sớm tôi luyện tới quen rồi.
“Tiểu Thất, nghe lời Lục ca, về nhà đi! Hiện giờ ngươi ở vương phủ là danh bất chính, ngôn bất thuận a! Miệng lưỡi thế nhân đáng sợ lắm đó.” Tiêu Lục khuyên giải.
Kỳ An thực ra không để ý, “Lục ca, nếu ta để ý tới miệng lưỡi người đời, ta đã không sống được tới giờ.” Nàng nói nói cười cười cũng không giấu được vẻ chua sót chợt hiện lên trong mắt.
Tiêu Lục nhìn nàng, “Tiểu Thất, Linh Chiêu nói cho ta biết Lạc Hoài Lễ đã phụ ngươi, trước kia ngươi đã phải chịu ủy khuất, giờ Lục ca đã trở về, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Trên trời, mây trắng lững lờ trôi. Sau giờ ngọ, gió hiu hiu thổi, thực làm người ta muốn ngủ.
Kỳ An khép hờ mắt, “Lục ca, chờ đến lúc ngươi khôi phục trí nhớ, ngươi hãy giúp ta đòi lại công bằng.”
Tiêu Lục trầm mặc một lúc lâu mới hỏi nàng, “Nếu không khôi phục trí nhớ, ta sẽ không thể bảo vệ tiểu Thất sao?”
Kỳ An lắc đầu, “Không khôi phục trí nhớ, Lục ca sẽ không dùng đúng cách của mình.”
Hiện giờ, hắn chỉ là Lục ca mà không phải tiểu ca.
Sai một chữ, cách biệt một trời.
Lần này Tiêu Lục hồi kinh, Hoàng thượng tự nhiên muốn xác nhận chuyện xảy ra với hắn, lại tiếc nuối võ công của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên tạm chưa phục chức cho hắn, chỉ có ban thưởng vô số, muốn hắn tu dưỡng thật tốt.
Mặt khác, đối với việc Linh Chiêu công chúa và Tiêu Lục qua lại, Hoàng thượng cũng chưa ngăn trở.
Hắn chỉ cười đến tang thương, chung quy, hắn và nàng, vẫn không phải là hoàn toàn không có chút quan hệ!
Thân thể Lạc Anh dần dần tốt lên, da dẻ cũng hồng hào lên rất nhiều, hai mắt lúc nhìn thấy Lãng nhi thì sáng rỡ.
Cho nên dù Kỳ An không thích tới Lạc phủ, lúc Lạc Anh muốn gặp Lãng nhi, nàng vẫn để Trường Khanh đưa Lãng nhi tới.
Sau khi Trường Khanh ôm Lãng nhi vào Lạc phủ, dọc đường chỉ hờ hững đáp lại những lời hỏi thăm của những người trong phủ.
Lãng nhi ôm cổ hắn, khẽ nói vào tai hắn, “Trường Khanh thúc thúc, người khác hỏi thăm thì ngươi phải đáp lễ. Ngươi không hiểu lễ phép, nương sẽ tức giận.”
Trường Khanh nhìn vẻ nghiêm túc của Lãng nhi, mặt trở nên cứng đờ, rốt cục gặp ai cũng gật gật đầu.
Lãng nhi kinh ngạc nhìn hắn một hồi, lại bắt chước thở dài như người lớn, “Không có biểu tình gì còn hơn là không hề động đậy a!”
“Lãng nhi!” Mới đi đến cửa nội viện, Lạc Anh liền từ bên trong chạy ra đón, trực tiếp bế Lãng nhi từ trong lòng Trường Khanh.
“Ông nội!” Lãng nhi cũng ngọt ngào kêu một tiếng, lòng Lạc Anh bỗng nắng xuân ấm áp.
Trên bàn đã bày biện đầy các món ăn. Lãng nhi ngồi trong lòng Lạc Anh ăn ngon lành.
Kim Vân ngồi một bên nhìn, miệng tủm tỉm cười, khóe mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Hài tử này chính là trưởng tôn của Lạc gia nàng, lại mang họ người khác, kêu một người khác nữa là cha, làm cho mỗi lần nàng nhìn thấy thực đau lòng.
Nếu như lúc trước, nếu như lúc trước…
Mối khi nhớ tới đều đau không thể thở nổi. Nàng cũng là nữ nhân, nàng không biết năm đó tiểu Thất mang thai rời đi có thể mang theo bao nhiêu tuyệt vọng? Nàng kỳ thật không phải không thương tiểu Thất, chỉ là đáy lòng vẫn vướng vất một chút không cam nên không cần hỏi nguyên do đã vội vàng trách tội.
Nếu như nàng nghĩ kỹ hơn, sự tình sẽ không đến mức không thể vãn hồi như thế này.
Nếu như lúc trước nàng lấy thân phận trưởng bối ra khuyên giải thì mấy năm sau này cũng không phải bất lực trơ mắt nhìn nhi tử chịu dày vò.
Lạc Anh cũng không nói nàng một câu, thậm chí cũng không hỏi Lạc Hoài Lễ hay Long Liên một tiếng.
Hắn giống như hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này, dường như chẳng quan tâm!
Lúc ấy, hắn chỉ đứng trước Đông viện đã bị phá hủy đúng một đêm.
Nàng cũng đứng một đêm cùng hắn, Hoài Lễ và Long Liên quỳ một đêm sau lưng hắn.
Lúc bình minh, hắn chậm rãi xoay người lại, trong mắt đỏ tơ máu, nhìn thấy bọn họ, bỗng nhiên cười rộ lên nghe như thoải mái lại như bi thương, “Hôm nay mới biết, nàng là nữ tử kiêu ngạo tuyệt quyết cỡ nào!”
Nàng như thế, nữ nhi của nàng cũng như thế.
Hắn bỏ lỡ, con hắn cũng bỏ qua.
“Ông nội, nương nói người cần phải đi bộ nhiều một chút, còn có, mỗi ngày phải cười nhiều một chút…”
Lãng nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên dặn dò.
Lạc Anh hiền lành cười, liên tục gần đầu, “Lãng nhi nói gì ông nội cũng nghe theo. Lãng nhi đi bộ cùng ông nội nhé?”
Lãng nhi gật đầu, nhảy từ trên đùi hắn xuống, kéo kéo tay hắn, “Được, ông nội nhanh lên!”
Lạc Anh cầm tay Lãng nhi, lại bỗng nhiên dừng bước, kéo tay hắn lại gần, thấy trên ngón tay nhỏ bé có một vết thương đã đóng vảy, mặt lập tức biến sắc, “Lãng nhi, làm sao thế này?”
Lạc Anh vội vàng ngồi xổm xuống, Kim Vân và Lạc Hoài Lễ cũng vội vàng chạy lại.
Long Liên vừa động, lại chợt ngừng lại, chỉ khó khăn đứng một chỗ, nước mắt tràn mi, chỉ vì Trường Khanh đã ấn chuôi kiếm, cố ý hoặc vô tình đứng chắn trước mặt nàng.
Lãng nhi vội rút tay về, “Không sao, không sao!”
Lạc Hoài Lễ kéo tay hắn lại, cau mày nhìn một hồi mới nói, “Là do luyện bắn tên gây ra.”
Kim Vân đau lòng rơi nước mắt, “Ngươi còn nhỏ như vậy mà nương ngươi đã bắt ngươi học cái đó rồi sao? Hài tử đáng thương.”
“Không phải!” Lãng nhi vội vàng phản bác, há miệng ra rồi lại nhịn xuống, lắc lắc tay Lạc Anh, “Ông nội, người không phải muốn tản bộ sao? Sao còn không đi?”
Lạc Anh nhìn hắn, lại nhìn Lạc Hoài Lễ, nói, “Bây giờ đi, nào, ông nội và Lãng nhi cùng tản bộ nào.”
Kim Vân đứng dậy định theo sau, lại bị Lạc Hoài Lễ giữ lại.
Hắn chậm rãi lắc đầu, khóe miệng tràn đầy tự giễu, “Nương, người không thấy sao? Lãng nhi không muốn nói chuyện với chúng ta!”
Long Liên nghe vậy thì che miệng lại, khẽ kêu lên, “Tướng công, tỷ tỷ sao có thể đối xử với chàng như vậy?”
Nàng chạy tới bên người Lạc Hoài Lễ, nói với Lãng nhi, “Lãng nhi, sao ngươi lại cư xử như vậy với nãi nãi và cha ngươi? Như vậy là không lễ phép, nương ngươi không nói cho ngươi biết sao?
Lãng nhi ngừng bước, quay đầu nhìn nàng.
“Còn nữa,” nàng hít một hơi, “Muốn trách thì trách Liên di, là do Liên di không cẩn thận nên mới hại nương Lãng nhi phải rời nhà nhiều năm như vậy. Lãng nhi, nương ngươi có phải là vẫn còn giận ta? Đều là Liên di không tốt, Lãng nhi đừng trách nãi nãi và cha được không?”
Lãng nhi nghi hoặc cau mày, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, “Vì sao nương phải giận dữ với ngươi?”
Long Liên sửng sốt, chỉ vào chính mình hỏi, “Nương ngươi chưa nói gì với ngươi về ta?”
Lãng nhi lắc đầu, “Nương và ngươi có quan hệ gì? Tại sao nương lại phải nói tới ngươi?”
Sắc mặt Long Liên trắng bệch, phải nắm chặt cánh tay Lạc Hoài Lễ mới có thể không bị ngã.
Thế này là sao? Nàng luôn vướng bận Tiêu Thất nhiều năm như vậy, nàng ta lại không hề nhắc tới nàng?
“Nương ngươi thật sự chưa từng nói về ta?”
Lãng nhi lơ đễnh lắc đầu, “Nương cả ngày bận việc, không có thời gian quan tâm chuyện nhà người khác.”
Nhìn sang Lạc Hoài Lễ và Kim Vân, Lãng nhi tiếp tục nói, “Nhà người khác đều có cha, cho nên Lãng nhi cũng muốn có cha. Nhưng Lãng nhi đã tự mình tìm lấy một người, không muốn tìm thêm nữa. Nhà người khác đều không có hai cha, Lãng nhi đương nhiên cũng chỉ có thể có một. Còn nãi nãi ư? Không phải ai cũng có nãi nãi, cho nên Lãng nhi cũng có thể không có.”
Trường Khanh cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, kỳ thật tiểu thiếu gia đến Lạc phủ đi dạo cũng là rất tốt.
Từ sau khi vào thành, hiếm lắm mới có lúc Lãng nhi không ở cạnh bên người, Kỳ An rốt cục nhớ ra nàng có thể tận hứng đi dạo phố.
Nhưng mà, cái gì cũng có nhưng mà. Trường Lan đang ở bên Tiêu Lục, Trường Khanh đưa Lãng nhi tới Lạc phủ, Phượng Định đi cùng Hiên Viên Sam vào cung, lúc Kỳ An muốn xuất môn thì quản gia vương phủ nước mắt lưng tròng nhìn nàng, bộ dáng khổ sở.
Kỳ An thừa nhận là nàng mềm lòng, vì thế hai người mới đứng ở cửa giằng co khôn dứt.
Kỳ An không thể làm như không thấy bộ dạng khó xử của lão nhân gia này.
Quản gia thì trong lòng âm thầm kêu khổ, địa vị của tiểu thư ở trong lòng Vương gia bọn họ đều rõ ràng.
Tuy rằng Vương gia đã phân phó không được can thiệp vào việc của tiểu thư, nhưng hôm nay tất cả các vị hộ vệ đều không có mặt, vạn nhất tiểu thư có gì bất trắc, hắn làm sao có thể sống nổi.
Lúc Mạc Nhược tới, thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ thì ngạc nhiên nói, “Tiểu Thất, ngươi và Ly quản gia đang đọ nhãn lực sao?”
“Mạc đại ca!” Hai mắt Kỳ An sáng ngời, kêu to một tiếng, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, “Đi dạo phố với ta!”
Mạc Nhược nhướng mi, “Vương gia cấm ngươi sao?”
Kỳ An không để ý lời trêu chọc của hắn, chỉ cười cười lấy lòng với Ly quản gia, “Ly thúc, giờ ta có thể ra ngoài chưa?”
Ly quản gia như trút được gánh nặng, vẻ mặt tươi cười, “Tiểu thư và Mạc Nhược đại nhân ra ngoài, không thể tốt hơn.”
Đúng là không thể tốt hơn. Mạc Nhược võ nghệ không thấp, quan trọng hơn là hắn đối với tiểu thư giống như với muội muội ruột thịt, sẽ không làm cho Vương gia không vui.
Phố xá sầm uất, người đến người đi náo nhiệt.
Mạc Nhược thấy tâm tình Kỳ An vui vẻ, không khỏi bật cười, “Tiểu Thất, ngươi chỉ cần nói một tiếng muốn đi dạo phố, vị Vương gia kia của ngươi sẽ cùng ngươi đi từ hừng đông tới tối mịt.”
Kỳ An quay đầu nhìn hắn, lắc đầu thở dài, “Hắn không thích đi dạo phố!”
Mạc Nhược liếc nhìn nàng đầy thâm ý, “Hắn không muốn đi cùng ngươi?”
“Không phải!” Kỳ An nghĩ nghĩ, “Hắn tất nhiên là nguyện ý đi cùng ta, chẳng qua là hình như hắn không quen chỗ đông người, tuy rằng mặt ngoài vẫn mang bộ dáng tự nhiên tao nhã.”
Trong lòng nàng chậm rãi dâng lên vài tia đau lòng, nam tử kia đã từng chịu tịch mịch lâu rồi.
Mạc Nhược không nói gì, cứ thế đi về phía trước một hồi lâu mới mở miệng, “Sao tiểu Thất biết Vương gia không quen chỗ đông người mà không phải là lãnh tình cao ngạo?”
Kỳ An chớp mắt, “Nếu ta nói đơn giản là ta biết, Mạc đại ca có tiếp tục hỏi tới không?”
Mạc Nhược cười không đáp, nhìn Kỳ An vui vẻ chạy từ cửa hàng nọ sang cửa hàng kia.
“Tiểu Thất, đối với ngươi mà nói, Chiến Liệt quan trọng đến mức nào?” Lúc ăn trưa, Mạc Nhược thình lình hỏi.
Kỳ An sửng sốt, đồ ăn vừa được gắp lên lại rơi xuống.
Mạc Nhược làm như không thấy, nhẹ nhàng gắp đồ ăn nàng làm rơi xuống, đặt vào bát mình, chậm rãi hỏi, “Liệu có quan trọng hơn so với thái tử và ta?”
Kỳ An giương mắt nhìn hắn, “Mạc đại ca, ngươi muốn nói gì vậy?”
Mạc Nhược khoan thai uống một ngụm trà, “Chẳng qua là muốn nói cho ngươi biết, Chiến Liệt và chúng ta, không phải ta ૮ɦếƭ thì là hắn vong.”
Trong lòng chấn động, Kỳ An vụt đứng dậy.
Sắc mặt Mạc Nhược khẽ biến, cũng chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, “Tiểu Thất, ta muốn đáp án chính xác.”
Trong phút chốc, đầu óc nàng nhoáng động. Thiếu niên hồng y như máu ấy là thiếu niên đứng giữa rừng đào hoa mỉm cười gọi “Kỳ An, Kỳ An!”.
Tiếng gọi mang theo tin cậy đó giống như còn vang vọng bên tai, làm sao nàng có thể tưởng tượng hắn chìm trong máu tươi, hai mắt nhắm lại, không thể mở ra?
Đó là người, vào lúc nàng tuyệt vọng, ở trong thân phận Kỳ An, vẫn nguyện ý thả tâm tin tưởng.
Đó là người, sau khi nàng bị vứt bỏ, đã nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng.
Lúc đó, nàng dù không tin Hiên Viên Sam vương gia kia, lại tin hắn.
Đơn giản là khi đó, đôi mắt hắn trong suốt như nước, không vướng bận thế sự.
Cho dù nàng biết mọi thứ đều thay đổi, hắn cũng sẽ thay đổi nhưng vẫn muốn tin tưởng vào thời khắc ấm áp kia.
“Tại sao?” thanh âm nàng có chút run rẩy.
Mạc Nhược không trả lời nàng, chỉ hơi nhếch môi, “Ta đã hiểu.”
Xoay người liền bước qua người nàng, Kỳ An quýnh lên, vội vàng kéo hắn, “Mạc đại ca, ngươi đừng hiểu lầm. Ta đúng là đau lòng, nhưng đương nhiên ngươi quan trọng hơn. Chỉ là, ngươi ở địa vị cao, lại tuyệt đỉnh thông minh, nếu hắn cùng ngươi đối nghịch, làm sao có phần thắng?”
Mạc Nhược nhắm mắt, đưa tay sờ sờ đầu nàng, “Tiểu Thất, ngươi phải thương tâm rồi, Đào Hoa cốc thuộc thế lực của nhị hoàng tử.”
“Làm sao có thể?” Kỳ An cầm ống tay áo hắn kéo qua kéo lại, “Hắn ở trong Đào Hoa cốc, cái gì cũng không biết không hiểu.”
“Hắn không cần hiểu, hắn chỉ cần có một thân thủ tốt là đủ rồi. Đào Hoa cốc chủ Chiến Thanh xuất quỷ nhập thần, lòng dạ thâm sâu, chỉ cần có Chiến Thanh, tác dụng của Chiến Liệt sẽ được phát huy tối đa.”
Kỳ An run rẩy, vết sẹo đã sớm khép miệng lại ẩn ẩn đau.
Có lẽ, nàng không nên chữa khỏi cho hắn. Nếu như mắt hắn không thể nhìn, có phải là vẫn đang sống một cuộc sống vô tranh trong Đào Hoa cốc?
Nếu như hắn vì rời khỏi thế giới đó mà thật sự mất mạng, nàng thật khó chấp nhận.
“Tiểu Thất, ngươi sẽ sớm gặp hắn ở kinh thành. Ngươi nên sớm nghĩ sẽ phải làm gì.” Mạc Nhược nói.
Mặc kệ làm gì, đều là sai!
Kỳ An không trả lời nhưng cũng không còn hứng thú dạo phố.
“Cẩn thận!” Mạc Nhược lại một lần kéo tiểu Thất tránh bị người khác ᴆụng, thở dài, “Được rồi, tiểu Thất, không làm khó ngươi. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần tránh sau lưng Mạc đại ca là được. Bất kể giữa chúng ta xảy ra chuyện gì đều không can hệ tới ngươi. Ta giờ nói cho ngươi biết chẳng qua là muốn ngươi có chút chuẩn bị tâm lý mà thôi.”
Kỳ An an tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau mới nói, “Mạc đại ca, ca ca ta nhất định hy vọng ngươi còn sống khỏe mạnh.”
Mạc Nhược nở nụ cười thoải mái, “Ta biết, cho nên ta nhất định sẽ như thế.”
Người trên phố bỗng nhiên đông hơn, Mạc Nhược nhăn mày, “Sao hôm nay lại náo nhiệt khác thường như vậy?”
“Ngươi không biết sao? Hôm nay là ngày đầu tiên các tú nữ đến kinh thành. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể ngắm vài lượt mỹ nữ đó!” Bên cạnh đã có người nghe thấy câu hỏi của hắn, nhiệt tình trả lời.
“Tú nữ?” Mạc Nhược cười rộ lên, “Đúng là đã quên!”
“Tiểu Thất?” Hắn đột nhiên kêu lên.
“Gì vậy?” Kỳ An có dự cảm không tốt.
“Tình địch của ngươi xuất hiện rồi?”
Kỳ An đầu óc mê muội nhìn hắn.
Mạc Nhược dương dương tự đắc cười, “Chất nữ của Quý thái phi lần này đã ở trong hậu tuyển chi liệt. Tuy nhiên, vị trí hoàng hậu dĩ nhiên vô vọng, Hoàng thượng cũng không phải người đẹp vong quốc, Quý thái phi liền coi trọng Vương gia nhà ngươi. Dù sao cũng là vương phi của nhất đẳng thân vương, thân phận cực kỳ hiển hách, huống chi Vương gia còn có đất phong vô cùng rộng lớn.”
Kỳ An không khỏi giật nhẹ khóe miệng, rốt cục nàng cũng hiểu vị thái phi nương nương kia tại sao lại không thích nàng như thế.
Đường tình duyên của nàng đúng là trắc trở à nha!
“Tiểu thư!” trang phục của thị vệ vương phủ nổi bật giữa đám người, mà lại đi thành một đoàn nữa.
Hôm nay thực là nhiều kinh hỉ nha, Kỳ An phất phất tay với bọn họ.
“Tiểu thư!” những người mới tới đều quỳ xuống, “Tiểu thế tử đã xảy ra chuyện”
Dọc đường đi, những người bên cạnh nói gì Kỳ An cũng không nghe nổi một câu, chỉ nắm chặt tay, móng tay cơ hồ đâm rách da thịt.
Nếu như Lãng nhi thật sự có chuyện gì, nàng cũng không muốn sống nữa, mà những kẻ hại Lãng nhi cũng sẽ không thể chạy thoát, nàng sẽ cho bọn chúng cùng xuống địa phủ hầu hạ Lãng nhi.
“Lãng nhi!” Trong phòng đang đứng lố nhố rất nhiều người, Kỳ An không để ý, chỉ đẩy mọi người ra, lập tức chạy tới bên giường.
“Nương!” Lãng nhi đang ngồi trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vừa thấy nàng thì “Oa!” một tiếng, khóc lớn lên.
Hắn vừa khóc, nước mắt nàng cũng không kìm được. Kỳ An vừa khóc vừa xem xét toàn thân hắn, “Lãng nhi, làm sao vậy? Đừng sợ, nương ở đây.”
“Nương! Nương!” Lãng nhi không nói gì khác chỉ gọi nàng, thân hình bé bỏng run lên trong lòng nàng.
“Được rồi, có nương ở đây!” Nàng xem xét một lượt, thấy không có gì không ổn mới thả lỏng tâm tình, ôm hắn vào иgự¢, nhẹ giọng dỗ dành.
Nước mắt trên mặt được người nhẹ nhàng lau đi, Kỳ An ngước mắt nhìn Hiên Viên Sam, nước mắt lại không kìm được trào ra.
“Không sao! Không sao!” Hiên Viên Sam an ủi.
Sắc mặt hắn cũng không tốt, tóc tai hỗn loạn, đầu ngón tay lành lạnh, rõ ràng là cũng vừa vội vàng chạy tới.
Nửa ngày sau, tiếng khóc của Lãng nhi mới dần nhỏ đi, Kỳ An vỗ nhẹ gương mặt hắn, đặt hắn vào trong chăn, “Ngoan, nằm trong chăn cho ấm!”
Lãng nhi ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay nàng, “Nương ở cùng Lãng nhi.”
“Được!” nàng cười với hắn, “Nhưng chờ nương hỏi rõ ràng mọi chuyện đã.”
Nàng xoay người lại, liếc mắt đã thấy Trường Khanh đang quỳ trên mặt đất.
Không đợi nàng mở miệng, Long Liên đã khóc nức nở nói, “Tỷ tỷ, đều do Liên nhi không tốt…”
“Câm miệng!” Kỳ An không nhìn tới nàng ta, trực tiếp nói với Trường Khanh, “Trường Khanh, ngươi nói đi.”
Long Liên còn chưa nói xong, nước mắt vẫn còn đang rơi dang dở đã bị một câu của Kỳ An chặn đứng.
Trường Khanh quỳ thẳng trên đất, bàn tay đặt trên thân kiếm nổi gân xanh, “Tiểu thiếu gia và Lạc thượng thư chơi thả diều, vô ý làm rơi diều ra ngoài phủ, tiểu thiếu gia đang chơi vui nên muốn ta thi triển khinh công đi tìm. Sau khi ta nhảy ra ngoài tường thì thượng thư đại nhân bỗng ho khan không ngừng, Lạc tướng quân và lão phu nhân vội vàng dìu lão tướng quân đi uống thuốc, Liên phu nhân dẫn tiểu thiếu gia theo sau. Lúc Trường Khanh trở về thì thấy tiểu thiếu gia đang vùng vẫy trong hồ, Phương Phỉ và một người nữa đang luống cuống tay chân tìm cách cứu hắn."
Kỳ An nắm chặt tay, thật lâu sau mới buông ra, quay đầu lại nhìn Lãng nhi, ôn nhu nói, “Sao Lãng nhi lại rơi vào trong hồ?”
Lãng nhi mếu máo, “Lãng nhi cũng không biết, lúc đi tới bên hồ còn không biết tại sao bị trượt chân đã rơi xuống nước. Lãng nhi mở miệng muốn kêu lên thì nước tràn vào miệng, sau đó có rất nhiều cánh tay vươn ra, nhưng Lãng nhi lại thấy thân hình ngày càng nặng, chìm vào nước không ra được. Ô! Nương, Lãng nhi rất sợ!”
Nước mắt tuôn ròng ròng xuống má. Kỳ An đau lòng, vội dỗ, “Không sợ! Không sợ! Lãng nhi hiện giờ rất tốt, nương cũng ở trong này mà!”
Lãng nhi sụt sịt, hai tay kéo nàng, “Ân, nương ở đây Lãng nhi sẽ không sợ.”
“Bùm!” một tiếng, là Long Liên quỳ xuống, “Tỷ tỷ, đều là Long Liên không cẩn thận…”
“Ngươi câm miệng!” Kỳ An bỗng nhiên đứng dậy, đi tới phía nàng, nâng tay liền cho nàng một cái tát.
Hành động này đều nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Long Liên cũng sững sờ tại chỗ, một bên mặt nhanh chóng sưng đỏ.
“Đừng gọi ta tỷ tỷ, Long Liên, mỗi lần ngươi gọi ta là tỷ tỷ đều làm cho ta kinh hãi rợn người.”
“Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ đi lên vài bước, tựa hồ muốn nói gì.
Tiểu Thất quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, “Lạc Hoài Lễ ngươi cũng câm miệng. Ngươi là tên hỗn đản cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phân biệt được, có tư cách gì mà mở miệng?”
“Tướng công!” Long Liên kinh hô một tiếng, lại nước mắt ròng ròng nhìn về phía hắn, “Tỷ tỷ, đều là lỗi của Liên nhi, ngươi không nên trách tướng công.”
“Đủ rồi! Long Liên, ngươi đừng có giả bộ nhu nhược đáng thương nữa. Ta còn không biết ngươi sao? Yếu đuối gì chứ? Ngươi so với ai cũng đều dũng cảm kiên cường hơn. Hài tử của ta đứt một sợi tóc ta cũng đau lòng nửa ngày, làm gì có chỗ cho ngươi xen vào?”
“Long Liên, ngươi cũng đừng vất vả giả vờ nữa. Bộ dạng giả mù sa mưa gọi tỷ tỷ của ngươi làm ta vừa nghe đã thấy ác mộng, ta không có phúc khí có ngươi làm muội muội. Ngươi cũng không cần nghĩ trò làm loạn. Tướng công ngươi, ngươi xem trọng. Ta từ ngày bước ra cửa Lạc phủ đã không tính sẽ trở về. Hừ, nói ngươi thân thể đáng thương, yếu đuối nhu nhược sao? Nam nhân mắt mù tai điếc đó ta cũng không cần. Mà ngươi, nữ tử tâm địa rắn rết thế này, mà bổn cô nương lại từng chia sẻ nam nhân với ngươi, nghĩ đến thật thấy xấu hổ.”
“Không phải, lần này không phải ta!” Long Liên quỳ trên đất, thanh âm run rẩy.
Kỳ An giật nhẹ khóe miệng, “Lần này đương nhiên không phải ngươi, lẽ nào ngươi nói là ngươi? Long Liên, ta thực khó hiểu, nha hoàn bên người ngươi hẳn là võ công không kém Trường Khanh đi, làm sao lại trơ mắt nhìn ngươi bị Trường Khanh đẩy xuống nước mà không ra tay cứu viện? Lần này lại nhiệt tình cứu Lãng nhi, lại là nửa ngày cũng không cứu được. Ngược lại, Trường Khanh vừa tới đã cứu được Lãng nhi lên? Ngươi đừng có nói với ta rằng võ công của nha hoàn ngươi tùy lúc mới phát huy được!”
Long Liên có chút tuyệt vọng há miệng ra, thân mình Lạc Hoài Lễ lung lay, suýt chút nữa ngã xuống, Mạc Nhược vội vàng đưa tay đỡ hắn.
“Ngươi đều đã biết, tại sao chưa bao giờ nói?” Thanh âm Long Liên nhỏ tựa như gió thoảng.
“Nói thì sao? Nơi nào có ngươi, ta đều không muốn ở. Nam nhân ngươi muốn, bổn cô nương không thèm ngó. Trường Khanh, ngươi để ý cho ta, về sau nếu nữ nhân này dám lại gần Lãng nhi nửa bước, ngươi không cần phải khách khí.”
“Dạ!” thanh âm Trường Khanh vang dội, nếu cẩn thận nghe còn có thể nghe được chút hân hoan.
“Quản gia, ngươi đuổi hết những người này ra đi, đừng để ta phải nhìn.”
“Dạ!” Quản gia sau một hồi khi*p sợ vì chưa từng thấy Kỳ An như vậy, rốt cục cũng tỉnh lại, vội vàng đáp.
Sau một lát, trong phòng chỉ còn lại Kỳ An và Lãng nhi.
Thấy Lãng nhi chăm chăm nhìn nàng, Kỳ An nuốt nuốt nước bọt, vuốt vuốt tóc rồi mới nhẹ giọng nói, “Nương ác quá làm Lãng nhi sợ phải không?”
Lãng nhi vụt nhảy dựng lên, vọt vào người nàng, thiếu chút nữa làm nàng ngã.
Nàng vội vàng ôm hắn, “Làm sao vậy?”
“Nương!” Lãng nhi cao hứng kêu to lên, dùng sức cọ đầu vào nàng, “Lãng nhi biết, nương tức giận là vì nương yêu Lãng nhi. Oa! Nương vừa rồi thật là anh khí.
——-
Bên ngoài vương phủ, Mạc Nhược rốt cục cũng phục hồi tinh thần, sờ sờ mũi, nói với ai đó, “Chúng ta bị đuổi ra ngoài còn chưa tính, nhưng mà Vương gia, quản gia của các ngươi sao cũng đuổi ngươi ra ngoài vậy?”
Rất nhanh, cửa vương phủ mở ra, Hiên Viên Sam trước bộ dạng cúi đầu khom lưng, liên tiếp lau mồ hôi của Ly quản gia, mặt không chút thay đổi đi vào.
Mạc Nhược cười thành tiếng, tiểu Thất ngẫu nhiên phát tác một lần, thật sự là uy lực kinh người a, ngay cả quản gia vương phủ cũng bị chấn kinh, đến cả Vương gia nhà mình cũng đem đuổi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc