Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 28

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

“Tiểu thư nhà ta đâu?” Trường Khanh không quanh co lòng vòng, đứng trong đại sảnh Lạc phủ, ngắn gọn hỏi Kim Vân.
Kim Vân kinh ngạc, “Trường Khanh, mấy ngày nay đều do Hồ thái y thay thuốc, tiểu Thất không tới.”
Trường Khanh nhếch miệng, “Lạc tướng quân đâu?”
Long Liên ngẩng mạnh đầu lên, “Tỷ tỷ và tướng công ở cùng một chỗ?”
Trường Khanh lạnh lùng nhìn lại, “Tiểu thư nhà ta không có muội muội, Liên phu nhân chớ gọi sai. Nếu Lạc tướng quân không ở đây, Trường Khanh cáo từ.”
“Trường Khanh!” Long Liên chạy lên vài bước thì Trường Khanh đã bước ra ngoài.
Tiểu thư không ở đây, Lạc phủ càng thêm làm cho người ta khó thở.
Đúng lúc đi tới cửa, gặp ngay Lạc Hoài Lễ. Mặt đối mặt.
Trường Khanh đưa tay, mũi kiếm lạnh lẽo vung lên, “Tiểu thư nhà ta đâu?”
Lạc Hoài Lễ bị bất ngờ, ngón tay đưa ra giữ lấy thân kiếm, hiển nhiên không kịp với tốc độ của Trường Khanh. Lúc thấy người đối diện là Trường Khanh, Lạc Hoài Lễ mới thấp giọng nói, “Trường Khanh?”
Sắc mặt Trường Khanh trầm mặc như mặt nước, cũng không nhiều lời, “Tiểu thư nhà ta đâu?”
“Tiểu Thất đã trở về rồi.” nhớ tới bóng dáng kia dần biến mất trong bóng tối, trong lòng hắn lại là đau.
Một âm thanh nhỏ vang lên, bảo kiếm vào vỏ, Trường Khanh cúi đầu bước đi.
“Trường Khanh, tiểu Thất…?” Lạc Hoài Lễ níu hắn.
Trường Khanh ngừng bước, cũng không xoay người lại, một lát mới nói, “Lạc tướng quân, tiểu thư nhà ta và ngài đã không còn quan hệ gì, thỉnh ngài chú ý xưng hô, đừng mang phiền toái tới cho tiểu thư. Còn nữa, hơn mười vạn người Tiêu gia quan tâm tiểu thư nhà ta là đủ rồi, không cần làm phiền tới tướng quân.”
Ngẫm lại, lại bổ sung, “Đúng rồi, phí chữa bệnh của tiểu thư nhà ta là vạn lượng bạc trắng, sau khi Lạc thượng thư sau khi khỏi bệnh thì đưa tới vương phủ, Trường Khanh cũng sẽ không qua đây để lấy.”
Cũng không quản Lạc Hoài Lễ phản ứng thế nào liền bước đi.
Hắn đi thực nhanh, nắm tay nắm chặt.
Chạy đi hơn mấy dặm mới thoáng bình ổn lại, “Chán ghét, chán ghét, chán ghét!” Trường Khanh vừa hét vừa lấy chân đá đám đá dưới đất ra xa.
Thật sự là khi thấy có chuyện dây dưa với đám người kia, hắn liền không nhịn được, tay chân ngứa ngáy.
—————
“Cha, khi nào nương mới trở về?” Lãng nhi đưa mắt ra ngoài trông ngóng.
Hiên Viên Sam cũng đầy mặt ưu tư nhìn về phía Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ di di bàn chân, “Vương gia, Khinh Vương vừa mới đi xem, phòng tiểu thư không có người, hơn nữa cửa trước cửa sau đều đã phân phó, chỉ cần nhìn thấy tiểu thư trở về lập tức đến bẩm báo vương gia.”
Trường Lan vuốt đầu Lãng nhi, “Tiểu thiếu gia ngoan, trước tiên ăn cái gì nhé?”
Lãng nhi kiên quyết, “Không, Lãng nhi phải đợi nương về mới ăn.”
Ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng vang lên, hai mắt Lãng nhi sáng lên, lập tức nhảy từ trên ghế xuống, “Nương?”
Người bước vào là quản gia, trên mặt lấm tấm mồ hôi, “Tiểu thư đã trở lại!”
Hiên Viên Sam đứng lên phóng đi.
“Vương gia, tiểu thư là từ cửa sau vào, đã trực tiếp về phòng rồi.” Hắn càng nói càng lớn tiếng, chỉ sợ người đang mải chạy kia sẽ không nghe thấy.
Lãng nhi kéo Trường Khanh chạy.
“Nương!” Hắn vừa chạy vừa gọi.
Kỳ An đương nhiên nghe thấy, “Lãng…!” theo thói quen định trả lời, nhưng vừa hé miệng liền đau tới mức hít thở không thông.
Lãng nhi cũng đã chạy vội tới ngoài phòng, đập cửa ầm ầm, “Nương!”
Kỳ An thở dài, tiểu tử kia lại ương bướng rồi.
Nàng soi gương, vén lại tóc, cẩn thận lấy tóc che cổ, lại vặn đèn nhỏ lại mới ra mở cửa.
“Nương!” Cửa vừa mở ra, Lãng nhi liền nhào vào.
Kỳ An ngồi xổm xuống ôm đầu hắn, hôn lên trán hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Nương, hôm nay Tiêu thúc thúc khen Lãng nhi học bắn tên rất tốt! Hắn nói Lãng nhi tiến bộ còn nhanh hơn cả một số thúc thúc và ca ca khác!” Lãng nhi đắc ý khoe, chờ mong nhìn nàng.
Hài tử, có lẽ đúng là di truyền gene của Tiêu gia đi, bất luận là võ công hay là bắn cung, đích thật là rất có thiên phú.
“Oa, lợi hại như vậy a!” Nàng phối hợp nói.
Lãng nhi chớp chớp mắt, lại đáng thương vươn đầu ngón tay ra, “Nương, nhưng đầu ngón tay của Lãng nhi bị thương rồi, đau quá!”
Kỳ An cả kinh, vội vàng cầm tay hắn lên xem, ngón tay trắng nõn nà đã đỏ ửng lên, lấm chấm có thể thấy được tơ máu, thoạt nhìn tâm nàng liền thấy đau.
“Trường Lan, mang thuốc đến!”
Lãng nhi vì thế mà cảm thấy mỹ mãn dựa vào иgự¢ Kỳ An, nhìn nương cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
“Nương, Lãng nhi còn chưa ăn cơm, đều tại nương, khuya như vậy còn không trở lại.” Thanh âm nho nhỏ trách cứ.
Ăn cơm? Giờ nàng cũng thực không có cách ăn cùng với hắn.
“Ân, tại nương. Giờ phạt nương ngồi bên cạnh nhìn Lãng nhi ăn.
Lúc này Hiên Viên Sam cũng đã đến nội viên, thấy vậy cũng không vội đi tới.
Chỉ có vẫy tay, một bóng đen liền xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn quay đầu nhìn sang Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ liền tiêu sái tiến đến trước mặt kẻ đang quỳ gối, “Dạ, đã xảy ra chuyện gì, mau kể lại, không được bỏ sót.”
“Lạc Hoài Lễ cùng tiểu thư ra phố, tới bờ sông, sau lại tới rừng cây, thoạt nhìn thì đều là những nơi hai người đã từng đến. Lạc tướng quân liên tục nói chuyện, tiểu thư từ đầu tới cuối lại không hề mở miệng.”
Hiên Viên Sam nghe, thần sắc khó đoán, một hồi lâu sau mới dương tay, Khinh Ngũ tiếp tục nói,
“Ngươi không rời đi lúc nào chứ?”
Dạ cúi đầu, “Không có.”
Thần sắc Hiên Viên Sam càng thêm nghiêm túc, “Sao nàng lại thay quần áo?”
Dạ ngẩng đầu lên, tựa hồ kinh ngạc làm sao Vương gia có thể chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này.
Hiên Viên Sam nhìn thấy hắn như vậy, gân xanh trên tay nổi lên. Dạ chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý đánh tới, “Bốp!” một cái tát liền giáng thẳng xuống mặt hắn, khóe miệng tràn ra một dòng đỏ sẫm.
Dạ vội vàng dập đầu, ngay cả thanh âm cũng phát run, “Vương gia!”
“!” Khinh Ngũ tự nhiên cũng cảm nhận được vương gia đang tức giận sôi trào, thanh âm cũng run rẩy.
“Dạ chỉ rời đi một lúc, bởi vì, bởi vì Lạc Hoài Lễ đột nhiên ôm tiểu thư, tiểu thư cũng không giãy dụa, Dạ thấy cử chỉ bọn họ thân mật, không tiện nhìn nên mới đi ra xa một chút.”
Hít vào một hơi, lại tiếp tục, “Ai ngờ chỉ trong chốc lát đã nghe Lạc Hoài Lễ kêu to tên tiểu thư rồi vội vã ôm tiểu thư vào phủ Hồ thái y.”
Mặt Hiên Viên Sam trắng bệch, đứng xa vài bước mà Khinh Ngũ vẫn cảm giác được lãnh ý.
Qua một hồi lâu, Hiên Viên Sam mới làm thủ thế với Khinh Ngũ,
Khinh Ngũ vội vàng hỏi, “Tiểu thư có bị thương ở đâu không?”
Dạ không dám ngẩng đầu lên “Lạc Hoài Lễ võ công không kém cho nên Dạ đi khá xa, nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng xem thần thái tiểu thư thì tựa hồ vẫn chưa bị thương.”
Khinh Ngũ nói, “Được rồi, đi xuống lĩnh phạt đi!”
Dạ thở nhẹ ra, “Dạ!”
May mắn chỉ là bị phạt, hắn còn tưởng rằng sau khi vương gia nghe những lời kia sẽ chém đầu hắn. Nhưng, chính vương gia đã phân phó, chỉ cần tiểu thư không gặp nguy hiểm, không được để tiểu thư biết sự tồn tại của bọn họ. Hắn cũng không dám tự tiện tiến lên ngăn cản tiểu thư và người khác thân mật a!
Tên Dạ ngu ngốc! Chỉ có Khinh Ngũ là đang mắng thầm trong lòng. Nếu là hắn, hắn đã không chỉ ngăn cản mà đã sớm giơ đao chém ૮ɦếƭ kẻ dám tranh đoạt người của Vương gia!
Ở trong một phòng khác, Kỳ An đang vất vả dỗ Lãng nhi ăn cơm.
Lãng nhi lại đang giận dỗi vì hôm nay nàng không kể chuyện cho hắn nghe.
Lúc bỏ đi hắn còn không quên dậm chân một cái, “Nương, Lãng nhi muốn sửa lại lời nói lúc trước. Lãng nhi không phải là không thích bọn họ, mà là chán ghét. Mỗi lần nương gặp những người đó xong đều sẽ không kể chuyện cho Lãng nhi, nay nương lại còn ít nói như vậy, Lãng nhi ghét bọn họ, rất ghét.”
Nói xong cũng không nhìn nàng, quay đầu bỏ chạy.
Kỳ An chỉ có thể cười khổ, Lạc Hoài Lễ xứng đáng bị Lãng nhi ghét!
Ánh mắt vừa chuyển, liền bắt gặp một người.
“Hiên Viên?” Nàng kêu lên một tiếng.
Hiên Viên Sam chậm rãi đi tới, dáng người cao ngất trong bóng tối lại càng thêm vẻ cao lớn.
Kỳ An nhìn hắn từng bước tới gần, cho tới khi hai người gần như chạm vào nhau.
Sau đó đưa tay ôm hắn, tựa đầu vào иgự¢ hắn, kêu lên một tiếng, “Hiên Viên!”
Tựa hồ một nháy mắt ngưng đọng, nhưng hai tay ấm áp liền lập tức ôm chặt nàng, mang theo khí tức quen thuộc.
Kỳ An yên lặng trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, chỉ cảm thấy tựa hồ không có gì phải lo lắng, chỉ cần có hắn là đủ. Nước mắt rơi xuống.
Cũng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác ướt ở иgự¢ lại khiến tâm hắn đau, cuối cùng cái gì cũng không thể hỏi, chỉ dùng bàn tay vỗ lưng nàng, như an ủi hài tử đang chịu ủy khuất.
Mãi đến khi nàng bình tĩnh trở lại, Hiên Viên Sam mới nhẹ nâng mặt nàng lên, hé miệng hỏi, “Hắn khi dễ?”
“Ân!” Kỳ An gật đầu, nước mắt lại tự nhiên chảy xuống, “Hắn điểm huyệt ta, tên hỗn đản, cho nên, cho nên ta không thể cử động.”
Hiên Viên Sam nhanh chóng hiểu ra, hơi thở trở nên gấp gáp, trong mắt ẩn hiện ngọn lửa.
Lạc Hoài Lễ, tốt lắm!
Nước mắt rơi xuống càng nhiều, Hiên Viên Sam cúi người xuống, kiên nhẫn hôn đi những giọt lệ trên mặt nàng, lâu sau mới ngẩng đầu lên, “Không sao là tốt rồi.”
Kỳ An lắc đầu, “Có sao!” Nàng vươn đầu lưỡi vốn đã được buôi thuốc nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu chảy ra, “Nhờ vậy hắn mới dừng tay.”
Hiên Viên Sam biến sắc mặt, tức giận, “Đồ ngốc! Về sau không được làm như vậy. Ta sợ sẽ mất ngươi.” Tuy rằng nàng cùng người khác thân mật sẽ làm hắn đau đến phát cuồng, nhưng còn hơn nỗi thống khổ khi mất đi nàng. So sánh hai cái, hắn nguyện ý để nàng bình an sống.
“Ta là đại phu mà, làm sao có chuyện được?”
Dù cho là đại phu, cũng có vạn nhất. Cái vạn nhất đó, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tự dưng thấy hoảng sợ ôm chặt lấy nàng. May mắn, nàng vẫn còn khỏe mạnh yên ổn trong lòng hắn.
“Kỳ An, ta rất vui.”
Kỳ An nhìn hắn không hiểu.
“Bởi vì ngươi nói cho ta biết.” Có phải đó là đại biểu của hoàn toàn tin tưởng?
Kỳ An cười, đầu lại dựa vào иgự¢ hắn, “Ta chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm ngươi cái gì. Tất cả về ta, tốt hay xấu đều xảy ra trước mặt ngươi, muốn chối bỏ cũng không được.”
“Hiên Viên, ta không muốn làm Lạc thúc thúc thương tâm, không muốn tổn hại tới thế lực của thái tử, cũng không muốn nhìn hắn ૮ɦếƭ. Lần này, vì hắn và Lãng nhi, vì cả quá khứ đó nữa, cho nên, ta muốn hòa với hắn, không ai nợ ai, không dây dưa tới hắn nữa, hiểu chưa?”
Hắn đương nhiên hiểu, nhưng là hiểu, không phải là đồng ý.
Không làm loạn lên không có nghĩa là hắn có thể sống vui vẻ.
Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng nghẹn họng, trân trối nhìn Hiên Viên Sam, hơn nửa ngày mới phát ra được thanh âm, “Hoàng đệ, ngươi, ngươi đang xem tú đồ tuyển?”
Hiên Viên Sam coi như không thấy hắn, khẽ gật đầu, tay vẫn lật lật xem từng trang.
Hoàng thượng càng thêm khi*p sợ. Hắn không nhìn lầm chứ? Con người này sao tự nhiên lại trở nên khác thường như thế? Trước đây đã nhiều lần đưa mỹ nữ tới phủ hắn, tuy không có bị hỏa thiêu nhưng đều là nguyên dạng bị đưa trở về, hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây sao?
Hoàng thượng cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, “Ngươi và tiểu Thất cãi nhau?”
Hiên Viên Sam nhìn hắn một cái như nhìn bức tượng rồi liền mặc kệ.
Hoàng thượng sờ sờ mũi, vẫy tay với Khinh Ngũ, “Vương gia nhà ngươi làm sao vậy?”
Khinh Ngũ cũng sờ sờ cái mũi, vẻ mặt đầy nghi hoặc lắc đầu.
Trong lòng lại đang âm thầm kêu khổ. Xong đời, nếu như bị tiểu thư biết, Vương gia sẽ ૮ɦếƭ thật sự thảm, đương nhiên, Khinh Ngũ hắn cũng sẽ thật thảm.
Chủ tử bị thảm, hạ nhân liệu có thể yên lành sống qua ngày sao?
Lại là một hồi yên tĩnh. Qua một hồi lâu, Hiên Viên Sam rút ra một bức họa, gật gật đầu.
Mở bức họa ra, hắn cười cười với Hoàng thượng, viết xuống một câu, “Hoàng huynh, nữ tử này ngươi đừng thu vào cung.”
Hoàng thượng liếc mắt một cái, khẽ cau mày, “Hoàng đệ, nếu ngươi thích, trẫm tự nhiên sẽ theo ý ngươi, nhưng đây là người nhà mẹ đẻ của Tây cung Quý thái phi, tuy rằng bề ngoài động lòng người nhưng là người từ cửa phú quý đi ra, có mấy người thiện lương? Chỉ sợ tâm cơ thâm trầm, về sau sẽ làm hoàng đệ vất vả.”
Khóe miệng chậm rãi cong lên, ngay cả hai mắt Hiên Viên Sam cũng sáng lên, “Hoàng huynh, Lạc Anh là phụ tá đắc lực của ngài, nhưng hiện giờ nhi tử đã lập gia đình nhiều năm mà vẫn không có nối dõi, ngài cũng nên lo lắng chứ?”
Hoàng thượng trợn trừng hai mắt.
Hiên Viên Sam hừ một tiếng, 乃út đưa càng nhanh, “Năm đó là hoàng hậu nương nương vì Long Liên cầu tứ hôn mà ban hôn, nhưng giờ Long Liên lại thành ra như vậy, có phải là nương nương cũng nên quản việc này không?”
Lạc Hoài Lễ nếu đã thiên vị nữ tử giống như Long Liên, hẳn là sẽ phi thường cảm tạ sự lo lắng an bài của hắn chứ!
“Rắc” một tiếng 乃út ở trong tay đã gãy thành hai đoạn, mâu quang Hiên Viên Sam biến lạnh.
Hoàng thượng phục hồi lại tinh thần, “Hoàng đệ, ngươi có biết chuyện này…”
Một ánh mắt sắc như đao bỏ lại, Hiên Viên Sam tựa tiếu phi tiếu dùng nửa cây 乃út còn lại viết xuống, “Hoàng huynh đừng quên ngài cũng có phần.” Ngụ ý là nếu như chậm rãi tính sổ, hắn cũng chạy không thoát.
Hoàng thượng lập tức ngồi ngay ngắn, “Việc này đương nhiên hoàng hậu sẽ quan tâm.”
Không thể đùa được, hoàng đệ này từ trước tới giờ đều tự ý hành sự, nếu không có chuyện gì, ngay cả Hoàng thượng hắn cũng không dám động vào.
Mà lúc này nhắc tới hoàng hậu nương nương, đúng là đã liên quan tới chuyện Lạc gia, chỉ là đối tượng có khác.
———-
Trong Tây cung, Quý thái phi ngồi trên cao, cũng không nhìn tới Kỳ An đang quỳ dưới đất, chỉ nhàn nhạt cười với hoàng hậu, “Đây là Tiêu gia tiểu Thất?”
Hoàng hậu hé miệng cười, nhìn Kỳ An từ trên xuống dưới, chậm rãi mở miệng, tựa như cảm thán, “Đúng là Tiêu Thất đó!”
Năm tháng tựa hồ rất ưu đãi nàng, cả người khỏe mạnh, mặt mày còn tươi sáng rạng rỡ. Lại nghĩ tới Liên nhi, vài năm nay càng ngày càng thêm âm trầm gầy yếu, dù có tươi cười vẫn thấy tang thương.
Quả nhiên, không hổ là nữ nhi của Tống Quý. Nhìn nữ nhi nhớ tới mẫu thân, cũng khó trách, có vài người dù ôm trong tay mỹ nữ thiên hạ tuyệt sắc vẫn còn chưa cam lòng.
“Cũng không có gì đặc sắc.” Quý thái phi lên tiếng.
Hoàng hậu không nói, chỉ hơi cúi thấp đầu. Nếu nàng không có gì đặc sắc thì nữ tử trong thiên hạ, đại bộ phận đều là tầm thường a!
Kỳ An day day chân, rất muốn nhắc nhở hai vị trên kia một chút, cho dù muốn nói chuyện phiếm, có thể trước tiên để nàng đứng lên không? Nàng bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra nên đưa Lãng nhi theo, vì khi quỳ như thế này, độ cao rất thích hợp nói chuyện với Lãng nhi.
“Tiêu Thất?” Quý thái phi hiển nhiên đã thấy động tác day chân của nàng, trên mặt có chút khinh thường, quả nhiên là vũ phu chi nữ, đoan trang không đủ, nhu nhược chi tư không đủ. Dù dung nhan không tầm thường cũng không thể nhìn ra nét thanh nhã, thật không biết tại sao lại có thể mê hoặc nhất đẳng thân vương đương triều.
Cũng không kêu nàng đứng lên, trực tiếp hỏi nàng, “Tống Quý có từng dạy ngươi nữ công?”
Kỳ An sửng sốt, nữ công?
Quý thái phi cũng không chờ nàng trả lời, tiếp tục nói, “Ai gia thiếu chút nữa đã quên, nương ngươi đã sớm mất, nào có kịp dạy ngươi cái gì. Nhưng là thân nữ tử, phải biết coi trọng trinh tiết, không thể có lời nói và việc làm thất đức. Tiêu Thất, ngươi dù có theo Tiêu Dục lớn lên, cũng nên biết lễ nghĩa liêm sỉ.”
Kỳ An chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Quý thái phi, không nhanh không chậm mở miệng, “Không biết thái phi có gì chỉ bảo?”
Quý thái phi không chút để ý, nhìn nhìn ngón tay mình, “Có mang trong người lại dám chủ động cầu đi. Mình một thân mất trinh tiết còn dám câu dẫn Vương gia đương triều, lại công khai vào ở vương phủ. Tiêu Thất, không có mẫu thân dạy nên ngay cả đạo lý đơn giản cũng không hiểu sao?”
Kỳ An nhìn Quý thái phi, mà Quý thái phi cũng đón tầm mắt của nàng, dáng vẻ tươi cười châm biếm.
Kỳ An cúi đầu, nhắm hai mắt lại.
Quý thái phi tiếp tục nói, “Đáng tiếc, Tống Quý năm đó tài mạo song toàn lại có nữ nhi như vậy.”
“Nương nương!” Kỳ An ngắt lời, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt.
Mỉm cười, “Ta có gì sai? Lưỡng tâm tương hứa mới có thể kết nhân duyên, một khi một bên ruồng bỏ, bên kia tại sao lại phải nhân nhượng? Quân ký vô tình, ta liền bỏ!”
Một câu cuối cùng vừa phát ra, Quý thái phi và hoàng hậu đều khi*p sợ nhìn nàng. Lời như vậy lại từ miệng một nữ tử nói ra, thật sự làm cho người ta động dung.
“Lại nói Hiên Viên Sam, thân phận cao quý, dung mạo tuyệt thế, những nữ tử tự tiến cử mấy năm gần đây rất nhiều, cũng không thấy hắn rung động. Nếu nói hắn bị ta câu dẫn, không khỏi quá hạ thấp hắn, cũng là đề cao năng lực của ta rồi.”
Kỳ An tự mình đứng dậy, nhìn về phía Quý thái phi, “Hai vị nương nương còn việc gì khác cần phân phó?”
Quý thái phi sắc mặt khẽ biến. Nữ tử vô lễ bực này trong cung đã nhiều năm không thấy. Nàng chậm rãi đứng dậy, “Ai gia không thích ngươi, rất không thích, cho nên hãy rời xa Sam nhi đi!”
Kỳ An cười tươi, cũng hỏi lại, “Thái phi không thích ta nên muốn ta rời đi?”
Ánh mắt Quý thái phi chợt lóe, gật đầu.
Kỳ An chỉ cảm thấy có chút buồn cười, “Thái phi, bởi vì ngài không thích nên mới muốn ta rời khỏi Hiên Viên Sam, nhưng ngài đừng quên, nếu ngài đã không thích ta, tại sao ta còn phải làm việc cho ngài? Dù sao ta có làm hay không đều không làm ngài vui, ta tội gì làm khó chính mình?”
Trước kia xem TV đã cảm thấy rất buồn cười. Rõ ràng là vì cha mẹ anh chị em cùng các nhân vật liên can của nam chính không ưa thích nữ chính, vì thế mà nữ chính liền đại nhân đại nghĩa bôi đen hình tượng của mình, làm bộ bên ngoài thay lòng đổi dạ, làm việc ác linh tinh… sau đó khiến cho hai người đều người không ra người, quỷ không ra quỷ, thương tâm muốn ૮ɦếƭ.
Vì thế, nàng lập tức bổ sung, “Thái phi nương nương, ngài đừng nói là vì tốt cho ta. Nếu ngài đã không thích ta thì sẽ không vì ta mà hao tâm tính toán. Ngài cũng đừng nói là vì tốt cho Hiên Viên Sam, mà nếu thật sự có ý đó thì ngài hãy nói với Hiên Viên Sam, hắn không phải là người không biết suy nghĩ, nếu ngài thuyết phục được hắn thì dù ta có muốn hay không, việc này cũng không thành được.
“Hai vị nương nương, nếu không còn việc gì nữa, ta xin cáo lui trước, Lãng nhi đang chờ ta bên ngoài.”
Nàng cúi người chào rồi xoay người rời đi.
“Ba!” một tiếng, Quý thái phi đánh rơi chiếc chén trong tay, chỉ theo bóng dáng Kỳ An, nói với hoàng hậu, “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, đây là thái độ gì chứ? Trách không được Lạc Hoài Lễ năm đó không cần nàng! Ai gia tuyệt đối không để một nữ tử như vậy nhập gia phả hoàng thất. Tuyệt đối không được!”
Hoàng hậu giật mình không nói, yêu hận tự do tùy tâm, thật là khiến người khác đố kỵ. Quả nhiên không hổ là Tiêu gia tiểu Thất.
————
“Ai nha, tiểu điện hạ, đường đường là hoàng tử sao có thể nghịch đất, thật không có khí phách.” Từ xa, nghe thấy thanh âm nữ nhân, Kỳ An nhíu mày, là Long Liên!
Thanh âm ủy khuất của thập nhất hoàng tử truyền đến, “Liên biểu tỷ, ta là thấy Lãng nhi ca ca nghịch nên ta mới nghịch theo!”
Long Liên thoải mái liếc mát nhìn Lãng nhi một cái, dịu dàng cười, “Lãng nhi ca ca cũng còn nhỏ a, không có người dạy nên không hiểu. Tiểu điện hạ thì khác, đạo lý này chính mình không những hiểu mà cũng có thể di dạy cho Lãng nhi ca ca a!”
Ngón tay Trường Khanh duỗi ra, bảo kiếm ra khỏi vỏ.
“Lãng nhi!” Kỳ An đột nhiên lên tiếng, chặn đứng động tác của Trường Khanh.
Lãng nhi nghiêng đầu, tựa hồ mới từ trạng thái mê hoặc phục hồi lại, “Nương!” kêu lên một tiếng, mếu máo vọt tới bên Kỳ An.
Hắn còn đang không hiểu tại sao hắn vừa mới cùng thập nhất hoàng tử chơi vô cùng thích thú, nói muốn đắp một tòa quân doanh, kho lúa đã làm xong rồi, Liên di liền dẫn một đám người đến, kéo tiểu hoàng tử ra nói những gì hắn không hiểu hết nhưng kỳ quái là lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Kỳ An nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dính ít bùn, quần áo cũng bẩn, vạt áo ướt mèm, buồn cười lau lau mặt hắn, “Làm sao mà Lãng nhi của chúng ta lại biến thành người đất thế này!”
“Nương!” Nhận ra nương không hề có ý mắng hắn, Lãng nhi yên lòng, sau đó càng thêm nghi hoặc nhìn về phía tiểu hoàng tử, vì sao hắn bị mắng còn mình thì không?
Quả nhiên thập nhất hoàng tử bất bình kêu lên, chỉ vào Lãng nhi, “Vì sao Lãng nhi ca ca không bị mắng?”
Long Liên hơi hé miệng, “Thân phận của tiểu điện hạ làm sao có thể so sánh được.”
Kỳ An lơ đễnh nhìn về phía tiểu hoàng tử, “Thập nhất hoàng tử, mẫu hậu ngươi đang ở Tây cung, ngươi là đi tìm nàng sao?”
Thập nhất hoàng tử nhìn nàng, lại nhìn Long Liên, kêu lên, “Bổn hoàng tử không thích Liên biểu tỷ, ta muốn nương của Lãng nhi ca ca làm biểu tỷ.”
Lãng nhi vừa nghe, vội vàng giang hai tay ôm lấy đùi Kỳ An, “Nương của Lãng nhi, không cho!”
Thập nhất hoàng tử đẩy tay Long Liên ra, “Bổn hoàng tử muốn, ai dám không cho? Ta đi tìm mẫu hậu.”
Quay đầu lại, le lưỡi với Long Liên, “Ta muốn mẫu hậu đổi biểu tỷ.” rồi chạy vụt đi.
Sắc mặt Long Liên tái nhợt, nhìn tiểu Thất, nhãn tình mơ hồ có lệ ý.
Nàng đi về phía trước vài bước, nhỏ giọng nói, “Tỷ tỷ!”
Kỳ An kéo Lãng nhi lui ra sau mấy bước, cong khóe miệng, thanh âm đề cao, “Liên phu nhân cẩn thận, bên cạnh là cái ao, cần phải để ý.”
Cúi đầu nhìn Lãng nhi, nàng cười nói, “Lãng nhi, không phải còn muốn chơi sao? Nương đưa ngươi sang bên kia chơi.”
Hai mắt Lãng nhi sáng lên, kéo Kỳ An sang một hướng khác, “Nương, quân doanh vừa rồi làm không đẹp, chúng ta làm lại cái khác được không?”
“Được!” Kỳ An cười tủm tỉm, cũng không quay lại nhìn Long Liên.
Đối diện với nữ nhân kia, thần kinh nàng thường căng thẳng, nhất là khi bên người nàng lại có một cái ao. Không tránh ra, nói không chừng Long Liên sẽ nói từ trường trên người Tiêu Thất quá mạnh, đẩy nàng xuống ao thì sao?
“Nương xem cái này được không?”
“Nương, ai nha, nương thật ngốc, nhiều nước quá đất sẽ bị nhão, để Lãng nhi đến dạy nương!”

Xa xa, chỉ nghe thấy tiếng kêu hứng khởi của Lãng nhi và âm thanh nhỏ nhẹ của Kỳ An.
Trường Khanh ôm kiếm đứng một bên, hoàn toàn không để ý hai người một lớn một nhỏ đang toàn thân nước bùn, vẫn như cũ làm một kiếm khách lãnh ngạo.
Trong ngự hoa viên, Hiên Viên Sam loan khóe miệng, ôn nhu trong mắt đủ để đổ ra một dòng sông nước xuân.
Hoàng đế nhìn cảnh này, đột nhiên than nhẹ, “Bỏ lỡ nữ tử như vậy, nam nhân kia sẽ hối hận cùng cực.”
Lại cúi thấp đầu, tựa hồ cảm thán, “Có một mẫu thân như vậy, Lãng nhi quả thực may mắn hơn tất cả hoàng gia đệ tử!”
Hiên Viên Sam xoay người lại, trong mắt có ánh sáng nhu hòa lưu chuyển, giơ tay lên, “Cho nên ta đã không có được hạnh phúc, ta muốn cho hài tử của ta được hạnh phúc!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc