Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 11

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Mưa phùn như giăng tơ, vấy ướt người.
Trong ánh nắng yếu ớt, Kỳ An một mình đi trên đường, cũng không bung dù, cứ để những hạt mưa mềm nhẹ phả vào mặt, cảm giác được sự đồng cảm của thiên nhiên.
Kiếp trước, nàng ghét những ngày mưa. So với cảnh âm u triền miên như thế này, nàng thích những ngày hè sáng lạn hơn. Trương Sở Du cũng đã không chỉ một lần cười nàng, các nữ nhân khác đều dùng đủ mọi cách để che chắn làn da khỏi nắng khỏi sương, nàng thì ngược lại, cứ như sợ phơi nắng không đủ vậy, không bao giờ có ý chống nắng.
Mùa hè, nàng cười đến là trong trẻo thanh thoát, còn lóa mắt hơn cả mặt trời chói chang kia.
Trương Sở Du nói, nàng giống như một tờ giấy trắng vậy, nhìn vào không thấy bất cứ một bí mật nào.
Khi đó, nàng đối với hắn rất chân thành, đơn giản bởi hắn là chỗ dựa mà nàng tin tưởng và ỷ lại nhất.
Lại chưa bao giờ nghĩ tới, thẳng thắn chân thật như vậy lại dẫn đến dễ dàng bị thương tổn, chính vì không hề phòng bị nên mới yếu mềm đau đớn.
Mỗi một lần cho rằng đã tìm được yên ổn, rốt cục lại bị vùi dập lúc đang hạnh phúc nhất.
Kỳ An yên lặng nở nụ cười, cho nên nàng bắt đầu thống hận ánh mặt trời chói chang kia, mỗi lần nhìn vào đều làm mắt nàng bỏng rát, nước mắt chực tuôn ra.
Nhưng nước mắt của nàng, có ai nhìn thấu nỗi đau trong đó, nó chỉ khiến họ thương hại nàng mà thôi.
Nàng khinh thường điều đó, vì thế nàng không khóc.
Vươn tay ra đón lấy những hạt mưa. Mưa rơi như vậy, có phải là do ông trời thương tâm cho nàng?
Nhân sinh không như ý, ngươi xem, ngay cả ông trời cao cao tại thượng cũng có lúc thương tâm khóc.
“Vì sao ngươi muốn khóc? Chẳng lẽ ngươi đã từng thương tâm?”
Khẽ ngẩng đầu, nàng nhẹ giọng hỏi, mấy lọn tóc ướt dính lên gò má.
Hơi nước lượn lờ, cảnh vật lu mờ, phảng phất cả thế giới chỉ có mình nàng.
Bỗng nhiên, mưa bụi biến mất, nàng nháy mắt mấy cái, thấy phía trên đầu là một tán ô, nhìn xuống một chút, là gương mặt xanh mét của ai đó đang không bằng lòng nhìn nàng, “Đại phu cũng sẽ sinh bệnh.” Không hề có thanh âm, nhưng hắn tin là nàng hiểu.
Nàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn. Kỳ thật, bên người có một người không nói được cũng tốt, những lúc không muốn nghe hắn nói thì chỉ cần không nhìn hắn là được.
Nàng tùy ý đi về phía trước. Hiên Viên Sam miễn cưỡng theo sau. Màn mưa giống như mở ra một thế giới yên tĩnh cho riêng nàng. Mưa từng giọt từng giọt thấm vào áo hắn.
Kỳ An đắm chìm trong thế giới của mình, dường như suy nghĩ rất nhiều, lại phảng phất cái gì cũng không màng tới.
“Nương!” Một âm thanh non nớt hốt hoảng truyền đến, Kỳ An giật mình, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, một thân mình nhỏ bé đã vọt vào lòng nàng.
“Lãng nhi!” Kỳ An ôm lấy hắn, “Không phải đang luyện võ cùng Trường Khanh sao? Sao lại trở lại nhanh như vậy?”
Lãng nhi giống như một con bạch tuộc, ôm chặt lấy nàng, miệng mếu máo, “Có phải nương thừa dịp Lãng nhi không để ý mà chạy trốn đi không?”
Quay đầu, hắn nhìn Hiên Viên Sam rất là khinh bỉ, “Thúc thúc, Trường Lan di phải đi công việc, Trường Khanh thúc và Lãng nhi phải luyện công, ngươi không làm được việc của một người cha tốt, ngay cả chăm sóc nương cũng không xong.” Vuốt vuốt tóc Kỳ An, hắn tiếp tục nói, “Nhìn xem, tóc nương ướt hết cả rồi. Thúc thúc, kiếm ngươi về có ích lợi gì chứ?”
Hiên Viên Sam trừng mắt lên, thấy tiểu gia hỏa kia đang ghét bỏ nhìn mình, rồi lại quay sang nhìn người trước mặt tóc đã ướt nhẹp, không nói nổi một câu.
Đúng là hắn đã không chăm sóc nàng tốt.
Hắn đưa ô về phía trước che hết hai người rồi mới nhìn về phía Lãng nhi, “Lần sau, ta sẽ làm tốt.”
Hai người, một lớn một nhỏ nghiêm túc nhìn nhau, nửa ngày sau, Lãng nhi mới gật gật đầu, “Được rồi, ta tin.”
Nói xong, hắn ghé mặt vào má Kỳ An, “Nương, ngươi đồng ý với Lãng nhi, sẽ không bỏ lại Lãng nhi nhé.” Trong thanh âm hắn không giấu nổi tiếng nức nở sợ hãi. Khi nãy, mới luyện công được một nửa, hắn nhìn thấy nương càng ngày càng chạy xa trong màn mưa, tựa hồ không hề lưu luyến gì.
Nghe vậy, lòng nàng đau xót, “Thực xin lỗi đã khiến ngươi lo lắng, Lãng nhi. Nhưng ngươi phải tin tưởng nương, về sau vĩnh viễn sẽ không bỏ lại ngươi, vĩnh viễn không.”
Nàng không nên thương tâm tuyệt vọng nữa, cũng không nên để lộ ra trước mặt hài tử.
Có lần, khi Lãng nhi mới được hai tuổi, nàng sốt cao đến hôn mê. Trong mơ mơ màng màng, nàng không ăn không uống bất kỳ thứ gì, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi tới cực điểm, trong lòng thực hy vọng cứ như vậy mà ngủ, không tỉnh lại nữa.
Thật là quá mệt mỏi. Khi đó, trong bóng tối nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Lãng nhi sợ tới mức cả ngày lẫn đêm ôm nàng không chịu buông tay. Nàng không hề hay biết, chỉ thì thào nói, “Nhân sinh khổ đoản, không bằng trở lại, không bằng trở lại.”
Sau đó lại bất tỉnh nhân sự. Trường Lan liên tục đút thuốc vào, nàng lại phun ra, Lãng nhi oa oa khóc lớn, “Nương, ngươi không được bỏ lại Lãng nhi. Nương! Nương!”
Tiếng khóc kia thu vào tâm nàng, làm chậm bước nàng đến thế giới ngủ say kia. Rốt cục, cũng tỉnh lại, “Lãng nhi!” Nàng đau lòng nhìn tiểu tử hai mắt đỏ hoe kia, nhãn tình nàng cũng nóng lên.
Hóa ra nữ nhân khi làm mẫu thân đều dũng cảm hơn so với bình thường.
Có lẽ chuyện này có ảnh hưởng quá lớn đối với Lãng nhi nên cho tới giờ, hắn vẫn còn sợ vào một lúc nào đó hắn không chú ý, nàng sẽ bỏ lại hắn.
Ôm nhi tử, Kỳ An thả chậm cước bộ, cẩn thận che mưa cho hắn. Nghĩ tới người đi bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy bất lực.
Vì không biết rõ là có chuyện gì nên đối với việc hắn thình lình xuất hiện, nàng và Trường Khanh đều vô cùng cảnh giác, mà Lãng nhi lại không nhìn ra sự bất hợp lý trong đó, tựa hồ rất ưa thích hắn, chào đón hắn vào cửa.
Khi Trường Lan trở về, nàng sửng sốt thật lâu, nhìn kỹ nàng, lại nhìn sang Lãng nhi, cuối cùng, hỏi Trường Khanh, “Ngươi nói nam nhân này là tiểu thư đưa về?”
Trường Khanh cũng như chưa kịp phục hồi tinh thần, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Đi theo tiểu thư về, nhưng là do tiểu thiếu gia đưa vào nhà.”
Trường Lan nhìn sang Lãng nhi, Lãng nhi lập tức mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng, “Trường Lan di, người giận Lãng nhi sao?”
Sắc mặt Trường Lan lập tức thay đổi, tươi cười dịu dàng, “Không có, tiểu thiếu gia làm rất tốt!” quay sang đánh giá Hiên Viên Sam vài lần, nàng miễn cưỡng gật đầu, “Ít nhất thì cũng có sắc đẹp thay cơm.”
Sắc mặt Hiên Viên Sam cũng thay đổi, tối sầm lại, nhưng vẫn ẩn nhẫn để Trường Lan nhìn tới nhìn lui, tới khi nàng quay lưng về phía Lãng nhi, sắc mặt âm trầm nhưng ngữ khí lại chứa đựng vui sướng, “Trường Khanh, đưa khách của tiểu thiếu gia về phòng đi, phải chiêu đãi cho tốt.” Hai chữ cuối cùng rõ ràng là kéo dài ra.
Hiên Viên Sam quay đầu nhìn Kỳ An, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi lại ở đây? Là vì hài tử sao?”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lãng nhi, hắn đã biết đây không phải là hài tử của Hiên Viên Ký, khuôn mặt đó trông giống một người hoàn toàn khác.
Không nén được nghi vấn trong lòng, hắn lại càng thêm bất an lo lắng.
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, Lãng nhi rõ ràng cũng cảm giác được không khí lạ lùng này, hắn nghi hoặc nhìn bên này, lại trừng trừng nhìn sang chỗ khác. Cuối cùng hắn ôm lấy cổ Kỳ An, bất an kêu lên, “Nương!”
Kỳ An cúi đầu nhìn hắn cười, sắc mặt bình tĩnh.
Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi một cái, mấp máy môi, “Ngày mai, ngày mai ta phải biết đáp án.” Sau đó, sải bước tiêu sái đi ra cửa.
Cũng không biết Trường Khanh đối đãi với hắn thế nào, dù sao ngày hôm sau, cả hai người đều một bộ dáng tả tơi. Kỳ An nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm kia đầy những vết bầm xanh tím, cực kỳ thê thảm thì chỉ trực cười, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt thâm trầm đó, lại nhịn xuống.
Từ sau đó, Hiên Viên Sam không rời khỏi nàng một khắc, rất có tư thái của kẻ không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua.
Kỳ An không thể nhịn được nữa, “Người kia, chúng ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không hỏi lai lịch của ngươi, sao ngươi cứ nằng nặc hỏi quá khứ của ta? Việc này liên quan gì tới ngươi?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng, đôi mắt đen sáng lên, “Là Hiên Viên Sam. Chúng ta không phải là bèo nước gặp nhau, đây là lần thứ hai ta gặp ngươi. Ta mến ngươi, cho nên giữa chúng ta có liên quan.”
Kỳ An hít sâu một hơi, “Đáng tiếc, ta không mến ngươi.”
Đồ ngốc, nếu ngu xuẩn cho đi chân tình, sẽ chỉ đổi lại mình đầy thương tích.
Sau đó nàng không nhìn hắn. Hắn giữ chặt nàng, nàng liền nhắm mắt lại. Dù sao hắn cũng vĩnh viễn không thể nói nên lời.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Kỳ An nhanh chóng trở về phòng. Hiên Viên Sam đứng ngoài cửa, nhìn lên bầu trời đầy những vì tinh tú, lấp lánh, lóe lên giữa không trung như đang nói chuyện.
Hắn cũng như lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Mãi đến khi ánh sao mờ dần, trời tối đen, rồi lại dần sáng.
“Kẹt!” Cửa nhẹ nhàng mở, Hiên Viên Sam mở to mắt.
Lãng nhi đang đứng trước mặt, ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn cười cười, lại phát hiện ra cơ mặt đã cứng ngắc, vì thế hắn xấu hổ ngồi xổm xuống, vỗ về gương mặt Lãng nhi, “Còn sớm mà!”
Lãng nhi đột nhiên kiễng chân, hôn lên mặt hắn một cái, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của hắn, nói ra một câu càng làm cho hắn thêm kinh hãi, “Nương trước kia, tên là Tiêu Thất.”
Hiên Viên Sam không biết hắn đã rời khỏi đó bằng cách nào, chỉ biết chạy một hơi không ngừng nghỉ.
Hắn há miệng, lại không kêu lên được, chưởng phong tuôn ra như kiếm, lâu sau ngã xuống đất. Hóa ra nàng là Tiêu Thất, là hắn sai lầm rồi, là hắn sai lầm rồi.
Nếu như lúc trước hắn dũng cảm hơn một chút, nếu như lúc trước hắn không quá tự ti trước thái tử tuấn mỹ tao nhã, làm sao hắn có thể cho phép nàng gả cho người khác? Hắn vốn đã bắt được nàng, lại chính tay hắn thả nàng đi.
Tiêu Thất gả cho Lạc Hoài Lễ, mấy tháng sau đã xảy ra hưu ly long trời lở đất. Hắn một chưởng đánh ra giữa hồ, người cũng theo đó rơi vào trong nước. Hắn cứ mặc kệ, để cho nước nhấn chìm cơ thể.
Có mang rời đi, nàng nhất định chịu nhiều thương tổn!
"Tống đại phu!” Trương Đông vừa vọt vào cửa vừa hô to. Liếc mắt nhìn thấy Kỳ An, nhãn tình hắn sáng lên, liền chạy vụt tới.
Đáng tiếc là còn chưa kịp động tới chéo áo nàng đã cảm thấy trên cổ lạnh toát, hắn vội vàng đứng khựng lại, cúi đầu xuống, nhìn dọc theo lưỡi kiếm, người cầm kiếm là một nam nhân, mặt mày như họa, đáng tiếc là sát khí trên mặt đã phá hủy mất mỹ cảm này. Nhìn theo ánh mắt lạnh toát kia, hắn thấy hai tay mình đang vươn gần đến tay Tống đại phu, liền ngượng ngùng thu tay lại, cười giảng hòa, “Ta tìm Tống đại phu một chút!” Ánh mắt kia chớp một cái, nhìn chằm chằm vào hắn, mũi kiếm vẫn không hề di động mảy may, Trương Đông vội vàng nói thêm, “Vợ ta hình như sắp sinh rồi, bị đau bụng!”
Nhất thời, sát khí liễm đi, lưỡi kiếm cũng biến mất. Trương Đông sờ sờ cổ, lại liếc nhìn nam nhân kia một cái, thanh trường kiếm vừa vô thanh vô tức xuất hiện, không hiểu sao vù một cái cũng không thấy tăm hơi đâu nữa. Nhìn nhìn tiếp đến thân hình thon dài kia, cũng không biết là dấu ở chỗ nào!
Đang lúc hắn còn nghĩ ngợi lung tung, Kỳ An đã quay sang cười hỏi chuyện hắn. Trương Đông xoa hai tay vào nhau, nhưng không dám đưa ra túm Kỳ An nữa, “Tống đại phu, nàng kêu đau bụng.”
Kỳ An cả kinh, quay đầu kêu lên, “Trường Lan!”
Trường Lan lên tiếng, nhưng lúc bước tới thì hai tay trống trơn, vẻ mặt bất đắc dĩ. Còn theo sau nàng chính là Hiên Viên Sam, trên vai khoác một hòm thuốc, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như làm việc này đã quen lắm rồi.
Kỳ An gọi Trương Đông ra ngoài, “Đã gọi bà đỡ chưa?”
Trương Đông lau mồ hôi trên trán, “Đã đi gọi, nhưng Thảo Trà nói phải có Tống đại phu bên người, nàng mới không sợ hãi.”
Kỳ An gật đầu ra ý hiểu. Nàng kết giao với đôi vợ chồng này trong một lần đi hái thuốc. Thảo Trà thẹn thùng nhát gan, đây lại là lần đầu mang thai, nhất định là rất lo lắng.
Đến nơi, Kỳ An và Trường Lan đi vào phòng; Hiên Viên Sam đứng ngoài nhìn Trương Đông không ngừng bước tới bước lui.
Tình huống nguy kịch hơn Kỳ An tưởng. Thảo Trà quá yếu, hơn nữa lại quá lo lắng, nước ối đã vỡ rồi mà hài tử vẫn chưa ra. Tiếng kêu của Thảo Trà ngày càng yếu.
“Thảo Trà, ngươi cần dũng cảm một chút, hài tử sẽ ra ngay bây giờ!”
“Thảo Trà, đây là cục cưng của ngươi và tướng công ngươi, ngươi hãy nghĩ đến nó.”
Kỳ An vừa châm kim vừa kêu lên.
Thảo Trà nắm chặt tay nàng, lại bắt đầu lớn tiếng kêu lên, “Tướng công, tướng công, ngươi ở đâu? Đau quá, a!”
Trương Đông đang ở bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc không nhịn được, lao vào trong. Tuy nhiên, vừa vào đến cửa đã bị bà đỡ và các trưởng bối ở đó ngăn lại, bà đỡ vừa liên tay vừa nói, “Đừng cho nam nhân xông vào, tránh gặp xui!”
Thảo Trà nước mắt như mưa, nàng chẳng qua kêu lên trong vô thức.
Kỳ An nghe vậy thì nổi giận, đùng đùng đi ra cửa, gạt phăng các trưởng bối ra, “Cái gì mà xui, sinh hài tử cho hắn chính là phúc khí của hắn!” Rồi nàng kéo Trương Đông vào trong, “Ngươi nhìn đi, nhìn xem vợ ngươi phải chịu khổ thế nào. Ngươi phải nhìn cho rõ, về sau nếu dám đối xử không tốt với nàng thì hãy đem đầu ngươi xuống đá xuống sông đi.”
Hiên Viên Sam một tay ngăn trở các trưởng bối, một bên mở to mắt nhìn và nghe những lời ngoa ngoắt mà Kỳ An nói, khóe miệng tự nhiên cong lên. Hóa ra bộ dáng tức giận của nàng cũng đáng yêu như vậy!
Nhét tay Thảo Trà vào tay Trương Đông, Kỳ An lại xuất ra một cây châm, một bên quay đầu nói, “Trương Đông, mau nói chuyện với nàng, phải làm cho nàng tỉnh táo dùng sức.”
Nhìn máu dưới hạ thân Thảo Trà, Trương Đông đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Không đợi Kỳ An giục thêm lời nào, hắn liền kề sát miệng bên tai Thảo Trà, “Thảo Trà, đừng sợ, có ta ở đây. Ta và ngươi, cùng với hài tử cùng nhau cố gắng nhé. Ngươi mở to mắt nhìn ta này…”
Nhãn tình Thảo Trà tựa nhắm tựa không, *** lại bắt đầu co lại.
Kỳ An mừng rỡ, biết Thảo Trà lại bắt đầu dùng sức, liền cầm ngân châm đâm xuống.
Đám bà đỡ vừa nãy bị Kỳ An làm cho choáng váng, vừa thấy có động tĩnh lại nhất tề chạy tới hỗ trợ.
Máu loãng được bưng ra hết chậu này tới chậu khác, cho dù Hiên Viên Sam vốn đã quen nhìn cảnh máu chảy cũng cảm thấy có chút hoảng hốt. Hắn không biết nữ nhân sinh hài tử lại thống khổ như vậy. Sắc mặt hắn chợt trắng bệch, lúc nàng sinh Lãng nhi, có phải cũng chảy nhiều máu như vậy? Thế nên nàng mới thường thường khí sắc không tốt? Có phải là do khi đó bị mất quá nhiều máu không?
Nhân lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, liền có mấy người dợm bước vào phòng trong. Hắn sực tỉnh, tóm lấy định ném ra ngoài, lại phát hiện người đó đầu đã điểm bạc, hơi dừng lại một chút, liền điểm huyệt hắn.
Sau đó hắn lạnh lùng nhìn những người còn lại. Thật đáng giận, dám thừa dịp hắn mải suy nghĩ định lẻn vào trong.
Những nơi mắt hắn lướt qua, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Vì thế, phòng trong thì tiếng kêu thảm thiết, tiếng an ủi, tiếng gọi vang vang không dứt; phòng ngoài lại an tĩnh chưa từng thấy, vài người đang đứng, vài người nằm im dưới đất. Hiên Viên Sam đứng phiêu diêu, vẫy vẫy ống tay áo, gió thổi qua khẽ lay vạt áo hắn.
“Oa! Oa!” Thanh âm hài tử vang lên.
Bà đỡ ôm hài tử, cười hớn hở, “Chúc mừng chúc mừng, là một tiểu tử rất mập mạp.”
Trương Đông kích động, đôi môi run run. Hắn cẩn thận chạm vào tiểu tử, một bên mơ mơ màng màng hỏi Thảo Trà, “Là nhi tử của chúng ta đây sao?”
Thảo Trà dù đã kiệt sức, vẫn nhìn hắn mỉm cười, gật đầu.
Trương Đông nghe xong, đột nhiên ngã ùm xuống đất.
Trong phòng lại một trận hoảng loạn.
Cừa vừa mở ra, ánh sáng bên ngoài làm Kỳ An hoa mắt, nàng đưa tay ra định vịn vào cửa thì chạm ngay vào một bàn tay to lớn, ấm áp hữu lực.
Nàng mở to mắt, gương mặt Hiên Viên Sam gần trong gang tấc, “Đã sinh?” Hắn nhếch môi.
Kỳ An gật đầu, mắt lộ vẻ vui sướng, “Là con trai, rất mập mạp, đáng yêu!”
Hiên Viên Sam liếc mắt vào trong nhìn một cái. Bên trong đùm tã đỏ là một “lão nhân” đầy nếp nhăn, đáng yêu chỗ nào chứ? Nhưng hắn thu hồi ánh mắt rất nhanh, gật gật đầu, “Đáng yêu!”
Chỉ cần nàng nói là đáng yêu, vậy thì không thành vấn đề, hắn đồng ý.
Trương Đông tỉnh lại rất nhanh, H**g phấn ôm cục cưng ra cho mọi người nhìn.
Đây đã là lần thứ tư hắn chạy đến trước mặt Kỳ An, “Tống Kỳ An, ngươi nhìn xem, đây là con ta, có đáng yêu không?”
Kỳ An cười, gật đầu, “Có, thực là đáng yêu.”
Trương Đông lập tức cười tươi như hoa, cao hứng gật đầu, “Ngay cả Tống đại phu cũng nói như vậy thì không thể sai được. Ai, nhị thúc, mau đến xem con ta nè!”
Hiên Viên Sam nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong vẻ tươi cười của Kỳ An như có như không hàm chứa nét chua chát, tâm hắn lập tức thắt lại.
“Thật đúng là hạnh phúc, không phải sao?” Kỳ An nhẹ nhàng nói.
Trường Lan lặng lẽ nắm tay nàng, tròng mắt cũng hơi nóng lên. Lúc tiểu thư sinh thiếu gia không có vui mừng náo nhiệt như vậy, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Nàng đứng ở bên giường, nhìn tiểu thư cắn chặt góc chăn, móng tay bấu sâu vào thịt.
Thời khắc đó, dù có dùng cả vạn mũi dao xuyên tâm cũng không đủ để hình dung nỗi đau trong lòng nàng.
Mãi tới khi tiểu thiếu gia sinh ra, được đặt bên giường, tiểu thư mới khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi sát đầu lại, sau đó nhắm mắt.
Nàng đi ra cửa, chạy đi thật xa mới dám lên tiếng khóc lớn.
Tiểu thư không chịu khóc thì nàng khóc giúp tiểu thư. Tiểu thư không chịu lau nước mắt, nàng đến giúp tiểu thư lau.
Nhưng, tiểu thư đau, tiểu thư thương, ai tới giúp tiểu thư được đây?
Tiểu thư nàng vốn phải là một tiểu thư được hưởng hàng ngàn hàng vạn sủng ái! Những người đó, nàng vĩnh viễn không thể tha thứ, vĩnh viễn không. Nàng vung tay lên, đám trúc ven đường nhất tề gãy nát. Trường Khanh an tĩnh đứng phía sau, chờ nàng thôi khóc.
———————–
“Nương, hôm nay nương xem sinh tiểu bảo bảo phải không?” Lãng nhi khi trở về nghe được chuyện này, rất là thắc mắc, liền nhảy vào lòng nàng, bắt nàng kể cho hắn.
“Ân! Trường Lan di không phải đã kể cho ngươi nghe hay sao?” Kỳ An nhéo má hắn.
“Cái đó không giống, Trường Lan di là Trường Lan di, còn nương vẫn chưa kể mà!” tiểu tử kia bất mãn kêu lên.
“Tiểu bảo bảo kia rất mập mạp, rất đáng yêu.”
“Không đúng!” Lãng nhi lập tức kêu lên, “Trường Lan di nói tiểu bảo bảo rất bẩn, lại nhiều nếp nhăn, tuyệt đối không đẹp mắt.”
“Sẽ không. Tắm rửa xong, sau hai ngày sẽ trở nên vô cùng đáng yêu.”
Lãng nhi cúi đầu buồn rầu trong chốc lát, hỏi nàng, “Vậy có đáng yêu hơn Lãng nhi không?”
Kỳ An bật cười, hóa ra hỏi han từ nãy đến giờ chính là ở chỗ này. “Sẽ không, trên thế giới không thể có hài tử nào đáng yêu được bằng Lãng nhi.”
Lãng nhi lập tức sung sướng nở nụ cười. Một lát sau, lại hỏi, “Nương, vậy lúc Lãng nhi sinh ra cũng rất bẩn sao?”
“Mặc kệ thế nào, cũng là Lãng nhi của nương.”
“Nương, lúc Lãng nhi sinh ra cũng có người cao hứng đến té xỉu sao?”
Kỳ An trầm mặc không nói, chỉ ôm chặt hắn. Lãng nhi cũng không hỏi thêm, nhu thuận tựa vào *** nàng.
“Có, ta té xỉu!” Người nói chính là Trường Khanh nãy giờ vẫn ôm kiếm đứng ngoài cửa.
Kỳ An và Lãng nhi nhìn nhau, nửa ngày, không hẹn mà cùng cười phá lên.
Chút đau xót trong lòng có lẽ không thành vấn đề. Kỳ An nhẹ hôn lên mặt Lãng nhi. Có hài tử này thật sự là phải cảm tạ trời xanh.
“Thúc thúc, lúc cục cưng ngươi sinh ra, ngươi cũng té xỉu chứ?” Sau khi cười xong, Lãng nhi đột nhiên hỏi Hiên Viên Sam lúc đó đang đứng bên cạnh.
Hiên Viên Sam nhìn Kỳ An, lắc đầu, “Ta vẫn chưa cưới vợ.”
Lãng nhi lập tức phiên dịch cho Trường Lan, người đang vểnh tai lên nghe, “Di, hắn nói hắn còn chưa cưới vợ.”
Trường Lan thoáng vừa lòng gật đầu. Lãng nhi với bộ dạng vừa hoàn thành nhiệm vụ, liền chui vào lòng Kỳ An. Kỳ An liếc mắt cảnh cáo nhìn Trường Lan.
Trường Lan làm bộ không phát hiện, đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy tiểu thiếu gia hỏi gì tiếp. Ngẩng đầu lên mới phát hiện tiểu thiếu gia đang mải mê ăn điêm tâm, trái một miếng, phải một miếng, vui đến quên trời đất.
“Ừm, ừm!” Nàng hắng giọng vài cái.
Kỳ An ngẩng đầu lên, “Trường Lan, họng khó chịu thì ăn một chút lê đi!”
Im lặng một hồi, Trường Lan ngẩng đầu lên hỏi Hiên Viên Sam, “Vậy ngươi thú thiếp chưa?”
Hiên Viên Sam lắc đầu.
“Có hôn ước không?”
Lắc đầu.
“Vậy…” Còn muốn hỏi thêm nhưng Kỳ An đã chặt đứt lời nàng, “Trường Lan!”
Môi Trường Lan khẽ nhúc nhích, nhưng trước cái nhìn chăm chú của Kỳ An lại nuốt trở vào.
“Trường Lan di, thiếp là gì?” Lãng nhi sau khi cân nhắc một hồi thì phát hiện hắn chưa từng nghe qua từ này.
Trường Lan nghiến răng nghiến lợi, “Chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt, không có lương tâm, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng không tiếc bỏ để ςướק tướng công của người khác.”
“Còn có bề ngoài thoạt nhìn rất là nhu mì, yếu đuối, lại cả ngày mặt ủ mày chau như quả mướp đắng, rất giống nữ nhân bị người vay tiền không trả.” Trường Khanh chú thích thêm vào.
Lãng nhi nhìn về Kỳ An cầu cứu, “Nương?”
Kỳ An day day trán, lời nói của bọn họ thật là càng ngày càng lung tung. Nàng nhìn đôi con ngươi trong suốt của Lãng nhi, thở dài, “Nam nữ mà có cưới hỏi đàng hoàng, gọi là phu thê. Nếu nam nhân, ngoài thê tử kết tóc xe tơ lại thú thêm một nữ nhân khác, người này sẽ không thể có thân phận ngang bằng với thê tử, được gọi là thiếp. Đó chỉ là cách xưng hô cho danh phận của nữ nhân, không phải là tiêu chuẩn để đánh giá một con người. Muốn xem một người là người như thế nào, Lãng nhi phải nhìn bằng chính đôi mắt và trí óc của mình, không phải chỉ nhìn vào thân phận địa vị, cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài của họ, càng không thể chỉ nghe người khác nói, hiểu chưa?”
Lãng nhi cái hiểu cái không, gật đầu, lại hỏi, “Nhưng mà, nương, nam nhân cưới nữ nhân bên ngoài thì gọi là thiếp, vậy nếu nữ nhân cũng gả cho nam nhân khác ngoài trượng phu thì gọi là gì?”
Mọi người đều thất kinh, chỉ có Kỳ An cười cười, “Vậy kêu là tình nhân.”
“Tình nhân?” Lãng nhi mở to mắt nghi hoặc.
Kỳ An sờ sờ đầu hắn, “Cho nên Lãng nhi phải nhớ kỹ, muốn nhận được chân tâm, phải cho đi chân tình. Ngươi muốn đối phương coi ngươi là duy nhất, thì phải đối đãi với người ta như vậy. Ta hy vọng Lãng nhi của ta có thể trở thành một nam nhi tình thâm ý trọng đỉnh thiên lập địa.”
Lãng nhi cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên ôm chặt lấy nàng, “Nương, Lãng nhi cũng muốn gặp được người một lòng một dạ, tới già không phân ly.”
Kỳ An kinh ngạc nhìn hắn, “Lãng nhi, ngươi học những lời này từ đâu?” Không muốn ςướק đoạt thời thơ ấu của Lãng nhi, cho nên nàng không dạy thi thư sớm cho hắn, chỉ dạy ít chữ cho hắn.
Lãng nhi đắc ý chỉ vào Hiên Viên Sam, “Lãng nhi nhìn thấy lúc thúc thúc viết, thúc thúc liền giảng giải cho Lãng nhi.”
Đôi mắt Hiên Viên Sam sáng bừng lên, “Ta không thê, không thiếp, không có hôn ước, không tới thanh lâu, không ôm một nữ nhân nào, Tống Kỳ An, ngươi đã bỏ lại quá khứ, tương lai của ngươi, ta muốn tham dự vào.”
Không cần hỏi ý kiến nàng, hắn đã ra quyết định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc