Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 06

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Bầu trời trong xanh, thi thoảng lại có một đám mây nhẹ nhàng bay qua. Bỗng nhiên, một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mắt.
Kỳ An mở to mắt, đôi mắt kia cũng chớp chớp, “Tiểu Thất!”
“Sao ngươi lại tới đây?” Không phải là trước hôn lễ thì không được gặp mặt sao? Kỳ An ngồi thẳng người lên.
Lạc Hoài Lễ nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm tay nàng, “Một ngày không gặp dài như ba thu. Tiểu Thất, ngươi không nhớ ta sao?”
Kỳ An nhìn hắn, “Ta thấy ngươi không giống kẻ si tình như vậy!”
Lạc Hoài Lễ đứng dậy, thuận thế kéo nàng theo, cười cười, “Tiểu Thất, ngươi vẫn là chưa hiểu rõ ta!” rồi một tay ôm nàng vào trong ***, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Cứ đi rồi sẽ biết!”
Hắn ôm nàng bay lên nóc nhà, Kỳ An thở nhẹ một tiếng, nắm chặt xiêm y hắn.
Lạc Hoài Lễ cúi đầu nhìn nàng, giống như thở dài, “Tiểu Thất, ngươi phải tin tưởng ta chứ!” Mắt hắn yên lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn rõ tâm tư nàng. Kỳ An hơi do dự, cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng thân thể, tựa vào trong *** hắn.
Lạc Hoài Lễ cười, gật gật đầu với Trường Lan, Trường Khanh đang ở cách đó không xa rồi ôm Kỳ An rời đi.
“Không cần giữ tập tục không được gặp mặt trước hôn lễ sao?” Trường Khanh hỏi Trường Lan.
Trường Lan đứng nhìn tiểu thư nhà mình phía xa xa, “Các vị chủ tử Tiêu gia chưa từng để ý mấy chuyện đó, nói chung vẫn là duy tâm mà thôi!”
Trường Khanh gật gật đầu, chắp tay sau ***, cũng không thèm nói lại.
Ngã tư kinh thành quả nhiên là phồn hoa. Kỳ An đi trên đường cảm thấy cực kỳ không tự nhiên. Lạc Hoài Lễ kia thì không coi ai ra gì, lôi kéo tay nàng, cười cười nói nói. Nàng tỏ ra lạnh nhạt cũng không thể tránh được những ánh mắt người đi đường nhìn lại, cử chỉ trở nên yếu ớt.
Lạc Hoài Lễ làm như không phát hiện ra vẻ khó xử của nàng, cứ nắm tay nàng thật chặt, tùy ý kéo nàng đến một tiểu quán bên đường, chỉ lên giò hoa treo lơ lửng trên đầu, “Ân, đẹp không, tiểu Thất có thích không?”
Kỳ An nhìn trái nhìn phải, dở khóc dở cười, người hiện đại như nàng lại không được phóng khoáng như cổ nhân này. Nhìn sang thấy ánh mắt hứng thú của Lạc Hoài Lễ, “Ngươi cố ý?”
Lạc Hoài Lễ gật gật đầu, không chút áy náy, “Tiểu Thất muốn bảo trì khoảng cách với ta cũng phải xem ta có đồng ý không.” Hắn vốn thông minh như vậy, đối với việc tiểu Thất như có như không kháng cự hắn, làm sao không phát hiện ra.
“Tiểu Thất, ngươi hãy nhớ, ta muốn ngươi toàn tâm toàn ý với ta.”
Kỳ An buông mắt xuống, “Vậy ngươi thì sao, có toàn tâm toàn ý với ta hay không?”
Lạc Hoài Lễ tự phụ cười, “Tiểu Thất, ta nói rồi, ngươi phải tin ta!”
Kỳ An không nói gì nữa, chỉ có bàn tay đặt trong tay hắn là không giãy dụa nữa.
Giờ khắc này, tạm thời xem nhẹ mọi sự, Kỳ An thả lỏng người, bước chân dạo phố giống như ở kiếp trước. Đi đến mỗi sạp quán bên đường, nàng đều nhìn ngắm, tán thưởng, cầm lên tay tinh tế quan sát. Tuy nhiên, dù thích nhưng hà tất đã cần? Cho nên nàng chỉ dừng lại ở việc thưởng thức.
Có lẽ trước kia thật sự không để ý, cảnh vật nơi này cũng không khác hiện đại là bao, những sản phẩm thủ công cổ kính, một cây trâm, một súc vải… đều rất đẹp đẽ.
Kỳ An hứng khởi đi dạo, Lạc Hoài Lễ nhìn thấy, trong lòng tràn đầy vui sướng, xem ra đưa nàng đi một chuyến đúng là một lựa chọn đúng đắn. Từ lúc gặp lại sau kiếp nạn đó, trên mặt tiểu Thất chưa từng hiện lên vẻ vui sướng đơn thuần như bây giờ, hắn vô cùng đau lòng nhưng lại không biết làm gì.
Chính nữ tử này là người hắn muốn dắt tay cả đời. Hắn chờ đợi nàng lớn lên, chờ đợi xem nàng có phải là người thu dụng tâm hắn không. Từ nhỏ đã trân trọng nàng, nhìn nàng vui vẻ trước mắt. Lúc đưa nàng vào trong cung, ngày ngày gặp nhau, thấy nàng dũng cảm quật cường, sớm đã đem tất cả nhu tình trong lòng đặt lên người nàng. Nếu như hắn đã yêu, hắn sẽ tuyệt đối không để nàng cự tuyệt, nàng cũng phải yêu hắn mới được.
—————
Đang đi, bỗng nhiên Kỳ An phát hiện có điểm không thích hợp. Đầu tiên nàng ngẩng đầu xem xét Lạc Hoài Lễ, thấy vẻ cười trên mặt hắn không có gì dị thường mới chậm rãi chuyển mắt ra phía sau hắn, liền giật mình há to miệng, đưa tay chỉ, miệng lắp bắp, “Cái kia, kia là cái gì?” Mấy người đi theo phía sau hắn đều ôm một chồng hàng hóa cao gấp đôi người.
Lạc Hoài Lễ cũng không quay đầu lại, kéo tay nàng xuống, “Không có gì, thích thì mua.”
Kỳ An khép miệng lại, khóc không ra nước mắt, “Lạc Hoài Lễ, ngươi có biết cái gì gọi là đi dạo phố không? Đi dạo phố thú nhất chính là chỉ đi dạo mà không mua, chỉ là thưởng thức thôi.”
Lạc Hoài Lễ nhìn nàng, “Những thứ kia ngươi không thích sao?”
“Thích!”
“Thích thì mua, có gì sai!” Lạc Hoài Lễ nói hợp tình hợp lý.
Kỳ An lại há miệng định nói, cuối cùng lại thôi. Cách nhau vô số thời không, mấy độ luân hồi, căn bản là không thể nói rõ được.
Cuối cùng, nói, “Ta chẳng qua là nhìn xem, không phải là thích, cho nên nếu ta không nói mua, ngươi cũng không cần phải mua!”
Lạc Hoài Lễ nghi hoặc nhìn nàng, gật đầu.
Kỳ An thở ra, quay đầu đi vào một tiệm vải. Không thể không tán thưởng nữ tử cổ đại, thật là khéo tay, vải kia dệt thật là mềm mại thoải mái, Kỳ An ướm vải lên người, màu xanh lam nhẹ nàng, thực là hợp với màu da.
Lạc Hoài Lễ nhíu mày xem xét, “Tiểu Thất, có muốn mua cái này không?”
Kỳ An nhân lúc lão bản không chú ý, liền hạ giọng, “Không cần.”
Lạc Hoài Lễ cực kỳ khó hiểu, “Vì không vui sao? Nếu không thích sao lại muốn xem, lại xem lâu như vậy?”
Kỳ An buông tấm vải trong tay ra, túm ống tay áo hắn kéo ra ngoài cửa, “Ngươi chưa từng đưa nữ nhân đi dạo phố sao? Trọng điểm là đi dạo, sau đó mới là mua.”
Nói xong liền đi trước, Lạc Hoài Lễ vội vàng giữ chặt nàng, cúi đầu nói, “Chưa từng đi dạo.”
Kỳ An kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn hơi hơi trốn tránh, ngữ khí lại kiên định, “Ta đã từng đưa nữ nhân đi chỗ này chỗ khác, nhưng chưa từng đưa nữ nhân đi dạo phố.”
Kỳ An sửng sốt. Hắn liền tiến lên từng bước, ôm lấy Kỳ An, “Tiểu Thất, đưa nữ nhân đi dạo phố, trước kia chưa từng có, về sau cũng sẽ chỉ có ngươi.”
Nghe tiếng tim đập trầm ổn bên tai, Kỳ An khép mắt lại.
Lúc trở về thì Hiên Viên Ký đã đứng đợi sẵn. Lạc Hoài Lễ đi rồi, chỉ còn lại tiểu Thất ở lại bị mắng.
“Tiểu Thất, ngươi không biết hai người không thể gặp mặt trước hôn lễ hay sao?” trên mặt Hiên Viên Ký nổi gân xanh.
“Không biết!” Kỳ An vô tội trả lời.
“Ngươi?” Hiên Viên Ký nghẹn họng, không thể nhịn được nữa, hung hăng vỗ vỗ lên đầu nàng.
Kỳ An kêu lên một tiếng, nhảy ra xa, trông mặt rất là ủy khuất. Đi tới đi lui ở cổ đại này thực sự là không thể thích ứng nổi, người nào cũng là cao thủ, chỉ có nàng tay trói gà không chặt, kiểu gì cũng không phải là đối thủ của người khác.
“Ta quyết định rồi!”
Kỳ An cao giọng nói làm Hiên Viên Ký giật mình, “Lại làm sao vậy?”
Kỳ An vươn tay lên lắc lắc, “Về sau ta muốn dốc lòng nghiên cứu độc dược, không cần biết là cao thủ võ lâm gì gì, dám ***ng vào ta thì toàn bộ sẽ ngã xuống đất.”
Hiên Viên Ký sửng sốt nửa ngày, trợn trắng mắt, trông thật không có khí chất, “Tiểu Thất, ngươi không biết gì sao?”
“Biết cái gì?” Chẳng lẽ nàng đã vô tình xúc phạm tập tục cổ quái gì?
“Hồ thái y chính là một tay *** lợi hại.”
Kỳ An chớp mắt, cẩn thận hồi tưởng.
Nhịn không được, lại duỗi tay vỗ vỗ, Hiên Viên Ký thở dài, “Bao kim châm của hắn có thể cứu người, cũng có thể ***. Tiểu Thất quả nhiên tâm địa thiện lương, chỉ nhìn thấy lúc cứu người.”
Không đợi Kỳ An tỉnh táo lại, Hiên Viên Ký lại nói, “Thu Tiểu Thất làm đồ đệ, trong lòng hắn nhất định cực kỳ vui sướng, có lẽ được hắn chuyên tâm truyền dạy chỉ có tiểu Thất.”
Kỳ An lấy từ trong *** ra một bao châm, có chút suy nghĩ, “Nhưng cho tới giờ hắn vẫn chưa nói gì.”
Hiên Viên Ký mỉm cười, “Kim châm trong tay ngươi chính là chí bảo của hắn. Có thể thấy ngươi được Hồ thái y dốc cả ruột gan ra truyền dạy rồi đó.”
Lão nhân kia nha, không, sư phụ, chẳng lẽ không thể nói vài lời về chuyện này hay sao? Kỳ An mắng thầm trong lòng, trên mặt lại hiện lên ý cười ấm áp.
“Tiểu thất!” Hiên Viên Ký gọi nàng, “Hy vọng Lạc Hoài Lễ thật sự hiểu được mình đã có được một nữ tử tốt!”
Nữ tử tốt thì ở đâu cũng có, đâu phải chỉ có một mình Tiêu gia tiểu Thất!
——————–
Ngày nào đó rốt cục cũng đến.
Trường Lan Pu'i tóc cho nàng, trang điểm cho nàng, mặc cho nàng trang phục đỏ. Lúc trùm mảnh voan đỏ lên đầu nàng, Trường Lan cảm thấy mắt nóng lên.
Mạc Nhược nắm tay nàng, dẫn nàng từng bước một đi ra.
Không phải ai cũng có thể lấy chồng hai lần như nàng. Lần trước, nàng đã thất bại thảm hại, lòng nát tâm đau; lúc này đây, liệu có tìm được hạnh phúc?
Lạc Hoài Lễ, người luôn được khen ngợi văn võ song toàn, là vị hôn phu có tình có nghĩa, liệu sẽ đem lại cho nàng một đời hạnh phúc?
Nhớ lúc mới tới dị thế, trông hắn thật đau thương, ôm nàng thì thào nói, “Thực xin lỗi, tiểu Thất, ta đã tới chậm.”
Nhớ tới một buổi tối nọ, hắn nhẹ giọng đồng ý, “Nếu như tiểu Thất không thích, vậy ta sẽ không có nữ nhân khác.”
Nhớ tới lúc hắn không để ý tục quy, cố ý đưa nàng ra cũng, hai tay ôm chặt nàng, “Tiểu Thất, ngươi phải tin tưởng ta.”
Nhớ khi hắn nói, “Một ngày không gặp, như cách ba thu.”
Nhớ tới ánh mắt trầm tĩnh của hắn, nhớ tới vòng tay rộng rãi ấm áp của hắn…
Những lúc ấy chỉ thấy bình thường, hiện giờ nghĩ đến lại thấy rung động.
Ngồi trong kiệu hoa, Kỳ An không khóc, chỉ là tay nắm chặt lấy xiêm y. Cô đơn nhiều năm như vậy, thật vất vả nghĩ cách tìm hạnh phúc, hạnh phúc lại mất đi. Nàng khát vọng có một gia đình của chính mình, lại vì cái gì mà gian nan đến tận đây!
Lạc Hoài Lễ, nếu như hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng, vậy cho dù có suốt đời nghèo khổ, nàng cũng sẽ yêu hắn, ở bên hắn. Vô luận là bần cùng hay phú quý, sinh lão bệnh tử cũng tuyệt không tương phụ.
Kiệu hoa dừng lại, Mạc Nhược dắt tay nàng, vững vàng đỡ nàng lên lưng Lạc Hoài Lễ, “Tiểu Thất, nhất định phải hạnh phúc!” Mắt Mạc Nhược đỏ lên.
Lạc Hoài Lễ cõng nàng. Tấm lưng rộng lớn ấm áp, tựa hồ có thể xóa bỏ mọi bi thương tuyệt vọng, để nàng an tâm dựa vào.
Bước qua chậu than, bỏ qua mọi chuyện cũ.
Bái thiên địa, cảm tạ đã để nàng sống lại;
Bái cao đường, cảm tạ ơn đức nuôi dưỡng;
Tương bái, cảm tạ giờ khắc chân tâm tương đãi này, để nàng có thể tiếp tục hy vọng.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!” Tiếng hô vang lên, đột nhiên làm Kỳ An lệ nóng doanh tròng.
Giờ đây, liệu nàng có thể có hạnh phúc?
Ánh nến chiếu rọi vào tiểu Thất, nhìn càng thêm kiều diễm động lòng người. Lạc Hoài Lễ tay nhấc khăn voan, cả người cơ hồ trở nên ngây ngốc.
Hai gò má Kỳ An nóng như lửa, trong không gian yên tĩnh, ánh mắt kia chỉ càng làm cho người ta tim đập như sấm, rốt cục không nhịn được nữa, nàng nói, “Ngươi rốt cục muốn cầm cái khăn đến bao giờ?”.
Lạc Hoài Lễ phục hồi lại tinh thần, tùy ý vứt chiếc khăn sang bên, cúi xuống hôn nàng, thanh âm thanh nhã mê người, “Giờ khắc này, như mộng như ảo!”
Đêm hôm đó vô cùng mê loạn, Kỳ An chỉ cảm thấy cả thế giới đỏ rực một mảnh, nàng hư hư ảo ảo, nặng nề di động, chỉ có thể bám chặt vào Lạc Hoài Lễ mới cảm thấy an tâm.
Một khắc đau nhức kia, nàng đột nhiên rơi lệ đầy mặt. Lạc Hoài Lễ kiên nhẫn hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt nàng, thì thào gọi, “Tiểu Thất, tiểu Thất!”
Nàng ôm Lạc Hoài Lễ, không kiềm được run rẩy, khóc không thành tiếng.
Lạc Hoài Lễ ôm chặt nàng, “Không cần sợ hãi, tiểu Thất!”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, rốt cục vươn lên hôn hắn.
Đến với hạnh phúc sẽ vứt bỏ được thương tâm. Nàng không thể chỉ vì một Trương Sở Du mà bỏ đi cả thế giới, không phải sao?
Sáng sớm, Kỳ An còn chưa mở mắt đã cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, nàng nhăn mặt nhíu mày, “Trường Lan, ta ngủ thêm một lát, một lát nữa thôi!”
Cảm giác ngứa biến mất, ngừng một lát, lại trở lại càng mạnh mẽ hơn.
Tức giận, Kỳ An tùm lấy vật ở trước mặt, mở to mắt, “Trường Lan…” sau đó nhìn thấy gương mặt ngây ra của Lạc Hoài Lễ thì trở nên thất thần đến nửa ngày.
Lạc Hoài Lễ thấp giọng cười, *** trong mắt còn chưa lui, lại nghịch nghịch gáy nàng một chút, “Xem ra vi phu còn chưa cố gắng đủ a, tiểu Thất còn không nhớ có ta tồn tại.”
Kỳ An mặt đỏ tai hồng, đánh hắn một cái. Ánh nắng rọi qua cửa sổ cho thấy đã không còn sớm.
Lạc Hoài Lễ ghé vào trên người nàng, hít sâu một hơi, rồi xoay người lên, không dám quay lại nhìn nàng, “Mau đứng lên đi, lát nữa còn đi thỉnh an cha mẹ!”
Cũng không gọi người tới hầu hạ, Lạc Hoài Lễ tự mình chỉnh trang quần áo, cũng không để ý Kỳ An mặt hồng tim đập thế nào, cứ đưa từng kiện từng kiện quần áo mặc vào người nàng.
Không nên hy vọng hắn có thể mặc quần áo cho nàng. Trường Lan buồn cười kéo nàng ra, sửa sang lại quần áo cho nàng một lần nữa. Kỳ An trừng mắt nhìn Lạc Hoài Lễ, hắn bưng nước trà uống, không quay đầu liếc nàng lấy một cái, tựa hồ hoàn toàn không biết có ánh mắt sắc như đao đang lăng không đến chỗ hắn.
————-
Lạc Anh khi trẻ tuổi thì theo quân đội đông chinh tây chạy, trong nhà chỉ có một thê một thiếp. Thê tử chỉ sinh được một mình Lạc Hoài Lễ.
Mẹ đẻ của Lạc Hoài Lễ, Kim Vân, vốn là tiểu thư khuê các, dịu dàng đoan trang, nàng và Lạc Anh yêu thương nhau, lại sinh hạ được con trai độc nhất, địa vị của nàng ở trong nhà nghiễm nhiên không gì phá nổi.
Thiếp của Lạc Anh tên Lý Thị. Nàng đã cứu Lạc Anh lúc hoạn nạn, ông thương nàng cơ khổ vô y liền mang về Lạc gia. Có lẽ là do phải chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, thân thể không tốt nên không thể sinh con cho Lạc Anh.
Kỳ An và Lạc Hoài Lễ từng bước, từng bước kính trà.
Kim Vân cười, kéo tay nàng, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi quay sang bên nhìn Lý Thị, cười nói: “Con dâu của chúng ta thực sự là càng nhìn càng đẹp, không biết khi nào thì cho chúng ta cháu bế đây!”
Lý Thị cũng cười nói thêm vào làm Kỳ An đỏ bừng mặt. Lạc Hoài Lễ đứng bên cạnh cười, cầm lấy tách trà trong tay Kỳ An, kéo Kỳ An ngồi xuống bên cạnh, “Nương, sao có thể nhanh như vậy. Người nóng vội quá sẽ dọa con dâu người chạy mất đó!”
“Ai da, nhanh như vậy đã có phụ không cần nương rồi! Lão gia, người xem, sinh con trai có ích lợi gì a!” Kim Vân giễu cợt nhi tử, khó mới có cơ hội để trêu cợt hắn.
Lạc Anh tủm tỉm cười, nói: “Tiểu Thất, về sau đã là người một nhà rồi, có việc gì thì hãy nói với ta và nương, nếu Hoài Lễ khi dễ ngươi, chúng ta sẽ giúp ngươi dạy hắn.”
Lạc Hoài Lễ kêu lên, “Nương, người cũng đừng nói ta nha, cha còn bất công hơn ta nữa, có con dâu liền quên con trai.”
Mấy người cười cười nói nói, Kỳ An chú ý thấy Lý Thị rất ít mở miệng, chỉ ở bên đạm đạm cười, thấy có cảm giác không thích hợp.
Trong lòng không khỏi thở dài, cái này gọi là người thứ 3 a, có lẽ không phải tất cả đều hạnh phúc.
————-
Lạc Hoài Lễ nhậm chức, mọi việc trở nên bận rộn, cứ ở nhà với nàng được hai ngày lại xuất môn.
Có đôi khi hắn cũng nói với nàng vài chuyện, nhưng nàng với những việc đó không có hứng thú nên cũng không nhớ lâu. Chỉ biết Hiên Viên Ký tuy rằng là thái tử nhưng cũng có nhiều nguy cơ. Nhị hoàng tử Hiên Viên Cực có mẹ đẻ là con gái của Phiên vương, đã ở bên ngoài nhiều năm, rất có uy vọng trong dân gian.
Đại khái các thế lực trong triều chia làm ba phe, trong đó một phe do Mạc Nhược, Lạc Hoài Lễ cầm đầu, ủng hộ Hiên Viên Ký, một phe dựa vào thế lực của Phiên vương, ủng hộ Hiên Viên Cực. Tiêu Dục và Lạc Anh thì bảo trì trung lập, chỉ tận trung với hoàng thượng.
Hiên Viên Ký có hiền danh, đáng tiếc quân đội trong tay không nhiều, mặc dù được người người ủng hộ nhưng không có binh mã trong tay vẫn không hề an tâm. Hiên Viên Cực có Phiên vương ủng trụ, trong tay có đủ loại thế lực võ lâm chốn giang hồ, tuy rằng nhất thời không thể chống lại Hiên Viên Ký, nhưng cũng không hoàn toàn ở thế yếu. Hai người thế lực ngang nhau, ai cũng có sở trường riêng. Nhưng thế cân bằng đó đã bị phá vỡ khi Tiêu Dục ૮ɦếƭ đi.
Tiêu gia cửa nát nhà tan, chỉ có một nữ nhi đã gả nhập Lạc phủ. Tuy rằng không đến mức ngay lập tức nghe theo lời Lạc Hoài Lễ, nhưng Tiêu gia quân là một tay Tiêu Dục sáng lập, luôn trung thành với Tiêu gia, một câu nói của người Tiêu gia thì giống như thánh chỉ của Hoàng thượng. Nếu Tiêu Thất có lệnh, cũng khó đảm bảo Tiêu gia quân sẽ không theo hướng thái tử. Điều này mà nói, là một kích trí mạng đối với Hiên Viên Cực.
Lạc Hoài Lễ đương nhiên không nói những điều đó với Kỳ An, là nàng đi hỏi Trường Khanh, kết quả biết được, vô cùng sửng sốt.
Buổi tối, khi Lạc Hoài Lễ trở về, Kỳ An nhìn lại hắn.
Lạc Hoài Lễ bị nàng nhìn chăm chú đến mức nổi da gà, cúi đầu nhìn lại mình một lượt kỹ càng rồi mới nghi hoặc hỏi nàng, “Tiểu Thất, ngươi nhìn cái gì vậy?”
Kỳ An chậc lưỡi, “Thực chưa từng thấy cảnh tranh đoạt quyền lực kinh tâm động phách.”
Lạc Hoài Lễ dở khóc dở cười, ôm lấy nàng, “Không biết dạo này ngươi suy nghĩ cái gì…”
Kỳ An ngẩng đầu lên, “Phụ thân là binh bộ thượng thư, ngươi cũng coi như có công danh trong người, vì sao lại muốn bôn ba tranh đấu, cứ như vậy không được sao?”
Lạc Hoài Lễ tự phụ cười, “Đại trượng phu trên đời, đương nhiên có những việc nên làm và những việc không nên làm. Oanh oanh liệt liệt sống mới không uổng một đời.”
Kỳ An nhẹ nhàng thở dài, có vài ý nghĩ của nam nhân, nữ nhân thực không thể lý giải được.
“Trường Khanh!” Một hôm, Kỳ An đưa cho hắn một phong thư, “Đưa cho Tiêu Vinh, nói rằng cho dù Tiêu Thất đã gả nhập Lạc phủ nhưng tuyệt đối sẽ không sát nhập quân đội; muốn quân đội Tiêu gia vẫn cứ duy trì tôn chỉ từ trước đến giờ, không cần phải thay đổi gì vì Tiêu Thất, như vậy mới không phụ thanh danh một đời của lão tướng quân, không thẹn với danh dự của Tiêu gia hơn mười năm qua.”
Trường Khanh quỳ xuống, đưa hai tay ra tiếp nhận, “Dạ!”
Trường Lan mỉm cười, tiểu thư nhà nàng là trân bảo của Tiêu gia, tự nhiên cũng là thiên hạ vô song.
Nếu như ngày tháng cứ trôi qua như vậy thì thật là tốt.
——————-
Thời gian trôi mau, trong nháy mắt, nàng và Lạc Hoài Lễ đã trở thành vợ chồng được hơn nửa năm. Lạc Hoài Lễ ôn nhu săn sóc, cha mẹ chồng yêu thương, nàng nghĩ, đây chính là hạnh phúc, vết thương này có thể từ từ mà lành rồi.
Ngay cả Mạc Nhược thấy nàng vui vẻ liền mời Lạc Hoài Lễ uống R*ợ*u, thật khó mới nuôi tiểu Thất khỏe mạnh, hồng hào như vậy.
Hiên Viên Ký nhìn thấy nàng, trầm mặc không nói, cuối cùng cười, “Tiểu Thất có thể tươi cười gần gũi như vậy, xem ra đem ngươi giao cho Hoài Lễ là một lựa chọn chính xác.”
Ban ngày, nàng một mình đọc sách y, thi thoảng lén đi bái phỏng sư phụ. Ban đêm, sau khi dùng cơm, Lạc Hoài Lễ sẽ đưa nàng ra ngoài, ngắm kinh thành phồn hoa vào đêm.
Có đôi khi, thấy sắc mặt Lạc Hoài Lễ có vẻ uể oải, nàng sẽ ở lại trong nhà, cùng hắn nói chuyện.
Mùa thu, bất hạnh truyền đến. Long Khi tướng quân đã thụ trọng thương trong khi chiến đấu và qua đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc