Trời Sinh Lạnh Bạc - Chương 03

Tác giả: Tinh Vô Ngôn

Trên con đường nhỏ vang lên tiếng vó ngựa, trên lưng ngựa là một người tóc đen như mun, dung mạo tuyệt thế. Trong ánh mắt lạnh lùng có vài phần khí thế, càng thêm vẻ khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm.
“Vương gia!” Một người từ trong rừng tiến ra, quỳ gối bên đường.
Vó ngựa cất cao, tựa như sẽ dẫm nát người kia, nhưng người trên ngựa lại không chút hoang mang dật dây cương, con ngựa hý dài một tiếng, quay vòng qua một bên, ngừng lại.
Hiên Viên Sam lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt người đang quỳ.
“Vương gia, Đại Lý Tự Khanh truyền tin đến, nói Tiêu tướng quân ૮ɦếƭ đúng là có nguyên nhân khác nhưng vẫn chưa điều tra rõ, thỉnh vương gia nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, cần phải cam đoan vị tướng mới là người của chúng ta.” Hắn lấy ra phong thư trong lòng, hai tay dâng lên quá đầu.
Hiên Viên Sam tiếp nhận, xem nhanh qua một lần rồi tùy tiện sờ lên, giấy viết thư dường như là tuyết phiến phi hạ.
Hắn nhìn thấy người trước mặt vẫn quỳ, tay trái liền giơ lên. Khinh Ngũ, người nãy giờ vẫn đứng cạnh hắn, hỏi, “Vương gia hỏi ngươi, Tiêu gia gia tướng có biết tin tức này không?”
“Trước mắt thì dường như chưa biết.”
Khinh Ngũ nhìn mặt chủ tử của mình, lại hỏi tiếp, “Vậy Tiêu Thất kia đâu?”
“Ở trong cung, để hoàng hậu và Đông cung thái tử tự mình chiếu cố.”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng gật đầu, Khinh Ngũ vội vàng kéo ngựa lại, một bên nói với người đang quỳ, “Tạm thời đừng để người Tiêu gia nghe phong thanh gì cả, đại loạn trước mắt chưa định, Tiêu gia lại mất người tâm phúc, nếu để các võ tướng loạn lên thì sẽ không tốt.”
Hiên Viên Sam xoay người lên ngựa, cũng không liếc mắt đến người trên đất một cái, hai chân kẹp bụng ngựa, phóng vút đi.
Người quỳ dưới đất lúc này mới ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ ra. Con người thật sự không thể quá hoàn mỹ, vị đệ đệ này của đương kim Hoàng thượng là vị Vương gia duy nhất có thể tùy ý xuất nhập kinh thành, thiên nhân chi tư, cơ trí hơn người, nhưng lại bị câm điếc. Cũng may mắn là hắn bị câm điếc nên tài năng mới không bị cố kỵ, được Hoàng thượng sủng ái tín nhiệm.
Hiên Viên Sam cũng không thèm để ý đến việc hắn không thể nói, từ sau khi bị trúng độc lúc năm tuổi thì đã không thể nói chuyện. Có thể nghe thấy người khác nói, Khinh Ngũ lại cực kỳ hiểu tâm tư hắn, thường thường chỉ cần nhìn tư thế là biết hắn muốn nói gì. Mấy năm nay việc ‘nhìn người đoán ý’ đã thành thói quen.
Ngựa vừa mới chạy được vài bước, Hiên Viên Sam đột nhiên nắm chặt dây cương, Khinh Ngũ cảnh giác nhìn ra bốn phía, “Vương gia?”
Hiên Viên Sam nhìn lên một cây rậm rạp ven đường, giữa đám cành lá xanh tốt có thể nhìn thấy được bóng quần áo hồng nhạt.
Kỳ An không thể lại một lần nữa bội phục vận khí không hay ho của chính mình.
Sư phụ nói, “Tiêu gia tiểu Thất, ngươi đi đảo qua đám tảo.”
Sư phụ nói, “Tiểu Thất gì gì kia, mau đi lên núi cùng sư phụ. Đi thực địa nhiều sẽ hiểu được dược tính và cách sử dụng của nhiều loại thuốc.”
Cho nên nàng mới kiệt sức theo phía sau, không biết tại sao lão nhân kia lại có thể đi đứng nhẹ nhàng như thế, người mấy chục tuổi rồi mà đi đường núi cứ nhẹ như lông hồng. Nàng lại thở hổn hển theo sau, bĩu môi đuổi theo lý tưởng.
Bốn phía đều là sơn thanh thủy tú, phong cảnh không tồi, nàng vén váy lững thững đi lên núi. Cuối cùng là… lạc!
Nàng quyết định tìm đường xuống núi theo một dòng suối nhỏ. Đang nhàn nhã đi dạo, bỗng nhìn thấy một đại thụ hình thù kỳ quái, cành lá sum suê tươi tốt, thật là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng trèo lên, đu đu lắc lắc, cành cây thật là rắn chắc, lá cây thực sum xuê. Ân, không tồi, du du thiu thiu, nàng ngủ.
Cho nên mới nói, nàng không rõ vì sao mà chỉ ngủ một giấc thôi cũng bị người ta bắt đi.
Bịch một tiếng, đã bị đặt xuống trước mặt ai đó. Kỳ An đứng dậy nhìn, người kia bạch y tóc đen, tuấn mỹ bức người. Vì thế phải cảm thán, cổ đại không bị ô nhiễm, quả nhiên khắp nơi đều là mỹ nhân.
Đáng tiếc nàng lại không hứng thú, tầm mắt nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt đó, “Ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc trên cây thôi.” Ngụ ý là cái gì nàng cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Hiên Viên Sam ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống nữ nhân đang chật vật giải thích trên đất, không hề động lòng, nhưng Khinh Ngũ bên cạnh thì đưa mắt đánh giá kỹ Kỳ An, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Thật hiếm thấy, cư nhiên lại có một nữ nhân chỉ liếc mắt qua vương gia một cái rồi rời đi, mặt không đỏ, cũng không té xỉu, không kêu lên sợ hãi, giống như là liếc mắt qua một người bình thường vậy.
Khinh Ngũ quay đầu nhìn lại Vương gia nhà mình. Không tồi, vẫn là phong hoa tuyệt đại, không hề thay đổi, như vậy là thẩm mỹ của nữ nhân này có vấn đề? Nhìn lại, nhãn tình nàng kia linh động như vậy, không phải là người mù chứ? Ngẫm lại càng cảm thấy được đạo lý, ông trời để Vương gia của hắn phong trần tuấn lãng lại không thể nói, thì nữ tử đang trên mặt đất này linh khí bức người, nên là người mù mới đúng. Như vậy mới có vẻ lão thiên công bằng, sẽ không đặc biệt thiên vị ai, thế thì tâm lý mới cân bằng, thiên hạ êm ả.
Hiên Viên Sam cũng không để ý suy đoán của hắn, nha đầu kia rõ ràng không phải người mù, vì thế ngón trỏ động động, Khinh Ngũ thở dài, sau đó lớn tiếng nói, “Trói lại!”
Kỳ An cũng không biết lúc này báo danh Tiêu Thất ra có hữu dụng hay không, cũng không rõ đối phương là đối tượng nào. Nam nhân có bộ dạng quá hoàn mỹ, bình thường cũng không làm cho người khác cảm thấy an toàn.
Vì thế nàng không phản kháng, ngoan ngoãn để bị trói, bị ném lên ngựa.
Vắt người trên lưng ngựa không cần nói cũng biết rất thống khổ, Kỳ An cố gắng động đậy, cố gắng cân bằng lại cơ thể, một bên kêu lên với người bên cạnh, “Vị đại ca này, ngươi có thể để ta ngồi thẳng lên không, chứ như thế này rất dễ bị sung huyết não, biến thành ngốc nghếch.”
Thị vệ liếc mắt nhìn chủ tử, trên mặt hắn không có biểu tình gì, vì thế chỉ làm như không nghe thấy.
Cũng may Kỳ An vốn không nghĩ rằng câu nói đầu tiên sẽ có hiệu quả nên tiếp tục nói: “Thị vệ đại ca, nếu ta biến thành ngốc nghếch, ngươi sẽ phải chăm sóc cho ta, chăm sóc cho một kẻ ngốc thật sự rất thống khổ…”
Thị vệ cảm thấy choáng váng, nhìn thấy mấy người đi bên cạnh cũng đều là vẻ mặt ẩn nhẫn. Đã đi theo Vương gia nhiều năm, bọn họ đã sớm có thói quen kiệm lời, chưa từng có người nào bên Vương gia lại huyên thuyên không ngừng như vậy.
Hắn tay ấn chuôi kiếm, “Không được phiền toái như vậy.”
“Cái gì?’ Kỳ An ngửa đầu, ngươi bớt kiệm lời giúp ta có được không!
“Một kiếm đi xuống sẽ không còn thống khổ.”
Kỳ An nháy mắt mấy cái, “Vậy được rồi, ngươi một kiếm đi xuống đi.” Nhắm mắt lại, quả nhiên lại không một tiếng động.
Tên thị vệ nhìn chủ tử vẻ cầu cứu, Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn về phía trước, im lặng như đã tiến vào lưỡng vong cảnh giới. Tên thị vệ phải chuyển hướng nhìn sang người phát ngôn của chủ tử.
Tiếp thu tín hiệu cầu cứu, Khinh Ngũ cũng chỉ có thể quay ra trưng cầu ý kiến Vương gia. Bắt gặp sắc mặt Hiên Viên Sam, hắn dường như không thể tin được, dụi dụi mắt, hắn không nhìn lầm chứ, khóe miệng nhếch lên thế kia, có phải là đang tủm tỉm cười không?
Nhéo đù* một cái, “Ai ui!” Đau quá, hóa ra không phải là mộng, Khinh Ngũ nhanh chóng phản ứng, “A Đinh, mau đặt nàng ngồi thẳng lên.”
Kỳ An điều chỉnh tư thế một chút. Hoàn hảo! Cho dù có ૮ɦếƭ cũng không thể ૮ɦếƭ lúc máu đang chảy ngược được.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Mạnh được yếu thua.
Kỳ An chấp hành một cách nghiêm túc câu nói này, cho nên không hề mở miệng giải thích nữa, biểu hiện phi thường hợp tác. Hiên Viên Sam vẫn bình tĩnh, nhưng Khinh Ngũ thì không. Suốt đường đi hắn liên tiếp đánh giá, phi thường kỳ quái sao Kỳ An này lại câm miệng. Nụ cười của Vương gia thật đáng tiếc lại không thấy nữa.
Cả đường không nói gì, lúc vào đến cửa thành, Hiên Viên Sam liếc mắt nhìn Kỳ An một cái, quay ngựa lại chạy đi hướng khác.
Kiến thức cổ đại của Kỳ An ít ỏi, nàng bị người ta nhốt lại, tùy ý quan sát một chút liền không biết đông tây gì nữa.
Cảm giác thất bại. Chỉ là ngủ một giấc trên cây, cũng bị cấm sao?
Cũng may hoàn cảnh của nhà tù này không tệ lắm, Kỳ An nhìn xung quanh một vòng. Ân, sạch sẽ khô ráo, không như những nhà tù thông thường. Ấn ấn bụng, không ăn một bữa coi như giảm béo vậy, nhưng không rửa mặt thì không tốt cho da chút nào.
Nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng nói, “Sở Sở bảo bối, ngủ ngon.” Trong mộng, có thể được nhìn thấy nữ nhi hay không? Chỉ mong được thấy nàng mà không phải thấy cha của nàng.
Khinh Ngũ đứng trước mặt vương gia, lần đầu tiên cảm thấy đại não tê liệt.
“Vương gia, nàng ngủ.”
Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn hắn.
Khinh Ngũ lần này không lý giải ý tứ của hắn, hay đúng hơn là không hiểu ý hắn. Hiên Viên Sam nâng bàn tay tôn quý mà một năm khó được một lần khoa lên, “Nàng không khóc? Không hét? Chỉ ngủ thôi sao?”
Khinh Ngũ há mồm kinh ngạc, không thể ngờ vương gia lại dùng ngôn ngữ cử chỉ vì một người nào đó ngoài Hoàng thượng. Nhưng khi chạm phải cái nhìn âm trầm của chủ tử thì vội vàng định lại thần sắc, “Không khóc, không hét, cái gì cũng không liền ngủ, ân, còn giống như đang cười nữa.”
Hiên Viên Sam nhếch miệng, tay lại nhẹ nhàng giơ lên, “Nàng là ai?”
“Còn chưa tra ra. Nhưng mà Vương gia, ngài muốn xử trí nàng thế nào, giết, hay là thả?”
Lần đầu tiên, Hiên Viên Sam không muốn đưa ra lựa chọn.
Kỳ An mở to mắt, như có như không thở dài, lại là một đêm không mộng mị.Nàng đứng dậy, đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, “Có người không?”
Tiếng trả lời rất nhanh truyền đến, “Chuyện gì?”“Nếu như tiện thì có thể mang cho ta một chậu nước rửa mặt không, nước không nóng quá không lạnh quá, 30 độ là tốt rồi.
Đương nhiên nếu như tiện hơn thì mang thêm một chậu nước lạnh nữa, cám ơn!”Lặng im một lát, rồi có một thanh âm vang lên, thoáng mang theo nghi hoặc, “30 độ nghĩa là sao?”
Một chút, Kỳ An khụ một tiếng, “Ách, cái đó, chính là không cần quá nóng, khỏa tay vào thấy không khác biệt lắm với độ ấm của tay là được.”
Ngoài phòng thật lâu không truyền lại tiếng trả lời, nàng tạm thời cho rằng bọn họ đều nghe hiểu đi.Cửa mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào. Kỳ An đưa tay che mắt. Có vài người tiến vào.Kỳ An nháy mắt mấy cái, bất động thanh sắc, nàng cũng không nghĩ chỉ mỗi việc đưa một chậu nước rửa mặt mà phải làm phiền đến nhân vật cấp cao như vậy. Địch bất động ta cũng không động, Kỳ An nghĩ, sau đó tự thân rửa mặt, trước dùng nước ấm rửa sạch sẽ, sau dùng nước lạnh vỗ vỗ lên.
Hiên Viên Sam thấy nữ tử kia hoàn toàn không để ý tới mình và đám người vừa đến, chỉ chăm chăm sửa sang dung nhan của mình.
Khinh Ngũ ở bên cạnh thì bĩu môi, sửa soạn thì có ích gì, dù sao cũng sẽ không lọt vào mắt vương gia nhà hắn.
Hiên Viên Sam quay đầu nhìn nhìn Khinh Ngũ, Khinh Ngũ hiểu ý, tiến lên từng bước hỏi, “Ngươi tên là gì?”“Tống Kỳ An.” Đây là hoàn toàn trả lời theo bản năng, cũng không phải nàng muốn giấu diếm gì đó.
Hiên Viên Sam nhíu mày, Khinh Ngũ vội vàng lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.
Kỳ An cố không tỏ ra coi thường, hắn muốn biết thì tự đi mà tra chứ! Lúc này nàng mới cảm thấy có điểm không thích hợp, vị đại nhân ra vẻ cao cao tại thượng này dường như có điểm kỳ quái a!
Nàng đưa ánh mắt hồ nghi đảo quanh người Hiên Viên Sam, Hiên Viên Sam cũng nghênh đón ánh mắt nàng, nhãn tình không biểu hiện gì.
Khinh Ngũ hiển nhiên là công phu tĩnh dưỡng còn chưa đủ, tiến lên chặn trước mặt Kỳ An, “Ngươi không biết xấu hổ sao, sao lại nhìn chằm chằm vào chủ tử ta như thế?”
Hiên Viên Sam không động đậy, hắn biết, ánh mắt nàng kia có hoài nghi, có tò mò, nhưng tuyệt không có vẻ kinh diễm hay là ái mộ.
Kỳ An nháy mắt mấy cái, giống như đã đưa ra kết luận, “Ngươi không thể nói?”
Khinh Ngũ mặt đỏ phừng phừng, “Không thể nói cái gì? Chủ tử ta văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại…” đáng tiếc là hắn quá bất bình cho chủ tử mà nói năng trở nên lộn xộn, ‘phong hoa tuyệt đại’ mà đặt trên người một nam tử thì có hơi…
Không để ý tới Khinh Ngũ, kẻ đang điên cuồng huơ chân múa tay muốn giữ gìn hình tượng hoàn mỹ cho chủ tử, Kỳ An chỉ nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Sam, hỏi, “Vậy có nghe thấy ta nói không?”
Hiên Viên Sam nhìn nàng một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.Kỳ An cười tươi, “Vậy là tốt rồi, nếu ngươi không thể nói thì ta nói, ta không hề nghe thấy chuyện gì của ngươi cả. Đó là sự thật.”
Nàng thu lại nụ cười, lễ phép hỏi, “Như vậy xin hỏi, ta có thể đi rồi chứ?”Trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Khinh Ngũ há miệng ra nửa ngày mới ngậm lại được. Quái nữ nhân này, lại có thể coi sự thiếu hụt của chủ tử hắn giống như quần áo thiếu đi một sợi vải vậy.
Chẳng lẽ không hề cảm thấy chút nào tiếc hận, hay là chán ghét?Không có ai trả lời, Kỳ An lại hỏi lại, “Ta có thể đi rồi chứ?”
Khinh Ngũ hếch cằm lên, “Tên kia, chủ tử của chúng ta không thể nói.” Cho nên ngươi không cần phải phản ứng như vậy chứ?
Kỳ An gật gật đầu, “Ta biết, vậy ta có thể đi rồi chứ?” Giọng nàng đã không còn nhẫn nại
Khinh Ngũ nhìn về phía Hiên Viên Sam cầu cứu, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nữ nhân này.
Hiên Viên Sam nhẹ lắc lắc đầu, Khinh Ngũ sửng sốt, lắc đầu thế này là ý tứ gì, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn không hiểu ý chủ tử.
Hiên Viên Sam hoa tay múa chân. Đó là một đôi tay thon dài tao nhã, nhưng Kỳ An lại không có tâm tình thưởng thức, suy sụp hạ vai xuống, “Ta nói gì ngươi cũng không thèm nghe, không để ta rời đi thì muốn gì chứ?”
Những Ng'n t chợt cứng đờ trên không trung, Hiên Viên Sam quay đầu thật chậm về phía Kỳ An, trong đôi mắt thần sắc phức tạp.
Khinh Ngũ cũng vô cùng kinh ngạc, run run chỉ tay vào Kỳ An, kêu to lên, “Ngươi, ngươi hiểu chủ tử ta đang nói gì?” Hắn nhớ năm đó, để hiểu được ý tứ của chủ tử nhà mình, hắn đã phải tìm tòi học hỏi suốt một năm trời, hơn nữa, hắn và chủ tử lớn lên cùng nhau, sớm chiều ở chung, mới miễn cưỡng có thể tâm ý tương thông. Nữ nhân này mới ngắn ngủn có một ngày, sao lại có thể hiểu được?
Khinh Ngũ không thể nói nên lời, Kỳ An lập tức nhìn về phía Hiên Viên Sam, hai tay vũ động trong không trung, “Ta muốn về nhà.”Vẫn cảm thấy việc không thể nói, chỉ có thể khoa tay múa chân là một loại khuất nhục, cho nên trừ phi đứng trước mặt hoàng huynh, Hiên Viên Sam rất ít khi sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc. Khinh Ngũ hiểu tâm ý của hắn, mặc dù cũng có lúc “dịch hiểu” lệch lạc, nhưng cũng không quá xa, cho nên hắn đã sớm có thói quen trầm mặc. Giờ nữ tử trước mặt sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc, hắn lại không thấy khó coi.
Hiên Viên Sam an tĩnh nhìn mười Ng'n t nàng đang linh động tung bay tại không trung, trong lòng lại sóng ngầm cuồn cuộn.
Mắt thấy vẫn không có được câu trả lời thuyết phục, Kỳ An tiếp tục khoa tay múa chân, “Ta thật sự không nghe, không thấy bất cứ cái gì hết, các ngươi rốt cục muốn thế nào mới tin tưởng ta?”
Hiên Viên Sam rốt cục nâng tay lên, trước ánh mắt không thể tin nổi của Khinh Ngũ, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, “Ngươi có biết ta là ai không?”
Ai biết hắn là cái khỉ gì chứ! Kỳ An mất kiên nhẫn ngồi xuống, nhịn xuống tức giận, mở miệng, “Vị đại ca này, chúng ta mới lần đầu gặp mặt, ngươi cũng không phải là đại minh tinh, ai biết được ngươi là ai chứ.”
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Ng'n t của Hiên Viên Sam tao nhã đưa ra đáp án, “Như vậy, ngươi liền không thể đi.”
Mẫu hậu có nói qua, nếu có một ngày hắn gặp được một nữ tử không vì thân phận của hắn mà hoa mắt, không vì vẻ ngoài của hắn mà si mê, không vì chỗ thiếu hụt của hắn mà ghét bỏ, không vì hắn miệng không thể nói mà thương hại, thì nhất định phải bắt lấy, tuyệt đối không thể buông tay
.Kỳ An cũng không biểu hiện gì thêm, chuyển sang nói với Khinh Ngũ, “Nếu không cho ta đi, phiền ngươi chuẩn bị điểm tâm cho ta, ta đói bụng rồi.”
Khinh Ngũ chỉ cảm thấy mọi việc xảy ra sáng nay nhất định đều là mộng ảo, cho nên hắn mới gặp hết thảy quái dị như vậy! “Nga!”, đáp ứng một tiếng, hắn ௱ô** lung đi ra.
Hiên Viên Sam nhếch nhếch lông mày, Khinh Ngũ vốn xưa nay chỉ nghe mệnh lệnh của hắn lại cư nhiên không để ý đến bản thân đang bên cạnh hắn không có ý chỉ gì, đi nghe lời của một người khác.“Ta đưa ngươi về nhà!” trước con mắt mở lớn của Kỳ An, Hiên Viên Sam nở nụ cười, đưa nàng về nhà, sau đó sẽ ra quyết định.
Có lẽ đầu của cổ nhân cấu tạo không giống người hiện đại nên không thể theo lẽ thường mà phỏng đoán.
Kỳ An bĩu môi, bất kể hắn nghĩ gì, quan trọng là có thể để nàng về là tốt rồi.
Hiên Viên Sam chậm rãi trở lại phòng ngủ, nửa ngày sau trong phòng mới truyền ra động tĩnh.
Khinh Ngũ đang cầm ấm trà, đứng im không nhúc nhích, vừa rồi hắn không hiểu sai chứ, vương gia muốn hắn đem đến trang phục đẹp mắt một chút ư?Trang phục đẹp mắt một chút? Trời sắp mưa sao? Một người luôn luôn tối khinh thường tướng mạo của chính mình, cư nhiên có một ngày lại chú ý thế! Khinh Ngũ đáng thương hôm nay chịu nhiều đả kích như vậy, đã cảm thấy không chịu nổi rồi.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Hiên Viên Sam đứng bên một con ngựa, thấy Khinh Ngũ dẫn Kỳ An bước tới gần, khóe miệng không kìm được mỉm cười.
Đáng tiếc là có vài thời điểm, ông trời luôn ghét bỏ những kẻ vận khí tốt, một con ngựa phi như bay đến, đứng sừng sững trước mặt Hiên Viên Sam, đưa tới một phong thư.
Hiên Viên Sam biến sắc mặt, cất thư vào lòng, khó xử nhìn về phía Kỳ An.
Kỳ An ngoài cười nhưng trong không cười, “Vị đại nhân này, đừng nói là ngươi đổi ý, không thả ta đi nha, bổn cô nương ghét nhất là kẻ không giữ chữ tín.”
Hiên Viên Sam vung tay lên, ý bảo Khinh Ngũ, “Đưa nàng trở về.” Sau đó nhìn thật sâu vào Kỳ An rồi quay người lại, vội vã đi vào trong phủ.
Khinh Ngũ không đưa Kỳ An đi được bao xa, vừa đến một ngõ nhỏ, Kỳ An liền khẽ kêu lên một tiếng. Xe ngựa dừng lại, Kỳ An liền nhảy xuống, lập tức chạy về phía một người đằng trước.
Hiên Viên Ký giữ chặt lấy nàng, gấp gáp nói, “Ngươi chạy đi đâu vậy? Ngươi có biết ta tìm ngươi một ngày rồi không? Ngươi làm cho bao nhiêu người lo lắng ૮ɦếƭ đi được có biết hay không?”Kỳ An lấy tay xoay mặt hắn theo hướng khác, “Không phải ta đã trở lại sao? Đi về trước rồi nói.”
Ngàn vạn lần không thể để hắn và bọn Khinh Ngũ gặp nhau, bằng không sẽ lộ ra chuyện nàng là Tiêu Thất mà không phải Kỳ An.
Tuy rằng không phải cố ý, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đó đúng là một lời nói dối. Có thể thấy được nam nhân kia không phải nhân vật đơn giản, điều nàng hiện tại muốn nhất chính là đơn giản, cho nên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mà tốt nhất là vĩnh viễn không cần có chuyện.
Khinh Ngũ ngăn thị vệ lại, không đi lên, chỉ đứng nhìn thái tử điện hạ ôm nữ nhân kia lên ngựa, nghênh ngang mà đi.
Đêm khuya, Hiên Viên Sam đứng trước cửa sổ, nghe Khinh Ngũ báo lại, “Vương gia, vị cô nương kia là nữ nhân của thái tử điện hạ. Lúc thái tử điện hạ nhìn thấy cô nương trên đường cái thì rất là kinh hỉ, ôm nàng cùng ngồi trên một con ngựa. Nô tài nghĩ không cần phải gây ra những hiểu lầm không cần thiết nên không lộ diện.”An tĩnh đến kinh ngạc.
Ngừng một chút, Khinh Ngũ kêu lên, “Vương gia?”
Hai con mắt tối như mực, Hiên Viên Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy đến một ánh sao, mãi sau hắn mới khoát tay áo, ý bảo Khinh Ngũ đi xuống.
Nữ nhân trong thiên hạ đều có thể tranh thủ, nhưng nếu là nữ nhân của cháu ruột, lại biến thành cấm kỵ.
Khinh Ngũ đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy giờ khắc này, bóng dáng chủ tử thật cô đơn. Hắn không khỏi bật cười tự gõ đầu mình, chủ tử không phải vốn vẫn độc thân hay sao, sao hôm nay lại thấy khác đi chứ!
Lúc đi tới cửa rồi lại không nhịn được quay lại lần nữa, trong người cảm thấy là lạ, hình như là đau lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc