Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời - Chương 92

Tác giả: Ân Tầm

Cô gái này không phải là con gái nuôi của Lôi tiên sinh sao? Thậm chí ngay cả lúc y tá đi ra lấy máu, Lôi tiên sinh còn lo lắng hỏi...con gái của tôi thế nào?
Quan hệ này thật sự rất rối loạn.
Con gái nuôi của Lôi tiên sinh mang thai, đứa trẻ trong bụng lại chính là của Lôi tiên sinh…
Các bác sĩ tự nhiên sẽ hiểu rõ mối quan hệ rắc rối này, cũng muốn cố hết sức để cứu đứa trẻ. Đáng tiếc, lại không như mong muốn! Kỳ thật, sau khi va chạm, trong chớp mắt đã bắt đầu có dấu hiệu xảy thai, bằng không lại làm sao có thể đổ máu không ngừng được như thế?
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt càng lúc càng khắc sâu vẻ đau lòng cùng xót thương. Loại cảm giác không chút che lấp này trong ánh mắt chưa từng có qua, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên chân cô, sợ không cẩn thận chạm đến vết thương, thấp giọng hỏi...
“Vết thương ở chân cô ấy có nghiêm trọng không? Xương cốt không có bị thương gì nặng chứ?”
Bác sĩ vội vàng trả lời, “Chân tiểu thư Mạch Khê đã gãy xương, nhưng chỉ cần phối hợp trị liệu sẽ ổn thỏa. Xin yên tâm, tiểu thư Mạch Khê thực sự đã thoát khỏi nguy hiểm, vận may của cô ấy cũng rất lớn, cũng sẽ không có vấn đề gì. Lôi tiên sinh, hãy yên tâm..."
“Đến khi nào cô ấy mới tỉnh lại?” Lôi Dận lại hỏi lần nữa.
“Tiểu thư Mạch Khê hiện tại hôn mê thứ nhất là do thuốc gây mê, thứ hai là do mất máu quá nhiều. Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, chỉ cần các chỉ số công năng trên thân thể tiểu thư Mạch Khê hồi phục lại bình thường, cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Bác sĩ trả lời vấn đề của Lôi Dận đang rất kinh hãi, chỉ sợ một lần không cẩn thận sẽ chọc người đàn ông này mất hứng.
Lôi Dận không hỏi nữa, chỉ lặng lẳng nhìn Mạch Khê, sự lo lắng trong mắt chậm rãi tan ra….
“Cậu, để Mạch Khê về phòng hồi sức đi.” Nhi*p Thiên Luật bước đến khuyên nhủ.
Lôi Dận buông lỏng tay ra để các bác sĩ đẩy Mạch Khê vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Nhi*p Thiên Luật theo sát, nhưng vẫn thấy Lôi Dận đứng nguyên ở chỗ cũ. Anh chần chờ quay đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau, như là nhận thấy được điều gì đó, miệng hơi há ra nhưng vẫn rời đi trước.
Tiếng giường đẩy ngày càng xa, cho đến khi biến mất không nghe thấy nữa thì toàn bộ thân mình Lôi Dận ngã ngồi trên băng ghế dày. Hắn nâng tay nhẹ nhàng lên...
Những vệ sĩ thấy thế, ào ào lui xuống…
Trong hành lang cũng chỉ còn lại mỗi mình Lôi Dận!
Trong không khí vẫn còn thoảng thoảng mùi thuốc lá. Trên hành lang vẫn còn một đống tàn thuốc. Lôi Dận lẳng lặng nhìn tàn thuốc, rồi dần dần, gương mặt anh tuấn không thể ẩn nhẫn được nữa, bắt đầu co rúm lại. Ngay sau đó, hắn vắt tay lên trán, loại cảm giác từ đáy lòng này, run run không thể kiềm chế được, cứ thế mà trào ra.
Là kích động! Hắn chưa từng bao giờ có loại cảm giác như thế này! Loại kích động này gần như sinh ra sau khi đứng bên ranh giới của cái ૮ɦếƭ. Lúc hy vọng dần dần mất đi, sự tuyệt vọng lại chậm rãi cắn nuốt lấy hắn, thậm chí, hắn có thể ngửi được mùi vị của thần ૮ɦếƭ. Đó là lúc, hy vọng lại một lần nữa buông xuống bên người hắn!
Hắn cho tới bây giờ không phải là một người thích chờ đợi, bởi vì chờ đợi sẽ khiến hắn cảm giác như có người kiểm soát được hắn. Nhưng hôm nay hắn chỉ có thể chìm sâu trong sự chờ đợi, chờ đợi hy vọng trong nỗi tuyệt vọng, chờ đợi may mất khi cảm giác mất mát. Cảm giác này thực sự là khổ sở, thực khổ sở!
Lôi Dận năm nay vừa được ba mươi hai tuổi, cho đến ngày hôm nay mới rốt cuộc hiểu được, chờ đợi là con đường trực tiếp nhất có thể cảm nhận được từ tuyệt vọng đến hy vọng. ૮ɦếƭ chóc đến, nhân sinh tồn tại, tình huống biến chuyển…
Hắn chưa bao giờ cảm kích điều gì, giờ khắc này, tâm hắn lại nảy sinh cảm kích. Cảm kích bởi có thể một lần nữa trao sinh mệnh về cho Mạch Khê, hy vọng vào sức mạnh ý chí của cô ấy. Tuy rằng, con của hắn đã là người hy sinh đau đớn nhất, nhưng chỉ cần cô ấy còn sống là tốt rồi…
Mạch Khê được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, không phải là hắn không muốn lập tức đi vào căn phòng kia, mà là, hắn thật buồn cười phát hiện ra...
Hai chân hắn, trong cuộc sống loài người này chưa bao giờ từng có cảm giác kích động mà trở nên mất hết sức lực, nay trong nhất thời không có cách nào nhúc nhích nổi, như thể khí lực của bản thân đều bị hút sạch, hoặc như thân thể bị kéo căng này, rốt cục trong một khắc cũng bị nghiền nát…
——————————
Ngoài cửa sổ là bóng đêm tĩnh mịch.
Đêm nay, bóng đêm đẹp hơn bình thường, ngay cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng, từng chấm nhỏ trên không trung lóe ra ánh sáng diệu vời. Trăng lạnh yên tĩnh như mặt nước, nhẹ nhàng đổ nghiêng qua lớp thủy tinh mỏng, xuyên thấu vào từng khe hở, rơi vãi những chấm sáng bàng bạc lành lạnh trên tấm thảm.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt rất yên tĩnh, ngoại trừ máy dưỡng khí vang lên từng đợt âm thanh nhỏ, chỉ có ánh trăng như nước cùng ánh mắt dịu dàng đang chăm chú nhìn…
Ánh sáng từ đèn tường nhu hòa bao phủ lấy người đàn ông đang ngồi đợi bên giường. Sườn mặt anh tuấn và cương nghị kia dường như đã nhiễm hương hoa mà gió thổi đến, đôi mắt màu lục thâm sâu không hề chớp khóa chặt ánh nhìn lên Mạch Khê đang nằm trên giường mà hai mắt vẫn nhắm chặt. Một lát sau, hắn vươn bàn tay lớn lấy một chiếc khăn mặt ẩm, nhẹ nhàng lau một chút trên đôi môi khô nứt của cô.
Nha đầu Mạch Khê này có lẽ rất dũng cảm, đôi khi tính tình cũng thật nóng nảy, nhưng mà, làm cha nuôi của cô, hắn mới biết cô bé con này cho tới bây giờ cũng rất ít chăm sóc bản thân, đôi môi khô ran kia…
Ánh đèn dịu dàng kéo dài bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Giờ khắc này, bóng dáng của hắn không còn quá lạnh lùng mà ngược lại, lộ ra một chút khí tức dịu dàng.
Thời gian trong yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, Lôi Dận nhẹ nhàng kéo một bàn tay nhỏ bé không cắm kim truyền của Mạch Khê đặt bên môi. Những ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ kia khiến Lôi Dận đau lòng không thôi. Từ khi nào thì Mạch Khê của hắn lại bắt đầu trở nên nhợt nhạt như thế…
Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tràn ngập khắp phòng bệnh, Phí Dạ nhẹ nhàng mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, khi nhìn Lôi Dận bên đầu giường xong thì thực sự hoảng sợ...
“Lôi tiên sinh, ngài cả đêm không có nghỉ ngơi?”
Cũng khó trách hắn vì bị dọa mà nhảy dựng lên. Chỉ là qua cả một đêm như thế, Lôi tiên sinh nhìn qua như là đã già thêm rất nhiều tuổi. Sắc mặt hắn tiều tụy, áo sơ mi vẫn loang lổ vết máu như cũ, trên cằm còn có vài sợi râu lún phún, cả người đều lộ ra vẻ suy sụp trước nay chưa từng có. Nhưng mà, ánh mắt hắn cũng rất dịu dàng, cho tới bây giờ cũng chưa có sự dịu dàng ấy bao giờ, tựa như ánh trăng trên cao hôm qua, điềm tĩnh như vậy...
Lôi Dận có chút phản ứng, thân mình cao lớn hơi động, cẩn thận xem xét một chút máy kiểm tra đo lường ở bốn phía xong mới lấy quần áo sạch sẽ trong tay Phí Dạ...
“Không cần chuyện bé xé ra to, hỏi được gì từ tên lái xe gây chuyện?”
Lôi Dận không tin tưởng vào mấy cái chuyện ngoài ý muốn, đối với chuyện này, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Sắc mặt Phí Dạ có chút khó xử. Hắn nhìn bóng dáng Lôi Dận đi vào phòng tắm, ngừng một chút, thở dài một hơi. Chỉ một lát sau, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
“Lôi tiên sinh, người lái xe kia thật sự cũng không biết gì. Tôi đã điều tra lại một lần nữa, bối cảnh rất đơn thuần, hiện tại đang làm tại công ty Nhất Gia, bên Kỹ thuật viên.”
Hắn dường như đã dùng hết dũng khí để nói ra những lời nói này. Tuy rằng Lôi tiên sinh vẫn ở trong phòng tắm, nhưng hắn biết Lôi tiên sinh vẫn luôn nghe rất rõ ràng.
Quả nhiên, giọng nói của Phí Dạ vừa kết thúc, giọng nói không vui của Lôi Dận vang lên tiếp theo...
“Phí Dạ, cậu hẳn là rất rõ ràng, tôi cho tới bây giờ không phải là người thích lãng phí thời gian!”
“Rõ, Lôi tiên sinh.”
Phí Dạ hiểu những ý tứ trong lời nói này của hắn. Những loại chuyện này cơ bản Lôi tiên sinh sẽ không tự mình điều tra, vì thế, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Nếu đúng là có một nguyên nhân, tôi hoài nghi tiểu thư Bạc Cơ!”
Nói tới đây, Phí Dạ không tiếp tục. Dù sao, đây cũng chỉ là một sự trùng hợp. Nếu trùng hợp cũng có thể xem là mưu sát, như vậy chỉ có thể nói Bạc Cơ này quá mức tâm kế, am hiểu quá sâu. Nhưng, người phụ nữ kia, nhìn thế nào cũng không giống một người có tâm kế sâu.
“Nói tiếp!” Giọng nói đầy mệnh lệnh của Lôi Dận lại một lần nữa vang lên.
“Vâng, Lôi tiên sinh.”
Phí Dạ nghĩ nghĩ, báo cáo tiếp, “Hôm tiểu thư Mạch Khê gặp chuyện không may, thật sự là do đã thấy được tiểu thư Bạc Cơ xuất hiện ở con phố đối diện. Bên tiểu thư Bạc Cơ tôi cũng đã điều tra ra, lúc đó cô ấy từ một tiệm quần áo đi ra, quần áo mua được cũng đã chứng thật là sản phẩm của cửa hàng đấy. Lôi tiên sinh, nếu tiểu thư Bạc Cơ thật là cố ý..."
“Về Bạc Cơ, tôi tự mình đến xử lý!”
“Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ hạ mắt xuống. Giờ khắc này, hắn thế nhưng lại không hiểu được ý của Lôi tiên sinh.
Đối với Bạc Cơ, ngài ấy có thể xử lý ra sao? Nếu Bạc Cơ thật sự là cố ý thì theo như tính cách của Lôi tiên sinh, người phụ nữ này chỉ có thể gặp phải kết cục bị hủy hoại. Nhưng là...
Lôi tiên sinh từ bỏ được khuôn mặt kia sao?
Khuôn mặt giống hệt với Bạc Tuyết…
Phí Dạ lâm thật sâu vào sự suy tư, ánh mắt cũng không chú ý mà đảo đến Mạch Khê trên giường. Nhìn người con gái ấy nhợt nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút huyết sắc, gương mặt cương nghị của hắn hiện lên đầy đau lòng…
Theo bản năng tới gần cô, từng bước từng bước mỗi lúc gần kề, tâm hắn đau đớn thêm một chút. Nếu cô gái nhỏ này tỉnh lại, biết được đứa trẻ kia đã mất, cô sẽ như thế nào?
Còn có bản báo cáo ADN kia, bản báo cáo sắp có kết quả kia…
Cho tới khi nào, hết thảy mọi thứ trở nên bình thường, cuộc sống của cô ấy sẽ yên ổn thoải mái?
Đang suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra…
Phí Dạ lập tức thối lui sang một bên, vẻ đau lòng đang toát ra kia trong nháy mắt cũng hóa thành hư ảo. Sự bình tĩnh như thường cũng trở lại tự nhiên, lại có chút hờ hững.
Lôi Dận bước ra, dáng vẻ suy sụp đã không còn. Hàng râu vừa mọc cũng đã được cạo sạch sẽ, lộ ra cái cằm trơn bóng. Mái tóc đen ẩm ướt có vài sợi phủ lên trán. Hắn lắc lắc đầu, giống như một con sói cuồng dã. Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, hắn lại biến thành người cao cao tại thượng như ban đầu.
“Phí Dạ, dung nhan có thể phục chế. Huống hồ, phía sau khuôn mặt đó giờ đã trở nên không còn giá trị!”
Hắn vừa nói, vừa cài lại từng cúc trên áo sơ mi, trên Ⱡồ₦g иgự¢ màu đồng còn những bọt nước trong suốt mơ hồ, nhìn hắn lại càng thêm vẻ săn chắc.
Phí Dạ sửng sốt, không phải là bởi cách nhìn thấu tâm người khác cùng sự am hiểu vô cùng thâm sâu này của Lôi Dận, mà là bởi những lời hắn nói.
“Lôi tiên sinh, những điều này tất cả chỉ là những phỏng đoán ban đầu…”
“Tôi sẽ điều tra, nếu Bạc Cơ thực sự có vấn đề thì hủy diệt khuôn mặt kia cũng món quà tốt nhất tặng cho Mạch Khê sau khi tỉnh lại!” Lôi Dận một lần nữa mặc phục trang chỉnh tề, khuôn mặt lại lạnh lẽo như vốn có. Hắn đi đến bên cạnh Mạch Khê, ngón tay thon dài vỗ về nhẹ nhàng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Nhưng mà, chỉ sợ người tiểu thư Mạch Khê muốn nhìn thấy nhất chính là tiểu thư Bạc Cơ.” Phí Dạ cảm thấy nên nhắc nhở một câu.
“Nguyên nhân đơn giản là do khuôn mặt kia. Nếu Mạch Khê biết được thân phận chân chính của Bạc Cơ, cậu cho rằng cô ấy còn có thể cảm thấy hứng thú?” Lôi Dận nói toạc ra “thiên cơ”, giọng điệu sắc bén cũng trở nên không có một chút tình cảm nào.
Phí Dạ không trả lời lại, nhưng trên khuôn mặt lại thêm phần suy xét, đôi con ngươi đen vẫn mang vẻ trầm tĩnh vốn có.
Ánh nắng mặt trời nhè nhẹ mang theo một hương vị thơm ngọt, thậm chí còn đẩy mùi thuốc khử trùng luôn quanh quẩn trong bệnh viện sang một nơi thật xa.
“Kết quả báo cáo khi nào thì có?”
Lôi Dận không nhìn về phía Phí Dạ, chỉ đơn giản nhìn chăm chú Mạch Khê vẫn còn trong giấc ngủ, trong ánh mắt có một chút đăm chiêu.
“Bình thường là bảy ngày, nhưng nhanh nhất là hai ngày sau sẽ có kết quả.” Phí Dạ cung kính trả lời.
Ngón tay đang khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê rõ ràng dừng lại. Ánh mắt Lôi Dận trong chớp mắt có chút chần chờ lướt qua, ngay sau đó, hắn rút ngón tay lại, giữa hai hàng chân mày hiện thêm một tia suy tư.
Ánh mắt Phí Dạ dừng trên sườn mặt của Lôi Dận, thật lâu sau đó, hắn mới dám cả gan hỏi...
“Lôi tiên sinh, nếu...tiểu thư Mạch Khê thật sự là con gái ruột..."
Ánh mắt Lôi Dận đột nhiên co rụt lại, như thể hai thanh kiếm sắc bén vừa bắn ra, im lặng đảo qua gương mặt Phí Dạ, rồi nhẹ nhàng dừng trên khuôn mặt tĩnh lặng say ngủ của Mạch Khê, giữa hai hàng chân mày lành lạnh lại lộ ra vẻ phong tình khiến lòng người say đắm.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để loại tình huống này phát sinh!”
Thật lâu sau đó, hắn mới lên tiếng trầm thấp, như thể đang trả lời Phí Dạ, hoặc như đang nói cho chính bản thân mình nghe. Tóm lại, giọng nói quá mức lạnh lẽo kia mang theo sự kiên quyết vô cùng.
Thân mình cao lớn chậm rãi cúi xuống. Trong một cái chớp mắt, đôi mắt đau đớn của Phí Dạ hạ xuống. Đôi môi mỏng của Lôi Dận thật không một chút e dè dừng trên vầng trán Mạch Khê đã được che kín bởi băng gạc, từ từ hạ xuống hàng mi như viễn sơn, hôn lên mi tâm mềm mại nhu tĩnh, sống mũi xinh đẹp. Cuối cùng, đôi môi hắn chạm vào cánh môi khô ran của cô, nhẹ nhàng hôn.
Tình cảm dịu dàng ấy cứ nhẹ nhàng mà lan tràn dưới ánh mặt trời …
———————————
Trong đêm tối, trời đột ngột đổ mưa. Một tia chớp cắt ngang bầu trời đen kịt, thắp sáng khoảng không gian quá mức mịt mùng trong nháy mắt.
Trước cửa sổ lớn sát đất, bóng dáng của người đàn ông được ánh sáng phủ đầy, nhưng chỉ là trong chớp mắt. Ngay sau đó chỉ còn bóng đêm không thấy điểm dừng, trong yên lặng chỉ còn lại một hình dáng mờ nhòa phản chiếu lên tấm thủy tinh.
“Con bé kia hiện tại như thế nào?”
Một giọng nói cứng nhắc vang lên, nghe vào khiến người ta rất không thoải mái, như là tiếng nói từ máy móc phát ra. Nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra, đây chính là giọng nói đã được máy móc xử lý qua, mục đích để cho người khác không nghe ra giọng nói vốn có.
Đây là một gian trong thư phòng, rèm cửa sổ lớn từ trên cao phủ xuống, dường như đã che khuất tất cả ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, chỉ để lại vài chấm sáng lóe lên cùng mùi mưa ngai ngái tràn ngập trong không khí…
Gã vệ sĩ mặc trang phục đen đứng ở cửa thư phòng lên tiếng...
“Theo như chúng thuộc hạ điều tra, cô gái kia trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có chân bị gãy.”
“Hmm.” Giọng nói quái dị tràn đầy mùi mưa vang lên trong không gian, “Người của chúng ta có vào đó được không?”
Sắc mặt gã vệ sĩ trang phục đen kia đầy xấu hổ...
“Không có. Nghe nói Lôi Dận tự mình canh giữ ở bệnh viện, hơn nữa còn có Phí Dạ cùng vệ sĩ, người của chúng ta không thể tới gần nửa bước..."
“Ngu xuẩn!”
Giọng nói ma quái đột nhiên cao lên, không khó nghe ra chủ nhân của nó đang không vui, không một chút tình cảm cắt ngang lời vệ sĩ, “Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải cho ta những tin tức mới nhất!”
“Vâng!”
“Còn nữa, con bé kia hẳn đã đi Hongkong, ta muốn biết ở Hongkong rốt cuộc cất giấu bí mật nơi nào. Người của Lôi Dận hình như cũng đang tra chuyện này, nhớ kỹ cho ta, chỉ được phép nhanh hơn Lôi Dận, bằng không... tổ chức ‘X-Ảnh’ sẽ gặp phải kiếp nạn!”Giọng nói quái âm trầm gợi lên cảm giác ૮ɦếƭ chóc.
“Dạ!” Lưng gã vệ sĩ run lên, lập tức trả lời.
Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc mỗi mạnh, tạo nên những lớp màn dày đặc bao phủ toàn bộ bầu trời đêm. Thật lâu sau đó...
“Chủ thượng, nếu Lôi Dận là kình địch, như vậy sao không tập trung tinh lực trực tiếp khử Lôi Dận?”
Lại một tia chớp lóe lên, chém thẳng xuống dưới, phản chiếu lên tấm thủy tinh trên cửa sổ, chiếu ra một ánh mắt thâm trầm, tràn ngập quỷ khí khiến người ta phải sợ hãi. Ngay sau đó, một tiếng cười khùng khục vang lên...
“Khử Lôi Dận là chuyện không sớm cũng muộn, ngươi cho rằng người muốn Gi*t Lôi Dận chỉ có một mình chúng ta sao? Đừng quên, tổ chức ‘X-Ảnh’ của chúng ta thích nhất bày ra việc ngoài ý muốn. Đối phó với Lôi Dận không thể sử dụng một phương thức đơn giản được. Người đàn ông này không đơn giản, khó đối phó giống hệt như cha của hắn. Trước khi lấy mạng của hắn, cần phải động đến tập toàn của Lôi thị trước!”
“Nhưng mà, chủ thượng, chỉ cần Lôi Dận ૮ɦếƭ, hết thảy đều tới tay, không phải sao?”
“Thật sự quá ngu xuẩn!”
Giọng nói ma quỷ rõ ràng có ý trách cứ bên trong, “Ngươi cho Lôi Dận là người dễ đối phó vậy sao? Hắn có thể huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’, hơn nữa ‘thủ nhi đại chi’ [1], cũng rất có khả năng một ngày nào đó hắn cũng sẽ huyết tẩy tổ chức ‘X Ảnh’. Ngươi cho là ta không muốn Gi*t hắn sao? Ngay cả Phí Dạ bên người hắn cũng rất khó đối phó rồi, kể gì đến bản thân Lôi Dận? Vài kế hoạch lần trước thực đã ‘thiên y vô phùng’ [2], đáng tiếc vẫn đánh rắn động cỏ. Các ngươi là một lũ ngu xuẩn, không rõ tình huống đã mạo muội hành động. Bây giờ Lôi Dận thực đã đem lực chú ý tập trung tại ‘X Ảnh’, chúng ta không thể sơ suất một lần nào nữa. Quan trọng trước nhất chính là—— tra cho ra, rốt cuộc con bé kia đã cầm vật gì về từ Hongkong, đây là mấu chốt, hiểu chưa?”
“Đã rõ!”
“Đi làm đi! Nhớ! Hết thảy đều phải ngầm tiến hành! Các kế hoạch khác vẫn tiếp tục, còn phải điều tra một người!”
“Chủ thượng, ý là..."
Trên tấm cửa thủy tinh phản chiếu ánh mắt âm trầm hơi hơi nhíu lại...
“Người đàn bà Bạc Cơ có bộ dạng giống như đúc Bạc Tuyết kia, cô ta hình như càng ngày càng không an phận!”
"Vâng, chủ thượng!”
Tiếng sấm, vẫn ầm ầm từng đợt…
———————————
Nửa đêm, bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt vẫn như cũ, những người vệ sĩ trang phục đen vẫn 24/24 giờ thủ hộ. Trên cơ bản, bọn họ thay ca ba giờ một lần, mỗi một lần thay ca đều kiểm tra cẩn thận đến cực độ.
Bên trong phòng bệnh lặng như tờ. Đèn tường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng bao phủ hết thảy.
Lôi Dận chưa hề ngủ, vẫn luôn ngồi trông bên cạnh giường bệnh, gần như cũng chưa chợp mắt lúc nào. Cho đến khi mùi mưa bắt đầu tràn vào bên trong căn phòng, hắn rốt cuộc mới đứng dậy, đi đến trước cửa sổ…
Một tia chớp đột nhiên cắt ngang bầu trời, kéo rách bóng đêm như mực bên ngoài. Ngay sau đó...
“Rầm” một tiếng, trong nháy mắt, ngay khi cửa sổ vừa khép lại, một âm thanh vang lên trên không trung, âm thanh này như thể một quả bom đang nổ, tựa hồ như muốn đánh nát cả bầu trời!
Lôi Dận theo bản năng nhíu nhíu mày. Khi hắn vừa định quay lại, những thiết bị theo dõi chỉ số sức khỏe trên đầu giường của Mạch Khê “bíp bíp” vang lên.
Âm thanh này giống như ngày xuân hòa tan hết thảy băng tuyết, cắt ngang mọi tịch mịch.
Toàn bộ thân mình Lôi Dận khẽ run lên một chút, ngay sau đó, hắn tùy tiện kéo mạnh rèm cửa sổ xuống rồi bước nhanh tới. Khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh hiện lên một sự giao động không dễ phát hiện. Thân mình cao lớn cúi xuống. Gương mặt trắng bệch của Mạch Khê hoàn toàn chìm trong bóng dáng đổ xuống của hắn.
[1]: "Thủ nhi đại chi". Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ".
[2]: “Thiên y vô phùng” – Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc