Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời - Chương 65

Tác giả: Ân Tầm

Phí Dạ lại ý thức được điều này, làm như không có chuyện gì mà buông lỏng bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê ra. Cảm giác mềm mại đột nhiên biến mất, con ngươi đen của hắn có chút ảm đạm.
“Đây là nhà tư nhân, không phải là chung cư bình thường, người khác không thể bước vào. Vậy làm sao có người đặt hộp quà này ngoài cửa được?” Hắn bình tĩnh phân tích.
Mạch Khê nao nao…
“Phí Dạ, tôi muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh không phải là do Lôi Dận đưa tới theo dõi tôi hay sao? Tôi không rõ chuyện anh làm, như việc mỗi ngày đều đặt một mảnh lá cây vào trong khe hở cửa phòng tôi vậy.”
Phí Dạ trầm mặc một chút, một lúc lâu sau mới nhìn cô...
“Cô thực sự hiểu lầm Lôi tiên sinh. Mục đích ngài ấy để tôi bên cạnh cô rất đơn giản, chính là muốn bảo vệ sự an nguy của cô mà thôi, tuy rằng cô sẽ không tin điều này.” Hắn rất nhẫn nại, giải đáp từng vấn đề cô đưa ra. “Sở dĩ tôi để ở khe cửa mảnh lá cây kia là để phòng ngừa có người khác bước vào đây.”
Mạch Khê khó hiểu chớp mi, “Là sao?”
“Tôi mỗi ngày đều phải xem dấu hiệu bên cạnh cửa, tôi muốn biết lá cây này có hay không dịch chuyển khỏi vị trí trước đó. Nếu quả thực có người ác ý xâm nhập, lá cây này sẽ rơi xuống hoặc rời ra khỏi nơi ban đầu, so với vị trí lúc trước tôi đặt vào không phù hợp. Làm như vậy, chính là muốn xác nhận nơi cô sống có an toàn hay không, tuy rằng trong căn phòng này toàn bộ đều là hệ thống bảo vệ cao nhất.” Giọng nói Phí Dạ bình thản, lại để lộ vẻ trầm ổn bình tĩnh, ý tứ đều rõ ràng.
Qua sự giải thích của Phí Dạ, Mạch Khê rốt cuộc cũng rõ ràng chuyện hắn đang làm. Nghĩ đến cuộc đời trong hắc đạo như thế, lúc nào cũng phải đề phòng mọi thứ, sự cảnh giác phải là năng lực trời sinh, nhưng là...
“Anh vừa mới nói trong phòng này có hệ thống bảo vệ là sao? Chẳng lẽ căn nhà tôi đang ở này khác với nhà bình thường khác?”
Đối với sự nhạy cảm cùng trí tuệ của cô, Phí Dạ không thể không bội phục, mà hắn cũng không muốn giấu giếm điều gì, gật gật đầu, “Kỳ thực, nơi cô đang ở bây giờ đã được Lôi tiên sinh thu mua, không nói cho cô biết bởi vì không muốn ảnh hưởng tới cảm xúc của cô.”
“Cái gì?” Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn. Cô muốn thoát ra khỏi tòa thành, lại bước vào nơi ở khác của Lôi Dận? Khó trách, cho dù cô không trở về tòa thành, Lôi Dận cũng không có phát điên, thì ra là thế…
“Toàn bộ nhà trọ này vốn là tài sản của Lôi thị. Tiểu thư Mạch Khê, kỳ thực Lôi tiên sinh rất quan tâm đến cô. Chẳng qua cô không thể tiếp nhận được cách quan tâm của ngài ấy.”
Phí Dạ trầm thấp nói tiếp, “Ví dụ như xe cô ngồi, đều đã qua sự mã hóa đặc biệt, bất kỳ loại đạn nào trên đời này cũng không thể xuyên qua được.”
“Tất cả đều do ông ta sắp xếp ư?”
Mạch Khê vô lực mà thì thào, tâm tình vốn tốt giờ đã bị thổi bay đi. Cô cảm thấy như có một cái lưới lớn, “phô thiên cái địa”, (trải khắp trời, che kín đất) hoàn toàn cuốn chặt lấy mình…
Cô muốn một cuộc sống như bao người khác, không muốn hắn quấy nhiễu, không muốn sống trong tầm mắt, trong phạm vi của hắn. Chẳng lẽ...đây cũng chỉ là hy vọng xa vời hay sao?
Con ngươi của Phí Dạ hơi trầm xuống, hắn cúi đầu nói tiếp, “Tiểu thư Mạch Khê hiểu được nỗi khổ tâm của Lôi tiên sinh là tốt rồi.”
“Ông ta khổ tâm?”
Mạch Khê cười lạnh, như thể đang châm chọc chính vận mệnh của bản thân mình. Nụ cười bên môi cô trở nên thê lương đau đớn, “Tôi không rõ, không rõ vì sao ông ta không thể buông tha cho tôi? Nếu hận tôi như vậy, sao còn không thả tôi ra? Bây giờ tôi rất ổn, thực sự rất ổn, tại sao ông ta lại còn can thiệp vào mọi chuyện của tôi cơ chứ?”
“Đó là bởi vì tiểu thư Mạch Khê còn gặp nhiều nguy hiểm!”
Phí Dạ nhẫn nại giải thích tiếp, “Chuyện trúng đạn lần trước, Lôi tiên sinh không muốn phát sinh lần thứ hai cho nên mới phải làm như vậy.”
“Ông ta nói dối!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lạnh xuống, đáy mắt đều là vẻ giận dữ phẫn nộ.
Phí Dạ khẽ thở dài, “Tiểu thư Mạch Khê bây giờ không tin cũng không sao, rồi có lúc cô sẽ hiểu.”
Lời hắn nói khiến Mạch Khê kinh ngạc vô cùng, nhướng mày nhìn về phía Phí Dạ. Chuông cửa ngay lúc này lại vang lên, Phí Dạ đứng dậy mở cửa.
Là bảo vệ của nhà trọ đưa băng theo dõi của ngày hôm nay đến.
Phí Dạ thu hết vào đáy mắt mọi góc độ của hình ảnh theo dõi được trên màn hình. Mạch Khê nhìn đến hoa cả mắt, vẫn thấy Phí Dạ ngồi ở đó, không nhúc nhích nhìm chằm chằm mấy hình ảnh, gương mặt cẩn thận và nghiêm túc.
Cô không khỏi phục người đàn ông này, chỉ có hai mắt thôi, làm sao có thể nhìn thấy nhiều hình như vậy chứ, mà mỗi hình tựa như đều xem rất kĩ.
Đột nhiên mày Phí Dạ hơi nhíu lại. Mạch Khê còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đột nhiên bấm dừng hình ảnh đang chiếu.
Một phần hình ảnh được phóng to ra, Mạch Khê mới nhìn thấy được. Ngay sau đó, Phí Dạ lại thả chậm tốc độ phát.
Một lần…
Trong đoạn băng hẳn nhiên là cửa nhà trọ này của cô, cửa thang máy mở ra, một nhân viên chuyển phát cầm hộp quà đi đến chỗ cửa, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó vô cùng cẩn trọng đặt cái hộp xuống, lại vội vàng rời đi. Toàn bộ quá trình đều không thấy rõ diện mạo của người này, bởi vì người đó đội mũ kín mít, thậm chí còn không rõ đây là nam hay nữ.
Đôi mày Mạch Khê nhíu chặt lại. Cô cảm giác người này có gì đó kỳ quái.
Phí Dạ cũng không nói gì, tua đi tua lại đoạn này, cuối cùng cũng phóng lớn một chỗ...sau đó cắt một đoạn phim ra rồi lưu lại.
"Vì sao phải làm như vậy?" Mạch Khê tò mò hỏi.
Phí Dạ gửi đoạn phim đen trắng này đi, vừa thao tác một cách chính xác, vừa trả lời vấn đề của cô.
“Nếu đúng chỉ là nhân viên chuyển phát, người này cũng sẽ không để ý cẩn thận như vậy. May mắn hắn có lộ ra một bên mặt, nếu không có điều gì bất ngờ, chúng ta sẽ tra được.”
Nói xong, hắn lấy điện thoại, ấn một dãy số, trầm thấp mở miệng...
“Tôi, Phí Dạ, tra hình ảnh vừa nhận được cho tôi. Khởi động Face Search System!”
“Vâng, Phí tiên sinh!” Người bên kia điện thoại nhận lệnh.
Hắn vừa ngắt điện thoại, Mạch Khê thực sự không nhịn được tò mò, vội vàng hỏi, “Face Search System là gì vậy?”
Trời ạ, cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra Phí Dạ này thực không đơn giản chút nào. Cũng khó trách, bằng không làm sao hắn có thể ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người cơ chứ.
Phí Dạ thấy khuôn mặt đầy vẻ tò mò của cô, cười cười nói, “Cô còn nhỏ, có nói cô cũng không hiểu.”
“Làm gì có, anh nói tôi sẽ hiểu mà.” Bộ dáng bướng bỉnh của Mạch Khê đáng yêu vô cùng, khiến hắn phải cúi đầu xuống cười nhẹ.
“Face Search System chính là cơ sở dữ liệu của cảnh sát, bên trong có một hệ thống trợ giúp tìm kiếm.” Phí Dạ kiên nhẫn giải thích, “Kỹ thuật này, thường chỉ áp dụng ở sòng bạc. Nếu cô bị đưa vào danh sách đen, khi vừa bước vào sòng bạc, cho dù có cải trang thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bị nó quay hoặc chụp được một bộ phận nhỏ trên cơ thể, đều có thể nhận ra, không cách nào che giấu được.”
Mạch Khê nghe xong sửng sốt, “Còn có kỹ thuật này sao? Đáng sợ thật…”
“Mọi sòng bạc Lôi tiên sinh kinh doanh trên cơ bản đều đã vận dụng kỹ thuật này, mà sòng bạc ‘Death’ được ứng dụng đầu tiên.” Phí Dạ khi nói chuyện đều không nhìn về phía Mạch Khê, ngược lại vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào hộp quà, con ngươi đen hơi co lại…
Mạch Khê ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hắn, thấy hắn cứ nhìn hộp quà chăm chăm, ánh mắt đầy lo lắng, hỏi, “Hộp quà này có vấn đề gì sao?”
Dựa vào sự cẩn thận của hắn, chín trên mười phần là hộp quà này có vấn đề. Lại nghĩ đến những điều hắn vừa nói, trong lòng cô càng thêm lo ngại.
Phí Dạ gật gật đầu, nhẹ nhàng mở hộp quà ra. Dải băng màu vàng xinh đẹp chậm rãi được tháo xuống, nắp hộp mở ra, trong chớp mắt, một con 乃úp bê xinh đẹp xuất hiện trước mặt Mạch Khê.
Con 乃úp bê này có mái tóc quăn màu nâu xinh đẹp, rất dài xõa xuống hai đầu vai. Đôi mắt to linh hoạt như tràn ngập sự sống, hàng mi dài như cái quạt. Trên người 乃úp bê mặc một bộ váy xinh đẹp, mà bộ váy này Mạch Khê nhìn rất quen. Chính là bộ váy mà cô đã mặc trong sự kiện trước.
“Cái này…” Cô ngạc nhiên nhìn 乃úp bê trong hộp, chỉ vào nó, nửa ngày không nói nên lời.
Phí Dạ nhìn thoáng qua 乃úp bê, lạnh lùng nói câu, “Bản sao của cô!”
“Đúng vậy, làm thực sự là giống nha…” Mạch Khê nhịn không được đưa tay sờ 乃úp bê một chút, Phí Dạ muốn ngăn cản, nhưng rốt cuộc không kịp.
Bên tai chỉ nghe tiếng “tít tít” rất nhỏ, đôi mắt của 乃úp bê đột ngột bừng sáng lên, như ánh sáng của ngọc thạch ánh lên giữa ban ngày. Mạch Khê giật mình, rụt tay lại, nhìn qua Phí Dạ đang nhíu mày rất chặt.
“Cái này, là sao vậy?”
Phí Dạ không nói lời nào, nhìn bốn phía. Hắn duỗi bàn tay lớn ra, tháo đinh ốc cố định của sofa xuống, khiến Mạch Khê nhìn mà giật thót cả lên.
Lực của hắn rất mạnh.
Mũi nhọn của chiếc đinh rạch đôi bộ váy của con 乃úp bê ra. Mạch Khê ngạc nhiên phát hiện, âm thanh kia rõ ràng là phát ra từ trên bụng 乃úp bê.
“Đây là cái gì?” Mạch Khê mở to hai mắt nhìn.
“Bom cảm ứng.” Phí Dạ đè thấp giọng xuống. “Cảm ứng này dựa vào sự tiếp xúc của nhiệt độ cơ thể, tiểu thư Mạch Khê vừa chạm vào nó, vậy nên nó bắt đầu nhảy ngược giờ nổ nhanh hơn.”
“Hả, cái gì cơ?”
Mạch Khê như nghe được lời nói buồn cười vậy. Loại chuyện quỷ quái này đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim thôi? Làm sao lại xảy ra với cô được chứ?
“Còn, còn bao nhiêu thời gian sẽ nổ?”
“Một nửa thời gian đã đặt trước đó!”
Phí Dạ luôn duy trì cho mình trạng thái trầm ổn. Hắn nhìn kỹ, chậm rãi mở ra lớp vỏ cảm ứng bên ngoài, bên trong đã có một hệ thống dây dẫn.
“A?” Mạch Khê bị lời nói của hắn làm cho giật nảy cả mình, kéo cánh tay Phí Dạ, vội vàng nói, “Chúng ta chạy mau đi.”
Ngay sau đó, Phí Dạ kéo thân mình bé nhỏ của cô ngồi xuống, nhìn cô, giọng nói trầm ổn, “Hiện tại không kịp rồi, uy lực của kíp nổ này ảnh hưởng đến hơn chục kilomet.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Hủy nó đi!”
Phí Dạ lại cúi xuống nhìn hệ thống cảm ứng, cẩn thận nghiên cứu mỗi dây dẫn bên trên, bình tĩnh nói, “Đây là cách làm duy nhất!”
“Thật sự có thể chứ?” Cô cảm thấy hơi nghẹn lại, nhất là cái tiếng “Bíp bíp” kia, mỗi một tiếng đều khiến tâm cô co lại một chút. Phí Dạ nhìn cô một cái, khóe môi hơi hơi nhếch lên, “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Một câu nói thực trầm ổn, như liều thuốc an thần. Mạch Khê không dám mở miệng tiếp. Cô hẳn là nên tin tưởng hắn mới đúng, bởi vì hắn vẫn ổn trọng bình tĩnh như vậy, giống như trời sập thì vẫn có hắn đỡ cả.
Nhưng chỉ còn nửa thời gian!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phí Dạ không có hành động gì. Hắn luôn luôn quan sát, quan sát đường đi của mỗi dây dẫn. Loại bom cảm ứng này luôn có hệ thống phức tạp, đa phần là do dây dẫn này, trong đó có một dây khống chế tất cả. Chỉ cần dừng được thời gian nổ, hết thảy đều thành công.
Hắn liếc nhìn về phía Mạch Khê, gương mặt cô hơi hồi hộp, hai bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt. Tay Phí Dạ vỗ vỗ bàn tay cô, “Không cần sợ, tôi sẽ không để cho cô có chuyện gì.”
“Ừm, tôi tin anh…”
Giọng cô có chút run run. Dù sao chỉ mới mười tám tuổi, cô chưa gặp phải loại chuyện này bao giờ.
Môi Phí Dạ nở nụ cười khẽ. Trong cuộc đời mình, lần đầu tiên, có một người con gái tin cậy hắn, khiến lòng hắn có chút lo lắng…
Âm thanh càng ngày càng rõ, biểu hiện cho việc thời gian ngày càng ít. Phí Dạ rốt cuộc cũng hành động, nâng tay lên, chuẩn xác giữ một đường dây dẫn nhỏ, sau khi thời gian chỉ còn một giây là hết, hắn đột nhiên dùng sức một chút…
“BÍP..." Bộ phận cảm ứng phát ra âm thanh cuối cùng, chữ số trên màn hình đột ngột không thấy nữa.
Tất cả lại trở về yên tĩnh…
Không có tiếng nổ hủy thiên diệt địa, cũng không có âm thanh bíp bíp ăn mòn tinh thần…
Phí Dạ âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng lại phát hiện trong lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi mỏng thì không khỏi cười khổ. Ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, lại vào thời điểm tháo bom mà đổ mồ hôi tay. Nghĩ chắc cũng chỉ là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, tuy rằng tháo loại bom này đối với hắn không phải việc khó.
Mạch Khê một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, thân mình bé nhỏ mới run run. Cô cố nén cảm giác sợ hãi, sợ một cái chớp mắt lại hóa thành hư vô…
“Không sao rồi chứ?” Giọng nói của cô rất nhỏ, rất mỏng manh…
“Không có chuyện gì rồi.” Phí Dạ kiên định nhìn cô, mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người. Một tình cảm thân thiết đột ngột nảy sinh.
“Cô không sao chứ?”
Mạch Khê lắc đầu, cô chỉ cảm thấy đầu thật choáng váng, rất choáng váng, như có cảm giác âm thanh bíp bíp kia cứ văng vẳng bên tai…
“Là ai hận tôi như vậy?…”
Ánh mắt Phí Dạ trầm xuống một chút, “Chuyện này tôi sẽ điều ra, không nên nghĩ nhiều nữa. Khuya rồi, tiểu thư Mạch Khê nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mạch Khê còn muốn hỏi nữa, bởi vì nghi vấn trong lòng không có cách nào biến mất. Có điều, luyện tập nguyên một ngày trời, hơn nữa lại bị phóng viên theo sau chặn đường, lại vừa trải qua một màn kinh tâm động phách như vậy, thể lực của cô đã sớm không chống đỡ nổi, dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Nỗi sợ hãi lại tràn ra. Có người muốn mạng sống của cô! Cảm giác lần này càng đáng sợ hơn so với vụ xả súng lần trước. Nghĩ đến đó, cô ngày càng có cảm giác khó chịu, miên man...
“Cẩn thận!”
Thân mình Mạch Khê hơi lảo đảo một chút, ngay sau đó cả người liền được vây trong Ⱡồ₦g иgự¢ tràn ngập hơi thở nam tính. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Cánh tay nhỏ bé của Mạch Khê theo bản năng cũng ôm lấy gáy Phí Dạ…
Ánh sáng từ ngọn đèn xinh đẹp chiếu trên từng đường nét cương nghị của người đàn ông, từng chút từng chút đều có vẻ thân thiết. Mạch Khê sửng sốt, cô chưa từng gần sát Phí Dạ như thế này…
“Tiểu thư Mạch Khê, không sao chứ?”
Khóe môi cương nghị như cố ý động một chút. Đôi con ngươi đen nháy chăm chú nhìn bầu má phấn của cô, đáy mắt mang theo ý cười không dễ thấy được.
“A…Không, không sao…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đột ngột đỏ lên, xấu hổ nới vòng tay ra, “À, thực xin lỗi…” Cô cũng không biết nên nói gì.
“Gần đây thân thể tiểu thư Mạch Khê không được tốt. Nếu quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Phí Dạ buông eo cô ra, đầu ngón tay chạm vào nơi mềm mại, trong lòng lại có cảm giác không nỡ.
Mạch Khê gật đầu rồi lên tầng. Phí Dạ đi sau cô bước nhanh lên phía trước, thay cô mở cửa phòng ngủ…
“Đêm nay tôi sẽ canh giữ ngoài cửa, tiểu thư Mạch Khê có việc gì lúc nào cũng có thể gọi tôi.” Hắn bước vào, bật điện lên, giọng nói trầm ổn.
Mạch Khê ngẩn ra, “Anh còn muốn đứng ngoài cửa sao? Mấy ngày nay anh cũng không ngủ…”
Giọng nói mềm nhẹ của cô mang theo sự thân thiết, làm tâm Phí Dạ chợt cảm thấy ấm áp.
“Lôi tiên sinh phân phó tôi bảo vệ tiểu thư, tôi sẽ bảo vệ 24/24 giờ để tiểu thư được an toàn.”
Giọng nói trầm ổn khiến lòng Mạch Khê khẽ nhộn nhạo.
Mạch Khê rất cảm kích, lại nhìn về hắn mà ánh mắt hơi hạ xuống.
“Cảm ơn anh, vất vả rồi…” Giọng cô nhỏ, vô cùng nhỏ.
“Tiểu thư Mạch Khê nói gì?” Phí Dạ không nghe rõ, hơi hơi cúi người xuống gần cô.
Hơi thở đầy nam tính phả đến, rất dễ chịu, khiến tâm Mạch Khê không khỏi co rụt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, cô cúi đầu nói...
“Tôi… thực sự là anh không cần vất vả như vậy. Tôi, tôi không sao.”
“Tôi đã quen rồi.”
Giọng nói Phí Dạ có chút dịu dàng. Gò má hơi ửng hồng của cô khiến tâm hắn chấn động một chút.
“Tiểu thư Mạch Khê cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Mạch Khê ngoan ngoãn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn là Nghi trượng đắc lực bên người Lôi Dận, loại chuyện này với hắn chắc hẳn chỉ là việc nhỏ.
Giây phút bóng dáng xinh đẹp như hoa khuất sau cánh cửa, Phí Dạ xoay người, không khỏi lộ ra một nụ cười…
Đi theo Lôi Dận nhiều năm như vậy, hắn đối với phụ nữ cũng trở nên khinh thường. Thậm chí hắn chưa từng nghĩ sẽ nghiêm túc bảo vệ một người phụ nữ như vậy. Nhìn cánh cửa khép lại, lại nghĩ đến cô gái bên trong, hắn không khỏi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Mạch Khê…
Cô tựa như một tiểu tinh linh, đôi mắt rất đẹp nhưng vẫn lộ ra vẻ sắc sảo khiến tim hắn đột nhiên đập mạnh. Hắn có cảm giác một khi đã ngã vào ánh mắt ấy thì vạn kiếp cũng không thoát khỏi được.
Lại nghĩ đến thời khắc Mạch Khê thất thân, tim hắn cho tới bây giờ chưa lúc nào đau đớn như vậy, giống như có hàng ngàn mũi dao đâm sâu vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn vậy.
Hắn rốt cục đã biết, bản thân mình không quay lại được, hoàn toàn trầm luân rồi!
_________________
Bóng tối phủ đầy, những chấm nhỏ trên bầu trời tỏa ánh sáng lấp lánh. Ánh trăng dịu nhẹ lặng lẽ rót xuống, xuyên thấu qua lớp mây mỏng, chầm chậm chảy qua cửa sổ sát đất vào trong phòng ngủ, tràn một màu bàng bạc, nhẹ nhàng phủ lấy cô gái nhỏ đang ngủ say…
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vuốt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, trên đôi mày đậm như tranh vẽ, mũi nhỏ đang thở nhẹ nhàng, hàng mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng…
…Cảm giác được hơi lạnh bên gò má cô, ngón tay đang chuyển động đột nhiên dừng lại…
“Sắc mặt của cô ấy sao lại nhợt nhạt như vậy?” Giọng nói trầm thấp lạnh như băng được đè xuống thật thấp, nhưng vẫn lộ ra uy nghiêm như trước.
Ánh trăng kéo dài cái bóng đổ xuống của người đàn ông ngồi bên đầu giường, bóng dáng cao lớn hoàn toàn phủ lấy Mạch Khê.
Phí Dạ hơi hơi thấp người, nhẹ giọng trả lời, “Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê mấy ngày nay quá bận rộn cho việc luyện tập, không chú ý nhiều đến việc ăn uống, vậy nên dinh dưỡng mới không đủ.”
“Tôi đã phái bác sĩ dinh dưỡng tới!” Ngữ khí Lôi Dận có chút không vui, ánh mắt sắc bén không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê.
“Tiểu thư Mạch Khê không muốn khiến bản thân trở nên đặc biệt nên bác sĩ đi theo cô ấy không được tự nhiên.” Phí Dạ trả lời. Lôi Dận không nói gì nữa, đôi đồng tử màu lục khắc nghiệt nhìn dáng vẻ ngủ say của Mạch Khê đã có chút buông lỏng.
Giờ khắc này, dáng vẻ ngủ say của Mạch Khê đẹp đến không thể tưởng tượng được. Ánh trăng thanh khiết khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhuận ngọc của cô càng thêm tỏa sáng. Dạ thịt tinh tế, hai hàng lông mày mảnh như vẽ, toàn bộ khuôn mặt đều thanh lệ, thoát tục như vậy, không mang theo một chút bụi trần nhân thế.
Cô hiển nhiên đã uống qua sữa rồi mới ngủ, trong lúc ngủ say như thế này lại thiếu vẻ giương cung bạt kiếm như bình thường, có một chút quý phái yên tịnh, giống như một đóa hoa sen chớm nở, một hạt bụi nhỏ cũng không vươn tới được. Chính giữa giường trắng noãn mềm mại là một nữ thần đang chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. An tường như vậy, trầm tĩnh như vậy, khiến cho người khác không đành lòng quấy rầy…
Lôi Dận nhìn cô, trong tâm hồn lạnh như băng đá của hắn dường như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào…
“Đêm nay hẳn là cô ấy rất sợ hãi?” Thật lâu sau, hắn mở miệng.
“Xin Lôi tiên sinh yên tâm, sự bình tĩnh của tiểu thư Mạch Khê đã vượt quá những người cùng tuổi.” Phí Dạ cúi đầu nói.
Lôi Dận nghe xong, khóe môi cứng nhắc bỗng nổi lên một nụ cười như có như không. Hắn nhìn về phía Mạch Khê đang say giấc, trong đôi mắt lạnh băng có thêm nhiều vẻ dịu dàng.
“Sự tình tra thế nào rồi?”
“Người tặng quà cũng đã tra được nhưng không có bằng chứng để điều tra thêm. Người này chỉ theo yêu cầu làm mà không biết nội tình. Hơn nữa bên công ty kia cũng chứng thực đó là nhân viên của họ. Trước mắt..." Phí Dạ cau mày, đưa con 乃úp bê và hộp quà cho Lôi Dận, “Lôi tiên sinh, xin xem một chút.”
Vẻ dịu dàng thoáng trong đôi mắt Lôi Dận ngay lập tức biến mất. Ánh mắt hắn lạnh ngắt, chuyển tầm nhìn từ khuôn mặt Mạch Khê sang con 乃úp bê...
Con 乃úp bê vẫn tinh xảo như cũ, nhưng bộ phận cảm ứng trong bụng sớm đã được gỡ bỏ. Hai mắt to của 乃úp bê dần mất đi ánh sáng lúc ban đầu.
Lấy 乃úp bê từ trong hộp ra, gò má anh tuấn của Lôi Dận đều bao phủ trong băng giá. Bàn tay lớn của hắn đột nhiên dùng sức ở thân thể con 乃úp bê, “răng rắc” một tiếng vang lên, con 乃úp bê liền bị bẻ làm đôi.
“Tiếp tục tra cho tôi động tĩnh của tổ chức ‘X - Ảnh’.” Hai con ngươi của hắn như được che kín bởi sương lạnh. Hắn vứt con 乃úp bê vào hộp, thấp giọng mệnh lệnh.
“Vâng, Lôi tiên sinh!” Phí Dạ hạ thấp người.
Lôi Dận nhìn về phía Mạch Khê một lần nữa, ánh mắt lại một lần nữa mang vẻ dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng nói: “Cậu xuống nghỉ ngơi đi!”
“Lôi tiên sinh?”
“Cậu nên nghỉ ngơi tốt một chút!”
Lôi Dận vẫn không rời tầm mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, nhưng ngữ khí lại đè thấp hơn rất nhiều, như thể sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của cô, “Đêm nay tôi sẽ cạnh cô ấy. Lui ra đi!”
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Đáy mắt Phí Dạ hiện lên một chút vẻ phức tạp.
Bóng đêm bao phủ, ánh trăng như sương, hết thảy đều thật yên tĩnh. Đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng tràn xuống, hòa hợp cùng với bóng đêm hoàn mỹ. Vạn vật chợt hóa thành hư ảo. Trên chiếc giường trắng ngoãn, Mạch Khê được ánh trăng bàng bạc bao phủ toàn bộ thân thể cô, đẹp đẽ, vừa như thực, vừa như mộng. Cô giống như một nàng công chúa ngủ trong rừng ở thế giới cổ tích vậy.
Ánh trăng lan tràn, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc vương trên gò má cô. Da thịt cô như tỏa ra hương thơm dễ chịu của hoa, cái mũi nhỏ khẽ thở, đôi con ngươi lưu ly xinh đẹp động lòng người kia giờ đã được hàng mi thật dài che khuất, giấu đi đôi mắt như làn nước thu, đổ bóng xuống thành hình quạt.
Lôi Dận nhìn mà có chút ngây người. Một buổi đêm yên tĩnh như vậy, dường như khiến người ta không khống chế được cảm xúc của mình. Ít nhất là, dáng vẻ của cô gái ngủ say trên chiếc giường này đã dần dần dỡ xuống cái vỏ lạnh lùng tàn nhẫn của hắn. Trái tim băng giá không hiểu vì sao như có một dòng nước ấm chảy vào…
Đôi mắt hắn thâm thúy, âm trầm như viên kim cương trong nước không hề chớp mà nhìn thật lâu khuôn mặt nhỏ nhắn đang chìm sâu vào giấc ngủ của Mạch Khê. Hắn nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đan vào mái tóc cô. Mái tóc quăn dài nghịch ngợm cuốn lấy ngón tay hắn. Trời sinh cho cô mái tóc mềm mại, chạm vào cảm giác như tơ lụa, chợt khiến tim hắn đập nhanh một chút.Trong không khí, hương thơm của thiếu nữ thoang thoảng dung hòa với hơi thở dễ chịu của người đàn ông, nhẹ nhàng quanh quẩn chung quanh cô gái…
Chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng hắn phát hiện ra, khi gặp lại cô gái này, tâm tình hắn thực rất phức tạp. Thậm chí, một cảm giác vô cùng xa lạ cứ yên lặng mà sinh ra trong lòng hắn …
Hắn phát hiện, hắn rất muốn cô...
Lôi Dận theo bản năng nhíu mày, dường như có chút bài xích loại cảm giác “mạc danh kỳ diệu” (không giải thích được, không hiểu ra sao) đang dần nảy sinh này. Có lẽ ngay tại buổi đêm như thế này, hắn không có cách nào áp chế tình cảm này lan tràn ra. Trong lòng hắn như đã có một lỗ hổng. Cùng với hô hấp của Mạch Khê, hắn dần dần buông lỏng xuống…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc