Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí - Chương 17

Tác giả: Thì Nhĩ

Công việc bắt đầu từ từ trở nên nhiều hơn, Hà Phỉ Phỉ cũng không dám làm qua loa lấy lệ nữa, mà bắt đầu trở nên bận rộn. Mặc dù trên danh nghĩa cô là trợ lý của Cố An Thành, nhưng mà mỗi khi Cố An Thành nhận một hạng mục nào thì cũng sẽ gửi một phần qua máy tính của cô, rồi cầm tay chỉ dạy cô những lỗ hổng của bản hợp đồng và cách tính toán tỷ lệ lợi nhuận.
Trừ những người trong công ty nhìn cô và Cố An Thành bằng ánh mắt ngày càng mờ ám ra, thì tất cả mọi chuyện đều phát triển bình thường.
Hôm nay, Hà Phỉ Phỉ và Abby đi tới căn tin ăn cơm trưa, nhân tiện cũng lấy một phần mì xào về cho Cố An Thành, bỏ vào phòng làm việc của anh.
“Để đó đi.” Cố An Thành ngẩng đầu lên, “Tối mai Bất động sản An Đạt mở tiệc rượu mừng ba mươi năm thành lập, em hãy đi cùng tôi.”
“Tôi?” Hà Phỉ Phỉ kinh ngạc nói, “Trợ lý cũng có thể đi cùng?”
Cố An Thành kiên nhẫn giải thích, “Có thể, những tình huống này rất có ích cho em phát triển các mối quan hệ, nếu không có việc gì gấp, thì tốt nhất là không nên bỏ qua.”
“A, vậy cũng được.” Cô khẽ lẩm bẩm, “Vậy tôi còn phải đi mua lễ phục nữa......”
Cố An Thành khẽ ho một tiếng, “Tối nay có rảnh không? Nếu rảnh, tôi sẽ đi mua cùng với em.”
“Không cần, tôi sẽ nói Hướng Nhuỵ đi cùng tôi, cô ấy thích đi dạo phố.”
Cố An Thành gật đầu một cái, “Đúng rồi, vé đi Bắc Kinh ngày mai đã đặt xong hết rồi chứ?”
“Xong rồi, thời gian bay và số phòng khách sạn đã được gửi tới số điện thoại di động của anh rồi, anh có thể xem bất cứ lúc nào.”
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em cứ đi làm việc đi.”
Hà Phỉ Phỉ đi ra khỏi phòng làm việc, thở phào một hơi, vừa mới ngồi lại chỗ ngồi, Abby liền bổ nhào tới, “Phỉ Phỉ, mau xem điện thoại di động!!”
Hà Phỉ Phỉ như rơi vào trong sương mù, ngơ ngác mở điện thoại di động xa xem, thì thấy bên trong có một tin nhắn được gửi tập thể, công ty có hệ thống gửi tin nhắn nội bộ miễn phí phục vụ cho công tác, có chuyện gì quan trọng đều gửi tin nhắn tập thể. Cô mở tin nhắn ra, trong hình hiện lên ba con gián nằm trong đĩa mì xào, ૮ɦếƭ rất thê thảm, dường như ở bên ngoài màn hình nhưng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người nhắn tin.
“Hôm nay, ngàn lần đừng có ăn mì xào!!!! Có độc!! Không nói nữa tôi đi ói cái đã!!”
Mì xào...... Hà Phỉ Phỉ cùng Abby đồng thời sắc mặt trắng bệch.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhảy dựng lên chạy về phía phòng làm việc của Cố An Thành, hét lớn, “Cố An Thành / Cố tổng!!!!”
Nhưng mà lại không cẩn thận, nên hai người đạp chân lên nhau, ngã vào phòng làm việc, đầu chúi xuống đất.
Cô An Thành hơi nhíu mày lại, “Các người đang ồn ào cái gì?”
Hà Phỉ Phỉ ngẩng đầu, nhìn thấy anh đã cầm đũa gắp mì xào lên rồi, vội vàng bò từ dưới đất bò dậy, “Đừng ăn! Mì xào này có độc!!” Nói xong, cô lấy tư thế đại bàng giang cánh, cầm lấy bát mì xào hất ngược lên, sợi mì bóng nhẫy bay lên không trung, rồi rơi vào giữa mặt của Cố An Thành đang ngơ người ra.
Nửa cọng rau cải rơi từ trên đầu của anh xuống, sợi mì quăn tít đang run rẩy ở trên mặt của anh.
Abby nằm dưới mặt đất, trợn mắt há hốc mồm.
Cố An Thành nâng đũa lên, khuôn mặt lạnh lùng.
Hà Phỉ Phỉ do dự một lát, “Tôi...... Giúp anh lau một chút?”
Dĩ nhiên cuối cùng thì Hà Phỉ Phỉ và Abby cũng bị đuổi ra khỏi phòng làm việc.
Buổi tối Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy cùng đi ăn đồ nướng, sau đó lại đi dạo một vòng ở Tây Hồ để đặt may lễ phục. Nhưng mà đặt may không kịp nên Hà Phỉ Phỉ không thể làm gì khác hơn là phải mua loại may sẵn, bộ lễ phục màu lam được thiết kế rất đơn giản và trang nhã, làm nổi bật dáng người và khí chất điềm tĩnh, khiến cho cô vô cùng hài lòng, vì vậy móc thẻ ra để mua.
Kết quả là nhân viên bán hàng quay trở lại, nói là trong thẻ không đủ số dư.
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, bộ lễ phục này chỉ có hai ngàn, sao trong thẻ của cô không có đủ hai ngàn được chứ?
Hướng Nhụy đưa thẻ của mình cho nhân viên bán hàng, “Lấy thể của tôi mà thanh toán.”
“Được.”
Hà Phỉ Phỉ cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao lại không đủ tiền, chẳng lẽ thẻ của mình bị lỗi à?”
Hướng Nhụy nén cười, “Cậu vẫn chưa biết gì à, mình và Cố An Thành cùng hợp lại lừa cậu một vố, về sau mỗi tháng chú chỉ có cậu một ngàn tiền sinh hoạt thôi, còn lại thì phải dựa vào lương hàng tháng của cậu rồi.”
Hà Phỉ Phỉ há hốc miệng ra, “Cậu đang nói đùa với mình sao, lương trợ lý của mình chỉ có ba ngàn rưỡi!”
“Vậy một tháng cũng có bốn ngàn rưỡi rồi, cậu xem cậu không phải trả tiền thuê phòng, không phải trả tiền điện nước, tiền cơm, tiết kiệm được bao nhiêu rồi, như vậy cũng đủ rồi. Còn bộ lễ phục này, chị tặng cho em, đừng cám ơn chị.”
“...... Mình thật sự phải cám ơn con cháu trên dưới mười tám đời tổ tông nhà cậu thật tốt mới được.”
Bắt xe trở về khu chung cư xx, hai người ngồi một lúc ở dưới vườn hoa, đúng lúc này, có một ông lão nhìn rất khoẻ mạnh, bước chân vững vàng dắt hai con gấu chó trắng như tuyết đi lại. Từ nhỏ Hà Phỉ Phỉ đã thích động vật nhỏ, nhìn thấy mèo hoặc thấy chó là không dời mắt nổi, vì vậy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào hai con gấu chó, càng nhìn càng cảm thấy y...... Tại sao nhìn lại có chút giống Đạt ca và Đạt muội vậy?
Kiều Hoa sợ Đạt ca, Đạt muội đi lạc, cho nên đã đeo vào cổ của chúng một chiếc vòng cổ có kiểu dáng giống nhau, một cái màu hồng, một cái màu xanh lam, phía trên có móc một miếng gỗ có khắc tên của chúng và cả số điện thoại của anh nữa. Hà Phỉ Phỉ nhìn từ xa đã thấy trên cổ chúng có đeo cái vòng cổ, suy đoán ở trong lòng đã được chứng thực hơn phân nửa.
Mặc dù bây giờ quan hệ của cô và Kiều Hoa có chút lúng túng, nhưng mà cô vô cùng thích Đạt ca, Đạt muội, cho nên Hà Phỉ Phỉ vô cùng hứng thú hớn hở chạy tới.
“Ông ơi, bọn chúng là do ông nuôi à?”
Cô ngồi chồm hổm xuống muốn xoa xoa cái đầu trắng như tuyết của Đạt ca, Đạt muội, hai con cũng không hề sợ hãi, một trước một sau đi lại gần đầu gối của cô, do cô vừa xoa đầu, vừa gọi tên của bọn chúng, cho nên bọn chúng rất vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi.
Ông cụ trả lời cô, “Không phải là vật nuôi của ta, chủ nhân của chúng vừa có chuyện phải đi ra ngoài, ta tiện tay trông giúp cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy” trong miệng của ông cụ chắc là Kiều Hoa rồi. Hà Phỉ Phỉ không khỏi cảm thán một câu thế giới này quả thật rất nhỏ, vội vàng lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình cho Đạt ca, Đạt muội, càng nhìn càng thấy thích, nhịn không được lại sờ mấy cái.
Hướng Nhụy cũng đi tới, ồ lên một tiếng, “Cái người này, sao thích này hai con chó nhỏ này như vậy chứ, vậy thì thường ghé nhà Cố An Thành chơi là được rồi, hình như anh ấy còn nuôi một con thỏ đấy.”
Hà Phỉ Phỉ sững sờ, bỗng dưng có chút không kịp phản ứng, “Cái gì, Cố...... An Thành?”
Đúng lúc này, ông cụ nhìn về phía xa xa gào lớn một tiếng, “Tiểu Cố, ở đây.”
Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại, nhìn thấy Cố An Thành thì đại não như bị ૮ɦếƭ máy.
Cố An Thành? Cố An Thành!!!
Khu chung cư xx, họ Cố...... Kiều Hoa = Cố An Thành? Trong nháy mắt đó, Hà Phỉ Phỉ cảm giác như thế giới ở trước mắt bỗng dưng tan vỡ ra.
Mẹ kiếp, Kiều Hoa, đó là người đã vẽ những bức tranh manga từ truyện của cô sao, là người đã thức cả đêm để vẽ tranh tặng cô sao, là Cố An Thành!?
wtf!!
Cố An Thành mặc bộ quần áo thoải mái, không có ăn mặc nghiêm trang như thường ngày, nên nhìn cả người nhanh nhẹn thoải mái hơn nhiều. Anh đi tới, gật đầu với Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy một cái, sau đó cúi người xuống cho Đạt ca, Đạt muội uống nước, bàn tay to của anh vuốt ve cái đầu lông xù của nó, “Ông Trần, đã làm phiền ông rồi.”
Ông cụ xua xua tay cười ha hả, “Không sao, hai con chó này cũng ngoan ngoãn, cậu xem, hai cô gái này cứ nhìn chúng chằm chằm.”
Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, trong đầu lại hiện lên vấn đề “Anh ấy có biết mình chính là Thím ba và Vương Bát không”.
Chắc là anh vẫn chưa biết đúng không? Cô thê thảm nghĩ lại, cô chỉ tiết lộ cô cũng ở Hàng Châu, còn lại cô không tiết lộ bất cứ tin tức nào khác...... A không đúng, cô còn nói cho anh biết sinh nhật của cô 【 Hình động vẫy tay 】
Cố An Thành nhìn về phía bọn họ, “Mới đi ăn ở bên ngoài về sao?”
Hướng Nhụy gật đầu một cái, “Nhân tiện đi mua bộ lễ phục, không phải ngày mai các người muốn đi chúc mừng ngày thành lập bất động sản An Đạt sao.
Suy nghĩ của Hà Phỉ Phỉ đã chệch đường ray, cho tới khi Hướng Nhụy gọi cô hai tiếng, cô mới phục hồi tinh thần. Cô chỉ chỉ vào Đạt ca, Đạt muội, khóe miệng cứng ngắc, trong lòng ôm chút chờ mong vào vận may hỏi Cố An Thành, “Bọn chúng...... Là anh nuôi?”
Cố An Thành ừ một tiếng, nhìn ánh mắt của cô có chút sâm thẳm.
“......” Hà Phỉ Phỉ muốn bỏ chạy, “Cái đó, bụng của tôi hình như có chút không thoải mái, chắc là do đồ ăn không được tươi, Hướng Nhụy, chúng ta đi về trước đi.”
“Hả? Không phải đã nói là muốn đi tản bộ sao.”
“Đi mau thôi!”
“......” Hướng Nhụy nhún vai một cái, đuổi theo bước chân đi nhanh như chạy trốn của Hà Phỉ Phỉ.
Trở về phòng, Hà Phỉ Phỉ nhào lên trên giường, đầu óc rối tung rối mù lên.
Tại sao, tại sao, tại sao Kiều Hoa lại là Cố An Thành!! Lại nói Cố An Thành là người ngay thẳng và rất nghiêm túc, làm sao có liên quan tới Kiều Hoa thích vẽ truyện tranh manga được chứ! Hai phong cách hoàn toàn khác nhau mà!! Cô vừa nghĩ tới chuyện cô ở trước mặt của Cố An Thành đã mất hết mặt mũi, trong nháy mắt muốn tìm cái hố để chôn mình xuống.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn nhóm ra, tay run run trượt lên, nhìn từng đoạn lịch sử tin nhắn thì tay của cô lại càng run.
Mẹ kiếp những thứ này là cái quỷ gì đây! Người xấu mặt như vậy không phải là cô!!
Đúng vào lúc này, có một tin nhắn mới hiện lên.
A Đại: tan việc rồi thật nhàm chán, Bát Bát, cậu hãy kể lại chuyện của cậu và Kiều Hoa một chút xem sao, mình sẽ chỉnh sửa lại một chút rồi xuất bản để bán 【 mỉm cười 】
Vương Bát Chi Khí: À, sao Lão Xuân lại không lên nhỉ
A Đại: đừng lảng sang chuyện khác
Lão Xuân ca: ôi em gái Đại có nhớ tôi không, tôi vừa thoát thân khỏi mấy người phụ nữ, lập tức sẽ tìm cô chơi
A Đại: đã nói bao nhiêu lần rồi, không ai thèm tới gần mấy người có cái đó ngắn đâu【 Tiểu S vẻ mặt lạnh lùng 】
Hà Phỉ Phỉ nhân dịp hai người đang bắt đầu liếc mắt đưa tình thì vội vàng bỏ chạy, sau đó cả buổi tối làm bất cứ việc gì cũng không thuận lợi, gõ chữ hơn hai tiếng mà chỉ được có ba trăm chữ, cô chỉ đành thở dài một cái, đăng nhập vào nick ảo, thông báo một tiếng với mọi người là hôm nay không có chương mới rồi.
Ở phía dưới các độc giả gào khóc, rối rít nhảy vào bình luận đã hiểu do cô bị “đau”.
Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười.
Quỷ thần xui khiến, cô mở Microblogging Cố An Thành ra, tin tức mới nhất vừa đăng lên là hai bức ảnh của Đạt ca, Đạt muội và Lộ Mao, giống y chang như mới vừa rồi cô mới nhìn thấy. Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn không có lý do để lừa mình dối người nữa.
Cô phiền não gãi gãi đầu, nhớ tới tin nhắn lúc trước mà Kiều Hoa đã nói với cô, đầu như to ra.
Nghiêm túc? Cô không biết tìm lý do gì để khiến mình có thể tin tưởng anh đây.
Cô thu dọn đồ lại rồi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên sân thượng hóng mát, bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi mới trở về phòng.
Thông báo nhắc nhở trên điện thoại di động liên tục vang lên, cô cầm lên liếc nhìn một cái, phần lớn là thông báo nhắc nhở trên Microblogging, cũng cố một số thông báo là tin nhắn chưa đọc. Trong đó có một tin nhắn do Kiều Hoa gửi tới, Hà Phỉ Phỉ do dự một lúc lâu mới mở ra.
Chỉ có mấy chữ ngắn ngủn.
Đạt cha: Phỉ Phỉ, tôi không có lừa gạt em, tôi rất nghiêm túc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc