Trâu Già Gặm Cỏ Non - Chương 42

Tác giả: Thương Tố Hoa

Khách sạn Ôn Tuyền nơi Lão Thẩm ở này, cung cấp không ít phục vụ thân thiết cho vợ chồng mới cưới, ví dụ như về phương diện nấu ăn chẳng hạn.
Cặp vợ chồng nào thích tự tay nấu nướng có thể đến phòng bếp nhỏ do khách sạn cung cấp, những nguyên liệu trong đó đều là tươi mới nhất, gia vị đầy đủ hết, có thể nói vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu một người rửa tay nấu canh nữa thôi.
Mà giờ khắc này, trong phòng bếp nhỏ, quả nhiên có một người đang bận rộn, còn có một người ở bên cạnh nhàn rỗi ngắm trai đẹp. Không sai, người nấu cơm kia chính là Lão Thẩm của cô gái họ Tô nào đó!
Tài nấu nướng của Lão Thẩm “tiếng lành đồn xa” —— mỗ Tô có thể chứng minh, dáng vẻ khi nấu cơm của Lão Thẩm cực kỳ đẹp trai —— nước miếng của mỗ Tô có thể chứng minh!
Chỉ là, vào lúc này, mỗ Tô lại không chảy nước miếng, cô yên lặng nhìn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được nói: “Lão Thẩm, đừng làm rộn, mau đi xem một chút đi.”
Nghe nói, Đỗ lão đầu mời các chú các bác của Thẩm gia đến đây, một nhóm người đang mở đại hội trong khách sạn. Ông ta có tính toán gì, đến người mù cũng có thể nhìn ra, nhưng Lão Thẩm vẫn bình tĩnh rửa rau, nấu cơm ở đây, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy chứ.
Thấy Lão Thẩm vẫn không lên tiếng, Tô Tô vươn hai móng vuốt ra, ôm lấy anh từ phía sau, móng vuốt nhắm ngay hai điểm nhỏ trước *** Lão Thẩm.
Lão Thẩm nhìn ***, thân thể run lên hai cái, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ: thì ra loại chuyện bắt “meo meo” này còn có thể dùng để công kích phái nam? Anh chỉ đành thả cái nồi xuống, dùng bàn tay dính mỡ thân thiết xoa xoa đầu Tô Tô, dịu dàng cười một tiếng: “Lại càn quấy nữa à?”
Tô Tô hơi dùng lại, đầu vẽ thành một đường cong duyên dáng, trốn ra khỏi móng vuốt của Lão Thẩm, sau đó há to mồm, thật lâu mới thốt ra được: “Lão Thẩm thối! Anh lại giở trò trêu chọc người khác hả! Xoa cái em gái anh á, móng vuốt đầy dầu mỡ đó đặt chỗ nào đấy hả! Bà đây mới vừa gội đầu đó!” Cô sắp điên rồi, bình thường bị anh vò vò đầu cũng thôi đi, thế mà lúc này anh lại…… Hừ, nhất định là lợi dụng việc công báo thù riêng, không phải là ghi thù việc mấy ngày trước cô trói người rồi dùng roi chăm sóc đấy chứ?
Vì vậy Tô Tô chạy như bay đi gọi đầu, trốn còn nhanh hơn trộm.
Lão Thẩm tắt lửa, lấy nồi thức ăn ra bỏ vào trong lò vi ba, dặn phục vụ đến giờ thì mang đến phòng, nhìn Tô Tô ăn xong, thì sẽ có thưởng lớn. Dưới sự K**h th**h của phần thưởng, phục vụ tăng 12 vạn lần nhiệt tình cho công tác lần này.
Sắp xếp mọi thứ xong, Lão Thẩm thay một bộ quần áo khác, nhanh chóng đi đến gõ cửa một căn phòng lớn dành cho khách quý. Trong căn phòng này đang thảo luận về vấn đề di sản của Thẩm tiên sinh.
Sau khi Lão Thẩm rời đi, Tô Tô cũng chạy ra từ một góc, cô đưa mắt nhìn Lão Thẩm đi vào, lúc này mới nắm quyền, âm thầm nói: Lão Thẩm, cố gắng lên! Cô đợi ở ngoài cửa một lát, phục vụ nhắc nhở nên ăn cơm mấy lần, cô cự tuyệt mãi không được, cuối cùng quẳng xuống một câu tàn nhẫn: “Anh mà còn thúc giục nữa, tôi sẽ cắt luôn tiền thường, rồi đi tố cáo anh quấy rầy khách hàng!”
Những lời này vừa thốt ra chưa tới một giây, người phục vụ liền chẳng thấy bóng dáng đâu nữa —— hiệu quả không phải là tốt bình thường.
Tô Tô lại đợi một lúc lâu, mấy lần hận không thể vọt vào xem thử rốt cuộc tình huống gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Rốt cuộc đợi đến khi cửa mở ra, cô trốn qua một bên, lại phát hiện người ra ngoài là….. Tiểu Lương?
Tiểu Lương vừa ra khỏi cửa liền bị một bàn tay kéo sang một góc, bị dọa đến mức nhảy lên, đến khi thấy rõ là Tô Tô, cô vỗ ***, buồn bã nói: “Thím họ à, thím làm cháu sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Tô Tô liếc xéo cô một cái: “Nói, tình huống trong đó thế nào rồi?”
Tiểu Lương cúi đầu, ánh mắt né tránh, rõ ràng là có ẩn tình. Dưới sự nghiêm hình bức cung của Tô Tô, Tiểu Lương không thể làm gì khác hơn là thành thực khai báo ——
Đỗ lão liên hiệp các vị chú bác của Thẩm gia “bức vua thoái vị”, nói là những năm này chú họ luôn ở bên ngoài, căn bản không có ý thức mình là người Thượng Hải, là người của Thẩm gia, hơn nữa, anh còn không tôn trọng trưởng bối, lòng hiếu thảo thật khiến người ta phải hoài nghi…… Bọn họ quả thực là bắt được cái gì liền ném lên người chú họ, nói anh bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, nói anh căn bản không có tư cách thừa kế nửa phần tài sản kia.
Tô Tô suy tư một lúc lâu, chợt ngẩng đầu lên hỏi Tiểu Lương: “Bác bảo chúng tôi đến Thượng Hải, là muốn cho Lão Thẩm thừa kế tài sản hả? Bà ấy có giao cho cháu cái gì không?”
Nếu đã nói ra, Tiểu Lương cũng không định giấu diếm nữa, cô nói hết ra: “Lúc cháu tới đây, bà nội chỉ nói một câu: nhất định phải lấy được! Thím họ, có thể thím không biết, trong số ba phần tài sản của chú họ có một mảnh đất, nghe nói ở đó có mỏ vàng, cho nên chú bác của chú ấy luôn muốn chiếm được mảnh đất đó, đào mỏ vàng ra để vơ vét một khoản lớn. Thím nghĩ thử xem, là mỏ vàng đó, có bao nhiêu tài phú, tại sao lai phải cho không bọn họ?”
Mỏ vàng…… Nếu là thật, phần tài sản này quả là vô cùng có giá trị, cho dù là giả, với giá đất đắt đỏ như hiện nay, một mảnh đó cũng có thể mang về cả đống tiền. Tuy nói tiền nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng tiền vốn nên thuộc về mình thì phải đoạt được về.
Trong phòng, các chú bác của Thẩm gia còn có Đỗ lão đã nói rất nhiều, nhưng Lão Thẩm vẫn ngồi im lặng một chỗ, vẻ mặt của anh quá mức bình tĩnh, lấy kinh nghiệm của bọn họ mà suy đoán—— Thẩm Tiếu Ngu nhất định nắm chắc việc có thể thừa kế tài sản.
Vì vậy một nhóm người càng thêm mãnh liệt công kích anh, cũng đưa ra những yêu cầu hà khắc với việc anh thừa kế tài sản, thứ nhất, bỏ hết mọi việc ở nơi khác, trở về Thượng Hải bắt đầu lại lần nữa, dĩ nhiên cũng bao gồm hôn nhân; thứ hai, nghe theo ý kiến của trưởng bối, mọi việc phải thương lượng cùng các trưởng bối, không được chuyên quyền, độc đoán.
Đây quả thực là một điều khoản “mất chủ quyền” nhục nhã, nếu đồng ý, thì Lão Thẩm chính là một Hoàng đế bù nhìn, ngồi trên Núi Vàng Núi Bạc nhưng đến cả việc mua giấy nháp cũng phải xin phép Thái Thượng Hoàng, đến cả việc *** cũng bị buộc phải đưa vào thân thể một người phụ nữ đã được sắp xếp sẵn, làm sao mà chịu nổi chứ!
Hiển nhiên, người đưa ra những điều khoản ngang ngược này đang mong đợi Lão Thẩm nổi đóa, chờ đợi anh “hào hùng vạn trượng” lật bàn lên, nói: “Mẹ nó, lão tử không đồng ý!”
Chỉ tiếc, thời gian bọn họ phải đợi quá dài, Lão Thẩm vẫn ngồi một chỗ như đang nhập thiền, không lên tiếng, đến cả con ngươi cũng không chuyển động, chẳng lẽ anh đã ngủ thiếp đi?
Năm đó, cha Lão Thẩm giao di chúc cho Đỗ lão là vì lo lắng Lão Thẩm còn chưa đủ năng lực, không thể đối phó với những thủ đoạn hắc ám kia của đám chú bác, cho nên mới giao cho Đỗ lão, người ông tín nhiệm nhất, trông coi di chúc giúp con trai, cũng định ra việc mười năm sau mới được công bố bản di chúc. Chủ ý vốn là tốt, nhưng quá trình có nguy hiểm.
Đỗ lão đầu này không phải là cha vợ của Lão Thẩm, lại chẳng có liên hệ máu mủ gì với anh, bằng vào đâu mà cả chục năm qua rồi vẫn còn một lòng ủng hộ Lão Thẩm? Nhất là sau khi phát hiện Lão Thẩm đã rất khó khống chế, ông ta lại càng sẽ không để Lão Thẩm thừa kế tài sản một cách dễ dàng. Nếu anh không đồng ý những điều khoản kia, vậy thì anh sẽ phải nếm mùi đau khổ, còn nếu anh đồng ý, vậy cũng tốt, để cho anh cưới Tử Lan, sau đó Đỗ lão đầu chính là cha vợ của Lão Thẩm, là trưởng bối danh chính ngôn thuận, ông ta có đủ quyền lực tham dự vào tất cả các quyết định của Lão Thẩm.
Dù sao cũng là thương nhân, nên đã tính toán đâu ra đấy.
Rốt cuộc con ngươi của Lão Thẩm cũng nhúc nhích, anh ngáp một cái: “Vừa rồi các người đã thảo luận ra kết quả gì rồi, nói cho tôi nghe thử xem.”
Định giả bộ ngu sao? Đỗ lão âm thầm cười lạnh một tiếng, trao đổi ánh mắt với mấy vị chú bác của Lão Thẩm, sau đó không sợ ngại phiền mà giải thích mấy điều khoản vừa rồi lại một lần nữa, còn nhấn mạnh: “Thẩm Tiếu Ngu, cậu nên biết người Thượng Hải chúng tôi từ trước đến giờ luôn có phương pháp xử sự của riêng mình, người bất trung bất hiếu bất nghĩa sẽ bị đuổi ra ngoài, từ đây không thể bước chân vào Thượng Hải nữa, còn chưa nói đến chuyện lấy đi tài vật thuộc về Thượng Hải. Cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ!”
Tô Tô thay Tiểu Lương đi vào, vừa lúc nghe được những lời này. Cô nhìn về phía Lão Thẩm, trong lòng có chút khẩn trương: đè ở trên đầu Lão Thẩm, trừ tài sản, còn có trung, hiếu, nghĩa…… Những thứ đạo đức này tựa như núi lớn, vô luận anh có đồng ý hay không cũng sẽ không có được lòng người.
Ngoại trừ điểm này, trong lòng Tô Tô còn lẩn quẩn một vấn đề mấy ngàn năm chưa được giải quyết: Núi vàng quan trọng hay là mình quan trọng? Giang sơn quan trọng hay là phụ nữ quan trọng?
Giờ phút này, đứng ở nơi cửa, cô cố gắng cúi đầu thấp xuống, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Nha đầu, đã ăn cơm chưa?” Lúc này, tại đại hội nghiêm túc, Lão Thẩm đột nhiên thốt ra một câu khiến người khác chẳng hiểu gì.
Đỗ lão quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là vợ của Thẩm Tiếu Ngu đang bưng trà vào. Tiểu nha đầu này rất tinh quái, không biết cô sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy Đỗ lão lập tức đứng lên, trừng mắt giận dữ mắng: “Sao cô dám vào đây? Nơi này là hội nghị nội bộ trọng yếu của Thẩm gia, một người ngoài như cô có tư cách gì mà vào đây! Còn không mau ra ngoài?”
Tô Tô thật muốn cười, Đỗ lão đầu đây không phải là tự vả miệng mình sao? Hình như ông ta quên mất mình họ Đỗ chứ không phải họ Thẩm. Vì vậy, cô vô cùng tốt bụng định mở miệng nhắc nhở.
Đáng tiếc có một người lại nhanh hơn cô, giọng trầm thấp, chính là thanh âm vang lên bên tai Tô Tô mỗi đêm. Chỉ là, anh nói: “Đỗ lão nói rất đúng, đi ra ngoài!”
Tô Tô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lão Thẩm…… Ngữ khí của anh, giống như đối tượng đang được nhắc đến là một người xa lạ nào đó. Trong ***g *** có một ngọn lửa vô danh bùng cháy, không chờ cô kịp suy nghĩ xem đây là đang ở đâu, liền nóng nảy lên tiếng: “Đi ra ngoài cái em gái anh, bà đây là vợ anh!”
Tiếng chỉ trích nổi lên bốn phía: ở đâu lại “nhô” ra một dã nha đầu như vậy, Thẩm Tiếu Ngu bị điên rồi mới có thể cưới cô ta……
Đỗ lão thấy tình thế rất tốt, vì vậy tiếc nuối thở dài một cái, vỗ vỗ bả vai Lão Thẩm, nói: “Tiếu Ngu, loại phụ nữ này còn cần làm gì? Trở lại Thượng Hải, cậu chính là tiểu bối chúng tôi thương yêu nhất, cũng sẽ là nhà doanh nghiệp xuất sắc nhất Thượng Hải, tài phú, danh dự, địa vị…… Còn có phụ nữ, muốn gì được đó.”
Đối mặt với trường hợp trứng thối thế này, Tô Tô thật muốn nói một câu: con mẹ nó muốn chơi cũng đừng kéo tôi vào, trái tim bà đây không có mạnh mẽ như vậy đâu, bà đây cũng muốn thể diện, bà đây cũng sẽ khóc đó……
Mà ở trong một trận mưa mắng chửi, Lão Thẩm nhanh chóng đứng lên, ba bước nhập thành một đến trước mặt Tô Tô, vỗ vỗ đầu của cô, chợt nở nụ cười: “Đỗ lão nói rất đúng, đi ra ngoài, chỉ là không phải em, mà là em đi theo anh!”
Nói xong, anh tiện tay ném khay trà trong tay Tô Tô đi, ôm cô ra cửa.
Tình huống này khiến Đỗ lão bất ngờ, ông gọi với theo: “Tiếu Ngu, rốt cuộc là cậu có ý gì?”
Bước chân Lão Thẩm hơi ngừng lại một chút, bởi vì Tô Tô bỏ tay anh ra, nhắc nhở anh: “Sau lưng có người đang gọi”. Anh quay đầu lại, nhìn Đỗ lão một cái, than nhẹ: “Từ nay về sau, tôi, Thẩm Tiếu Ngu không có nửa điểm quan hệ gì với người của Thẩm gia ở Thượng Hải nữa, cho nên, các người muốn thảo luận cái gì thì cứ làm cái đó đi, bà xã tôi đói bụng rồi, tôi mang cô ấy đi ra ngoài ăn cơm.”
“Tài sản thừa kế cậu cũng không cần?” Không biết là người nào vội vàng hỏi tới, không thể tin.
Lão Thẩm ngáp một cái: “Bà xã tôi quá ngốc, tiền tôi kiếm được cô ấy còn đếm không hết, có nhiều thêm nữa, không phải cô ấy sẽ ngất xỉu luôn sao?”
Tô Tô cắn răng, hai ngón tay sờ lên eo của Lão Thẩm, ở vị trí vết nhéo lần trước hung hăng bấm một cái: “Nói người nào đần !”
Lão Thẩm giống như một quái vật không biết đau, ánh mắt tươi cười xoa xoa đỉnh đầu của cô, ngữ điệu thoải mái nhìn qua những người ở nơi này một cái, trong ánh mắt có nét thương xót đồng cảm: “Các vị chú bác, làm ơn hãy dùng đầu óc một chút, mỏ vàng mỏ bạc gì chứ, đều là do người khác nói bừa mà thôi, lừa đứa trẻ ba tuổi còn được sao đến cả các người cũng cùng nhau nhảy hố thế? Nhanh đi tắm một cái rồi ngủ sớm đi, nói không chừng trong mộng vàng sẽ rớt xuống.”
Nói xong, lưu lại một phòng người mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, còn anh thì ôm lấy người phụ nữ của mình ung dung bước đi.
Tiểu Lương ở bên ngoài nghe được, trong lòng chấn động, cô hô to: “Chú họ, đừng chơi dọa người như vậy chứ, cháu nghĩ là vừa rồi thím họ cũng bị dọa đến muốn khóc đấy.”
Lão Thẩm cười ha ha, ôm Tô Tô, theo thói quen xoa xoa tóc của cô: “Bị dọa sao?”
Trên mặt Tô Tô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tầm mắt của cô rơi vào mặt đất cách đó không xa, đôi tay nắm chặt lại.
Nghe nói như thế, khóe miệng cô chợt cong thành một vòng cung nhợt nhạt: “Trước kia, em vẫn luôn cười nhạo mẹ, vì một người đàn ông mà nhún nhường hết lần này đến lần khác, đáng giá không? Em đã sớm thề, không cần cái thứ gọi là tình yêu đó, không nên tin đàn ông…… Lớn như vậy, chưa từng thiếu người theo đuổi qua, trái tim nhỏ này cũng từng này mầm rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí dập tắt. Kết quả, lời thề em giữ vững suốt 21 năm, bị anh hai lần ba lượt phá vỡ. Em thật sự rất sợ, sợ mình sẽ đi vào vết xe đổ của mẹ, cho nên……”
Cô chuyển tầm mắt lên người Lão Thẩm, đột nhiên phát ra ánh sáng chói lọi khác thường, khí phách rống to một tiếng: “Thẩm Tiếu Ngu, con mẹ nó anh nên theo đuổi bà đây cho thật tốt! Bà đây đã quyết định vẫn nên không ở chung một chỗ với anh!”
Tiểu Lương kinh hãi, ngổn ngang: hình như…… Chú họ đùa giỡn hơi quá rồi thì phải? Thím họ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng……
Ngộ nhỡ theo đuổi không hợp cách thì phải làm sao? Hai người có thể ly hôn không?
Ngộ nhỡ ly hôn, kế hoạch đầy kinh hỷ mà chúng ta đã chuẩn bị nhiều ngày không phải sẽ phá sản sao? Không đến nỗi bi kịch như vậy đấy chứ!
Tiểu Lương ngửa mặt lên trời thở dài: chú họ…… lúc sinh thời, cháu có thể nhìn thấy dáng vẻ khi chú quỳ một gối xuống sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc