Trân Bảo Vợ Yêu - Chương 212

Tác giả: Tha Hài Hoàng Hậu

Không Cần Nói Cho Côn Sơn
“Vâng.” Ôn tiểu thư mặt ngoài đáp ứng, trong lòng lại không đồng ý, nghĩ thầm đây chính là nước hoa cao cấp, mấy đồ nhà quê kia nhất định chưa thấy qua, cô muốn dùng, còn phải dùng nhiều hơn mọi ngày. Lần này cô trở về, viếng mồ mả tổ tiên là giả, chủ yếu vẫn muốn khoe khoang cô có khí chất phu nhân giàu có, tốt nhất tất cả mọi người ca ngợi cô, ghen ghét cô, hâm mộ cô. Làm cho Bảo Châu kia mất mặt mũi, cô muốn thừa dịp lần này trở lại quê quán một lần nữa lấy mặt mũi về.
Không biết Sơn Tây sản xuất than đá, mấy ông chủ lớn có tiền còn nhiều, Lục lão gia là thương nhân lớn, bạn bè của ông và hàng xóm, phần lớn đều là loại nhân vật này.
Đợi cô ăn mặc lộng lẫy trang điểm xinh đẹp xuống lầu đón khách, đã thấy cả phòng khách mọi người đều ăn mặc rất sang trọng.
Nhưng Ôn tiểu thư không sợ, cô muốn chính là: các ngươi bọn có tiền quê mùa này, biết rõ cái gì gọi là nhãn hiệu lớn sao? Đừng tưởng rằng mặc vài món quần áo đắt tiền đi ra, có thể cho là giàu có, kiêu ngạo mà cười cười đi về hướng đại phu nhân: “Mẹ, con ra rồi.”
Đại phu nhân dẫn cô đi đến trước mặt một người phụ nữ trung niên: “Tiểu Ôn, đây là dì Tần a.”
“Dì Tần.” Ôn tiểu thư ngọt ngào kêu một tiếng, lại không vội rời đi, tựa hồ là trong lúc lơ đãng giơ tay lên, lộ ra một cái vòng tay vàng khảm ngọc.
Dì Tần kia nhìn thấy, cười với Ôn tiểu thư nói: “Đại thiếu phu nhân vòng tay này là nhà chồng tặng sao?”
“Không phải, là con tự mình mua, rất đẹp a?” Trong lòng Ôn tiểu thư lập tức đã nhận được một tia hư vinh thỏa mãn.
Lại thấy dì Tần hơi thở nhẹ ra một hơi nói: “Khó trách, dì còn đang nghĩ Lục gia như thế nào lại tặng một cái vòng tay không đủ tinh xảo như vậy cho con.”
Vận khí Ôn tiểu thư không tốt, trùng hợp ᴆụng phải một vị trước kia thích nhất cùng đại phu nhân khoe khoang, dì Tần này ở Vận Thành xem như có danh tiếng, rất thích khoe khoang, đại phu nhân cũng ưa thích khoe khoang, hai người bởi vậy cùng chung chí hướng trở thành bạn bè, thói quen khoe khoang với nhau lại không có sửa.
Dì Tần hơi đẩy cổ tay áo lên, lộ ra chiếc vòng bằng vàng rất lớn trên tay. Nếu như Bảo Châu ở một bên nhìn xem, khẳng định phải sợ hãi thán phục, bà mang theo cái kia, như thế nào còn có thể bảo trì cân bằng, không ngã sấp xuống sao?
Cao thủ trong dân gian!
Sắc mặt Đại phu nhân không tốt lắm đem Ôn tiểu thư, kéo qua một bên, trách cứ cô nói: “Không biết đeo cái hơi lớn chút sao?”
Ôn tiểu thư rất ủy khuất: “Con không có cái lớn hơn.”
“Vậy thì mang nhiều mấy cái, cái này của con so với dây xích còn không bằng, được rồi, đoán chừng con cũng lấy không ra mặt hàng nào tốt , đợi lát nữa con đừng nói chuyện với Hoàng phu nhân, bà ta có một vòng cổ phỉ thúy vô cùng quý. Đó là người phụ nữ mặc quần áo màu vàng, đồng hồ tay của bà ta rất cao cấp.”
“Vậy con nói chuyện với anh?” Ôn tiểu thư há hốc mồm.
“Con tự tìm đi!” Đại phu nhân nói xong quay người cùng người khác nói chuyện, mặc kệ cô.
Ôn tiểu thư bước đi, nhìn thấy một người đàn ông trung niên gầy như que củi, đi qua cùng hắn chào hỏi: “Tiên sinh chào ngài.”
“Chào tiểu thư, thơm quá a! Giống mùi nước hoa của Diễm Hồng nhà tôi.” Người đàn ông kia mê đắm nói, hắn thích mùi này, quá đậm đặc cũng đủ kích thích.
Ôn tiểu thư rốt cục kiếm được tri âm, hai người câu được câu không hàn huyên, kết quả qua một lát chỉ thấy đại phu nhân mặt lạnh hướng cô đi tới, đối với người đàn ông kia nói câu cách con dâu tôi xa một chút xong, đem Ôn tiểu thư kéo đến bên cạnh, xụ mặt nói: “Vừa rồi con nói gì với hắn? Hắn là người không đứng đắn nhất trong xóm, trong nhà đã có năm con vợ bé rồi, vẫn còn đến kỹ viện nuôi ba bốn kỹ nữ, con cũng không sợ ném đi thân phận của mình.”
“À? Ông ta nói Diễm Hồng là ai?”
“Kỹ nữ trong kỹ viện.”
“A!” Ôn tiểu thư nghe xong hận không thể lập tức tắm rửa, tẩy sạch mùi nước hoa trên người, lão gia hỏa kia lại còn nói nước hoa cao cấp của cô giống của kỹ nữ dùng, làm sao có thể, đây chính là hàng cao cấp!
“Đừng a! Chính mình mất mặt, con hoặc là tự mình tìm trở về, hoặc là làm cho Bảo Châu cũng mất mặt, bằng không mẹ làm sao còn mặt mũi nhìn người khác.”
Cái này cô thích: “Mẹ yên tâm, con sẽ không để cho Bảo Châu lấn áp danh tiếng của con.”
Ôn tiểu thư nói xong mỉm cười đi về hướng Bảo Châu đang từ trên lầu đi xuống, cùng cô so sánh diễm lệ, Bảo Châu lộ ra đơn thuần đáng yêu lại không mất quyến rũ, một bộ sườn xám cải tiến màu thủy lam phía trên có thêu đôi bướm, dài hơn đầu gối một chút, không có mang vòng tay, cũng không có mang vòng cổ, chỉ đeo theo một đôi bông tai lưu tô hồng nhạt.
Tiểu nhân canh suông mì sợi như vậy còn dám cùng cô đấu?
“Bảo Châu, theo giúp chị đi làm quen.” Ôn tiểu thư lôi kéo cô đi trước đến trước mặt dì Tần, vừa định giới thiệu cho hai người làm quen, Bảo Châu mở miệng trước: “Dì Tần, dì khỏe a!”
“Ôi!!!! Là Bảo Châu à! Càng đẹp ra rồi.” Dì Tần thấy vẻ mặt tươi cười của Bảo Châu, cảm thấy cô rất làm người khác ưa thích, trước kia cũng đã từng gặp mặt. Bà là người gặp yếu tắc yếu, gặp mạnh tắc mạnh, nếu ngươi muốn dùng châu ngọc đầy người lấn áp quần phương, thật có lỗi bà giàu có ở chỗ này.
Nếu con gái rượu của ngươi, không tranh không đoạt, bà ngược lại cảm thấy rất thoải mái, cô gái trẻ tuổi, ăn mặt thanh thuần mộc mạc như vậy thật tốt, châu ngọc mặc dù tốt, lại không thích hợp với phụ nữ còn trẻ, trang phục có lẽ chẳng những không tăng thêm hàm súc thú vị, ngược lại sẽ lộ ra vẻ người lớn, Bảo Châu lần này bộ dạng không trau chuốt, làm bà rất thưởng thức.
Ôn tiểu thư hơi phiền muộn, người phụ nữ hay so sánh này như thế nào đối với Bảo Châu khách khí như vậy? Hơn nữa còn khen ngợi Vạn Bảo Châu! Dựa vào cái gì? Cô có điểm nào so ra kém Vạn Bảo Châu hả?
Ôn tiểu thư đem cô kéo đến trước mặt vị Hoàng phu nhân, có vòng cổ trong truyền thuyết rất quý, thoạt nhìn mắt cao hơn đầu, không đợi Ôn tiểu thư mở miệng, Hoàng phu nhân đột ngột chủ động mở miệng: “Bảo Châu! Không nghĩ tới con cũng trở về, nhớ năm đó ở nhà thị trưởng, chúng ta còn cùng thị trưởng phu nhân chơi mạt chược.”
Bảo Châu nhớ tới vị Hoàng phu nhân này: “Bà đã cho con một viên kẹo.”
“Đúng rồi, không nghĩ tới còn có thể gặp lại con.”
Ôn tiểu thư ở một bên nghe cảm thấy buồn bực, nghĩ thầm các ngươi vì sao không nói chuyện trang sức, không ganh đua so sánh cái gì, chẳng lẽ là mẹ chồng lừa gạt cô, vị Hoàng phu nhân này kỳ thật không thích ganh đua so sánh? Cô thử sờ lên vòng cổ của mình, kết quả Hoàng phu nhân liếc nhìn qua, một cái vòng cổ nhỏ như vậy, có cái gì sờ mó vào?
Ôn tiểu thư càng không nghĩ ra, cô cố ý hỏi Bảo Châu: “Bảo Châu, sao em không đeo vòng cổ?”
“Em không tìm thấy.” Bảo Châu thè lưỡi, cúi đầu nhỏ giọng nói ra. Cô thích lật đồ đạc loạn xạ, lật tới lật lui có đôi khi đồ đạc sẽ tìm không thấy nữa.
“Cái đó rất quý sao?” Ôn tiểu thư nhìn có chút hả hê hỏi.
Bảo Châu gật đầu, hơn nữa nhìn một cái đối với cô nói: “Chị đừng nói cho Côn Sơn a!”
“Chị đã biết.” cô nhất định sẽ nói cho Lục Côn Sơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc