Trân Bảo Vợ Yêu - Chương 117

Tác giả: Tha Hài Hoàng Hậu

Biển , Đất, Trên Không Bao Toàn Bộ!
Hắn thật vất vả thích một cô gái, cha hắn lại triệt để quấy nhiễu, ngay cả một tưởng niệm đều không lưu.
Cha a!
Cha xác định, con là con ruột của cha sao?
Côn Sơn vừa về đến, không ngừng bận rộn, Trí Đường bên kia có rất nhiều chuyện phải nhờ hắn xử lí, đường chủ tuổi đã cao, gần đây bị bệnh, phần lớn công việc đều phải do hắn quyết định, về nhà muộn cũng là chuyện thường, người Trí Đường, có chuyện gì bình thường đều thương lượng vào buổi tối, có đôi khi vài việc phải cùng nhau thương lượng, cho nên buổi tối hai ba giờ về nhà cũng là có.
Về nhà, nhìn như hết thảy bình thường, Bảo Châu đã ngủ, nên cái gì cũng không có quản.
Buổi sáng phải đi làm sớm, căn bản không biết trong nhà nhiều hơn một người.
Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy Bảo Châu thì H**g phấn tối hôm qua cơ hồ một đêm không ngủ, buổi sáng lúc thức dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, giống như uống thuốc K**h th**h.
Bảo Châu thấy hắn ngọt ngào cười cười: “Thẩm đại ca sớm, tới ăn điểm tâm.”
Thẩm Kỷ Lương hấp tấp đi qua cùng Bảo Châu cười cười nói nói ăn điểm tâm, trùng hợp Lục lão gia mấy ngày nay vừa mới cùng Bát phu nhân trở lại Hồng Kông, nếu không nhất định sẽ đem Thẩm Kỷ Lương đánh cho răng rơi đầy đất.
Lòng của Thẩm Kỷ Lương mọi người đều biết, hết lần này tới lần khác Bảo Châu không có chút phát giác nào, còn mở miệng một tiếng Thẩm đại ca, tựa như anh ruột, tuy hiện tại đã là anh trai trên danh nghĩa rồi. Nhưng vẫn không thể làm Thẩm Kỷ Lương ૮ɦếƭ tâm.
Thời điểm nói chuyện mua thuyền đặc biệt thành công, giá cả giao cho Thẩm Kỷ Lương, hắn chưa bao giờ bạc đãi Bảo Châu, thật sự là ép đến giá thấp nhất.
Ca-nô cỡ lớn nhất thời không thể lập tức đến tay, Thẩm Kỷ Lương kêu cô mua một ca-nô cỡ trung, cũng đã bỏ ra không ít tiền của Côn Sơn, dù sao Bảo Châu chỉ là hứng thú một chút mà thôi, không cần phải vì một ca-nô mà làm táng gia bại sản.
Tuy bốn người bọn họ nói chuyện rất ít, nhưng Bảo Châu cùng Kiệt Mẫu còn có vị thương nhân chuyên bán thuyền nổi tiếng kia tổ hợp lại, chỉ cần là thương nhân nào tinh ý, cô gái này mua máy bay nước Mỹ, nhất định là muốn mua ca-nô rồi.
Đã xong!
Lúc cô mua xong máy bay bán kim cương về sau, trong nước giá kim cương rớt xuống! Quả thực ngay cả dân chúng cũng có thể mua nổi, khiến cho những gian thương vốn định dùng vật quý hiếm bán với giá siêu cao, thiếu chút nữa không cách nào sinh tồn.
Tây Phương đắt tiền nhất tốt nhất là cái gì?
Ô tô!
Vì vậy các đồng chí định bán ô tô bởi vì sợ nhà Bảo Châu cũng sẽ bán ô tô, bắt đầu giá thấp bán phá giá, chỉ sợ đợi ô tô nhà Bảo Châu vừa lên thành phố, ô tô của mọi người đều được mua với giá lá trà (tức là giá ô tô = giá lá trà).
Bảo Châu vừa nghe có lợi, mua bốn chiếc, Côn Sơn một chiếc, hai lão cha, mỗi người một chiếc, đưa cho Thẩm Kỷ Lương một chiếc, cô dùng đồ cũ, Bảo Châu cảm giác mình vẫn là rất tiết kiệm, bởi vì cô còn chưa có mua cho hai đứa con của mình mỗi đứa một chiếc a!
Côn Sơn biết rõ chuyện này, là từ một vị đại gia trong nội đường cho biết, vị kia vốn là muốn muốn chúc mừng hắn, đối với hắn nói: “Phó đường chủ, nghe nói cậu gần đây lại mua ca-nô, còn mua bốn chiếc ô tô, quả nhiên là phát tài.”
Kết quả Côn Sơn trợn tròn mắt: “Ca-nô? Nghe ai nói vậy?”
“Cậu không biết?”
Côn Sơn gật đầu: “Không có a! Ngài nói còn có xe?”
Mọi người lúc này mới xác định, xem ra hắn là thật không biết.
Vị đại gia kia nói: “Toàn thành đều truyền khắp, nhà cậu mua ca-nô Tây Ban Nha, lại mua bốn chiếc xe hơi, mỗi người đều đoán cậu sắp phát tài, hoặc là sắp phá sản rồi. Thậm chí sòng bạc ngầm đều xây dựng chiếu bạc, đánh cược lần này mua ca-nô là vì làm buôn bán cái gì, có người nói bán xe, có người nói vận chuyển S***g ống đạn dược , tôi nhàn rỗi nhàm chán đánh 100 vạn, cược cậu là muốn bán ô tô.”
Côn Sơn nghe xong, nở nụ cười: “Ngài cược thêm 100 vạn, cược tôi cái gì cũng không làm a! Có thể hồi vốn. Nói thật với ngài, tuyệt đối là vợ tôi bị người khác lừa gạt, làm càn đấy.”
Côn Sơn về nhà, định tìm Bảo Châu hỏi một chút, kết quả nhìn thấy Thẩm Kỷ Lương một bộ dáng đại gia ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình, nhăn lông mày lại: “Cậu như thế nào ở đây?”
“Bảo Châu mời tôi đến giúp cô ấy mua ca-nô.”
“Thực sự đã mua? Bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, tám mươi vạn.”
” Ca-nô Tây Ban Nha?” Côn Sơn có chút không thể tin.
Thẩm Kỷ Lương cảm thấy mình rất lợi hại: “Tám mươi vạn lượng một chiếc, loại vừa, được tặng thêm một chiếc nhỏ, Bảo Châu nói chiếc lớn của cô ấy, tặng tôi chiếc nhỏ a! Nếu không không có thành ý.”
Côn Sơn rất im lặng, Bảo Châu xem đây là đi chợ mua thức ăn?
Nhưng càng thần kỳ chính là người ta thực sự tặng, Thẩm Kỷ Lương nói là loại thuyền nhỏ chở hàng.
Côn Sơn thật cao hứng a!
Miễn phí được một chiếc thuyền nhỏ, lại nghĩ tới chuyện ô tô: “Bảo Châu còn mua xe?”
“Xe cũng là mua một tặng một, mua ô tô tặng xe đạp.”
Côn Sơn nghe xong vui vẻ, vợ hắn cũng thật biết tính toán: “Không tệ, không tệ!”
Thế nhưng mua ca-nô làm cái gì?
Côn Sơn trong lúc nhất thời còn không cần nhiều đồ như vậy.
Kết quả mua về liền có chỗ xài đến, Bảo Châu và mẹ nuôi tùy tiện nói ra chuyện mình mua ca-nô, Côn Sơn nói tạm thời chỉ có thể để cho Bảo Châu đem làm món đồ chơi, Thẩm phu nhân nói con muốn dùng cũng không khó, đi tải phỉ thúy, cái đó có giá a! Bà có một người bạn thân ở Sơn Tây bán cái này, để Bảo Châu bán, nói cho bà biết đi nơi nào nhập hàng là được, người ta nói ở My-an-ma.
Cho ca-nô đi vận chuyển!
Hơn nữa một số người nghe nói Côn Sơn mua ca-nô, biểu thị nguyện ý hùn vốn cho thuê.
Vì vậy ca-nô bận rộn nhiều việc!
Một bên phải tải trang sức ngọc thạch, một bên phải thuận tiện giúp vận chuyển hàng hóa đi nơi khác.
Bảo Châu muốn ăn mỹ thực các nơi, còn phải vận chuyển một ít hoa quả, mỹ thực, chuyên cung cấp cho Bảo Châu hưởng dụng, còn có cửa hàng nhà hắn, Bảo Châu nói không lỗ vốn là được, nhưng ở đâu không lỗ vốn? Tuyệt đối lỗ vốn được không?
Thẩm Kỷ Lương mượn vài lần, tuy không nói hồi vốn nhưng nhận được lợi ích thực tế, Thẩm Kỷ Lương mượn thuyền của Bảo Châu, đem nhà máy ở Vận Thành thông qua đường sông chuyển đến Hồng Kông, hắn cảm thấy như vậy có thể gần Bảo Châu một ít.
Bảo Châu cũng chiếm được lợi ích, cô có thể ăn bánh bích quy, Thẩm Kỷ Lương ở vùng phụ cận cũng có thể dạy cô cách xài tiền.
Lại nói Thẩm Kỷ Lương tuy thích Bảo Châu, nhưng không khinh bạc, cũng không tỏ tình, dù sao Bảo Châu chỉ xem hắn là anh trai.
Côn Sơn cũng mặc kệ hắn, Bảo Châu dùng tiền làm việc lợi hại, Thẩm Kỷ Lương cầm đồ ăn gì ngon cho cô, cô sẽ mua cổ phần công ty người ta, như vậy về sau ăn đều không cần dùng tiền.
Thẩm Kỷ Lương so với Bảo Châu tưởng tượng nhiều hơn, cô muốn mua, sẽ giúp cô chọn tốt, những số tiền này, xài xong, đều có thể lấy cả vốn lẫn lãi trở về.
Nhưng Lục lão cha không có yên tâm như Côn Sơn, cảm thấy Thẩm Kỷ Lương tên mặt trắng này lớn lên tốt! Lại biết dỗ con gái, sợ Bảo Châu động lòng, kỳ thật Thẩm Kỷ Lương cũng xem như là một chàng trai tốt. Chỉ hận nhà mình không có khuê nữ có thể gả cho hắn, nhưng hắn không có, Vạn gia có a!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc