Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 37

Tác giả: Lâm Tử Tự

Ngoại truyện : Xoa Ϧóþ
Hôm nay khi ra khỏi nhà, Doãn An Nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Một chiếc của đôi giày thể thao cậu mua trước đó hình như hơi nhỏ, ngón chân lúc nào cũng có cảm giác đau đau.
Cả ngày phải chạy đi chạy lại bên ngoài nên Doãn An Nhiên rất thích giày thể thao, vừa tiện lại vừa bền, cậu không để ý đôi giày cũ đã mòn rách, đến khi đồng nghiệp nhắc nhở cậu mới biết. Đang nóng lòng mua đôi giày mới để có cái mang, Doãn An Nhiên đến tiệm giày chỉ thử một chân đã mua cả đôi về nhà.
- A… hối hận quá…- Ngồi trên xe, Doãn An Nhiên chau mày lẩm bẩm, ngón chân co lại rồi duỗi ra, hết đưa sang trái lại đưa sang phải, cố gắng làm giãn ra một chút, những vừa duỗi thẳng ngón chân lại bị chà xát rất đau.
- Sao thế? – Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nghe Doãn An Nhiên nói vậy, liền hỏi.
- Không có gì. Giày có chút không vừa chân.
- Có cần đi đổi một đôi không, trong công ty có đôi nào dư không ?
- Bỏ đi, đang gấp mà. Đi nhiều biết đâu không đau nữa.
Thấy Doãn An Nhiên từ chối, đồng nghiệp cậu cũng không nói gì thêm nữa.
Lịch làm việc của Doãn An Nhiên dạo này kín mít. Vốn là một tòa soạn nhò, một người phải đảm đương rất nhiều công việc. Tòa soạn lại tăng thêm mục tin tức xã hội, Doãn An Nhiên phải đi chụp hình. Làm bên mảng giải trí cậu cũng phải đi chụp hình, cùng với các đồng nghiệp khác đi khắp nơi săn tin của các ngôi sao. Cậu rất thích công tác nhi*p ảnh này, đúng với sở thích nên không cảm thấy vất vả.
Địa điểm công tác đầu tiên là một buổi tuyên truyền ngoài trời. Doãn An Nhiên chen lên đầu để chụp hình. Ai cũng muốn giành vị trí tốt nhất, cậu liên tục bị xô đi đẩy lại, cố cầm chặt máy ảnh khiến cậu không lo được dưới chân, chân Doãn An Nhiên bị giẫm đạp vô số lần.
Khó khăn lắm mới chụp xong và chen ra ngoài, khắc sẽ có đồng ngiệp khác xông vào phỏng vấn, Doãn An Nhiên âm thầm đi đến một góc không bị ai phát hiện để thư giãn bàn chân.
Đúng là đau thật.
Sự kiện này kết thúc, cả nhóm người lại lên xe đến địa điểm thứ hai. Ngồi trên xe, Doãn An Nhiên thật sự rất muốn bỏ giày ra cho thoải mái, nhưng lại thấy ngại nên cố gắng chịu đựng.
Đến khi đến địa điểm làm việc cuối cùng trong ngày, đã hơn mười giờ đêm. Tại phim trường, một bộ phim nào đó đang quay cảnh đêm. Cuộc phỏng vấn là do công ty điện ảnh sắp xếp để dùng cho công tác tuyên truyền, phóng viên cũng được thông báo mời đến, chắc chắn những diễn viên nữ được phỏng vấn cũng đều đã biết, nhưng không hiểu sao họ vẫn tỏ thái độ như không biết gì, cố ý tỏ vẻ mệt mỏi rã rời càng khiến các phóng viên thêm buồn bực. Khó khăn lắm mới phỏng vấn xong, lúc chụp hình mấy cô diễn viên nữ còn đưa ra vô số yêu cầu, lúc thì thế này lúc thì thế khác, lúc thì nói trang điểm không đẹp không chụp nữa, lúc thì nói ánh sáng không đủ dịu. Tóm lại là dày vò tất cả các phóng viên lẫn thợ chụp ảnh.
Cuối cùng, đến khi có thể thu dọn để về nhà, Doãn An Nhiên chỉ cảm thấy cả người hình như trầy hết cả da. Nhóm viết báo còn một chút việc vẫn chưa xử lý xong, những đồng nghiệp khác ngồi trên xe chờ đợi. Cánh cửa bên hông của chiếc xe du lịch vẫn để mở, Doãn An Nhiên ngồi ở vị trí sát cửa, chỉnh lại máy ảnh trong tay.
Lúc này, Doãn An Nhiên nghe thấy cách đó không xa, vẫn có tiếng cười vọng lại từ nhóm chế tác đang quay cảnh đêm. Những người đó đang nghỉ ngơi, có lẽ không biết vẫn còn phóng viên chưa ra về, nói chuyện cũng không hề kiêng dè. Nghe những người đó bình phẩm phóng viên đến phỏng vấn hôm nay, nói này nói nọ, trong lòng có chút không thoải mái, nói trắng ra thì ai cũng là người làm công cho ông chủ, không có gì khác biệt.
Từng tràng cười vọng đến theo tiếng gió đêm, Doãn An Nhiên còn nghe loáng thoáng những câu như :
- …ăn mặc đều như nhau.
-… chính là rõ ràng không biết cái gì gọi là thời trang, một chiếc quần jean, một cái áo thun cũ, rồi chạy khắp nơi.
Nghe đến đây, Doãn An Nhiên cúi xuống nhìn chiếc quần jean bạc phếch xù xì và cái áo thun bông đã bị bẩn từ sáng.
-… hoàn toàn không hiểu gì hết, lúa đến đáng sợ.
-… còn nghèo rớt mồng tơi. Chỉ cần không cho họ phỏng vấn thôi thì nói chúng ta chảnh. Làm gì có chứ.
-… họ không có cơ hội đi trên thảm đỏ, chỉ có thể đứng ngoài vạch bảo vệ chụp hình mà thôi.
-… ha ha, nói cũng đúng lắm. Chỉ có thể chụp hình mà thôi.
-… sợ là nhìn thấy những trang sức lấp lánh trên người các minh tinh trên thảm đỏ cũng khiến họ lóa cả mắt.
- Ha ha…
Trong tiếng cười đó, Doãn An Nhiên lặng lẽ sắp xếp máy ảnh. Những người đồng khác cũng nghe thấy, tự cười mình.
- Nếu không có chúng ta chụp ảnh và đăng tin, họ cũng không được người khác biết đến.
Từ chối xe công ty đưa về, Doãn An Nhiên tự mình bắt taxi. Chiếc xe chạy trong đêm, Doãn An Nhiên lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm qua cửa sổ. Ở thành phố càng về đêm càng đẹp này, cuộc sống xa hoa, con người dễ sa ngã, có quá nhiều cám dỗ, nếu không cẩn thận sẽ bị mê hoặc, nếu muốn giữ đầu óc tỉnh táo, không để mình sẩy chân quả thật không dễ dàng chút nào.
Lê từng bước đến thang máy, ấn số lầu, Doãn An Nhiên gục đầu vào tường. Trên đường về cậu đều suy nghĩ lung tung, đến đây mới thấy chân đang đau. Kỳ lạ, sao lại đau đến vậy ?
Mở cửa, đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn sàn, nhìn thấy ánh sáng của nhà, Doãn An Nhiên có cảm giác thật thoải mái. Trong lúc cúi người thay giày, một bóng đen che mất ánh sáng trước mặt cậu. Biết là ai, Doãn An Nhiên không ngẩng đầu.
- Muộn như vậy…
- Đúng thế…
Đôi chân thoát khỏi sự bó buộc của đôi giày, thoải mái trên đôi dép bệt, Doãn An Nhiên than thở.
- Muốn nói gì thì để mai rồi nói, em mệt rồi…
- Em về trễ như vậy, tối nay em đã ăn những gì ? Giờ có đói không ?
- Đói cái quái gì chứ. - Doãn An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa vừa bước một bước đã thấy bàn chân đau buốt, cậu bất giác thốt lên. - Ôi…
- Sao vậy ? – Chu Minh Nghĩa lập tức hỏi.
- Đau chân.
- Để anh xem nào.
Không để người kia nói thêm, anh ôm ngang hông cậu. Doãn An Nhiên như con mèo nhỏ vùng vằng trong lòng anh.
- Bỏ em xuống đi, đừng có hễ chút là bế người ta như vậy.
Chu Minh Nghĩa đặt Doãn An Nhiên lên sô-pha , nắm lấy cổ chân cậu, giành được phần thắng trong cuộc chiến tiến công phòng bị của hai người, rồi anh cởi vớ cậu ra. Đến khi nhìn thấy đôi chân của Doãn An Nhiên, anh hít một hơi.
- … Em làm sao vậy hả ? Sao lại để bị thương như thế này chứ?
Doãn An Nhiên nhìn chân mình, cậu cũng ngẩn người. Hai lòng bàn chân bị chà sát đỏ ửng lên, trông như bị phỏng vậy, ngón chân toàn những bọng nước, có những cái bề mặt nhìn như đã mưng mủ, cũng có cái đã vỡ toạc ra.
- Sao lại…- Doãn An Nhiên cũng giật mình với hai bàn chân của chính mình, cậu chỉ cảm thấy đau, chứ không hề nghĩ nó sẽ trở nên thế này. Ngẩn ngơ một hồi, Doãn An Nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò hỏi của Chu Minh Nghĩa, cậu lắc đầu. - Em không biết…
Nâng chân Doãn An Nhiên lên nhìn một hồi, Chu Minh Nghĩa muốn nói gì đó lại thôi, sau đó anh đưa tay cởi nút quần Doãn An Nhiên ra, Doãn An Nhiên ngây người, luống cuống ngăn lại, cậu kêu lên:
- Em nói gì vậy? Anh phải đưa em đi tắm.
- Như vậy rồi tắm bằng cách nào đây…- Vừa định nói thêm gì đó thì bắt gặp ánh mắt của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nuốt câu tiếp theo vào bụng, ngoan ngoãn để cho anh cởi bỏ hết quần áo, rồi ôm vào phòng tắm.
Doãn An Nhiên nửa nằm trong bồn tắm đầy nước nóng, từ bắp đùi đổ xuống gác lên thành bồn, bao nhiêu mệt mỏi bị cuốn trôi, cậu khẽ ngân nga. Thấy Chu Minh Nghĩa khoác áo tắm bước vào, một tay cầm hộp y tế, tay kia cầm nửa quả dưa lưới, Doãn An Nhiên nhất thời thấy căng thẳng. Sao hả? Tên Hỏa Hồ này muốn làm gì? Không lẽ định vừa đấm vừa xoa sao.
- Trợn to mắt như vậy nhìn anh để làm gì? - Chu Minh Nghĩa trách móc nửa thật nửa đùa, ngồi xuống cạnh bồn tắm.
- Anh… anh mới là muốn làm gì đó. Anh ăn mặc như vậy là sao? Trang bị như vậy là sao?
Doãn An Nhiên chỉ muốn co người lại, nhưng đành bất lực trước ánh sáng trong phòng, cho dù có thế nào cậu cũng trần trụi trước mặt Chu Minh Nghĩa. Đưa nửa quả dưa lưới có sẵn muỗng để múc cho Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nói :
-… Chuyển sự chú ý.
- Ha ?
Lấy vòi hoa sen treo trên tường xuống, điều chỉnh nhiệt độ, Chu Minh Nghĩa đem chân của Doãn An Nhiên gác lên đầu gối mình, rửa vết thương thay cho cậu.
- Đau không ?
Vết thương bị làn nước nóng chạm vào, có chút đau nhói, cũng không phải không thể chịu đựng được. Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Em đó, không có cảm giác gì sao ? Sao lại để chân mình thành ra như vậy, lúc đó em không thấy đau ư ?
Doãn An Nhiên liếc Chu Minh Nghĩa một cái.
- Em đâu phải khủng long, đương nhiên thấy đau rồi.
- Vậy em còn… - Chu Minh Nghĩa chỉ nói nửa lời rồi ngừng lại.
Chu Minh Nghĩa đang cẩn thận dùng nước nóng rửa sạch từng ngón chân, rồi mu bàn chân, lòng bàn chân cho Doãn An Nhiên, sau đó còn tiêu độc, xử lý vết mủ cho cậu. Anh hoàn toàn không bận tâm mà nghiêm túc làm công việc này. Doãn An Nhiên đột nhiên không biết nói gì cho đúng, ấp úng một hồi mới nói nhỏ :
- Em không biết tại sao lại thành ra như vậy, em chỉ nghĩ là giày mới nên kẹp chân.
Chu Minh Nghĩa ‘hừ’ một tiếng, hơi nghiêng đầu nhìn Doãn An Nhiên, không nói gì.
- Được rồi, anh đừng tức giận nữa.
- Anh không tức giận.
- Em thề, em thật sự không biết, nếu em biết sẽ bị thế này em sẽ nói với đồng nghiệp để đổi đôi giày khác.
- Tối nay em đã ăn gì ? - Chu Minh Nghĩa đột nhiên hỏi.
- Ăn qua loa một chút.
- Hừ, đợi em đến nửa đêm vẫn chưa thấy về. Khuya quá rồi, ăn chút trái cây đi. Nếu không đủ thì còn có cháo.
- Anh đợi em. - Doãn An Nhiên cười, đắc ý thầm trong bụng, dùng muỗng múc một miếng dưa đưa vào miệng. - Ừ, ngọt quá.
- Ăn xong nhớ đánh răng.
- Em biết
Quả nhiên, dưa vừa ngọt vừa thơm lại nhiều nước có tác dụng chuyển sự chú ý. Lúc ăn, Doãn An Nhiên gần như không để tâm đến vết thương nơi chân.
Sau khi xử lý xong vết thương, chỉ thấy ị trầy xước đôi chỗ, không có chỗ nào nghiêm trọng, Chu Minh Nghĩa mới thấy yên tâm. Bò lên giường thì phát hiện Chu Minh Nghĩa đang đến bắt mình, Doãn An Nhiên cười rồi lẩn tránh.
- Đã nói là bị thương mà, tối nay em là bệnh nhân.
- Ngoan đi. - Chu Minh Nghĩa đưa tay vỗ vào ௱ôЛƓ cậu. - Ngoan ngoãn nằm xuống, anh muốn xem chân em.
- Anh đã xem cả buổi rồi, giờ còn muốn xem sao ?
Chu Minh Nghĩa không để cho Doãn An Nhiên nói thêm, anh bắt lấy cổ chân cậu, sau đó giữ chặt, đưa tay xoa Ϧóþ lòng bàn chân đang ửng đỏ.
- Hôm nay em đi nhiều không ?
- Hôm nay em đã đi rất nhiều.
- Để anh xoa Ϧóþ cho máu lưu thông, ngày mai lòng bàn chân sẽ không đau nữa.
- Có thật không ?
- Đương nhiên.
- Ha, anh có thể kiêm chức bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ đó. - Doãn An Nhiên chọc anh.
Chu Minh Nghĩa cười hỏi:
- Ai trả được chi phí chẩn bệnh tính theo giờ đây?
- Ồ, em quên là anh rất đắt. - Doãn An Nhiên tiếp lời.
Lòng bàn chân bị xoa Ϧóþ có chút đau, nhưng cơn đau này đi qua là một cảm giác hết sức thoải mái, bắp chân căng cứng cũng từ từ giãn ra. Doãn An Nhiên dễ chịu híp mắt, dang rộng người nằm lên giường. Bất giác cậu than thở:
- … Hôm nay vốn dĩ rất không vui, nhưng bây giờ thì vui lại rồi. Chu Minh Nghĩa, anh có nhiều công dụng thật đó.
Chu Minh Nghĩa vừa xoa Ϧóþ cho Doãn An Nhiên, vừa hỏi mà mặt mày không biến sắc:
- Hôm nay không vui?
Đang thoải mái, Doãn An Nhiên đem hết mọi chuyện xảy ra trong hôm nay kể với Chu Minh Nghĩa. Cậu làm nghề phóng viên giải trí, bôn ba cực nhọc, chịu hết bao ấm ức. Paparazzi luôn là đối tượng bị nhiều người trong làng giải trí đòi chém đòi Gi*t. Không thể phủ nhận có một số phóng viên giải trí vì muốn thu hút người đọc, tăng lượng tiêu thụ mà làm những việc trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng không thể vơ đũa cả nắm được.
- Ông đây thích mặc cái gì thì mặc cái đó, không cần ai quản.
Doãn An Nhiên hét to như hô khẩu hiệu, bộ dạng trẻ con khiến Chu Minh Nghĩa cười không ngớt.
- Em chỉ cần mặc sao cho dễ làm việc là được.
- Thì vậy mới nói. Hứ, em cũng có đồ vest. Đương nhiên em không thể như anh ngày nào cũng mặc chúng đi làm, như vậy mới làm cho người ta phải cười. Còn nói tụi em sẽ mở to mắt khi thấy kim cương. Làm gì có, ai chưa từng thấy kim cương chứ, tôi còn dạo qua anh Chu nữa kìa.
Chu Minh Nghĩa cười và gật đầu.
- Phải
Doãn An Nhiên nằm ngửa, nói với trần nhà:
- Có gì hay ho chứ, thật là, hôm nào làm em điên tiết lên, em sẽ cho cô ta xem cái này.
- Cái gì?
Doãn An Nhiên ngồi bật dậy, lấy sợi dây chuyền từ trong áo ngủ ra đong đưa trước mặt Chu Minh Nghĩa. Đây là vật định tình mà anh tặng cậu, mặt dây chuyền hình máy ảnh làm từ bạch kim, phần ống kính là một viên kim cương tròn không tì vết, to bằng hạt đậu, sáng lấp lánh.
Cầm sợi dây chuyển huênh hoang một hồi, liếc thấy Chu Minh Nghĩa đã dừng động tác xoa Ϧóþ lại, gương mặt nở nụ cười, biết là anh đang cười cậu trẻ con, Doãn An Nhiên không vui nói:
- Anh cười cái gì? Cảm thấy em buồn cười sao?
- Không có.
- Rõ ràng là có.
- Anh không cười em, anh chỉ cười… Em thật là, rõ ràng rất thông minh, sao cứ đến giờ này lại hồ đồ thế. - Chu Minh Nghĩa đưa tay chỉ lên mũi của Doãn An Nhiên.
- Cái gì? - Doãn An Nhiên lúc này thật sự đã hồ đồ rồi.
- Anh nói em đó, em đem cái này ra khoe khoang với người khác sao? - Chu Minh Nghĩa nói rồi chỉ vào sợi dây chuyền đang đeo, sau đó chỉ vào mình. - Em còn muốn mang anh ra khoe khoang với người khác, hả?
Doãn An Nhiên ngây người rồi từ từ hiểu ra, cậu cúi đầu, xấu hổ đỏ hết cả mặt. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên đang cúi đầu, đỏ từ mặt đến tai.
- Anh mới là người đáng để em đem ra khoe khoang nhất. Anh vừa có thể ra ngoài tiếp khách, vừa biết xuống bếp. - Nói rồi anh nghiêng người co gối đặt lên giường, đến gần Doãn An Nhiên, cười gian xảo.
Doãn An Nhiên muốn che giấu sự bối rối, liền nói:
- Lúc nãy anh vừa xoa Ϧóþ chân em, giờ lại lấy bàn tay đó xoa mặt em sao.
- Có sao đây, dù sao cũng đều là của em mà.
Thấy cánh tay anh đang đưa đến, Doãn An Nhiên vội vàng né tránh, ngồi dậy như một chú mèo, bị ôm ngay eo từ phía sau kéo về.
- Tối nay em là bệnh nhân…
- Có ảnh hưởng gì không ? - Chu Minh Nghĩa cười hỏi bên tai Doãn An Nhiên.
- Đau…
- Lúc nãy rõ ràng em khỏe như voi, giờ mới kêu đau, mộn rồi.
Doãn An Nhiên cố gắng vùng vẫy, kết quả cậu thấy càng giãy giụa càng sai, không chỉ khuy áo ngủ của cậu tự bung trong lúc vùng vẫy.
- A… - Doãn An Nhiên bất giác nhìn sang.
Chu Minh Nghĩa hơi chau mày.
- Nhìn này, không thể trách anh được.
-Thôi đi, lúc nãy trong phòng tắm tại anh không ngoan ngoãn thôi, sớm biết vậy em đã không tắm chung với anh.
- Rõ ràng là không tắm chung.
- Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi.
- Phải giải quyết chứ. - Chu Minh Nghĩa tỏ thái độ như muốn nói ‘em cũng phải chịu trách nhiệm’.
- Em không cần biết, anh tự giải quyết đi.
- Em nói cái gì! - Anh nhẹ nhàng Ϧóþ lấy sau cổ của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa cười. - Em lặp lại lần nữa đi.
- Em là bệnh nhân. - Doãn An Nhiên nhấn mạnh.
Hai người trên giường quấn quýt dây dưa. Chu Minh Nghĩa không mạnh bạo, chỉ là tay anh lướt từ trên xuống, sờ soạng khắp nơi, chỉ một lát sau cậu đành chịu thua.
- Được, được, vậy anh làm mau đi, em mệt rồi nên muốn đi ngủ.
Chu Minh Nghĩa đè lên người Doãn An Nhiên, chống tay hai bên người cậu, ngắm nhìn gương mặt của Doãn An Nhiên, nhìn thấy nụ cười, trong đầu có Doãn An Nhiên luôn vang lên tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.
- Anh hỏi em, cái gì là ‘làm mau đi’ hả ? Tối nay nhất định sẽ bị con hồ ly này ăn đến không còn bã.
Doãn An Nhiên than thầm hối hận.
- Không có, không có…
- Em đang trách móc, hay là chưa tỉnh?
Doãn An Nhiên vội vàng phủ nhận.
- Đều không phải.
- Vốn dĩ anh định nhẹ tay, nhưng xem ra không cần nữa, nếu em đã nói như vậy rồi… - Chu Minh Nghĩa tiến đến.
Doãn An Nhiên cố gắng vỗ lên lưng Chu Minh Nghĩa, muốn đẩy anh ta nhưng đã không còn cách nào phản kháng được.
- Không phải, không phải. Em là bệnh nhân… Người quá đáng là anh, mỗi lần anh đều lâu như vậy thì làm sao em chịu nổi chứ a a…
Doãn An Nhiên nằm trong lòng Chu Minh Nghĩa, hơi nhắm mắt, cậu đã mệt mỏi lắm. Chu Minh Nghĩa cười, đưa tay kéo mền, hiện ra trong mắt anh là nửa thân trên trần trụi đầy dấu hôn của Doãn An Nhiên, phát hiện bị nhìn lén, Doãn An Nhiên giật mền lại.
- Anh hài lòng rồi chứ?
- Ừm. - Chu Minh Nghĩa nói, chóp mũi di trên má Doãn An Nhiên, có vẻ cực kỳ say đắm.
- Nếu ngày mai em đi trễ, đều tại anh. - Doãn An Nhiên lẩm bẩm.
- Yên tâm, anh đưa em đi làm. - Nói rồi anh đưa tay tắt đền nơi đầu giường.
- Không được để người khác phát hiện ra anh, nếu không anh ૮ɦếƭ chắc đó.
- Biết rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, đa số các bọng nước trên ngón chân đều đã xẹp hết, chỉ để lại các nốt tròn màu đỏ, hiệu quả rất rõ ràng, bàn chân không còn đau nữa. Cậu thử co duỗi các ngón chân, vẫn bình thường chứ không có cảm giác đau đớn gì. Nghĩ đến việc hôm nay còn có thể đi làm bình thường, Doãn An Nhiên yên tâm rồi.
- Anh dậy sớm thế. - Thấy Chu Minh Nghĩa thức dậy từ sớm, anh đang nấu bữa ăn sáng, Doãn An Nhiên bất giác nói.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Đi rửa mặt, sau đó đến đây ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng phong phú, Doãn An Nhiên vác ba-lô chuẩn bị đi làm. Cậu phát hiện rất nhiều đôi giày vải đế bằng mới.
- Anh mua đó hả? - Doãn An Nhiên hỏi.
- Phải. Loại này chắc sẽ không bị đau chân. Tuy không thích hợp cho việc chạy bộ, nhưng thời gian này tạm thời mang chúng đi.
Lúc mang giày Doãn An Nhiên nghĩ ra một vấn đề.
- Kỳ lạ, sớm như vậy cửa hàng đều chưa mở cửa, anh mua ở đâu?
Chu Minh Nghĩa cười.
- Chuyện anh muốn làm chắc chắn có cách làm được.
Đưa tay kéo cửa, Doãn An Nhiên quay lại cười nói:
- Đi thôi, anh tài xế. Đưa em đi làm.
- Tuân lệnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc