Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 33

Tác giả: Lâm Tử Tự

Ngoại truyện: Ghen
Chu Minh Nghĩa đứng trước cửa phòng khách, do dự rốt cuộc có nên gõ cửa đi vào hay là trực tiếp đi vào. Suy nghĩ một hồi, anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Doãn An Nhiên nằm trên chiếc giường không ga không chiếu không mền, đầu gác lên tay nhìn lên trần nhà. Nhìn người kia nằm im bất động, Chu Minh Nghĩa nghĩ có phải cậu đã ngủ rồi không, nhưng khi để ý thấy cặp chân mày đang động đây, anh biết là cậu vẫn còn thức. Nhẹ nhàng bước đến gần, ngồi xuống bên giường, Chu Minh Nghĩa nhìn xuống người bên cạnh. Người đó biết anh đi vào nhưng không thèm nhìn anh lấy một cái, mặt mày nghiêm nghị, cả người toát lên ngọn lửa “Tôi đang tức giận”.
Chu Minh Nghĩa lay Doãn An Nhiên:
- Nè, em giận vẫn chưa đủ sao?
Doãn An Nhiên vẫn đanh mặt, không biểu cảm, chăm chú nhìn trần nhà…
- Không phải anh đã giải thích với em rồi sao?
Câu trả lời vẫn là sự in lặng, sự im lặng của cơn giận dữ. Chu Minh Nghĩa thở dài đầy bất lực, anh luôn tự tin vào khả năng của bản thân, lắm mưu nhiều kế, chưa có trường hợp nào mà anh không khống chế được, nhưng từ khi quen biết con người này, anh lại không kiềm soát được cậu ta.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Doãn An Nhiên nhìn chằm chằm vào trần nhà, nỗi buồn bực trong ***g *** sau mấy tiếng đồng hồ vẫn đang cháy dữ dội, nóng đến mức khiến cậu thấy khó chịu, cậu không muốn để ý đến người như đang dỗ dành người khác này.
Nguyên nhân của chuyện này chính là vì một tờ tạp chí lá cải. Mấy tiếng đồng hồ trước, Doãn An Nhiên đọc được nó từ tay một người bạn đồng nghiệp, lúc đó những người khác đang bàn luận về tấm ảnh đăng trên tạp chí, nhìn thấy nhân vật chính trong tấm ảnh, Doãn An Nhiên như bị hóa đá, đứng im không động đậy. Ảnh chụp quá rõ ràng, đó là một bữa tiệc, một trong hai nhân vật chính là người đang ngồi cạnh cậu bây giờ, còn một nhân vật khác là cô gái mặc áo dạ hội dài khoét sâu màu R*ợ*u đỏ. Doãn An Nhiên không hứng thú biết cô ta tên họ là gì, cậu chỉ nhìn thấy trong ảnh, cô gái kia dựa vào Chu Minh Nghĩa, bộ *** đầy đặn ép vào cánh tay đang giơ cao của Chu Minh Nghĩa, hai người còn nhìn nhau cười.
Người hừng hực lửa, Doãn An Nhiên về đến nhà, đưa cuốn tạp chí cho Chu Minh Nghĩa, sau đó nhốt mình trong phòng khách. Nghe người ngoài cửa giải thích, nhưng dù anh có nói gì, cũng không dập tắt được ngọn lửa nóng giận. Những chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, nhưng cơn giận chưa bao giờ kéo dài lâu như vậy, lâu đến mức làm Chu Minh Nghĩa cảm thấy bất an.
- Rốt cuộc thì em muốn anh giải thích bao nhiêu lần đây? - Chu Minh Nghĩa lại hạ giọng nói, ba mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên anh nói với người khác bằng giọng điệu như thế này.
Doãn An Nhiên vẫn chăm chăm nhìn trần nhà.
- Cô ta giẫm phải đuôi áo, nếu anh không đỡ, cô ta sẽ ngã, đến lúc đó sẽ rất khó coi. Anh đang đứng ngay bên cạnh, cũng không thể để cô ấy phải đỏ mặt được. Anh thật sự không hiểu tại sao em lại giận lâu như vậy…
Tại sao? Doãn An Nhiên trừng mắt với trần nhà. Tại sao á? Bởi vì trong ảnh anh cười rất thích thú. Đi ૮ɦếƭ đi. Anh có cần phải cười kiểu đó không? Phụ nữ thì tốt hơn sao? Đồ khốn.
Để ý đến nét mặt ngày càng tím của Doãn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa khẽ nhích người, ngồi gần hơn một chút, sau đó đưa tay ra vuốt tóc Doãn An Nhiên. Một chú mèo bị kích động, hành động vuốt ve có thể làm nó bình tĩnh trở lại.
- Bỏ tay ra. - Âm thanh lạnh lùng vang lên.
- Đừng như vậy...
- Tôi nói anh bỏ tay ra.
- An Nhiên, đừng như vậy...
Doãn An Nhiên ngồi bật dậy, hất cánh tay Chu Minh Nghĩa ra.
- Phải, đừng như vậy, không được như vậy với anh, phải lịch sự với anh, đúng, tôi biết, tôi đâu có tư cách giận anh, tôi là gì của anh kia chứ? Thấy anh vui vẻ bên người khác tôi phải mừng mới đứng.
- Em đang nói cái gì vậy?
- Ôm người phụ nữ khác anh vui lắm đúng không? Nhìn anh cười kìa, vậy anh cứ đi đi. Tôi sẽ không cản anh lại đâu, chúng ta có quan hệ gì kia chứ, tôi đâu dám can thiệp chuyện anh muốn làm, tôi đâu có tư cách giận dỗi.
Chu Minh Nghĩa chau mày.
- An Nhiên... em...
- Sau này tôi cũng sẽ không quản anh nữa, không giận dỗi nữa, anh muốn làm gì thì cứ đi làm là được rồi, nếu thật sự không được thì chúng ta có thể...
Không đợi Doãn An Nhiên nói hết câu, Chu Minh Nghĩa đã đưa tay bịt miệng cậu lại, ánh mắt sâu thăm nhìn thăng vào Doãn An Nhiên, trầm giọng nói:
- Không được nói! Không được nói ra!
Bị nét mặt nghiêm túc của Chu Minh Nghĩa làm cho sợ hãi, Doãn An Nhiên nuốt xuống, sau đó thì cậu hối hận ngay. Đúng là cậu không nên nói, sẽ làm tổn thương đến tình cảm. Hai người đã ở với nhau mấy năm rồi, không, thời gian không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tình cảm giữa hai người đã quá sâu đậm. Thấy Chu Minh Nghĩa như bị tổn thương, Doãn An Nhiên bắt đầu áy náy, nhưng cậu lại không muốn nhận thua như vậy, Chu Minh Nghĩa phải trả giá cho hành động tùy tiện của mình.
- Từ nay tôi sẽ không quản anh nữa, anh thích làm gì thì cứ làm đi, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ... - Doãn An Nhiên nói với giọng điệu hờn dỗi, không cam tâm nhìn Chu Minh Nghĩa.
Hiểu rõ vì sao chú mèo tức giận, Chu Minh Nghĩa cũng yên tâm phần nào. Chú mèo chỉ là đang dỗi với anh mà thôi, à, chú mèo đang ghen. Không hiểu vì sao, Chu Minh Nghĩa bỗng thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố nghiêm mặt. Tiến đến gần, từ từ cúi người xuống. Chu Minh Nghĩa nhìn sâu vào mắt Doãn An Nhiên. Sau khi đè Doãn An Nhiên xuống giường, Chu Minh Nghĩa nắm lấy hai cổ tay rồi đặt lên hai bên đầu Doãn An Nhiên, tư thế và biểu cảm đều chất chứa sự nguy hiểm, Doãn An Nhiên căng thẳng ngồi dậy.
- Em nói đi... quan hệ giữa chúng ta là gì?
- Cái... cái gì?
- Không phải em đang nói đó sao? Tiếp tục đi, quan hệ giữa chúng ta là gì?
Đôi mắt trong sáng, như thủy tinh khói tan chảy của Chu Minh Nghĩa khiến Doãn An Nhiên hồi hộp đánh trống ***.
- Chứng ta... quan hệ gì...
- Đúng vậy, em nói đi.
Doãn An Nhiên bỗng dưng cảm thấy sợ sệt khi bị ánh nhìn của Chu Minh Nghĩa bao vây.
- Chúng ta...
- Chúng ta... là quan hệ gì?
Miệng thì hỏi nhưng Chu Minh Nghĩa đã co một chân quỳ trên giường, một tay đang nắm chặt cổ tay Doãn An Nhiên chuyển sang đặt lên đùi cậu, còn cố ý nắm lấy. Cảm giác kỳ lạ nơi đùi, Doãn An Nhiên vội vàng ngồi dậy, cơn giận khi nãy đều đã biến mất, mọi suy nghĩ đều đổ dồn vào việc làm sao thoát khỏi tình cảnh lúc này.
- Chúng ta… quan hệ yêu đương…
- Còn gì nữa? - Chu Minh Nghĩa lập tức hỏi thêm.
- Còn nữa sao?
- Đúng vậy, còn gì nữa?
- Còn... còn gì nữa?
- Em nói đi? - Chu Minh Nghĩa càng cúi thấp người, mặt anh cách mặt Doãn An Nhiên rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương, hơi thỏ của hai người giao nhau.
- Em…
- Nói đi…
- Em…
- Em phải gọi anh là gì?
Doãn An Nhiên suy nghĩ một hồi, khẽ cử động môi.
- Anh trai…
- Ừm… - Anh hài lòng đáp lại.
- Anh trai… - Cậu nhẹ nhàng gọi anh, như một chú mèo đang làm nũng.
Chu Minh Nghĩa chỉ thấy nhẹ nhõm cả người, đôi mắt say sưa, khóe môi cong lên, anh nới lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Doãn An Nhiên rồi vuốt ve má cậu.
- Chúng ta đã là quan hệ này rồi, anh thật sự không biết anh có gì đáng để cho em phải nghi ngờ chứ, ôi.
Đôi má bị những ngón tay của anh vuốt ve, *** tiếp xúc với nhau có chút kỳ lạ bởi kim loại. Doãn An Nhiên đương nhiên biết đó là gì. Bởi vì luôn đeo theo bên mình, chiếc nhẫn cũng mang theo hơi ấm của người đó, nên không cảm thấy lạnh. Đèn báo nguy hiểm đã được gỡ bỏ, Doãn An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bị Chu Minh Nghĩa nhìn kiểu đó cậu thật sự không chịu đựng nổi.
- Em không nghi ngờ anh, em chỉ tức giận, cảm thấy không thoải mái, thì-sao? - Doãn An Nhiên cố ý kiêu khích, cậu biết người kia đã hoàn toàn không bận tâm, còn cậu, cũng không bận tâm nữa.
- Em càng ngày càng dễ tức giận. - Chu Minh Nghĩa cảm thán.
- Sao hả, em không được dạy dỗ anh sao? - Doãn An Nhiên hỏi lại.
- Hừ, nên là anh muốn dạy dỗ em mới đúng. - Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên ngồi dậy rồi ôm vào lòng.
- Anh dám.
- Tại sao không dám? - Chu Minh Nghĩa cười và hỏi.
Ngoan ngoãn tựa đầu vào *** Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, muốn cười, nhưng lại cố ý trả lời một cách nghiêm túc.
- Nếu anh dám ăn *** em, em sẽ...
- Sẽ làm gì?
- Em sẽ nói cho bố anh biết.
Chu Minh Nghĩa không nhịn được mà bật cười. Cười đủ, Chu Minh Nghĩa đưa tay nâng cằm Doãn An Nhiên, để cậu ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn anh có vẻ ấm ức.
- An Nhiên, đừng chiến tranh lạnh với anh, em tức giận cũng được, ghen cũng được, nổi giận cũng được, nhưng đừng chiến tranh lạnh với anh, bởi vì anh sẽ hoang mang không biết phải làm gì, em có hiểu không…
Nhìn vào đôi mắt ấy, Doãn An Nhiên lập tức gật đầu rồi ôm chặt lấy người yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc