Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 30

Tác giả: Lâm Tử Tự

Một năm mới lại đến.
Lại một lần nữa tiễn bố mẹ ra nước ngoài nghỉ lễ, Chu Minh Nghĩa đã đặt trước các món ăn ngon, ở nhà thưởng thức cùng Doãn An Nhiên.
- Đây đúng là thời điểm hiếm có chỉ thuộc về hai chúng ta. – Nhâm nhi ly whisky, Chu Minh Nghĩa nói. Tâm trạng anh đang rất tốt. Từ khi tiếp quản Vạn Khải, sự nghiệp đi lên, tình cảm ổn định, có thể nói là đang rất đắc ý.
Doãn An Nhiên như chú mèo con nằm trên sô-pha, dán mặt vào gối đệm nhung.
- Này, nghe nói năm nay anh kiếm được không ít? - Doãn An Nhiên hỏi.
- A, cũng được.
- Anh biết anh có bao nhiêu tiền không? - Doãn An Nhiên đột nhiên tò mò hỏi.
- Cái này, phải hỏi kế toán và cậu đánh giá đầu tư mới biết được con số chính xác. – Chu Minh Nghĩa bình tĩnh trả lời.
- Lợi hại quá.
Chu Minh Nghĩa đung đưa ngón trỏ.
- Lợi hại ở chỗ, tài sản của anh đang tăng lên với tốc độ hơn mười lăm phần trăm mỗi năm, giá trị thị trường khó mà tính toán được.
- Ôi, vậy anh mở ngân hàng đi là vừa.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Hay đó, đúng là một đề nghị hay.
Doãn An Nhiên ngồi dậy, quỳ trên sô-pha.
- Vậy, giờ anh muốn cái gì nhất?
Chu Minh Nghĩa nhướng mày, nhìn Doãn An Nhiên.
- Sao hả? Lại muốn săn tin độc quyền sao?
- Anh? Hứ! – Doãn An Nhiên trề môi.
Đưa tay đỡ trán, Chu Minh Nghĩa làm ra vẻ thở dài.
- Sao em lại chậm hiểu như vậy chứ?
Doãn An Nhiên ngồi thẳng dậy.
- Ai chậm hiểu, anh nói cho rõ có được không?
- Đương nhiên em chậm hiểu rồi, anh muốn điều gì nhất, đương nhiên chính là em rồi, còn hỏi, em nói có phải em chậm hiểu lắm không?
Doãn An Nhiên từ từ đỏ mặt, cúi đầu, cả buổi cũng không nói gì. Nhìn Doãn An Nhiên từ một chú mèo rừng biến thành tôm luộc, Chu Minh Nghĩa bật cười không ngừng.
Thời gian sau đó, Chu Minh Nghĩa vẫn như thường ngày, đọc báo, xem ti-vi, nghe nhạc, đọc sách, nhưng đôi mắt nâu trong sáng sâu thẳm đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên. Cuối cùng, bị ánh mắt đó làm cho không chịu nổi, Doãn An Nhi đến ngồi cạnh Chu Minh Nghĩa.
- Được rồi được rồi, nè, tùy anh, thích làm gì cũng được.
Chu Minh Nghĩa cười, vẫn dán mắt vào Doãn An Nhiên, nhưng không có bất kỳ hành động gì.
- Rốt cuộc thì anh muốn thế nào? – Doãn An Nhiên biết bản thân không đấu lại tên Hỏa Hồ này, nên cậu đã từ bỏ phản kháng.
- A, nóng quá, mát một chút sẽ tốt hơn. – Chu Minh Nghĩa như thể tình cờ nói.
- Anh… tên Hỏa Hồ đáng ૮ɦếƭ. – Doãn An Nhiên trợn mắt nhìn nhưng cũng không biết phải làm sao.
Bị nhìn chằm chằm cả ngày, Doãn An Nhiên tức anh ách. Đến tối, cậu phát hiện Chu Minh Nghĩa với nụ cười nhạt thường xuyên nhìn cậu không chớp mắt, Doãn An Nhiên không chịu nổi cầm gối ném vào anh, tức tối nói:
- Anh đủ chưa hả. Anh nhìn em cả ngày rồi đó, anh thần kinh hay sao vậy?
- Bởi vì em nghĩ đến chuyện nhạy cảm quá, nên mới cảm thấy ánh mắt anh cũng như vậy, rốt cuộc ai háo sắc hơn, em thử nói xem.
- Nhảm nhí, đương nhiên là anh rồi, anh háo sắc nhất.
- Được, háo sắc thì háo sắc, vậy thì sao chứ? - Chu Minh Nghĩa không lấy làm lạ nói.
- Đừng nhìn nữa. – Doãn An Nhiên lao đến, nắm lấy Chu Minh Nghĩa, hai người bắt đầu đánh nhau.
Từ phòng ngủ đến phòng khách, đánh nhau ngã lên ngã xuống như hai đứa trẻ, đến khi mệt rồi, Doãn An Nhiên ngã vật ra giường, Chu Minh Nghĩa thì ngồi trên sô-pha thở dốc.
- Anh coi anh thở dốc kìa, thiếu tập luyện. – Doãn An Nhiên nằm trên giường nhìn Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Gần đây anh họp tương đối nhiều.
- Thôi đi.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên. Lúc này Doãn An Nhiên đang nằm nghiêng trên giường, khuy áo đã bị bung trong lúc đánh nhau, để lộ bờ *** màu nâu, mái tóc đen rũ xuống tấm ga màu trắng, đôi mắt đen ௱ô** lung ươn ướt, bờ môi còn mang theo nụ cười dịu dàng. Chu Minh Nghĩa trầm mặc, chỉ là đôi mắt nâu sâu thẳm đó, ánh mắt sáng như thủy tinh khói, như thiêu đốt người đối diện, đang chăm chú nhìn Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên chỉ biết im lặng tan chảy trong ánh mắt sâu như biển của Chu Minh Nghĩa.
Từ từ đưa tay lên, Doãn An Nhiên cởi bỏ hết những cái khuy còn lại, sau đó cởi cả áo ra, Ng'n t ngoắc một cái, áo sơ mi đã rơi xuống sàn, để lộ nửa thân trên, cơ bắp cân đối, màu da nâu khỏe khoắn, cánh tay rắn chắc, xương đòn thon nhỏ tinh tế, vòng eo tròn trịa lên xuống theo nhịp thở.
- An Nhiên, giờ nhìn em rất ngon miệng đó. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nói.
- Ừ, vậy, anh còn không qua đây.
Chu Minh Nghĩa cười và lắc đầu.
- Vẫn chưa đủ.
- Đáng ghét, anh thần kinh hả? – Doãn An Nhiên tức tối trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa, rồi chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười gian tà, đưa tay lên dùng ngón cái xoa nhẹ môi dưới.
Quả nhiên, Chu Minh Nghĩa đứng dậy, bước đến, đưa tay ôm lấy Doãn An Nhiên, bàn tay thô ráp lại ấm áp khiến Doãn An Nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng cậu lập tức vùng vằng, đẩy Chu Minh Nghĩa ra, nghiêm túc nói:
- Không được.
Chu Minh Nghĩa khẽ chau mày.
- Đừng giỡn.
- Không được.
Chu Minh Nghĩa lại ôm lấy Doãn An Nhiên, đẩy cậu ngã xuống.
- Ngoan, đừng giỡn nữa.
Doãn An Nhiên lại đẩy Chu Minh Nghĩa ra.
- Nhưng giờ em không muốn rồi.
Chu Minh Nghĩa nhìn thẳng vào mắt Doãn An Nhiên, ánh mắt ấy làm trống *** Doãn An Nhiên đập thình thịch.
- Thật sao?
- Ừm. - Doãn An Nhiên vươn cổ nói.
Chu Minh Nghĩa cúi xuống, cặp lông mi dài khẽ lay động, gật đầu, biểu cảm có chút ấm ức nói:
- A, anh biết rồi.
Thấy đối phương dường như muốn bỏ cuộc, Doãn An Nhiên bỗng cảm thấy thất vọng, bởi vì cậu đã khát khao cái ôm của Chu Minh Nghĩa từ lâu rồi. Chu Minh Nghĩa ngước mắt lên, Doãn An Nhiên như bị ánh mắt ấy làm toàn thân chấn động, tiếp sau đó, Chu Minh Nghĩa đẩy Doãn An Nhiên ngã ra, rồi hung hãn hôn môi cậu. Doãn An Nhiên cảm thấy dường như mình đang rơi vào một cái động không đáy, bất giác đưa tay ôm chặt lấy cổ Chu Minh Nghĩa, thân thể cậu dán chặt vào thân thể anh, cả cơ thể nóng lên như bị thiêu đốt.
Kết thúc nụ hôn sâu, Chu Minh Nghĩa nhìn người yêu ánh mắt đã mơ hồ. Đôi mắt đen kia đã hoàn toàn mê loạn vì anh, anh nhẹ giọng hỏi:
- Không muốn nữa? Hả?
Doãn An Nhiên đưa tay cởi khuy áo anh.
- Muốn.
- Muốn bao nhiêu?
- Muốn… tất cả của anh.
Chu Minh Nghĩa giơ tay tắt đèn, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, Chu Minh Nghĩa vẫn ôn tồn dịu dàng. Doãn An Nhiên nhắm mắt, giao hết tất cả cho anh.
Sáng mai thức dậy, Doãn An Nhiên vùi mặt vào cổ Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa vuốt tóc cậu.
- A, vốn dĩ anh còn muốn để em nhảy cho anh xem, nhưng vừa thấy bộ dạng mê người của em, anh quên béng mất. - Chu Minh Nghĩa có chút hối tiếc nói.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Không đâu, xấu hổ lắm.
- Có gì đáng xấu hổ chứ, em nhảy rất đẹp mà, vả lại chỉ nhảy cho mình anh xem.
- Không đâu.
- Lúc trước em cũng nhảy mà, tại sao bây giờ không thể?
- Đã nói là xấu hổ rồi mà. - Doãn An Nhiên vừa xấu hổ vừa giận dỗi nói.
Chu Minh Nghĩa lén cười, xem ra, sau này phải bỏ chút thời gian công sức mới được.
Vừa bắt đầu năm mới đã có tin tốt lành, Chu Minh Nghĩa lại được tạp chí tài chính bình chọn là nhân vât có sức ảnh hưởng trong năm, còn được chính phủ khen ngợi, tặng thưởng bằng khen thanh niên xuất sắc, biểu dương những cống hiến trong tài chính và các hoạt động từ thiện của anh bao nhiêu năm qua. Chu Minh Nghĩa vẫn trầm lặng như ngày nào, sau khi nhận thưởng anh không trả lời bất kỳ bài phỏng vấn nào, kiên trì nguyên tắc có thể không xuất hiện trước ống kính thì không xuất hiện.
Doãn An Nhiên cầm bằng khen của Chu Minh Nghĩa lên xem đi xem lại. sau đó ngồi bên cạnh Chu Minh Nghĩa.
- Anh Chu, xin anh cho biết giờ trong lòng anh đang nghĩ gì?
Chu Minh Nghĩa liếc Doãn An Nhiên một cái.
- Em lại muốn lấy tin độc quyền sao?
- Anh? Hứ. Tùy tiện hỏi thôi.
Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu.
- Anh, anh hy vọng tương lai có thể làm tốt hơn.
Doãn An Nhiên vỗ mạnh lên vai anh.
- Này, anh trả lời khách sáo quá đó.
- Nhưng anh thật sự nghĩ như vậy mà.
- Cái gì? Không phải anh rất biết cách ăn nói sao?
Chu Minh Nghĩa không biết phải nói sao.
- Em hỏi anh đang nghĩ gì, anh chỉ nói sự thật thôi.
Doãn An Nhiên không nói nữa, đôi mắt to nhìn Chu Minh Nghĩa, cậu đột nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Minh Nghĩa đã thành thật và thẳng thắn trước mặt cậu như vậy. Cậu luôn tin tưởng Chu Minh Nghĩa tuyệt đối, và anh cũng tin tưởng cậu.
Chu Minh Nghĩa huơ huơ tay trước mặt Doãn An Nhiên.
- Sao em thừ người ra vậy?
Doãn An Nhiên ùa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào *** anh, nói nhò:
- Em yêu anh.
Chu Minh Nghĩa ngẩn người, rồi lập tức nở nụ cười, ôm chặt lấy eo Doãn An Nhiên.
Thơi gian ngày ngày trôi qua. Cuộc sống vẫn đang tiếp tục.
Chu Minh Nghĩa vẫn thường xuyên đưa xe đi bảo trì, bắt xe buýt đi làm. Doãn An Nhiên vẫn hối hả chạy đi chạy lại khắp thành phố để chụp ảnh săn tin. Điều duy nhất thay đổi chính là, hai người này thuộc về nhau.
Một buổi sáng, Doãn An Nhiên vội vàng đi chụp hình, Chu Minh Nghĩa thấy không kịp nên tự lái xe đưa cậu đi. Nhìn theo Doãn An Nhiên xông thẳng vào đại sảnh khách sạn, Chu Minh Nghĩa lắc đầu mỉm cười, sau đó lái xe đi.
Tối, Doãn An Nhiên về nhà, thấy anh đang ngồi trong phòng sách đọc báo thì rót cho anh một ly nước rồi đưa qua. Sau đó kéo tay áo anh.
- Này, hôm nay em có chuyện này rất vui.
Ánh mắt Chu Minh Nghĩa vẫn không rời tờ báo.
- Chuyện gì?
- Em đến trễ, xông thẳng vào hội trường khách sạn, nhưng không ai cản em để hỏi họ tên giấy tờ.
- Ừm.
- Em nghe người trong khách sạn nói chuyện.
- Nói gì?
Doãn An Nhiên cười và nói:
- Em nghe có người nói, “Ê, người đó là ai vậy? Sao cứ như vậy mà xông vào chứ.” sau đó có người trả lời, “Không biết, nhưng mà, tôi thấy Chu Minh Nghĩa là tài xế của anh ta.”
Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu nhìn Doãn An Nhiên, Doãn An Nhiên cắn môi cố không cười, đôi mắt to đen láy nhìn anh. Chu Minh Nghĩa bật cười, đưa tay ôm lấy cổ Doãn An Nhiên, tựa vào trán cậu.
- Như vậy rất tốt, anh có thể mãi mãi, mãi mãi làm tài xế của em.
Hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc