Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Chương 26

Tác giả: Lâm Tử Tự

Không biết bao lâu sau đó, Doãn An Nhiên cũng không còn phân biệt được thời gian, không biết sáng hay tối. Cậu chỉ nhớ được cảm giác *** và mệt mỏi. Cuối cùng cũng được nằm lên giường, cơ thể trần trụi dính vào ga giường bằng bông, cảm giác mềm mại khiến cậu thấy dễ chịu.
*** Chu Minh Nghĩa dán chặt vào lưng Doãn An Nhiên, cậu có thể nghe được nhịp tim anh, mắt Doãn An Nhiên dần ௱ô** lung. Chu Minh Nghĩa dịu dàng vuốt ve bờ má và tai Doãn An Nhiên.
- Mệt rồi hả? Không mở mắt nổi rồi.
Doãn An Nhiên như một con thú nhỏ ừ hử mấy tiếng, rồi ngủ thiếp đi trong lòng Chu Minh Nghĩa.
Kỳ nghỉ dài kết thúc, hai người lại đi làm.
Nằm trên sô-pha trong phòng khách, dán mặt lên tấm đệm mượt như nhung, Doãn An Nhiên kêu lên.
- A, dễ chịu quá, em không muốn đi làm nỡ.
- Vậy thì đừng đi làm là được chứ gì.
Doãn An Nhiên trở người.
- Hứ, không đi làm, không đi làm anh nuôi em.
Chu Minh Nghĩa nói một cách rất nghiêm túc.
- Nuôi thì nuôi, đâu phải anh nuôi không nổi chứ.
- Hừ, em có tay có chân, sao phải cần anh nuôi. – Doãn An Nhiên đáp lại. – Em cũng mong mình có sự nghiệp vững vàng như anh, công thành danh toại.
- Thế à? – Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu. – Thế thì phải đi làm.
- Nhưng nằm trên sô-pha thật sự rất dễ chịu. – Doãn An Nhiên duỗi thẳng cánh tay hét lên.
Chu Minh Nghĩa hình như nhớ ra điều gì, anh đứng dậy đi vào phòng sách, lấy một cái hộp nhung đưa cho Doãn An Nhiên.
- Cho em đó, quà năm mới.
Doãn An Nhiên cầm lấy, vừa mở ra vừa nói.
- A, hết Tết rồi anh mới nhớ ra, quá đáng.
- Xem thử xem có thích không?
Doãn An Nhiên mở cái hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền. Sợi dây bạch kim được thiết kế tinh tế, mặt dây chuyền mà một chiếc máy ảnh nhỏ xíu làm từ bạch kim và vàng, hình dáng đặc biệt, độ tinh xảo cao, gương ống kính máy ảnh là một viên kim cương.
- Đẹp quá. - Doãn An Nhiên cầm mãi không buông. – Cái máy ảnh nhỏ xíu này đáng yêu quá.
- Em thích thì tốt.
Doãn An Nhiên ngẩng đầu.
- Kim cương chắc đắt lắm.
Chu Minh Nghĩa nghiêng đầu nghĩ ngợi.
- Cũng được, anh phải tốn một chút thời gian mới tìm ra được, giờ không thịnh kim cương tròn.
- Bao nhiêu vậy?
- A, không đắt lắm, viên kim cương này hoàn toàn không tỳ vết.
Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Em hỏi anh đó, bao nhiêu tiền?
Chu Minh Nghĩa sáp lại gần.
- Không cần hỏi, chỉ cần em đeo nó là được, nhưng đeo rồi thì không được tháo ra đâu đó.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên gật đầu. Chu Minh Nghĩa cầm sợi dây chuyền lên, tự tay đeo nó cho Doãn An Nhiên.
- Cái này có phải là nhẫn không? - Doãn An Nhiên dường như nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa cười rồi hôn Doãn An Nhiên.
- Trả lời đúng rồi. Lúc ở New York anh đã nhờ người thiết kế làm ra nó, độc nhất vô nhị. Đối với anh mà nói, em độc nhất vô nhị.
Doãn An Nhiên mím môi.
- Nếu em không đồng ý, anh sẽ như thế nào?
- A, như vậy hả? – Chu Minh Nghĩa ngước mặt lên. – Anh nghĩ, anh sẽ cứ để nó trong ngăn kéo phòng sách, tự nói với mình rằng, anh từng yêu một nhiếp ảnh gia.
- Em đâu phải nhiếp ảnh gia, em chẳng qua chỉ là một paparazzi.
- Anh cảm thấy em là một nhiếp ảnh gia. - Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên đắm đuối, đưa tay vuốt mái tóc đen của cậu. - An Nhiên, em đeo nó rồi thì không được tháo nó ra đâu. Anh từng nói anh là người có tính chiếm hữu cao, nếu em làm chuyện gì khiến anh thất vọng, em phải cẩn thận đó. - Chu Minh Nghĩa mỉm cười, dịu dàng đe dọa người yêu.
- Vậy anh thì sao? - Doãn An Nhiên bất mãn cong môi.
- Anh?
Chu Minh Nghĩa hôn lên môi Doãn An Nhiên, đầu lưỡi lấn tới lưu luyến như đang thưởng thức một món ăn ngon. Nụ hôn K**h th**h khiến Doãn An Nhiên không làm chủ được mình, thở dốc dán chặt vào cơ thể Chu Minh Nghĩa, vòng tay qua vai anh.
- Bây giờ, em hiểu rồi chứ? – Giọng nói khàn khàn hỏi bên tai Doãn An Nhiên.
Ý thức của Doãn An Nhiên đã trở nên mơ hồ, đôi mắt ươn ướt mơ màng nhìn Chu Minh Nghĩa, cánh tay quấn lấy cổ anh, mặt áp sát mặt, cơ thể dần dán chặt vào anh.
- Vào phòng ngủ đi.
Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên, cậu ngoan ngoãn để mặc anh muốn làm gì thì làm.
- Thôi, ở đây được rồi. – Chu Minh Nghĩa đè lên Doãn An Nhiên.
- Không, đừng mà, vào phòng ngủ đi.
- Không kịp rồi, lần sau em phải nói sớm. - Chu Minh Nghĩa đã cởi xong lớp áo của Doãn An Nhiên.
- Anh đúng là háo sắc. - Doãn An Nhiên vừa thở dốc vừa kết tội anh.
Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Đúng, anh thừa nhận, háo sắc thì háo sắc, chỉ cần có thể ăn được em, tùy em nói thế nào cũng được. – Nói rồi, anh nheo mắt lại. – Nhân lúc này còn nói được, em cứ cố gắng nói đi, lát nữa anh sẽ khiến em không nói được gì.
Bắt đầu năm mới, việc làm ăn của chứng khoán Vạn Khải tốt hơn cả dự đoán. Sau một thời gian ảm đạm, thị trường bây giờ đã hồi phục bảy mươi phần trăm so với trước đó, ai nấy đều hoan hỉ. Chu Minh Nghĩa vẫn kín tiếng như ngày nào, không ai biết nhân vật nổi tiếng trong giới tài chính thành phố lại đang ngồi trên một chiếc xe buýt hai tầng.
Doãn An Nhiên sắp kết thúc khóa học nhiếp ảnh trung cấp tại trường, nhà trường sẽ tổ chức một buổi triển lãm nhỏ cho các học viên khóa này. Tuy đây là cuộc triển lãm ảnh với quy mô nhỏ, vả lại những người tham gia đều là học sinh, không có sự tham dự cùng đánh giá của các chuyên gia, nhưng mọi học sinh đều H**g phấn, bàn tán không ngớt.
- An Nhiên, cậu định dùng những tấm nào? – Có người hỏi Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên chau mày.
- Tôi vẫn chưa chọn được.
Không phải không có tấm ảnh nào chụp đẹp, cũng có những tấm ảnh gây ấn tượng cho người xem, nhưng Doãn An Nhiên luôn cảm thấy dường như còn như còn có thể chụp tốt hơn nữa.
Sau khi làm việc cả ngày bên ngoài, Doãn An Nhiên trở về nhà, Chu Minh Nghĩa cũng đã về đến.
- Hôm nay em về trễ quá. – Thấy Doãn An Nhiên về, Chu Minh Nghĩa bước đến đỡ lấy ba-lô trên tay cậu.
- Hôm nay em đến khách sạn để chụp hình. Giờ tình hình thị trường khá lên rồi, nhiều bộ phim mới bấm máy nên ra sức tuyên truyền.
- Em đã ăn tối chưa?
- Ăn sơ qua rồi, cũng không đói lắm. – Doãn An Nhiên vừa rửa mặt vừa nói.
Chu Minh Nghĩa cầm áo khoác lên.
- Đi, anh đưa em ra ngoài ăn thứ gì đó ngon ngon.
- Không cần đâu, ở nhà nấu cũng được.
- Đi thôi, thỉnh thoảng ăn bên ngoài cũng được.
- Anh mà thỉnh thoảng sao, anh là thường xuyên đấy. – Doãn An Nhiên bị kéo ra cửa.
Xe đậu trước một nhà hàng nổi tiếng.
- Không phải chứ, em tưởng ra chợ đêm là được rồi, sao anh lại… - Doãn An Nhiên ngước đầu nhìn ánh đèn neon trên tòa nhà chọc trời, có chút do dự.
- Anh nói cho em biết, món mì bò nhà hàng này là tuyệt nhất, rất chính tông, em vào ăn thử đi. – Chu Minh Nghĩa không để cho Doãn An Nhiên nói cái gì mà đẩy cậu đi vào.
Mới đến đại sảnh, đã có người ra đưa lối, nhưng nhìn chiếc áo khoác jean bạc màu của Doãn An Nhiên lại lộ vẻ khó xử.
- Xin lỗi hai anh, khách đến đây đều phải mặc lễ phục.
Chu Minh Nghĩa ngẩn người.
- Sao anh lại quên mất chứ.
Doãn An Nhiên cắn môi.
- Đi thôi, mình đi chỗ khác cũng được.
Quản lý đã nhìn thấy Chu Minh Nghĩa từ trước nên vội bước đến.
- Anh Chu.
Chu Minh Nghĩa nhận ra người quen, cười và nói:
- A Kiều, thông cảm chút đi, tìm giúp tôi một bàn trong góc.
Quản lý mỉm cười.
- Đương nhiên đương nhiên, anh Chu đến làm sao có thể không mời vào chứ.
Nói rồi đích thân đưa Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên đến chiếc bàn yên tĩnh cạnh cửa sổ. Gọi xong thức ăn, Chu Minh Nghĩa dựa vào lưng ghế. Doãn An Nhiên vẫn đang bất mãn.
- Ăn tô mì mà còn phải mặc lễ phục.
- Được rồi, đừng than vãn nữa, lát nữa ăn rồi em sẽ biết.
Mì nhanh chóng được mang lên, Doãn An Nhiên cầm đũa lên gắp, đưa vào miệng với vẻ nghi hoặc, sau đó kinh ngạc nhìn Chu Minh Nghĩa.
- A, ngon quá!
- Anh nói không sai đúng không? Mì bò ở đây rất chính tông, đầu bếp được mời từ Lan Châu Cam Túc đó, mì bò Lan Châu chính cống.
- Ngon quá ngon quá. – Doãn An Nhiên ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn uống no say, hai người cùng ngồi uống trà. Lúc này khách không nhiều, nhạc như có như không, hai người đều không muốn về mà chỉ muốn ngồi hưởng thụ không khí thoải mái này.
- Công việc áp lực quá lớn, phải thường xuyên ăn ngon, như vậy mới được. – Chu Minh Nghĩa nói.
- Đúng, vất vả như vậy cũng vì miếng ăn, nếu còn không được ăn ngon nữa, đúng là thê thảm.
- Vậy nên anh luôn muốn nhân viên được ăn ngon, nếu cần tăng ca hay phải làm việc liên tục, anh đều chuẩn bị sẵn bữa ăn cho mọi người, như vậy nhân viên mới cố gắng làm được.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Ai cũng nói anh hào phóng, mặt này anh làm tốt lắm, nhân viên làm quá thời gian, công ty đều sẽ chuẩn bị bữa tối, đồng thời sắp xếp xe đưa họ về.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Đây chỉ là số tiền nhỏ, còn họ giúp anh kiếm được càng nhiều hơn.
- Đi, về thôi.
Ra khỏi nhà hàng, xe của Chu Minh Nghĩa đã được đậu sẵn, Chu Minh Nghĩa mở cửa để Doãn An Nhiên lên xe trước.
Về đến nhà, Chu Minh Nghĩa đi tắm, Doãn An Nhiên ôm gối ngồi ngẩn ngơ trên sô-pha. Chu Minh Nghĩa từ phòng tắm bước ra, vừa lau khô tóc vừa nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Doãn An Nhiên, anh bước qua, đưa tay xoa mái tóc mượt như tơ của cậu.
- Đang nghĩ gì vậy?
Doãn An Nhiên nhất thời không trả lời. Chu Minh Nghĩa chăm chú nhìn nửa gương mặt Doãn An Nhiên, bất giác bị cậu thu hút. Đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi, giờ anh nhìn Doãn An Nhiên, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu. Doãn An Nhiên để ý thấy Chu Minh Nghĩa nhìn mình không chớp mắt. Thấy mình trong mắt Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cậu đưa tay đẩy mặt anh nhìn sang chỗ khác, miệng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn.
- Anh có thể không nhìn sao? Giờ em đã thuộc về anh rồi, anh muốn nhìn lúc nào mà chẳng được.
Doãn An Nhiên bật cười, dang hai đầu gối Chu Minh Nghĩa, áp sát bụng cậu vào bụng anh, hỏi nhỏ:
- Anh thích em?
- Đúng vậy.
- Rất thích em sao?
- Phải.
Chu Minh Nghĩa hôn Doãn An Nhiên, cố gắng hút hết mọi ngọt ngào chỉ thuộc về mình anh, một luồng hơi nóng từ chỗ *** tiếp xúc truyền đến tim.
- Được rồi, đừng mà. - Doãn An Nhiên lắc đầu, trốn tránh nụ hôn của Chu Minh Nghĩa.
- Cái gì mà đừng mà, đã như vậy còn cứng miệng.
- Em không muốn trên sô-pha.
- Sô-pha rộng như vậy, không sao đâu.
- Sẽ rơi xuống đó. – Doãn An Nhiên vỗ lên vai Chu Minh Nghĩa, phản kháng vô ích.
- Nếu rơi anh nằm phía dưới là được rồi.
- Anh chỉ biết chơi xấu.
Doãn An Nhiên bắt đầu chuẩn bị cho buổi triển lãm, cậu không ngừng tìm kiếm tài liệu, lại đến xem các buổi triển lãm khác, cầm máy ảnh đi khắp nơi.
- Khó chụp lắm sao? – Chu Minh Nghĩa biết được liền hỏi.
- Em cũng không biết nên chụp cái gì, đề tài thì nhiều, nhưng em thấy không đủ hay, hoặc mâu thuẫn hay trùng lặp với ý tưởng của người khác. – Doãn An Nhiên phiền não, nằm trong lòng Chu Minh Nghĩa than vãn.
Không biết từ khi nào, Doãn An Nhiên phát hiện cậu rất thích ngồi trong lòng Chu Minh Nghĩa, nhất là những khi cảm thấy mệt mỏi. Sau một ngày làm việc, về đến nhà, chỉ muốn dựa vào lòng người yêu để nghỉ ngơi. Tựa vào *** Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên cảm thấy rất yên tâm, tất cả mọi phiền muộn, không vui, đau buồn, thương tâm và cảm giác thất bại đều không còn nữa, bởi vì người yêu của cậu là người có thể tin tưởng, dựa dẫm được. Được Chu Minh Nghĩa ôm trong lòng, Doãn An Nhiên tìm được cảm giác an toàn. Không biết bao nhiêu lần, Chu Minh Nghĩa ở trong phòng làm việc trên máy tính, còn Doãn An Nhiên thì ngồi ngủ trong lòng anh.
Buổi sáng cùng nhau đi làm, cùng ngồi tầng trên của xe buýt, Doãn An Nhiên cúi đầu suy nghĩ. Đột nhiên Chu Minh Nghĩa kéo cậu.
- An Nhiên, xem này, hoa ngọc lan nở rồi.
Doãn An Nhiên nhìn ra cửa sổ, phải, hoa ngọc lan đã nở, trắng cả một vùng, càng đẹp hơn dưới nền trời xanh. Doãn An Nhiên đột nhiên bật cười.
- Em biết phải chụp cái gì rồi.
Doãn An Nhiên H**g phấn đến nỗi không ngồi im được. Nhìn theo bóng Doãn An Nhiên xuống xe rồi lao đi, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
Thời gian sau đó, ngoài công việc ra, Doãn An Nhiên còn lang thang bên ngoài, chuyên tâm chụp ảnh. Chu Minh Nghĩa không hỏi han gì nhiều, chỉ thường xuyên đưa cậu đi ăn nhiều món ngon.
Buổi triển lãm kết nghiệp của nhà trường tổ chức rất thành công, còn có những thợ ảnh chuyên nghiệp và ông chủ tòa soạn đến tham dự. Doãn An Nhiên không chụp đề tài về hoa. Khi cậu nộp bài, đó là một tập ảnh phong cảnh thành phố được chụp từ xe buýt, có bảng hiệu của các cửa tiệm, người đi đường, góc phố, hải cảng và những chiếc cầu giao nhau… Góc ảnh rất đặc biệt, phong cảnh thành phố được phản ánh dưới một góc nhìn khác. Tập ảnh này được nhiều người chú ý đến và được đánh giá rất cao.
Doãn An Nhiên vui mừng trở về nhà.
- Xem này, đẹp đúng không? – Đưa cho Chu Minh Nghĩa xem, Doãn An Nhiên đắc ý hỏi.
- Ừm, tốt lắm, rất có phong vị của Hồng Kông. - Chu Minh Nghĩa gật đầu.
- Thầy giáo em cũng nói như vậy.
Doãn An Nhiên kéo Chu Minh Nghĩa.
- Nè, chúng ta đi ăn mừng đi, em mời anh, cùng đi chơi đi.
- Chơi trò gì?
- Đi bar hoặc đi hát karaoke, đi chỗ nào đông vui một chút. - Doãn An Nhiên hứng chí đề nghị.
Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Anh không đi đâu, anh không thích mấy chỗ đó.
Doãn An Nhiên cảm thấy kỳ lạ.
- Không phải chứ, vậy anh làm sao tiếp khách hàng?
- Uống R*ợ*u thì còn được, nhưg hát hò nhảy múa, tự nhiên sẽ có người đi chung với khách hàng, anh không phải người làm những chuyện đó.
- Tại sao?
- Nhìn thôi là đủ biết rồi, anh không biết mà, em còn hỏi. – Chu Minh Nghĩa cau mày.
Doãn An Nhiên cười lớn.
- Ha, Chu Minh Nghĩa, thì ra cũng có thứ anh không biết.
- Đương nhiên, em tưởng anh là siêu nhân chắc.
- Anh không biết nhảy múa sao? Ballroom dance cũng không biết?
-Phải, anh không có khả năng cảm thụ âm nhạc. - Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
- Vậy cái này thì lại càng không được. – Doãn An Nhiên đưa tay chỉ vào ti-vi, trong đó là hình ảnh một nhóm thanh niên đang nhảy điệu nhảy thành phố, âm nhạc hào hứng và điệu nhảy năng động.
Chu Minh Nghĩa ngửa đầu ra sau.
- Ai da, tha cho anh đi, em có từng thấy cục gạch nhảy múa chưa?
- Khong phải chứ? – Doãn An Nhiên tặc lưỡi, sau đó uốn éo hông và tứ chi. – Như vậy, như vậy mà anh cũng không biết sao?
Chu Minh Nghĩa đưa tay che mặt.
- Được rồi, đừng, em thử nghĩ xem còn có cách nào có thể ăn mừng được không?
Doãn An Nhiên tiếp tục uốn lượn theo điệu nhạc. Chu Minh Nghĩa quay mặt đi.
- Em muốn nhảy thì đi chỗ khác mà nhảy, anh chóng mặt.
Doãn An Nhiên nở nụ cười gian tà, tiếp tục lắc lư, vòng eo thon nhỏ như ngọn liễu trong gió. Chu Minh Nghĩa thở dài, cúi đầu đọc báo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc