Trầm Vụn Hương Phai - Chương 80

Tác giả: Tô Mịch

Ngoại Truyện 4 ♥ Đêm Thất Tịch
Tử Lân và Lâm Lãng cãi nhau.
Nhan Đàm ngậm đũa nhìn hai người quay mặt sang hai phía, không thèm nhìn nhau. Nàng đã nói mà, tính tình Tử Lân thối như gầm cầu như vậy, cứng rắn như đá, mỹ nhân như Lâm Lãng sao có thể chịu nổi hắn chứ. Nàng vui vẻ xem kịch, trông mong mà nhìn, bỗng nhiên trước mặt tối lại, dường như bị ai chụp một cái mũ rộng lên đầu.
Nhan Đàm trợn mắt nhìn, chỉ thấy Dư Mặc đè ống tay áo, nghiêng người đặt đĩa rau cần sang trước mặt nàng, giọng đều đều nói: “Ăn đi.”
Nhan Đàm giận à nha, từ khi nàng tỉnh lại tới nay, Dư Mặc đối xử với nàng vẫn ôn hòa như trước, thậm chí còn ác liệt hơn trước vài phần: “Ta không ăn rau cần!”
Dư Mặc quay đầu liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Nàng vừa nói gì cơ, ta nghe không rõ.”
“Ta nói… Ta là ta thích ăn rau cần lắm à nghen…”
“Ồ, vậy ăn nhiều chút đi.”
Nhan Đàm tội nghiệp chọc chọc đĩa rau cần, không nhìn thấy khóe miệng Dư Mặc khẽ cong lên. Nàng cảm thấy tương lai sau này của mình thật ảm đạm không thể ta, ánh dương bên ngoài vào mắt cũng u ám vô cùng.
Rầm!!!
Lâm Lãng bỗng nhiên đẩy cái bàn trước mặt, bát đúa trên bàn theo quán tính cũng rơi xuống đất. Nàng đột nhiên đứng lên, đằng đằng sát khí lao tới Tử Lân.
Nhan Đàm lập tức ngẩng đầu lên, tuy rằng nàng không phản kháng được Dư Mặc, thế nhưng Lâm Lãng có thể ức Hi*p Tử Lân mà, nghĩ vậy thôi trong lòng đã sáng bừng hẳn lên. Dư Mặc nâng khuỷu tay, tà tứ nói với nàng: “Bớt quản chuyện của người ta đi, chuyện vợ chồng nhà người ta cũng không quan hệ tới nàng đâu.”
Chỉ thấy Lâm Lãng ngẩng đầu ưỡn иgự¢, chọt vào mũi Tử Lân lớn tiếng: “Tử Lân, ta đã có cốt nhục của chàng!”
“…Phụt!” Nham Đàm phun hết trong miệng ra.
Xung quanh lâm vào yên tĩnh, Bách Linh trợn tròn mắt, đôi đũa trong tay rơi xuống đất cũng không hay biết gì, tiểu hồ ly ngã lăn quay trên bàn, nửa ngày cũng không bò dậy nổi, ánh mắt Nguyên Đan thì dại ra, hoàn toàn không có xíu xiu thần thái ngày thường nào.
Dư Mặc lấy khăn tay ra, cẩn thận bôi bôi trên mặt Nhan Đàm. Nhan Đàm chỉ cảm thấy bàn tay hắn mát lạnh, lực lau cân nhắc vô cùng thoải mái. Dư Mặc cất khăn lại, khóe miệng tươi cười: “Đã sớm nói với nàng rồi mà, bớt quản chuyện của người ta đi.”
Nhan Đàm kinh ngạc: “Ô, hình như chàng không kinh ngạc chút nào thì phải?”
Dư Mặc ừ một tiếng, lại đưa bát cho nàng: “Canh.”
Nhan Đàm cẩn thận múc canh cho Dư Mặc, hai vị trước mặt cũng đã hòa hảo. Mặt mày Tử Lân hớn hở: “Chuyện từ lúc nào? Sao ta không biết tẹo nào vậy.” Lâm Lãng dùng cánh tay trắng tuyết đấm cho hắn vài cái, một lúc lâu sau với sẵng giọng: “Vừa phát hiện ngày hôm trước…”
Tử Lân đương nhiên sướng điên, còn nói muốn mời đám yêu trên Da Lan sơn cảnh uống rượu đầy tháng.
Nhan Đàm nhịn không được mà nghĩ, mới mang thai bao lâu chứ, rượu đầy tháng này cũng phải chờ sinh xong mới nói à nha. Nhưng điệu bộ Tử Lân như cha ngốc, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng Lâm Lãng, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt hơn trước nhiều.
Dư Mặc cau mày liếc bọn họ một cái, lại quay đầu ngó Nhan Đàm, không nói câu nào.
Nham Đàm chỉ thấy lông tơ dựng đứng, lắp bắp kêu: “Dư Mặc… Chàng, chàng ngó ta làm chi…”
Dư Mặc thản nhiên nói: “Tử Lân bây giờ cả xương cũng chẳng còn nữa, về sau Lâm Lãng còn không ngồi trên đầu hắn luôn ấy.” Cũng giống như lúc mình có chuyện như vậy, vì thế cũng phải suy nghĩ kỹ một tẹo.
Nhan Đàm khô cả giọng nói: “Nhưng, nhưng Tử Lân vốn không có xương mà, hắn là rùa đó…”
Vì thế Nhan Đàm lại trở lại với tâm sự lớn nhất: Vì nhân sinh sau này, nàng nhất định phải tung khí thế bức người ra, từ trên cao nhìn xuống coi rẻ Dư Mặc. Rõ ràng là hắn để ý nàng như vậy, dựa vào đâu mà đòi ức Hi*p nàng chớ?
Về chuyện này, có người có thể vạch rõ đường cho nàng.
“Ta và Tử Lân ấy hả? Ừm, là ta đi quyến rũ hắn trước, sao vậy?” Lâm Lãng buông quạt tròn trong tay xuống, lại thấy vẻ mặt Nhan Đàm cứng ngắc, lập tức giải thích, “Tộc chúng ta khác biệt, vì thế phong tục cũng không giống nhau đâu. Hồ tộc chúng ta lấy căn cơ này mà tu hành, càng đắc đạo thì mị thuật càng cao.”
Nhan Đam vuốt cằm, sầu đời vô cùng: “Nhưng chiêu này mà lấy ra đối phó Dư Mặc thì đâu có được ta.”
“Sao lại không được chứ? Đi, ta dạy nàng quyến rũ hắn, nàng trước cứ ôn nhu săn sóc hắn, sau đó đợi thời cơ, bộc phát nổi giận, khiến hắn không thể xem thườn nàng! Vừa đấm vừa xoa vài lần thì Dư Mặc mới dễ bảo được. Ta nói nàng nghe, ta sớm đã không vừa mắt hắn rồi!” Lâm Lãng đi trước Nhan Đàm, bước dọc theo con đường nhỏ ngoài đình viện.
“Lâm Lãng, nàng đang có bầu đấy, phải cẩn thận!”
“Sợ cái gì, xảy ra chuyện gì đều là lỗi của Tử Lân tất!”
“…” Trong lòng Nhan Đàm ai oán, thì ra trước đây nàng đều hiểu lầm Tử Lân rằng hắn lấy được Lâm Lãng thì quá tiện cho hắn rồi, thật không ngờ…
Lâm Lãng đột nhiên dừng bước, chỉ về phía trước, nhẹ giọng nói: “Nàng xem, Dư Mặc ở bên kia kìa.”
Nhan Đàm biết, Dư Mặc nhất định là ngồi trong đình viện dưới tán cây hòe, xem chút sách chút vở gì đó, bây giờ mặt trời đã xuống núi, hắn cũng tới giờ về.
Lâm Lãng ghé vào tai nàng nói: “Bây giờ nàng qua đó đi, đi thẳng được thì không cần đi vòng, chờ lúc hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng liền cười với hắn một cái, sau đó ngồi lên đùi hắn. Nếu hắn không có phản ứng gì thì hoặc là hắn không thích nàng, hoặc là hắn không phải đàn ông. Nhưng nghe Tử Lân nói, Dư Mặc rất thích nàng, biện pháp này nhất định dùng được.”
Nhan Đàm câm nín mất một lát, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Không có sau đó… Nhanh đi nhanh đi!” Lâm Lãng đẩy phía sau nàng, “Chỉ cần đi thẳng qua thôi, không cần chột dạ!”
Việc này làm sao mà không chột dạ được chứ hả bà cô?
Nhan Đàm hít sâu hai cái, loẹt quẹt đi qua phía Dư Mặc, đi được ba bước lại dừng lại quay đầu nhìn Lâm Lãng. Lâm Lãng ở phía sau nóng lòng khua tay, dùng khẩu âm nói: “Nhanh lên!”
Nhan Đàm khẽ cắn môi, mạnh chân bước về phía trước vài bước, ước chừng như vọt tới trước mặt Dư Mặc. Dư Mặc đang nhắm mắt dưỡng thân, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi dưới gốc hòe già, nghe tiếng động liền mở mắt ra nhìn nàng, sau đó lại nhắm mắt lại.
Nhan Đàm cứng cả người, vừa rồi Lâm Lãng nói chờ hắn nhìn thì cười với hắn, nhưng bây giờ nàng có là sét cũng không kịp cười… Nàng quay đầu đi, chỉ thấy Lâm Lãng lại dùng khẩu hình gào lên: “Sao nàng ngay cả chút tư chất đấy mà cũng không có thể hả? Ngay bây giờ! Ngồi lên đùi hắn đi! Kéo tay hắn đi!”
Nhan Đàm tủi thân vô cùng, từ từ nhắm hai mắt dứt khoát ngồi xuống. Nàng còn chưa ngồi đã bị Dư Mặc ôm lấy thắt lưng. Hắn còn thuận tiện dịch qua bên cạnh, chừa ra một khoảng: “Nàng ngồi mạnh vậy không sợ ghế gãy à?”
Nhan Đàm gấp đến phát khóc, lại quay đầu nhìn Lâm Lãng cái nữa, chỉ thấy nàng ấy ức chế đến bốc cả khói, không tiếng động ý bảo: “Không phải sợ! Nắm tay hắn, trực tiếp thân mật!” Nhan Đàm thấy Lâm Lãng còn gấp hơn mình, trong lòng cũng hăng hái hơn hẳn.
Nàng nhích tới gần, trực tiếp hôn lên môi hắn.
Bởi vì không phải lần đầu nên cũng vô cùng thuận lợi.
Dư Mặc cứng người, hồi lâu sau mới đưa tay nắm lấy bả vai nàng.
Nhan Đàm nằm trên người hắn, chỉ thấy hắn nhấc tay chặn ở giữa hai người, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Nhan Đàm, ta…” Dư Mặc nói được vài chữ lại bỗng nhiên nhăn mày, trầm ngâm không nói gì thêm nữa. Nàng bỗng nhiên thấy buồn cười, nhưng vẫn đành phải nghẹn. Ở chung lâu vậy rồi, nàng cũng phát hiện ra lúc Dư Mặc ngượng ngùng sẽ đều ho nhẹ, sau đó nói mấy chữ gì đó. Tuy rằng biểu hiện của nàng lộn tùng phèo nhưng ít ra cũng đạt được mục đích, ít ra Lâm Lãng cũng không cần tức đến phụt khói nữa.
Bỗng nhiên Dư Mặc lạnh lùng liếc Lâm Lãng một cái, Lâm Lãng đành tức giận lui vài bước, quay đầu đi thẳng.
“Nhan Đàm, ta đã nói trước rồi mà, lần tới chiêu này không dùng được đâu.”
Nhan Đam vô cùng muốn đốp lại “Nếu không dùng được thì chàng thẹn cái gì”, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của hắn vẫn đành yên lặng nuốt lống mấy lời này. Nàng căn bản không đấu nổi hắn.
“Nói ta nghe xem, nàng gây họa gì rồi, hay là làm sao vậy?” Dư Mặc ngồi dậy, “Lại còn để Lâm Lãng dạy nàng cách này? Nàng thật là…”
Nhan Đàm nghẹn lời, nàng cũng không thể nói nàng muốn ức Hi*p Dư Mặc được đúng không, nói vậy chắc tối nay không có cơm mà ăn quá. Nàng cân nhắc một hồi lâu, mãi sau mới ấp úng mở miệng: “Dư Mặc, bên cạnh chàng bây giờ không có ai, cũng không lấy ai, vậy… Vậy chàng thích ta đúng không?”
Dư Mặc nhìn nàng, không nói gì.
Nhan Đam quả thực sợ hãi: “Chẳng lẽ chàng thay lòng đổi dạ nhanh vậy sao?”
“Ta thế nào có quan hệ gì với chuyện nàng vừa làm sao?” Dư Mặc gõ lên trán nàng một cái, “Đổi lý do khác.”
Nhan Đạm ừm một tiếng: “Thật ra thì có liên quan mà… Cái này, Lâm Lãng nói, nếu chàng không phản ứng gì, chứng tỏ chàng không thích ta.” Đáy mắt Dư Mặc đọng ý cười, nhưng lại vẫn không hé răng. Nhan Đàm rốt cục cũng hiểu vì sao nàng luôn thấy lúc hắn cười rất dịu dàng. Hóa ra nụ cười từ tận đáy lòng lại ấm áp như vậy.
“Vì thế nàng muốn xem phản ứng của ta sao?” Tay Dư Mặc vén lọn tóc bên má nàng. Nhan Đàm ngẩn ngơ, còn chưa hiểu ý hắn đã thấy trời đất đảo lộn, người bị hắn bế thốc lên. Nàng hoảng hốt, theo bản năng liền ôm chặt lấy hắn, cách một lớp áo mỏng, lưng hắn như lửa đốt, khiến nàng lập tức căng thẳng.
Nhan Đàm kinh ngạc nghĩ, tư thế này sao lại giống khiêng heo vậy chớ? Nàng nghĩ bản thân mình không đủ cao gầy, cơ thể cũng không đủ nặng, Dư Mặc ôm nàng cũng không quá không thích đúng không. Bỏ đi bỏ đi, cho dù bây giờ nàng hết ăn lại nằm, cơ thể phình ra như cáu lu chắc hắn cũng không thèm để tâm quá.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, mãi mới rút ra được một kết luận: Đây chắc là thứ gọi là…có hứng???
Mặt trời chìm dần phía tây, chân trời màu rám chiều dần ảm đạm, lẳng lặng hòa với màn đêm. Ánh trăng trắng bạc thay mặt trời, sao trời điểm xuyết, tiếng côn trùng kêu liên tiếp bên tay.
Nhan Đàm nhìn mặt đất như được phủ một lớp vải bạc long lánh mỏng manh, thỉnh thoảng lại có yêu quái to nhỏ trong Da Lan sơn cảnh chạy qua chí chóe, nhìn thấy hai người đều sửng sốt, sau đó sợ khi*p đảm đến mức hồn phi phách tán, cuối cùng trốn tiệt. Nhan Đàm nhìn bọn chúng mà há hốc mồm, câu đầu tiên thốt ra lại ra: “Sao bọn chúng lại chạy như dân tị nạn thế?”
Dư Mặc dừng bước một chút, sau đó lại làm như không có việc gì đi qua hành lang dài: “Nàng nghĩ xem bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Nhan Đàm nhìn đường phân biệt một chút: “Hình như là tới phòn chàng.”
“Vậy trên giường trong phòng ta thì còn có thể làm chuyện gì chứ?”
Nhan Đàm ngẩn ngơ, vội hỏi: “Dư Mặc Dư Mặc, thần thi*p thấy chúng ta hay là cứ từ từ thôi ha, kịch này không phải diễn vầy đâu!”
Dư Mặc vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vậy kịch này nên diễn thế nào?”
Nhan Đàm nghĩ một chặp, lại vội vàng nói: “Trước tiên chắc hẳn là nên đi ngắm cỏ ngắm hoa gì đó, nhưng bây giờ chắc không hợp đâu ta, vậy đổi thành ngắm trăng ngâm thơ cũng rất phong nhã mà. Ánh trăng đẹp như vầy, có thể đi loanh quanh một chút, sau đó…”
“Nói vậy những ccâu lúc trước của nàng đều là thuận miệng bịa chuyện hả?”
“Đương nhiên không phải mà!” Nhan Đàm thực tức giận.
Tay Dư Mặc đẩy cánh cửa gỗ lim khắc hoa, phất ống tay áo đóng cửa lại, thâó giọng nói: “Nhan Đàm, ta đã đưa sính lễ tới tộc trưởng tộc nàng.”
Nhan Đàm vốn đang giãy dụa lại bỗng ngẩn ngơ: “Lúc nào?”
“À, là lúc nàng còn chưa tỉnh.” Dư Mặc cúi người đặt nàng trên giường, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Nhưng mà sau đó thì sao?”
“Sau đó? Dường như tộc trưởng của nàng rất vui vẻ, không ngừng nói đồng ý, lại sợ hôm nào mắt giời ta hưu nàng, còn muốn ta chọn thêm vài… Nhan Đàm?”
Nhan Đàm cụp mi, mắt đỏ bừng, kéo ống tay áo Dư Mặc: “Nói gì vậy hả? Sao lại sợ ta bị hưu chứ? Ta kém cỏi vậy sao? Sao bắt nạt người khác vậy chứ… Ưm?” Khuôn mặt tuấn tú trước mặt gần trong gang tấc, nụ hôn nóng bỏng dừng trên môi nàng, trong tích tắc chỉ cảm thấy đẹp mắt mà dịu dàng.
Trong đầu Nhan Đàm trống rỗng, dù sao sớm muộn cũng có ngày này, ăn trước cũng là ăn mà ăn sau cũng là ăn, chẳng khác gì nhau. Nàng tự giác ôm chặt lấy thắt lưng Dư Mặc, nặng nề hôn lại hắn.
Việc bọn họ đang sắp làm bây giờ, trong giới tu hành gọi là song tu, mà ở thế gian gọi là mây mưa.
Lúc Nhan Đàm hôn lại, chỉ thấy Dư Mặc cười khẽ một tiếng, thân mình hơi áp lại, để nàng tùy ý xâm nhập vào miệng mình, ngón tay cởi bỏ vạt áo của đối phương. Trên tay hắn dùng sức chậm rãi đè lấy vai nàng, cúi đầu hôn cằm của nàng, sau đó chậm rãi trượt xuống.
Nhan Đàm cắn môi, quyết không yếu thế, tay chạm tới vạt áo của Dư Mặc liền kéo xuống, vạt áo bị nàng ђàภђ ђạ trượt thẳng xuống dưới. Năm đó nàng làm trong gánh hát, cho dù là áo diễn nặng trịch cũng chỉ cần một giây để cởi thôi đó, nói chi đến vạt áo thường này chớ.
Dư Mặc áp đảo lại thân nàng, mái tóc đen xõa trên đệm, tản ra như một bông cẩm tú.
Cách lớp áo đơn bạc, dấu vết động tình không thể che dấu. Nhan Đàm như phải bỏng, cả người bị nụ hôn nóng rực hâm nóng lên. Tóc hai người dây dưa một chỗ, cơ thể nóng rực như ngọn lửa, chỉ một chút nữa thôi liền có thể bùng cháy.
Trán Dư Mặc lấm tấm mồ hôi, thần sắc vẫn trầm tĩnh như trước nhưng tình cảm nổng nhiệt trong mắt lại không thể che dấu: “Nhan Đàm.”
Nhan Đàm còn tưởng hắn muốn nói gì, liền im lặng chờ đợi, đột nhiên trong người nóng rực đau đớn, nàng không nhịn được bấu chặt vai hắn mà hít một hơi, thân thể cứng ngắc chậm rãi thả lỏng. Dư Mặc cúi đầu khẽ gọi một tiếng bên tai nàng: “Nhan Đàm…”
Lúc này nàng mới biết, hắn chỉ muốn gọi tên nàng mà thôi.
Chỉ gọi tên một tiếng lại khiến lòng nàng đau đớn, nàng mở to mắt muốn nhìn sắc mặt của hắn, khuôn mặt giờ đây đã mang vẻ khuynh tình chưa bao giờ có, cho dù động tình vẫn tuấn tú như thường.
Như có như không, Nhan Đảm cảm thấy, Dư Mặc thế này quả thật muôn phần động lòng người.
Nhan Đam ngẫu nhiên sẽ nhớ lại lúc gặp Ứng Uyên quân trước đó, lúc đó nàng mới đầu đã nhìn hắn không thuận mắt, ngay cả lúc hắn chuyển thế thành Đường Châu kia cũng chẳng vừa mắt cho nổi. Nhưng không vừa mắt lâu dần lại biến thành một loại tình cảm không nói nên lời.
Nàng phạm luật trời xông vào tiên trì, khoét nửa trái tim của mình cũng chỉ vì thứ tình cảm không rõ ràng này.
Cho dù không tính là oanh oanh liệt liệt nhưng cũng có thể xem như là không màng sống ૮ɦếƭ đúng không.
Nhưng Dư Mặc đối với nàng lại như mưa dầm thấm lâu, từ lúc bắt đầu đã nhàn nhạt như thế, không sống không bằng ૮ɦếƭ lúc chịu Lôi hình trên Thiên Hình Đài, không nhảy xuống Thất thế luân hồi. Lúc hắn nhìn nàng vẫn luôn nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhan Đàm trầm tư, chỉ cảm nhận được Dư Mặc đưa tay vuốt tóc nàng, lặng yên ở bên không ngủ. Nàng ngẩng đầu nhìn Dư Mặc, liền nhìn thấy khuôn mặt hắn như có điều suy nghĩ, trong lòng không biết tại sao lại rung động: “Ta chỉ muốn… Sau này có thể ở cạnh chàng phút phút giây giây.”
Tay Dư Mặc run lên, một sợi tóc trong tay rơi xuống gối, sau nửa ngày mới nói: “Nàng nói gì?”
Nhan Đàm nghĩ những lời này cũng không có gì, chẳng qua nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này thì thật tốt, năm rộng tháng dài, khó tránh khỏi buồn phiền: “Nhưng thời gian của chúng ta còn rất dài. Có thể vĩnh viễn sáng ngang với trời đất, chúng ta sống vui vẻ cùng nhau. Thật ra chúng ta cùng nhau sống như trước là lúc ta vui vẻ nhất, cũng không biết chàng nghĩ thế nào.”
Dư Mặc trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên chống người dậy nghiêng nghiêng nhìn nàng: “Nàng nhìn ta, lặp lại lần nữa.” Mái tóc đen như mực rũ xuống, dây dưa một chỗ với tóc nàng, Nhan Đàm không hiểu sao đột nhiên nghĩ tới câu “kết tóc” của nhân gian. Nàng là người ẩu tả nghịch ngợm, tuy có tiên căn nhưng lại không hợp làm tiên tử. Càng phiền hơn là cho tới lúc nhảy xuống Thất thế luân hồi, nàng vẫn nghĩ không thông. Chuyện của nàng và Ứng Uyên quân nên ngừng cũng đã ngừng, lại không hạ nổi quyết tâm, trở thành chấp niệm trong lòng.
Nàng không phải chưa từng nghĩ đến nếu nàng trở lại bên cạnh Ứng Uyên sẽ ra sao. Nhưng những lúc nàng du ngoạn nam bắc cùng Dư Mặc thì sao, những lúc ngốc nghếch ở chung thì sao, những lúc vui đùa xưng hô chúa công Liên khanh thân mật thì sao? Chẳng lẽ không đáng giá sao.
Nàng sao có thể gọi là ngốc?
Mưa dầm thấm lâu, có trải qua chuyện gì cũng chỉ nghĩ tới bóng dáng một người, ai có thể nói đấy không phải yêu?
Nhan Đàm nhìn hắn, chăm chú nói: “Thời gian trước kia ta ở cùng chàng là quãng thời gian vui vẻ nhất, sau này còn muốn ở cạnh chàng mãi. Có được không?” Ngừng một chút, nàng lại nghiến răng nói mấy lời buồn nôn chắc như đinh đóng cột: “Dư Mặc, ta thích chàng, ta yêu chàng.”
Dư Mặc nhàn nhạt nhìn nàng, nửa ngày sau mới nghiêng người áp xuống, đặt một nụ hôn nóng rực lưu luyến lên tóc mai của nàng: “Được, sau này chúng ta ở cùng nhau mãi mãi.” Trong nháy mắt nàng nói yêu hắn, trước mắt hắn như có ngàn vạn pháo hoa nổ rộ, đẹp mắt vô cùng.
Nhan Đàm bĩu môi: “Nhưng sao chàng lại thừa dịp ta không biết mà đưa sính lễ chứ? Ít nhất cũng phải chờ mang ta đi cùng có đúng không, để người ta biết ta hoặc là không lấy ai, hoặc là lấy người ưu tú nhất.”
Dư Mặc ừ một tiếng, ngừng chút rồi nói: “Nếu nàng đổi ý… Muốn một con đường lùi thì sao?” Môi hắn nhẹ chạm vào thăm dò, dần dần hôn sâu hơn, dùng răng khẽ cắn, đầu lưỡi như vẽ, lướt dần qua cổ, hơi thở dần dần hỗn loạn: “Cho dù muốn, ta cũng sẽ không cho phép…”
Nhan Đàm đưa tay мơи тяớи lưng hắn, có sợi tóc bị lớp mồ hôi mỏng thấm ướt dính sát. Cơ thể ấm áp của đối phương dán chặt lên người nàng, tiếng tim đập rõ như tiếng trống, da thịt ma sát đến tê dại, dường như có lông vũ quét ngứa khắp người.
Nhan Đàm thở dốc một hơi, nhẹ giọng phàn nàn: “Dư Mặc, nhẹ chút, đau…”
Cửu Kỳ vốn có trí tuệ đứng đầu Thủy Tộc, tạo ra những trận pháp không có chút sơ hở nào, tâm không có tạp niệm, không hề có Dụς ∀ọηg, sao rơi vào người Dư Mặc lại thay đổi tới vậy chứ? Nhưng nàng cũng chỉ có thể mơ hồ mà nghĩ, rồi cũng theo hắn trầm luân mê luyến.
Chỉ nhớ mang máng ánh trăng hôm đó tuyệt đẹp, chiếu qua khung cửa gỗ thành hoa văn loang lổ trên mặt đất.
Da Lan sơn cảnh là nơi dù chỉ là một ngọn gió cũng có thể đem ra bàn tán huyên náo.
Việc Nhan Đàm qua đêm trong phòng Dư Mặc đã sớm xôn xao bên ngoài. Trong đó có hai loại phán đoán nóng như lửa: Thứ nhất, Nhan Đàm hạ thuật với sơn chủ, khiến sơn chủ có thái độ thất thường, giữ nàng ngủ lại. Thứ hai, Dư Mặc sơn chủ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Nhan Đàm, truy cứu nguyên nhân, hắn chính là người đã khiêng người lên vai mà đi còn gì.
Nhan Đàm nghe lời ong tiếng ve cả ngày, vô cùng bình tĩnh nhàn nhã mà ngồi trước bàn trang điểm chải tóc: Trước thì nói nàng yêu thuật cao mình, sau thì nói nàng rửa sạch sỉ nhục ngàn năm không gả được trước đâu. Bắt đầu từ hôm này, nàng muốn chính thức đối kháng với Dư Mặc.
Nàng đang nghĩ ngợi, cửa phòng sau lưng bỗng mở ra, Dư Mặc bước vào rồi quay người khép cửa lại.
Nhan Đàm nhìn hình ảnh trong gương đồng, nhẹ nhàng hỏi: “Dư Mặc, ấn tượng đầu tiên lúc chàng thấy ta là gì?”
Dư Mặc ngơ ngác một chút, tới trước bàn trang điểm tiếp lấy lược trên tay nàng: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”
Giọng nói Nhan Đàm xen kẽ vẻ đắc chí khôn lỏi vốn có: “Lần đầu trên thiên đình, Dư Mặc chàng giả vờ thờ ơ đúng không?” Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy bóng tay Dư Mặc trong gương đồng khẽ run lên một cái.
Dư Mặc trầm ngâm hồi lâu, bình thản đáp: “Nàng muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Đương nhiên là nói thật rồi, nói dối ta còn nghe làm chi?” Nhan Đàm đoán chừng mấy lời sau của hắn hơn nửa là chẳng tốt đẹp gì rồi, nhưng lần đầu bọn họ gặp nhau nàng cũng thật là không biết hắn nghĩ về nàng tròn méo thế nào, “Chàng nói đi, ta sẽ không bị đả kích đâu.”
“Ừ, như một đứa đần vậy.”
Nhan Đàm bị đả kích nặng nề, nàng còn nghĩ Dư Mặc nhiều lắm cũng chỉ nói nàng không có phong thái phong độ, tính tình không tốt, thậm chí là thô lỗ, nhưng hắn lại còn nói nàng đần? “Chàng nói bậy, ta đần bao giờ chớ? Ta như vậy gọi là giả ngu đó, biết chưa hả?” Nhan Đàm tức giận nói, “Như Đan Thục mới gọi là đần.”
“Đan Thục gọi là đần sao?” Dư Mặc lại cúi thấp người, chậm rãi chải tóc cho nàng. Ngón tay hắn mát lạnh, động tác nhẹ nhàng, khiến Nhan Đàm cảm thấy vô cùng thoải mái .
“Vậy sau đó thì sao? Chắc chắn sẽ khác đúng không?”
“Về sau,” Dư Mặc dừng tay một chút, thấp giọng nói, “Nàng hay cười kiểu đần độn với ta.”
Nhan Đàm “rắc” một cái, bẻ gãy cây trâm trên tay, quay phắt đầu lại: “Dư Mặc chàng thật khinh người quá đáng!”
“…Đừng quay đầu mạnh vậy.” Dư Mặc vội vàng buông lọn tóc ra, có mấy sợi tóc lưu lại trong tay.
Nhan Đàm đứng lên, vô cùng khí thế chỉ vào cửa phòng: “Đêm nay chàng cút tới thư phòng mà ngủ!” Tuy nàng cảm thấy Lâm Lãng làm có hơi quá đáng, thế nhưng nam nhân thì cần mạnh tay dạy dỗ, nàng quyết định thị uy trước.
Dư Mặc không động đậy tựa vào cạnh bàn trang điểm, ôn hòa nói: “Nàng muốn ta tới thư phòng ngủ thì ta phải tới hả? Nàng nghĩ ta là ai?”
Nhan Đàm bị hạ ngay tại trận.
Nam nhân đều đáng đánh đòn mà, phải quất roi vài cái, dạy dỗ như dạy Tử Lân ấy. Những thứ Lâm Lãng chỉ cho nàng áp vào người nàng đều không thể dùng. Chưa tới một tháng sau nàng đã phải cắn răng mà buông tha ý định.
Nếu nàng muốn Dư Mặc gọt táo lột bồ đào, Dư Mặc sẽ không nói hai lời mà làm theo. Chỉ một lát sau đã thấy hắn cầm hoa quả đã gọt xong tới, Nhan Đàm nhìn thấy mà toát cả mồ hôi, hắn hình như không quen làm những việc này nhưng vẫn nghiêm túc mà làm, nhưng nàng cũng không muốn hắn gọt thành hình con thỏ mà.
Nhưng nếu có chuyện như chuyện nàng muốn dạy dỗ, đuổi hắn ra thư phòng ngủ thì cho dù nàng có tức đến thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng vô dụng, Dư Mặc chẳng thèm liếc nàng một cái.
Nhan Đàm cố gắng nửa ngày vẫn chẳng có chút tiến triển gì, cuối cùng đành buông tha.
Nhưng trên đời này ngoài Dư Mặc ra cũng chẳng còn ai bao dung với nàng đến thế nữa, thực ra nàng rất may mắn.
Thật ra thời gian sau này cũng không có gì khác nhau, có cãi nhau cũng chẳng quá nổi một ngày.
Đan Thục trồng được cây đào ra quả, vỏ mỏng thịt dày, màu hồng phớt lủng lẳng trên cây nhìn vô cùng đẹp hắn. Nó tử thủ luôn dưới gốc cây, không cho bất kỳ con yêu nào tới gần.
Nhan Đàm nhìn tiểu lang yêu làm không biết mệt cứ ngồi xổm ngốc nghếch ngóc đầu nhìn lên bên gốc đào, liền vốc ít nước lạnh bên hồ vẩy lên người nó, cuối cùng cũng làm tiêu bớt được vài phần nóng nực.
Đan Thục bỗng nhiên không nhìn chằm chằm cây đào nữa mà quay qua hỏi nàng: “Nhan Đàm tỷ tỷ, tỷ nói xem em bé của Lâm Lãng tỷ tỷ và Tử Lân sơn chủ sẽ có bộ dạng thế nào ta? Đệ hỏi phụ thân, phụ thân lại nói tự nghĩ đi, nếu đệ nghĩ được còn đến hỏi ông ấy làm gì chớ…”
Nhan Đàm dừng cánh tay đang vốc nước, chăm chú nghĩ một lát rồi mới nói: “Đan Thục, trước đây tỷ từng kể cho đệ nghe mấy câu chuyện của thế gian rồi ha, thật lâu thật lâu trước kia đó mà, có một hoàng đế khai quốc nằm mơ thấy một con thụy thú, sau đó liền đăng cơ lên làm hoàng đế, vì thế liền dựng lên một tượng thụy thú. Con thụy thú bốn chân này rất giống rùa, mai rùa chia thành bảy màu, màu sắc tươi đẹp, có một cái đuôi to xõa tung. Hoàng đế kia còn cho rằng đó là con kỳ lân, vì thế hình dáng của kỳ lân liền được dân gian nhìn nhận như vậy. Tỷ nghĩ con của Tử Lân và Lâm Lãng chắc cũng giống vậy đó mà.”
Đan Thục thất vọng a một tiếng: “Đệ còn tưởng là trắng tuyết như Tử Viêm, trên lưng bọc một cái vỏ, hôm nào gió to còn có thể chui vào, như vậy thật tốt.”
Nhan Đàm đoán chừng nó bây giờ tử thủ dưới gốc đào này dường như rất muốn có một cái vỏ có thể lúc nào chui vào cũng được như vậy.
Ánh mắt Đan Thục nhìn nàng sáng quắc, lại hỏi: “Nhan Đàm tỷ tỷ, chắc tỷ và Dư Mặc sơn chủ chắc sẽ nhanh có em bé thôi đúng không?”
Nhan Đàm đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng: Nếu nàng và Dư Mặc có con sẽ thành quái vật gì chứ? Nàng mới chỉ tưởng tượng thôi đã rùng cả mình.
Ánh mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu, ánh nắng tươi mới như xuyên qua các kẽ hở, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ mà sao nàng lại thấy quanh thân có gió lạnh phơ phất, thổi lạnh buột tận xương vậy cà…
Đáng tiếc nàng còn chưa kịp bàn xem đứa trẻ sau này của họ sẽ thành dạng gì với Dư Mặc thì hắn và Tử Lân đã phải ra ngoài. Lâm Lãng đưa tay đỡ dưới bụng, không suy yếu chút khí thế nào, chỉ vào mũi Tử Lân mắng: “Lần này chàng ra ngoài mà không trở về trước đêm thất tịch, ta sẽ mang con đi tìm cha khác!”
Nhan Đàm bật cười, liền có hai ánh mắt lạnh lẽo đâm phập vào người nàng, nhưng nàng đã là loại người rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, huống chi còn có Dư Mặc che chở có nàng chớ.
“Qua vài ngày nữa là Thất tịch rồi…” Lâm Lãng vừa nói vậy, nàng cũng nhớ tới mấy ngày nữa là tới Thất tịch, là ngày Ngưu Lang chức nữ trùng phùng nơi cầu hỉ thước, là ngày những người hữu tình trong thiên hạ gặp gỡ nhau.
“Đúng vậy, nàng thích cái gì?” Khõe miệng Dư Mặc khẽ cong.
Nhan Đàm nắm chặt tay hắn, vui sướng không thôi: “Thiệt là cái gì cũng được hả? Thật ra ta cũng không muốn gì nhiều đâu mà, hay là chàng biến về nguyên hình cho ta nuôi một ngày nghen?” Khóe miệng Dư Mặc cứng luôn tại chỗ. Nhan Đàm cẩn thận từng li từng tí, nhìn sắc mặt hắn mà nói: “Một ngày không được thì… Nửa… Nửa buổi cũng được.”
Dư Mặc rút tay về, mặt không có biểu tình gì: “Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng được.”
Nhan Đàm dẩu môi: “Xí, vậy chàng về sớm chút.”
Thật ra Dư Mặc cũng chỉ đi khoảng năm sáu ngày, trước đây bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều gặp nhau, vì thế Nhan Đàm cảm thấy khoảng thời gian này cũng không khác gì mấy.
Nhan Đàm cùng tử thủ với Đan Thục dưới gốc đào một lát, sau đó chải lông giúp tiểu hồ ly, quay qua quay lại một vòng lại phát hiện ra một đống tiểu yêu đang tụ lại bên người Liễu Duy Dương, hắn đang thuyết giáo cho đám tiểu yêu kia. Tử Hư Đế quân không hổ là Tử Hư Đế quân, nói chẳng được mấy câu lại đã có bản lĩnh chén chú chén anh truyền đạo cho bọn yêu quái.
Nhan Đàm dạo một vòng về chỉ thấy càng bực mình, cuối cùng đành buồn bực đi ngủ trưa.
Dường như còn như trước kia. Ít nhất không nhìn thấy cũng sẽ không nhớ.
Nhan Đàm tủi thân lấy chăn mền ra, lại nghĩ hắn ngay cả biến nguyên hình mua vui cho nàng một hôm cũng không chịu, thật quá đáng giận mà.
Nhan Đàm chán đến ૮ɦếƭ đến ngày thứ ba đã bực mình vô cùng, may mà lúc đêm xuống mưa to, xua đi tiết trời nóng nực, tiếng mưa rơi ru ngủ rất thoải mái. Lúc nàng bắt đầu mơ hồ liền nghe “két” một tiếng, cửa mở, một người giật mình vội vàng ngồi xuống.
Chỉ thấy toàn thân Dư Mặc ướt đẫm, đến bên ngăn tủ lấy quần áo sạch sẽ, thấp giọng nói: “Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm đã.”
Nhan Đàm rất ngạc nhiên, vốn nghĩ phải tới năm ngày, ai ngờ mới tối ngày thứ ba đã trở về rồi.
Lúc Dư Mặc về phòng đã đổi quần áo sạch sẽ, rất quen thuộc mà khoác tay lên lưng Nhan Đàm: “Ngủ rồi sao?”
Nhan Đàm mở mắt ra, trong bóng tối thấy ánh mắt hắn dường như rất mệt mỏi: “Còn chưa, chàng mệt thì ngủ đi.”
Dư Mặc mơ hồ ừ một tiếng, lại dựa gần vào nàng hơn, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ. Nhan Đàm nghe thấy hắn nhẹ nhàng hít thở, chỉ chốc lát đã an tâm ngủ.
Vì buổi tối ngủ ngon nên sáng cũng tỉnh dậy sớm.
Nhan Đàm nhìn Dư Mặc ở bên gối, không biết có phải vì hắn quá mệt hay không mà khí thế cũng kém hơn trước nhiều, nàng thậm chí còn có thể vươn tay nhéo má hắn, phải biết rằng đây là chuyện trước giờ nàng vẫn rất muốn nhưng chưa dám làm.
Dư Mặc chỉ vô thức nhíu mày, mơ màng ừ một tiếng.
Nhan Đàm bấu má hắn nhìn hắn ngủ ngon, trong lòng không nỡ, nhìn hắn quá mệt mỏi, chẳng lẽ Dư Mặc nhân lúc nàng không biết mà trèo tường sao? Nàng cúi xuống kề bên cổ hắn, không ngửi thấy mùi hương nào khác, sau đó lại giật giật vạt áo hắn, cũng không thấy dấu vết gì. Nhan Đàm nhẹ tay đặt vạt áo về lại chỗ cũ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên đã thấy Dư Mặc mở mắt ra nhìn nàng tự lúc nào.
Nhan Đàm chỉ giật mình một cái, lúng túng khó xử xấu hổ hỏi một câu: “Chàng tỉnh rồi sao?”
Dư Mặc chống nửa người dậy, khẽ mỉm cười: “Từ lúc nàng bắt đầu bới quần áo của ta ra.” Hắn nghiêng người qua, nhàn nhạt cúi đầu liếc nàng: “Mấy ngày nay có nhớ ta không?”
Nhan Đàm nghe lời buồn nôn của hắn liền cảm thấy chắc hẳn khí thế hừng hực của mình đã cảm hóa được hắn rồi: “Không có đâu. Mới ba ngày thôi mà, ta cũng không phải không có tiền đồ như thế à nha.”
Dư Mặc rũ mắt xuống, thấp giọng cười nói: “Thật sao, nhưng ta thì rất nhớ nàng.”
Nhan Đàm choáng, Dư Mặc mới ra ngoài một chuyến đã trúng tà sao? Chần chờ một lát đã thấy Dư Mặc chậm rãi phủ lên người nàng, cơ thể hắn rất ấm áp. Nàng nhìn trong mắt đối phương hoàn toàn chỉ có bóng dáng mình, cũng cảm nhận được dấu vết động tình của hắn, nhịn không được nói: “Dư Mặc Dư Mặc, tối qua chàng vừa về không phải đã quá mệt mỏi mà ngủ thi*p đi sao, ta thấy hôm nay chàng còn tiếp tục nằm vậy thì không tốt đâu…”
Dư Mặc không buồn mở miệng, tiện tay ϲởí áօ mỏng của hắn ném qua một bên, đè thẳng xuống.
Nhan Đàm nhìn hành động này của hắn, chỉ thấy bên tài “oành” một tiếng, dốc sức chống cự: “Ta vừa rồi nói dối chàng thôi mà, chàng không ở đây thi*p nhớ chàng lắm á, chàng đừng dán nhanh vậy mà, á!”
“Ta biết, có lúc nào nàng nói dối mà giấu được ta đâu.” Ngữ điệu thần thái của hắn đều vô cùng tỉnh táo, điểm này khiến Nhan Đàm càng suy sụp: “Dư Mặc chàng còn như vậy sẽ cảm lạnh đấy, nhanh… nhanh mặc đồ vào đi…”
“Tiết trời bây giờ cũng không lạnh.”
Nhan Đàm hít sâu một hơi, cuối cùng nói luôn một lèo: “Dư Mặc, chàng có từng nghĩ tới chuyện ta là sen mà chàng là cá chưa, nếu còn tiếp tục vậy thì còn sinh ra tiểu quái thế nào chứ?”
Động tác của Dư Mặc thoáng khựng lại một cái, sau lại như không có việc gì mà tiếp tục: “Có quan hệ gì đâu, tệ nhất là giống nàng thì ta cũng không ghét bỏ nó đâu.”
Nhan Đàm lập tức cảm thấy nàng và Dư Mặc như trời và đất vậy, hơn kém quá là nhiều rồi.
Lúc hắn cúi người xuống, Nhan Đàm tức giận dùng móng heo cào một nhát trên vai hắn, tạo thành một đường đỏ rực. Dư Mặc a một tiếng, hơi nhăn mày, con ngươi đen thẫm tĩnh mịch nhìn nàng, phảng phất như chiếu ra cả chân thân của nàng, cũng chỉ có bóng dáng của nàng.
Tới đêm thì Tử Lân cũng đã về.
Nhan Đàm cảm thấy Tử Lân quả không thẹn với chân thân của hắn, chậm hơn Dư Mặc những một ngày.
Đoán chừng là vì quan hệ giữa nàng và Dư Mặc, ánh mắt Tử Lân nhìn nàng cũng không còn vẻ thù oán ghét bỏ như trước nữa, còn thuận miệng hàn huyên một câu: “Dư Mặc về trước rồi à?”
Nhan Đàm cũng thuận miệng đáp một câu: “Ừ, vừa về tối qua.”
Tử Lân sửng sốt một chút: “Tối qua?” Hắn dừng một chút, lại chợt nói: “Đúng rồi, nói vậy tối hôm qua nếu không nghỉ khắc nào mà cứ dùng yêu thuật mà về thì hẳn là kịp. Chắc bây giờ hắn còn đang co quắp không dậy nổi chớ gì?”
Nhan Đàm không khỏi nghĩ liệu có phải vì một câu “Về sớm một chút” nàng thuận miệng nói mới khiến hắn về gấp gáp vậy không? Yêu pháp của bọn họ đã bị áp chế rất nhiều, không thể dùng quá lâu, bằng không sẽ hao tổn tu vi của bản thân.
Tử Lân thấy nàng không nói gì, vì thế đành ra vẻ thấm thía nói: “Tuy ta không biết Dư Mặc thích cô vì cái gì, nhưng hắn cũng thật lòng thật dạ, đã lâu thế rồi, cô hẳn biết rõ.”
Nhan Đàm ừ một tiếng, cười tủm tỉm: “Tử Lân, ta dạy người cách lấy lòng Lâm Lãng nhá? Đêm thất tịch nếu có phái hoa thì chắc Lâm Lãng sẽ rất vui đấy.”
Tử Lân vô cùng hớn hở đi ra ngoài.
Nhan Đàm nghĩ một chút mới tính ra ngày mai là đêm thất tịch. Tuy nói năm nào thế gian cũng có hội này nhưng cứ vào ngày này giờ này là lại trở nên quan trọng.
Dư Mặc là nam tử ôn nhã, biểu hiện tuy có đạm mạc nhưng trong lòng cũng biết giận hờn, cũng lo lót mọi việc rất chu toàn. Nam tử như vậy mang về nhà quả thật rất vừa tay.
Thất tịch hôm ấy là một ngày nắng rực rỡ. lúc vào đêm mới có gió đêm mát mẻ.
Nhan Đàm đứng trong đình viện, tay bê một chén canh mộc nhĩ táo đỏ, bên trong còn có nho khô, hương vị ngọt ngào.
Bầu trời bỗng nhiên sáng rực lên, từng đóa hoa lửa nở rộ liên tiếp trong không trung, kéo cái đuôi sáng dài quét lên trời đêm, rực rỡ chói mắt khiến cả bầu trời sáng như ban ngày.
Dư Mặc đứng dưới pháo hoa, bỗng nhiên thấp giọng gọi: “Nhan Đàm.”
Nhan Đàm quay đầu, nhìn khuôn mặt hắn bóng sáng bóng tối, đôi mắt đen thẳm yên tĩnh nhìn nàng. Thật ra tướng mạo Dư Mặc rất nhu hòa, cười rộ lên cảm giác rất dịu dàng, nhưng ngày bình thường lại thấy hắn vô cùng anh tuấn.
“Ta còn nợ nàng một câu, ta yêu nàng.” Hắn nói.
Nhan Đàm lộ lúm đồng tiền với hắn, pháo hoa tuy đẹp nhưng là mọi người cùng xem, còn lời này thì chỉ có nàng nghe được.
Mười ngón tay đan xen vào nhau, Nhan Đàm sóng vai đứng bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, tươi đẹp đến thế, sáng lạn đến thế. Tản ra khắp bầu trời.
“Bây giờ tiết trời đã nóng, nàng dùng cái này thử xem.”
Nhan Đàm đưa tay nhận lấy thứ hắn đưa qua, là một cái quạt tròn, trên mặt quạt vẽ hoa sen và cá, 乃út pháp linh động, sống động vô cùng.
Tử Lân và Lâm Lãng nắm tay nhau đứng dưới chân núi, Đan Thục vẫn thử thủ dưới cây đào bảo bối của nó. Tiểu hồ ly thấy Đan Thục không để ý đến nó liền ghen tị. Một con hổ nhỏ lặng lẽ thủ một quả đào rơi trên mặt đất, cuốn chặt bằng đuôi rồi lăn ra xa.
Một đóa pháo hoa nở rộ trên không trung, ánh sáng rực rỡ.
Nhan Đàm nhìn bức họa trên quạt còn viết một hàng chữ nhỏ, nàng biết đấy là 乃út tích của hắn viết, ghi là: “Đan thanh ý ánh Khanh như ngộ.”
Đan thanh ý ánh khanh như ngộ.
Nhan Đàm phất phất cây quạt, quay đầu mỉm cười với hắn: “Năm nay mùa hè nóng vậy đương nhiên là dùng được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc