Trầm Vụn Hương Phai - Chương 13

Tác giả: Tô Mịch

Tỉ Muội Thẩm Gia
Thẩm lão gia đằng hắng một tiếng, sắc mặt lúc này trông đã bình thường trở lại: “Đây là con gái lớn của ta Di Quân. Di Quân, vị này là Đường công tử, còn vị này là Nhan Đàm cô nương sư muội đồng môn của Đường công tử.”
Thẩm Di Quân bước đến bên bàn, ánh nhìn ghim chặt trên người Đường Châu: “Hóa ra là ngươi? Tối qua ngươi lén la lén lút làm gì trong nhà ta?”
Nhan Đàm ganh tị quá chừng, nàng mà có thể hùng hổ như vậy nói chuyện với Đường Châu thì còn gì bằng, tiếc là nàng hãy còn chưa dám.
Thẩm lão gia lập tức bước sang khuyên giải: “Di Quân, Đường công tử là khách, con làm sao ăn nói vậy hả?”
Đường Châu điềm đạm cất lời: “Đêm qua tại hạ nghe thấy một tràng tiếng khóc, cảm thấy âm thanh rất quen thuộc nên đã lần theo xem thử, kết quả nhìn thấy vị tiền bối Lăng Hư Tử kia, ngoài ra còn có lệnh ái.”
Thẩm lão gia quay sang trưởng nữ của mình, giận dữ trách: “Nay Đường công tử đã giải thích rõ, như vậy con đã an tâm rồi chứ?”
Nhan Đàm nhìn nhìn Thẩm lão gia, lại quay sang nhìn Thẩm Di Quân, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không phải thì nhất thời chưa nghĩ thông được. Chợt Thẩm Di Quân nhìn sang, ánh mắt vẫn dữ tợn như lúc đầu: “Thẩm gia chúng ta chẳng có thứ gì có thể chiêu đãi hai vị, chi bằng hai vị hãy rời khỏi càng sớm càng tốt.”
Thẩm lão gia tức giận giậm chân đứng phắt dậy: “Im miệng! Con con con… thật là khiến ta tức đến ૮ɦếƭ mà!”
Thẩm Di Quân lạnh nhạt chuyển ánh nhìn sang ông ta, khóe miệng khẽ động, nàng ta để lộ ra một nụ cười cổ quái, sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
Nhan Đàm tay chống cằm, khe khẽ nhích người lại gần hỏi nhỏ: “Đường Châu, tối qua ngươi đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì với Thẩm cô nương rồi hả? Ánh mắt nàng ta nhìn ngươi thật dữ quá đi.”
Đường Châu không nói không rằng ném cho nàng một cái liếc xéo.
Thẩm lão gia sắc mặt hết đỏ rồi trắng, miễn cưỡng cười bảo: “Hai vị, thực đúng là… tiếp đãi không được chu toàn, tiếp đãi không được chu toàn.” Ông ta xoa xoa hai tay vào nhau, trông giống như đang nỗ lực sắp xếp lời lẽ sao cho phù hợp: “Di Quân nó từ nhỏ đã sống tách mình cô lập, tính tình có phần lạnh nhạt khó gần, cũng chỉ có thể trách người làm cha này đã không cẩn thận coi sóc nó.”
Đường Châu mỉm cười: “Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng. Thẩm lão gia, tại hạ thấy cũng đã đến lúc bắt tay vào chính sự rồi. Chỉ là nếu muốn khu trừ quỷ khí, tốt nhất là nên tiến hành vào giữa chính Ngọ, đó cũng là khoảng thời gian dương khí thịnh nhất trong ngày. Từ giờ cho đến chính Ngọ, xin ngài đảm bảo không một người nào được phép đến gần đình viện.”
Thẩm lão gia gật gù: “Chẳng hay Đường công tử có còn cần thứ gì nữa không? Ta lập tức sẽ cho người đi chuẩn bị.”
Đường Châu từ tốn đáp: “Có sư muội của tại hạ trợ giúp là đủ rồi.”
Nhan Đàm lập tức bắn một tia nhìn đầy cảnh giác về phía Đường Châu. Nàng hiện giờ đã bị phong tỏa hơn nửa yêu pháp, chút ít còn sót lại đây phải nói là cực kì quý giá, không thể lãng phí vào hắn dù là một hột.
Hai người bọn họ men theo đường hành lang dài có gắn mái che quay lại đình viện, trên đường quả thực không thấy lấy một bóng người, rõ là Thẩm lão gia đã căn dặn qua. Chợt Đường Châu lên tiếng hỏi: “Ngày thường ngươi có khi nào đi chôn hoa không?”
Nhan Đàm dùng một bộ mặt sặc cơm nhìn hắn: “Không lẽ tối qua ngươi đã gặp phải nữ quỷ chôn hoa? Những oan hồn ở đây đều rất yếu, căn bản không thể hóa thành quỷ quái, lại càng không đủ bản lĩnh hiện hình để ngươi nhìn thấy. Vả lại mấy cái việc làm xuân thương thu buồn của phàm trần nữ tử này, khỏi hỏi cũng biết ta chả bao giờ làm đâu.”
Đường Châu khẽ thở dài: “Người chôn hoa là một nam tử. Nếu là nữ tử thì ta dĩ nhiên đã không tìm ngươi hỏi rồi.”
Nhan Đàm lập tức nghe ra cái gai ẩn trong câu nói của hắn, miệng lầm bầm: “Nếu đã là nam tử sao ngươi không tự đi mà hỏi mình…” Nàng đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Không lẽ… là Thẩm lão gia?”
Đường Châu khẽ ‘ừm’ một tiếng.
Nhan Đàm vung vẩy ngón tay trước mặt: “Ta ngay bây giờ có thể cho ngươi hai chủ ý. Thứ nhất, từ giờ trở đi, bất luận phát giác được thứ gì dị thường đều cứ xem như chưa từng nhìn thấy, khu trừ xong quỷ khí tức khắc rời khỏi. Đây là con đường bằng phẳng thuận lợi nhất, cũng chính là an toàn nhất. Thứ hai, tìm cách kéo dài thời gian, rất nhiều việc chỉ cần có người làm qua, chắn chắn tránh không khỏi lưu lại dấu vết, cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra. Con đường này là nguy hiểm nhất, nói không chừng tay còn chưa chạm được tới chân tướng thì mạng đã không còn rồi. Cho nên, ta cảm thấy vẫn là con đường thứ nhất dễ đi hơn.”
“Ta cũng cảm thấy vẫn là con đường thứ nhất tốt hơn.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên từ đâu thổi đến bên tai. Nhan Đàm lập tức giật lùi về sau một bước. Đường Châu nhìn về phía trước, chỉ thấy tựa người vào nguyệt động môn (1) phía ngoài đình viện là một bóng dáng yểu điệu, sắc mặt nhuốm màu u ám, trong mắt thoáng hiện những tia hiềm thù, chính là Thẩm Di Quân.
Khóe môi khẽ động, nàng ta nở một nụ cười mang nét cổ quái: “Những kẻ đến gần nơi này đầu óc đều đã thuộc loại ૮ɦếƭ rồi, lẽ nào các người còn muốn biến thành người ૮ɦếƭ thực sự?”
Đường Châu nhìn bóng lưng của Thẩm Di Quân biến mất ở cuối hành lang, ngón tay gõ gõ lên bao kiếm như thể vừa hạ quyết tâm làm việc gì đó, chân sải từng bước dài về phía đình viện. Tất cả bí ẩn đều bắt nguồn từ nơi này, cố nhiên manh mối cũng là từ đây mà ra.
Nhan Đàm bất chợt giơ tay túm lấy ống tay áo hắn: “Ngươi đợi chút đã.”
Đường Châu cúi đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
Nàng ung dung thong thả cất lời: “Chúng ta đầu tiên hãy thử nghĩ xem dụng ý của Thẩm cô nương là gì cái đã. Trước đó lúc chạm mặt trong đại sảnh, nàng ta cũng đã nói lời thúc giục chúng ta rời khỏi nơi này. Bây giờ lại đặc biệt đi một chuyến đến đây nói thêm một lần, hơn nữa còn là lén giấu Thẩm lão gia cố ý đến đợi sẵn. Cho nên có thể kết luận, nàng ấy nhất định biết được sự thật nằm sâu bên trong chuyện này, chỉ là không thể tiết lộ. Nói vậy, bí mật của tòa trạch này chắn chắn rất ghê gớm rồi.”
Đường Châu gật gật đầu: “Có lẽ những gì nàng ấy biết cũng không hoàn chỉnh, chỉ là một số mấu chốt sơ lược mà thôi.”
Nhan Đàm khẽ ‘ừm’ một tiếng, lại tiếp lời: “Vậy nàng ta vì sao lại muốn nhắc nhở chúng ta những điều này? Đã là bí mật nằm ngay trong nhà nàng ta, khả năng rất lớn là có liên quan đến người thân trong gia đình, nàng ta vì cái gì lại muốn đi giúp người ngoài?”
“Vậy thì có hai khả năng. Có thể nàng ta là xuất phát từ lòng tốt mới đặc biệt đến nhắc nhở chúng ta đừng nên dấn thân vào nguy hiểm. Hoặc cũng có lẽ, nàng ta cũng không muốn chúng ta điều tra ra được ngọn ngành sự việc, vì thế mở miệng nói lời đe dọa.”
Nhan Đàm cười mỉm chi: “Không hổ là sư huynh, con mắt nhìn vấn đề đúng là nhạy bén.”
Đường Châu tự tiếu phi tiếu, tiếp tục cất bước hướng vào đình viện: “Vậy sao.” Chỉ nghe Nhan Đàm ở phía sau buông một tiếng thở dài đánh thượt: “Thực ra vẫn còn có một lý do thứ ba nữa đấy. Chính là nàng ta biết có loại người, luôn cảm thấy bản thân rất là lợi hại, rõ ràng biết rằng phía trước có nguy hiểm, nhưng vẫn vì muốn truy lùng cho ra bằng được chân tướng mà đâm đầu vào. Nàng ta cứ nói cho càng thần bí thì cái người này lại càng cứ muốn ngược dòng mà lội, nghĩa vô phản cố (2) nhảy thẳng vào cái hầm bẫy đã được đào sẵn.
Đường Châu quay đầu nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy ta sẽ nghĩa vô phản cố nhảy vào cái bẫy của kẻ khác đặt sẵn ư?”
Nhan Đàm ngẫm nghĩ một thoáng, thật thà chân chất trả lời: “Chắc là không.”
“Nhan Đàm, thực ra ngươi cũng rất muốn biết rốt cuộc sự tình là như thế nào có phải không? Từ những cái ૮ɦếƭ li kì trong trấn Thanh Thạch, đến những gì chúng ta chứng kiến trong mộ địa, cuối cùng là những khác thường ở Thẩm gia, nhất định có mối liên hệ nào đó giữa tất cả những việc này. Ta nói có đúng không?”
Chú thích:
nghĩa vô phản cố: quyết không chùn bước, một đi không quay đầu lại.
Nhan Đàm nghĩ tới nghĩ lui, không thể không thừa nhận: “Đúng vậy.” Thế nhưng so với khám phá bí ẩn trong những việc này, mong muốn thoát khỏi Đường Châu càng sớm càng tốt của nàng càng mãnh liệt hơn. Nếu như Đường Châu cuối cùng lâm trận ૮ɦếƭ thảm, nàng nhất định sẽ nhớ kĩ mỗi dịp Thanh Minh đốt mớ giấy tiền vàng bạc cho hắn. Nói gì thì nàng vẫn được xem là thánh thiện hiền lương, nhân phẩm tốt đẹp từ xưa đến giờ.
Đường Châu thấy nàng đã chịu thừa nhận bèn tiếp lời: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một tay. Dù gì đi nữa, trong Thẩm gia này người ta tin được cũng chỉ có mỗi mình ngươi.”
Nhan Đàm kinh ngạc vô ngần trước sự sủng ái trên trời rơi xuống này của hắn: “Ngươi đã đủ lợi hại rồi, e là không cần ta giúp gì nữa chứ hả?”
Đường Châu khẽ nhếch mép cười, mi mục tuấn tiêu: “Ban nãy thi thể chúng ta phát hiện ở trong đám cỏ, phiền ngươi nghĩ cách đào ra giúp ta.”
Nhan Đàm sặc ho sù sụ. Hóa ra trước đó hắn bảo cái gì mà không được cho ai đến gần đình viện là vì để đào thi thể. Ôm một bộ mặt thê lương khốn khổ, nàng cất giọng lả lướt: “Ta tuy là yêu nhưng nói gì thì cũng là phận nữ nhi, ngươi thực nhẫn tâm để ta đi làm loại việc nặng nhọc này sao?”
Đường Châu ra dáng ngạc nhiên: “Trong tộc Hoa tinh các ngươi không phải nam nữ như nhau hay sao?”
“Ngươi rốt cuộc là nghe từ đâu vậy hả, làm sao mà như nhau cho được?”
“Thế cũng không hề hấn gì. Ta quen biết ngươi đến giờ phút này, trước nay vốn chưa từng xem ngươi là nữ tử.”
Nhan Đàm nghiến răng nghiến lợi, mãi một lúc sau mới bật ra được một câu: “Ngươi… được lắm.”
Nhan Đàm ngồi xổm bên cạnh hố đất, mắt nhìn đăm đăm vào khúc xương trắng hếu bên trong. Nàng cứ như vậy nhìn một hồi lâu, sau đó quay đầu lại nhìn Đường Châu, lại phát hiện hắn đang mang thần sắc phức tạp chăm chú nhìn mình. Đường Châu vừa thấy nàng quét mắt sang thì vội vàng quay đầu nhìn đi nơi khác. Nhan Đàm rất muốn đem tình cảnh này nghĩ thành “Đường Châu thốt nhiên giác ngộ sai lầm ăn năn hối lỗi bị rung động trước trí tuệ và dung mạo của nàng”, thế nhưng nàng biết, đợi Đường Châu bị nàng làm cho rung động, thà để Tử Lân đột nhiên nảy sinh tình ý với nàng coi bộ còn dễ hơn.
Ít ra Tử Lân còn là kẻ có đầu óc bình thường, còn Đường Châu cái tên này sức cản phá rất trâu bò, đối lược cương nhu đều chẳng ăn thua, đem so với đá bảy màu năm ấy Nữ Oa dùng để vá trời còn khó đánh gục hơn nữa.
Qua một lúc sau, Đường Châu bất chợt lên tiếng: “Ngươi chỉ có nửa quả tim?”
Nhan Đàm không khỏi ngã ngồi ra đất, giơ tay huơ tới huơ lui trước mắt hắn hỏi: “Đường Châu, ngươi bị trúng tà rồi hả? Hay là đã nhiễm phong hàn? Có phải cảm thấy hoa mắt chóng mặt hay không?”
Đường Châu hất tay nàng ra chỗ khác: “Không có, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Nhan Đàm hoài nghi liếc nhìn hắn mấy phát liền, chợt nổi hứng hỏi: “Nếu như ta nói, là ta chỉ còn lại nửa quả tim, vậy ngươi có tin không?”
Đường Châu đưa mắt liếc xéo nàng: “Ngươi nghĩ liệu ta có tin hay không?”
Nhan Đàm xòe tay nhún vai: “Ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi mà.” Nàng đứng dậy phủi phủi bụi bám trên người: “Ngoài bộ hài cốt này ra, e là dưới mảnh đất này còn có nhiều cỗ thi hài khác nữa, ngươi có phải là muốn từng cỗ một đào lên xem không?” Nàng xoay người đi được hai bước, nghĩ nghĩ thế nào quay đầu lại bảo: “Ta qua ao sen phía bên kia ngồi nghỉ một lát, ngươi cứ ở đây từ từ mà nghĩ. Có chỗ nào nghĩ không thông, nói không chừng ta có thể cho ngươi một đáp án gần với chân tướng nhất đó.”
Đường Châu cúi đầu nhìn cỗ thi hài, không có thương tích, dường như trước lúc ૮ɦếƭ không hề bị đả thương qua. Nhưng nếu thực sự là vậy, trong tòa trạch này sao lại có nhiều oan hồn đến thế? Hắn nhớ đến hai tỉ muội Thẩm Di Quân và Thẩm Tương Quân, bọn họ dung mạo giống nhau như đúc nhưng lại khiến người khác nhìn vào có thể phân biệt được ngay tỉ muội. Những lời Thẩm Di Quân nói trước đó rốt cuộc là có mục đích gì, là cảnh báo, trừ khử, hay đơn giản là một cái bẫy? Thẩm lão gia nếu đã thường đến nơi này chôn hoa, hẳn là đã từng thấy qua cỗ hài cốt này, vậy ông ta vì sao trước giờ chưa từng đề cập tới?
Hắn dùng bao kiếm lấp phần đất ở một bên vào lại phía trên thi hài, đột nhiên nhớ lại, đất đai ở đây cấu tạo hỗn tạp như vậy, nguyên cớ nhất định là do đào xới đảo trộn thường xuyên, mà đoạn xương trắng kia lại nằm sát mặt đất như vậy, e là mới chôn chưa được bao lâu. Thẩm gia dọn đến trấn Thanh Thạch cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, bọn họ có thể quả thực không biết trong tòa trạch này từng có người ૮ɦếƭ bất đắc kì tử, nhưng còn lai lịch của cỗ thi hài này, sao lại có thể không hề hay biết?
Bao nhiêu ý tưởng lởn vởn trong đầu, nhưng hắn lại không cách nào móc nối chúng lại với nhau thành được một chuỗi hoàn chỉnh.
Đường Châu đứng dậy, bước chân không chủ đích rảo một vòng quanh đình viện, quả nhiên nhìn thấy Nhan Đàm đang ngồi bên thành ao sen, trong tay là một nắm ngư lương không biết từ đâu nhặt về. Nàng đang rải ngư lương xuống ao, đám cá bên trong thi nhau lắc lắc đuôi bơi tới giành ăn.
Hắn dời bước sang đứng cạnh Nhan Đàm.
Cho cá ăn hết một lúc, nàng mỉm cười cất tiếng hỏi: “Ta có thể nghe được tiếng cá nói chuyện, ngươi có tin không?”
Câu nói này lúc trước khi vào mộ địa nàng đã có nói một lần. Đường Châu đại khái biết rõ Nhan Đàm mỗi khi nói chuyện là y như rằng lời thật lời giả gom chung lại với nhau mà tuôn khỏi miệng, mười câu nàng nói thì chí ít có một nửa là không tin được. Ví như câu này là thuận miệng nói nhảm thì câu sau nhất định sẽ có chút đạo lý, câu tiếp nữa có khả năng là lời nói thật, đến câu sau cùng lại là chắp vá dựng chuyện. Trừ phi đầu óc không còn tỉnh táo, không thì còn lâu hắn mới nghĩ mỗi câu nói của nàng đều là sự thật.
Nhan Đàm buông tiếng thở dài, cất giọng ỉu xìu: “Ngươi quả nhiên không tin. Ngươi không tin ta có thể nghe hiểu loài cá nói chuyện, vậy mà lại đi tin sái cổ có người hiểu được tiếng nói của chim, thật đúng lạ đời.”
Câu nói này vừa khéo nói trúng suy nghĩ trong lòng hắn. Đường Châu mặt không biến sắc, cất giọng đều đều: “Thẩm nhị cô nương ít nhiều gì cũng đáng tin hơn ngươi, huống hồ có một số người thật sự có dị tài thiên bẩm cũng chưa biết chừng.”
“Hai vị Thẩm cô nương này là tỉ muội ruột thịt, ta thấy chắc cũng là đôi chị em tính tình trái ngược nhau nhất trên đời này rồi. Cho dù là người mới vừa gặp mặt cũng có thể chỉ một ánh mắt là nhìn ra ngay ai là tỉ tỉ, ai là muội muội. Theo như ta biết thì chị em ruột thịt tính nết thường không cách biệt xa đến như vậy, trừ phi hoàn cảnh sống của cả hai có khác biệt lớn, nhưng hai người bọn họ từ nhỏ đã sống cùng nhau.”
Mấy lời này e chính là lời nói thật đây rồi. Đường Châu gật gù: “Không ngờ ngươi lại biết rõ đến vậy.”
Nhan Đàm mắt mang ánh nhìn xa xăm: “Bởi vì ta cũng có người tỉ muội, muội ấy và ta nhìn vào gần như giống hệt, rất nhiều người đều thường nhận lầm.”
Đường Châu lại bảo: “Hai người cho dù có là giống nhau đến mấy thì cũng nhất định có điểm khác biệt.”
“Đúng vậy, ai nấy cũng đều yêu thích muội ấy. Rõ ràng là mang cùng một khuôn mặt, nhưng muội ấy nhìn vào rất cao quý lại dịu dàng. Khi trò chuyện cùng muội ấy, ngươi tự nhiên sẽ không có ý bỡn cợt, chỉ muốn đem lời thật lòng trút hết ra ngoài.” Nhan Đàm nhẹ khép hờ mắt, “Thế nhưng vẫn là có người nhìn lầm. Ai nấy cũng đều nhìn lầm ta thành muội ấy, lại chưa từng có người nhận lầm muội ấy là ta.”
Đường Châu thoáng ngẩn người, từ lúc quen biết Nhan Đàm đến nay, hắn chưa từng thấy nàng đặc biệt để tâm đến việc gì. Đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, hắn thấy đổi lại là mình cũng khó mà chịu đựng được, trên đời có ai lại cam nguyện đi làm cái bóng của một người khác. Lòng đang nghĩ vậy thì mắt chợt thấy Nhan Đàm chìa cổ tay sang: “Nếu ngươi thực sự thương cảm cho ta thì cứ gỡ bỏ cái cấm chế này là được.”
Đường Châu nhìn nàng, miệng chầm chậm nhả chữ: “Ta là thương cảm cho người tỉ muội của ngươi, không ngờ trên đời lại còn có người nhìn nhầm ngươi thành nàng ấy.”
Nhan Đàm nhoẻn miệng để lộ hàm răng trắng tinh, mắt lấp lánh cười: “Cũng chẳng có cách nào. Nhưng mà xét theo tình hình hiện nay, qua trăm năm nữa nói không chừng ngươi sẽ có cơ hội gặp được muội ấy. Chỉ e đến khi gặp mặt ngươi càng thương cảm muội ấy hơn nữa, vì mang một khuôn mặt giống hệt ta.” Nàng đem chút ngư lương còn sót lại ném hết vào trong ao, ống tay áo uyển chuyển khẽ lay, từ xa trông lại phảng phất tựa hồ một nàng tiên tử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc