Trầm Vụn Hương Phai - Chương 06

Tác giả: Tô Mịch

Đào Tẩu Bất Thành
Vũ lực không phải chìa khóa hóa giải vấn đề, tự cổ chí kim, những tình huống dĩ nhu thắng cương là nhiều không kể xiết.
Nhan Đàm lên kế hoạch bắt đầu mổ xẻ tên thiên sư trẻ người non dạ này, chi li đến từng chân tơ kẽ tóc. Nàng dịch người qua sát thành hồ lô rồi giơ tay gõ lên đó: “Đường Châu?”
Đường Châu giọng nói lờ mờ khẽ ‘ừ’ một tiếng, nghe có vẻ như vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu.
Đây gọi là nắm bắt được thời cơ tối ưu, sớm một chút là đã quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, chắc chắn nàng sẽ bị dời lịch đem đi luyện đan sớm hơn, muộn một chút thì hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, muốn gạ gẫm bắt chuyện cũng không còn dễ dàng nữa.
Nhan Đàm buông giọng nhỏ nhẹ, chậm rãi lên tiếng: “Đạo thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định là có danh sư chỉ dạy nhỉ?” Đào tạo ra được một tên đồ đệ thế này, vị danh sư kia tuyệt đối không phải hạng xoàng, tốt nhất là loại tính khí kì dị, cổ hủ hà khắc, có bản lĩnh khiến cho đệ tử cất tiếng ai oán ngập ngụa chất chồng.
“Sư phụ của ta là một vị thế ngoại cao nhân, bản tính có chút cổ quái. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Đường Châu giọng nói vẫn còn khàn khàn thuận miệng đáp.
“Sư phụ ngươi chắc là rất ghét yêu tinh bọn ta hả?”
“Không phải ghét, mà là thống hận.” Hắn khẽ cất lời, “Trước khi xuất gia người vốn dĩ còn có thê tử hài nhi. Một ngày nọ từ bên ngoài trở về nhà, phát hiện cả vợ lẫn con đều đã bị yêu quái ăn sạch, chỉ còn lại hai bộ xương trắng.”
Nhan Đàm khóc không ra nước mắt. Từ nhỏ Đường Châu đã tiếp nhận loại giáo huấn như thế nào, không cần nghĩ cũng đã rõ rành rành ra đấy, hy vọng đập tan xiềng xích nô lệ của nàng vì thế bỗng trở nên xa tít mù khơi. Nàng nghĩ ngợi một thoáng rồi lựa lời mở miệng: “Nhưng mà, không phải cứ là yêu thì sẽ làm việc xấu đâu.” Ví dụ như nàng đây nè.
Qua một lúc sau Đường Châu mới lên tiếng: “Cũng có thể, chỉ là ta chưa gặp qua.”
Nhan Đàm hận không thể rống lên mà rằng, yêu tinh lương thiện thuần khiết kia sớm đã gần ngay trước mắt đây rồi, chỉ là đã bị ngươi nhốt trong hồ lô không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đột nhiên nghe tiếng Đường Châu tiếp lời: “Còn nhớ con nhền nhện tinh ta bắt được đầu tiên mà ta đã kể với ngươi không? Khi đó ta thấy nó đáng thương nên đã đem thả ra ngoài, kết quả việc đầu tiên nó làm sau khi thoát ra chính là phản công đánh trả lại ta.”
Nhan Đàm thở dài, cảm thấy bản thân đã không còn hy vọng sống sót, giọng nói ỉu xìu: “Thì ra là vậy. Thế trong lòng ngươi thì sao, có phải cũng giống như sư phụ mình, thống hận yêu tinh chúng ta?”
“Vấn đề ngươi muốn hỏi cũng hơi bị nhiều rồi đó. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày chỉ được phép hỏi ba câu, trả lời hay không xem ta tùy hứng.” Nghe giọng hắn dường như đã tỉnh ngủ hẳn: “Nếu ngươi là muốn thuyết phục ta thả ngươi ra, vẫn là không nên hao tâm tổn sức nữa đi, mấy trò rẻ tiền này ngươi cũng không phải kẻ đầu tiên làm thử đâu.”
Nhan Đàm áp sát người vào vách hồ lô, không nhịn được lên tiếng: “Trong này tối thui tối hù, ta làm sao biết được khi nào trời tối lúc nào trời sáng, thế nào mới là qua hết một ngày?”
Đường Châu thờ ơ đáp nhạt: “Ngươi cứ tự mình mò mẫm mà tính đếm canh giờ, để lỡ ráng chịu. Được rồi, hôm nay ngươi đã hỏi đủ ba câu.”
Nhan Đàm nghiến răng nghiến lợi ‘hứ’ một tiếng rõ to, chỉ nghe Đường Châu ung dung cất giọng chế giễu: “Ngươi cứ tiếp tục mà hứ như vậy, cẩn thận coi chừng bị trẹo mũi đấy.”
Nhan Đàm tức tối nắm chặt tay đấm vào hồ lô, đấm được hai đấm bỗng nhoẻn miệng cười. Bất kể ra sao, hiện tại xem như cũng đã có chút tiến triển. Chỉ cần còn thời gian chính là còn hy vọng, tình cảnh gian nan hơn nàng còn bình an vô sự độ qua được, Nhan Đàm quyết không tin mình bước không qua ải này.
Giờ nàng bắt buộc phải giữ tỉnh táo trong cái pháp khí tối om tối mịt này, đói ăn đôi khi cũng là phương pháp duy trì cái sự tỉnh ngủ. Nhan Đàm không giống phàm nhân, hai ba ngày không gì bỏ bụng là đã hoa mắt chóng mặt. Ngược lại, nàng cần nhiều thời gian hơn thế để tu luyện yêu thuật, chính là giống như mật tông (1) thần bí nhất trên thế gian này, dùng cách tuyệt thực để thăng bậc tu vi, mài luyện tâm trí.
Nhan Đàm liên tục lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cố gắng cảm nhận mỗi con đường Đường Châu đặt chân qua, mỗi con người hắn tiếp xúc qua.
Bị giam giữ trong pháp khí, căn bản là bị cách ly với thế giới bên ngoài, ngoài âm thanh nói chuyện giữa nàng và Đường Châu ra, những lúc khác đều là một mảng yên ắng không một tiếng động. Xung quanh im ru bà rù mà lại tối đen như mực, kẻ không có can đảm và ý chí quả là cũng không trụ được bao lâu.
Thế nhưng rồi dần dần, Nhan Đàm đã loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài, không thể phủ nhận điều này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, ngạc nhiên một cách sung sướng.
“Đường Châu?” Nàng ngồi im lặng hồi lâu, vẫn là không nhịn được phải lên tiếng nói chuyện.
Đường Châu dường như thở hắt ra một hơi, giọng điệu mang vẻ bó tay với nàng: “Ngươi lại muốn nói gì nữa?” Đã tròn mười ngày trôi qua, xưa nay vẫn chưa có yêu tinh nào có thể trụ được lâu như vậy trong ngọc hồ lô, hắn giờ đây muốn không phải so tài cao thấp với đối phương e cũng không được nữa rồi.
“Ta muốn biết, trong lòng ngươi có phải rất thống hận yêu tinh chúng ta?” Điều này là mấu chốt vô cùng quan trọng, chỉ cần đối phương còn chút lòng trắc ẩn thì vẫn có thể bị nàng làm cho lay động.
Đường Châu lại chuyển đề tài, xoay phắt một trăm tám chục độ: “Sao ngươi không hỏi ta về tên đồng đảng kia của ngươi?”
Nhan Đàm đương nhiên muốn hỏi, chỉ là thời cơ chưa tới. Hiện giờ nàng nhất cử nhất động đều nằm trong thế hạ phong, dĩ nhiên không thể để đối phương đoán được hết thảy tâm tư của mình. Hơn nữa cứ cho là nàng có mở miệng hỏi, dựa vào tính cách càng thấy nàng đứng ngồi không yên càng lấy làm hài lòng của Đường Châu, có hỏi hắn cũng bằng không, chỉ tổ tự tạt nước lạnh vào mặt.
“Ta bây giờ tự thân mình còn khó giữ, còn quản sống ૮ɦếƭ của kẻ khác làm chi nữa hả?”
Đường Châu dường như bật cười một tiếng: “Tình bằng hữu của yêu tinh các ngươi, cũng chỉ được có bấy nhiêu. Uổng công tên ngư tinh kia không biết tự lượng sức mình chạy đến cản đường ta, còn muốn tạo cơ hội cho ngươi trốn thoát.” Nhan Đàm im lặng không nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy mình nên tin vào bản lĩnh của Dư Mặc. Nếu hắn quay về Da Lan Sơn, phát hiện nàng vẫn chưa trở về nhất định sẽ lại ra ngoài đi tìm, vì thế nàng dứt khoát phải nghĩ cách thoát thân càng nhanh càng tốt.
“Đó là bởi vì trong lòng ngươi vốn dĩ đã có thành kiến, ngươi căn bản không thể hiểu được.” Nhan Đàm trong lòng giận dữ nhưng vẫn gắng sức kiềm chế, “Loài yêu chúng ta cũng có nhiều lúc sẽ bị trói buộc, chúng ta có nguyên tắc của riêng mình, cứ cho là độc ác đi nữa, cũng không xấu xa bại hoại được hơn phàm nhân các người.”
Đường Châu không nói gì.
Đó chính là ngụ ý, ngày hôm nay hắn sẽ không thèm để ý đến nàng nữa.
Nhan Đàm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại, đang lúc chập chờn rơi vào giấc ngủ thì đột nhiên bị tiếng nước động khe khẽ làm cho tỉnh giấc. Nàng chồm người ngồi dậy: “Ngươi có thể cho ta ra ngoài hít thở không khí một chút được không, chỉ trong thời gian một ly trà là đủ.”
Đường Châu đáp gọn: “Được.”
Trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện một luồng ánh sáng, Nhan Đàm mừng rỡ đến đơn giản là không từ ngữ nào diễn tả được, nàng chầm chậm bay lên miệng hồ lô, nằm toài ra trên thành miệng ngó nghiêng ra ngoài. Nàng hiện giờ đang bị pháp thuật khống chế, thân thể bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, dù là một khung cửa sổ cũng trông đồ sộ lên rất nhiều. Nhìn ánh sáng từ ngoài chiếu vào thì bây giờ ước chừng đang lúc chạng vạng. Hai người bọn họ hẳn là đang ở trong một căn khách điếm, chỉ là những thứ bày trí trong phòng trông đều đã rất cũ kĩ, bên ngoài cũng không có âm thanh náo nhiệt của phố thị, xem ra là kiểu khách điếm nho nhỏ ở vùng ngoại ô.
“Có phải cảm thấy so với những gì ngươi nhìn thấy trước đây đều rất khác biệt?” Đường Châu đột nhiên khẽ cười hỏi.
Nhan Đàm gật đầu cái rồi quay lại, nhưng đập vào mắt lại là hơi nước bốc lên cuồn cuộn, nhất thời miệng lưỡi cứng đơ hết cả ra: “Ngươi ngươi ngươi…”
Đường Châu ngả người ra sau, túm lấy mớ tóc đen ướt sũng bỏ ra bên ngoài chiếc chậu gỗ, tự tiếu phi tiếu (2): “Ta làm sao?”
Nhan Đàm lập tức hùng hồn tuyên bố: “Còn lâu ta mới thèm nhìn ngươi tắm!”
Đường Châu nhìn nàng với vẻ vô can: “Là tự ngươi nói muốn ra ngoài hít thở không khí, lại nói, ta cũng đâu có mời ngươi nhìn.”
Nhan Đàm bò toài trên miệng hồ lô, một tay chống cằm bĩu môi: “Được lắm, ta cứ ở một bên nhìn xem, trên người ngươi có thứ gì để ta xem cho bằng hết!” Đường Châu nới lỏng nắm tay, ngọc hồ lô ‘bõm’ một tiếng rơi vào trong nước. Nhan Đàm còn chưa kịp phản ứng gì thì đã liền một hơi nuốt hai ngụm lớn nước tắm vào họng, nàng vội vã nín thở chui tọt vào trong hồ lô, dùng yêu thuật phong một kết giới trên miệng hồ lô ngăn không cho nước từ ngoài tràn vào.
Đường Châu đứng thẳng dậy, dùng khăn lau khô nước trên người, giật lấy nội y treo phía trong tấm bình phong khoác lên mình, xong xuôi mới vớt ngọc hồ lô từ trong nước lên: “Thế nào?”
Nhan Đàm chỉ thấy trong bụng cồn cào như có sóng cuộn, ho hết nửa ngày cũng không khạc ra được gì, nàng tức anh ách quát lớn: “Bỉ ổi.”
Chú thích:
(1) mật tông: môn phái bí mật.
(2) tự tiếu phi tiếu: phảng phất nét cười nhưng vẫn chưa phải là một nụ cười.
Đường Châu chỉ cười không nói, đặt ngọc hồ lô trên bàn, thong thả thắt đai lưng, mặc trung y, cuối cùng khoác vào ngoại bào.
Nhan Đàm sóng mắt lăn tăn, miệng cười mỉm chi: “Bôn ba tứ xứ cả ngày nhất định mệt lắm phải không? Có muốn ta giúp ngươi đấm đấm chân, xoa P0'p vai chút không?”
Đường Châu quay đầu ném cho nàng cái nhìn tẻ nhạt.
“Ngươi thả ta ra ngoài đi, ta đảm bảo sẽ không bỏ trốn. Hơn nữa cho dù ta có bỏ trốn thì nhất định cũng sẽ bị ngươi tóm về, việc đần độn như vậy ta cũng không thèm làm đâu.” Phải từng bước từng bước một mà tiến, trước mắt phải ra khỏi ngọc hồ lô cái đã, có vậy nàng mới dễ bề tùy cơ ứng biến. Cả ngày bị nhốt ở nơi tăm tối không thấy ánh sáng mặt trời như vậy, chả trách cách gì cũng nghĩ không ra.
“Ngươi là đang… câu nhử ta đấy hả?” Hắn nhếch mép cười, chậm rãi nhả từng chữ một, “Trước đây có ả hồ yêu cũng đã từng dùng chiêu này, ngươi có muốn biết kết cục của ả là thế nào không?”
Nhan Đàm nghe cái điệu bộ nói chuyện của hắn, chỉ cảm thấy gió rít bên tai, toàn thân lạnh cóng, không nhịn được run cầm cập: “Không muốn không muốn, ta một chút cũng không muốn biết.”
Trên thực tế mà nói, muốn rời khỏi ngọc hồ lô thì trước tiên cũng phải bảo toàn mạng sống cho nàng cái đã, nếu như kết cục chỉ còn một sợi tơ phách lượn lờ bay ra thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đường Châu vươn tay nhấc chiếc pháp khí, dùng nút bấc chặn vào lỗ trống ở miệng hồ lô: “Nếu ngươi thật sự thông minh thì nên thành khẩn an phận một chút, đừng có mà nảy ra quỷ kế gì, như vậy mới có thể sống lâu thêm được vài ngày, lúc ૮ɦếƭ cũng được nhanh gọn một chút.”
Trước mắt lại quay về một mảng tối đen như cũ.
Nhan Đàm nghĩ ngợi một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Hồ yêu đó dung mạo xinh đẹp lắm hả?”
Đường Châu không cần suy nghĩ đáp ngay: “So với ngươi thì còn đẹp chán.”
Nàng liền lên giọng công kích: “Có mỹ nhân như thế dâng đến tận miệng mà ngươi còn không động lòng, ngươi rốt cuộc có phải đàn ông không vậy?”
Ước chừng qua được khoảng ba canh giờ, Nhan Đàm mơ hồ nghe thấy có tiếng xôn xao bên ngoài. Bây giờ đang lúc đêm khuya thanh vắng, sao lại có người nửa đêm ra ngoài chạy loạn vậy nhỉ? Nàng vội dán mình vào vách hồ lô, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hình như có người đang đi lại trong phòng, hơn nữa tuyệt nhiên không phải chỉ có một người.
Mấy người này bước đi khệnh khạng, tiếng nện chân vào sàn nhà nghe rõ mồn một, hoàn toàn trái ngược với Đường Châu, khi đi đường bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, dường như chạm đất cũng không phát ra tiếng động.
Một ý nghĩ bay ngang qua đầu, khóe miệng Nhan Đàm hiện lên nét cười: Cuối cùng thời cơ thoát thân cũng đã đến. Nếu nàng đoán không nhầm thì khách điếm mà Đường Châu đã thuê chắc chắn là một căn hắc điếm, vả lại trong cơm canh trà nước hắn đã dùng trước đó nhất định đã bỏ mê dược, thế nên bây giờ hắn mới ngủ say đến vậy, có kẻ đột nhập vào phòng cũng chẳng mảy may hay biết.
Nàng còn cứ tưởng Đường Châu thông minh nhường nào, thực ra bất quá cũng chỉ có vậy.
Thình lình đất trời xoay chuyển, Nhan Đàm ngã lăn ra, trượt sang phía còn lại của chiếc hồ lô. Bên ngoài vang lên một giọng khàn khàn: “Cái này là làm bằng ngọc thạch đấy, không biết đáng giá bao nhiêu ngân lượng?” Một kẻ khác tiếp lời: “Nhìn quang trạch đẹp như vậy, ngươi mở nút bấc ra xem thử xem, nói không chừng bên trong còn chứa bảo bối gì nữa cũng nên!”
Nhan Đàm cười khẽ, bụng bảo dạ ngươi mau mau mở ra đi, như thế ta cũng có thể nhanh chóng thoát thân.
Đột nhiên hồ lô bị lộn ngược lại, cả người Nhan Đàm rơi vào trạng thái phi trọng lực, chui tọt khỏi miệng hồ lô rớt thẳng ra ngoài. Chỉ thấy khói xanh cuộn dải uốn lượn, nàng khẽ xoay người một vòng, hai ống tay áo được trải phẳng ra. Nhan Đàm giơ tay vấn nhẹ suối tóc đen dài, quay đầu lại nhìn về phía giường, tên thiên sư kia quả nhiên vẫn còn ngủ say như ૮ɦếƭ.
Ba kẻ ở phía sau kia miệng há hốc mắt trợn tròn, mãi một lúc sau từ cổ họng mới bật ra được một câu: “Mẹ nó, có yêu quái!” Liền sau đó bước thấp bước cao loạng choạng tông cửa bỏ chạy.
Nhan Đàm khẽ Pu'ng Ng'n t, tên chạy lót tót sau cùng ‘bịch’ cái ngã bẹp ra đất, nửa buổi cũng còn chưa bò dậy được. Tên đó cả người run như cầy sấy, không biết lấy đâu ra sức rống lên một tiếng, lăn lê bò toài biến mất dạng.
Nhan Đàm có chút bất mãn: “Trông mình đáng sợ đến thế sao? Bọn họ lại có thể kinh hãi thành ra bộ dạng như vậy.”
Có điều hôm nay tâm trạng nàng đang cực tốt, không thèm tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhan Đàm bước đến cạnh bàn, mở nắp bình trà hít thử một hơi, lại bẻ một mẩu điểm tâm trên đĩa cắn vào một miếng: “Quả nhiên đúng là mê dược.” Nàng xoay người đi đến bên giường, cúi đầu quan sát Đường Châu. Hắn ngủ rất say, hơi thở sâu vang lên đều đều, nét mặt điềm đạm, dáng vẻ quả thật anh tuấn phi phàm. Nhan Đàm lẩm nhẩm độc thoại: “Ngươi xem thường yêu tinh chúng ta, ta lại quyết muốn ngươi phải nợ ta một món nhân tình.” Thế nhưng uất hận dồn nén cả mấy ngày nay cũng không thể không giải tỏa, nàng chầm chậm giơ cao tay, gom hết sức lực quật mạnh xuống, định ban tặng hắn vài phát bạt tai, ngờ đâu chưa ***ng được tới mặt hắn thì cổ tay đã bị giữ chặt.
Đường Châu thình lình mở to mắt: “Làm gì đó?”
Nhan Đàm gắng sức trấn tĩnh, miệng nặn ra một nụ cười không được hăng hái cho lắm: “Trên mặt ngươi có con côn trùng, ta định giúp ngươi đập nó đó mà.”
Đường Châu chậm rãi ngồi dậy, miệng còn đang cười: “Vừa nãy ngươi giơ tay cao như vậy, ta còn tưởng ngươi định bạt tai ta nữa chứ.”
Hy vọng tràn ngập đột nhiên biến thành thất vọng tràn trề, đơn giản khiến nàng phẫn uất tột độ.
Nhan Đàm tức đến phát run, chỉ thiếu mỗi giậm chân thình thịch: “Nói trước đó, ta thà tự mình kết liễu cũng tuyệt đối không quay trở vào trong cái pháp khí kia đâu! Ngươi muốn chặt ta ra thành trăm mảnh hay đem đi luyện đan thì cứ tự nhiên, ta cóc có sợ đâu!”
Đường Châu rút từ dưới tấm ngoại bào đặt cạnh gối ra một lá bùa dán lên cổ tay nàng. Một luồng sáng rực rỡ lóe lên, lá bùa kia đã biến thành một chiếc vòng ngọc nặng trịch. Hắn buông lỏng tay, chậm rãi cất lời: “Cấm chế này là để ngăn không cho ngươi rời khỏi ta ngoài năm bước chân.”
Nhan Đàm chìa tay kia sang, đầu Ng'n t vừa chạm vào chiếc vòng ngọc thì tức khắc đã bị giật nảy trở ra. Nàng tuy đã thoát khỏi ngọc hồ lô nhưng lại bị hạ cấm chế bắt buộc phải theo sát bên cạnh Đường Châu, cũng cứ là cả cơ hội đào tẩu cũng không có.
Nàng ngắm nghía chiếc vòng ngọc một lúc, vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc: “Năm bước ít quá, có thể tăng lên thành mười bước được không?”
“Ta vốn dĩ cảm thấy ba bước là tốt nhất.” Đường Châu bước xuống giường, đang chỉnh đốn lại y sam thì đột nhiên ống tay áo bị giật phắt lại. Nhan Đàm tay túm lấy hắn, thần sắc thê lương, miệng nài nỉ: “Cứ cho là hai mươi bước đi nữa ta cũng không làm ra được chuyện gì, mười bước đi mà có được không?”
Hắn khẽ bật cười, mi mục anh tuấn: “Đúng là ngã kiến do liên (1), ta cũng sắp không kiềm được muốn động lòng rồi đây.” Ngữ điệu thình lình thay đổi cái xoạch: “Nói thêm câu nữa là ta thu ngươi vào trong pháp khí đấy.”
Nhan Đàm bĩu môi, miệng lầm bầm câu gì đó, rồi đột nhiên ngồi xuống cạnh bàn, cầm chiếc bánh điểm tâm lên cắn lấy một miếng.
Đường Châu giơ tay ra nắm lấy cổ tay nàng, cặp mày dài hơi chau lại: “Trong điểm tâm này có bỏ mê dược.”
“Một khi đã đói thì dù bên trong có bỏ phê sương ta vẫn cứ ăn,” Nhan Đàm tươi cười hãnh diện, “huống hồ chỉ là chút xíu mê dược cỏn con?”
Đường Châu giật lấy miếng điểm tâm trong tay nàng đặt lại vào đĩa: “Phía trước không bao xa nữa là trấn Thanh Thạch, vào trấn mà ăn.”
“Trấn Thanh Thạch?” Nhan Đàm có phần sửng sốt, “Ngươi đến trấn Thanh Thạch làm chuyện gì vậy?”
Đường Châu không đáp, tự nhiên nhấc lấy tay nải bước thẳng ra cửa.
Nhan Đàm cảm thấy có một lực đạo vô hình giữ rịt lấy nàng kéo theo phía sau Đường Châu, kẻ trước người sau vừa đúng cự li năm bước.
“Ta nghe kể ở trấn Thanh Thạch bên đó xảy ra rất nhiều chuyện, có kẻ vô duyên vô cớ ૮ɦếƭ trong nhà mình, còn có người bị moi tim, trong bãi tha ma có ác quỷ hoành hành, ngươi muốn đến đó làm gì?”
Đường Châu quay đầu mỉm cười: “Chưa từng thấy qua, muốn mở rộng tầm mắt một chút.”
Đi được một đoạn, Nhan Đàm lại nhịn không được hỏi: “Ngươi trước đó không hề ***ng đến thức ăn trong hắc điếm kia, cho nên mới không bị mê dược làm cho hôn mê có phải không?”
Đường Châu tảng lờ không đáp, lại còn tăng tốc sải bước nhanh hơn. Chân trời nhô lên một dải trắng nhờ như bong bóng cá, ráng hồng rực rỡ, bọn họ đã nhìn thấy khu trấn nhỏ mang tên Thanh Thạch không xa phía trước.
Chú thích:
(1) Thành ngữ “ngã kiến do liên” (nghĩa đen “ta thấy còn thương”) xuất xứ từ mẩu “Đố kí” (đố: đố kị, kí: ghi chép) của Ngu Thông thời Lưu Tống:
「 Đông Tấn đại tướng Hoàn Ôn sau khi thảo bình nước Thục đã nạp nhi nữ của Thành Hán hoàng đế Lý Thế làm thiếp. Thê tử của ông là Nam Khang công chúa trưởng nữ của Tấn Minh Đế tình tính ghen tuông đanh đá, lúc bấy giờ còn chưa biết được việc này. Về sau khi đã biết chuyện, bà vác đao xông đến nơi ở của nàng họ Lý kia định *** nàng ta. Lúc đến công chúa trông thấy nàng họ Lý đang đứng bên khung cửa sổ chải tóc, tư sắc dung mạo đoan trang diễm lệ, nàng ta lặng lẽ tết tóc, sau đó xếp hai tay đứng trước mặt công chúa, dáng bộ dịu dàng tao nhã lại biết phải đạo khuôn phép, đượm trong lời nói còn là sầu thương ai oán. Thế là công chúa ném đao sang bên, bước tới trước ôm chặt lấy nàng: “Ngươi đó, đến ta nhìn vào còn thấy khả ái, càng huống hồ chi là lão già kia!” Vì thế sau này đối xử với nàng rất tốt.」
Thành ngữ này về sau dùng để hình dung nét yêu kiều khả ái của nữ tử, khiến người khác nhìn thấy đã muốn yêu thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc