Trăm Ngày Hôn Nhân - Chương 16

Tác giả: Tả Vi

“Nếu như đến ngày khác anh lại cảm thấy chán ngán em thì làm sao bây giờ? Có phải cũng sẽ đột nhiên nói cho em biết một tiếng rồi một cước đá văng em ra không?” Nhìn thấy khuôn mặt đào hoa, đúng là rất “yêu nghiệt” này của chồng, còn nghĩ đến món nợ phong lưu “dạt dào mãnh liệt” vừa rồi kia, cô thật sự rất khó mà không rơi vào suy nghĩ “trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn”, sợ sự yêu chiều của hắn chỉ là pháo hoa xinh đẹp, tới cũng rất nhanh, đi cũng rất mau.
“Đá văng ra sao? Cô giáo Giang của chúng ta lợi hại như vậy… Hiện tại cô ấy còn đang gắt gao quấn lấy tim anh mà.” Lôi kéo tay cô đặt ngay tại *** chính mình, hắn giễu cợt vợ mình buồn lo vô cớ, sao lại không tự tin đối với mị lực của chính mình đến như vậy, mà hắn lại bị bộ dáng thẳng thắn chân chất này của cô mê hoặc đến đầu óc choáng váng, điều này có được coi là một vật khắc một vật không?
“Đừng nói người ta thành giống như bạch tuộc.” Cô kháng nghị trừng hắn, trong lòng lại vui vô cùng, giống như được quét lên một tầng tương đen, rải một nắm cá bào khiêu vũ trên đó…
Aizz! Đó không phải là món bạch tuộc viên Takoyaki[2] sao?!
“A, bạch tuộc rất đáng yêu nha, lại thông minh, cũng rất ngon…” Hắn chống tay, thử đánh giá khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia. Hắn không nhịn được cúi đầu xuống thưởng thức, hôn từ má thơm hồng nhuận tới cái gáy gợi cảm, bàn tay to cũng theo đó mà tiến vào phía dưới chăn, lướt theo đường cong lung linh.
“Bồi Nguyên, anh thực sự thích em?” Cô ngửa đầu, cảm nhận được ở cần cổ như đang có một dòng điện chạy qua tê dại, cùng với hơi thở ấm áp của hắn đang thấm vào da.
“Ừ.” Hắn lười biếng đáp lại, vùi đầu vào trước *** cô, như đang vội vàng.
“So với thích bình thường… còn thích hơn?” Có chút vấn đề cho dù có gấp đi nữa, cô vẫn muốn biết rõ ràng, thứ cô lưu tâm trong đầu óc hỗn loạn bây giờ vẫn là cảm giác của người đàn ông này đối với cô nha.
“Đúng.” Lời hắn đáp vang lên hùng hồn, động tác lấy lòng cô cũng càng thêm ra sức. Muốn hắn nói, đàn ông có vẻ am hiểu dùng hành động thực tế chứng minh tình cảm trong lòng, ở phương diện này hắn cực kì tự tin.
“Vậy… là… yêu sao?” Cô chịu đựng sự khiêu khích tà tứ của mắt, mắt khép hờ, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, thân thể mềm mại xinh đẹp nhẹ xoay vặn, cô sắp không nói nên lời.
“Em không cảm giác được?!” Bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt giận dữ, lạnh lẽo, hắn lại bị sự trì độn của cô chọc giận.
“Em muốn sẵn tiện nghe thôi.” Cô cong môi làm nũng, mềm giọng nỉ non. Dáng vẻ mềm mại đáng yêu chọc người thương, đôi mắt như suối nước trong kia khiến cho lửa giận dấy lên trong ***g *** hắn trong tích tắc chuyển thành ngọn dục hỏa!
“Anh yêu em.” Hắn nhìn chằm vào mắt của cô, con ngươi đen như đá tảng, biểu thị công khai tình cảm đối với cô một cách khẳng định.
Tâm tình của cô dâng trào, vui sướng cười, xấu hổ nhìn hắn…
“Không phải bởi vì chúng ta đang ở trên giường?”
“Không, sai.” Hắn quyết định nghiêm khắc P0'p cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô một lần nữa, trừng phạt cô gái này cư nhiên coi tình cảm chân thành mà hiếm có ở hắn trở t*** lưu như vậy.
Tuy rằng hắn có tình sử phong phú, hình tượng trăng hoa nhưng nếu chính mình không có cảm tình, hắn cũng sẽ không giả bộ nói ra những lời hứa hẹn mà mình không làm được, càng không nói đến việc muốn một người phụ nữ lấy tư cách là vợ ở lại bên cạnh. Quan hệ lâu dài như vậy nếu không có suy nghĩ cặn kẽ qua, phát ra từ chính nội tâm, chẳng phải tương đương việc hắn mua dây buộc mình, tự vây chính bản thân ở một mối quan hệ không thể thoát sao?
“Bồi Nguyên…” Cô đau nhưng lại cười rất ngọt ngào, hai tay xoa khuôn mặt lạnh lùng kia, kéo hắn gần chính mình một chút. “Em cũng rất thích anh.”
Cô dùng một cái hôn để cầu xin hắn tha thứ, cũng để bày tỏ tình yêu với hắn.
“Anh biết.” Hiển nhiên hắn còn chưa vừa lòng mấy nên quệt quệt môi, bàn tay tự động bò đến trên bộ *** mềm mại của cô để bù thêm. “Còn chuyện khác nữa không?” Hắn lạnh lùng hỏi, nhưng ngón tay lại rất nhiệt tình trêu đùa thân thể mẫn cảm của cô…
Cô lắc đầu, trong đầu gần như trống rỗng.
“Vậy đến lượt anh hỏi em.” Hắn hở miệng cười, đuôi mắt hơi nâng lên hiện lên một nét ngả ngớn đùa cợt, hai con ngươi như đêm tối, ma mỵ lóe lên, giống như đang định dụ dỗ người đi bộ lạc đường ở trong bóng đêm.
“Được.” Ngoan ngoãn gật đầu, cô không ngờ rằng mình lại nhận được một câu hỏi khó hiểu…
“Em có biết bạch tuộc có mấy cách ăn không?”
“Hả?”
“Không sao, anh sẽ từ từ dạy em…” Hắn cực kỳ yêu nét mặt ngây thơ kia của vợ, hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn đang sững sờ kia.
Đêm dài đằng đẵng, Đoàn Bồi Nguyên rất kiên nhẫn dạy dỗ vợ yêu, tự mình dạy “cô giáo Giang” rất nhiều thứ mà trường học không dạy…
Sáng sớm hôm sau…
“Ông nói bọn chúng cả đêm không trở về!”
“Đúng vậy, phu nhân. Vừa nãy thiếu gia còn điện thoại nói trong nhà phái người đem ba lô thiếu phu nhân hay dùng khi đi làm tới khách sạn, còn muốn chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ… và đồ dùng bên người.” Quản gia che miệng, đè thấp âm lượng báo cáo lại nội dung của cú điện thoại mà nữ giúp việc thuật lại cho Hà Bích Châu vừa rời giường.
Hà Bích Châu vừa nghe, cả khuôn mặt sáng lên. Ý cười đầy mặt, bà dặn quản gia mau tìm người làm chuyện mà con trai mình đã phân phó.
“Bọn nhỏ trắng đêm không về, bà còn vui vẻ như vậy được?” Đỡ vợ đến bàn nhỏ bên giường để dùng cơm, Đoàn Ngự Minh thấy bà vẫn luôn cười không ngừng.
“Con trai qua đêm ở bên ngoài với con dâu, chứ đâu phải với phụ nữ khác, tôi cần gì phải lo lắng chứ.” Uống xong muỗng canh cá tươi mà chồng đưa tới miệng, Hà Bích Châu cảm thấy ngày hôm qua bà đặc biệt mời người tới trang điểm lộng lẫy cho con dâu, thật sự đúng là quá vật siêu sở trị[3] mà!
Bằng không mỗi ngày vợ chồng son bọn họ cứ ở nhà là ngủ sớm rồi dậy sớm, một người thì bận bịu công việc, một người thì bận bịu chăm sóc con nhà người ta, bà phải chờ tới ngày nào thì mới có thể ôm cháu được chứ?
“Vậy bà dứt khoát cho tụi nó dọn ra ngoài sớm hơn đi, như vậy mỗi ngày tụi nó có thể qua đêm ở bên ngoài.”
“Vậy đâu có giống, lỡ như hiện giờ tụi nó dọn ra, lúc đó lại coi nhà ở là khách sạn thì làm sao bây giờ?”
“Bà nói con trai hay là con dâu?”
“Ông nói coi?” Bà lộ vẻ mặt “cái này còn phải hỏi” nhìn chồng, con mình sinh ra, trong lòng mình đều hiểu rõ, muốn chối cũng chối không xong. Lúc này cũng rất may mắn là bọn họ còn cưới được một người con dâu tính tình trong sáng lại hiếu thuận cho con trai, tốt xấu gì thì tương lai cũng có một nửa cơ hội sẽ không đẻ thêm một tòa “tiểu băng sơn” nữa, mới nghĩ đến thôi là đã “thêm lạnh cóng” rồi…
Nói tóm lại, đối với thằng con trai giảo quyệt của mình, Hà Bích Châu không thể hoàn toàn tin tưởng, hay là khiến cho bọn họ ở đây lâu hơn nữa đi rồi nói sau, đảo mắt thôi mà đã chỉ còn hai tháng.
Đoàn Ngự Minh cười cười không đáp, tóm lại người một nhà ở chung một chỗ cũng chẳng phải là cái chuyện xấu gì cả, chỉ cần bà xã vui vẻ, con không ý kiến, ông đều thấy tốt, đều thấy tốt…
“Đây, uống thêm chút canh nữa đi, cá này là hồi sáng sớm chị Lý đi ra ngoài chợ mua cho bà…”
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt lại qua ba mươi ngày đêm. Từ sau khi Giang Xuân Tuệ và chồng “viên phòng”, trái tim bọn họ tựa hồ cũng kết hợp thành một viên hoàn chỉnh, mỗi ngày cô ở trong cái viên này mà vui vẻ chạy quanh, hạnh phúc quả thực tính theo giây, mỗi phút tim cô đều bởi vì Đoàn Bồi Nguyên mà nhẹ nhàng múa, kích động phảng phất như có điện. Vừa nghĩ đến hắn, môi cô sẽ không tự giác mà nâng lên, tựa như đặt toàn bộ sự tốt đẹp của thế giới vào trong trái tim, tim cô đập mạnh mẽ…
Tân hôn của bọn họ cũng giống như tình yêu cuồng nhiệt, toàn bộ người trong nhà không ai là không cảm nhận được lửa tình giữa đôi vợ chồng trẻ này đang cháy rừng rực, hơi thở ngọt ngào ở trên người bọn họ như bóng với hình.
Chạng vạng cuối tuần, kết thúc một loạt hoạt động xã giao, Đoàn Bồi Nguyên nhớ nhà đến nỗi tựa như tên bắn mà trở về biệt thự, vừa bước vào cửa lớn trước tiên hắn đã vội vàng phóng dài cổ ra để tìm kiếm thân ảnh của bà xã thân yêu. Điều này dường như hiện giờ đã trở thành hành động quen thuộc đầu tiên hắn làm khi về đến nhà, nếu không liếc nhìn cô một cái trước, trong lòng hắn liền không có cảm giác “về nhà”, giống như là thiếu chút gì đó. Một cách rất tự nhiên, hắn sẽ nhớ thương cô gái nhỏ bướng bỉnh kia.
Trước kia về nhà chỉ là thay đổi nơi nghỉ ngơi, hiện giờ về nhà lại là thay đổi cả tâm tình. Hơn nữa, tìm kiếm vợ yêu ngoại trừ là một sự thỏa mãn tâm lý, mà còn là một niềm “lạc thú trong cuộc sống” thực tế hơn, điều này liên quan đến việc tìm được cô.
Bình thường hắn sẽ tìm được người ở trong phòng ba mẹ hoặc ở trong phòng bếp quanh đó, còn nếu may mắn hơn… đương nhiên chính là ở trong phòng ngủ nha.
“Anh đã về.” Vừa nghe người hầu nói chồng bước vào cửa lớn, Giang Xuân Tuệ lập tức lộ ra mặt mày tươi rói nghênh đón.
Vừa thấy vợ mình tươi cười xinh đẹp, Đoàn Bồi Nguyên lập tức giang rộng hai tay, kéo cô vào trong lòng vừa ôm vừa hôn.
“Ôi! Có người.” Cô nhẹ đẩy chồng ra, mặt lộ vẻ xấu hổ nhìn trái nhìn phải.
Người hầu hai bên lập tức cúi đầu giả bộ làm việc, nhưng khóe miệng bọn họ lại không hẹn mà đồng thời nâng lên một chút ý cười.
“Ở đây có người không biết chúng ta là vợ chồng sao?” Mắt lạnh đảo qua hai bên trái phải… Ý cười hai bên “bị tiêu diệt tập thể”, đầu mọi người nhất trí cùng cúi thấp hơn.
Lúc này, Đoàn Bồi Nguyên rất buồn bực vì mình ở trong cái biệt thự “kín người hết chỗ” này, bằng không hắn có thể đã vừa vào cửa là hôn lấy cô ngay, đem cô đặt trên cửa lớn, hung hăng mà… ở cửa vào đối với cô như vậy… ở trong phòng khách đối với cô như vậy… còn có, ở trong phòng bếp mà cô hay ở đó…
“Nói cũng phải.” Le lưỡi cười, cô bắt lấy cánh tay chồng mình đi vào trong nhà, căn bản là cô không biết được người đàn ông này tính toán cái “hoạt động xấu” gì ở trong đầu.
“Bà xã của anh vừa nãy đang làm gì?”
“Pha trà, gọt trái cây.”
“Ai lớn mật như vậy! Dám kêu thiếu phu nhân làm việc này?” Hắn ra vẻ tức giận, lộ ra bộ dáng chuẩn bị ra mặt thay vợ yêu.
“Em.” Cô cười hì hì chỉ vào chính mình, tất cả xuất phát từ tự nguyện, ngoan ngoãn khai báo sẽ được khoan hồng phải không?
“Vậy đêm nay anh nhất định phải ráng mà trừng phạt em một chút mới được.” Nét mặt của hắn càng thêm hung hãn, ánh mắt còn rất gian ác!
“Được thôi, dù sao ngày mai cũng không phải đi làm.” Hai gò má cô ửng hồng, hiếm khi cô cúi đầu nhẫn nhục.
Xem ra hắn đã “dạy dỗ” cô giáo Giang rất thành công rồi!
Đoàn Bồi Nguyên cười nhẹ, suy nghĩ ngay bây giờ có cần phải đem cô lên lầu “dạy bảo” một chút hay không…
Nhưng cô lại sớm một bước đẩy hắn ra… “Có khách ở trong phòng ba mẹ, anh mau lên coi đi.” Thiếu chút đã quên nói cho hắn biết, cô đang chuẩn bị trà bánh cho vị khách kia.
“Ai vậy?” Hắn không nghĩ ra được là khách quan trọng nào mà sẽ ở trong phòng ba mẹ. Đối bệnh tình của mình, Hà Bích Châu giữ rất kín, chắc sẽ không thể nào mà tùy tiện tiếp khách ở trong nhà.
“Hình như là hàng xóm trước kia của anh, về sau di dân đến Mĩ… Juliet.”
“Juliet?!” Vợ yêu của hắn lại đang giỡn sao?
“Ừ, cô ấy nói cô ấy gọi là Juliette, tên tiếng Trung là…” Đối với tên xuất hiện trong phim kịch thì cô có vẻ có ấn tượng, về phần tên tiếng Trung…
“Chu Hân Bội?”
“Đúng! Chính nó.” Bingo! Cô vỗ tay mỉm cười, tiếp theo lại lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt…
“Có điều sao anh lại lộ vẻ mặt kinh ngạc vậy?”
[1] 3D Lottery: nguyên văn là 六组号码,nhưng mình nghĩ phải là 组六包号mới đúng, đọc trên baike thì theo miêu tả sơ sơ của nó thì thấy nó gần giống 3D Lottery, chứ mình cũng ko chắc mấy.
[2] Bạch tuộc viên Takoyaki: món ăn vặt nguồn gốc Nhật Bản, bánh nhân bạch tuộc hình viên, làm bằng cách đổ bánh, ăn kèm với nước Takoyaki và khô cá bào. Chị Xuân Tuệ thật có tâm hồn ăn uống, tình cảnh như thế này mà còn tưởng tượng được như thế=.=
[3] vật siêu sở trị: món hàng nhận được có giá trị cao hơn tiền bỏ ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc