Trăm Ngày Hôn Nhân - Chương 04

Tác giả: Tả Vi

Lãng phí quá nha, chỗ đẹp như vậy…
Cô vừa nghĩ, sau đó lại tiếp tục đi xuống thưởng thức một khác tác phẩm tranh vẽ khác. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, còn có thể nhìn thấy ở ngoài phòng là một mảnh cảnh quan xanh tươi dạt dào và một bể bơi màu xanh nước biển.
Xa xa dưới tàng cây lớn là bãi cỏ xanh biếc cực kỳ thích hợp để ăn cơm dã ngoại, nếu có thể ở dưới bóng cây có gió mát chợp mắt một chút chắc là cũng rất thoải mái…
“Nhanh chút.” Thấy cô đi rồi lại ngừng một chút, hắn không nhịn được quay lại dắt tay cô, kiên định đi về phía trước.
Sự ấm áp đột nhiên xuất hiện làm cô thấy nao nao. Rõ ràng không phải là động tác quá thân mật gì nhưng hai gò má của cô lại bốc lên một trận hơi nóng.
Hai ngày trước bởi vì chuẩn bị trước nên cô lại một mình gặp hắn, khi đó tâm tình cô cũng không căng thẳng như bây giờ…
Đúng, chắc là cô chỉ căng thẳng thôi, không sao.
Tim đập nhanh một chút thì sao, nhất định là bởi vì do bị hắn lôi kéo “thi đi bộ”.
“Đừng quên những lời tôi nói qua với cô.” Thấy bộ dáng không yên lòng của cô, trước khi bước vào nội sảnh, hắn nhắc nhở cô một lần cuối.
“Nói chuyện ít, mỉm cười nhiều, hết thảy để cho anh đối phó.” Cô đã thuộc lòng rồi, rốt cuộc hắn muốn giảng mấy lần a?
Giang Xuân Tuệ ép tóc lại, vuốt lên làn váy, trước khi ra trận mới nghĩ đến phải hỏi hắn…
“Này, lỡ như ba mẹ anh không thích tôi thì làm sao bây giờ?”
“Bọn họ nhất định sẽ thích cô.” Hắn nói một cách chắc chắn, trong con ngươi chứa sự tự tin tuyệt đối, long lanh chiếu sáng.
“Như vậy à.” Cô nhếch miệng cười nhẹ, đem sợi tóc vén sau tai, đối với việc hắn khẳng định mà không hề do dự cô cảm thấy có chút đắc chí, không nghĩ tới bản thân mình ở trong lòng hắn sẽ được đánh giá cao như thế, hiếm thấy hắn cũng có lúc biết cách thưởng thức vẻ đẹp bên trong của phụ nữ…
“Chỉ cần tôi đồng ý cưới, là phụ nữ đều có năm mươi điểm, không lẽ ngay cả mười điểm cô cũng không lấy được sao?”
Ngữ khí đạm bạc, trào phúng lạnh nhạt, xối nguyên xô nước lạnh làm tắt rụi “ảo tưởng” đang có trong đầu cô.
Chỉ có nằm mơ tên yêu nghiệt mới có thể nói ra tiếng người!
“Tôi nói cho anh biết, từ nhỏ đến lớn chưa có cuộc thi nào tôi từng thất bại qua.” Cô hai tay chống nạnh, nhe răng trợn mắt trừng hắn.
“Vậy còn lo lắng cái gì.” Hắn không bị ảnh hưởng mà vỗ vỗ cổ tay áo, nhìn cặp mắt sáng ngời trong như nước đang tràn ngập “sự tức giận” kia của cô, trên mặt không có dư thừa biểu cảm, tâm tình lại thật sự khoái trá.
Ánh mắt có thần kia làm cho toàn bộ khuôn mặt của cô nổi bật đến nỗi xinh đẹp một cách tự nhiên, thần thái sáng láng, ngũ quan thanh tú đặc biệt có linh khí động lòng người, sáng rực như đào mận.
Cảm xúc không còn làm cô phân tâm nữa, hắn nghĩ hiện tại chắc cô ý chí chiến đấu ngẩng cao, có thể ứng phó bất kì tình huống nào bên trong.
Hắn tao nhã giơ tay lên khuỷu tay, chờ cô đưa tay vào.
Cô tựa như nhận được thư tuyên chiến luồng tay vào cánh tay hắn, quyết tâm lấy được điểm cao để cho hắn phải nhìn mình một cái, chứng minh mình cũng không chỉ ở trình độ năm mươi điểm.
Trong nội sảnh, bốn người ngồi đối diện, trò hay chính thức lên sàn.
Có điều cục diện này khá khác biệt so với cô tưởng tượng lúc đầu…
Giang Xuân Tuệ ngồi ở bối cảnh xa hoa mà rất giống như là trong quảng cáo mới có thể xuất hiện, miệng thì uống trà lài mùi thơm tỏa bốn phía, trong tay còn cầm bánh bích quy tự làm đã cắn một nửa, nghe nói là nếu không đặt trước một tháng là không mua được, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc, cảm thấy mình phảng phất như ở trên thiên đường, toàn bộ “sức chiến đấu” ban đầu mà mình tập hợp đúng là “không có đất dụng võ”, bởi vì bầu không khí trước mắt như một mảnh trời may mắn, hai vị trưởng bối vừa thấy cô là cười không ngừng, cứ mãi khen cô bộ dạng xinh đẹp, ngay cả tướng ăn cũng có phúc khí.
“Đây đây đây, ăn nhiều một chút, nếu thích, lát nữa cô lại gọi người đưa con mang về một ít.”
“Cám ơn cô.” Cô ăn luôn phần bích quy còn lại, lại rất vui vẻ phóng khoáng nhận một cái bánh hạnh nhân giòn khác mà mẹ Đoàn đưa tới, lập tức nếm thử một miếng, giống như giật nảy mình.
Cô lau lau mấy mảnh bánh vụn trên khóe miệng, mỉm cười nhìn Hà Bích Châu đẹp khoan thai sang trọng, cùng với Đoàn Ngự Minh có khuôn mặt hòa ái, cảm thấy việc đi thăm hỏi ba mẹ đối phương kỳ thực tuyệt không đáng sợ nha. Bọn họ không chỉ không có so đo chuyện cô không mang quà gặp mặt mà còn chuẩn bị thật nhiều điểm tâm ngon mời cô, không ăn hết còn có thể gói lại mang về, thật là quá thân thiết.
Giang Xuân Tuệ không thể không thừa nhận bản thân mình thật sự không cần tốn nhiều sức là lấy được năm mươi điểm cơ bản, về phần điểm còn lại, từ phản ứng của hai người đối xử với cô còn nhiệt tình hơn so với con họ, xem ra, chắc là sẽ vượt xa mức đạt tiêu chuẩn.
“Nghe nói nhà con mở nhà trẻ?” Đoàn Ngự Minh hỏi.
“Không phải, đó là bác và dượng con…” Bên người bắn tới một ánh mắt lãnh liệt, cô lập tức chữa lại số lượng từ trả lời. “Bọn họ mở, con chỉ dạy ở nơi đó.”
Đáp án này đủ đơn giản, rõ ràng chưa?
Những câu hỏi cơ bản vừa nãy, tất cả cô cũng đều y theo như hắn dặn dò, tận lực duy trì nói ít cười nhiều, trả lời hàm súc… Nhưng phần lớn cũng là bởi vì trong miệng cô luôn nhét đầy đồ ăn.
“Vì sao con muốn làm cô giáo nhà trẻ?” Tuy rằng chỉ thủy chung luôn tươi cười, nhưng nhìn ra được Hà Bích Châu đặc biệt vừa lòng với việc ấy.
“Bởi vì các bạn nhỏ rất đáng yêu nha, các bé ngây thơ lại làm cho người ta thích, mặc dù có lúc cũng sẽ gây ra một vài chuyện thật làm cho người ta đau đầu, giống Đại Đầu… Bé không phải đầu to nha, là vì tên của bé là “Đại Đồng”, hài âm rất giống Đại Đầu nên mới có biệt danh này, kết quả lại hại đến cha mẹ bé, bởi vì bọn họ cũng biến thành “Đại Đầu Mã Ma (Mama đầu to)” cùng “Đại Đầu Papa (Papa đầu to)”, người không hiểu còn tưởng rằng người cả nhà bọn họ đầu đều rất lớn, ha ha ha…” Nhắc đến đề tài cô cảm thấy hứng thú, cô không tự giác càng nói càng hăng say.
Đột nhiên, sau gáy chợt lạnh, sau lưng cô thổi qua một trận khí lạnh buốt, phía sau cô thấy một gương mặt mang vẻ “từng trận gió âm”…
“Xin lỗi, con thất thố quá.” Cô nhận thấy tiếng cười của mình hình như “vang to” hơi quá mức, không cẩn thận đã dọa tất cả mọi người đang có mặt.
“Không sao đâu, con nói đứa nhỏ kia làm cho người ta đau đầu như thế nào?” Hà Bích Châu hoàn toàn không để ý, bà đã hiểu được cô nhất định là cô gái thích trẻ con, sau này có hi vọng ôm cháu rồi.
“A, bởi vì bé rất muốn nuôi thú cưng, có lần lén nhặt một con mèo từ công viên mang về nhà, kết quả con mèo đó ăn hết sạch đồ hộp trong nhà liền trở mặt, chẳng những cào bị thương tay của Đại Đầu, còn hết sức giảo quyệt nhảy qua cửa sổ lầu sáu chạy mất, để lại bọ chó khắp phòng, hại cả nhà ngứa đến phát điên, còn phải mời chuyên gia diệt trừ sâu bọ.” Người bị bọ chó cắn qua điều hiểu được đó là cảm giác “muốn sống không thể, muốn ૮ɦếƭ không được” đến cỡ nào, cam đoan ngứa đến nỗi bạn sẽ nhớ thèm bị muỗi cắn.
“Về sau hình như bé nghĩ giáo dục phải từ nhỏ thì mới được, cho nên bé lại bắt mấy con sâu lông về nhà để nuôi thành bướm. Điều này chẳng những khiến mẹ bé sợ tới mức ૮ɦếƭ khi*p, khi ba bé đi xử lý mấy con sâu lông này, da lại dị ứng, cho nên vừa đau vừa ngứa mấy ngày. Sau đó mới hôm trước nha, cư nhiên bé lại đem một tá trứng gà giấu ở dưới chăn, mang đến nhà trẻ rồi nói muốn học gà mẹ ấp ra gà con, kết quả là phòng học dính đầy trứng gà, vài bạn học cũng ngồi đè bể trứng gà, chúng con đành phải làm tổng vệ sinh sớm.”
Nếu mẹ Đoàn đã muốn nghe, Giang Xuân Tuệ tự nhiên sẽ “biết thì sẽ nói, đã nói nói hết”, đảo mắt liền quăng trận “gió âm” sau lưng kia ở sau đầu, thân thiện cùng hai ông bà chia sẻ câu chuyện thú vị, chọc bọn họ cười ha ha.
“Bé trai chính là hiếu động gây sự như vậy đó, Bồi Nguyên của cô chú hồi nhỏ cũng khiến cô đau đầu không ít đâu!” Mẹ Đoàn rất đồng cảm phụ họa, càng thêm thích cô gái cởi mở, hay nói này.
Tuy rằng không có gia thế hiển hách hay là tài mạo hơn người, so với các tiểu thư khuê các mà bà chọn lựa, điều kiện bên ngoài hơi kém chút nhưng mà chỉ cần bản tính thiện lương, con mình lại hợp ý, bà cũng không có phong kiến như vậy, con trai độc nhất có thể lập gia đình là quan trọng nhất.
“Nhiều người hầu vậy cho mẹ sai sử, còn có chỗ nào buộc mẹ phải hao tổn tâm trí chứ.” Đoàn Bồi Nguyên nhàn nhạt đáp lại, mắt lạnh âm thầm đảo qua người phụ nữ nói nhiều kia, không thể hiểu sao ngay cả chuyện nhỏ bé không đáng kể cô ta cũng có thể kể đến nỗi mặt mày hớn hở, cười giống như là nhặt được tiền.
Hà Bích Châu “nhìn” gương mặt như khối băng ngàn năm không tan của con mình một cái, tự động bỏ qua câu nói mất hứng kia rồi lại nhìn cô gái vui tươi cười meo meo trước mặt.
“Con làm sao quen với Bồi Nguyên của cô chú?”
“Con không phải đã nói là vì chuyện mua bán đất, cô ấy tới tìm con…”
“Mẹ đang hỏi Xuân Tuệ.” Cho dù là con mình sinh ra nhưng mà hiện giờ ngay cả nhìn mẹ Đoàn cũng không muốn nhìn hắn một cái. Lại thêm tách trà nóng cho Giang Xuân Tuệ, bà muốn cô chậm rãi kể cho bà nghe.
Nghĩ như vậy là có chút không phải a, nhưng mà nhìn thấy mẹ Đoàn “đối xử khác biệt” rõ ràng như thế, trong lòng Giang Xuân Tuệ vẫn không nhịn được đắc ý một chút, môi trái tim khẽ nhếch, cảm thấy bản thân mình dựa vào thực lực của bản thân, rất không chịu thua kém đã giành được điểm cao vượt qua mức tiêu chuẩn. Cô bưng tách trà lài kia lên tựa như là giơ cúp quán quân lên, vẻ mặt thoáng kiêu ngạo.
“Giống như Bồi Nguyên nói vậy đó, lúc trước con bởi vì chuyện đất đai mới đi tìm anh ấy, nói rõ với anh ấy là mọi người đang rất khó khăn. Anh ấy cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe, suy nghĩ một thời gian rồi rất khẳng khái quyết định để cho tất cả các hộ gia đình hay hộ kinh doanh chúng con đều không ràng buộc sử dụng miếng đất kia một năm, sau đó còn có thể trợ cấp mỗi hộ chúng con một khoảng phí di dời, lúc đó con liền cảm thấy anh ấy quả thật là một người lương thiện lại phật tâm…” Cô buông tách sứ, nhẹ che иgự¢, xuất ra biểu cảm và ngữ khí khi nhìn đến bồ tát hiển linh để thể hiện sự cảm động rất lớn trong lòng.
Tất cả hộ kinh doanh? Mỗi hộ? Hắn có nói như vậy qua sao?!
Đoàn Bồi Nguyên nghe vậy liền sửng sốt nhưng thứ ૮ɦếƭ tiệt hơn nữa còn ở phía sau nữa…
“Về sau con mới biết được, thì ra tất cả là do anh ấy vừa gặp con lần đầu đã yêu con.” Cô che miệng cười nhẹ, nghiền ngẫm lại tâm tình ngọt ngào của mối tình đầu của thiếu nữ trong kịch truyền hình.
Cái gì! Hắn vừa gặp cô lần đầu đã yêu cô?!
Đoàn Bồi Nguyên trợn mắt há hốc mồm, quả thực kinh hãi không nói được gì.
Hắn bị quỷ che mắt mới có thể vừa gặp lần đầu đã yêu cô ta! Cô gái này rốt cuộc đang nói linh tinh gì thế?! Dám coi nhẹ “cảnh cáo” của hắn, chẳng những viết kịch bản, còn liên tục diễn xuất.
“Con rất kinh ngạc với phần tình cảm mà anh ấy đối với con, cũng rất cảm động anh ấy đã có lòng như vậy. Về sau anh ấy luôn luôn gọi điện thoại cho con, rất chủ động hẹn con gặp mặt, cho nên chúng con có đi ra ngoài ăn cơm hai lần.” Cô nhẹ cười, giơ ra hai ngón tay về phía mọi người. Tính ra thì quả thật là lúc trước cô và hắn cũng có gặp mặt qua hai lần, cho nên cái này cũng không tính là nói dối.
Nhưng ở trong mắt Đoàn Bồi Nguyên, trái lại hắn cảm thấy động tác tay đó lại có vẻ giống như đang bày vẻ thắng lợi “chữ V” khiêu khích hắn bởi vì cô vừa mới kể một “câu chuyện ma quỷ” nghe rợn cả người!
“Anh có “luôn luôn” gọi điện thoại cho em sao?” Hắn cười hỏi, khóe mắt nhẹ nâng lên hiện ra lại tương tự như phản ứng bị co giật khi trúng gió.
“Đương nhiên là có a, anh yêu, anh đã quên là cả mấy lần di động của người ta đều bị anh gọi tới hết pin sao!” Cô ra vẻ hờn dỗi huých hắn một chút, kỹ thuật diễn khoa trương đến nỗi làm cho hắn muốn nôn mửa, hai ông bà đối diện lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Xem ra con chú thật sự rất thích con nha!” Ba Đoàn luôn luôn áp dụng thái độ tin tưởng đối với con trai cho nên theo đó cũng sẽ không nghi ngờ Giang Xuân Tuệ nói dối, bằng không y như cá tính “thực sự cầu thị[4]” của con trai, sẽ không mặc cho cô ở trong này bịa đặt những câu chuyện có lẽ có này.
“Con cũng cảm thấy như vậy.” Giang Xuân Tuệ e thẹn kèm theo rụt rè gật gật đầu, sau đó lại mang chút ai oán nói: “Nhưng mà bối cảnh gia thế của anh ấy thật sự quá tốt, làm cho con chùn bước mãi cho khi biết được tình trạng sức khỏe của cô, Bồi Nguyên nói anh ấy muốn cố gắng hiếu đạo, cũng rất thành khẩn nói cho con biết rằng so với việc phải miễn cưỡng chính mình kết hôn với một người con gái mà không hề có cơ sở tình cảm, anh ấy hy vọng người anh ấy cưới là con… một cô gái làm cho anh ấy thần hồn điên đảo.” Cô quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt chuyển xanh, thoạt nhìn như huyết áp không được ổn định lắm ở bên cạnh, trong con mắt trong veo như nước hồ thu ánh lên quá một chút giảo hoạt.
Cô ta đang trả thù! Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, con ngươi đen phút chốc trầm xuống.
Cô gái này là vì vừa rồi ở bên ngoài bị hắn chế nhạo vài câu cho nên hiện tại liền thừa cơ báo thù, ỷ vào việc hắn sẽ không ở trước mặt ba mẹ vạch trần “câu chuyện ma quỷ” mà cô ta đã thêm mắm thêm muối, cô ta cố ý tự nâng giá trị bản thân, nói hắn giống như thằng si tình sẽ vì cô ta mà làm hết mọi chuyện ngu xuẩn!
“Cho nên cuối cùng con bị anh ấy thuyết phục, quyết định đón nhận tình cảm của anh ấy, đồng thời cũng hy vọng cô chú có thể tiếp nhận con trở thành con dâu, thành toàn tình yêu của chúng con, ngàn vạn đừng ép chúng con chia tay!” Cô trộm nhéo đùi mình, nhăn mày vặn trán, hơi nước trong mắt càng tăng lên, làm cho hình tượng điềm đạm đáng yêu càng thêm chân thật, lộ ra một bộ dáng chờ mong lại sợ bị thương tổn, câu nói cuối cùng còn xúc động đến nỗi đôi môi run nhè nhẹ.
Đoàn Bồi Nguyên vẻ mặt cứng ngắc, mắt lạnh nhìn chằm chằm phần độc diễn mà hình như cô diễn còn chưa xong, đốt ngón tay nắm chặt càng ngày trở nên trắng, hắn nghĩ rằng cô gái này thật sự càng lúc càng diễn cương quá mức.
Bản chất một tuồng diễn xuất sắc có lẽ trong mười phút là có thể kết thúc rồi, đạt được hiệu quả, cô ta lại diễn lung tung khiến hắn muốn ói, diễn làm ra vẻ thái quá, giống như cho rằng bản thân cô ta thật sự đang thu hút rating xem đài. Kiểu này ba mẹ hắn sẽ tin tưởng hai người bọn họ có tình cảm với nhau, thật tình muốn kết hôn… mới là lạ…
“Yên tâm, cô chú tuyệt đối sẽ không chia rẽ tụi con, con cứ an tâm gả vào đây đi, con dâu.”
[1] ăn cơm bá vương: ăn cơm không trả tiền.
[2] bình: đơn vị đo diện tích của Nhật, 1 bình bằng 3.3058 m2 .
[3] tươi cười khả cúc: nụ cười xinh có thể lượm lấy được.
[4] thực sự cầu thị: tự mình tìm hiểu sự thật một cách chắc chắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc