Trảm Nam Sắc - Chương 98

Tác giả: Thánh Yêu

Tân Tân, Sau Này Chúng Ta Hòa Thuận Mà Sống Được Không
***
Cố Tân Tân chăm chú quan sát từng biến đổi đặc sắc trên khuôn mặt anh, khiếp sợ, khó có thể tin nổi, thậm chí cô nghĩ mình ảo giác vì hình như còn thấy được trong mắt anh bi thương nồng đậm.
Hai người im lặng trong chốc lát, cảm giác tuyệt vọng còn đang xâm chiếm lấy Cố Tân Tân chưa chịu rời đi. Cô vĩnh viễn sẽ không thể quên được khoảnh khắc khi mình bị đặt trên cánh cửa, mà chồng cô thì đang nỗ lực cứu một người phụ nữ khác.
Cô không nghe nổi một lời giải thích nào của anh nữa, cũng biết rõ chuyện này không thể giải thích được.
Cận Ngụ Đình không biết phải mở miệng làm sao, ánh mắt anh ngẩn ngơ dừng trên khuôn mặt Cố Tân Tân, chỉ sợ bản thân lơ là đi một chút thì cô sẽ cứ như vậy biến mất trước mặt anh.
Cố Tân Tân hiện tại cảm thấy mình cũng không cần phải làm ra vẻ cuồng loạn vô ích.
Thật lâu sau Cận Ngụ Đình mới hồi thần, đưa tay hướng về phía cô, Cố Tân Tân như người mất hồn nhìn theo động tác của anh, cho đến tận khi ngón tay lạnh lẽo của anh chạm đến khuôn mặt bỏng rát, cô mới nhớ đến phản ứng lại, vội vàng hất tay anh ra.
Bàn tay của người đàn ông buông thõng xuống, cả người giống như một con rối đứt dây, "Tên đó chạm vào chỗ nào của em?"
"Nơi nào cũng đã động qua."
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình cứng ngắc, tĩnh lặng như nước nhìn gò má Cố Tân Tân, sau một hồi, ánh mắt anh rơi xuống hõm cổ cô.
Cố Tân Tân cảm giác được người bên cạnh hơi động, nơi khóe mắt mơ hồ nhìn thấy anh đã đứng lên, mà cô cũng không có ý định kéo anh lại.
Tiếng bước chân gấp gáp ngày càng xa, sau đó cô nghe thấy được tiếng mở cửa.
Bàn tay chống bên người lúc này mới có được cơ hội ôm lấy bụng. Vừa rồi tên đàn ông kia dùng sức không nhỏ, cô khom người, không còn ai ở bên, cũng không cần phải giả vờ mạnh mẽ làm gì nữa.
Khổng Thành và Đoàn Cảnh Nghiêu đều ở bên trong căn phòng có người bị thương, Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn chằm chằm người trên mặt đất, xe cứu thương khẳng định là không thể gọi nên anh ta đã sắp xếp cho xe riêng và người tới đây. Nơi này không phải Lục Thành, làm việc đều phải hết sức thận trọng.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Khổng Thành và Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn nhau, Khổng Thành thả nhẹ bước chân đi đến, dán sát tai lên cánh cửa, sau đó chậm chạp lên tiếng. "Ai?"
"Tôi." Cận Ngụ Đình lạnh lùng trả lời.
"Cửu gia, bên này chúng tôi sẽ xử lý tốt." Khổng Thành không dám để anh đi vào, chỉ lo anh sẽ không khống chế được lại kích động lên.
Cận Ngụ Đình tuy là đã bạo phát đến đường ranh giới từ lâu, nhưng lúc này vẫn rất kìm ném lại mà tỉnh táo mở miệng. "Tân Tân có làm rơi đồ ở đây, lát nữa bị người ta nhìn thấy sẽ phiền phức."
Khổng Thành nghe vậy, không nghĩ nhiều, lập tức mở cửa.
Cận Ngụ Đình nhấc chân lên đi vào, Khổng Thành đóng lại cửa, bóng lưng mang theo hơi thở đến từ địa ngục âm u đập vào mắt anh ta, Đoàn Cảnh Nghiêu đứng bên giường, mà người đàn ông kia còn nằm tại chỗ cũ. Anh ta không bị ngất đi, vẫn tính là còn sót lại chút ý thức, chỉ là đã không còn chút sức lực nào bò dậy nữa, cơ thể cũng không có cách nào động đậy.
Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt anh ta, tên đàn ông như nhìn thấy quỷ trợn tròn mắt, cơ thể run rẩy vội vàng muốn trốn, nhưng Cận Ngụ Đình đã trong tích tắc giơ chân lên, đạp mạnh lên chỗ hiểm *** anh ta.
"A ------"
Tiếng kêu thảm thiết này rất có lực xuyên thấu, tên đàn ông đau đến mức nửa người cong lên, cuộn lại thành một con tôm luộc.
Khổng Thành biến sắc, tiến lên kéo cánh tay Cận Ngụ Đình. "Cửu gia, xin ngài đừng như vậy."
Cận Ngụ Đình đẩy anh ta ra, Khổng Thành không để tâm được nhiều, lập tức tiến lên lần nữa kéo lại. "Việc này liên quan đến mạng người, ngài tuyệt đối không được kích động."
Cận Ngụ Đình không nói một lời, sau khi thoát khỏi bàn tay Khổng Thành lại tiếp tục tăng sức mạnh trên bàn chân, như muốn nghiền nát thứ kinh tởm ở dưới chân.
Đoàn Cảnh Nghiêu đứng bên cạnh không nhúc nhích, thờ ơ lạnh nhạt.
Khổng Thành thấy khả năng kéo được Cận Ngụ Đình ra là con số không, bất đắc dĩ quay đầu đi ra ngoài, bước nhanh đến trước cửa phòng Cố Tân Tân. Cửa không khóa, anh ta nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Cố Tân Tân ở cuối giường thì dừng bước chân. "Cửu phu nhân, phu nhân mau đi ngăn lại Cửu gia đi."
Cố Tân Tân nằm trên giường cuộn mình như một đứa trẻ sơ sinh trong bụng mẹ, mi mắt hơi động, thật lâu vẫn không nói gì.
"Tôi biết chuyện này......nhất thời đối với ngài là rất khó vượt qua, nhưng việc đã đến nước này rồi, nếu cứ để Cửu gia còn kích động lên như vậy sợ là sẽ thật sự gây ra án mạng mất."
"Anh ta làm gì người kia?" Cố Tân Tân cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Khổng Thành sốt ruột. "Tôi không kéo được ngài ấy ra."
"Vậy không phải tốt lắm sao? Nếu anh ta thật sự gây ra án mạng, tôi nhất định sẽ giúp anh ta gọi cảnh sát đến bắt."
"Cửu phu nhân, ngài......"
Cố Tân Tân cảm giác như lúc này mọi dây thần kinh trên cơ thể đều chầm chậm tỉnh lại, trên cổ cũng đau ૮ɦếƭ đi được, nhưng tất cả những đau đớn này gộp lại đều không sao lấn át đi được đau đớn cô đang phải chống đỡ trong tim.
Khổng Thành không tiếp tục lãng phí thời giờ nữa, vội vàng quay trở lại.
Lúc anh ta đi vào phòng, Đoàn Cảnh Nghiêu có lẽ cũng đã không nhìn nổi nữa đang ngăn lại Cận Ngụ Đình. "Nếu như cậu thật *** người này, trên lưng nhất định sẽ mang theo tội danh sát nhân. Cậu biết chuyện này đối với chị cả cậu và toàn bộ người Cận gia sẽ ảnh hưởng lớn đến thế nào không?"
Khổng Thành nhân cơ hội đó nhanh chóng kéo lại Cận Ngụ Đình.
Đúng lúc này xe riêng được sắp xếp cũng đến, Khổng Thành mở cửa phòng, cũng giúp họ một tay nâng tên đàn ông đang thoi thóp thở lên băng ca, Đoàn Cảnh Nghiêu giật chiếc chăn phủ kín từ đầu đến chân anh ta.
"Như vậy liệu có quá lộ liễu không? Thật giống như đang khiêng người ૮ɦếƭ vậy." Một người nâng cáng trong đó hỏi.
"So với nâng ra một người bị thương khắp người còn tốt hơn nhiều, nhanh đi đi."
"Vâng."
Cận Ngụ Đình sau đó trở về phòng Cố Tân Tân đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác ngồi ở mép giường.
Bước chân của người đàn ông hơi dừng lại, cũng chỉ cách còn vài bước chân nhưng anh không làm sao lấy được dũng khí bước lên.
Cố Tân Tân vén chăn nằm lên giường, tầm mắt chuyển đến Cận Ngụ Đình, "Không còn sớm, mai còn có lễ chúc thọ của ông ngoại, anh không đi ngủ sao?"
Thái độ của cô so với lúc vừa rồi quả thật như hai người khác nhau hoàn toàn, Cận Ngụ Đình giật giật khóe môi, "Tân Tân, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Nói gì? Anh nhìn dáng vẻ này của tôi rốt cuộc cũng đã nghĩ tới muốn thả cho tôi đi rồi sao?"
Cận Ngụ Đình buông thõng bàn tay xuống bên người, lần đầu tiên trong đời cảm thấy cả người vô lực đến vậy. Trước giờ anh dù có gặp phải chuyện khó khăn gì cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng hôm nay anh lại không có một chút khả năng chống cự đứng ngây người ở cửa.
"Tôi sẽ không để em đi."
"Vì sao?" Cố Tân Tân giật mình, "Không lẽ anh lại có thể suy nghĩ thoáng như thế, dù là tôi có không còn sạch sẽ thì vẫn muốn giữ lại?"
Cận Ngụ Đình nghe lời này, không nhịn được bước lên một bước. "Không phải tôi không nghĩ đến em, tôi......"
"Nếu như trong lòng anh có tôi thì lúc chị dâu bị kéo vào phòng anh sẽ không nghĩ rằng tôi cũng đã ở trong đó."
Có những lúc cô rất cố chấp, Cận Ngụ Đình căn bản không làm sao để giải thích, anh thật sự không biết đối phương có hai người, càng không biết bọn họ ở hai căn phòng đối diện nhau.
Anh ngồi xuống mép giường, Cố Tân Tân ngồi dựa lưng ở đầu giường, kéo chăn phủ lên nửa người mình, "Ngày mai có lẽ tôi không nên đi ra, tiệc mừng thọ vào buổi tối, lúc ăn tối tôi qua đó một chút là được, chí ít như vậy sẽ không làm xấu mặt anh."
Vốn dĩ bọn họ sẽ ở lại đây một đêm, nhưng phía bên mợ cũng đã sắp xếp xong xuôi, biết chắc tiệc mừng thọ sẽ kết thúc rất muộn, so với hơn nửa đêm rồi còn vội vã về nhà, ở lại đây một đêm tốt hơn nhiều.
"Hiện tại em không cần nghĩ nhiều về mấy thứ đó," Cận Ngụ Đình ngắt lời Cố Tân Tân, "Tôi dẫn em đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện làm gì? Làm biện pháp *** sao?" Ngữ điệu của Cố Tân Tân đầy trào phúng.
Sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi, phảng phất như bị người ta đâm trúng chỗ đau, tất cả chật vật và hổ thẹn in hằn rõ ràng trên mặt, Cố Tân Tân đều có thể nhìn thấy rõ. Xem ra là có quan tâm hay không thì đàn ông đều như nhau cả, cô bị người ta động vào, cũng chính là gián tiếp giẫm nát mặt Cận Ngụ Đình.
Cô ấn lại bụng, sắc mặt hơi trắng, Cận Ngụ Đình nhìn ra bất thường. "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cố Tân Tân nằm xuống, cuộn lại cơ thể mình, như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn đi phần nào. "Ngủ đi."
Cận Ngụ Đình không tin cô có thể ngủ được, anh ngồi đó, lưng thẳng đơ từ đầu rốt cuộc hơi cong xuống, cả người bị mây đen bao phủ.
Trong đầu Cố Tân Tân vang lên tiếng ong ong. Một khi đã ngã xuống vực sâu tuyệt vọng, có lẽ sẽ vĩnh viễn không có khả năng leo lên nữa rồi.
Thân thể Cận Ngụ Đình hơi nhúc nhích, bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên bắp chân Cố Tân Tân. Cô lập tức co rúm người, nhanh chóng rụt chân về.
"Tân Tân, quên hết đi, sau này chúng ta sống thật hòa thuận vui vẻ được không?"
Cố Tân Tân nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, "Thế nào thì coi là sống hòa thuận vui vẻ?"
"Như những cặp vợ chồng bình thường, quên đi mục đích ban đầu khi tôi cưới em, chính là giống với những khoảng thời gian tốt đẹp kia của chúng ta, tự do yêu thương nhau."
Cố Tân Tân nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy câu chuyện này có bao nhiêu châm biếm, cô ngồi dậy, hai tay chống bên người, "Tôi hiểu rồi, những thứ tốt đẹp này chỉ có thể xuất hiện khi không có sự tồn tại của Thương Lục, khi mà tôi với chị ấy không bị đặt vào cùng một chỗ?"
Cận Ngụ Đình đón lấy ánh mắt bi thương của cô, mở miệng phủ nhận. "Sẽ không, sau này sẽ không bao giờ có chuyện đó, hôm nay thật sự là tôi muốn cứu em, em phải tin tôi."
"Tôi không tin anh." Cố Tân Tân chỉ chỉ vào *** mình. "Tôi tự biết thân phận của mình, hôm nay anh lựa chọn thế nào tôi cũng đã đều chứng kiến hết cả."
"Vì sao em nhất định phải như vậy?" Lần đầu tiên Cận Ngụ Đình mở lòng trước cô, nhưng không nghĩ tới cánh cửa này trong tích tắc bị chặn lại, anh siết chặt bả vai Cố Tân Tân. "Nếu như lúc đó tôi biết em ở trong căn phòng kia thì chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ mặc em."
"Đừng nói nữa được không, có một số việc càng cưỡng cầu càng không được, Cận Ngụ Đình, tôi không còn quan tâm đến chuyện đó nữa."
"Em nên quan tâm, em là vợ tôi......"
"A, hóa ra là anh còn nhớ cơ đấy." Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, "Rất nhanh sẽ không phải rồi, Cận Ngụ Đình, anh kiêu căng tự mãn như vậy, tôi không tin anh có thể bao dung đến thế."
Gương mặt tuấn tú của Cận Ngụ Đình C*ng c*ng, tận lực cắn răng để giữ cho bản thân tỉnh táo, "Tôi thật sự không muốn phải cùng em nói đến thế này, em thật sự không tin tưởng tôi muốn chúng ta tiếp tục ở bên nhau?"
"Không biết." Cố Tân Tân không chút do dự mà mở miệng. "Nếu như tôi thật sự bị người ta *** thì cũng không thể chạy ra ngoài như vậy rồi, Cận Ngụ Đình, anh có biết hiện tại tôi chán ghét ở cạnh anh thế nào không? Chỉ vì muốn anh chán ghét tôi mà đến việc tự giội nước bẩn cho mình cũng đã làm, chỉ là tôi thật sự không nghĩ anh lại có thể nhẫn nhịn đến thế."
"Em ------" Cận Ngụ Đình giữ lại cánh tay đang hướng về phía mình đánh tới, "Em điên rồi có phải không? Chuyện như vậy cũng có thể mang ra gạt tôi!"
"Đúng vậy đấy." Cố Tân Tân đẩy tay anh ra sau đó nằm về giường, kéo chăn lên che kín đỉnh đầu. "Từ một bia đỡ đạn đã biến thành bom hẹn giờ, tôi thật sự muốn xem anh còn lựa chọn nào khác. Cận Ngụ Đình, cuối cùng sẽ có một ngày tôi hại anh, hại người anh yêu thương, nếu như anh không sợ thì cứ tiếp tục giữ tôi lại, chúng ta cùng nhau chờ xem."
Những lời hung ác của Cố Tân Tân nện vào từng dây thần kinh của Cận Ngụ Đình nhưng cũng không thể khiến cho anh tỉnh táo lại. Cận Ngụ Đình cảm thấy hiện tại mình giống như đang lạc vào trong mê cung, không sao thoát ra được.
"Tôi không muốn nằm cùng anh, nếu anh muốn ngủ trên giường, vậy thì tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha."
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, giống như tượng điêu khắc đứng đó không nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, anh mới giống như hồi thần đi về một hướng khác, mặc nguyên quần áo nằm lên ghế sô pha.
Trong một căn phòng khác, Thương Lục đang núp trong góc tường, Cận Hàn Thanh cẩn trọng từng bước đi tới gần.
"Đừng tới đây."
Anh ta vội vàng dừng chân, khuôn mặt tràn ngập lo lắng. "Thương Lục, hiên tại đã không sao rồi, đừng sợ."
Từ sau khi về tới phòng cô ấy đều không cho anh ta tới gần, thắt lưng của áo tắm cũng đã lỏng lẻo sắp tuột, cảnh xuân trước *** và đù* giống như đã hoàn toàn không che được nữa. Vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc anh ta xông vào căn phòng kia, ánh mắt Cận Hàn Thanh lập tức lộ ra nham hiểm, như hận không thể ***.
"Đừng có động vào tôi, tôi sẽ ở đây."
Cận Hàn Thanh nhìn một màn này, thật sự là đau lòng muốn ૮ɦếƭ rồi, anh ta thật sự không nghĩ tới chỉ bất cẩn một phút thôi mà suýt chút nữa khiến cho Thương Lục bị người ta ***, chỉ nghĩ đến cái vạn nhất kia thôi đã có thể đem anh ta giày vò không còn một chút sức lực chống đỡ.
"Thương Lục." Anh ta thử đưa tay ra, nhưng Thương Lục lập tức rụt vai lại, Cận Hàn Thanh tuyệt nhiên không dám đi lên nữa.
Anh ta nhìn chằm khuôn mặt sợ hãi của Thương Lục, chỗ huyệt thái dương nổi lên từng đường gân xanh dữ tợn. Thứ duy nhất có thể khiến anh ta không thể chịu nổi chính là nhìn thấy Thương Lục bị thương tổn, cho dù là một câu nói làm thương tổn cũng không được, nếu như hôm nay không vì anh ta bất cẩn thì cô ấy đã không gặp phải chuyện như vậy.
Anh ta luôn miệng dặn dò Thương Lục không được đi ra ngoài, mà nếu ra ngoài thì nhất định phải là anh ta dẫn cô ấy đi, nên chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Từng giây phút Cận Hàn Thanh đều phải phòng bị, duy trì cảnh giác cao độ, thế nhưng anh ta không biết chỉ cần một phút lơ đãng bất cẩn cũng có thể trở thành đả kích trí mạng.
Cận Hàn Thanh tát mạnh lên mặt mình, âm thanh chát chúa nặng nề truyền vào trong tai Thương Lục.
Thương Lục không chút nghĩ ngợi từ trong vùng an toàn đi ra, không chút do dự kéo cánh tay Cận Hàn Thanh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh ta. "Sao lại tự đánh mình?"
"Thương Lục." Cận Hàn Thanh nắm chặt bàn tay cô ấy. "Xin lỗi, xin lỗi."
Thương Lục vuốt ve khuôn mặt anh ta, một cái tát kia là dùng mười phần lực đánh lên, khiến cho cả khuôn mặt đều đỏ.
"Tôi không nên để em một mình trong phòng, đáng lẽ từng giây từng phút tôi đều phải ở bên cạnh em, như vậy thì em đã không xảy ra chuyện rồi."
Thương Lục nhìn vào con ngươi toàn là hắc ám của anh ta, trong đó còn có cả áy náy và không dám nghĩ tiếp, bàn tay Thương Lục nâng gương mặt tuấn tú của Cận Hàn Thanh. "Tôi không sao, không sao rồi."
Cận Hàn Thanh hơi giật mình, anh ta vốn cho rằng Thương Lục sau khi chịu phải K**h th**h đó sẽ càng không chịu nổi, tình trạng càng thêm tệ, không ngờ lúc này cô ấy còn an ủi ngược lại anh ta. Cận Hàn Thanh kéo vạt áo choàng của Thương Lục lại. "Lát nữa tôi tắm lại cho em nhé?""
Thương Lục lúc này ngoan ngoãn một cách lạ kỳ, "Được."
Cận Hàn Thanh cúi người chạm trán cô. "Em có biết em đã làm tôi sợ hãi đến thế nào không?"
"Sau này nhất định sẽ ngoan, đừng đánh chính mình nữa."
Cận Hàn Thanh ôm cô ấy vào trong ***g ***, "Tôi yêu em, tôi sẽ không cho phép những bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào em thêm lần nữa."
Anh ta không dám nói ra từ máu với Thương Lục, liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô ấy. Phản ứng của Thương Lục đã khiến cho anh ta mừng rỡ không thôi, thật sự chỉ muốn ngay lập tức dẫn cô ấy về Lục Thành tìm bác sĩ.
Cố Tân Tân ngủ một mạch đến nửa đêm, sau đó bị ác mộng đánh thức, cô mở mắt ra, trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng lay lắt.
Cô ngồi dậy, cũng không bước xuống giường, từ đó nhìn ra còn mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng của Cận Ngụ Đình đang nằm trên ghế sô pha.
"Làm sao thế?" Cận Ngụ Đình hiển nhiên vẫn còn tỉnh, nghe được tiếng động lập tức ngồi bật dậy. "Mơ thấy ác mộng?"
Cố Tân Tân vuốt mặt, "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, em ngủ tiếp đi."
Cô nằm lại về giường, nhắm mắt lại đều là những hình ảnh đáng sợ vờn quanh, nhưng như vậy so với việc phải đối mặt giả bộ thân thiết với Cận Ngụ Đình vẫn là tốt hơn nhiều.
Cận Ngụ Đình cũng không ngủ được, liên tục trở mình, Cố Tân Tân mắt điếc tai ngơ, cái gì cũng không nghe không nhìn thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tân Tân rời giường từ sớm.
Cô vào trong phòng tắm, tắm rửa sau đó rửa mặt, cầm máy sấy thổi khô tóc, lại lấy bộ quần áo chuẩn bị cho ngày hôm nay từ va li ra.
Cận Ngụ Đình mở mắt, nhìn thấy Cố Tân Tân ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt, còn mang chút trang sức trang nhã, thần sắc thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh ngồi dậy, bình tĩnh nhìn cô, Cố Tân Tân nhìn đồng hồ. "Bữa sáng khách sạn có cung cấp không?"
"Em đói sao?"
"Ừ, hôm qua ăn không được nhiều."
Cận Ngụ Đình đứng lên, quần áo trên người vì cả đêm lật qua lật lại mà nhăn nhúm không thể tả. "Tôi đi với em."
"Không cần, anh đi tắm trước đi, nhìn cái bộ dạng đó của anh mà xem......" Vẻ mặt Cố Tân Tân bình thản, giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng phát sinh. "Tôi đi trước, sẽ nhanh quay lại."
Cô nói xong người cũng đã đi đến trước cửa, sau đó mở cửa bước nhanh ra ngoài. Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Tân Tân, trong lòng có một cảm giác quái dị không thể nói ra thành lời. Chỉ là sau mấy giờ thôi, cô đã có thể che giấu đi mọi cảm xúc chân thật kia kín kẽ đến vậy.
Cố Tân Tân đi đến trước cửa thang máy, ngoài dự tính ***ng phải Đoàn Cảnh Nghiêu.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, hai người một trước một sau đi vào.
Bên trong không có người khác, Đoàn Cảnh Nghiêu ấn lầu một, Cố Tân Tân thuận miệng hỏi, "Chị cả đâu ạ?"
"Đến phòng của ba mẹ, chuyện tối qua cô ấy vẫn chưa yên tâm."
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm phản chiếu của chính mình trên gương, đôi mắt sưng đỏ, dù có đánh một lớp trang điểm cũng không thể che hết.
"Em vẫn ổn chứ?"
"Cực kỳ tốt." Cố Tân Tân nhìn theo con số giảm dần. "Anh rể, chuyện lần trước anh nói, hiện tại còn có thể xem xét chứ?"
Đoàn Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ gật đầu. "Còn, đương nhiên là còn."
"Vậy em đồng ý với anh, ngay đêm nay có được không?""
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc