Trảm Nam Sắc - Chương 92

Tác giả: Thánh Yêu

Cậu Ta Vĩnh Viễn Sẽ Không Yêu Em
***
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình cứng đờ, bàn tay theo bản năng đè lên vết thương cũ.
Anh không nói, Cố Tân Tân cũng có thể đoán, "Là bị ai đâm thế?"
"Không phải là em nên quan tâm vết thương hiện tại của tôi mới đúng sao?"
Tầm mắt Cố Tân Tân dừng lại trên khuôn mặt anh trước sau không hề rời đi. "Có phải cũng giống như vừa rồi, có người muốn giở trò với chị dâu nên anh liền kéo chị ấy ra?"
"Em rất để tâm đến vết thương trên người tôi sao?"
Cố Tân Tân chạm phải ánh mắt của anh, hơi hốt hoảng tránh đi. Tuy trên danh nghĩa bọn họ là vợ chồng nhưng cô không có một chút sức lực nào để nói mọi thứ của anh đều là của cô, mà cô muốn hỏi một câu về vết thương của anh thì có vấn đề gì hay không?
Cô nhấc chân lên muốn đi, nhưng lại thấy Cận Ngụ Đình lấy tay đè lên xương quai xanh, ngón tay thon dài cũng vì thế mà dính thêm một ít máu. Cố Tân Tân mềm lòng, đi đến bên cạnh anh. "Còn chọc chịa cái gì nữa, đến bệnh viện."
Anh nhân cơ hội đó nắm lấy tay cô, Cố Tân Tân vốn muốn tránh ra, nhưng lại nghĩ tới vừa rồi anh kéo cô ra sau, mấy ngón tay cô hơi giật giật, cuối cùng vẫn là không rút tay đi.
Ở một nơi khác của Lục Thành, bên trong một căn phòng đơn sơ ngoại trừ một cái bàn và hai chiếc ghế tựa thì cũng không có thứ gì khác.
Đoàn Cảnh Nghiêu ngồi đó không mở miệng, tóc ngắn có một vài sợi tùy ý rủ xuống trán, lộ ra mấy phần chán chường gợi cảm.
Người đàn ông đối diện ho một cái. "Đoàn tiên sinh."
Hai hàng lông mi của anh ta hơi rung, trong một giây nhấc mắt lên mang theo tròng mắt thâm thúy cùng một chút âm hiểm khiến cho người đối diện có cảm giác như bị cuốn vào bên trong. Máu trên tay và mắt đã khô lại, nhưng vì thế mà lại càng khiến những người xung quanh nhìn thấy phải giật mình run rẩy.
"Lần này ngài đã ra tay không nhẹ, thật sự là rất phiền phức."
Đoàn Cảnh Nghiêu không lên tiếng, anh ta tựa lưng về phía sau, ngón tay hơi động, máu giữa các ngón tay dính lại rất khó chịu. Người đối diện đem giọng nói của mình hạ giọng của mình xuống mức nhẹ nhàng nhất. "Hơn nữa dư luận cũng đang tạo áp lực, bọn họ đã biết được quan hệ giữa ngài và Cận thị trưởng, đều nói nhất định cô ấy sẽ giúp ngài ra ngoài."
"Vậy sao?" Khóe miệng người đàn ông rốt cuộc cũng hơi nhếch lên, "Bọn họ đều nói gì?"
"Nói ngài nhất định sẽ bình yên vô sự ra ngoài, còn nói ngài là hoàng thân quốc thích, có thể coi trời bằng vung mà hại người."
Đoàn Cảnh Nghiêu không cần đoán cũng có thể hiểu rõ được tình hình bên ngoài hiện tại là như thế nào. Sau khi chuyện này xảy ra những người được anh bồi dưỡng ra chắc chắn cũng không ngồi không. Nếu không phải là do Cận Duệ Ngôn cố ý gây ra thì có lẽ tin tức này cũng đã sớm bị đè xuống rồi.
Hiện tại thì tốt rồi, cô ấy có thể cứ như vậy mà vất bỏ anh ta, bên phía Đoàn gia cũng coi như xử lý xong.
Không phải là cô ấy không muốn giúp anh ta, chỉ là bây giờ phẫn nộ của công chúng còn đang sôi sùng sục, cô ấy là đang bất lực không thể giúp.
"Các người vẫn sẽ tiếp tục giam giữ tôi phải không?"
"Đoàn tiên sinh, lần này không đơn giản, cấp trên cũng đã có chỉ thị nhất định phải nghiêm túc điều tra, xử lý nghiêm khắc."
Sợ rằng chỉ thị này cũng là của Cận Duệ Ngôn rồi?
Cô ấy thật sự không hề hạ thủ lưu tình dù chỉ là một chút với anh ta, mà anh ta ra tay với người kia nặng như vậy, nếu như chiếu theo đó thì hẳn là muốn đưa anh vào phòng giam rồi.
Hơi thở mắc nghẹn ở cổ họng, đau đớn trong ***g *** cũng kéo đến như nước thủy triều dâng, không gì có thể phá hủy Đoàn Cảnh Nghiêu nhanh hơn ý muốn hãm hại anh ta của Cận Duệ Ngôn. Anh ta có thể tùy ý cho quyết tâm muốn trèo lên càng cao hơn cô ấy, cũng có thể khoan dung cho cô ấy càng ngày càng làm nhiều việc mờ ám, nhưng hiện tại càng ngày Cận Duệ Ngôn càng quá đáng, lần này thật sự còn muốn một chiêu giẫm ૮ɦếƭ anh ta, còn hận không thể đưa anh ta xuống đáy vực vĩnh viễn không thể đứng lên.
"Vậy cậu nói nghe thử, sắp tới tôi sẽ phải đối mặt với sự kiện gì nữa?"
"Gia đình của nạn nhân từng đến đây náo loạn, còn có cả phóng viên nhà báo canh giữ bên ngoài, áp lực của chúng tôi thật sự rất lớn."
Vẻ mặt Đoàn Cảnh Nghiêu không đổi nhìn ra hướng cửa. "Nếu như giải quyết việc này một cách qua loa có lẽ là chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức?"
"Đúng."
Đoàn Cảnh Nghiêu đưa ra yêu cầu đầu tiên từ khi bước vào trong này. "Tôi muốn gọi điện thoại."
"Chuyện này......"
"Dù là vụ việc nghiêm trọng đến thế nào thì cũng không thể là đến cả một cuộc gọi cũng không được chứ?"
Đối phương có chút khó xử, hai bên không bên nào anh ta dám đắc tội, cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý. "Được rồi."
"Cho tôi mượn điện thoại của cậu." Lúc này chỉ sợ Cận Duệ Ngôn sẽ không nhận điện thoại của anh ta.
Trong bệnh viện.
Cận Duệ Ngôn đi ra khỏi phòng bệnh, thư ký theo bên cạnh.
Chuyện như vậy hoàn toàn không cần tự Cận Duệ Ngôn đích thân ra mặt, nhưng hôm nay cô ấy hạ thấp mình như vậy, chính là lấy thân phận vợ của Đoàn Cảnh Nghiêu để xuất hiện tại nơi này.
"Sắp xếp xong cả rồi chứ?"
"Vâng, lát nữa khi ra khỏi bệnh viện sẽ có phóng viên và nhà báo đến."
"Được."
Cận Duệ Ngôn đi đến trước cửa thang máy, điện thoại trong túi vang lên, cô ấy nhìn số hiển thị trên màn hình, là số lạ.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, cô ấy không nhận điện thoại.
Sau khi ra khỏi thang máy, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Cận Duệ Ngôn bước nhanh về phía trước, giày cao gót gõ lộc cộc trên nền đá cứng lạnh lẽo. Cận Duệ Ngôn nóng vội sắp không chờ đợi nổi nữa, cuộc chiến này đã kéo dài quá lâu rồi, thắng lợi trước mắt chỉ cách có vài bước, lúc này cô ấy thật sự chỉ muốn lập tức kết thúc tất cả.
Từ nay về sau mối họa ngầm của Cận Duệ Ngôn đã hoàn toàn bị nhổ tận rễ, chí ít cũng có thể có được thêm không ít những tháng ngày sống vô ưu vô lo nghĩ.
Cận Duệ Ngôn nhìn điện thoại vẫn liên tục rung, cô ấy ấn nghe sau đó đặt lên tai. "A lô."
"Cận thị trưởng, bận rộn lắm hả?"
Bước chân Cận Duệ Ngôn dừng lại, mí mắt giơ lên nhìn về phía lối ra, "Đoàn Cảnh Nghiêu?"
"Kinh ngạc như vậy sao? Vẫn là giọng nói của tôi thôi mà em đã không nhận ra rồi?"
Phiến môi mỏng của Cận Duệ Ngôn hơi nhếch lên, "Tôi vừa mới thăm người bị đánh thương, thương thế rất nặng, lập tức sẽ được tiến hành giám định mức độ tổn thương."
"Xem xét tình nghĩa vợ chồng của chúng ta, em giúp tôi một việc đi."
Sống lưng Cận Duệ Ngôn thẳng tắp, trong lòng muôn vàn cự tuyệt, nhưng ngoài miệng vẫn không quên trợn mắt nói dối. "Tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng ở vị trí này, tôi cũng là thân bất do kỷ mà thôi."
"Em chỉ cần đừng tiếp tục bỏ đá xuống giếng đã là trợ giúp lớn nhất với tôi rồi."
"Hiện tại anh đã ở trong đó rồi, nói chuyện với tôi cũng nên thêm kính ngữ đi chứ?"
Tiếng cười lạnh của Đoàn Cảnh Nghiêu truyền vào trong tai Cận Duệ Ngôn. "Em là người của tôi, tôi còn phải khúm núm với em nữa sao?"
"Được rồi, tôi đồng ý với anh là được chứ gì, tôi còn chút việc, cúp đây."
"Nếu như tôi đoán không nhầm thì bên ngoài bệnh viện hẳn là có phóng viên đang chờ phỏng vấn em?"
Cận Duệ Ngôn không hề cảm thấy kỳ quái, Đoàn Cảnh Nghiêu rất hiểu rõ cô ấy. "Không có, tôi đang chuẩn bị về nhà dặn dò người giúp việc chuẩn bị cho anh chút món ăn yêu thích, chờ anh ra khỏi đó."
"Vậy sau khi trở về nhà em nhớ phải vào phòng ngủ chính, kiểm tra bức tranh ở đầu giường giúp tôi."
Cận Duệ Ngôn đang bước nhanh về trước, chỉ còn cách cửa chính vài bước dài nữa, cô ấy không khỏi thả chậm lại bước chân. "Tranh?"
"Đúng, lúc quay về em nhất định phải kiểm tra giúp tôi đấy."
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh có ý gì?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nghe được giọng nói nóng giận gấp gáp của cô, uất khí đè nén trong lòng rốt cuộc mới có thể tan đi được một chút. "Cũng chỉ là sở thích riêng của bản thân thôi, tôi cũng không ngờ đến hôm nay lại đúng dịp cần dùng, Cận thị trưởng, tôi khuyên em lát nữa tốt nhất là không nên ở trước mặt phóng viên nói cái gì đó không nên nói, nếu không em nhất định sẽ phải hối hận."
Cận Duệ Ngôn hơi thay đổi sắc mặt, siết chặt điện thoại trong tay. "Anh nói thẳng ra đi, bức tranh đó rốt cuộc là làm sao?"
"Nói thẳng ra rất vô vị, chờ em sau khi trở lại rồi sẽ biết là phải làm gì ngay thôi."
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh đang uy hiếp tôi?"
"Không thể tính là uy hiếp được, tôi cũng không cầu xin em ra tay giúp đỡ tôi mà, chỉ cần em đừng tiếp tục để cho người của em tiếp tục ném đá sau lưng tôi là được rồi." Đoàn Cảnh Nghiêu nói xong, dứt khoát ngắt điện thoại.
Thư ký nhìn sắc mặt khó coi của Cận Duệ Ngôn, dè dặt nhắc nhở. "Cận thị trưởng, phóng viên còn đang chờ ở bên ngoài."
Cận Duệ Ngôn càng siết chặt điện thoại trong tay hơn, hận không thể đập mạnh nó xuống đất. Cô ấy là người cẩn trọng, trong lúc mấu chốt càng không thể liều mạng mạo hiểm.
"Đi, đến tầng hầm để xe." Cận Duệ Ngôn nói xong, quay người rời đi.
Thư ký không dám hỏi nhiều, đuổi theo sát phía sau.
Trở lại Đoàn gia, Cận Duệ Ngôn đi thẳng lên lầu, đến giày cũng không kịp đổi.
Đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ra đi vào, thứ đồ trang trí này cũng không phải chỉ mới treo ở đây ngày một ngày hai, cô ấy cũng chưa từng nghi ngờ đến nó.
Cận Duệ Ngôn đứng lại ở đuôi giường, nhìn chằm chằm vào tấm hình thiếu nữ. Cô ấy hơi sợ hãi tiến lên, nhưng nghi vấn trong lòng chung quy là vẫn phải tìm ra được lời giải. Cận Duệ Ngôn đá giày xuống giường sau đó đứng đối diện với bức tranh, nhìn thấy ánh mắt đen láy của người phụ nữ như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Kỳ thực trong lòng Cận Duệ Ngôn cũng đã có một suy đoán, bàn tay cô ấy đặt trên khung tranh. Bức tranh này rất nặng, lúc trước là Đoàn Cảnh Nghiêu cố tình muốn treo lên, cô ấy mất thật nhiều sức lực mới có thể hạ nó xuống, lúc này mới nhìn thấy bên trong đôi mắt của thiếu nữ cất giấu một cái camera thu nhỏ.
Cận Duệ Ngôn toát mồ hôi lạnh, sau đó hung hăng nện bức tranh lên mặt đất. Cô ấy không cần nghĩ cũng có thể biết được bên trong còn có nội dung gì.
Người tính không bằng trời tính, cô ấy tính toán ngàn vạn lần, lại không tính tới Đoàn Cảnh Nghiêu có thể đê tiện đến vậy.
Cận Duệ Ngôn ngồi ở mép giường, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho Đoàn Cảnh Nghiêu.
Giọng nói lạnh nhạt không nhanh không chậm của người đàn ông truyền tới. "Tìm được rồi?"
"Anh không phải là người làm việc không có chừng mực, có vài thứ nếu bị công bố ra ngoài khẳng định cũng sẽ không có lợi gì cho anh."
Đoàn Cảnh Nghiêu dĩ nhiên sẽ không ngốc mà đi tin vào lời nói của Cận Duệ Ngôn nữa. "So với phu nhân lừa tôi ra đường quay một video giải trí như vậy vẫn còn là có chừng mực hơn nhiều."
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh điên rồi sao? Anh đừng có quên, trong đó cũng sẽ có mặt anh."
"Tôi không sợ, cũng đã như vậy rồi thì còn gì không thể mất nữa?"
Cận Duệ Ngôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Nếu thật đến mức đó tôi cũng chỉ là mất mặt thôi, nhưng người Đoàn gia của anh nhất định hết đời!"
"Mặt mũi mất rồi, em tin mình còn có thể bảo vệ cái vị trí đó nữa sao? Cận Duệ Ngôn, tôi thấy hay là chúng ta đừng đấu đá nữa, lập tức cùng đồng quy vu tận đi?"
"Đồ điên." Cận Duệ Ngôn cúp điện thoại ném sang bên cạnh, chưa bao giờ cô ấy mất khống chế như vậy, thậm chí còn đá bức tranh dưới chân thêm một phát nữa.
Công ty của Cận Hàn Thanh có kỹ thuật nghe trộm cao cấp nhất, dĩ nhiên cũng đã dạy Cận Duệ Ngôn cách kiểm tra ra những thiết bị nghe lén. Nhưng cô ấy một phút bất cẩn cũng chỉ kiểm tra tường nhà, hơn nữa đây cũng là nhà của anh ta, làm sao cô ấy biết được Đoàn Cảnh Nghiêu khi nào đặt thêm đồ vào.
Cận Duệ Ngôn mệt mỏi cùng cực, lẽ nào mỗi ngày ở văn phòng ứng phó với công việc chồng chất, lúc về nhà còn tra lại toàn bộ căn nhà một lượt sao?
Tòa nhà Tây.
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình từ bệnh viện trở về, sau đó cũng không ra ngoài nữa.
Cận Ngụ Đình nói muốn dưỡng thương, từ lúc về nhà liền nằm ì trên giường không chịu đi, Cố Tân Tân đi tới, đặt một đĩa hoa quả đặt lên tủ đầu giường.
"Cho tôi ăn?"
Cố Tân Tân ừm một tiếng, định xoay người đi đến bệ cửa sổ.
"Như thế này làm sao tôi ăn được?"
"Anh không có tay à?"
Cận Ngụ Đình giơ tay muốn kéo cô nhưng Cố Tân Tân đã kịp thời tránh sang bên cạnh. Cô cầm đĩa hoa quả đặt lên bụng Cận Ngụ Đình. "Như vậy đã được chưa?"
"Em......"
Chuông điện thoại đột nhiên bất ngờ vang lên, Cố Tân Tân nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường của anh, "Chị gái anh gọi."
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì lập tức ngồi dậy, Cố Tân Tân đưa điện thoại cho anh.
Giọng nói của Cận Duệ Ngôn từ bên kia truyền tới. "Lão Cửu, cho nói người bên đó dừng lại đi."
"Vì sao?" Vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, chỉ cần kiên trì thêm một hai ngày nữa thôi là Đoàn Cảnh Nghiêu đã không có cơ hội lật ngược tình thế nữa rồi.
"Đừng hỏi nhiều, chị tự có tính toán."
Cận Ngụ Đình nghe được giọng cô ấy hình như hơi bất thường, "Chị, không lẽ anh ta nắm được nhược điểm gì của chị rồi? Chị nói cho em biết đi, em nghĩ cách thử."
Cận Duệ Ngôn nhíu mày, cô ấy hiện tại đang ngồi trên tấm thảm, trời còn chưa tối, từng chùm ánh sáng yếu ớt len lỏi từ bên ngoài vào trong căn phòng, rơi xuống nền nhà. "Không có, chuyện này chấm dứt ở đây, chú cứ biết vậy là được rồi."
Cố Tân Tân liếc gò má Cận Ngụ Đình, nhìn thấy hoa quả đều bị rơi xuống giường thì hơi nhíu mày.
Thần sắc người đàn ông rất nghiêm túc, Cố Tân Tân thuận miệng hỏi. "Anh nói ai nắm được nhược điểm của chị cơ?"
"Thật sự là rất kỳ lạ." Cận Ngụ Đình nói xong, vén chăn lên muốn xuống giường. Cố Tân Tân thấy anh hình như hoàn toàn đã quên mất mình đang bị thương, còn chưa kịp nhắc thì một cánh tay của anh đã chống xuống giường, gương mặt tuấn tú lập tức méo xệch.
"Anh muốn đi đâu?"
"Tôi không yên tâm, giọng nói của chị ấy rất lạ."
Cố Tân Tân nhìn thấy trên chăn lem luốc vết bẩn, liền ôm một góc lên. "Có một số việc e là anh cứ khăng khăng hỏi ra cũng vô dụng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì chị cả đã không phải gọi cho anh. Tin tức anh rể đánh người tôi cũng xem rồi, bây giờ đã lâm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu không phải có chuyện bất ngờ phát sinh thì sao chị cả lại phải gọi cho anh nói dừng lại chứ?"
Cận Ngụ Đình đương nhiên là hiểu rõ, vì thế nên mới sốt ruột.
"Mà người có thể uy hiếp được chị cả cũng chỉ có anh rể, nếu như chị ấy đã không muốn anh nhúng tay vào thì chứng tỏ đó là chuyện khó nói thôi."
Bàn tay Cận Ngụ Đình xoa xoa miệng vết thương, "Em không hiểu, nếu lần này không triệt để hạ gục anh ta thì sau này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Thật ra tôi cũng không nghĩ anh ta sẽ vì chị cả mà xuống tay nặng như vậy, chị ấy luôn nói Đoàn Cảnh Nghiêu và chị ấy không hề có tình cảm, nói anh ta là động vật máu lạnh, vậy nên kết quả lần này hoàn toàn ngoài dự tính của tôi và chị ấy. Nhưng sau lần này nhất định anh ta sẽ có phòng bị, hơn nữa còn có thể phản công lại dữ dội hơn."
"Thật ra tôi nghĩ cũng đều là người một nhà cả, anh không làm hại tôi thì tôi cũng sẽ không hại anh, nếu như chuyện đó xảy ra với tôi thì tôi cũng sẽ dùng cách liều lĩnh nhất để đánh trả lại thồi."
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì không nhịn được nhìn cô thật lâu, "Em cũng sẽ như vậy sao?"
"Lẽ nào bị anh cắn một cái rồi còn không biết cắn ngược lại một cái sao? Nếu như tôi, sẽ không chỉ là cắn ngược lại không đâu, nhất định sẽ phải cắn cho đối phương đứt rời cả một miếng thịt mới hả dạ."
Không biết vì sao Cận Ngụ Đình nghe xong lại cảm thấy vết thương trên người càng đau, giống như miếng thịt Cố Tân Tân nói tới là từ trên người anh rơi ra vậy.
Nửa đêm.
Đoàn Cảnh Nghiêu từ trong đồn đi ra ngoài, cũng không có ai ở bên cạnh. Anh ta ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo lơ lửng trên đầu, ánh trăng như từng sợi tơ máu rơi lên khuôn mặt của anh ta, cũng chiếu lên khuôn mặt của anh thành nửa sáng nửa tối.
Xe của anh ta dừng ở phía trước, mà Đoàn Cảnh Nghiêu lúc này có nghênh ngang đi ra ngoài cũng không sợ một phóng viên nào dám xông tới ngăn cản đường đi của anh ta nữa.
Thư ký đứng bên cạnh xe chờ anh ta, khuôn mặt đầy lo lắng.
Lên xe ngồi xuống chỗ ngồi của mình, toàn bộ quá trình Đoàn Cảnh Nghiêu đều không nói lời nào, nhắm mắt dưỡng thần.
"Đoàn tiên sinh, ngài không sao chứ?"
"Có thể làm sao đây?"
"Đi ăn gì đó trước nhé."
Đoàn Cảnh Nghiêu cong môi. "Về thẳng nhà đi, tôi nhớ là lúc ấy trong điện thoại cô ấy nói sẽ cho người giúp việc chuẩn bị cho tôi mấy món ăn yêu thích của tôi mà."
Thư ký nghe vậy thì kinh ngạc nhìn anh ta, Cận Duệ Ngôn thật sự sẽ tử tế với anh ta như vậy sao?
Trở lại Đoàn gia, Đoàn Cảnh Nghiêu một mình đi vào trong, như ngày thường đóng cửa lại, sau đó thay giày đi vào.
Bên trong phòng khách không bật đèn, trong nhà bếp cũng tối đen, trên bàn ăn sạch bóng, anh ta đi đến cửa phòng bếp liếc một cái, khóe miệng cong cong ngày càng lạnh.
Đoàn Cảnh Nghiêu bước từng bước lên lầu, đến phòng ngủ, anh ta đưa tay mở rộng cửa, nhấc mí mắt liền nhìn thấy Cận Duệ Ngôn ngồi dưới đất.
Cũng không biết cô ấy đã duy trì động tác đó bao lâu, nghe được tiếng động, Cận Duệ Ngôn quay đầu về phía cửa, lập tức nhìn thấy đôi chân thon dài của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt. Cô ấy muốn đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi đó quá lâu nên hai chân tê dại phải ngồi phịch lại xuống giường.
Người đàn ông thong thả bước vào bên trong, đến khi đi đến trước mặt Cận Duệ Ngôn, cô ấy đột ngột đứng dậy túm lấy cổ áo Đoàn Cảnh Nghiêu. "Thứ trong tay anh đâu?"
"Có phải là rất tò mò tôi quay được những gì?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh là tên biến thái sao?"
Bàn tay mát lạnh của Đoàn Cảnh Nghiêu bắt lấy cổ tay của Cận Duệ Ngôn, siết chặt đến mức cô ấy có cảm giác như xương cũng sắp bị nát vụn.
Bàn tay còn lại của người đàn ông đột nhiên hướng về cổ của cô ấy P0'p lấy, Cận Duệ Ngôn không kịp chuẩn bị trước ngã phịch xuống chiếc giường lớn.
Đoàn Cảnh Nghiêu co chân chế trụ đầu gối của cô ấy, cắt đứt toàn bộ hi vọng muốn giãy dụa của Cận Duệ Ngôn. Cận Duệ Ngôn giơ tay bám lấy bàn tay đang siết cổ mình, gắng gượng nói ra mấy từ. "Anh muốn giết tôi?"
"Nếu như giết em mà không cần đền mạng thì nhất định tôi sẽ làm như vậy."
Cận Duệ Ngôn muốn cạy bàn tay của anh ta ra, Đoàn Cảnh Nghiêu dứt khoát đè lên người cô ấy, sức mạnh trên tay tăng thêm mấy phần, suýt chút nữa khiến cô ấy ngộp thở. "Mất mạng chỉ vì em không phải là đáng tiếc lắm sao? Cận Duệ Ngôn, mạng của em đáng giá như vậy à?""
"Nếu đã vậy...... Anh, anh buông tôi ra." Khuôn mặt Cận Duệ Ngôn đỏ ửng, "Coi chừng tôi kiện anh."
"Em nghĩ tôi sẽ sợ em sao?" Đoàn Cảnh Nghiêu đặt trán lên cái trán láng mịn của cô ấy, ánh mắt dán chặt như thể có ૮ɦếƭ cũng không buông, "Thiếu chút nữa thì tôi quên mất em là Cận thị trưởng đứng đầu cái Lục Thành này, thân phận cao quý, nếu như giết em có lẽ Đoàn gia của tôi cũng sẽ phải chôn cùng?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, nếu biết vậy thì thả tay ra cho tôi."
"Có thể, nhưng trước tiên em phải trả lời tôi một câu hỏi.""
Cận Duệ Ngôn đập đập lên bàn tay của người đàn ông, sức mạnh trong tay anh ta khẽ buông lỏng, lúc này cô ấy mới có thể thở ra một ngụm khí. "Câu hỏi gì?"
"Những người phóng viên kia đều là em sắp xếp phải không? Sao em có thể đoán ra được là tôi sẽ ra tay?"
Cận Duệ Ngôn đương nhiên không hề chắc chắn. "Tôi cũng chỉ là đánh cược một lần."
"Đánh cược? Cho nên, ván cược này em thắng rồi."
"Đúng," Cận Duệ Ngôn mắt đối mắt với người đàn ông. "Tôi cũng đã rất bất ngờ, không ngờ mình lại thắng."
Đoàn Cảnh Nghiêu không nói thêm, cúi đầu cắn mạnh lên cổ Cận Duệ Ngôn.
Cô ấy bị đau kêu lên thành tiếng, Đoàn Cảnh Nghiêu nhả ra, nhưng một giây sau đã lại cắn lên trước *** cô ấy, Cận Duệ Ngôn *** đau đớn, nhưng hai chân đều bị Đoàn Cảnh Nghiêu đè lên không sao phản kháng lại được.
Một hồi lâu sau Đoàn Cảnh Nghiêu mới buông người nằm sang bên cạnh, cơ thể Cận Duệ Ngôn đều bị anh ta cắn chi chít những dấu răng lớn nhỏ. Cô ấy nằm đó, một lúc sau thì người đàn ông đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Đến lúc hai người nằm về giường đã hoàn toàn trở thành hai con người xa lạ, ở giữa cách ra một khoảng lớn, cũng không một ai mở miệng nói chuyện với đối phương.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân khâm phục nhất là người Cận gia, chính là một giây trước còn đang đấu đá một sống một ૮ɦếƭ, trong nháy mắt sau đã có thể cười cười nói nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cận Vĩnh Nham gọi điện cho Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu, dặn dò bọn họ nhất định tối nay phải đến tòa nhà chính ăn tối.
Mọi người đã đến đông đủ, Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu cùng nhau tiến vào, cô ấy kéo cánh tay anh ta, vừa nói vừa cười, suýt chút nữa khiến cho Cố Tân Tân nhìn thấy rớt cả cằm.
"Ba, mẹ." Hai người tiến lên chào hỏi.
"Cảnh Nghiêu, không sao chứ?"
Đoàn Cảnh Nghiêu mỉm cười trả lời, "Đã ổn cả rồi ạ."
Tầm mắt Cố Tân Tân rơi xuống cổ Cận Duệ Ngôn, nhìn thấy trên đó quấn một chiếc khăn lụa. Cô không biết dưới đó cất giấu thứ gì không thể cho người khác nhìn thấy, chỉ nhìn được khuôn mặt cười tươi như hoa của Cận Duệ Ngôn.
"Anh rể, không có chuyện gì là tốt rồi, sau này ở những nơi công cộng không nên quá kích động." Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh không lạnh không nhạt lên tiếng.
"Cám ơn chú nhắc nhở, yên tâm, sẽ không bao giờ có lần sau nữa."
Cận Duệ Ngôn nghe vậy thì hơi thất thần, cánh tay Đoàn Cảnh Nghiêu buông xuống bên người, mà bàn tay kéo cánh tay anh ta của Cận Duệ Ngôn cũng buông thõng xuống. Một bữa cơm trong bầu không khí quái dị cuối cùng cũng kết thúc, Tần Chi Song lập tức lôi kéo mấy đứa con của bà đi đánh bài.
Cận Ngụ Đình dẫn Cố Tân Tân theo bên người, không muốn để cô ***ng mặt Đoàn Cảnh Nghiêu.
Mới bắt đầu không lâu, Cố Tân Tân nhận được điện thoại từ nhà gọi đến, cô đi ra ngoài ban công rồi ấn nghe.
Nói được một lúc Cố Tân Tân chợt nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô quay đầu lại nhìn, liền thấy được Đoàn Cảnh Nghiêu.
"Mẹ, sáng mai con qua, đến lúc đó rồi nói tiếp." Cô ngắt điện thoại, sau đó lễ phép hỏi thăm anh ta một tiếng, "Anh rể, anh thật sự không sao chứ?"
"Cám ơn đã quan tâm, hiện tại không sao rồi."
"Vậy thì tốt." Cố Tân Tân nói xong, xoay người muốn đi vào trong nhà.
"Em thì sao, gần đây có khỏe không?"
"Ừm, rất tốt."
Đoàn Cảnh Nghiêu châm ***, ngày thường anh ta không phải là dạng nhiều lời, nhưng hôm nay lại nhìn chằm chằm Cố Tân Tân rồi nói. "Em với lão Cửu hiện tại được coi là cái quan hệ gì?"
Trong lòng bị đâm một cái đau nhói, nhưng cô vẫn tận lực khiến cho giọng nói của mình thật thoải mái. "Vợ chồng nha."
"Đối với một người đàn ông vĩnh viễn sẽ không yêu của em mà nói ra hai chữ vợ chồng không thấy buồn cười sao?"
Cố Tân Tân nắm nhẹ bàn tay thành quyền, "Ý của anh là gì?"
"Người Cận gia cũng dành không ít tâm huyết lừa gạt em nhỉ, nhưng anh thật sự không đành lòng. Hôm nào đó anh sắp xếp cho em gặp một người trong Tần gia." Đoàn Cảnh Nghiêu nói tới đây, lạnh lùng nhìn cô. "Đến lúc này rồi, không phải là em vẫn không biết người nào trong Tần gia mà tôi muốn em gặp đó chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc