Trảm Nam Sắc - Chương 84

Tác giả: Thánh Yêu

Sau Khi Xong Việc Em Có Thể Uống Thuốc
***
Cố Tân Tân căng thẳng đứng dậy, ngón tay không nhịn được vén mấy sợi tóc về sau tai. "Mẹ."
"Hai đứa đang làm cái gì đấy?"
"Tìm đồ ạ," Thương Kỳ tiếp lời, "Con với Cửu tẩu đi ra ngoài dạo phố, vừa rồi bỏ nhờ ví tiền vào túi chị ấy."
Tần Chi Song cười cười tiến lên, "Con có thể thường xuyên đến tìm Tân Tân chơi, con bé cũng coi như là có bạn ở đây rồi."
"Cửu tẩu rất tốt, con rất thích chị ấy."
"Con đó, miệng thật ngọt." Tần Chi Song ngồi xuống ghế sa lông, ánh mắt lơ đãng đảo qua mặt đất, nhìn thấy trên mặt đất có tờ giấy nhỏ. Bà khom lưng nhặt lên, nhận ra là tờ hóa đơn thanh toán, trên đó ghi rõ là 10 hôp Tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp, lại nhìn tiếp, là hôm nay mới mua.
Cố Tân Tân không hi vọng tờ hóa đơn thanh toán này lại bị Tần Chi Song nhìn thấy, sớm biết thì lúc ở hiệu thuốc cô đã ném đi. Thật sự lúc đó cô cũng không chú ý tới, không ngờ bây giờ lại thành phiền phức.
"Đây là?" Tần Chi Song hơi biến sắc, ánh mắt do dự rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, "Xảy ra chuyện gì?"
Hai tay Cố Tân Tân đặt bên chân bất an nắm chặt thành nắm đấm, mỗi ngày Tần Chi Song đều thủ thỉ với cô, nói cô dưỡng cho tốt cơ thể, sau đó có thể lại có con rồi. Tòa nhà chính bên đó cũng thường xuyên đưa những nguyên liệu bổ dưỡng sang đây, dù là quan hệ của cô và Cận Ngụ Đình gần như đóng băng. Tuy là Tђยốς tгáภђ tђคเ cũng chỉ mua về để đó, nhưng những câu nói này cô vẫn không cách nào có thể nói ra với Tần Chi Song.
Bàn tay cầm tờ giấy của Tần Chi Song hơi run rẩy, "Tân Tân, con đang uống thuốc này sao?"
Cố Tân Tân vội vàng lắc đầu. "Không......Không có."
Thương Kỳ thấy sự tình khó lấp liếm đi được, bèn đi đến bên cạnh Tần Chi Song, cầm lấy hóa đơn thanh toán. "Bác Tần, thuốc là con mua."
"Cái gì?"
Cố Tân Tân cũng giật mình, sự chú ý của Tần Chi Song hoàn toàn chuyển lên người Thương Kỳ. "Kỳ Kỳ, con......"
"Bác Tần, con đang quen bạn trai, chỉ là người trong nhà không biết thôi."
Tần Chi Song nghe vậy thì cầm lấy tay cô ta. "Là con nhà ai? Nhân phẩm thế nào?"
"Tụi con cũng mới quen nhau thôi ạ."
Trong lòng Tần Chi Song không khỏi lộp bộp một cái, vừa mới quen mà đã ngủ với nhau? Còn mua thuốc?
Nhưng những chuyện như vậy cũng không đến lượt bà quản. Cố Tân Tân đứng bên cạnh, trong lòng bách vị tạp trần(*), Thương Kỳ quay lưng về phía Tần Chi Song sau đó hướng về phía Cố Tân Tân nháy mắt, một bộ dáng thanh niên tuổi trẻ có thể hứng chịu mọi sóng gió. "Cửu tẩu, em về trước đây."
(*) đủ loại tư vị lẫn lộn
"Ừ, được......" Cố Tân Tân lấy lại tinh thần, nhưng cũng không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
Thương Kỳ thật sự là đúng thời khắc quan trọng đã vô cùng cơ trí, cầm túi của Cố Tân Tân kéo khóa, sau đó lấy đồ của Cố Tân Tân trong đó ra. "Cửu tẩu, túi này của chị em cầm về nhà nhé, hôm khác mang trả chị."
"Được." Cố Tân Tân há miệng, nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy.
Cố Tân Tân tiễn Thương Kỳ ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói. "Thương Kỳ, việc này không hề liên quan đến em, sao em lại đi nhận chứ?"
"Chị không nhìn thấy vẻ mặt của bác Tần sao? Thật sự là tái mét hết cả rồi. Việc này đối với chị là phiền phức lớn, nhưng lại không là gì với em cả. Chị yên tâm đi, không cần phải lo lắng cho em, nhanh nhanh quay lại."
"Thương Kỳ, cám ơn."
Thương Kỳ đẩy đẩy cánh tay cô. "Khách khí với em làm gì? Mau quay lại đi, đừng để bác Tần nghi ngờ."
"Được."
Cố Tân Tân quay lại phòng, trong lòng hơi thấp thỏm. Tần Chi Song hướng về phía cô vẫy vẫy tay, cô không thể không ngồi xuống bên cạnh bà.
"Tân Tân, con với Thương Kỳ thân thiết như thế, mấy mối quan hệ của con bé có kể qua với con bao giờ không?"
"Không ạ." Cố Tân Tân cố gắng giả bộ bình tĩnh, "Con cũng chỉ mới nghe nói."
"Lúc con bé mua thuốc con cũng không hỏi sao?"
Hai tay Cố Tân Tân nắm lấy nhau, "Con cũng không tiện hỏi, với cả Thương Kỳ cũng không còn nhỏ mà."
"Thương gia quản giáo con cái rất nghiêm, con bé muốn tự do yêu đương sợ là sẽ rất khó khăn."
Lúc Cận Ngụ Đình quay về thì nhìn thấy Tần Chi Song với Cố Tân Tân đang ngồi trên ghế sa lông nói chuyện, vẻ mặt của Tần Chi Song cũng đã thanh tĩnh lại không ít. "Làm mẹ vừa rồi sợ muốn ૮ɦếƭ."
Cố Tân Tân nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình đã ở phía sau.
"Mẹ."
"Hôm nay về sớm nhỉ."
"Vâng, về sớm một chút."
Tần Chi Song kéo tay Cố Tân Tân, trong mắt chứa đầy thương tiếc. "Tân Tân, chuyện ký tặng sách đó sẽ không để con phải oan ức, con yên tâm đi, sau này Cận gia sẽ bồi thường lại gấp bội cho con."
Cố Tân Tân rũ mi mắt. "Cám ơn mẹ."
Cô tiến vào Cận gia, chuyện hạnh phúc cũng là may mắn nhất chính là được làm con dâu của Tần Chi Song. Bà chưa bao giờ vì bối cảnh gia đình của cô và Thương Lục mà đối xử phân biệt giữa hai người. Trái lại, bởi vì Tần Chi Song biết được mục đích cưới cô ban đầu của Cận Ngụ Đình mà còn cảm thấy hổ thẹn với cô, mọi thứ đều được thể hiện rõ rõ ràng ràng đến thế.
Tần Chi Song đi rồi, Cố Tân Tân vùi người trong ghế sa lông không nhúc nhích, cầm điều khiển từ xa mở TV ra.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cũng không nói chuyện với nhau. Cố Tân Tân bật một vòng, cũng không nhìn đến trên màn hình chiếu cái gì đã trực tiếp chuyển đi. Hình ảnh vừa dừng lại ở một trận thi đấu thể thao, cô muốn ấn nút chuyển kênh, tay đã bị Cận Ngụ Đình bắt được. "Xem cái này đi."
Chuyển tới chuyển lui, mắt cũng muốn quay vòng vòng.
Cố Tân Tân nhất định không để cho anh được toại nguyện, cô chuyển đến một kênh dành cho thiếu nhi, nghĩ thầm thà xem một bộ phim hoạt hình còn hơn.
Cận Ngụ Đình cũng là không có cách nào ép buộc cô được nữa, tự nguyện từ bỏ, thôi thì cô muốn làm sao thì làm đi.
Cố Tân Tân vốn cho là chuyện này sẽ cứ như vậy trôi qua, nhưng thế nào cũng không nghĩ lại có thể vì thế mà gây ra sóng gió không hề nhỏ.
Bởi vì quan hệ với Thương Lục nên Thương Kỳ thường xuyên ra vào Cận gia, người trong Cận gia cũng đã sớm coi cô ta một nửa là người nhà.
Tần Chi Song quay lại tòa nhà chính, càng nghĩ càng thấy không đúng. Việc này nói gì thì nói cũng cần phải báo cho Thương gia một tiếng, vạn nhất lúc gạo nấu thành cơm, Thương gia lại không thể tiếp nhận bối cảnh phía bên nhà trai, đây không phải là làm khổ Thương Kỳ rồi sao?
Tần Chi Song nghĩ tới đây, vội vàng đi tới cầm điện thoại gọi cho Thương gia.
Thương Kỳ về đến nhà, trong tay còn cầm theo túi của Cố Tân Tân, lúc đi vào phòng khách hơi bất ngờ vì ba mẹ đều ngồi trong phòng khách. Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, chào một tiếng rồi muốn quay lưng đi lên lầu.
"Kỳ Kỳ, đến đây."
Khuôn mặt Thương Dư Khánh không biểu cảm nhìn chằm chằm cô, Thương Kỳ nhìn vẻ mặt của hai người vô cùng khó coi thì dè dặt đi đến trước mặt bọn họ. "Ba, mẹ, làm sao vậy?"
"Có một số việc, vẫn là con tự mình nói cho ba mẹ đi."
"Chuyện gì cơ?"
Thương phu nhân thấy cô ta còn không chịu nói thật thì gấp gáp đến mức đứng dậy, "Kỳ Kỳ, bác Tần của con cũng đã gọi điện thoại đến rồi."
Thương Kỳ nắm chặt chiếc túi trong tay, "Bác ấy nói gì ạ?"
"Mỗi ngày con đều chạy ra ngoài chơi, nói là đến chỗ chị gái con, bây giờ con nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc là con đi với ai?"
"Con đúng là đi đến Cận gia, không đi đâu khác cả."
Thương Dư Khánh vừa nghe xong lập tức ném chén trà xuống chân Thương Kỳ. "Thuốc kia là sao?"
Thương Kỳ lùi về sau một bước, Thương phu nhân vội vàng đi đến bên người cô ta, vỗ về vai cô ta. "Kỳ Kỳ, con cứ thành thật nói cho ba mẹ biết đi, con đang quen với ai?"
"Mẹ, thật sự là không có."
"Vậy sao lại mua thuốc?"
Thương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, vốn định nói thật, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. "Đây là chuyện của riêng con, hai người đừng có quản."
"Kỳ Kỳ, con đừng có mà làm loạn. Mẹ giới thiệu cho con nhiều người có gia cảnh, nhân phẩm tốt như vậy con đến liếc mắt một cái cũng không có. Bây giờ chị con đã thành như vậy, chúng ta đã không còn trông cậy vào được nữa. Nếu như đến con cũng tự tung tự tác, sau này Thương gia phải làm sao?"
Thương Kỳ nghe không nổi nữa, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn trả lời. "Chị con thật sự là điên nhưng nếu như Thương gia có chuyện thì anh rể cũng vẫn sẽ không mặc kệ, có con rể hiền là được rồi......"
"Con bị mất trí rồi sao?" Thương phu nhân quát lên. "Chị con nếu như còn mãi như vậy thì sớm muộn Cận gia sẽ trao trả lại con bé về đấy. Cận Hàn Thanh cũng không thể bảo vệ một người điên sống đến hết đời, nếu như ngay cả mối liên hệ với Cận gia cũng đứt mất thì những ngày tháng dễ chịu này cũng đừng hòng còn. Kỳ Kỳ, tương lai con phải gả cho người có thể xứng với con, hiểu chưa?"
Thương phu nhân cũng không biết hôm nay Thương Kỳ bị làm sao, giống như nhất định không chịu nghe lời. Ngày thường cô ta vốn rất ngoan ngoãn chưa bao giờ cãi lại, nói gì cũng nghe. Chẳng lẽ là bị tên con trai kia đầu độc trí não rồi?
"Con sẽ không vì hai người mà tìm người kết hôn, con nhất định phải tìm người mình thích."
"Mày lặp lại lần nữa xem?" Thương Dư Khánh nghe thế, ngọn lửa trong đầu bốc lên.
"Con nói con sẽ không nghe theo sắp xếp của hai người."
Thương Dư Khánh đi đến trước người Thương Kỳ, nhìn cái túi trong tay cô ta. "Bên trong là cái gì?"
"Không phải đều biết cả rồi sao?" Thương Kỳ mở khóa ra, "Tђยốς tгáภђ tђคเ đó."
Thương Dư Khánh nhìn thấy bên trong chất đầy mấy hộp thuốc, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, vung tay về phía cô ta. Thương phu nhân muốn cản cũng đã quá muộn.
Hai tay Thương Kỳ ôm mặt, Thương Dư Khánh lần này đánh thật sự rất nặng tay, trên mặt cô ta nóng hừng hực, nửa bên mặt cũng lập tức sưng vù lên.
Thương phu nhân đau lòng như cắt, "Kỳ Kỳ, không sao chứ? Có chuyện gì thì từ từ rồi nói......"
Thương Kỳ ném lại túi xuống mặt đất, sau đó khóc lóc chạy đi.
"Kỳ Kỳ."
Mắt thấy Thương phu nhân muốn đuổi theo, Thương Dư Khánh kéo tay bà lại. "Nếu như nó thấy bên ngoài tốt như vậy thì cứ cho nó đi đi, sau này cũng khỏi cần trở về nữa."
Thương Dư Khánh vẫn còn tức giận sót lại chưa tiêu hết, còn nói sẽ không đồng ý để Thương phu nhân đi gọi cô ta về.
Ăn xong cơm tối, Cố Tân Tân tắm xong ngồi trên ghế sa lông lau tóc. Lúc Cận Ngụ Đình từ trong phòng tắm đi ra thì thấy cô đầu tóc bù xù đang cầm điện thoại lướt weibo.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay sờ sờ đỉnh đầu Cố Tân Tân, "Tóc vẫn còn ướt."
Cố Tân Tân đẩy tay anh ra. "Tôi xem tin tức một chút, lát nữa rồi sấy sau."
Người đàn ông đứng dậy đi về phía tủ đầu giường, mở ngăn tủ, lấy máy sấy tóc từ trong ra.
Mãi đến khi cảm nhận được hơi nóng, Cố Tân Tân mới phản ứng lại. Cô quay đầu thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang cầm máy sấy tóc, một tay kia nhấc lên một lọn tóc của cô. Cố Tân Tân vội vàng nghiêng người sang một bên, đưa tay chắn đằng sau đầu. "Tôi có thể tự mình làm."
"Em cứ xem tin tức của em."
Cố Tân Tân dứt khoát đứng lên, "Thật sự không cần."
Cận Ngụ Đình liếc máy sấy tóc trong tay, cô đối với những hành động lấy lòng của anh vẫn là dửng dưng như không. Cô cũng không ồn ào với anh, chuyện gì cũng có thể phân biệt rõ ràng, hoàn toàn xem anh là người ngoài.
Cô tự mình sấy tóc khô, lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nhận được điện thoại của Tần Chi Song.
"Alo, mẹ."
"Tân Tân, Thương Kỳ có gọi điện cho con không?"
Động tác vén chăn lên của cô hơi dừng lại, ngữ khí cũng không tránh được hoang mang, "Không ạ, em ấy làm sao hả mẹ?"
"Thương gia vừa gọi tới, nói là Thương Kỳ cãi nhau với người trong nhà một trận rồi chạy ra ngoài. Lúc này đang là tối muộn rồi, tìm mãi mà không thấy, điện thoại cũng không nhận. Mọi người sợ con bé sẽ xảy ra chuyện."
"Cãi nhau?" Cố Tân Tân ngồi xuống mép giường. "Có phải là bởi vì......"
"Không phải đâu, đứa nhỏ này bình thường luôn rất nghe lời không khiến ai phải lo lắng cả, vậy mà hôm nay......"
Trong lòng Cố Tân Tân không nhịn được cảm giác khó chịu đang dâng lên. Cô thật sự không nghĩ tới mấy hộp thuốc đó sẽ lại kinh động đến phía nhà Thương gia. "Điện thoại của em ấy có reo chuông phải không ạ?"
"Có, nhưng mà không có ai nhận cả, cũng không biết có thể xảy ra chuyện gì không......"
"Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con gọi thử xem."
"Được," Tần Chi Song biết Cố Tân Tân và Thương Kỳ quan hệ khá tốt, nói không chừng có thể hỏi được Thương Kỳ đang ở đâu. "Nếu như tìm được thì báo với mẹ một tiếng."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Cận Ngụ Đình nhìn thấy cô hơi thất thần. "Thương Kỳ làm sao thế?"
"Không sao cả," Cố Tân Tân hời hợt trả lời, "Chỉ là có chút mâu thuẫn với gia đình, sau đó chạy ra ngoài không chịu về."
Cô đi ra ngoài ban công, kéo cửa lại, may mà Thương Kỳ rất nhanh đã nhận điện thoại của cô.
"Alo, Cửu tẩu -------" Thương Kỳ bên kia khóc nức nở, xem ra là đã thật sự chịu không ít oan ức.
"Thương Kỳ, em đang ở đâu?"
"Em tìm bừa một chỗ vào ngồi, chị đừng lo lắng, em không sao."
Cố Tân Tân vô cùng hổ thẹn, dù sao chuyện này cũng là vì cô mà ra, "Em ở đâu? Chị đi tìm em."
"Thật sự không cần đâu mà, em ngồi đây thêm một chút rồi về."
"Chị không yên tâm, em phát định vị cho chị đi."
Trong lòng Thương Kỳ cũng khó chịu muốn tìm người tâm sự, cuối cùng vẫn gửi định vị cho Cố Tân Tân.
Cô quay lại phòng ngủ, Cận Ngụ Đình nhìn theo cô bước nhanh vào phòng thay đồ. Cận Ngụ Đình đi theo tới cửa, thấy Cố Tân Tân tùy tiện lấy một bộ quần áo thay lên người
"Trễ thế này rồi còn muốn đi đâu?"
"Ừm, đi tìm Thương Kỳ."
"Tối rồi con bé không ở nhà mà lại đi đâu?"
Cố Tân Tân cầm túi, bỏ điện thoại vào trong rồi đi về phía cửa. Cận Ngụ Đình nghiêng người chắn ở giữa, đôi chân thon dài chặn lại đường đi của cô. "Sao em không nghĩ một chút, muộn như vậy rồi còn đi ra ngoài cũng sẽ khiến tôi không an tâm."
"Có cái gì mà không yên tâm? Tôi thuê xe đi là được."
Cận Ngụ Đình nghiêng người đứng dậy, đứng trước mặt Cố Tân Tân. "Tôi đưa em đi."
"Không cần." Có mấy lời cô cũng không muốn bị anh nghe được.
"Nếu là chuyện của Thương Kỳ thì tôi cũng nên quản."
Cố Tân Tân ngẩng đầu đối mặt với tầm mắt của anh, "Như vậy đi, anh để cho tài xế đưa tôi đi, thế thì được rồi chứ?"
Anh không lên tiếng, trong lòng Cố Tân Tân gấp gáp, trực tiếp đẩy anh đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình vẫn là không thể an tâm về cô, để cho tài xế đưa cô đi, sau đó cũng lái xe đi theo phía sau. Cố Tân Tân không hề phát hiện ra, đưa cho tài xế xem định vị, "Đến nơi này."
"Được."
Thương Kỳ trốn trong một quán bán bánh ngọt, Cố Tân Tân tìm được căn phòng nhỏ kia, mở cửa ra.
Thương Kỳ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giọng nói đầy oan ức cũng vang lên theo, "Cửu tẩu."
"Sao lại trốn ở đây?" Cố Tân Tân đi vào, nhìn thấy cô ta ngồi một mình chỗ đó, hai mắt sưng vù, nửa bên mặt càng sưng đến đáng sợ.
"Em cũng không còn nơi nào để đi nữa.""
Cố Tân Tân ngồi xuống đối diện với Thương Kỳ. "Sao không đến tìm chị?"
"Không được, lỡ đâu bị Cửu ca biết thì làm sao bây giờ?"
"Ba mẹ em đánh em sao?" Cố Tân Tân nhìn mặt cô ta, không ngờ bọn họ lại có thể đánh chính con gái mình. Đã lâu như vậy mà vết sưng đỏ trên mặt vẫn vô cùng rõ ràng.
Thương Kỳ nhấc chén nước lên, uống một hớp, "Bác Tần gọi điện thoại cho bọn họ, em nghĩ cũng không che giấu được nữa rồi."
Cố Tân Tân nghe xong cũng không thấy kỳ quái, dù sao cũng là xảy ra ngay trước mặt bà, cũng vì trách nhiệm của bà khi Thương Kỳ ở Cận gia, dù thế nào bà cũng phải báo cho Thương gia bên đó một tiếng.
"Vậy thì em cứ nói thật là được rồi." Cố Tân Tân nhìn cô như vậy thì càng áy náy hơn, ngày thường Thương gia nâng niu Thương Kỳ như vậy, thế mà lần này có thể xuống tay nặng như thế, xem ra là thật sự bị chọc giận rồi.
"Nếu như em nói thuốc là của chị thì nhất định mẹ em sẽ lại gọi điện nói cho bác Tần. Cửu tẩu, chuyện này dù là ai cũng không tốt, thôi thì cứ để như vậy đi, sớm muộn cũng sẽ qua thôi."
Cố Tân Tân trầm mặc một lúc, người hơi dựa về sau, ánh mắt yên lặng dừng lại trên khuôn mặt Thương Kỳ.
"Cửu tẩu, chị về đi."
"Còn em thì sao?"
"Em ngồi thêm một lúc cũng sẽ về ngay."
Cố Tân Tân cầm lấy túi xách đặt bên cạnh, muốn đứng dậy. "Đi thôi, chị về với em, chị sẽ tự mình giải thích với ba mẹ em."
"Không được, chị đừng làm thế."
Cố Tân Tân bỏ lại chiếc túi lên mặt bàn, Thương Kỳ cũng đã thành cái dạng này rồi, mà cũng không thể vì chuyện này mà để cho Thương Kỳ chịu oan ức được. "Cũng không phải là chuyện gì lớn, chị nói thật với bọn họ là được rồi."
"Đến lúc đó Cửu ca nhất định cũng sẽ biết......"
"Anh ta có biết thì cũng không thể làm gì chị được." Cố Tân Tân vừa dứt lợi, cánh cửa phòng bao đã bị người ta mở ra. Thương Kỳ liếc bóng người đi vào, sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt bất an rơi xuống mặt Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân không cần quay đầu lại cũng biết được là ai đến. Cô rũ mi mắt xuống, tiếng bước chân của người đàn ông dần dần tiến đến gần hơn, đã sắp đi đến cạnh cô.
"Hai người đang nói chuyện gì?"
"Cửu ca." Thương Kỳ nhanh chóng đứng lên, "Sao anh lại đến đây?"
"Mặt em làm sao thế này?"
Thương Kỳ nghe thấy thì vội vàng lấy tay che lại gò má sau đó ngồi lại về ghế. Cố Tân Tân hoàn toàn coi Cận Ngụ Đình như không khí mà bỏ qua, "Chị đưa em về."
"Cửu tẩu, tự em sẽ về, chị nghe em đi, chuyện này đến đây kết thúc được rồi. Nếu như chị thật sự về với em thì cái tát này của em coi như là uổng phí đó."
"Kỳ Kỳ, đã trễ thế này rồi, con gái mà một mình đi lại không an toàn, đi thôi, anh bảo tài xế đưa em về."
Cố Tân Tân đi đến bên người Thương Kỳ, kéo cô ta đứng dậy, "Đi thôi."
Cận Ngụ Đình thấy thế, lập tức kéo cô về bên cạnh, "Em chạy đến Thương gia làm cái gì? Đưa mặt ra cho người ta đánh sao?"
Thương Kỳ cũng rõ ràng tính khí của Thương Dư Khánh, nếu như ông biết được chuyện này là do Cố Tân Tân làm, lại còn khiến ông đánh nhầm con gái mình một cái tát, nói không chừng ông sẽ lại tìm đến Cận gia làm ầm lên.
"Cửu tẩu, sau khi em về ngoan ngoãn một chút là được rồi, sẽ không sao cả."
"Thương Kỳ, chuyện này từ khi bắt đầu chị nên làm rõ rồi mới phải. Dù sao cũng liên quan đến thanh danh của em."
Thương Kỳ nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, bèn kéo cánh tay của Cố Tân Tân về phía mình, an ủi mấy câu. "Cũng sẽ không truyền ra ngoài được, chỉ cần chị biết em trong sạch là được rồi."
Cận Ngụ Đình thật ra vừa rồi đứng ngoài cửa đã sớm nghe hết được đầu đuôi câu chuyện, Thương Kỳ thăm dò nhìn anh, "Cửu ca, anh......"
"Đi thôi." Cận Ngụ Đình ngắt lời cô ta, một tay kéo Cố Tân Tân bước nhanh ra ngoài, Cố Tân Tân suýt không theo kịp bước chân của anh. Hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa mấy lần, nhưng Cố Tân Tân làm sao có thể là đối thủ của Cận Ngụ Đình kia chứ. Cánh tay Cận Ngụ Đình ôm sát eo cô, gần như là vừa ôm vừa kéo cô đi về phía trước.
Ra khỏi cửa, Cận Ngụ Đình đợi cho Thương Kỳ ngồi vào xe của tài xế, sau đó mới nhét Cố Tân Tân vào chiếc xe phía sau, đóng cửa xe một cái rầm.
Trên đường trở về, Cố Tân Tân từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu không khí bên trong cực kỳ ngột ngạt, từng cái hít thở đều có thể nghe được rõ ràng. Cận Ngụ Đình Ϧóþ mạnh tay lái, gân xanh nổi lên nhìn vô cùng đáng sợ.
Chiếc xe vọt vào trong Cận gia, sau đó lại điên cuồng tiến vào tòa nhà Tây. Anh đạp mạnh phanh xe khiến cho cơ thể Cố Tân Tân ngã dúi về phía trước, nếu không có dây an toàn, thì đoán chừng là lúc này cô đã đập mặt về phía trước không thể nghi ngờ.
Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe ra, giọng nói lạnh lùng. "Xuống xe!"
Cố Tân Tân tháo dây an toàn, hai người một trước một sau trở lại phòng ngủ. Vừa tiến vào phòng ngủ, Cận Ngụ Đình lập tức quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân.
Ánh mắt của anh vô cùng dọa người, bàn tay buông bên người của Cố Tân Tân hơi nắm nhẹ. "Anh hà tất gì phải làm cái vẻ mặt đó?"
"Vậy tức là tôi có thể lý giải thành, thuốc đó là do em mua?"
"Không sai." Cố Tân Tân vô cùng hào phóng thừa nhận sau đó bước vào trong, lúc lướt qua Cận Ngụ Đình lại bị anh nắm chặt cánh tay giữ lại.
"Nếu là chuyện của em, em cũng đã nói tôi không thể làm gì rồi. Nhưng vì sao lại để cho Thương Kỳ gánh tội thay?"
Cố Tân Tân hất cánh tay anh ra, ánh mắt rét căm đối đầu với Cận Ngụ Đình, "Gánh tội thay? Việc này nghiêm trọng đến thế sao? Tôi cũng chỉ là mua mấy hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, chỉ là không ngờ lúc đó mẹ lại tới, chỉ là không muốn bà truy hỏi đến cùng thôi. Nhưng với anh, tôi cũng không cần phải che giấu làm gì cả. Tôi chỉ là muốn mua hộp thuốc đặt trong nhà mà thôi, không lẽ lại phạm phải tội ác tày trời gì rồi?"
"Không muốn có con?" Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn xuống, tức giận cũng không hề che giấu mà hiện rõ.
"Đương nhiên là không muốn, xưa này đều chưa từng muốn."
Cận Ngụ Đình nghe được cô vô cùng quyết tuyệt, một chút do dự cũng không hề có, gương mặt tuấn tú âm trầm nhìn Cố Tân Tân, "Vì sao?"
"Lẽ nào anh lại muốn?" Cố Tân Tân hỏi ngược lại.
Cận Ngụ Đình trầm mặc, nhưng cũng không phải là bị cô hỏi làm cho nghẹn lời. Anh tất nhiên là muốn rồi, không một chút nào cần phải nghi ngờ, chỉ là anh không biết ý niệm đó từ khi nào đã bắt đầu nảy ra. "Đúng, tôi muốn."
Cố Tân Tân trừng anh một cái. "Vấn đề này trước đây chúng ta đã từng nói rồi, tốt nhất là không phải lãng phí thời gian suy nghĩ tới làm gì."
Cận Ngụ Đình thật sự cảm thấy mặt mình rất đau. Cố Tân Tân biết làm sao để kích thích anh, vậy nên mỗi lần mở miệng đều có thể mạnh mẽ đâm vào tim anh, đánh trả lại không chút lưu tình.
"Em mua Tђยốς tгáภђ tђคเ là muốn phòng cái gì? Chúng ta đã rất lâu không ngủ với nhau rồi, em cũng không phải là không biết."
Cố Tân Tân lạnh mặt trả lời. "Tôi mua về để đó đề phòng, không được sao?"
"Đừng cho là tôi không biết em đang nghĩ gì trong đầu, Cố Tân Tân, em yên tâm, tôi sẽ không động vào em, như vậy em có thể không cần phải trăm phương ngàn kế phòng bị nữa rồi phải không? Từ nay về sau, ngay cả đầu ngón tay của em tôi cũng sẽ không chạm tới, vậy là được rồi chứ?"
Cố Tân Tân cầu còn không được, "Rất tốt."
Sắc mặt Cận Ngụ Đình tái mét đi ra ngoài, bước chân ra đến ngoài, đóng cửa rầm một cái, tiếng động chói tai đến mức khiến cho màng nhĩ cô tê dại.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài, tức giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ giống như còn kéo theo cơn đau nhức nhối. Cận Ngụ Đình chống một tay lên cánh cửa, anh thật sự là chưa bao giờ gặp phải một người phụ nữ nào như vậy!
Nhưng anh biết làm sao đây, người là do anh chọn, cũng là do anh nhất định muốn cưới về nhà. Dù là bây giờ đúng là anh tự bê đá đập vào chân mình thì cũng là anh tự làm tự chịu, không phải sao?
Cận Ngụ Đình nghĩ đến hai chữ rất tốt trong miệng Cố Tân Tân, nếu như anh cứ như vậy mà đi, không phải là hợp ý cô quá rồi sao.
Cố Tân Tân ngồi trên giường, có chút không yên lòng với Thương Kỳ, liền ngồi nhắn một cái tin gửi đi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô nhấc mắt lên nhìn, Cận Ngụ Đình vậy mà đã trở lại rồi.
Vẻ mặt Cố Tân Tân đề phòng nhìn theo anh, người đàn ông đi đến trước mặt cô. Cố Tân Tân đứng dậy muốn vào phòng tắm, lại bị Cận Ngụ Đình cản lại lối đi. "Anh muốn gì?"
Cận Ngụ Đình nhếch khóe miệng, kéo ra một nụ cười, "Cố Tân Tân, tôi bỗng nhiên nghĩ thông một chuyện."
Ánh mắt cô nhìn anh càng thêm đề phòng, không lẽ là nghĩ thông chuyện thả cho cô đi? Không thể nào, Cận Ngụ Đình cũng không phải loại có tính người như thế.
"Chuyện gì?"
"Không phải là em mua thuốc rồi sao? Tác dụng chính là tránh thai khẩn cấp, đường lui cũng đã chuẩn bị hoàn tất đâu đấy rồi, chúng ta bây giờ không phải là nên làm cho xong bước cơ bản trước đó sao?"
Cố Tân Tân nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm anh. "Anh đừng có mà nói bậy."
"Chẳng lẽ không đúng? Đã là vợ chồng thì nghĩa vụ vợ chồng không thể thiếu, hơn nữa em còn chu đáo chuẩn bị sẵn thuốc như vậy rồi. Em nói đi, đây không phải là ý tứ muốn mời mọc tôi à?"
Cố Tân Tân thật sự khâm phục bản lĩnh trợn mắt nói mò của anh. "Tôi không có."
Cận Ngụ Đình nâng tay ôm lấy cô cùng ngã về chiếc giường lớn, Cố Tân Tân nghĩ thầm thế là xong, một khi dùng thể lực quyết đấu cô tuyệt đối là không có nửa phần thắng. Cố Tân Tân nén lại kêu gào trong lòng, "Anh cố ý xuyên tạc ý của tôi?"
"Lẽ nào ý của em không phải là như vậy?"
"Tôi nói là để phòng ngừa vạn nhất xảy ra, ai biết anh có lúc nào đó......"
Cố Tân Tân nói đến đây lập tức ngậm miệng lại. Cô là muốn nói ai biết anh có dùng biện pháp cứng rắn hay không, giống như hiện tại chẳng hạn.
Miệng của cô luôn là nghĩ gì nói đó, Cận Ngụ Đình nhấc tay vuốt ve khuôn mặt cô, "Không phải là đã nói sẽ không ồn không nháo sao? Chúng ta đã nói đâu ra đó rồi, hiện tại lại phải làm rõ ràng lại một lần thôi."
"Nói cái gì?"
"Em không phải đã nói, sau khi cầm của tôi một căn biệt thự thì mọi sự sẽ hết sức phối hợp với tôi sao?"
Cố Tân Tân hận không thể phỉ nhổ anh mấy câu, "Phối hợp diễn kịch với anh mà thôi."
"Nô đùa trên giường cũng coi như là diễn kịch, đều có thể diễn."
"Không biết xấu hổ."
Cận Ngụ Đình buông tay ra, bàn tay vuốt ve trên xương quai xanh của Cố Tân Tân, "Tôi không biết xấu hổ thì cũng là nhờ có em mắng cho tỉnh táo lại, vậy nên cũng không thể một mình cứ thế gánh cái danh tiếng xấu này được."
Cố Tân Tân thở phì phò, trợn mắt nhìn lên trần nhà. "Nằm mơ giữa ban ngày đấy à, tôi sẽ không sinh con cho anh."
"Hiện tại tôi cũng không cần em phải sinh. Mà không phải là có Tђยốς tгáภђ tђคเ sao? Sau khi làm xong uống là được rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc