Trảm Nam Sắc - Chương 231

Tác giả: Thánh Yêu

Thỏa Thuận Trước Hôn Nhân
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân không có xe, đến công ty khẳng định là sẽ không tiện. Cô đành dậy sớm hơn nửa tiếng, tính sẽ thuê xe.
Ăn sáng xong đi ra, ngoài ý muốn lại thấy xe của Cận Ngụ Đình đậu ngoài cửa.
Cố Tân Tân có chút không hiểu, nếu là đến thì cũng phải là lái xe cô đến mới đúng. Cô đóng cửa đi ra ngoài, còn chưa ra đến nơi đã thấy Khổng Thành đi xuống.
"Tu phu nhân."
Anh ta đúng là càng ngày càng có chừng mực, một tiếng xưng hô cũng phân ra đến rạch ròi.
"Làm cái gì vậy?"
"Cửu xe nói tôi đến đưa cô đến công ty, lát nữa ngài ấy sẽ lái xe cô đến trả sau."
Cố Tân Tân quét mắt, thấy được chỗ ngồi phía sau xe trống không, xem ra Cận Ngụ Đình cũng không đi cùng. "Không cần, tôi tự thuê xe được rồi."
"Chúng tôi đến cũng đã đến rồi, cô không cần phải từ chối, nếu không chúng tôi cũng không tiện báo lại."
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, vẫn không nhịn được hỏi. "Đây là ý của mấy người đúng không?"
Khổng Thành không lên tiếng, đi lên giúp cô mở cửa xe.
Tài xế hoàn toàn nghe theo Khổng Thành, anh ta nói đi đâu liền đi đó.
Cố Tân Tân ngồi ở hàng ghế phía sau, toàn bộ hành trình đều không mở miệng nói chuyện với hai người ngồi trước. Cô nhìn điện thoại, trong không gian chật hẹp tựa như bị ngưng đọng lại.
"Cửu gia dặn dò tôi nói lại với cô một tiếng, ngài ấy cũng sẽ giúp cô tìm túi xách, nói cô không cần lo lắng."
"Không cần!" Cố Tân Tân theo bản năng mở miệng, ngữ khí có chút gấp gáp, Khổng Thành không khỏi quay đầu lại nhìn cô. Cố Tân Tân lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nói. "Ý tôi là không cần phải phiền phức như vậy, vốn cũng không có gì quan trọng bên trong, không phiền anh ta nhọc lòng."
"Tối qua cô không có nói thế." Khổng Thành trực tiếp ngắt lời Cố Tân Tân, ở trước mặt Cận Ngụ Đình tỏ ra lo lắng như vậy, bây giờ lại nói bên trong không có đồ vật gì quan trọng. Đây không phải...... đây không phải là nói một đằng làm một nẻo, lạt mềm buộc chặt sao?
Chỉ là Cận Ngụ Đình vẫn luôn bị một chiêu đó hạ gục.
"Khi đó là vì tôi cảm thấy báo mất quá phiền, bây giờ đã báo rồi thì cũng không cần phiền phức anh ta nữa. Anh nói với anh ta một câu, để anh ta không cần phí tâm tư nữa."
Khổng Thành khẽ gật đầu, Cố Tân Tân lo anh ta sẽ hiểu lầm gì đó. "Chuyện chiều qua tôi cũng không nghĩ sẽ trở thành như vậy......"
"Tu phu nhân, cô muốn thủ thân cả đời vì Tu Tư Mân chúng tôi không ai ngăn được, nhưng Cửu gia thủ thân không nổi. Tôi nói vậy cô có hiểu không?"
Cố Tân Tân dĩ nhiên rõ ràng, cô ngồi đó, cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cô thật sự không ép Cận Ngụ Đình phải đi bảo vệ cô, những lời tuyệt tình như vậy cũng đã nói ra rồi, nhưng kết quả không như mong muốn cô có thể làm sao chứ, trách cô sao? Cô có thể làm gì được đây?
Chiếc xe lái đến trước cổng công ty Cố Tân Tân, cô cũng không lưu lại một giây liền đẩy cửa xe đi xuống.
Tài xế liếc mắt ra ngoài, sau đó lại chuyển tầm mắt về Khổng Thành, "Anh đúng là cái gì cũng có thể nói, không sợ đắc tội cô ấy sao? Tôi thấy Cửu gia dồn tâm tư như vậy, ngộ nhỡ sau này cô ấy trở về là Cửu phu nhân, coi chừng sẽ lột da anh ra."
"Cậu vẫn là nên tự lo cho mình đi! Lột da tôi? Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Cửu gia, tình trạng hiện tại của ngài ấy thật sự không thể chấp nhận được, ở tuổi này lẽ ra chỉ nên một lòng vì sự nghiệp......"
Tài xế chậc chậc hai cái, "Anh đúng là dựa vào thực lực mà độc thân, tôi rất khâm phục."
Cố Tân Tân đến công ty, liền nghe được tiếng nói chuyện rôm rả truyền đến.
"Ôi cái đầu tôi, sáng nay lúc ngủ dậy cảm giác như muốn nổ tung luôn, đau cực kỳ -----"
"Chị cũng vậy, xem ra tối qua đúng là uống nhiều quá rồi. Sau này không nên như vậy nữa, chị có cảm giác muốn ngu người luôn."
Cố Tân Tân đi tới, "Chào buổi sáng."
"Tân Tân, đến rồi à."
"Thế nào rồi, hôm nay mọi người còn làm việc được không?"
Một đồng nghiệp nam vốn đang ngồi đứng lên, khập khiễng bước về phía cô. "Chị nói xem, bọn họ say R*ợ*u đều là đau đầu, vì sao em lại đau ௱o^ЛƓ chứ?"
"Ha ha ha ------" có người cười to, "Có phải tối qua uống quá nhiều nên bị người ta đá ௱o^ЛƓ mà không biết không?"
Xem ra cậu ta đã quên hết cả, Cố Tân Tân cố nhịn cười. Tối qua cậu ta thất thố như vậy, còn muốn ôm người khác, cuối cùng liền bị Cận Ngụ Đình đá cho ngã phịch xuống đất, ௱o^ЛƓ tiếp đất nở hoa, còn có thể không đau sao?
"Tân Tân, tối qua em nhìn thấy chị đấy."
Cố Tân Tân lườm cậu ta một cái, "Nói thừa, tối qua không phải chị đi với mọi người sao?"
"Không phải, không phải, là ở nhà em."
"Cậu có lương tâm không thế," đồng nghiệp đứng bên cạnh cười đẩy cậu ta một cái, "Cậu say như ૮ɦếƭ, để cho sếp lớn phải đưa cậu về nhà. Ân tình này phải nhớ cho kỹ đấy biết chưa?"
"Em còn nhìn thấy một người khác nữa, thật đấy. Thật sự là còn có một người đàn ông khác nữa, sao em lại nhớ là thấy được hai người hôn nhau trong nhà em nhỉ?
Cố Tân Tân thu lại ý cười, "Cậu đúng là uống đến hồ đồ rồi, đàn ông ở đâu ra."
"Thật mà, anh ta còn quay đầu nhìn về phía em nữa, cực kỳ đẹp trai."
Ánh mắt của đám người trong phòng làm việc nhất loạt phóng về phía Cố Tân Tân, cô xua tay. "Cậu thấy lúc chị đi trên xe còn có ai khác không? Với lại, chị còn có thể mang đàn ông đến nhà cậu sao? Cái trí tưởng tượng của cậu thật là."
"Không lẽ là em nằm mơ? Rõ ràng là em nhìn thấy......"
Đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh đá vào cẳng chân cậu ta. "Cái loại chuyện không hiện thực này mà cậu cũng không phân biệt được hả, chỉ có thể là ở trong mộng mà thôi. Cái miệng đúng là còn nhanh hơn não, cậu cậu cậu ------ chị thấy cậu chính là độc thân quá lâu ngày nên *** lên não."
"Được rồi," Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, "Mọi người chuẩn bị làm việc đi thôi."
"Tuân lệnh!"
Cố Tân Tân đi vào văn phòng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Nhân viên nam kia sờ cẳng chân mình, "Sao lại đá em? Lại còn đá mạnh như vậy."
"Cậu cũng thật là, không biết giữ mồm giữ miệng gì cả. Những câu nói như vậy có thể đi nói lung tung sao?"
"Em say quá mà, sao phân biệt được rõ ràng chứ, nhưng em thật sự có chút ấn tượng."
Nữ nhân viên thấy vậy, đá cậu ta thêm một phát nữa. "Cái miệng cái miệng, cậu đã quên chuyện của Tu tiên sinh rồi phải không? Bớt nói vài câu đi."
Cố Tân Tân trở lại văn phòng, trốn vào không gian yên tĩnh. Trong lòng lo lắng không thôi, đồ không tìm được thì không tìm được vậy, miễn là không bị Cận Ngụ Đình tìm thấy trước là được.
Cô mở máy tính, tìm bản hợp đồng ngày hôm qua, thế nhưng mí mắt nháy liên tục, luôn cảm thấy bất an.
Xế chiều, Khổng Thành gõ cửa phòng làm việc của Cận Ngụ Đình.
Lúc anh ta đi vào, thấy toàn bộ sự chú ý của người đàn ông vẫn còn đặt trên đám văn kiện tài liệu chất đống. Khổng Thành đi đến trước bàn làm việc của anh. "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình cũng không nhấc mắt lấy một cái, Khổng Thành đặt chiếc túi xách trong tay lên bàn, "Đã tìm được rồi."
"Nhanh như vậy sao?"
"Thật lòng muốn tìm thì cũng không khó, những tên trộm vặt kia đều có phân chia địa bàn, hỏi thăm một chút là ra."
Cận Ngụ Đình đưa một tay chống gò má, tầm mắt rơi xuống chiếc túi kia, "Vẫn còn nguyên chứ?"
"Hẳn là vậy, tôi tiện tay mở ví tiền, phát hiện ra thẻ ngân hàng và chứng minh thư vẫn chưa mất."
"Cứ đặt đó đã." Cận Ngụ Đình không lập tức kiểm tra, công việc của anh còn chồng chất thành một đống, nếu đồ đã tìm về rồi thì cũng không thiếu chút thời gian đó.
Mãi đến chiều tối Cận Ngụ Đình mới xong việc, anh đẩy đám giấy tờ sang một bên, gọi điện kêu thư ký đi vào.
Những chuyện cần dặn dò đều đã dặn dò xong, lúc này Cận Ngụ Đình mới sờ đến chiếc túi của Cố Tân Tân.
Anh mở khóa túi, đổ toàn bộ ra ngoài, trừ một chiếc ví tiền thì cũng không có thứ gì đáng giá. Đơn giản chỉ là son môi, son dưỡng, khăn giấy và mấy thứ đồ vụn vặt. Chỉ là vẫn chưa nhìn thấy chiếc USB cô nói tới, không lẽ thứ quan trọng nhất lại mất rồi sao?
Cận Ngụ Đình cầm chiếc ví tiền của Cố Tân Tân lên liếc nhìn, mở ra nhìn kỹ, thấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng bên trong đều còn nguyên, đến cả tiền mặt cũng không mất.
Nói cách khác, cũng chỉ có thiếu một chiếc USB của Cố Tân Tân thôi sao?
Có phải là giấu ở chỗ khác hay không? Cận Ngụ Đình tìm được một ngăn nhỏ trong chiếc ví, anh liền mở khóa ra, quả thật thấy được bên trong có đồ.
Cận Ngụ Đình đưa hai ngón tay vào kẹp tờ giấy bên trong ra.
Anh mở tờ giấy đó ra, thấy được bên trên viết chi chít chữ và chữ, tầm mắt Cận Ngụ Đình quét xuống từng hàng từng hàng. Ánh mắt không có chút cảm xúc dần bị cảm xúc không thể tin và kinh ngạc thay thế. Anh sợ mình nhìn nhầm hay bỏ sót gì đó, liền cẩn thận đọc lại một lượt nữa từ trên xuống dưới.
Cận Ngụ Đình thậm chí còn nghe được tiếng hàm răng mình cắn chặt, anh bỏ lại mọi thứ khác vào chiếc túi xách, chỉ riêng tờ giấy đó là giữ lại.
Cận Ngụ Đình đứng lên, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gương mặt đẹp trai cũng căng chặt.
Anh cầm chiếc túi của Cố Tân Tân đi ra ngoài, Khổng Thành thấy anh bước nhanh ra, vội vàng tiến lên hai bước, "Cửu gia."
"Không cần đi theo tôi, hai người về trước đi."
Khổng Thành đáp ứng, vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm theo.
Đến tận khi Cố Tân Tân tan làm vẫn không thấy Cận Ngụ Đình mang trả xe cho cô, sớm biết vậy thì tối qua cô đã không nảy sinh lòng tốt, bây giờ thì lại phải thuê xe về.
Xuống đến dưới đường, Cố Tân Tân rút điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, lại đúng lúc nghe được tiếng còi xe truyền vào tai. Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy chiếc xe của mình lái đến bên cạnh.
Cố Tân Tân cúi người xuống, Cận Ngụ Đình hạ cửa sổ xe, "Lên đi."
"Anh đưa chìa khóa cho tôi là được rồi."
"Đã tìm được túi xách của em."
Nhịp tim của Cố Tân Tân không khỏi tăng tốc, đi nhanh về phía sau. Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, "Ngồi đằng trước đi."
Cố Tân Tân không nghe theo, dứt khoát ngồi về sau xe. Cận Ngụ Đình lái xe ra ngoài, cầm lấy chiếc túi xách đặt trên ghế tài xế đưa cho Cố Tân Tân.
Cô vội vàng nhận lấy, nhanh chóng mở ra, sau đó rút ví tiền kiểm tra một lượt.
Bên trong đồ vật đều còn nguyên, trong lòng cô khẽ thả lỏng, xem ra là không bị người ta động tới.
Cố Tân Tân cẩn thận từng chút một mở khóa ngăn phụ ra, ngón tay đưa vào, lại trống không. Sắc mặt cô trong nháy mắt tái nhợt, Cận Ngụ Đình không quay đầu lại mà vẫn rất tập trung lái xe, "Không thiếu thứ gì chứ?"
"Không, không có." Cố Tân Tân vội vàng tìm kiếm lại một lần nữa, vẫn không thấy.
Khuôn mặt đẹp trai của Cận Ngụ Đình phản chiếu trên gương chiếu hậu hơi nhíu mày, trong mắt có cả ánh sáng lành lạnh. Cố Tân Tân kéo khóa lại, nghĩ mãi không ra, những thứ khác vẫn còn nguyên, vì sao chỉ có tờ giấy kia là không thấy chứ?
Cô khẽ giương mi mắt, ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Cận Ngụ Đình. Cô có chút chột dạ, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi nơi khác.
"Không phải hôm qua em nói còn có USB gì đó sao? Hình như tôi không nhìn thấy."
"Ừm, nhớ nhầm." Cố Tân Tân nhẹ giọng nói, "Có lẽ là không bỏ vào mà để ở văn phòng rồi."
Cận Ngụ Đình đạp chân ga tăng tốc, đi thêm một đoạn đường nữa thì bẻ lái, dừng xe lại ở ven đường.
Cố Tân Tân thấy anh bước nhanh xuống xe, ngay sau đó cửa xe cạnh cô bị mở ra. Người đàn ông khom lưng đi vào, cô không chút nghĩ ngợi nhích ௱o^ЛƓ về phía còn lại muốn đẩy cửa xe đi xuống.
Cận Ngụ Đình nhanh tay nhanh mắt bắt được cổ tay cô kéo về, anh giật lấy chiếc túi của Cố Tân Tân rồi đưa nó đến trước mặt cô. "Cẩn thận nghĩ lại xem bên trong còn thiếu thứ gì hay không?"
Cố Tân Tân khẽ nuốt một ngụm nước bọt, "Không có."
"Thế sao? Trí nhớ kém đến vậy?"
"Túi xách của tôi, dĩ nhiên là tôi nhớ rõ."
Cánh tay Cố Tân Tân bị anh siết đau, nhưng cô vẫn không nhìn thẳng vào mắt Cận Ngụ Đình, "Anh làm sao vậy?"
"Em thật sự muốn tôi phải nói thẳng ra?"
Cố Tân Tân thử nhích sang bên cạnh. "Rốt cuộc là làm sao?"
Cận Ngụ Đình đưa tay vào túi quần móc ra một tờ giấy, bờ môi Cố Tân Tân khẽ run, đưa tay ra muốn giật lấy.
Cận Ngụ Đình lại nắm chặt không thả, "Tốt nhất là em giải thích cho đàng hoàng, đây là cái gì?"
"Vì sao tôi phải giải thích với anh?" Nhìn thấy thì đã sao? Dù sao cũng không liên quan đến anh, đây là việc riêng tư của cô.
"Vậy em nói cho tôi nghe một chút, trên này viết cái gì?"
Cố Tân Tân rút cánh tay về, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, "Không có gì cả, lúc trước viết linh tinh thôi."
"Vậy tôi đọc cho em nghe nhé?" Cảm xúc của Cận Ngụ Đình sắp không kiềm chế được nữa rồi, thật sự đã đi đến sát giới hạn. Anh không biết bây giờ mình nên vui hay nên giận, càng nghĩ càng cảm thấy người phụ nữ trước mắt tuyệt tình vô cùng, đặc biệt với anh, chính là tuyệt tình đến cực điểm.
"Không cần, tôi biết trên đó viết cái gì, nhưng nó cũng chẳng nói lên cái gì cả....."
"Tôi thấy em chính là không nhớ rõ."
Cố Tân Tân tiếp tục muốn đưa tay ra ςướק, Cận Ngụ Đình lập tức đưa tay phải về sau lưng, "Em và Tu Tư Mân là thật sự đã đăng ký kết hôn, nhưng trước đó đã có thỏa thuận hôn nhân rồi, phải không? Ngoại trừ một tờ giấy đăng ký kết hôn, những thứ khác đều không hề xảy ra, không chung phòng, không thân cận......"
Cận Ngụ Đình nói đến đây, hàm răng cắn chặt, những lời tiếp theo đều là nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra, "Em với anh ta kết hôn là để anh ta có thể nhanh chóng tiếp quản Tu gia, còn anh ta cam kết sẽ bảo vệ em chăm sóc em cả đời, là vậy sao?"
Cố Tân Tân cũng biết tờ giấy này thừa thãi đến mức nào.
Chẳng qua là ban đầu cô không quá hiểu rõ Tu Tư Mân, kết hôn đã là một chuyện liều lĩnh rồi, một thứ gì đó để đảm bảo cho chính mình cũng không có. Dù biết tờ giấy này có thể sẽ không có tác dụng gì, nhưng ít nhất cũng có tác dụng trấn an bản thân. Lúc trước cô nhét nó vào trong ví tiền, chưa bao giờ nghĩ một ngày sẽ bị người ta trộm, hơn nữa sau đó còn rơi vào Cận Ngụ Đình.
Đáng lẽ cô nên sớm xé nó đi, dù sao Tu Tư Mân cũng không có ý đồ không an phận gì với cô. Chỉ là sau khi hắn đi, cô lại không nỡ xé, luôn cảm thấy để lại thì sẽ còn gì đó để nhớ nhung.
"Trên thỏa thuận còn có chữ ký của Tu Tư Mân, có cả con dấu, em thật sự không muốn giải thích gì với tôi sao?"
Cố Tân Tân chuyển tầm mắt ra chỗ khác, "Có gì phải giải thích sao?"
"Hóa ra em và anh ta lại kết hôn như vậy."
"Thứ này...... cũng chỉ là trước khi kết hôn viết ra mà thôi, sau này tình cảm tốt đẹp nên cũng không cần phải tuân thủ theo những điều viết trên đó nữa rồi....."
Cận Ngụ Đình nhìn cô sắp không bịa chuyện được nổi nữa, dứt khoát ngắt lời cô. "Tôi chỉ tin nội dung trên tờ giấy này, còn lại một chữ tôi cũng không tin."
Cố Tân Tân cảm thấy không khí trong xe càng lúc càng mỏng manh, bắt đầu khiến cô khó chịu, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.
"Vậy thì cũng có thể nói lên được gì đây?"
"Sao lại không có gì?" Cận Ngụ Đình thấy cô không nhìn mình, liền đưa tay ra quay mặt cô lại, "Chỉ có pháp luật thừa nhận hôn nhân của hai người mà thôi, tôi hoàn toàn không thừa nhận."
"Chỉ cần pháp luật thừa nhận, những thứ khác không còn quan trọng nữa." Cố Tân Tân đẩy cổ tay Cận Ngụ Đình ra. "Anh đừng như vậy."
"Tôi cũng không tin chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà em có thể yêu anh ta, còn có, hai người đến cả những điều cơ bản nhất của một cặp vợ chồng bình thường cũng không có. Bây giờ em không chấp nhận tôi, có phải là vì vẫn không chịu tha thứ cho tôi?"
Hơi thở của người đàn ông phả lên mặt Cố Tân Tân, cô có chút không chống đỡ được, cô còn chưa kịp mở miệng thì khóe miệng đã run rẩy.
"Lúc chúng tôi ở cùng nhau anh cũng đâu có thấy được....."
"Em đừng có nói với tôi kỳ thực đây chỉ là một đám giấy lộn, kỳ thực hai người đã sớm không kìm lòng nổi mà phát sinh quan hệ. Cố Tân Tân, dù em có nói như vậy thì tôi cũng sẽ không tin. Em giũ bỏ sạch sẽ quan hệ với tôi như vậy đã nói rõ bản tính của em chưa hề thay đổi, giới hạn của em cũng sẽ không để người khác vượt qua. Vậy nên đừng mong sẽ dùng mấy lời nói đó gạt được tôi nữa, vô dụng thôi."
*** Cố Tân Tân phập phồng lên xuống, "Tôi và Tu Tư Mân thế nào cùng với tôi và anh lúc đó có thể quay lại với nhau hay không không có liên quan! Không liên quan gì hết!"
"Em lặp lại một lần nữa thử xem?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tờ giấy này là tôi viết, nhưng tôi và anh đã kết thúc từ lâu rồi, anh....."
Cận Ngụ Đình siết chặt cằm cô, kéo cô về phía mình. Từ trước đến giờ anh đều không nỡ làm tổn thương cô, nhưng lần này thì khác, anh sắp bị giận điên lên rồi.
Anh điên cuồng mà cắn xé môi cô, đau đớn đột ngột kéo tới khiến Cố Tân Tân rốt cuộc không nhịn được, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Cận Ngụ Đình từ trên chăm chú nhìn xuống, vành mắt Cố Tân Tân đỏ ửng, cánh môi run rẩy. Nhưng bàn tay người đàn ông càng ngày càng siết chặt, chính là sẽ không buông tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc