Trảm Nam Sắc - Chương 213

Tác giả: Thánh Yêu

Bại Lộ

***
Cố Tân Tân một chút cũng không muốn động. "Hôm khác đi, Dĩnh Thư, mình mệt lắm."
"Tân Tân, cứ để dây thần kinh liên tục kéo căng như vậy không được đâu. Mình biết tâm trạng cậu không tốt, nhưng từ sau khi chuyện đó xảy ra ngay cả mặt cậu mình cũng chưa được nhìn một lần, mình cũng rất lo lắng."
Cố Tân Tân miễn cưỡng cong khóe miệng, "Cậu yên tâm đi, còn phải sợ mình không chống đỡ nổi được hả?"
"Cậu rốt cuộc có coi mình là bạn không thế?"
"Tự nhiên lại nói linh tinh gì vậy?"
"Mình chỉ muốn gặp cậu một chút thôi mà. Tâm trạng cậu xấu tệ, nhưng mình cũng không có tốt hơn."
Cố Tân Tân suy nghĩ một chút, cuối cùng đành đồng ý. "Vậy cũng được. Nhưng đừng chọn nơi xa quá, Văn Văn ở nhà một mình nên mình muốn về sớm,."
"Biết rồi biết rồi mà, mình gửi địa chỉ cho cậu."
"Ừ." Cố Tân Tân đáp, ngắt trò chuyện.
Trước khi đi, Cố Tân Tân nhẹ nhàng đi đến trước phòng Tu Thiện Văn, cô khẽ đẩy cửa đi vào trong. Căn phòng tối om, có lẽ là cô bé đã ngủ rồi.
Cố Tân Tân cẩn thận khép cửa lại, sau đó mới xoay người rời đi.
Bệnh viện.
Tin tức của Cận Hàn Thanh đã được tung ra một ngày rồi, anh ta cũng không tin Thương Lục không xem được. Mỗi lần cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hi vọng trong lòng lại thêm một lần được nhóm lên, nhưng cuối cùng ngoài thất vọng cũng chỉ có thất vọng.
Cận Hàn Thanh nhìn điện thoại, cũng không có cuộc gọi nhỡ. Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, anh ta vội vàng nhét điện thoại vào trong chăn. Cửa mở ra, đôi mắt anh ta mang theo tia sáng nhìn sang, nhưng lại chỉ thấy Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu một trước một sau đi vào.
Đoàn Cảnh Nghiêu đóng cửa lại, Cận Duệ Ngôn đạp giày cao gót bước đến, vừa đến trước giường liền ném chiếc áo khoác lên mặt Cận Hàn Thanh. Người đàn ông kéo chiếc áo khoác xuống một chút, lộ ra đôi mắt.
Cận Duệ Ngôn duỗi ngón tay chỉ thẳng mặt anh ta mà nói. "Mặt mũi của chị đều bị cậu ném đi hết!"
Cận Hàn Thanh hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng họng nói. "Chỉ xảy ra tai nạn xe thì sao có thể làm mất thể diện của chị được chứ, đây là chuyện bất ngờ, muốn tránh cũng không thoát."
"Cậu có thật là bị đâm phải? Bị đâm vào đâu hả?" Cận Duệ Ngôn nói xong, đưa tay giật chiếc chăn trên người Cận Hàn Thanh ra, Đoàn Cảnh Nghiêu đứng bên cạnh muốn giữ lại tay cô ấy cũng không còn kịp. Sắc mặt người đàn ông đứng bên cạnh trong phút chốc tái mét, chăn của người đàn ông khác mà cô ấy muốn giật liền giật, cô ấy không nghĩ đến Cận Hàn Thanh có thể không mặc gì hoặc là chỉ mặc một chiếc quần nhỏ không hả?
Cận Duệ Ngôn nhìn vết thương trên cánh tay Cận Hàn Thanh, chọc mạnh, "Đau không?"
"Chị, em mới phẫu thuật xong đó......."
"Còn muốn gạt chị nữa phải không?"
Cận Hàn Thanh thấy vậy, dứt khoát ngồi dậy. "Người khác cũng đâu có biết được, bọn họ đều tin em thật sự gặp tai nạn mà."
"Cậu đúng là có bản lĩnh quá rồi nhỉ? Chị thấy cậu khỏi cần giả bộ xảy ra tai nạn xe đi, cứ dứt khoát giả ૮ɦếƭ cho rồi. Bởi chưa biết chừng Thương Lục thấy được cậu thê thảm như vậy còn vui vẻ cười to ấy chứ, nếu cậu tổ chức cái lễ tang, biết đâu cô ấy còn nể chút tình nghĩ vợ chồng trước đây mà đến tiễn đưa cậu."
Sắc mặt Cận Hàn Thanh kém đến cực điểm, nhưng người nói ra lời này không ai khác chính là chị cả của anh ta, anh ta cũng chẳng thể làm gì. Cận Hàn Thanh buồn bực ném chiếc áo khoác trong tay sang một bên.
"Em cũng không tin cô ấy sẽ không đến."
"Có muốn đánh cược với chị không?"
Cận Hàn Thanh cắn chặt răng, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là đánh cược thì anh ta đều sẽ không thể thắng được Cận Duệ Ngôn. Cận Hàn Thanh chuyển tầm mắt đi. "Lão Cửu chỉ dùng một chiêu này đã lừa được Cố Tân Tân về Lục Thành. Với tình cảm của em và Thương Lục, cô ấy sao có thể ngó lơ em được chứ?"
"Chỉ sợ cậu đã quá đề cao bản thân rồi."
Trái tim Cận Hàn Thanh nhoi nhói đau, "Chị!"
"Chuyện cậu xảy ra tai nạn xe ai ai cũng biết cả rồi, nhưng đến tận bây giờ Thương Lục vẫn không xuất hiện chỉ có một lý do duy nhất là vì không muốn gặp cậu. Vậy nên dù cậu có tiếp tục giả vờ cũng vô dụng thôi."
Cận Hàn Thanh ngước đầu, liếc Đoàn Cảnh Nghiêu một cái, âm thầm mắng anh ta sao không mau kéo cô ấy ra khỏi đây đi? Anh ta cũng đâu có xảy ra chuyện thật đâu, bọn họ còn đến thăm làm cái gì. Thật sự là dù không có bệnh cũng sắp bị Cận Duệ Ngôn chọc cho tức ra bệnh luôn rồi.
"Chị, chị không cần phải quan tâm em, cứ để mặc em là được."
"Cậu muốn tự mình xử lý thì chị cũng không nói, nhưng cậu khiến mẹ cũng lo lắng theo, còn phải vì cậu mà ứng phó với từng trưởng bối trong nhà. Cậu đúng là thèm ăn đánh!"
Đoàn Cảnh Nghiêu cầm áo khoác của Cận Duệ Ngôn lên, vắt trên tay mình, "Để cậu ta ở đây tự xử đi, em vất vả cả một ngày rồi còn chưa đủ mệt hả? Đi thôi."
"Đúng đúng, chị mau về với anh rể đi." Cận Hàn Thanh cầu còn không được.
"Cậu có tin bây giờ chị bước ra khỏi đây liền lập tức làm sáng tỏ với người bên ngoài chuyện của cậu không? Chị sẽ nói cậu vốn dĩ chẳng xảy ra chuyện gì cả, tất cả chỉ là một màn kịch thôi."
"Chị!" Cận Hàn Thanh thật sự không thể phải làm gì Cận Duệ Ngôn. "Em sẽ chỉ tùy hứng một lần này thôi mà."
"Mà khoan, cậu vừa mới nói cái gì? Tiểu Cửu cũng dùng chiêu này?"
"Đúng đúng đúng," Cận Hàn Thanh không chút do dự nói. "Em chỉ học theo chú ấy thôi, những điểm cốt lõi đều là chú ấy nghĩ ra."
Chuyện này Tần Chi Song không nói cho Cận Duệ Ngôn biết, mấy ngày nay cô ấy cũng không về Cận gia nên không gặp Cận Ngụ Đình. "Nhưng tên nhóc đó không làm loạn như cậu, ồn ào cho cả thành đều biết."
"Lúc chú ấy làm chuyện đó cũng không có ở Lục Thành mà. Với cả Cố Tân Tân cũng không phải là mất tích, tình huống rõ ràng là khác nhau."
"Còn cãi." Đoàn Cảnh Nghiêu đứng bên cạnh nói. "Chị cậu nói một câu cậu liền đốp lại một câu, tôi thấy cậu đúng là càng ngày càng có bản lĩnh."
Nếu là bình thường thì nhất định Cận Hàn Thanh sẽ không phục Đoàn Cảnh Nghiêu, nhưng bây giờ đang có Cận Duệ Ngôn ở đây, anh ta cũng không thể cãi lại.
Rời khỏi bệnh viện, nét mặt của Cận Duệ Ngôn vẫn rất căng, hai người đi thẳng về phía tầng hầm để xe.
Cận Duệ Ngôn vừa đi được vài bước liền có tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong tai, con đường trước mặt trong giây lát bị chặn lại. Đám phóng viên vây quanh hai người họ, hàng loạt micro và máy ảnh đưa đến trước mặt Cận Duệ Ngôn. "Cận thị trường, xin hỏi tình hình hiện tại của Cận tiên sinh thế nào rồi? Có qua khỏi hay không? Sao lại để xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như vậy?"
Đoàn Cảnh Nghiêu đẩy đám đồ vật có thể gây thương tích đó ra, một tay ôm chặt bả vai Cận Duệ Ngôn rồi đi nhanh về phía trước. Những phóng viên kia đuổi theo bọn họ, mãi đến bên cạnh trước xe vẫn không có ý định từ bỏ.
Đoàn Cảnh Nghiêu mở cửa xe, chặn lại đám người cho Cận Duệ Ngôn ngồi vào trước. Tài xế khởi động xe, Đoàn Cảnh Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Cận Duệ Ngôn, vừa muốn đóng cửa lại thì có người lôi kéo từ bên ngoài. Anh ta quay đầu sang ném cho anh ta một cái nhìn sắc lẹm, sau đó dùng sức đóng mạnh cửa xe.
"Lái đi."
Tài xế chầm chậm cho xe tăng tốc, phía trước còn có vài người đứng chắn, Cận Duệ Ngôn hơi nghiêng người về sau. "Đúng thật là, không một ai làm tôi bớt lo."
"Người có thể khiến em bớt lo vẫn có đấy, nhưng em lại không thấy thôi." Đoàn Cảnh Nghiêu đẩy nhẹ cánh tay cô ấy. "Ví như tôi này."
Cận Duệ Ngôn không thèm liếc anh ta lấy một cái. "Tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh."
"Em trai em có thể làm thì cũng có khả năng tự thu dọn hậu quả. Em cứ mặc kệ đi, nhắm một mắt mở một mắt, để cho cậu ta tự xử."
Cận Duệ Ngôn không nói nữa, hàng lông mi hơi rũ xuống, chợt nhìn thấy trên mu bàn tay của Đoàn Cảnh Nghiêu có một vết xước dài.
"Tay anh làm sao thế?"
Người đàn ông lúc này mới chú ý thấy, anh ta vuốt nhẹ mu bàn tay, "Chắc là vừa rồi không cẩn thận bị thứ gì đó cào vào."
"Chuyện của Hàn Thanh tạm thời giúp nó giữ bí mật vậy. Chuyện đã đến nước này, muốn buộc nó dừng lại giữa chừng chắc chắn sẽ không cam tâm."
"Em chỉ quan tâm chuyện của người khác, cũng không hỏi thăm một chút tay tôi có làm sao không."
Cận Duệ Ngôn kỳ quái liếc anh ta một cái, "Cũng không có quá nghiêm trọng, chỉ xước nhẹ một cái thôi mà?"
"Biết đâu sẽ bị nhiễm trùng đấy."
"Tôi thấy từng người các người đều đi học theo tiểu Cửu, nhưng nói luôn là trò này không có tác dụng với tôi đâu."
Đoàn Cảnh Nghiêu xì một cái. "Tôi cũng không thèm làm cái chuyện đó."
Cận Duệ Ngôn biết tính tình anh ta, dứt khoát không tiếp lời anh ta nữa, triệt để lờ Đoàn Cảnh Nghiêu đi.
Cố Tân Tân lái xe đến chỗ hẹn với Lý Dĩnh Thư, Lý Dĩnh Thư vì sợ cô không tìm được nên đặc biệt đứng chờ cô ngoài cửa.
Buổi tối ở Lục Thành rất lạnh, Lý Dĩnh Thư vừa nhìn thấy cô liền nâng cao tay vẫy loạn xạ.
"Bên này."
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, "Sao không chờ trong phòng?"
"Sợ cậu không tìm được." Lý Dĩnh Thư ôm cánh tay Cố Tân Tân. "Tân Tân, sao cậu lại gầy thế này?"
"Có hả?"
"Cậu nhìn cái bộ dạng của mình một chút đi."
Hai người vừa nói vừa đi vào trong.
Cận Ngụ Đình và Khổng Thành ngồi trong phòng bao, anh gọi một bàn thức ăn, ngay sau khi món đầu tiên mang lên anh đã bắt đầu cầm đũa rồi.
Khổng Thành khoanh chân ngồi trên chiếc đệm, liếc nhìn Cận Ngụ Đình, đúng là hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của anh. "Cửu gia, ngài đói vậy cơ à?"
"Không có, chỉ là cảm thấy món này mùi vị không tệ."
"Còn có món chính chưa mang lên, ngài cứ từ từ thôi."
Lý Dĩnh Thư dẫn Cố Tân Tân đi vào phòng bao đã đặt trước, bọn họ đi trên một đoạn hành lang dài dằng dặc. Trước cửa mỗi căn phòng nhỏ đều đặt giá để giày, Cố Tân Tân đi lên vài bước, thấy được một đôi giày, bước chân không khỏi chậm lại.
Lý Dĩnh Thư nhìn cô. "Làm sao thế?"
"Đôi giày này có chút quen mắt."
"Giày nào mà chẳng như giày nào? Hơn nữa còn là giày nam."
Cố Tân Tân không đáp, trầm ngâm nhìn đôi giày, cuối cùng khẽ lắc đầu, "Cửu gia đặc biệt chú trọng ăn mặc, anh ta và người khác không có giống nhau."
"Ý cậu là Cận Ngụ Đình cũng ở đây? Mà cũng đúng thôi, nơi này nếu là anh ta thì sẽ dễ dàng đặt được phòng hơn chúng ta nhiều."
"Quan trọng là đáng ra anh ta không thể ở đây."
"Hả?"
So với đứng chỗ này nghĩ lung tung, chi bằng đi thẳng vào kiểm tra. Cố Tân Tân nói xong, đưa tay ra. Lý Dĩnh Thư muốn ngăn cô lại, hạ giọng nói. "Tân Tân, cậu cứ như vậy đi vào hình như không tiện cho lắm? Người bên trong là ai chúng ta còn không chắc chắn."
Cố Tân Tân đẩy tay cô ấy ra, khẽ dùng sức vặn tay nắm cửa.
Cận Ngụ Đình ngồi quay lưng về phía cửa, tối nay anh không định uống rượu nên Khổng Thành gọi đều là những món nổi tiếng của nơi này. Người đàn ông cầm bát lên, một tay khác đang gắp thức ăn trong đĩa. Một thời gian không ra ngoài ăn, vào miệng phần lớn còn đều là cháo loãng, tự nhiên khẩu vị sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cố Tân Tân xác định mình không hề nhìn nhầm, quả nhiên là anh.
Cận Ngụ Đình và Khổng Thành nghe được tiếng mở cửa, đồng loạt ngẩng đầu. Anh vừa liếc thấy Cố Tân Tân đứng ngoài cửa, phản ứng đầu tiên là ném đôi đũa trong tay đi, bát cũng bị anh ném về bàn.
Khổng Thành giật mình, hận không thể chắn trước mặt Cận Ngụ Đình. Nhưng đều chậm cả rồi.
Lý Dĩnh Thư không rõ tình hình, lên tiếng. "Đúng là anh ta luôn này."
Cận Ngụ Đình có chút chật vật, lúng túng ngồi đó, anh ngàn vạn lần không ngờ được sẽ lại ᴆụng trúng Cố Tân Tân ở đây.
Bầu không khí dần đông cứng, Cố Tân Tân cố gắng lấy lại tinh thần, mặc không đổi sắc chào hỏi với Cận Ngụ Đình. "Cửu gia cũng ở đây à. Vết thương trên người đã khỏi cả rồi sao?"
Cận Ngụ Đình không biết phải trả lời làm sao, anh đứng dậy, đi lên vài bước. Cố Tân Tân chăm chú quan sát khuôn mặt của người đàn ông, "Xem ra là đã rất tốt rồi."
Không nói đến những vết thương nghiêm trọng nhất trên người anh, dù là vết thương trên mặt, hay là những chỗ có máu đọng cũng đã không cánh mà bay cả rồi. Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt Cố Tân Tân, tầm mắt cô rơi xuống cổ áo sơ mi mở ra của anh. "Anh không nằm ở nhà mà đến đây làm gì?"
"Tân Tân, tôi thấy tốt lắm rồi. Hôm nay có một cuộc hẹn quan trọng với khách hàng."
"Anh cảm thấy gạt tôi rất thú vị phải không?"
Trái tim Cận Ngụ Đình triệt để chìm xuống. "Không có."
"Anh không hề gặp tai nạn xe phải không? Trên người cũng không có một vết thương nào, đúng không?"
Cận Ngụ Đình cắn chặt răng không nói, Cố Tân Tân hít một hơi thật sâu, "Kỳ thực anh không cần như vậy. Hẳn là anh cũng không thoải mái gì, làm bệnh nhân không dễ dàng."
Nói xong lời này, Cố Tân Tân quay gót đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi đuổi lên. "Tôi chỉ là vì muốn nhanh chóng đưa em về thôi. Tôi không nghĩ ra được cách nào khác, Tân Tân, gạt em là tôi không đúng......."
"Được rồi." Cố Tân Tân dừng chân, nhưng không quay đầu lại. "Tôi không trách anh, anh quay lại đi."
"Tôi biết em đang trách tôi," Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh Cố Tân Tân, kéo cánh tay cô. "Em nghe tôi nói trước đã."
Cô nhấc mắt, tầm nhìn chuyển đến xương quai xanh của Cận Ngụ Đình, "Vết thương chỗ đó cũng là giả phải không? Có phải tất cả những vết thương trên người anh đều là giả?"
Cận Ngụ Đình bị nghẹn họng không trả lời được, chỉ là sức mạnh trên tay càng lúc càng lớn hơn. Nỗi sợ hãi không tên trong lòng không ngừng lan ra, Cố Tân Tân không lớn tiếng chất vấn hay mắng mỏ anh, nhưng nhất định cô đang rất tức giận.
"Anh biết rõ Tu Tư Mân rời khỏi thế gian này như thế nào, nhưng anh lại vẫn dùng tai nạn xe để lừa tôi. Anh có biết mình đang không ngừng xát muối lên vết thương của tôi không? Mỗi lần nhìn thấy một thân toàn vết thương của anh tôi sẽ lại nhớ đến bộ dạng nằm trên bàn mổ ngày hôm đó của anh ấy, cả những vết thương dữ tợn trên người mà anh ấy nhất quyết không muốn cho tôi xem nữa. Nhưng anh thì sao? Anh lấy một thân đầy vết thương đó đi gạt tôi!" Cố Tân Tân muốn rút tay ra, Cận Ngụ Đình thấy vậy, càng nắm chặt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc