Trảm Nam Sắc - Chương 189

Tác giả: Thánh Yêu

Anh Ta Không Thỏa Mãn Được Tớ

***
Cố Tân Tân nghe xong lời này, lông mày đã nhíu chặt, "Anh nói cái gì?"
"Anh ta sống cuộc sống của anh ta, em sống cuộc sống của em, không phải là rất tốt sao."
"Dù là thế thì chúng tôi cũng sẽ không ly hôn."
Cận Ngụ Đình trầm mặc một lúc, tiếp tục mở miệng, "Như vậy đối với em có ích lợi gì?"
"Đây gọi là không rời không bỏ."
"Bốn chữ đó không phải dùng như vậy."
Cố Tân Tân đưa mắt ra ngoài cửa sổ. "Nếu đã sắp xếp gần xong chỗ cho Thương Lục thì có phải là đã có thể cho cô ấy rời đi rồi không?"
Cô tự biết khoảng thời gian này không được tiếp xúc quá gần với Cận Ngụ Đình, hết thảy bắt đầu từ ngày cô mang Thương Lục về nhà, vậy nên chỉ cần Thương Lục rời đi thì cô có thể quay lại cuộc sống yên tĩnh trước kia rồi.
Tài xế biết Cận Ngụ Đình muốn đi đâu bởi anh đã dặn dò từ trước đó rồi, cứ như vậy ai cũng không hỏi ý kiến của Cố Tân Tân liền đi thẳng về phía trước.
Đến một con phố nhỏ, Cố Tân Tân xem quang cảnh ngoài cửa sổ có chút lạ lẫm, "Đây là đâu?"
"Chỗ ăn cơm tối."
"Tôi ăn rồi."
Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe, một chân bước ra ngoài mới quay đầu lại liếc cô một cái, "Em vừa mới nói em chưa ăn cơm tối."
"Tôi nói vậy bao giờ?"
"Trí nhớ em thật kém. Cũng đã trễ thế này rồi, nếu em không tự nói thì không lẽ tôi lại tự nhiên dẫn em đi ăn?"
Cố Tân Tân đúng là bụng đang đói cồn cào, đói đến mức mắt mờ tay run. Cô nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích, "Đưa tôi về đi, tôi không đói."
"Mỗi ngày em đều ở lì trong công ty ăn mấy thứ đồ ăn kia, dù có ra ngoài cũng không ăn được bao nhiêu thứ hợp khẩu vị. Ở quán này có lẩu shabu-shabu(*), không thích hả?" Cận Ngụ Đình nói đến đây, cả hai chân đều đã bước ra ngoài, còn thuận tay mở rộng cửa xe để Cố Tân Tân nhìn thấy biển tên của quán ăn kia. "Chỗ này có thịt dê và thịt bò là tuyệt nhất, còn có bí chế trong công đoạn nhúng tương, chỗ khác không thể nào có được. Đến thì cũng đến rồi, em xác định không muốn thử?"
(*) nguồn gốc từ Nhật Bản
Anh vừa dứt lời, cửa xe từ một bên khác đã bị Cố Tân Tân đẩy ra. "Lẩu shabu-shabu? Chưa từng nghe nói."
"Đồ ăn ngon không ngại ngõ hẹp sâu." Cận Ngụ Đình đóng cửa xe.
Khổng Thành dẫn theo tài xế vào đại sảnh lầu một gọi hai nồi lẩu, Cố Tân Tân thì theo Cận Ngụ Đình lên lầu.
Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cho Cố Tân Tân, cô nhìn chiếc bếp nhỏ trên bàn, nhận ra đây cũng chỉ là loại bếp phổ thông. Cô đọc mấy món mình thích sau đó đưa trả thực đơn cho Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông trực tiếp gọi một phần, lại thêm hai phần thịt dê, nhân viên phục vụ rất nhanh liền mang món ăn lên, Cố Tân Tân không khỏi nhìn chằm chằm nồi lẩu trước mắt đang sôi sùng sục.
Cận Ngụ Đình bỏ thịt và bí đỏ vào, Cố Tân Tân kỳ quái nhìn anh. "Bỏ bí đỏ vào sẽ bị nát đấy?"
"Như vậy nước mới có mùi vị, lát nữa em thử rồi biết."
Cố Tân Tân đã đói đến lợi hại, cũng học theo Cận Ngụ Đình bỏ thịt vào trong, nhân viên phục vụ tiếp tục mang đến cho bọn họ mấy đĩa nguyên liệu nhúng.
Cô gắp một miếng thịt dê nhúng tương bỏ vào miệng, Cận Ngụ Đình thấy hai mắt Cố Tân Tân mở to, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ cũng khuếch đại hơn bình thường. Cô không ngừng chỉ miệng của mình, nhưng miệng bận nhai nên không nói ra được lời nào, mãi đến khi miếng thịt dê đã nuốt vào bụng thì giọng nói vui vẻ mới có cơ hội thoát ra. "Oa, thịt dê nhúng tương này làm thế nào mà ăn ngon thế? Ăn ngon thật!"
"Đã nói là bí chế rồi còn gì, điểm đặc biệt chính là ở nguyên liệu nhúng."
Cố Tân Tân không chần chờ gì nữa ăn miếng thứ hai. "Ngon, ngon thật sự luôn."
Cận Ngụ Đình thấy thịt trong nồi cô không kịp miệng ăn, liền bỏ thịt bò từ trong nồi của mình vào bát cô. Cố Tân Tân ăn đến say sưa, thế nhưng lông mày Cận Ngụ Đình lại hơi nhíu, đã trễ thế này rồi, xem ra là đã nhịn đói từ rất lâu.
Ngày nào cũng không ăn cơm đúng giờ như vậy, sớm muộn gì cũng phá nát cái dạ dày này mất.
"Nhân viên phục vụ, mang lên một suất cơm kho thịt trước đi."
"Vâng."
Cận Ngụ Đình cầm chiếc bát không bên cạnh múc cho Cố Tân Tân một phần canh, rất nhanh cơm cũng mang lên.
Cố Tân Tân nếm thử một thìa, "Ừ, ngon lắm, thơm thơm ngọt ngọt."
Cơm kho thịt cũng rất hợp khẩu vị, nước thịt kho phủ lên cơm trắng, vừa cho vào miệng toàn bộ khoang miệng đều là vị thơm. Cận Ngụ Đình biết cô thích ăn cải trắng, liền gắp toàn bộ cải trắng từ nồi lẩu bỏ vào bát của cô.
"Cái này nhúng tương ngon ghê á."
Cận Ngụ Đình không khỏi bật cười. "Em nói mấy lần rồi."
"Có thể gói mang về không? Để mai nhúng lẩu ăn."
"Tự nhiên nói vậy, cũng không sợ bị ông chủ đánh ૮ɦếƭ?" Cận Ngụ Đình bỏ thêm chút thịt bò, "Em đã thích ăn như thế thì sau này tôi mang em qua nhiều hơn là được."
"Lát nữa anh gửi địa chỉ cho tôi đi."
Cận Ngụ Đình ngẩng đầu nhìn cô. "Làm gì? Muốn mang người khác đến?"
"Để lúc nào muốn ăn thì tự tôi có thể đến chứ sao."
"Vậy em gọi tôi là được."
Cố Tân Tân thật sự không thể hiểu nổi con người trước mặt này. "Sao lần nào cũng gọi anh được?"
"Nơi này cần phải đặt chỗ trước, em cho là chỉ cần em muốn liền có thể đến ăn sao?"
"Khó khăn đến vậy?"
Cận Ngụ Đình mím môi, khẽ gật đầu. "Đúng."
Cố Tân Tân hiện tại không có thời gian lo đến mấy thứ này, cô vùi đầu ăn, lấp đầy cái bụng trước rồi nói tiếp đi.
Xe của Đoàn Cảnh Nghiêu trở về Đoàn gia, xe vừa dừng lại Cận Duệ Ngôn liền tức giận đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Vào đến phòng, cô ấy tháo giày cao gót, ném mỗi chiếc lăn lóc ở một bên sau đó đi dép lê bước nhanh lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Cận Duệ Ngôn ném túi xách lên tủ đầu giường sau đó cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Đoàn Cảnh Nghiêu đi theo vào, đúng lúc Cận Duệ Ngôn đóng sầm cửa phòng tắm lại. Tính tình cô ấy trước giờ không tốt, mà tâm trạng của người đàn ông hiện tại cũng không khá hơn bao nhiêu. Anh ta nới lỏng cà vạt, tháo ra.
Tầm mắt của Đoàn Cảnh Nghiêu rơi xuống chiếc túi xách của Cận Duệ Ngôn, anh ta chưa bao giờ lén xem đồ của cô ấy, nhưng bây giờ không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, mở khóa túi xách.
Điện thoại của Cận Duệ Ngôn đặt trong túi, Đoàn Cảnh Nghiêu vốn là muốn xem thử mỗi ngày cô ấy liên lạc với những ai. Ngày thường cô ấy đối với anh ta không lạnh lại không nhạt, lẽ nào là đối với ai cũng như vậy?
Ngón tay người đàn ông trượt nhẹ, trên màn hình nhanh chóng hiện ra thông báo cần nhập mật khẩu.
Đoàn Cảnh Nghiêu nhập ngày sinh nhật của Cận Duệ Ngôn, điện thoại báo nhập không chính xác.
Người đàn ông ngẫm nghĩ trong chốc lát, không lẽ là sinh nhật của hai anh em Cận gia? Anh ta cũng chỉ đoán ra được mấy thứ đó, hay là, thử ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ xem?
Tuy là Đoàn Cảnh Nghiêu cảm thấy vô cùng không thể, nhưng cuối cùng vẫn thử, quả nhiên không đúng.
Anh ta thầm nhủ trong lòng, sợ là Cận Duệ Ngôn đã sớm quên mất ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ rồi. Người đàn ông ngồi lên mép giường, điện thoại có hạn chế số lần mở khóa, vượt qua từng ấy lần phần mở khóa sẽ tự động khóa lại.
Đoàn Cảnh Nghiêu ngẫm nghĩ một chút, không lẽ là sinh nhật của anh ta?
Đáy lòng anh ta nổi lên từng đợt sóng ngầm, biết đâu đấy lại đúng thì sao?
Bất luận là Cận Duệ Ngôn vô tình hay cố ý, có thể lúc cô ấy tiện tay cài mật khẩu lại nghĩ đến ngày sinh nhật của anh ta thì sao?
Đoàn Cảnh Nghiêu nóng lòng muốn thử, khả năng đó cũng không phải là không thể. Anh ta nhân lúc Cận Duệ Ngôn còn chưa ra cẩn thận từng chút một gõ ngày sinh của mình vào.
Trên màn hình rất tàn nhẫn hiện lên mấy chữ: mật khẩu không chính xác.
Sắc mặt của người đàn ông triệt để khó coi, trong đáy mắt cũng có không ít phẫn nộ không tên. Ngón tay anh ta đặt trên màn hình gõ lung tung, mãi đến khi trên màn hình hiện ra thông báo hết lượt nhập.
Đoàn Cảnh Nghiêu phẫn hận thả lại điện thoại lên tủ đầu giường.
Cận Duệ Ngôn tắm xong đi ra, thấy Đoàn Cảnh Nghiêu đứng dậy đi sang bên kia giường, cô ấy theo bản năng cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện ra màn hình vậy mà lại bị khóa mất rồi.
"Anh động vào điện thoại của tôi?"
Đoàn Cảnh Nghiêu tháo thắt lưng, lại ung dung thong thả *** khoác, "Tôi động vào điện thoại của em làm cái gì?"
"Vậy vì sao điện thoại của tôi lại bị khóa?"
"Làm sao tôi biết được, có thể là em ***ng phải cái gì đó đấy."
Cận Duệ Ngôn ném điện thoại lên đệm. "Anh muốn xem cái gì thì nói với tôi là được rồi, Đoàn Cảnh Nghiêu, tôi không có bí mật gì giấu giếm anh cả, nên anh không cần phải lén lén lút lút như vậy."
"Thế sao?" Đoàn Cảnh Nghiêu treo áo khoác lên, tùy ý cởi cúc áo sơ mi. "Không nghĩ tới Cận thị trưởng lại hào sảng như vậy, tôi muốn xem liền cho tôi xem?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, tôi nói này, sao anh lại như thiếu nữ mới lớn thế. Tôi có bao giờ kiểm tra điện thoại của anh đâu, thật sự không ngờ được anh lại kiểm tra tôi." Cận Duệ Ngôn tự nhận bản thân chưa từng nói lời gì không nên nói, xử lý cũng đều là chuyện làm ăn, người ngay thì chẳng có gì phải sợ. "Chuyện như vậy tôi hi vọng không có lần thứ hai, nếu anh muốn xem thì có thể nói với tôi, tôi nhất định thỏa mãn anh."
Đoàn Cảnh Nghiêu nghe xong lời này, đi lên trước vài bước đến bên cạnh cô ấy, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, "Rất tốt, bây giờ tôi liền muốn xem."
Cận Duệ Ngôn cũng không ngờ anh ta vậy mà lại muốn xem thật, đây cũng không giống tác phong của Đoàn Cảnh Nghiêu. Cô ấy cố tình cười chế nhạo một tiếng. "Thật không biết anh còn có sở thích tra xét người khác cơ đấy?"
"Cứ cho là như vậy đi, Cận thị trưởng nói lời giữ lời, đừng để tôi nhìn không nổi em."
"Anh -------" Cận Duệ Ngôn khom lưng cầm điện thoại lên. "Được thôi, anh thích thì cứ xem."
Có những tin nhắn quan trọng cô ấy sẽ đọc xong rồi xóa đi, đây cũng là thói quen bao lâu nay của Cận Duệ Ngôn. Màn hình đã khôi phục lại bình thường, cô nhập lên đó chuỗi dãy số 123456.
Điện thoại cứ như vậy mở ra, cả quá trình Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn chằm chằm không rơi mắt, cảm thấy đúng thật là vừa bực vừa mắc cười.
Cận Duệ Ngôn quơ quơ điện thoại trước mặt anh ta, "Anh muốn xem cái gì?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nhận lấy, mở wechat ra trước, trong đó có lượng thông tin chủ yếu. Cận Duệ Ngôn tựa lưng trên tủ đầu giường bên cạnh, dáng vẻ không chút chột dạ. "Nếu anh thấy được thứ gì liên quan đến cơ mật thì tốt nhất là cẩn thận cho tôi, một khi chúng bị lộ ra ngoài, khi đó đừng có trách tôi đuổi theo anh truy cứu trách nhiệm đến cùng."
"Em đang dọa dẫm tôi?"
"Ai dám chứ, chỉ là nhắc nhở anh một tiếng thôi."
Đoàn Cảnh Nghiêu đút một tay trong túi, "Vậy thì Cận Duệ Ngôn, tôi cũng nhắc nhở em một câu. Làm người không nên ở nơi quá cao, cẩn thận ngày nào đó sẽ té đau từ trên đó xuống."
"Nếu tôi thật sự té xuống, vậy xem như nguyện vọng của anh được hoàn thành rồi." Cận Duệ Ngôn vừa cầm khăn lau tóc vừa nhìn Đoàn Cảnh Nghiêu trượt màn hình xem lịch sử các cuộc trò chuyện của cô ấy.
Đầu ngón tay của người đàn ông lướt xuống, thấy được avata của một người phụ nữ có chút quen mắt.
Cận Duệ Ngôn có không ít bạn bè, nhưng người có thể đến tầm khuê mật(*) thì không vượt quá ba người, mà người này chính là một trong ba người đó.
(*) bạn thân ấy
Bởi vì tám chuyện với bạn thân nên bình thường cô ấy cũng sẽ không xóa đi, Cận Duệ Ngôn cũng chỉ nghĩ Đoàn Cảnh Nghiêu sẽ đọc những trò chuyện bàn giao công việc của mình, hoàn toàn không nghĩ đến anh ta sẽ tò mò trò chuyện của cô ấy với bạn bè.
Người bạn thân này biết Cận Duệ Ngôn bận rộn nên cũng không thường xuyên tìm cô ấy, chỉ là mỗi lần tán gẫu lượng từ sẽ không kém những người bạn bè bình thường.
Cô ấy cũng biết quan hệ của Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu, cũng sẽ không nghĩ đến chiếc điện thoại này sẽ rơi vào tay Đoàn Cảnh Nghiêu.
Bắt đầu cuộc trò chuyện bao giờ cũng rất bình thường, chỉ là hàn huyên mấy chuyện lặt vặt, hỏi gần đây bận rộn vậy có ăn cơm thường xuyên không, còn có khi nào rảnh rỗi hẹn nhau ăn một bữa.
Đoàn Cảnh Nghiêu chuyển sang trang tiếp theo, đề tài quả nhiên đã thay đổi.
Phụ nữ vốn yêu thích bát quái, huống hồ còn là bát quái với một nhân vật tầm cỡ Cận Duệ Ngôn sẽ càng khiến người ta quan tâm hơn.
Đề tài nhảy sang quan hệ vợ chồng của bọn họ, người bạn thân đó hỏi Cận Duệ Ngôn vì sao kết hôn lâu như vậy vẫn chưa sinh con, có phải là vì sinh hoạt vợ chồng mỗi tháng không đủ nhiều?
Cận Duệ Ngôn ở trước mặt người bạn thân này cũng không có chút nào kiêng kỵ.
Liền trả lời lại, ừ.
Người bạn thân đó điên cuồng gửi tin nhắn trả lời. Cái gì? Không nhiều lần? Không phải là có câu đàn ông 30 như hổ đói sao? Đoàn tiên sinh nhà cậu nhìn qua giống như luôn bị nhịn đến nội thương, đàn ông nhịn nhiều không phải càng cường hãn hả?
Lúc đó Cận Duệ Ngôn không muốn tiếp tục đề tài này cho lắm, liền trực tiếp nói một câu kết thúc.
"Anh ta không thỏa mãn được tớ, cũng là ứng phó qua loa thôi."
Đoàn Cảnh Nghiêu không đọc tiếp nữa, anh ta xoay màn hình chuyển đến trước mặt Cận Duệ Ngôn.
Cuộc hội thoại cứ như vậy hiện lên trước mặt cô ấy, động tác lau tóc của Cận Duệ Ngôn hơi ngừng lại, trong mắt thoáng chốc phủ kín giật mình và lúng túng, cô ấy đã hoàn toàn không nhớ ra được mình đã từng nói như vậy.
Cận Duệ Ngôn khẽ nhấc môi, "Không phải, ý tôi không phải vậy."
"Tôi không nghĩ tới nhu cầu của Cận thị trưởng lại mãnh liệt vậy đấy. Đã vậy sao em không nói với tôi?"
"Không phải," Cận Duệ Ngôn có chút không biết giải thích làm sao, "Anh có thể thấy được mà, chỉ là vì tôi không muốn cậu ấy tiếp tục hỏi nên mới nói như vậy thôi."
"Vậy em có thể không trả lời cô ấy, hà cớ gì lại nói tôi thành như thế?"
"Được, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Cánh tay Đoàn Cảnh Nghiêu buông xuống, "Có chỗ nào tôi không thể thỏa mãn em? Hoặc là em nói cho tôi biết đi, có phải là một ngày đó chưa thể đủ với em?"
"Có thể dừng đề tài này lại được không?" Cận Duệ Ngôn giơ tay lên, làm động tác xin dừng.
"Đừng hòng!"
Huyệt thái dương không khỏi giật giật, Cận Duệ Ngôn cảm nhận được một loại dự cảm bất an cực kỳ mãnh liệt.
Trong quán lẩu shabu-shabu, Cố Tân Tân đã ăn no muốn ૮ɦếƭ, không những ăn sạch phần của mình mà đến phần của Cận Ngụ Đình cũng quét sạch, một bàn cơm kho thịt cũng bị cô ăn hết.
Nhân viên phục vụ mang lên một bát cháo đậu đỏ, Cố Tân Tân múc một thìa bỏ vào miệng, vốn lúc đầu chỉ định nếm thử mùi vị, chỉ là không ngờ lại ngon đến lạ kỳ.
"Ăn ít thôi." Cận Ngụ Đình sợ cô ăn no quá lát nữa lại ồn ào kêu khó chịu.
"Sẽ không sao." Cố Tân Tân ăn thêm hai thìa.
Cận Ngụ Đình chuẩn bị tính tiền, Cố Tân Tân vội vàng hạ giọng nói với anh. "Thật sự không thể gói mang về hả?"
"Em đừng có ép tôi làm chuyện mất mặt."
"Gói một phần thôi mà được rồi, tôi ăn còn chưa đủ, mang về trưa mai ăn ở công ty."
Cận Ngụ Đình khinh bỉ. "Nếu em muốn ăn thì mai tôi lại mang em qua đây."
"Không được đâu. Lịch trình ngày mai kín mít cả rồi, trong công ty có bếp với nồi nấu lẩu, chỉ không có nguyên liệu nhúng thôi."
Cận Ngụ Đình chỉ chỉ một hàng chữ nhỏ trên bàn ăn. "Cấm mang ra ngoài, có thấy không?"
"Nhất định anh sẽ có cách."
Cận Ngụ Đình nhìn nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, chỉ có thể nói nguyên liệu nhúng không đủ, nhờ cô ấy mang cho thêm một phần.
Chờ đồ được mang lên, Cận Ngụ Đình nhân lúc người ta không để ý cầm chiếc cốc giấy dùng một lần ở bàn bên cạnh sau đó đổ toàn bộ nguyên liệu nhúng trên đĩa vào trong. Anh cẩn thận túm miệng cốc lại, lại bỏ vào túi áo com lê. Anh cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, kinh nghiệm không hề có, chỉ có thể hi vọng không bị người ta phát hiện ra.
Việc này nói ra nghe có vẻ hoang đường, nhưng anh vẫn làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc