Trảm Nam Sắc - Chương 186

Tác giả: Thánh Yêu

Sắc Đẹp Của Anh Lại Gây Họa Rồi
***
Cố Tân Tân tỉnh lại đã là nửa đêm, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Cô mở mắt, trước mắt chỉ là khoảng tối đen.
Cô không nhận ra được bản thân đang ngủ ở đâu, đưa tay ra lần mò bên cạnh, phát hiện ra vậy mà mình lại đang ngủ trên một chiếc giường lớn.
Cố Tân Tân ngồi dậy bật đèn, bây giờ mới nhìn rõ ràng được là cô đang ở phòng ngủ chính. Nhưng lẽ ra cô đang ngủ ở ghế sô pha mới phải.
Nếu cô nhớ không nhầm thì giờ này Cận Ngụ Đình vẫn sẽ còn đang ở đây.
Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, hóa ra cũng đã trễ thế này rồi. Nếu cô ngủ ở phòng ngủ chính thì Cận Ngụ Đình hẳn là đang ngủ trên ghế sô pha?
Ánh đèn từ đầu giường chiếu đến, chiếu lên tường một cái bóng tròn nho nhỏ. Cố Tân Tân ôm đầu gối, xuất thần nhìn chằm chằm một chỗ, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định xuống giường.
Cô muốn đi xác nhận một chút xem có phải Cận Ngụ Đình đang ngủ ở đó không, nhưng ngộ nhỡ Cận Ngụ Đình tỉnh rồi thì cô nên nói gì bây giờ?
Cố Tân Tân chuẩn bị sẵn cho mình một lý do sau đó đi rót nước, đến lúc đó có thể nói cám ơn anh ta đã giúp, sợ anh ta khát nên mới rót một cốc nước mang xuống.
Cô chỉ bật đèn hành lang rồi đi ra ngoài, đi đến cầu thang thì dừng lại. Ánh đèn trên này nó thể chiếu sáng được nửa phòng khách, Cố Tân Tân nhìn thấy chiến trường đổ nát đều đã được thu dọn toàn bộ, mấy lọ hoa rơi vỡ cũng không thấy đâu.
Hôm nay Cố Tân Tân đặc biệt cho người giúp việc về sớm, những thứ này không thể là do bà ấy dọn được. Như vậy khả năng duy nhất cũng chỉ có Cận Ngụ Đình thôi.
Cố Tân Tân đi xuống phòng khách, còn chưa đến trước ghế sô pha đã thấy được trên đó là một khoảng trống không.
Cả chăn và gối đều được cuộn lại đặt một góc, cũng không thấy bóng dáng của Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân không thể miêu tả được cảm giác hiện tại của mình là gì, cô đặt cốc nước lên bàn. Cũng đúng thôi, Cận Ngụ Đình là người kiêu ngạo như thế nào chứ, làm sao có khả năng anh sẽ ở lại đây ngủ qua đêm?
Kỳ thực so với bất kỳ ai khác, mỗi một chỗ trong căn nhà này đối với anh đều là chướng tai gai mắt, chúng biến thành những mũi gai nhọn làm tổn thương trái tim anh, làm thế nào cũng không rút ra được.
Cố Tân Tân khom lưng ngồi xuống, bóng lưng ủ rũ mất hứng, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.
Thương gia.
Thương Kỳ ngồi trong phòng ngủ, cửa khóa trái, trong khung chat hiện lên lịch sử trò chuyện.
Tuy là bây giờ cô ta đang bị kiềm chế, bao nhiêu con mắt đều nhìn chằm chằm, nhưng như vậy không có nghĩa là có một số việc không thể từ cô ta kéo ra.
Người bạn bên kia lo lắng nói. "Tên kia muốn thêm tiền."
"Là sao?"
"Nói vốn chỉ là đồng ý đứng ra cung cấp manh mối, nhưng không ngờ còn bị mang đi tìm Cố Tân Tân, suýt chút nữa thì lộ tẩy rồi."
Thương Kỳ siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, "Cứ đáp ứng anh ta đi."
"Chỉ sợ những kẻ như vậy lòng tham không đáy."
"Nếu anh ta còn dám có lần sau thì cứ nói với anh ta, một khi anh ta để cho Cận Hàn Thanh biết mình bị anh ta lừa nhất định anh ta cũng không được yên ổn."
Thương Kỳ ném điện thoại lên giường, chuyện Thương Lục mất tích Thương gia đã dồn mọi nguồn lực đi điều tra. Thương phu nhân nói ngày đó Cố Tân Tân cũng đến xem nhạc kịch, hơn nữa còn rời đi trước khi kết thúc. Thương Kỳ cũng không biết chuyện này có đúng là liên quan đến cô hay không, nhưng cô ta biết chỉ cần là chuyện liên quan đến Thương Lục thì Cận Hàn Thanh đều sẽ không còn lý trí mà xông đến. Nên cô ta mới dụa vào đầu mối đó bỏ ra một số tiền lới mua một người về, còn sắp xếp chuyện sau đó.
Thương Kỳ cũng không biết Thương Lục có trốn trong nhà Cố Tân Tân hay không, cô ta chỉ muốn dẫn ngọn lửa này lên người cô mà thôi. Chỉ cần Cận Hàn Thanh nhận định chuyện Thương Lục mất tích có liên quan đến Cố Tân Tân thì nhất định sẽ liên tục đến tìm Cố Tân Tân gây phiền phức, tuyệt đối sẽ không cho cô sống một cuộc sống yên bình.
Nói cho cùng cô ta biến thành bộ dạng như ngày hôm nay cũng đều là nhờ một tay Cố Tân Tân làm hại.
Thương Kỳ xử lý xong chuyện này, bỏ điện thoại sang một bên, cơ thể cô ta hơi dịch sang một bên tủ đầu giường, mở ngăn tủ dưới tầng thấp nhất ra.
Bên trong có vài cuốn sách, Thương Kỳ lấy ra một quyển, tiện tay mở ra, liền thấy được giấy đăng kí kết hôn ở bên trong.
Ngay hôm qua cô ta đã lén cầm sổ hộ khẩu ở nhà đi đăng ký kết hôn với Tào Diệc Thanh.
Thương phu nhân biết cô ta và Tào Diệc Thanh không tệ, nhưng vì tâm niệm cô ta còn nhỏ nên đặt rất nhiều quy tắc lên người hai người. Lần trước cô ta tự ý qua đêm bên ngoài, Thương Dư Khánh đã phát một trận hỏa lớn. Dù sao dưới cái nhìn của bọn họ, cô ta và Tào Diệc Thanh vẫn chưa thể đến giai đoạn chung chăn chung gối, phụ nữ là phải biết tự trọng.
Nhưng Thương Kỳ từ nhỏ đã rõ ràng hơn ai hết, cô ta hiểu rõ mình đang làm gì, lại muốn làm gì.
Chuyện đăng ký kết hôn cũng là tự Tào Diệc Thanh nói ra. Từ sau lần Cận Ngụ Đình đến Tào gia gây chuyện, nó biến thành mụn nhọt trong lòng Tào Diệc Thanh lúc nào cũng ngứa ngáy. Thương Kỳ cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy, nhưng sau một hai lần từ chối đã khiến thái độ của Tào Diệc Thanh thay đổi rõ ràng, nói trong lòng cô ta có người khác, còn nói những câu kia của Cận Ngụ Đình xem ra tám phần là sự thật.
Cô ta bỏ lại cuốn sổ màu đỏ vào trong cuốn sách, khóa ngăn tủ lại.
Người trong nhà còn chưa biết, mà Tào Diệc Thanh cũng muốn chọn ngày đến hỏi cưới, rồi nhanh chóng định ra ngày tổ chức hôn lễ.
Thương Kỳ biết Cận Ngụ Đình nhất định là đã biết toàn bộ những việc cô ta đã làm với Thương Lục, nên cô ta sớm đã không còn dám vọng tưởng thêm nữa. Bây giờ người duy nhất cô ta có thể dựa dẫm là Tào Diệc Thanh, kết hôn cũng là điều cần thiết. Chỉ cần cô ta cẩn thận không đi chọc vào Thương Lục nữa thì nói không chừng Cận Hàn Thanh sẽ nể mặt cô ta cũng là người Thương gia mà tha cho cô ta một mạng.
Sau chuyện tối qua, Thương Lục lại càng không dám xuống lầu một bước.
Cố Tân Tân cũng bị dọa cho kinh hồn bạt vía. Nếu như đúng là căn biệt thự nào cũng có cái không gian kia, vậy thì có phải là những người chủ của các căn biệt thự khác cũng sẽ biết không? Ngộ nhỡ chuyện này truyền đến tai Cận Hàn Thanh thì cô phải làm thế nào?
Yếu tố chủ chốt bây giờ chính là thời gian, phải xem Cận Hàn Thanh và Cận Ngụ Đình ai nhanh hơn rồi.
Buổi trưa Cố Tân Tân không muốn ăn, Tống Vũ Ninh gọi cô mấy lần Cố Tân Tân đều không ra ngoài.
Hai rưỡi chiều, dạ dày reo ầm ĩ kháng nghị, Cố Tân Tân đóng cửa phòng làm việc sau đó tiêu sái đi ra ngoài.
"Tân Tân, em đi đâu?"
"Đi mua chút đồ ăn."
Tống Vũ Ninh không yên tâm muốn đưa cô ra ngoài, hai người đi đến quảng trường Ni Thịnh, Cố Tân Tân muốn ăn mì, lượn một vòng mới tìm được một cửa hàng nhỏ.
Cố Tân Tân vừa muốn đi qua, lại bị một người nào đó vội vã đi qua va phải. Cô dừng chân, cô gái kia liên tục nói xin lỗi.
"Không sao." Cố Tân Tân cũng không để trong lòng.
"Xin hỏi cô có biết xung quanh đây có hiệu thuốc nào không?"
Tống Vũ Ninh chỉ cách đó không xa. "Bên kia có."
"Cám ơn."
Cố Tân Tân và Tống Vũ Ninh tiếp tục đi lên trước. Người phụ nữ đó đi cùng hướng với hai người, cô ta đến gần Cố Tân Tân, "Hai người đi dạo phố hay là đi ăn thế?"
"Ăn cơm."
"Nơi này có không ít quán ăn ngon nha, tôi cũng hay đến đây lắm."
Cố Tân Tân liếc cô ta một cái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ta cũng chỉ là đến hỏi đường, nhưng suốt dọc đường liên tục nhìn chằm chằm Cố Tân Tân, cô thật sự không quen bị người ta tiếp cận kiểu đó.
"Bên kia là hiệu thuốc."
"À, cám ơn."
Người phụ nữ đó nhìn về phía trước, bỗng nhiên bắt lấy tay Cố Tân Tân. Cô bị dọa giật nảy mình, không chút nghĩ ngợi rút tay khỏi ma trảo của cô ta.
Đối phương lảo đảo mấy bước, lui về sau. "Thật ngại quá, chỉ là muốn nói cám ơn với cô thôi."
"Cũng chỉ là chỉ đường thôi, cô không cần phải làm như vậy." Cố Tân Tân sinh nghi, nhìn bàn tay mình một chút, có chút khâm phục tính nghi thần nghi quỷ thái quá của mình.
Tống Vũ Ninh theo bản năng chắn trước người Cố Tân Tân, "Hiệu thuốc cô muốn tìm ở ngay bên đó rồi."
"Cám ơn hai người." Người phụ nữ nói xong, nhanh chân rời đi.
Cố Tân Tân cau mày, Tống Vũ Ninh quay đầu nhìn cô, "Không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là làm em giật cả mình."
"Cố Tân Tân!" Đột nhiên có người gọi, Cố Tân Tân ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy được Cận Ngụ Đình trên lầu hai, nửa người trên đã thò ra hẳn khỏi lan can thủy tinh.
Người đàn ông hướng về phía cô ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô lên đó, Cố Tân Tân hừ một tiếng, không để ý.
Cô và Tống Vũ Ninh vừa đến trước cửa quán mì, Khổng Thành thở hồng hộc chạy đến. "Cố tiểu thư, Cửu gia mời cô qua đó một chuyến."
"Sao tự nhiên lại đổi xưng hô như vậy, vẫn là gọi Cố Tân Tân đi."
"Cố Tân Tân, Cửu gia kêu cô qua đó."
Tống Vũ Ninh mím môi, cảm thấy tên đàn ông trước mặt này không cần nghi ngờ gì chính là dựa vào thực lực của chính mình mà độc thân đến tận bây giờ. Cứng nhắc vô vị, vừa ngốc vừa đần.
Cố Tân Tân khoác tay lên cánh tay Tống Vũ Ninh. "Bây giờ chúng tôi phải đi ăn rồi, không rảnh."
"Cửu gia nói, ngài ấy chỉ nói với cô hai câu thôi, hơn nữa còn đảm bảo cô sẽ thu hoạch được rất nhiều, không để cô phải lãng phí chuyến đi này."
Cố Tân Tân có chút do dự, Tống Vũ Ninh đứng bên cạnh không chút lưu tình vạch trần. "Tân Tân đừng nghe họ, chỉ là muốn lừa em qua đó thôi."
Cố Tân Tân nhỏ giọng. "Hẳn là chuyện của Thương Lục."
"Em đừng tin dễ dàng như vậy chứ."
"Quên đi, qua đó một chuyến thôi cũng chẳng tổn thất gì." Cố Tân Tân nói xong, buông tay Tống Vũ Ninh ra.
Tống Vũ Ninh thấy cô đi về về phía thang máy, vừa muốn tiến lên ngăn cản liền bị Khổng Thành nhanh hơn một bước đi lên cản lại đường đi.
"Cô muốn đi theo cũng được thôi, Cửu gia rất hoan nghênh. Mời."
"Anh đừng có tưởng tôi không biết ý định của mấy người, Tân Tân chính là dễ tin người như vậy."
Khổng Thành nghe vậy, cười khẽ. "Nói không chừng trong lòng cô ấy cũng không hề bài xích việc gặp Cửu gia, ngược lại còn có chút chờ mong. Bây giờ vừa vặn có một bậc thang đặt trước mặt, cô ấy liền không chút nghĩ ngợi bước lên."
"Xem ra anh cũng không có ngốc."
Khổng Thành nhún vai, "Tôi có nói với cô mình ngốc bao giờ à?"
Tống Vũ Ninh thấy Cố Tân Tân đã vào thang máy, liền nhanh chóng đẩy Khổng Thành ra sau đó đuổi theo.
Lên lầu hai, Cận Ngụ Đình chờ bọn họ trong phòng bao, Khổng Thành dẫn Cố Tân Tân và Tống Vũ Ninh vào trong, Cố Tân Tân đi thẳng vào vấn đề. "Có phải anh đã định được ngày đưa Thương Lục đi?"
"Gấp gáp vậy làm gì? Có phải là còn chưa ăn cơm?"
Anh đã gọi sẵn một bàn ăn thịnh soạn, Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích. "Nếu không phải thì còn gọi tôi đến đây làm gì?"
"Cùng nhau ăn một bữa không được hả?"
"Tôi muốn ăn mì, không định ăn mấy thứ này."
"Không thành vấn đề." Cận Ngụ Đình liếc Khổng Thành. "Đi mua một bát mì lên đây."
"Vâng."
Cố Tân Tân vội vàng lên tiếng ngăn lại, "Không cần, mì bỏ vào hộp giấy sẽ bị nát."
Cô nhấc chân muốn rời đi, Cận Ngụ Đình đan hai tay vào nhau, khuỷu tay chống lên mép bàn, "Vừa rồi người phụ nữ kia đã nói gì với em?"
"Không có gì, chỉ là người hỏi đường thôi." Cố Tân Tân nói xong, đi lên hai bước.
"Em không thấy cô ta có chút quen mắt hửm?"
Bước chân cô lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Cố Tân Tân không lập tức trả lời, cẩn thận nghĩ một lượt, cuối cùng vẫn lắc đầu. "Tôi không quen người đó."
"Em cũng đã nhìn rõ mặt cô ta rồi mà, cẩn thận nghĩ lại xem."
Cố Tân Tân quay lại vài bước, "Anh nói luôn đi."
"Em nghĩ thử xem, bộ quần áo cô ta mặc, còn cả kiểu tóc nữa, không thấy quen hả?"
Cố Tân Tân trợn tròn mắt, "Ý anh là......"
"Không giống Thương Lục hả?"
Cố Tân Tân khẽ nuốt một ngụm nước mặt, "Giống."
"Chiều cao và dáng người thì sao?"
Sắc mặt Cố Tân Tân càng ngày càng kém. "Giống."
"Trí nhớ của em đúng là quá kém, bộ quần áo hôm nay của người phụ nữ đó giống với bộ ngày hôm đó Thương Lục mặc y như đúc."
Khó trách Cố Tân Tân cứ luôn thấy kỳ quái, nhưng lúc đó đúng là gấp muốn ૮ɦếƭ, còn tâm tư đâu mà nhớ xem Thương Lục mặc cái gì.
Cố Tân Tân gấp đến mức vội vàng quay lại nói với Tống Vũ Ninh, "Nhanh, đi tìm cô ta về."
"Được."
Tống Vũ Ninh xoay người đi ra, sắc mặt Cố Tân Tân âm trầm. "Thảo nào cô ta lại cố tình tiếp cận tôi."
"Bây giờ cho người đi tìm cũng vô ích, em cảm thấy cô ta còn đứng tại đó chờ em đến bắt chắc?"
Một tay Cố Tân Tân đặt lên lưng ghế, "Là có người muốn cố tình ngụy tạo bằng chứng tôi và Thương Lục đi cùng nhau phải không?"
"Cô ta chỉ cần giấu mặt đi, lại mặc thêm bộ quần áo đó liền hoàn toàn trở thành Thương Lục rồi."
Cố Tân Tân tức giận đập tay lên ghế, "Sao tôi lại không nghĩ ra chứ!"
"Ngồi xuống đi."
Cố Tân Tân chống tay lên lưng ghế, cô quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình, "Không đúng. Cảnh vừa rồi anh đều nhìn thấy phải không? Có phải anh đã sớm nghi ngờ từ đầu?"
"Lúc đó tôi ở trên lầu, nhìn xuống không thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Khi đó tôi còn nghĩ em lại có cái lá gan lớn như vậy, dám mang Thương Lục ra ngoài.
Cố Tân Tân không kìm được đi về phía anh, "Sau đó anh có thấy được mặt của đối phương không?"
"Thấy, hóa ra là hàng giả."
Đáy mắt Cố Tân Tân lóe sáng, "Vậy anh có cho người theo dõi cô ta không?"
"Tôi cũng không có hứng thú với cô ta, cho người theo dõi làm gì?"
"Anh biết rõ cô ta không có ý tốt, cô ta chính là đến hại tôi!"
Cận Ngụ Đình cầm đũa lên, gắp một con tôm đã bóc vỏ cho vào miệng, "Em nhìn cô ta trực diện còn không nhìn ra được, tôi thì có thể có hi vọng gì?"
"Cận Ngụ Đình!" Cố Tân Tân thật sự gấp muốn ૮ɦếƭ rồi.
Người đàn ông chỉ sang chiếc ghế bên cạnh. "Hấp tấp làm gì, con người không phải sắt thép, lấp đầy cái bụng trước rồi nói tiếp."
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm mặt anh một lúc, đột nhiên trấn tĩnh lại. Cô đúng là dễ kích động quá rồi, cũng quên mất Cận Ngụ Đình là ai. Người đàn ông này không thể nào cứ như vậy thả cho người đi mà không có chút phòng bị nào. Cố Tân Tân kéo ghế ngồi xuống, còn không quên hỏi. "Vậy tôi để cho Tống Vũ Ninh xuống tìm cũng là công cốc rồi hả?"
"Có thể thử xem, biết đâu cô ta vẫn chưa chạy xa thì sao?"
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ, Cận Ngụ Đình đã đưa đũa cho cô. "Ăn cơm."
"Cửu gia, có phải là gần đây anh rảnh rỗi quá mức rồi không?"
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình không chút cảm xúc, "Có phải là chỉ cần tôi xuất hiện ở trước mặt em, em liền cho rằng tôi đang rất rảnh rỗi?"
"Tôi sao dám......"
Dù cô có đúng là nghĩ vậy thì cũng không dám nói ra nha.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khổng Thành đi đến mở cửa. Cố Tân Tân còn tưởng Tống Vũ Ninh đã quay về, lúc quay đầu nhìn lại thấy người phụ nữ kia bị đẩy vào.
Khổng Thành túm lấy cổ áo người phụ nữ kia, kéo cô ta đến trước bàn ăn, kéo chiếc ghế đối diện với Cố Tân Tân ra sau đó ép cô ta ngồi xuống.
Đối phương sợ đến mức không nói ra lời, Cố Tân Tân nhìn theo cánh cửa phòng bao bị đóng lại.
Cận Ngụ Đình chỉ bộ quần áo trên người đối phương. "Bộ quần áo đó là từ đâu ra?"
"Tôi, tôi mua."
Khổng Thành kéo cổ tay đối phương, bẻ tay về sau, "Mua hết bao nhiêu tiền? Ở đâu?"
"Mấy người muốn làm gì?"
"Đừng có nói với tôi cô không biết gì."
Người phụ nữ đó la lên. "Tôi thật sự không biết......"
Cửa phòng bao lại bị mở ra, lần này là một người đàn ông xa lạ bị đẩy vào. Đối phương né tránh không dám nhìn thẳng những người trong phòng, chiếc máy ảnh trong tay cũng lặng lẽ giấu về sau.
Khổng Thành tiến lên hai bước, giật lấy chiếc máy ảnh sau đó đặt vào tay Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông xem thử vài tấm đã chụp, đưa cho Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân nhìn thấy toàn bộ đều là ảnh của cô và người phụ nữ kia, còn thấy một tấm ảnh Cố Tân Tân dùng sức hất tay ra, người phụ nữ kia giả vờ lảo đảo khiến hình ảnh chụp lại giống hệt như cô đẩy đối phương một cái, hại cô ta suýt chút nữa ngã nhào.
Toàn bộ những tấm ảnh này đều không chụp lại khuôn mặt của người phụ nữ đó mà chỉ có bóng lưng, Cố Tân Tân ném chiếc máy ảnh lên bàn, "Là ai sai khiến mấy người?"
Người phụ nữ kia khai trước, "Tôi thật sự không biết, quần áo là có người cho tôi, tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi. Tôi không biết gì hết."
"Ai đưa quần áo cho cô?"
Người phụ nữ chỉ sang tên đàn ông đứng bên cạnh. "Là anh ta."
"Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, đây cũng là có người sai tôi làm thôi......" Người đàn ông kia thấy sự việc sắp bị bại lộ tất nhiên là sẽ chán nản không thôi, "Tôi cũng chỉ là một người chuyên đi chụp trộm ảnh, có một trang web chuyện nhận đơn đặt hàng. Có người đặt hàng với tôi, nói tôi chỉ cần chụp cho người đó mấy tấm ảnh. Đối phương nói không cần chụp cận mặt, hơn nữa tấm ảnh phải có cảm giác xung đột. Tôi cũng chỉ là nhận tiền thay người ta làm việc thôi mà."
"Nên bây giờ hai người muốn giũ sạch tội? Thông tin của khách hàng kia đừng nói là mấy người cũng không biết?"
Tên đàn ông đó liên tục lắc đầu. "Thật sự không biết."
Cố Tân Tân nhớ lại vẫn còn có cảm giác nghĩ mà sợ. Đây rõ ràng là có người muốn cầm những tấm ảnh này đưa cho Cận Hàn Thanh, đúng là một giây bình an cũng không muốn cho cô mà.
Cô quay đầu liếc tên đàn ông đó một cái, ngón tay đặt trên mặt bàn của Cận Ngụ Đình gõ theo nhịp. "Em thấy kẻ khả nghi nhất là ai?"
"Này còn phải nói sao?"
Có thể biến một người phụ nữ không liên quan gì thành bộ dạng giống hệt Thương Lục, lại còn muốn dùng Thương Lục hại cô, ngoại trừ Thương Kỳ thì còn có thể là ai khác đây?
"Cửu gia, tôi vừa thấy Thương nhị tiểu thư và công tử nhà họ Tào." Khổng Thành đứng bên cạnh nói.
"Thật hả? Ở đâu?"
"Lên lầu ba, ở đó có một phòng trà là Tào công tử bỏ tiền đầu tư."
"Cũng đúng dịp quá rồi." Cận Ngụ Đình cầm chiếc máy ảnh, thưởng thức lại một lượt. "Cố Tân Tân, em nhìn chính mình bị chụp lại này. Tôi nói cho em biết, đứng cũng cần phải có phong thái của đứng, nhìn em mà xem, lưng cong vai trùng, xấu ૮ɦếƭ đi được."
Cũng đã lúc nào rồi mà anh vẫn còn có tâm trạng phê bình cô.
Tuy là Cố Tân Tân nghĩ vậy, nhưng vẫn đi lên nhìn, lại không cam lòng chỉ tấm ảnh kia. "Góc chụp nhất định là có vấn đề. Lưng tôi đâu có còng, dáng đứng của tôi vẫn rất đẹp."
Cận Ngụ Đình đặt máy ảnh lên bàn, "Ăn cơm đi."
"Tôi đi tìm Thương Kỳ."
Cận Ngụ Đình kéo cổ tay cô, "Em có tìm thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận."
"Tôi không hi vọng cô ta sẽ nhận."
Cận Ngụ Đình đè cô ngồi xuống, "Tôi có công lớn như vậy, em ăn với tôi một bữa cơm không quá phận chứ?"
"Tôi nuốt không trôi cơn giận này."
"Tôi không cần em phải nuốt xuống, nhưng phải ăn no bụng trước đã." Cận Ngụ Đình nháy mắt với Khổng Thành. "Còn không mang bọn họ ra ngoài, nhìn một cái mất hết cả khẩu vị."
"Vâng." Khổng Thành đẩy hai người đó ra ngoài.
Cửa phòng bao bị đóng lại, Cố Tân Tân cầm dũa, cũng không thèm nhìn là cái gì liền trực tiếp bỏ vào miệng.
Cô coi thịt bò như Thương Kỳ mà điên cuồng ngấu nghiến, vừa ăn vừa tức giận nói. "Tôi không tính nợ cô ta thì thôi, vì sao cô ta còn muốn hại tôi? Trước đây cô ta ôm mộng với anh mà thù ghét tôi cũng không nói làm gì, không lẽ đến bây giờ cô ta lại nghĩ mọi bất hạnh của mình đều là do tôi nữa?"
Cận Ngụ Đình xoa mắt, "Có thể xin em nuốt xuống rồi nói tiếp không? Nước bọt văng đầy mặt tôi rồi."
Ngón tay Cố Tân Tân vuốt nhẹ cánh môi, nhai mấy lượt rồi nuốt xuống, "Tôi muốn điên rồi đây."
"Em cũng nghĩ thật đẹp, hại người còn cần phải có lý do sao? Nếu cõi đời này làm gì cũng cần đạo lý thì đã không có anh lừa tôi gạt rồi."
"Nhưng cô ta hại tôi đều là vì anh đó?"
Cận Ngụ Đình nhấp một ngụm trà. "Bây giờ em đã là Tu phu nhân rồi, cô ta muốn hại em sao lại liên quan đến tôi?"
Cố Tân Tân hiện tại gắp phải cái gì liền bỏ vào miệng cái đó, hoàn toàn không kén ăn. Cận Ngụ Đình thấy cô đưa đũa về chiếc đĩa nhỏ gần mình, anh muốn ngăn lại. "Này......"
Nhưng cô đã đưa đũa vào miệng, mù tạc lập tức tràn vào khoang mũi. Cổ họng Cố Tân Tân nghẹn ứ, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ, Cận Ngụ Đình vội vàng cầm cốc nước bên cạnh đưa đến miệng cô.
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi uống từng ngụm lớn, tay anh đặt sau lưng cô còn vỗ nhẹ. Cố Tân Tân thậm chí đã tưởng tượng ra bộ dạng của mình hiện tại như thế nào: hoa hoa lệ lệ, điềm đạm đáng yêu, bộ dạng này rơi vào trong mắt Cận Ngụ Đình có phải là khiến trái tim anh tan chảy thành nước rồi không.
Đàn ông có phải là đều không thể chống đỡ được bộ dạng đó của phụ nữ hay không?
Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống mặt cô, một tay buông ra, sau đó rút mấy tờ giấy ăn đưa đến.
"Nước mũi cũng chảy ra rồi kìa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc