Trảm Nam Sắc - Chương 173

Tác giả: Thánh Yêu

Bị Thương Vì Cô
***
Cố Tân Tân nghĩ, thái độ của cô có rõ ràng như vậy sao?
Cô thật sự không nhìn nổi bộ dạng không biết xấu hổ này của Cận Ngụ Đình, làm sao từ miệng anh lại có thể thốt ra....... gì mà không buông xuống được, còn gì mà quá khen nữa?
Mặt anh phải dày thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy chứ.
Cố Tân Tân chỉ có thể cố gắng bày ra vẻ mặt không để tâm, lạnh lùng nhấc khóe miệng, "Anh muốn tự lừa mình dối người coi đó là khen ngợi cũng được thôi, tôi cũng không rảnh tranh luận với anh."
Tống Vũ Ninh nhìn chằm chằm con đường phía trước, hận không thể đánh bay đám xe đó rẽ lối cho tài xế phóng xe đi tránh thật xa khỏi nơi này.
Nhân viên bán hàng cúi thấp đầu hết mức có thể, hiện tại cô ta không còn dám mở miệng cầu xin tha thứ hay chen vào cuộc đối thoại giữa hai người.
Cận Ngụ Đình có chút mất hứng, anh vốn không phải là loại người thích bám lấy không buông hay không cần mặt mũi, đã nói hết lời nhưng thái độ của đối phương vẫn lạnh như bằng thì ngọn lửa nhiệt huyết trong *** cũng dần lụi tàn.
"Em định đi đâu?"
Cố Tân Tân nghe vào tai, ánh mắt rất nhanh lướt xuống chiếc máy tính đặt trên đùi. "Về công ty."
"Bây giờ tôi đến Thương gia, em đi cùng tôi."
Ngón tay Cố Tân Tân lướt nhanh trên bàn phím, "Tôi đến đó làm gì?"
"Em không muốn xem bộ dạng của Thương Kỳ sao?"
"Có gì hay mà xem. Cô ta rồi cũng sẽ bào chữa cho mình được trong sạch thôi, hoặc là sẽ nói tôi bây giờ có tiền rồi nên mua được nhân viên bán hàng này, sau đó lại kêu oan."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm gò má cô, "Trong việc này em là người bị hại nhiều nhất, bây giờ cơ hội đặt trước mắt để chứng minh bản thân thuần khiết, không lẽ em lại không muốn nghe thử cô ta đã hại em thế nào à?"
Trong lòng Cố Tân Tân dâng lên phức tạp, rốt cuộc không thể tập trung xử lý công việc nữa. Cô gập lại máy tính, lạnh nhạt nhìn Cận Ngụ Đình. "Lúc trước tôi muốn biết chân tướng là vì muốn chứng minh với anh tôi không giữ viên ngọc trai dự phòng đó, càng không hại Thương Lục. Nhưng bây giờ khác rồi, xô nước bẩn này giữ lại trên đầu tôi đủ lâu nên cũng thấy quen, thế nên tôi không còn quan tâm Thương Kỳ sẽ nói gì, càng không quan tâm cô ta hại tôi thế nào. Chỉ là phải làm phiền Cửu gia chuyển lời đến Cận tiên sinh một tiếng, nếu đã chứng minh được mọi chuyện không liên quan đến tôi thì xin anh ta có thể nước sông không phạm nước giếng, tôi không cầu gì anh ta đền bù, chỉ cần anh ta không còn tiếp tục đến tìm tôi gây chuyện là được rồi."
Câu này của cô, cuối cùng là muốn anh nhắn lời hộ, hay là vốn muốn nói thẳng cho anh nghe đây?
"Em thật sự không muốn sao?"
"Ờ." Cố Tân Tân cười khẽ, "Tôi không cần phải chứng minh với anh mình vô tội. Vô nghĩa."
Trong lòng Cận Ngụ Đình chua xót khủng khiếp, Khổng Thành nãy giờ yên lặng ngồi một bên, hiện tại chỉ hận không thể kéo cửa kính lên để Cận Ngụ Đình không phải nói chuyện với Cố Tân Tân nữa. Đã biết rõ là sẽ không nhận được lời nào hay ho, hà tất phải tự mình chuốc lấy khổ? Nhắm mắt làm ngơ không phải là tốt nhất sao?
Nhưng anh ta dĩ nhiên không dám tự mình quyết định. Trong một tháng Cố Tân Tân ở Tu gia dưỡng thương Cận Ngụ Đình cũng không nói một chữ nào về cô, thế nhưng Khổng Thành biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, nên thi thoảng anh ta vẫn sẽ báo lại tin tức bên kia cho anh.
Phía trước đó quả nhiên là xảy ra tai nạn xe, bọn họ thật khó khăn mới có thể nhích lên được một đoạn ngắn. Cố Tân Tân nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz và một chiếc xe điện đâm vào nhau, hai người đang cãi nhau kịch liệt.
Con đường thông thoáng vì vậy mà bị tắc nghẽn, hơn nữa còn không thiếu người vây quanh xem trò vui dường như chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn liên tục kích bác hai người đó.
"Phí lời với anh ta làm gì, đánh nhau đê!"
"Đúng đó, cũng chỉ là một cái xe điện mà thôi, có gì mà phải sợ?"
"Còn không đúng sao? Mercedes lại sợ xe điện?"
Tài xế nhấn còi, thể nhưng chiếc xe phía trước không có ý định khởi động, còn có mấy người rất rảnh rỗi, liên tiếp thò đầu ra giơ điện thoại chụp ảnh quay video, lời bàn tán cũng ngày càng trở nên ồn ào.
Chủ xe điện thấy chiếc Mercedes bị ***ng tạo ra một vệt xước dài, anh ta cũng không hiểu lắm luật giao thông, chỉ sợ đối phương đòi tiền bồi thường nên hết sức cẩn trọng lên tiếng. "Tôi thật sự không nhìn thấy xe của anh."
"Mày không có mắt à? Có mắt như mù?"
"Có chuyện gì từ từ nói......."
"Nói gì mà nói, đường này là đường của nhà mày mở chắc?" Chủ xe Mercedes nói xong, quay lại xe của mình sau đó lấy từ trong đó ra một thanh đao dài.
Chủ xe điện vừa cảm thấy bất thường liền nhanh chân bỏ chạy, hai bên đường đầy xe nên anh ta chỉ có thể chạy thục mạng qua mấy chiếc xe bị kẹt lại. Cố Tân Tân ngồi trong xe nên không nhìn thấy cây đao trong tay người đàn ông kia, chỉ kịp nhìn thấy một chiếc bóng hốt hoảng chạy đến. Hai chiếc xe của cô và Cận Ngụ Đình cách bọn họ một khoảng rất gần, chủ chiếc xe điện vừa la hét kêu cứu vừa điên cuồng mà chạy.
Người đàn ông rượt đuổi theo phía sau vẻ mặt hung thần ác sát, chỉ là va chạm một chút thôi mà có thể ồn ào giống như có thâm cừu đại hận gì vậy.
Thời điểm tên đó sắp đuổi kịp người đàn ông phía trước liền giương đao chém qua, người kia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã sõng soài ra mặt đất. Chiếc đao của chủ xe Mercedes chém mạnh vào mui xe của Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng loang loáng lướt qua, Tống Vũ Ninh ngồi bên cạnh vội vàng đứng dậy bảo vệ, Cận Ngụ Đình bên kia cũng không chút do dự mở cửa xe xông ra. Anh dùng lực đá mạnh khiến cho chủ xe Mercedes ngã phịch xuống mặt đất.
Cố Tân Tân nghe được Cận Ngụ Đình gầm lên với cô. "Kéo cửa xe lên!"
Tài xế đúng là quên mất cửa kính phía sau còn đang mở, động tác của Tống Vũ Ninh nhanh như chớp làm thay cô, cửa kính màu trà theo đó mà chậm rãi kéo lên. Cửa kính mới chỉ vừa lên được một nửa, Cố Tân Tân nhìn thấy chủ xe kia thẹn quá hóa giận lồm cồm bò dậy, còn không quên nhặt theo thanh đao dài rơi dưới đất lên.
Cận Ngụ Đình mở cửa xe, cửa xe bên này của Cố Tân Tân đã hoàn toàn đóng lại. Chủ xe Mercedes đứng dậy, lưỡi đao lần này hướng thẳng cửa xe của cô mà chém tới.
Kẻ này đúng là điên thật rồi, chỉ vì không đuổi kịp người đàn ông kia mà đổ hết tức giận lên người Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình.
Cửa xe của Cận Ngụ Đình mới chỉ mới lên được một nửa, tên đàn ông kia thấy vậy thì nhấc cánh tay lên, không chém loạn nữa mà xoay ngang nó ra rồi *** vào trong xe.
Cố Tân Tân sợ đến mức khuôn mặt tái mét, theo bản năng đập hai tay lên cửa kính xe, "Cẩn thận!"
Cô không rõ là bên trong xe đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy tài xế của Cận Ngụ Đình nhanh chóng bước xuống sau đó xông về phía chủ xe kia, một chiêu liền chế trụ được tên tài xế điên, thanh đao cũng thuận theo đà rơi xuống bên chân.
Cố Tân Tân hạ cửa xe xuống, thế nhưng cửa xe bên cạnh đã hoàn toàn đóng lại, cô đã không có cách nào nhìn rõ được tình huống bên trong xe đó là như thế nào, tầm mắt vừa chuyển xuống mặt đất liền thấy một lưỡi đao dính máu.
Bờ môi Cố Tân Tân run rẩy, tên chủ xe điên kia còn đang la hét, rất nhiều người quanh đó thấy anh ta phát điên muốn chém người thì cũng không dám nán lại nữa, con đường phía trước trong chớp mắt thông thoáng.
Tống Vũ Ninh hướng về phía tài xế phân phó. "Lái xe đi."
Tay chân Cố Tân Tân phát lạnh, thế nhưng chỉ xuyên qua cửa kính xe thì không có cách nào xác định xem Cận Ngụ Đình có bị làm sao hay không, khóe mắt lại nhìn thấy lưỡi đao dính máu thì lập tức run rẩy muốn mở miệng.
Tài xế đạp chân ga, chiếc xe chầm chậm đi về phía trước, cổ họng Cố Tân Tân khô khốc, "Khoan đã......"
Ít nhất, ít nhất thì cô cũng phải xem xem anh có nguy hiểm đến tính mạng không đã chứ?
Tống Vũ Ninh lần này không nghe lời cô, tài xế cũng cố lơ đi, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc phóng vọt đi.
Cận Ngụ Đình ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng thu về. Anh cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã dính máu.
Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn sang Khổng Thành, thấy một bàn tay anh ta đang nắm chặt, máu từ giữa ngón tay rỉ ra ngoài. Cận Ngụ Đình không khỏi nhíu mày. "Không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi."
Vừa rồi trong khoảnh khắc thanh đao đó luồn vào trong thật ra đã bị cửa xe đang đi lên cản lại một phần, lưỡi đao thật ra không thể đâm tới Cận Ngụ Đình, thế nhưng Khổng Thành lại không chút nghĩ ngợi nắm lấy lưỡi đao.
Tài xế đá tên điên kia một cái, anh ta lập tức khuỵu hai chân quỳ xuống mặt đất, cảnh sát giao thông cũng đúng lúc chạy đến.
Cận Ngụ Đình nhìn theo tài xế quay về chỗ ngồi, mở miệng nói, "Đến bệnh viện trước."
"Vâng."
Khổng Thành nhìn vết thương của mình, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta thật sự không ngờ Cố Tân Tân lại có thể cứ như vậy mà đi. Nếu không có Cận Ngụ Đình mở miệng nhắc nhở thì người kia cũng sẽ không cầm đao chém về phía Cận Ngụ Đình. Dù là không còn tình cảm thì một tiếng hỏi thăm cũng nên có chứ?
Lẽ sao phụ nữ sau khi thay lòng đổi dạ sẽ đều tuyệt tình như vậy?
Chiếc xe đi một đoạn xa khỏi đoạn đường tắc, rốt cuộc Cố Tân Tân cũng lấy lại tinh thần. "Dừng xe! Dừng xe!!"
Tài xế nghe vậy thì vội vàng tấp xe vào lề đường, Tống Vũ Ninh khó hiểu nhìn cô, "Làm sao thế?"
"Lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
"Ai biết được tên điên đó có đuổi theo hay không chứ."
Cố Tân Tân hạ cửa sổ xe xuống, dáo dác nhìn quanh. "Không phải anh ta đã bị đè xuống rồi sao?"
"Tân Tân, rốt cuộc là em bị sao vậy? Không còn sớm nữa, vừa rồi em vẫn nói nhiều việc cần giải quyết mà?"
Cố Tân Tân nói năng có chút lộn xộn. "Chị có nhìn thấy trên thanh đao kia dính máu không? Nhất định là anh ta đã đâm trúng người rồi, biết đâu, biết đâu......anh ta đâm ૮ɦếƭ người rồi thì sao?"
"Tân Tân," Tống Vũ Ninh thấy cô quá mức căng thẳng thì vội vàng vỗ về cô, "Sẽ không, trên xe còn có tên trợ lý kia, anh ta cũng không phải là vật trang trí, sẽ không để cho Cận Ngụ Đình bị thương."
"Nhưng trong tình huống bất ngờ đó Khổng Thành sao có thể phản ứng lại kịp được cơ chứ."
Đối với Tống Vũ Ninh thì có lẽ đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường mà thôi, cô là vệ sĩ chuyên đi bảo vệ người khác, thế nên từ một chi tiết nhỏ liền có thể biết được Cận Ngụ Đình nhất định sẽ không có chuyện gì. "Nếu anh ta bị đâm ૮ɦếƭ rồi thì sẽ không thể nào lại không có động tĩnh gì như vậy được. Mà dù anh ta có bị thương thì tài xế của anh ta ở gần như vậy nhất định sẽ phát hiện ra phải không? Em có thấy bộ dạng của tài xế đó cực kỳ bình tĩnh không? Đó chỉ có thể chứng tỏ máu trên lưỡi đao không phải là của anh ta."
Cố Tân Tân nghe được, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch, "Thế nhưng ngộ nhỡ là đúng thì phải làm thế nào bây giờ?"
"Tân Tân, sao em lại sợ hãi đến thế?"
Cô không khỏi ngẩn ra, "Em đâu có."
"Nếu em thật sự không yên tâm thì chị có thể nói tài xế cho quay xe."
Cố Tân Tân không lên tiếng, tầm mắt một lần nữa chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe Cận Ngụ Đình lướt qua, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác yên tâm. Tống Vũ Ninh nói đúng, Cận Ngụ Đình không có chuyện gì.
"Không cần, đi thôi."
Tống Vũ Ninh ra hiệu cho tài xế tiếp tục đi về phía trước, "Trên đời này, người điên càng ngày càng có nhiều, thậm chí có thể vì lời ra tiếng vào mà nảy sinh H*m mu*n ***. Những lúc như vậy anh dũng tiến lên chính là thất sách, rút lui về cũng không phải là yếu đuối, mà là để bảo toàn tính mạng."
Cố Tân Tân khẽ dựa lưng lên cửa sổ xe không lên tiếng, đúng vậy, lòng người đáng sợ nhất chính là H*m mu*n ςướק đi sinh mạng của người khác.
Lòng bàn tay của Khổng Thành bị rạch một đường vừa dài vừa sâu, trong lúc bác sĩ xử lý vết thương Cận Ngụ Đình đều đứng bên cạnh.
"Cửu gia, ngài đến Thương gia trước đi, lát nữa tôi sẽ theo sau."
"Không vội."
Khổng Thành bị đau hít một ngụm khí lạnh, Cận Ngụ Đình theo bản năng lên tiếng. "Nhẹ tay một chút."
Y tá đã nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vết thương này quả thật có chút khó tránh, cô ấy cũng không có cách nào. Cận Ngụ Đình đút một tay trong túi, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cửu gia, đáng lẽ ngài không nên liều lĩnh như vậy. Ngộ nhỡ kẻ kia thật sự đâm ngài bị thương thì làm sao bây giờ?"
"Tôi tự biết chừng mực."
"Tôi sợ chỉ cần là chuyện liên quan đến Cố Tân Tân thì ngài đều sẽ không còn lý trí nữa."
Sống lưng Cận Ngụ Đình thẳng tắp, "Y tá, khâu cả miệng cậu ta vào đi."
"Á?"
Khổng Thành nghe vậy, vội vàng ngoan ngoãn im lặng.
Thương gia.
Từ sáng sớm Thương phu nhân đã tự mình đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, hiện tại đang ở trong nhà bếp dặn dò người giúp việc, Cận Hàn Thanh và Thương Lục ngồi ngoài phòng khách, Thương Kỳ cũng ngồi ở đó.
Cận Hàn Thanh lột vỏ cam cho Thương Lục, anh ta liếc nhìn Thương Kỳ một cái, "Kỳ Kỳ, hôm nay không ra ngoài hẹn hò à?"
"Em biết hai người đến đây nên ở nhà chơi với chị đó."
"Tôi cũng hi vọng mối hôn sự của hai người nhanh chóng đi đến quyết định, tránh phải lo đêm dài lắm mộng."
Thương Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt lộ ra nghi hoặc nhìn Cận Hàn Thanh. "Gì mà đêm dài lắm mộng ạ?"
"Em không sợ cậu ta sẽ biết được chuyện trước kia?"
Thương phu nhân đi từ trong nhà bếp ra, liếc nhìn bàn uống nước, sau đó lại nói với Thương Kỳ. "Con không biết nhìn sao, chị con và anh rể đã ngồi lâu như vậy rồi mà vẫn không biết đi pha trà hả?"
"À." Thương Kỳ vội vàng muốn đứng dậy.
Một người giúp việc từ bên ngoài đi vào. "Phu nhân, Cửu gia đến."
Thương phu nhân nghe vậy thì khuôn mặt không khỏi hiện lên khó chịu, "Không gặp. Cậu ta đến nhất định là chẳng có chuyện gì tốt đẹp, lần trước đến đây cũng suýt chút nữa khiến cái nhà này tanh bành rồi."
"Ngài ấy còn dẫn theo người đến nữa."
"Cô cứ nói với cậu ta hôm nay nhà chúng ta có khách, có chuyện gì ngày khác rồi tới."
Thật khó khăn mới có một ngày con gái và con rể cùng về chơi, Thương phu nhân thật sự không muốn tâm trạng tốt đẹp của mình lại cứ như vậy mà bị phá nát.
Thế nhưng bà ta vừa mới dứt lời, Cận Ngụ Đình đã từ ngoài cửa đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc