Trảm Nam Sắc - Chương 167

Tác giả: Thánh Yêu

Không Phải Cậu Ta Đến Đây Để Gây Chuyện Đó Chứ?
***
Cận Ngụ Đình đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm Cố Tân Tân trong ảnh cưới không chớp mắt.
Ảnh cưới có lẽ đã chụp từ trước, cô trên ảnh đặc biệt dịu dàng, không hề có một chút nào giống như bị ép buộc.
Anh vô cùng hận không thể đưa tay ra xé nát tấm ảnh đó.
"Cửu gia!" Phía sau đột ngột có người gọi, anh cũng không quay đầu lại, Tiêu Tụng Dương tiến lên vài bước đứng bên cạnh anh, "Cậu cũng tới à?"
Khổng Thành liếc anh ta một cái. "Ngài cũng nhận được thiệp mời?"
"Còn không phải sao," Tiểu Tụng Dương cầm tấm thiệp mời đập bộp bộp vào lòng bàn tay, "Cậu nói xem, có phải là bọn họ đang cố tình muốn thị uy không?"
Cận Ngụ Đình đứng chôn chân ở đó không lên tiếng, Tiêu Tụng Dương ***ng nhẹ cánh tay anh. "Nếu tớ là cậu thì tớ nhất định sẽ không đến, như vậy có khác gì tự tìm lửa giận hả?"
"Có cái gì mà phải tức giận?" Môi mỏng của Cận Ngụ Đình khẽ mở, lạnh lùng nói.
"Cậu vậy mà không tức giận? Cố Tân Tân cũng chưa rời đi được bao lâu đã tìm người khác kết hôn, lại còn mời cậu đến đám cưới......"
"Cô ấy muốn gả cho ai là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến tôi." Cận Ngụ Đình nói xong, xoay người nhìn vào bên trong.
Tiêu Tụng Dương có chút không tin, "Đúng đúng đúng, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có là gì với Cửu gia cơ chứ."
Tống Vũ Ninh bước nhanh từ phía xa đến sau đó hướng về phía nhân viên phục vụ đứng cửa khẽ mắng. "Cửu gia mà cũng không nhận ra, đúng là tự tìm cái ૮ɦếƭ."
Sau đó làm động tác mời, "Cửu gia, chúng tôi đã xếp cho ngài ghế trên cùng rồi."
Tiêu Tụng Dương cười lạnh, đi theo Cận Ngụ Đình vào trong.
Trong hội trường có không ít khách mời quen biết Cận Ngụ Đình, thế nhưng trong thời khắc này có ai dám tiến lên chào hỏi anh chứ? Nếu không cẩn thận lỡ lời, chưa biết chừng lại tự rước họa vào thân, hơn nữa sắc mặt của Cận Ngụ Đình cũng cực kỳ khó coi. Nói gì thì nói đây cũng là vợ trước của anh, đến cuối cùng cũng chỉ có Tiêu Tụng Dương dám bám theo Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông chọn bừa một chỗ sau đó ngồi xuống, Khổng Thành nhìn quanh bốn phía, đám cưới còn chưa bắt đầu nên đám người láo nháo vẫn chưa hề có ý định ngồi xuống bàn, âm thanh ồn ào đau màng nhĩ không ngừng đập vào tai.
Bên trong phòng khách sạn, Cố Tân Tân ngồi trước bàn trang điểm, thời gian tổ chức hôn lễ càng ngày càng đến gần.
Thợ trang điểm đang làm tóc cho cô, Cố Đông Thăng không nói tiếng nào ngồi ở mép giường, Lục Uyển Huệ lại không nhịn được đứng dậy.
Bà dựa người lên bàn trang điểm nhìn con gái, Cố Tân Tân lên tiếng, "Mẹ, làm sao thế?"
"Tân Tân à, con đã nghĩ kỹ chưa?"
"Sao tự nhiên mẹ lại hỏi thế?"
Lục Uyển Huệ biết ngày quan trọng thế này có mấy lời vẫn là không nên nói, nhưng bà thật sự không nhịn được. "Mẹ biết Tư Mân đã giúp con không ít, nhưng kết hôn là chuyện chung thân đại sự......"
"Mẹ, con biết mẹ sợ con sống không tốt, nhưng xin mẹ hãy yên tâm. Con và Tu Tư Mân kết hôn thật sự không vì lý do nào khác, chúng con là thật lòng muốn ở bên nhau."
Lục Uyển Huệ liếc nhìn thợ trang điểm, có mấy lời bà cũng không tiện nói rõ, dù sao người ở đây đều là do Tu Tư Mân mời tới, vạn nhất những lời này truyền đến tai Tu Tư Mân sẽ không tránh được khiến hai bên lúng túng.
"Lúc trước Cận Ngụ Đình đưa con đến bệnh viện, nếu như Tư Mân không nói hôm nay con sẽ trở về thì mẹ và ba con......"
"Mẹ, Cận Ngụ Đình cũng biết chuyện con sẽ kết hôn, đang tốt đẹp đừng nhắc đến tên anh ta làm gì."
Trên mặt Lục Uyển Huệ tràn ngập lo lắng, bà nhìn Cố Đông Thăng, thế nhưng ông cũng chỉ nhìn lại bà một cái sau đó không nói gì.
"Tân Tân, mẹ và ba con cũng không cầu gì to tát, chỉ mong con khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi." Lời này nói ra nghe rất tầm thường, nhưng đó chính là hi vọng chân thành nhất của mọi bậc phụ huynh. Cố gia không lo ăn không lo mặc, tuy không phải danh gia hào môn nhưng những niềm vui nho nhỏ như bao gia đình bình thường khác bọn họ cũng đều có.
Lục Uyển Huệ tận mắt chứng kiến lần kết hôn đầu tiên của Cố Tân Tân thất bại, mang theo một thân thương tích đầy mình trở về, bây giờ còn chưa hoàn toàn hồi phục đã phải nghênh đón lần thứ hai.
"Mẹ, bây giờ con rất tốt, rất vui vẻ. Thật đấy."
Nếu không có Tu Tư Mân thì khẳng định là hiện tại đến cười cô cũng không cười nổi nữa, nói không chừng đến khóc lóc cũng không thể nào. Ai biết nếu như không có Tu Tư Mân thì hiện tại cái mạng này của cô có còn hay không đây?
Cố Đông Thăng ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. "Tân Tân, nếu như con đã quyết tâm thì ba mẹ cũng tôn trọng ý kiến của con. Kết hôn hai lần chẳng phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ cần có thể hạnh phúc là được. Ba hi vọng con sẽ không vì bản thân tái giá lần hai mà tự thiệt thòi mình, ngược lại...... nếu như một ngày nào đó không thể tiếp tục được nữa con vẫn có thể tìm về với ba mẹ, con gái của ba dù là bao nhiêu tuổi hay là thân phận gì thì vẫn phải tự biết quý lấy mình, biết không?"
Đôi mắt Cố Tân Tân đỏ ngầu, mũi cũng chua xót đến lợi hại. Cô làm sao không hiểu được ý của Cố Đông Thăng kia chứ, ông là muốn cô tuyệt đối đừng vì cưới lần hai mà khinh thường chính mình, bởi trong mắt bọn họ thì dù hôn nhân của cô có thất bại hay không, cô trong mắt bọn họ mãi mãi là viên ngọc quý cần được nâng niu bảo vệ.
"Ba, con hiểu, cũng ghi rõ trong lòng."
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Cố Tân Tân vội vàng cầm khăn giấy chấm nhẹ trên khóe mắt hai lần. Cô đã trang điểm xong xuôi rồi nên không thể khóc, nếu không lát nữa lại phải trang điểm lại.
Tu Tư Mân đẩy cửa đi vào, hắn đã đổi sang bộ lễ phục cưới, Lục Uyển Huệ liếc nhìn một cái, quả nhiên là tuấn lãng bất phàm, phong độ ngời ngời.
Bà cũng chỉ nghĩ được ra hai cụm từ đó để hình dung, Cố Tân Tân nhìn thợ làm tóc vấn mái tóc lên cho cô. Da mặt căng mịn trắng hồng, mái tóc sau khi được vấn lên càng khiến cho ngũ quan thêm sắc sảo. Chiếc vương miệng được cố định trên đỉnh đầu Cố Tân Tân, cô thấy hơi nặng, thợ làm tóc khẽ cười. "Đây là Tu tiên sinh đặt riêng cho ngài đó ạ, toàn bộ đều được khảm kim cương, viền còn khảm đá quý, tiêu tốn cũng không ít đâu."
Cố Tân Tân nhìn người đàn ông đứng bên cạnh qua gương trang điểm, "Anh hoang phí vậy làm gì?"
"Đây là đám cưới của chúng ta," Tu Tư Mân vỗ nhẹ bả vai cô, khom lưng rồi tiến sát đến vành tai Cố Tân Tân. "Cả đời cũng chỉ có một lần, đương nhiên là tôi phải khiến cho em trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất."
Cố Tân Tân nhìn thợ trang điểm cố định lại chiếc vương miện nhỏ, Tu Tư Mân lại lên tiếng. "Ai muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó(*), câu này nói em cũng không sai."
(*) có lẽ chính là slogan trong phim Những người thừa kế, "One Who Want to Wear the Crown, Bears the Crown". Ta không biết Tu Tu có phải là ý sâu xa này không hay đơn giản chỉ là nghĩa đen của nó. Túm lại Tu Tu của ta là tốt nhất, Oh Yeah!:)))))
Cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nhận ra bản thân đã quên mất lần đầu tiên làm cô dâu là như thế nào. Cận Ngụ Đình ra tay khẳng định không keo kiệt, nhất định cô cũng đã từng được một lần rực rỡ chói mắt như vậy. Thế nhưng có lẽ tiềm thức Cố Tân Tân muốn đem mọi chuyện lúc trước quên hết, nên hiện tại lại thật không thể nhớ ra được tình cảnh lúc ấy là như thế nào.
Vương miện được cố định trên đầu, thợ trang điểm giúp cô dặm thêm lớp phấn trên trán. Tu Tư Mân đứng thẳng người dậy sau đó đi đến trước mặt Lục Uyển Huệ, "Mẹ, con đã gặp chú thím, còn có cậu nữa, con đều đã cho người tiếp đón bọn họ rồi."
"Tốt." Lục Uyển Huệ đáp, nhìn thấy Cố Tân Tân đứng dậy.
"Đúng rồi," Tu Tư Mân quay đầu nhìn về phía cô, "Cận Ngụ Đình cũng đến."
Bước chân Cố Tân Tân hơi ngừng lại, "Cũng đã đưa thiệp mời cho anh ta rồi, không phải chuyện gì kỳ lạ."
"Ừ, thế nhưng nói là đánh mất thiệp mời, chỉ là sợ anh ta gây sự nên tôi đã dặn dò người cho anh ta vào."
Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ nhìn nhau, Lục Uyển Huệ bỗng chốc căng thẳng, "Tân Tân, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Cố Tân Tân thấp giọng an ủi bà. "Đương nhiên là sẽ không."
"Ngụ Đình cậu ta...... sẽ không đến để gây sự đấy chứ?"
Cố Tân Tân không muốn để ba mẹ cô phải thay mình lo lắng. "Sẽ không, trong trường hợp quan trọng như thế này, lại còn có nhiều người quen, Cận Ngụ Đình sẽ không làm chuyện ấu trĩ đó."
Cô nói xong, đứng dậy đi vào trong nhà tắm. Cố Tân Tân đóng cửa nhà tắm lại, đến trước bồn vặn nước rửa tay, cô hít sâu một hơi, nhìn chính mình trong gương.
Mỗi một chi tiết nhỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều được trang điểm tỉ mỉ, da dẻ trắng nõn như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, môi đánh son hồng, vẽ mắt mascara càng khiến cho đường nét trên khuôn mặt cô trở nên sắc sảo.
Cố Tân Tân chống hai tay lên bồn rửa để có thể thấy được bản thân sâu trong đáy mắt của chính mình. Tuy là cô nói vậy với bọn họ, nhưng thật ra trong lòng cô hiện tại lại loạn như mớ bòng bong.
Cô không hiểu vì sao Cận Ngụ Đình lại đến, anh hẳn phải nên hiểu rõ cô không nói một lời nào bỏ đi là vì hôn lễ này, hơn nữa, với tính cách của anh thì rất có khả năng anh đến đây để phá hoại.
Đến lúc đó, không chỉ lễ cưới bị hủy, ngay cả bọn họ cũng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.
Cận Ngụ Đình sẽ không vì thân phận của mình mà bận tâm đến mặt mũi, không những thế anh còn có thể vì tức giận mà càng thêm bất chấp.
Nhưng dù anh đến thì cũng có thể làm gì chứ? Còn có thể thay đổi được gì đây?
Cố Tân Tân đưa tay chạm vào khuôn mặt mình, ngón tay vừa chạm đến gò má vành mắt đã đỏ ửng, chỉ có thể hơi ngửa mặt lên, cố gắng nuốt ngược nước mắt trở lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. "Tân Tân, sắp đến giờ rồi."
"Ừm, em ra ngay đây." Cô hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình ngồi ở chiếc bàn trên cùng, anh cũng không quan tâm trên đó có tên của mình hay không, Tiểu Tụng Dương thấy vậy, kéo Khổng Thành cùng ngồi xuống.
Đúng lúc đó có người tìm được biển tên muốn ngồi xuống, thế nhưng vừa nhìn thấy bọn họ thì bước chân lập tức dừng lại.
Khách sạn giám đốc đi đến cũng không biết phải làm sao, dù sao đối phương cũng là Cận Ngụ Đình, ai dám mở miệng nói anh đổi chỗ chứ?
Tống Vũ Ninh được báo cáo tình tình, lập tức cho người đi sắp xếp chỗ ngồi. Tiêu Tụng Dương thu hết màn này vào mắt không khỏi cười khẽ, một chiếc bàn lớn cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn họ, anh ta liếc Khổng Thành ngồi bên cạnh, "Lát nữa có chương trình đặc sắc gì không?"
"Ngài hi vọng sẽ có chương trình gì đây?"
Ngón tay của Tiêu Tụng Dương gõ nhẹ trên bàn hai lần. "Tôi có thể giúp nha, Khổng Thành, cậu xem xung quanh có bao nhiêu người quen biết Cửu gia? Bọn họ lại còn phát cho Cửu gia thiệp mời, hôn lễ này nếu như có thể thuận lợi kết thúc thì tôi cũng khâm phục Cửu gia nhà cậu."
Anh ta biết lời này nhất định Cận Ngụ Đình sẽ nghe được, người đàn ông rất nhanh đã quay đầu nhìn về phía anh ta. "Cậu muốn giúp thế nào?"
"Đợi đến khi có mặt đầy đủ chú rể và cô dâu tớ có thể lên đó nói vài câu về hai người các cậu, Tu gia có nhiều người đến như vậy, dù là Tu Tư Mân còn muốn tiếp tục thì với từng ấy mập mờ cũng đủ khiến cho cuộc sống sau này của Cố Tân Tân không được dễ chịu."
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Tiêu Tụng Dương cười nói, "Tớ biết cậu xem thường làm mấy chiêu trò đó, thế nên tớ sẽ làm."
Cơn giận này tích tụ trong lòng Tiêu Tụng Dương đã rất lâu rồi, nếu không tìm cơ hội xả ra thì anh ta sợ là mình sẽ nhịn đến tức ૮ɦếƭ.
Chiếc bàn cách đó không xa, Tu Phụ Thành đi đến ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, lửa giận trong ***g *** đến tận bây giờ vẫn còn chưa thể nguội đi.
Anh ta thế nào cũng không ngờ được Tu Tư Mân sẽ chơi đùa mình như thế, nếu không phải người được anh ta phái đi trở về báo Cố Tân Tân đã quay lại thì anh ta sẽ chẳng thể tin được hôn lễ hôm nay không phải là tìm một cô dâu đóng thế.
Giỏi lắm, kẻ nào cũng lừa anh ta, hơn nữa còn xoay anh ta như chong chóng.
Tu Tư Mân cũng thật là liều mạng, dù Cố Tân Tân đã bị thương thành như vậy mà vì tránh đêm dài lắm mộng liền cương quyết cử hành đúng ngày.
Giờ lành đã đến, MC lên tiếng mở màn, tiếng chúc mừng không ngớt chui vào tai Cận Ngụ Đình, đến tận khi MC mời chú rể vào Cận Ngụ Đình cũng không nhấc mắt lấy một cái.
MC nói thêm vài câu nữa, Tiêu Tụng Dương đột nhiên xì một tiếng khinh thường, "Cửu gia nhìn kìa, cô dâu đến rồi."
Khổng Thành nhìn theo hướng Tiêu Tụng Dương chỉ, thấy Cố Tân Tân đội khăn voan, khoác tay Cố Đông Thăng đứng ở phía xa. Nơi đó dù không có ánh đèn thì vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Cận Ngụ Đình không có dũng khí quay đầu lại, anh chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Anh sợ mình chỉ cần liếc nhìn một cái thôi sẽ không kiểm soát được xông đến chất vấn cô, thậm chí có thể gỡ bỏ mọi phép tắc lịch sự hung hăng lôi kéo cô.
Ghen tuông đôi khi chính là thứ ma ám khiến người ta không có cách nào phòng bị, còn thống khổ không thể tả.
Tiêu Tụng Dương ngồi bên cạnh còn tiếp tục thêm mắm dặm muốn, Khổng Thành nhìn thấy sắc mặt Cận Ngụ Đình khó coi thì vội vàng đá chân anh ta, ra hiệu cho anh ta im miệng.
Tiếng nhạc vang lên, Cố Tân Tân hít sâu một hơi sau đó đi theo Cố Đông Thăng bước về phía trước.
Mãi đến khi đi lên chiếc thảm đỏ cô mới nhìn thấy bóng người của Cận Ngụ Đình trên hàng ghế đầu tiên, hơn nữa anh còn ngồi sát với đường đi, cơ hồ là chỉ cần đưa tay ra liền có thể với tới cô.
Lo lắng trong lòng Cố Tân Tân không ngừng tăng lên, dĩ nhiên là cô sợ Cận Ngụ Đình sẽ gây chuyện. Dù sao đi nữa thì cũng chỉ mới có một thời gian ngắn trôi qua, không phải cô đã cứng cáp đến mức không gì có thể xuyên thủng. Giày cao gót dưới chân giống như tảng đá nặng nề, khiến cho mỗi bước đi của cô đều khó khăn chật vật.
Trên mu bàn tay đột nhiên có người vỗ nhẹ, Cố Tân Tân ngẩng đầu, Cố Đông Thăng cười hiền từ với cô. "Đừng căng thẳng."
Cố Tân Tân cười đáp lại ông, "Vâng."
Cô đi lướt qua bàn của Cận Ngụ Đình, khăn voan trắng muốt đâm cho hai mắt Cận Ngụ Đình rỉ máu, anh thật sự không cam lòng, càng không thể chấp nhận, phẫn nộ và bi thương hòa vào nhau không ngừng giày vò trái tim anh. Cận Ngụ Đình khẽ giương mắt, thấy được đến cả một cái liếc mắt Cố Tân Tân cũng không cho anh. Có phải cô hoàn toàn không biết hổ thẹn, càng không cảm thấy bản thân đã làm sai hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc