Trảm Nam Sắc - Chương 156

Tác giả: Thánh Yêu

Cố Tân Tân, Em Có Hối Hận Không?
***
Tầm mắt Cận Ngụ Đình đối đầu với Tu Tư Mân, "Cô ấy không đắc tội tôi, ngược lại là đằng khác, cô ấy rất tốt với tôi."
Cố Tân Tân đánh vào thắt lưng anh, nhưng một chút sức lực ấy đối với Cận Ngụ Đình mà nói cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi, Cận Ngụ Đình tăng sức lực trên cánh tay khiến cho Cố Tân Tân đến cả chút sức lực cuối cùng cũng không còn.
"Nếu không có vấn đề gì thì Cửu gia hà cớ gì phải gây khó dễ cho người khác như vậy."
"Tôi làm khó dễ cô ấy chỗ nào?"
"Tân Tân không phải người máy, cô ấy có chính kiến của chính mình. Tôi cũng không tin cô ấy lại chủ động thân mật với anh."
Cố Tân Tân không có cách nào vùng vẫy, chỉ có thể dùng đầu ngón tay véo đù* Cận Ngụ Đình. Cơ bắp Cận Ngụ Đình vốn rất rắn chắc, Cố Tân Tân trực tiếp ngắt một chút thịt sau đó xoắn mạnh một vòng, thế nhưng Cận Ngụ Đình trước sau vẫn như một pho tượng đá ngồi đó bất động. Không kêu đau, cũng không nhúc nhích, "Là cô ấy chủ động theo tôi tới đây, anh nói cô ấy không cam tâm tình nguyện, là anh anh sẽ tin sao?"
"Dĩ nhiên là tin." Tu Tư Mân tiếp tục tiến lên hai bước, "Cửu gia, chuyện trước kia của anh và Tân Tân tôi không quan tâm, nhưng bây giờ cô ấy là vợ tôi, anh làm như vậy thật sự không ổn."
"Anh tin là bởi vì thật sự đủ khoan dung hay là vì chính bản thân cũng ở bên ngoài ăn chơi trác táng nên mới cảm thấy chút đó của cô ấy không là gì?"
Trên mặt Tu Tư Mân không có bất kỳ tức giận nào, "Cửu gia đúng là thích nói đùa, tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, còn nữa, anh thấy tôi ăn chơi đàng điếm ở đâu bao giờ sao?"
"Có người thích tự lừa mình dối người nên tôi cũng hết cách rồi," Cận Ngụ Đình rũ mi mắt liếc nhìn Cố Tân Tân, "Tôi giúp anh làm hiểu vậy, tôi và Cố Tân Tân đến đây là để chơi, anh nhìn bộ dạng này của chúng tôi chắc cũng đã hiểu rồi. Tu Tư Mân, trong thời gian này tôi và cô ấy vẫn chưa từng cắt đứt liên lạc, hôm nay nếu như không phải bị anh bắt được......"
Cố Tân Tân thật khó khăn mới thở được một hơi, "Cận Ngụ Đình, anh câm miệng cho tôi!"
"Yên tâm đi, để cho anh ta biết cũng tốt," đáy mắt Cận Ngụ Đình bị bao phủ bởi một tầng u ám, chính anh cũng không biết bản thân mình hiện tại đang lên cơn giận giữ hay là vẫn đang tiếp tục duy trì bình thản nữa, "Nói không chừng Tu tiên sinh sau chuyện này lại nghĩ đến chuyện thành toàn cho chúng ta thì sao?"
"Buông tôi ra!"
Tu Tư Mân cười khẽ, "Là chính Cửu gia không cần, sao bây giờ lại có thể mở miệng nói chuyện này được nhỉ? Thêm nữa, ánh mắt của tôi rất tốt, càng không phải người mù, có một số việc không cần Cửu gia liên tục nhấn mạnh."
Hắn đi đến trước mặt bọn họ, khom lưng kéo cánh tay Cố Tân Tân, thế nhưng Cận Ngụ Đình ngồi im bất động trên ghế sô pha lại không hề có ý buông tay.
Tu Tư Mân nhẹ giương mắt, ánh mắt thẳng tắp phóng đến đáy mắt Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, tốt xấu gì thì bây giờ Cố Tân Tân cũng là người của tôi, để chúng ta không phải lúng túng thì anh vẫn nên buông tay đi thôi."
Cố Tân Tân liên tục đấm lên người anh, Cận Ngụ Đình biết cô bắt đầu quýnh lên. Anh khẽ buông lỏng cánh tay, Cố Tân Tân lập tức chui ra, bắt lấy bàn tay Tu Tư Mân lấy đà đứng lên.
Đầu cô hơi rối, Tu Tư Mân nhìn thấy, đưa tay ra giúp cô vén lại mấy sợi tóc tán loạn, "Không sao chứ?"
"Không sao."
Cận Ngụ Đình hơi dựa người về sau, bộ dạng lười biếng quan sát hai người. Tu Tư Mân có thể sống sót bước ra từ cuộc nội chiến của Tu gia, lại đứng ở địa vị như ngày hôm nay, tất cả đều nói rõ một điều rằng hắn không phải là một nhân vật tầm thường. Tất cả tâm tình đều được hắn giấu đi đến triệt để, tỉ như hiện tại, Cận Ngụ Đình không thể nhìn được từ trên khuôn mặt hắn bất kỳ một sự tức giận nào. Tu Tư Mân khoác nhẹ cánh tay lên bả vai Cố Tân Tân. "Đi thôi."
Cố Tân Tân hung hăng trừng mắt với Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, tôi hi vọng anh nhớ lời hôm nay chính miệng mình đã nói, nếu chồng tôi không làm chuyện gì có lỗi với tôi thì từ sau xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa, người tôi không muốn nhìn thấy nhất trên đời này chính là anh."
Cô xoay người đi theo Tu Tư Mân ra ngoài, lúc sắp tới cửa, Cận Ngụ Đình đột nhiên lên tiếng, "Khoan đã."
Hai người cùng dừng lại, bàn tay Tu Tư Mân đã đặt trên tay nắm cửa.
Giọng nói của Cận Ngụ Đình vang lên từ phía sau, "Những câu nói vừa rồi của tôi đều không phải là thật, tôi và Cố Tân Tân...... không có làm gì cả."
Tu Tư Mân xoay nắm cửa, nhấc chân đi ra ngoài, Cố Tân Tân đi theo sau hắn, lúc ra khỏi phòng bao không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.
Mấy người phụ nữ kia vẫn còn bên trong căn phòng, chỉ là đều đã chụm lại một góc, tận lực khiến cho sự tồn tại của mình giảm xuống con số không. Bên trong phòng bao to lớn giống như đã bị bóng dáng của Cận Ngụ Đình chiếm trọn. Ánh đèn từ bốn phía phủ xuống, bao lấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, hai tay anh nắm lấy nhau, sống lưng thẳng tắp từ lúc nào đã hơi trùng xuống. Anh ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân, Cố Tân Tân vừa tiếp xúc với thứ ánh sáng cô độc trong mắt anh liền lập tức quay đầu đi, bóng dáng cũng triệt để đi xa.
Nói cho cùng thì anh vẫn sợ Tu Tư Mân sau khi trở lại sẽ làm khó dễ Cố Tân Tân.
Vừa rồi chỉ cần cô cho anh một ánh mắt do dự thôi cũng đã tốt lắm rồi, thế nhưng lần thứ hai Cố Tân Tân xoay người đi, lần thứ hai theo người đàn ông khác rời khỏi anh.
Khổng Thành bước nhanh vào trong, lướt tình hình bên trong phòng bao một lượt, cuối cùng mới hướng về đám phụ nữ đang nhìn nhau. "Đi ra ngoài!"
Bọn họ lập tức lủi đi như một làn khói, Khổng Thành đóng cửa lại, "Cửu gia?"
Cận Ngụ Đình không nói lời nào, duy trì một tư thế ngồi đó, Khổng Thành không tiếp tục hối thúc anh nữa, yên lặng đứng một bên chờ.
Cố Tân Tân theo Tu Tư Mân lên xe, người đàn ông đóng cửa xe lại, hướng về phía tài xế dặn dò, "Về nhà."
"Vâng."
Bên trong xe nồng nặc mùi TL tản ra từ người Tu Tư Mân, Cố Tân Tân dùng tay che trước mũi. "Anh đã hút bao nhiêu *** thế?"
"Tôi không hút, là của mấy người trong phòng bao đó."
"Anh phản ứng nhanh ghê đó, từ chỗ em qua đây cũng chưa tới nửa giờ nữa."
Tu Tư Mân đã bắt đầu ngửi thấy mùi TL trên người mình, "Cửu gia đích thân đến bắt người, tôi cũng không thể để anh ta thất vọng được."
Không biết vì sao Cố Tân Tân lại đột nhiên nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Cận Ngụ Đình, thật ra anh có thể không cần nói gì cả, như vậy theo góc nhìn của anh thì chính là có thể khiến cho cô và Tu Tư Mân mâu thuẫn rồi.
Người đàn ông thấy cô không nói lời nào, tiến sát đến. "Sao em không thử xông đến bất ngờ? Biết đâu tôi thật sự giấu ở đó mấy người phụ nữ thì sao?"
"Em rất yên tâm về anh, anh sẽ không." Cố Tân Tân liếc nhìn hắn.
"Vì sao?"
Cố Tân Tân đưa tay lên, hai ngón tay nâng cằm Tu Tư Mân, "Loại phụ nữ đó không lọt nổi mắt xanh của anh, hơn nữa anh là người cẩn trọng, ngoài em và Văn Văn sẽ không dễ dàng để cho người khác đến gần."
Tu Tư Mân cười cười, "Nhưng mà để cho anh ta quấn lấy em mãi như vậy cũng không phải cách hay."
"Em đã đưa thiệp cưới cho anh ta, chờ lễ cưới của chúng ta kết thúc anh ta sẽ có thể triệt để hết hi vọng rồi."
Tu Tư Mân liếc bàn tay cô đặt bên cạnh, hắn đưa tay ra nắm chặt, "Tân Tân, em có bao giờ hối hận không?"
"Hối hận gì cơ?"
"Có thể thấy anh ta luôn tìm đủ mọi cách để đến gần em."
Cố Tân Tân cười khổ, "Anh đừng quên em là bị đuổi ra ngoài, lúc em bị ép vào đường cùng anh ta cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần."
Tu Tư Mân nhìn cô hồi lâu, không nói nữa, chỉ là bàn tay nắm lấy tay cô càng thêm chặt. Cố Tân Tân cũng không nói gì, nắm chặt lại tay hắn.
Ngày hôm sau.
Thương Lục theo Cận Hàn Thanh đi ra ngoài, cô ấy cũng không biết anh ta muốn đưa mình đi đâu, mãi đến khi chiếc xe lái vào bệnh viện Thương Lục mới ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Hai người xuống xe, Cận Hàn Thanh cầm cổ tay cô ấy, "Gần đây em khôi phục rất tốt, nhân lúc thuốc vừa hết chúng ta đi tìm bác sĩ kiểm tra lại một lượt coi sao."
Thương Lục không nói lời nào đi về phía trước, Cận Hàn Thanh cẩn thận nắm tay cô ấy, một tay kia ôm bả vai cô ấy.
Suốt một chặng đường dài đều không thấy một bóng người, nghĩ cũng đúng thôi, Cận Hàn Thanh muốn dẫn cô ấy đi gặp bác sĩ thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn thấy, vạn nhất bị truyền đi mặt mũi anh ta biết để đi đâu chứ?
Từ trong thang máy đi ra, ngoài ý muốn gặp y tá đứng trước cửa phòng khám, cô ấy vừa thấy Cận Hàn Thanh lập tức đi nhanh đến.
"Cận tiên sinh, bên trong có người, ngài và Cận phu nhân đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi chờ một lát ạ."
Sắc mặt Cận Hàn Thanh thoáng chốc trở nên khó coi. "Không phải tôi đã đặt hẹn từ hai ngày trước rồi sao?"
"Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, người đột ngột tìm tới chúng tôi cũng không đắc tội được."
Cận Hàn Thanh nhấc mắt nhìn cánh cửa khép chặt, có thể chỉ trong một thời gian ngắn sắp xếp lịch khám ở nơi này, xem ra lai lịch của người này cũng không nhỏ. Anh ta dẫn Thương Lục đi vào phòng nghỉ, y tá liếc nhìn Thương Lục, "Tình trạng của Cận phu nhân gần đây tốt chứ ạ?"
Trên mặt Cận Hàn Thanh rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười. "Cũng được."
"Xem ra hướng trị liệu không sai, tôi tin là không lâu nữa Cận phu nhân sẽ hồi phục hoàn toàn thôi."
Cận Hàn Thanh giương khóe miệng, y tá nhanh nhẹn xoay người đi pha trà. Thương Lục quan sát bốn phía xung quanh, mắt thấy y tá bưng cốc nước lại. "Cận tiên sinh, mời."
Người đàn ông nhận lấy, vốn là muốn đưa cho Thương Lục, nhưng thấy vẫn còn nóng nên đặt sang một bên.
Y tá cầm giấy Pu't đến, ngồi xuống đối diện Cận Hàn Thanh. "Để lát nữa bác sĩ có thể hiểu rõ trạng thái khôi phục của Cận phu nhân thì bây giờ tôi sẽ hỏi trước vài câu hỏi nhé."
Thương Lục không hề có chút ấn tượng nào với nơi này, bên trong phòng nghỉ cũng chỉ có ba người bọn họ, giọng nói dịu dàng của y tá truyền vào tai cô ấy. "Bữa thuốc cuối cùng là uống lúc nào?"
"Sáng nay."
"Gần đây cảm xúc của Cận phu nhân vẫn ổn định chứ ạ?"
Cận Hàn Thanh thấy Thương Lục không ngừng nhìn về bốn phía, anh ta gật đầu, "Ừ."
Tầm mắt của Thương Lục rơi xuống khuôn mặt của cô y tá nhỏ, thấy cô ta cầm Pu't nhưng chẳng viết được một chữ, đôi mắt cố định trên khuôn mặt Cận Hàn Thanh trước sau chưa từng rời đi.
Trong ánh mắt kia rõ ràng có thưởng thức và sùng bái. Thương Lục thấy Cận Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn qua, tầm mắt chạm tới ánh mắt của cô y tá nhỏ kia.
Cô gái đó trong khoảnh khắc bị ánh mắt của anh ta làm bối rối, thế nhưng vẫn không có ý định dời tầm mắt đi. Cận Hàn Thanh là một người thông minh như vậy, không thể không phát hiện trong mắt cô ta đều là thứ tình cảm mờ ám.
Y tá cười với Thương Lục, "Cận tiên sinh, ngài thật tốt với Cận phu nhân."
"Còn gì muốn hỏi không?"
Thương Lục cảm thấy bản thân thật bi ai. Nếu như cô ấy là người bình thường thì chắc người khác sẽ không đến nỗi ngay trước mặt cô ấy đi đánh mắt đưa tình với chồng của cô phải không? Cô thần trí không tỉnh táo, dù có nhìn thấy thì có thể làm gì được chứ? Thế nhưng rốt cuộc thì cô ấy cũng chỉ là một người điên thôi, người đàn ông ưu tú như vậy có thể dành thời gian đưa cô ấy đến bệnh viện làm trị liệu đã coi như là đủ tận tâm rồi, không lẽ cô ấy còn muốn anh ta phải vì mình mà giữ thân như ngọc?
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị người ta đập lên rầm rầm, ngay sau đó có người đẩy cửa tiến vào.
Thương Lục giật mình, thấy một người đàn ông chạy về phía mình, tay còn không ngừng quơ loạn, "Nhìn nè, diều bay cao quá. Ôi rơi mất rồi, rơi rồi -------"
Phía sau còn có hai người phụ nữ trung niên, bọn họ vội vàng tiến lên nhưng đều không kéo lại được cậu ta.
"Con trai ngoan, đừng làm loạn, mau về nhà nào."
Thương Lục nhìn thấy anh ta đẩy mạnh mẹ mình ra, sức mạnh cũng không hề được kiểm soát, khiến cho người phụ nữ kia lảo đảo đập người vào bức tường bên cạnh. Hai tay Thương Lục vô thức nắm chặt, Cận Hàn Thanh lập tức ôm cô ấy vào trong ***, "Bọn họ là ai?"
Y tá vội vàng đứng dậy. "Đây là phòng nghỉ, mọi người đi nhầm rồi."
Bác sĩ cũng đã đuổi đến nơi, ông ấy dìu người phụ nữ đứng dậy. "Không sao chứ?"
Trên trán người phụ nữ sưng vù một mảng, người phụ nữ còn lại và y tá còn đang lôi kéo người đàn ông kia.
Anh ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ. "Nhìn kia, diều rơi mất tiêu rồi!"
Dù Thương Lục đã chôn mặt trong *** Cận Hàn Thanh nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nét mặt của người đàn ông kia, tuy anh ta đang cười, thế nhưng nét mặt méo mó đến đáng sợ. Anh ta tấn công tất cả mọi người, đến cả mẹ của chính mình cũng không tha. Lẽ nào con người ta lúc phát điên đều là cái bộ dạng này sao?
Người đàn ông kia đã thoát ra được kìm kẹp của hai người phụ nữ rồi xông về phía này, Cận Hàn Thanh nhận ra được Thương Lục đang sợ hãi, liền lập tức đá cho tên đó ngã lăn quay ra đất.
Mấy người trong phòng nghỉ lập tức chạy đến đè lại, người phụ nữ trung niên không quản được đau đớn trên trán nữa, khóc thành tiếng. "Con trai, đừng chấp niệm chuyện quá khứ nữa, con cứ như một đứa bé như vậy, con muốn mẹ phải làm sao đây?"
"Nhìn kia, diều, diều bay lên rồi -------"
Bác sĩ bước nhanh ra ngoài, lúc trở lại mang theo một ống tiêm, dứt khoát đâm xuống, người đàn ông kia lập tức yên lặng.
Từng cảnh tượng ấy đều thu vào trong mắt Thương Lục, cô nhìn lại vết thương trên cổ tay, nói không chừng cô ấy cũng đã từng bị đối xử như thế.
Y tá gọi người đến khênh người đàn ông đó đi, bác sĩ thở dài, ông ấy vốn rất quen thuộc với Cận Hàn Thanh. "Không phải diều gì đâu, vợ chưa cưới của cậu ấy ngồi đúng chuyến máy bay gặp nạn, một người đang yên đang lành liền cứ như vậy mà biến thành người điên."
Thương Lục run rẩy, Cận Hàn Thanh vội vàng vỗ nhẹ lưng cô ấy, "Không sao, đừng sợ."
"Về nhà, em muốn về nhà." Thương Lục bị kích động, dùng sức đẩy mạnh Cận Hàn Thanh ra rồi đứng lên.
Cận Hàn Thanh vội vàng ôm lấy cô ấy. "Thương Lục......"
"Em muốn về nhà!" Thương Lục hướng về phía anh ta gầm nhẹ, Cận Hàn Thanh muốn khiến cô ấy bình tĩnh lại, "Đây chỉ là bất ngờ thôi, em đừng sợ, có tôi ở đây....."
"Bốp -------"
Âm thanh chói tai khiến Cận Hàn Thanh phải nuốt nửa câu sau về, cô y tá nhỏ đứng bên cạnh cũng sững sờ, cô ta há hốc miệng, ánh mắt không nhịn được nhìn chằm chằm Thương Lục.
Lòng bàn tay Thương Lục nóng bỏng, nửa khuôn mặt Cận Hàn Thanh cũng hằn rõ năm ngón tay, Thương Lục lùi về phía sau một bước. "Em muốn về nhà, em không muốn ở lại đây, em muốn đi."
Cận Hàn Thanh hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cái tát vừa rồi dĩ nhiên cũng không kịp tránh.
Trên mặt nhất định là đã sưng lên, bác sĩ và y tá đứng bên cạnh nhìn nhau, Cận Hàn Thanh lúc này mới định thần lại, vừa muốn kéo tay cô ấy thì Thương Lục đã hất ra. "Đi ra."
"Được rồi, hôm nay không kiểm tra nữa, chúng ta về nhà trước." Cận Hàn Thanh lần thứ hai tiến lên, mạnh mẽ kéo cô ấy vào ***g *** mình sau đó nói với bác sĩ kia, "Cứ chuẩn bị thuốc trước, bữa khác tôi sẽ đưa cô ấy đến."
"Được."
Thương Lục rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy tránh khỏi ánh mắt của bác sĩ rồi đi theo Cận Hàn Thanh ra ngoài.
Bầu không khí bên trong xe ngưng trọng, tài xế không dám mở miệng, hết sức chăm chú lái xe.
Cận Hàn Thanh sờ khuôn mặt mình, đau, một cái tát này của Thương Lục thật sự là đã dùng toàn lực. Sắc mặt người đàn ông tràn ra nham hiểm, ngọn lửa từ đáy mắt không ngừng bùng lên.
Thương Lục luôn như vậy, ỷ bản thân mình không còn thần trí nên hễ nổi hứng đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, mà anh ta thì một chút phản kháng cũng không làm được.
Thương Lục nắm chặt hai tay với nhau, lòng bàn tay đến bây giờ vẫn còn đau, có thể tưởng tượng được vừa rồi bản thân đã ra tay nặng thế nào.
Cận Hàn Thanh quay đầu về một bên, trong lòng vẫn còn bực bội không sao tan đi hết, thi thoảng anh ta lại sờ má mình, sau đó bị đau lại phải thu tay về.
Thương Lục nghĩ đến cô y tá kia, càng nghĩ càng giận, càng giận thì càng không muốn để ý đến anh ta.
Hai người không nói lời nào, bầu không khí bên trong xe càng ngày càng nặng nề.
Thương Lục chớp mắt một cái, vừa rồi cô ấy phản ứng như vậy, có phải sau khi trở về Cận Hàn Thanh sẽ nhốt cô ấy trong phòng không?
Cô ấy muốn rời khỏi Cận gia, vẫn luôn chờ đợi cơ hội ra ngoài, nhưng vừa rồi cô ấy động thủ với Cận Hàn Thanh, anh ta nhất định là đã nổi giận.
Ngón tay Thương Lục không ngừng vẽ vòng tròn, cuối cùng chầm chậm nhích đến gần Cận Hàn Thanh, cánh tay đưa ra kéo kéo góc áo của anh ta.
Cận Hàn Thanh không phản ứng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thương Lục gác cằm mình lên bả vai anh ta, ngón tay hướng đến vành tai Cận Hàn Thanh kéo anh ta quay mặt về phía mình.
Người đàn ông rốt cuộc cũng nhìn lại cô ấy, tức giận hỏi. "Làm gì thế?"
Thương Lục sờ sờ gò má anh ta, "Có đau không?"
Cận Hàn Thanh đẩy tay cô ấy ra, dù biết là Thương Lục điên rồi nhưng anh ta phải chịu đòn như vậy trong lòng sao có thể không ấm ức chứ.
Thương Lục nhấc tay lên, bàn tay ấn xuống da mặt anh ta, Cận Hàn Thanh hít một ngụm khí, quay đầu trừng mắt với cô ấy, "Em cố ý có phải không?"
Thương Lục bị dọa sợ vội vàng thu tay về, người cũng ngồi thẳng lại, trên khuôn mặt nhỏ cũng tràn ngập sợ hãi. Cận Hàn Thanh thấy thế thì như quả bóng xì hơi. "Thương Lục...... tôi, tôi không cố ý. Tôi không có đau."
Thương Lục dè dặt nhìn anh ta, khiến cho Cận Hàn Thanh đau lòng không thôi. "Thật đấy, tôi không đau, không tin em sờ thử xem."
Thương Lục nghe vậy thì lập tức dùng tay ấn mạnh lên mặt anh ta, Cận Hàn Thanh á lên một tiếng, đau đến mức suýt chút nữa bật người dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc