Trảm Nam Sắc - Chương 154

Tác giả: Thánh Yêu

Đưa Anh Thiệp Cưới

***
"Cửu ca, hôm đó em đã gặp Cố Tân Tân rồi."
"Anh biết."
Thương Lục giương nhẹ khóe miệng, "Anh có biết sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên em muốn làm là gì không?"
"Là gì?"
Ánh mắt Thương Lục nhìn ra xa xăm, ngắm thật kỹ tòa nhà thân thuộc này, "Em đã nghĩ sẽ rời khỏi Cận gia."
Khóe mắt Cận Ngụ Đình giật giật, "Vì sao?"
"Lúc em khôi phục thần trí, thứ đầu tiên được chứng kiến là một người phụ nữ xông vào tòa nhà Đông khóc lóc ầm ĩ. Trong mắt em cô ta cũng chẳng khác gì một kẻ điên, em không biết có phải trong lúc em mơ mơ hồ hồ có thường xảy ra chuyện đó hay không. Bây giờ em đã có khả năng đánh trả, vậy lúc trước thì sao? Người, là anh ấy rước về. Em là vợ của anh ấy, nhưng lúc em bệnh anh ấy đã làm gì?"
Yết hầu Cận Ngụ Đình hơi động, anh chứng kiến Cận Hàn Thanh vì hận anh và Thương Lục mà bừa bãi phóng đãng hai năm trời, Thương Lục điên, anh ta cũng dần mất đi lí trí.
Cận Ngụ Đình không nhớ anh ta đã mang về tòa nhà Đông bao nhiêu người phụ nữ, trong đó cũng có vài người bị anh cản lại, nhưng dĩ nhiên anh cũng không thể nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay.
"Thương Lục, rời khỏi Cận gia rồi em sẽ đi đâu?"
"Không biết, nhưng chắc chắn sẽ không về nhà." Thương Lục nhìn thấy tiểu Vu cầm áo khoác đang vội vàng chạy lại từ phía xa. "Cửu ca, anh cứ coi như chuyện gì cũng không biết đi, giữa em và Cận Hàn Thanh còn rất nhiều chuyện em cần làm rõ."
Tiểu Vu chạy đến, hai người ngừng lại, tiểu Vu cầm áo khoác lên bả vai Thương Lục.
Không lâu sau Tần Chi Song cũng từ trong nhà đi ra.
Cận Ngụ Đình không ở lại, anh liếc Thương Lục một cái rồi quay lưng rời đi.
"Lão Cửu." Tần Chi Song gọi anh. "Không phải con vừa ồn ào kêu đói hả? Sao chưa ăn miếng nào đã đi rồi?"
Thương Lục chăm chú nhìn theo bóng lưng Cận Ngụ Đình, thật ra trước khi cô ấy và Cận Hàn Thanh kết hôn cô ấy cũng đã biết chút tâm tư đó của Cận Ngụ Đình. Cô ấy vốn nghĩ việc đồng ý gả vào tòa nhà Đông chính là lời trả lời rõ ràng nhất, nhưng cô ấy thế nào cũng không ngờ được Thương Kỳ sẽ dùng chuyện này lập ra âm mưu lớn đến thế. Cận Hàn Thanh bởi vì chuyện của Tần Niệm mà hận cô ấy, thế nhưng người Tần Niệm yêu thật ra chính là anh ta đây!
Nếu không phải vì anh ta thì cô ấy cũng sẽ không điên điên khùng khùng suốt hai năm qua, bị người ta bắt nạt nhục mạ, thế nhưng Cận Hàn Thanh lại cho rằng cô và Cận Ngụ Đình có gì đó không trong sáng mà đi nhục nhã cô ấy, có ai thấy được đây?
Thương Lục càng nghĩ càng đau đớn, trái tim cũng triệt để chìm xuống đáy vực.
Cận Ngụ Đình ra khỏi tòa nhà chính, đứng ở ngã ba đường. Anh cảm nhận được sự nhẹ nhõm chưa từng thấy, nhưng anh lại không biết thứ tình cảm anh kiên trì bao lâu nay rốt cuộc được coi là gì?
Hóa ra trong lòng Thương Lục những thứ tình cảm kia chẳng có ý nghĩa gì, cô ấy càng chưa bao giờ có bất kỳ đáp lại mập mờ nào cho anh.
Thương Lục thông minh lanh lợi, nhất định là cô ấy đã sớm nhìn thấu tất cả, cũng đã đưa ra một phương pháp chặt đứt nó dứt khoát nhất, chỉ là Cận Ngụ Đình chưa nói thấu nên cô ấy cũng sẽ không từ chối ngay trước mặt anh. Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt bên người hơi động, nhấc chân đi về phía trước.
Trở lại tòa nhà Tây đã thấy Khổng Thành đứng chờ sẵn ngoài sân, anh ta nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi đến thì chủ động bước nhanh về phía anh. "Cửu gia."
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình có gì đó khác lạ, như người mất hồn, Khổng Thành đi bên cạnh anh liền gọi vài tiếng. "Cửu gia? Cửu gia?"
Cận Ngụ Đình đặt một chân lên cầu thang rồi lập tức thu lại, bất thình lình lên tiếng. "Cố Tân Tân có gọi điện thoại đến không?"
"Không có." Khổng Thành khẽ lắc đầu.
Cận Ngụ Đình dừng lại trước cửa, quay đầu lại nhìn chằm chằm chiếc sân lớn, "Nếu như tôi không chặn lại video kia thì lúc này cô ấy đã nổi tiếng rồi, lẽ nào cô ấy lại ngốc đến mức không biết chuyện này là do tôi làm?"
"Nói không chừng là cô ấy vốn không biết có người muốn công khai video đó ra."
"Ảnh của Thương Kỳ là do cô ấy chụp, cũng là do cô ấy tung lên. Sau khi những tấm ảnh đó bị tung ra thì video đó gần như là ngay lập tức bị người ta âm mưu tung ra, khẳng định là Thương Kỳ đã từng uy hiếp cô ấy, dù sao đối với Thương Kỳ mà nói, những tấm ảnh kia chính là cửa tử."
Khổng Thành nghe xong phân tích của anh, dù trong lòng có thừa nhận hay không thì ngoài miệng vẫn nói, "Không thấy cô ấy gọi đến."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Chắc là đang ở công ty ạ."
Cận Ngụ Đình quay lại hai bước, "Đi, đi tìm cô ấy."
Khổng Thành cả kinh, "Cửu gia, ngài đi tìm cô ấy làm gì?"
"Tôi giúp cô ấy chuyện quan trọng như vậy, theo lý thì cô ấy nên cám ơn tôi phải không?"
Khổng Thành còn đứng tại chỗ chưa muốn hồ đồ theo anh, "Mỗi lần ngài đi gặp cô ấy cũng đều là ôm theo tức giận trở về, ngài việc gì phải thế chứ?"
Lại nói, người khác làm việc tốt không phải đều là âm thầm mà làm sao? Anh ta là thấy Cận Ngụ Đình lúc nào cũng chỉ hận không thể được Cố Tân Tân biết hết, biết thôi cũng chưa đủ, còn phải cảm động đến rơi nước mắt mới thỏa.
"Tôi chỉ cần nhìn thấy cô ấy là muốn phát hỏa rồi." Nhưng dù phát hỏa cũng muốn gặp. Bây giờ cái cớ cũng đã có đầy đủ vậy rồi, cô ấy chính là nợ anh một câu cám ơn, không phải sao?
Khổng Thành hết cách, cấp trên của anh có sở thích bị tình yêu giày vò, nhân viên làm công ăn lương như anh ta cũng phải gắng sức mà chịu giày vò theo thôi.
Chiều tối, cả người Cố Tân Tân uể oải, đặt bảng vẽ điện tử sang bên cạnh.
Cô load trang web một lần nữa, nhưng vẫn không thấy một tin tức nào về mình cả. Chẳng lẽ Thương Kỳ đổi tính, hay là nói, đột nhiên lương tâm trỗi dậy hả?
Nhưng Cố Tân Tân không tin khả năng này có thể xảy ra, cũng có thể là có ai đó đứng phía sau chặn lại tất cả những thứ này.
Tống Vũ Ninh mở cửa đi từ bên ngoài vào. "Tân Tân, đi được rồi."
"Ừm." Cô thu hồi thần đáp nhẹ, mấy ngày nay nhân viên công ty đều vất vả tăng ca liên miên, Cố Tân Tân nghĩ chiêu đãi bọn họ một bữa nên đã chọn tối nay.
Cố Tân Tân cầm chiếc túi bên cạnh chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi như đột nhiên nhớ ra gì đó mở hộc tủ ra sau đó cầm một thứ bên trong bỏ vào túi xách.
Nơi tổ chức liên hoan ở ngay tầng dưới của công ty, Tống Vũ Ninh đã đặt sẵn chỗ trong một nhà hàng buffet sang trọng ở đó. Đoàn người cười nói ồn ào đi vào trong, Cố Tân Tân vừa muốn đi vào thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Khổng Thành.
"Cố Tân Tân." Anh ta biết bây giờ gọi cô là Cửu phu nhân không còn phù hợp nữa, bất đắc dĩ đành gọi đầy đủ cả tên họ của cô ra.
Tống Vũ Ninh vừa nhìn hấy anh ta, mức độ cảnh giác lập tức lên cao nhất, "Mấy người lại đến nữa?"
Anh ta ở đây, chứng tỏ Cận Ngụ Đình cũng đã có mặt.
Cố Tân Tân kéo cánh tay cô ấy về, không để cho cô ấy kích động lên, "Chị vào trong xếp chỗ trước đi, em lập tức vào theo sau."
"Có chuyện gì thì gọi cho chị."
"Vâng."
Bọn họ đang đứng trước cửa lớn, Cố Tân Tân đi sang một góc. "Có chuyện gì?"
"Cửu gia kêu tôi đến đây hỏi cô, cô có biết video lần Kiều Dư bắt cóc cô suýt chút nữa đã bị công bố ra bên ngoài không?"
Nét mặt Cố Tân Tân cũng không có mấy biến hóa, "Biết, Thương Kỳ đã gọi điện cho tôi."
"Vậy cô có cảm thấy kỳ quái vì sao nó lại không xuất hiện trên mấy trang web lớn không?"
Nét mặt Cố Tân Tân vẫn không có biến hóa gì lớn. "Tôi cũng chẳng phải người nổi tiếng gì, cũng không phải là một đại minh tinh, dù video đó có bị công khai ra ngoài thì cũng chẳng có mấy người nhận ra tôi."
Khổng Thành đứng sững tại chỗ, có chút không biết phải nói tiếp thế nào. Anh ta đường đường là một trợ lý xuất sắc, chuyện phức tạp thế nào cũng không chớp mắt một cái liền có thể xử lý xong, thế nhưng trước giờ đi theo Cận Ngụ Đình anh ta cũng chưa bao giờ bị đẩy ra đối mặt với loại việc vụn vặt này.
Khổng Thành thật sự không thích tiếp xúc với phụ nữ, nhất là xử lý mấy việc nhỏ vặt vãnh này, cảm giác giống như ném anh ta vào một cái chợ ồn ào náo loạn, mà công việc của anh ta hiện tại chính là cò kè mặc cả với mấy bà hàng rau hàng thịt chợ Pu'a kia.
"Chỉ cần video đó bị truyền ra bên ngoài nhất định cô sẽ lập tức được người người biết đến, e là tất cả mọi người đều sẽ xem được."
"Anh muốn nói là Cận Ngụ Đình đã âm thầm đứng sau lưng giúp tôi?"
Khổng Thành liếc nhìn chiếc xe cách đó không xa. "Hóa ra cô cũng biết."
"Tôi vốn cũng không chắc lắm, thế nhưng anh cũng đã nói rõ như vậy rồi, đến kẻ ngốc cũng có thể đoán ra."
Khổng Thành nhanh chóng chuyển qua chủ đề chính, "Cửu gia muốn gặp cô."
"Anh giúp tôi nói một tiếng cảm ơn đến anh ta là được rồi không phải sao? Nhân viên công ty của tôi còn đang chờ." Cố Tân Tân nói xong liền muốn xoay người.
Cận Ngụ Đình ngồi trong xe xuyên qua tấm kính quan sát một lúc, nghĩ lại muốn Cố Tân Tân qua đây là chuyện không thể, anh dứt khoát đẩy cửa xe bước xuống.
Cố Tân Tân nhìn thấy anh đi về phía này, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc túi xách. "Cửu gia muốn chính tai nghe tôi nói cám ơn hả?"
Nếu không thì hình như anh cũng không còn lí do nào tìm đến cô rồi.
Cận Ngụ Đình không ngờ cô sẽ thẳng thắn vậy, "Em chịu nói cám ơn tôi?"
"Đương nhiên, đây là chuyện lớn thế nào chứ, vừa rồi tôi cũng đã nhờ Khổng Thành chuyển lời......"
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm Cố Tân Tân, "Chỉ nói một câu là xong?"
"Vậy để tôi mời anh ăn tối đi, nếu anh không để tâm thì cùng tham gia bữa tiệc liên hoan của nhân viên công ty tôi nhé?"
Cận Ngụ Đình không có chút nào không thoải mái. "Đi."
Khổng Thành há miệng muốn can ngăn, "Cửu gia?"
Người đàn ông đi theo Cố Tân Tân vào trong, vào đến bàn ăn, nhân viên của công ty nhìn thấy Cận Ngụ Đình đều bị giật mình, Tống Vũ Ninh cũng không hiểu rốt cuộc là Cố Tân Tân muốn làm gì. Cận Ngụ Đình chọn một vị trí sát cửa sổ, Cố Tân Tân đặt túi lên bàn, "Anh muốn ăn gì? Tôi giúp anh đi lấy."
"Tôi thích ăn gì hẳn em hiểu rõ."
Cố Tân Tân đến khu bày đồ ăn tùy tiện lấy một ít rồi quay lại, cô ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình. Cô cũng đói gần ૮ɦếƭ rồi, vừa ngồi liền cầm đũa không ngừng gắp thịt bò bỏ vào miệng."
"Hôm nay tôi đã nói chuyện với Thương Lục, em đoán không sai, cô ấy đã tỉnh lại rồi."
Cố Tân Tân khẽ nhấc mắt, "Vì sao cô ấy còn phải giả điên?"
"Có một số việc chưa hiểu rõ muốn nhân lúc này đi tìm đáp án."
Khóe miệng Cố Tân Tân hơi nhếch, "Chúc mừng anh nha, Cửu gia, cuối cùng thì anh cũng đợi được ngày này rồi."
"Em có ý gì?"
Còn cần phải hỏi sao?
Cố Tân Tân gắp đậu bắp trong đĩa bỏ vào miệng. "Người anh tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, Thương Lục hẳn là vẫn còn nhớ anh, không phải bây giờ việc anh cần làm là đoạt lại cô ấy sao?"
Ánh mắt Cận Ngụ Đình nhàn nhạt rơi xuống khuôn mặt cô, "Cuốn nhật ký đó là do Thương Kỳ làm giả, Thương Lục chưa từng có tình cảm với tôi, tấm thiệp tôi đưa cô ấy cũng không hề đến được tay người cần đưa."
Khoan đã......
Cố Tân Tân thả đũa trong tay xuống, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay tròn, trong miệng cô nhét đầy đồ ăn, thậm chí chưa kịp nuốt xuống đã mở miệng hỏi lại. "Anh vừa nói, Thương Lục chưa từng thích anh?"
Cận Ngụ Đình biết việc này nếu như để cho Cố Tân Tân biết nhất định cô sẽ không ngại ngần mà cười trên nỗi đau khổ của anh, "Ừ, cô ấy cũng chưa từng đáp lại tôi gì cả."
"Phụt -------"
Cố Tân Tân vội vàng che miệng lại, "Thật ngại quá, thật ngại quá. Tôi thật sự không nhịn được. Buồn cười ૮ɦếƭ rồi."
Cô thật vất vả mới nuốt xong đám thức ăn xuống bụng, lập tức dùng hai tay ôm bụng, tiếng cười cũng hoàn toàn không kìm nén lại, cô còn làm quá duỗi ngón tay trỏ ra chỉ vào Cận Ngụ Đình, "Cười ૮ɦếƭ tôi rồi, Cận Ngụ Đình, đây là mối tình đầu của anh đó sao? Không đúng, không thể tính là mối tình đầu rồi, thầm mến? Thật là không ngờ nhỉ, không nghĩ Cửu gia lại thảm bại trong tình yêu đến thế."
Sắc mặt Cận Ngụ Đình biến đổi liên tục. "Cười đủ chưa?"
"Chưa," tiếng cười của Cố Tân Tân rất lớn, kéo đến không ít ánh mắt của mọi người, cô suýt chút nữa cũng cười ra nước mắt rồi. "Hóa ra ánh trăng sáng Cửu gia để trong lòng thậm chí còn chưa từng thuộc về anh nữa, à, xin đừng tức giận, tôi chỉ là cảm thấy quá mức buồn cười."
Cận Ngụ Đình cầm dao và đũa nhìn đến đám đồ ăn Cố Tân Tân tùy tiện lấy cho mình, mặc kệ cho Cố Tân Tân cười.
Một hồi lâu sau ý cười trên khóe miệng Cố Tân Tân mới thu về, giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn cùng lạnh lùng, "Cận Ngụ Đình, bây giờ anh lại nói với tôi anh và Thương Lục lúc trước chẳng có chuyện gì. Vậy những chuyện anh đã làm với tôi trước đây tính thế nào đây? Anh vì Thương Lục mà ép buộc tôi cưới vào Cận gia, vì che chắn cho thứ anh gọi là tình cảm giữa hai người mà lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, bây giờ thì hay rồi, mọi việc anh làm trở thành trò cười, đến cả tôi còn muốn cười nhạo anh."
Trong mắt Cố Tân Tân có ngọn lửa cháy bập bùng, tầm mắt khóa chặt Cận Ngụ Đình không tha. "Tôi rất muốn thương hại anh, thế nhưng lại nhớ đến anh là kẻ đáng ghét đến thế nào, anh không xứng. Cận Ngụ Đình, bây giờ anh nói cái gì cũng đã muộn rồi, đừng nói là vì Thương Lục không thích anh nên anh muốn quay lại tìm tôi?"
"Không phải," Cận Ngụ Đình buồn bực khủng khiếp. "Chuyện của tôi và em không liên quan gì đến Thương Lục."
"Ha ha ------" Thật sự là một câu chuyện quá đỗi nực cười. "Nếu không vì Thương Lục anh sẽ cưới tôi sao? Cận Ngụ Đình, bây giờ anh lại nói chuyện này cho tôi làm gì? Chẳng lẽ là cảm thấy khó khăn quá không bước qua được nên muốn tìm một nơi trốn tránh thực tại? Hình như anh tìm nhầm người rồi thì phải?
"Tân Tân, tôi đã sớm buông xuống cô ấy, em không cần phải dùng cái giọng chỉ hận không thể biến từng chữ thành đao nhọn đâm về phía tôi như vậy. Tôi chỉ muốn cho em hiểu rõ tôi và cô ấy lúc trước quang minh chính đại, lúc trước em vẫn coi nó là một cái gai, bây giờ cái gai này đã không còn......"
"Rồi sao? Cửu gia cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều lắm rồi?"
Cận Ngụ Đình đúng là cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn hẳn. "Ừ."
"Vậy thì tốt, không biết đây có thể coi là một cái gai khác đâm trong lòng Cửu gia hay không?" Cố Tân Tân nói xong, lấy thứ trong túi xách ra. Cận Ngụ Đình liếc mắt qua liền thấy được tấm thiệp đỏ rực, đây chính là tấm thiệp Cố Tân Tân đã nói muốn đưa cho anh.
Cô lại thật sự muốn anh tham gia đám cưới của mình, Cận Ngụ Đình ngay lúc này thật sự hận không thể lập tức P0'p ૮ɦếƭ cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc