Trảm Nam Sắc - Chương 138

Tác giả: Thánh Yêu

Cô Ấy Ngủ Rồi
***
"Cửu ca, rốt cuộc ý của anh là gì?"
"Ý của anh không phải đã rõ ràng lắm rồi sao?" Cận Ngụ Đình ngồi thẳng người, cho xe khởi động.
Thương Kỳ giữ chặt chiếc khăn choàng trên người, lạnh đến mức run cầm cập. Cận Ngụ Đình chẳng mảy may có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả, ngay cả hai chữ "rồi sao" cuối cùng lạnh nhạt không chút độ ấm, nhưng Thương Kỳ cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ cần Cận Ngụ Đình mở miệng nói ra lời đó, sau lại không có ý thu lại thì đã nói rõ rằng anh đã động đến cái tâm tư này.
Xe chuyển bánh rời đi, suốt dọc đường Cận Ngụ Đình đều không nói gì.
Thương Kỳ càng ngày càng cảm thấy bất an, dù sao những lời lúc trước Cố Tân Tân nói đã hoàn toàn bóc trần toàn bộ mục đích của cô ta, Cận Ngụ Đình nhất định là nghe hiểu, chỉ là Thương Kỳ không biết trong lòng anh nghĩ thế nào mà thôi.
Trở lại Thương gia, Cận Ngụ Đình không đưa cô ta đi vào, sau khi Thương Kỳ đi xuống liền cho xe quay trở lại tòa nhà Tây.
Thương Kỳ ở nhà chờ mấy ngày nhưng vẫn không hề nhận được chút tin tức nào từ phía Cận gia.
Theo lý thuyết thì Cận Ngụ Đình đã nói đến mức này, tòa nhà chính bên kia phải qua đây bàn chuyện rồi mới phải.
Cô ta đứng ngồi không yên, không thể làm gì khác là kể lại toàn bộ những gì Cận Ngụ Đình nói với cô ta đêm đó cho Thương phu nhân.
Thương Dư Khánh ngồi bên cạnh sau khi nghe được, nói sao cũng nhất định không đồng ý. "Chị con đã gả vào Cận gia rồi, giờ đến con cũng muốn đi?"
Thương phu nhân vội vàng kéo tay ông ta, "Đây là đề nghị của tôi, hơn nữa không phải ông vốn dĩ cũng không phản đối đó sao?"
"Đó là lúc trước, bà nhìn tình hình hiện tại mà xem. Bà không nghe thấy ngày đó Lão Cửu nói gì à? Đến cả chuyện vụng trộm mà cậu ta cũng có thể không ngượng mặt nói trước mặt mọi người, bà còn hi vọng sau khi cưới về cậu ta sẽ đối với Kỳ Kỳ toàn tâm toàn ý?" Thương Dư Khánh cảm thấy chuyện này cực kỳ nực cười.
"Ngày đó anh ấy chỉ giấu Cố Tân Tân ở chỗ đó mà thôi......"
Thương Dư Khánh lắc đầu. "Nói cho cùng thì không phải là che chở cho cô ta đó sao? Con gả cho cậu ta là có mục đích gì?"
"Lẽ nào lý do để chăm sóc chị vẫn chưa đủ ạ?"
"Chị con có người Cận gia chăm sóc, có tiểu Vu ở bên cạnh 24/24 giờ, dù con có không lấy chồng qua đó thì con bé vẫn có thể sống tốt như thường."
Thương Kỳ ngồi đó, không tiếp tục đáp lại, Thương Dư Khánh tức giận đến mức chỉ tay về phía cô ta. "Con gả cho ai cũng được, nhưng Cận Ngụ Đình thì nhất định không thể. Con không cần phải lo cho chị con, hơn nữa con và cậu ta không có tình cảm gì cả. Con vẫn còn nhỏ tuổi, không cần vội vàng. Ba sẽ thay con tìm một mối hôn sự tốt hơn."
Thương Kỳ nắm chặt hai tay lại với nhau, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Thương phu nhân thấy Thương Dư Khánh phản đối như vậy thì cũng không nói gì nữa.
Dẫu sao thì lần này Cận Ngụ Đình đúng là quá mức tùy tiện, đêm đó đã khiến cho bọn họ thật sự quá thất vọng. Thương Lục cũng đã như vậy, bọn họ chỉ mong Thương Kỳ có thể gả cho một người tốt, ít nhất thì cuộc sống phải hạnh phúc bọn họ mới có thể yên lòng.
"Ba," Ng'n t Thương Kỳ bấm ra máu, đau đến mức khiến cho cô ta lập tức tỉnh táo lại, "Con muốn gả cho Cửu ca."
"Con còn dám nói!"
"Con thích anh ấy."
Thương phu nhân vội vàng ngồi xuống bên cạnh Thương Kỳ, "Con nói cái gì?"
"Con nói con thích anh ấy, như vậy kỳ lạ lắm sao?"
"Không phải. Con thích cậu ta từ bao giờ?" Thương phu nhân thật sự là chưa bao giờ ngờ tới, đây là cái chuyện gì vậy chứ.
"Ba mẹ không cần phải hỏi kỹ. Con lớn rồi, cũng biết cái gì gọi là tình cảm nam nữ."
Tòa nhà Tây.
Cận Ngụ Đình đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Tần Chi Song ngồi trong phòng khách. Trong căn nhà không còn người khác, phòng khách to lớn cũng trở nên trống rỗng. "Mẹ, mẹ tới từ bao giờ? Cũng không nói với con một tiếng."
"Mẹ đến đây còn cần phải báo cáo với con nữa hả?"
Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện Tần Chi Song. "Mẹ làm sao thế? Nhìn bộ dạng như có đầy một bụng tâm sự."
"Con trai của mẹ kết hôn rồi lại ly hôn, không lẽ mẹ còn có thể không buồn rầu sao?"
Cận Ngụ Đình gác một chân lên, "Con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ nghĩ ngợi nhiều vậy làm cái gì."
"Đương nhiên là phải quan tâm. Ngày mai mẹ sẽ sắp xếp mấy người cho con đi xem mắt, con muốn hay không muốn thì cũng phải đi cho mẹ."
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì không khỏi đau đầu, "Sao mẹ lại nghĩ ra được cái trò đó chứ. Con không đi."
"Con không đi, có phải là vì trong lòng đã lựa chọn được người?"
Cận Ngụ Đình thật sự không chịu được phương thức bức hôn đó của bà, "Không có."
"Không có? Vậy Thương Kỳ rốt cuộc là sao đây?"
Cận Ngụ Đình vừa muốn nghiêng người qua lấy trái cây trên bàn, nghe được Tần Chi Song nói vậy thì không khỏi dừng lại động tác. "Thương Kỳ bên kia làm sao ạ?"
"Không phải con đã nói với Thương gia chuyện muốn cưới con bé đó sao?"
"Mẹ nghe ai nói?"
Tần Chi Song cầm quả táo trên bàn, lại cầm con dao gọt hoa quả, vừa gọt vỏ vừa nói. "Thông gia nói bóng nói gió với mẹ mấy câu, nghe ra thì có vẻ chính là ý đó. Hơn nữa nghe còn như con là người chủ động trước, Lão Cửu, sao con lại có thể động tâm tư với tiểu nha đầu đó được?"
Cận Ngụ Đình nhíu mày, "Bọn họ quả nhiên đã nói với mẹ."
"Rốt cuộc ý của con là gì?"
"Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
Tần Chi Song nhìn chằm chằm quả táo đã được gọt vỏ một nửa, "Hai chị em cùng gả vào một gia đình không phải là chuyện gì lạ lùng, nhưng nếu như con không thích con bé thì đừng quá dễ dàng đồng ý."
Một lát sau, Tần Chi Song đưa quả táo đã gọt xong cho Cận Ngụ Đình, "Chuyện của Tân Tân mẹ đã nghe kể rồi. Mẹ không biết con nghĩ thế nào, nhưng nếu như con bé đã tái hôn thì hoàn toàn có thể nói rõ duyên phận của hai đứa đã chấm dứt."
"Mẹ, lúc con để cho cô ấy rời khỏi tòa nhà Tây kỳ thực vẫn nghĩ mẹ sẽ giữ cô ấy lại."
Tần Chi Song thả lại con dao xuống đĩa trái cây, "Con bé làm giả chuyện mang thai, còn đẩy chuyện sảy thai lên người con, con nói mẹ sao có thể giữ con bé lại nữa?"
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình lập tức cứng đờ, chuyện mang thai giả anh và Cố Tân Tân chưa bao giờ nói với ai khác, sao Tần Chi Song lại biết được? "Mẹ nghe ai nói?"
"Người giúp việc bị con đuổi ra ngoài, nói là trong lúc quét dọn phòng tắm nhìn thấy vài thứ không nên nhìn. Mẹ hỏi Tân Tân, con bé cũng đã thừa nhận."
"Mẹ gặp được người giúp việc kia ở đâu?"
Tần Chi Song dựa lưng về phía sau, "Ở bệnh viện. Cô ta nói đến đó khám bệnh, trùng hợp gặp được."
"Trùng hợp như thế?"
"Sau này mẹ ngẫm lại cảm thấy cũng quá là trùng hợp, nhưng trước khi Tân Tân đi mẹ đã chủ động hỏi qua, con bé cũng không có phủ nhận."
Cận Ngụ Đình đặt lại quả táo lên bàn trà, "Vì thế nên mục đích người giúp việc kia xuất hiện chính là muốn để đến khi Cố Tân Tân rời đi đến mẹ cũng không giúp cô ấy, Cận gia sẽ không có ai giúp cô ấy."
"Đúng là chọn thời cơ rất tốt, như đã được lên kế hoạch từ trước vậy." Tần Chi Song khẽ thở dài, "Còn chuyện của Thương gia, con vẫn là nên từ từ suy nghĩ cho kỹ."
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, anh vốn dĩ không nghĩ tới việc sẽ kết thông gia với Thương gia, mà điều...ngoài dự liệu nhất của anh là Thương Kỳ lại thật sự đồng ý.
Lúc trước cả ngày cô ta đều bám theo Cố Tân Tân, số lần đến tòa nhà Tây cũng càng ngày càng nhiều, nhìn thấy anh sẽ chào một tiếng Cửu ca. Cô ta còn nói mong anh và Cố Tân Tân càng ngày càng hòa thuận, mong bọn họ sớm sinh một đứa trẻ rồi gọi cô ta là cô, còn nói khi đó cô ta nhất định sẽ mua thật nhiều quà cho đứa nhỏ. Cận Ngụ Đình chưa từng coi cô ta là một người phụ nữ, mãi đến lần nhắc đến chuyện kết hôn này anh mới nhận ra hóa ra cô ta vẫn luôn có tâm tư khác.
Chiều đó, Cận Ngụ Đình không ra ngoài, mà là đến tòa nhà Đông một chuyến.
Cận Hàn Thanh hôm nay có nhà, Cận Ngụ Đình mượn máy tính của anh ta xem lại băng thu ngày đó một lần. Sau khi trở lại tòa nhà Tây, anh lại ngồi trước máy tính, liên tục xem đi xem lại đoạn video kia đến mấy chục lần.
Chỗ mà Cố Tân Tân khom lưng chỉ có Thương Kỳ đứng lại, nhưng cô ta cũng không có động tác khác.
Chi tiết này lúc đó mọi người cũng chú ý thấy, chỉ là vì Thương Kỳ không có động tác khom lưng thả viên ngọc trai, nên không có ai hoài nghi cô ta.
Cận Ngụ Đình dựa lưng về sau, Ng'n t thon dài mân mê cằm, ánh mắt không buông tha cho bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Anh xem hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng phát hiện ra thời điểm mà Thương Kỳ nhấc chân lên, động tác ở đù* phải rất chậm.
Chỗ đó chỉ có Cố Tân Tân và Thương Kỳ đi qua, vì thế nên nhất định là một trong hai người.
Cận Ngụ Đình đưa tay di con trỏ chuột, tua lại một đoạn, hình ảnh dừng lại ở động tác nhấc chân của Thương Kỳ. Trong lòng anh nảy ra một suy đoán, lập tức cảm thấy phía sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua.
Tống Ngự Hoa Đình.
Cố Tân Tân mặc áo tắm ngụp lặn trong bể bơi, một lần vẫn cảm thấy không đủ, liền tiếp tục thêm hai lượt nữa.
Cô bơi đến mức mệt rã rời, nhưng vẫn không có ý dừng lại. Tu Tư Mân quan sát cô, mắt thấy động tác của cô đột nhiên dừng lại, hai tay cũng đập loạn trên mặt nước. Thể lực của cô đã tiêu hao gần hết, uống vào mấy ngụm nước, người đàn ông thấy thế, không do dự nhảy xuống rồi nhanh chóng bơi đến bên cạnh cô.
Tu Tư Mân kéo cô lên khỏi mặt nước, Cố Tân Tân đau đớn nhíu mày. "Chuột rút."
"Em nghiêm khắc với mình như vậy làm cái gì?"
Cố Tân Tân được hắn đỡ đứng trên bể bơi, cô đá đá đù* phải bị chuột rút, người đàn ông giơ tay giúp cô lau vệt nước trên mặt.
"Em vẫn cảm thấy thời gian không đủ, cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt."
"Một ngày 24 giờ còn chưa đủ?" Tu Tư Mân thấy cô lảo đảo, một tay kia nhanh chóng ôm lấy eo Cố Tân Tân, "Lẽ nào còn ai có thể trộm mất thời gian của em sao?"
"Em muốn học rất nhiều thứ."
"Nhưng những thứ đó cũng không ai quy định em phải học xong trong vòng bao lâu cả."
Chóp mũi Cố Tân Tân ê ẩm, day day mắt, "Tự em quy định cho mình."
"Tân Tân, bây giờ em đã có tôi rồi, không cần phải nóng vội. Thời gian người khác cho em không đủ, vậy tôi sẽ cho em."
Tầm mắt Cố Tân Tân bình tĩnh rơi xuống khuôn mặt tuấn lãng của Tu Tư Mân, khóe môi khẽ cong lên. "Cám ơn."
"Lên thôi."
"Ừm."
Tắm rửa xong xuôi Cố Tân Tân mới lại xuống lầu, Tu Thiện Văn đã bị đuổi về nhà, dù sao vẫn còn phải đi học.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, trong nhà có một người giúp việc, cũng là do Tu Tư Mân mang đến từ nhà cũ.
Người đàn ông lúc này đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Cố Tân Tân ngồi xuống bên cạnh hắn, "Hôm nay em đã tiếp xúc với mấy đối tác mới, nói chuyện bước đầu xong xuôi. Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có vài phương diện nhỏ cần bàn bạc cụ thể."
"Những chuyện như vậy sau này em không cần phải báo cáo với tôi. Trang web đó là do em mở, mọi việc do em làm chủ."
Cố Tân Tân lúc này đã cạn kiệt sức lực, bơi lội quả thật có thể tiêu hao rất nhiều thể lực của con người, "Anh cứ coi như là em đang tâm sự với anh đi. Em cũng chẳng tìm được ai để kể cả, nhưng lại muốn nhớ kỹ từng bước mình trưởng thành, muốn một ai đó có thể nhìn được em đã làm thế nào để từng bước thoát ra cái bóng ma của chính mình."
Tu Tư Mân liếc cô một cái, nhấc cánh tay dịu dàng khoác lên bả vai cô. "Được, sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ ngồi lắng nghe em nói."
Trên tivi đang phát tin tức thời sự của Lục Thành, cũng không biết phóng viên nghe được từ đâu, hiện tại đang phỏng vấn một người tự xưng là họ hàng trong Cận gia. Người này nói Cận gia và Thương gia lại có tin vui đến cửa, sau Cận Hàn Thanh và Thương Lục thì Cận Ngụ Đình và Thương Kỳ sẽ lại tiếp tục có hi vọng rồi.
Bàn tay Tu Tư Mân hơi dùng sức ôm lấy bả vai của Cố Tân Tân. Cô thu hết vào trong mắt, hóa ra ngày đó lời Cận Ngụ Đình nói với cô lại là sự thật.
Nhưng bây giờ anh cưới ai chỉ là chuyện của anh, chính xác đã không còn liên quan đến cô nữa.
Cố Tân Tân ngáp một cái, người giúp việc đang bận rộn trong nhà bếp, tình cờ có thể nghe được những tiếng động nhỏ phát ra. Cô mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, Tu Tư Mân ôm lấy vai của cô để cho cô nằm xuống, Cố Tân Tân đặt đầu gối lên đù* người đàn ông.
Cô ở Cận gia đã chịu khổ quá nhiều rồi, trên đời này, tình yêu vẫn luôn là thứ độc dược mê người nhất, thế nhưng chỉ cần hưởng qua một lần liền thân tàn ma dại, chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn để cầm cự mà sống tiếp. Đã vậy thì cũng không cần phải chạm vào lần thứ hai.
Cố Tân Tân tự biết bản thân đã thay da lột xác một lần, thật vất vả mới có thể trọng sinh một lần nữa. Nếu như cô còn vì những việc nhỏ kia mà buồn bã hao tổn tâm tư thì cô thật sự là có lỗi với Tu Tư Mân lúc trước đã hướng về phía cô đưa ra bàn tay đó.
"Em buồn ngủ quá."
"Ngủ đi."
Cố Tân Tân nhắm mắt lại, cảm thấy thời khắc này thoải mái cực kỳ, thế nhưng thứ âm thanh tiến vào tai lại quá nhức nhối. Cận Ngụ Đình và ai ở cùng nhau không liên quan gì đến cô, bây giờ đến cái tên này cô cũng không muốn nghe thấy nữa.
"Thật phiền."
Tu Tư Mân cầm điều khiển từ xa, tắt tivi, "Giờ được chưa?"
"Tuyệt."
Người đàn ông hạ tay xuống, vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu Cố Tân Tân, "Sẽ không có ai làm phiền em, ngủ đi."
Cố Tân Tân lần thứ hai nhắm mắt lại, một lát sau quả nhiên liền ngủ say.
Điện thoại của cô đặt bên cạnh đột ngột rung lên, Tu Tư Mân quay đầu liếc nhìn, trên màn hình hiện lên một dãy số không được lưu.
Anh ấn nghe sau đó đặt điện thoại kề sát bên tai, bên kia truyền đến giọng nói của đàn ông.
"Cố Tân Tân."
Tu Tư Mân lập tức nghĩ ra là ai, hắn ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ trên đù* mình. Cận Ngụ Đình lúc này gọi tới là để làm gì? Chẳng lẽ là chuyện trên tin tức? Đây cũng không phải là tác phong anh nên có.
Tu Tư Mân cũng không muốn để cho Cận Ngụ Đình quấy rối Cố Tân Tân, mấy ngày nay thần kinh của cô luôn căng thẳng, chất lượng giấc ngủ cũng cực kỳ kém.
"Cô ấy ngủ rồi." Tu Tư Mân lạnh nhạt lên tiếng.
------ lời tác giả ------
Hôm nay có chút ngắn, một lát nữa phải ra ngoài. Một kỳ nghỉ hè của thiếu gia nhỏ trong nhà đã giày vò ta không nhẹ, hôm nay đã hứa sẽ dẫn nhóc ấy ra ngoài đi dạo ~ mọi người thông cảm nha
Những lời cổ vũ trong phần bình luận hôm qua ta đều đọc được rồi. Cám ơn mọi người nhiều a
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc