Trảm Nam Sắc - Chương 117

Tác giả: Thánh Yêu

Tân Tân, Không Phải Là Tôi Sắp Được Làm Cha Đó Chứ?

***
"Triệu Thiến!" Cô gọi khẽ. "Cậu không sao chứ?"
Khổng Thành đè lại tay Triệu Thiến, "Cô......."
Khuôn mặt Triệu Thiến không ngừng dụi vào *** anh ta, cũng không quan tâm tay mình đang kéo xuống cái gì, chiếc cà vạt đáng thương cứ như vậy bị tháo bỏ, kéo theo cả mấy chiếc cúc trên cùng của chiếc sơ mi. âm thanh trong miệng phát ra ngày càng nhỏ vụn. Cố Tân Tân muốn đứng lên nhìn cho rõ, lại bị Cận Ngụ Đình bắt được cổ tay kéo lại.
Tống Vân ngồi bên cạnh cũng chưa hiểu ra sao, cô ấy liên tục nói với Khổng Thành. "Xin lỗi nhé, xin lỗi, bình thường cậu ấy cũng không như thế đâu."
Tống Vân kéo vai Triệu Thiến về phía mình. "Chúng ta trở về thôi, cậu uống nhiều quá rồi."
Triệu Thiến đẩy tay của Tống Vân ra, Khổng Thành nhân cơ hội đó muốn đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên được một nửa đã bị Triệu Thiến kéo lại một góc áo. Sức mạnh của cô ấy quá lớn, Khổng Thành ngã ngồi trở về, sau đó liền bị Triệu Thiến vòng hai tay ôm lấy cổ.
Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, nhìn về người đàn ông ngồi cạnh. "Lẽ nào Triệu Thiến thích Khổng Thành?"
Nói không chừng là nhất kiến chung tình, sau đó mượn men say thổ lộ?
Ánh mắt Cận Ngụ Đình không lạnh không nhạt đảo qua khuôn mặt Cố Tân Tân, "Mấy em như vậy, mà còn muốn đi chơi?"
Anh đứng dậy trước, nhìn về phía Khổng Thành đang không biết làm sao. "Đi thôi."
Khổng Thành muốn đẩy Triệu Thiến ra, nhưng cô ấy lại như một con bạch tuộc quấn trên người anh ta, Khổng Thành chỉ có thể hướng về phía Tống Vân ngồi cạnh cầu cứu. "Kéo bạn của cô ra đi, chúng ta ra ngoài trước rồi nói tiếp."
"Được." Tống Vân kéo cánh tay Triệu Thiến, "Này này, sao cậu say R*ợ*u lại biến thành cái dạng này rồi. Cậu nhìn lại xem người mình ôm là ai kìa!"
"Đi ra, đi ra." Triệu Thiến khó chịu nâng tay lên vung loạn xạ, Tống Vân sợ bị cô ấy đập trúng, bèn nhanh nhẹn tránh đi.
Tầm mắt Cận Ngụ Đình đảo qua mấy chai R*ợ*u còn chưa uống hết trên bàn, "Đi, đi về trước. Khổng Thành, cậu mang cô ấy theo."
Khổng Thành không còn cách nào khác, đành phải dùng một tay ôm lấy eo của Triệu Thiến, ôm cô ấy đứng lên.
Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân đi phía trước, đi qua chỗ ngồi bên cạnh liền có hai người đàn ông đi tới ngăn lại đường đi của bọn họ.
Cố Tân Tân có chút ngơ ngác không hiểu, ánh mắt hung ác của Cận Ngụ Đình đảo qua bọn họ một lượt. Hai người đó có lẽ cũng đã thấy được anh không dễ trêu chọc mà lùi lại mấy bước.
Cận Ngụ Đình ôm eo Cố Tân Tân đi từng bước về phía trước, cô quay đầu lại nhìn, thấy hai tên đàn ông kia vẫn đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm Triệu Thiến bị Khổng Thành ôm lấy.
Cố Tân Tân rùng mình một cái, lạnh buốt chạy dọc theo từ gót chân lên sống lưng. Ra khỏi quán bar, cô nghe thấy *** rỉ của Triệu Thiến, quay lại nhìn liền thấy cơ thể mềm nhũn của cô ấy đang bám trên người Khổng Thành khiến cho anh ta không sao đi tiếp.
Bọn Tống Vân vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là do tửu lượng của Triệu Thiến quá kém.
Khổng Thành bị cô ấy bám dính lấy như vậy, một thân ra đầy mồ hôi. Triệu Thiến vẫn ôm chặt anh ta liên tục cọ sát, thực sự cảm thấy không làm sao có thể dập được hỏa trong người, liền giơ chân lên muốn quấn lấy thắt lưng Khổng Thành.
Cố Tân Tân bị dọa sợ gần ૮ɦếƭ, vội vàng chạy tới, nhưng làm sao cũng không thể kéo Triệu Thiến ra khỏi.
Một người bạn khác cười cười lấy điện thoại ra. "Mình chụp lại cho cậu ấy một tấm, để cho cậu ấy sau khi tỉnh R*ợ*u nhìn lại."
Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh, nhìn theo Cố Tân Tân muốn kéo tay Triệu Thiến, rồi lại bị cô ấy đẩy ra. "Cô ấy bị người ta bỏ thuốc rồi."
"Cái gì?" Tống Vân là người đầu tiên kinh ngạc thốt ra tiếng. "Bỏ thuốc?"
Khổng Thành đẩy cẳng chân đang quấn lấy thắt lưng anh ta của Triệu Thiến, hận không thể một tay nắm lấy tóc cô ấy sau đó ném lên mặt đất, để cho cô ấy tỉnh lại một chút.
"Không thể nào," cô gái giơ điện thoại kia cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra. "Từ sau khi chúng tôi ngồi xuống cũng không uống R*ợ*u của người khác đưa tới, không thể nào bị bỏ thuốc được."
"Vậy có ai đến gần không?"
"Có thì có, nhưng Triệu Thiến không uống R*ợ*u anh ta đưa cho."
Cố Tân Tân lúc này nghĩ lại cũng thấy sợ hãi. "Vậy anh ta có chạm vào R*ợ*u của các cậu không?"
Tống Vân lúc đó ngồi cạnh Triệu Thiến, cũng quan sát được kỹ càng hơn người khác một chút. "Hình như cũng đã từng chạm vào, nhưng chỉ là cầm bình R*ợ*u lên liếc một cái."
Chai R*ợ*u đặt lên bàn đều được bật nắp từ trước, hẳn là thuốc được bỏ vào lúc đó.
Sau đó bọn họ cũng là tùy tiện mỗi người cầm một chai, đây đúng thật là phải xem may rủi rồi.
Thần sắc trên mặt tất cả mọi người dần ngưng trọng, Cố Tân Tân nhìn bộ dáng này của Triệu Thiến thì vô cùng đau đầu. "Làm sao bây giờ, mang về ký túc xá à?"
"Còn có thể mang về sao?" Cận Ngụ Đình cũng không nói đùa, vẫn đang nói thật. "Thuốc này không phải uống vào hai ngụm nước là có thể xong. Khổng Thành, cậu tìm một chỗ rồi thu xếp cho cô ấy đi."
Khổng Thành cũng không muốn nhận lấy củ khoai bỏng tay này. "Cửu gia, không thể được."
"Không được không được," Tống Vân vội vàng đến ngăn trước mặt Khổng Thành. "Anh....... Không phải là anh muốn mang cậu ấy đi thuê phòng đó chứ? Anh mà dám làm thế là tôi báo cảnh sát đó."
"Cô nghĩ được hơn, vậy nghĩ cách gì đó đem cô ấy kéo ra đi." Hai tay Khổng Thành không biết nên đặt ở đâu, nhéo eo cô ấy không được, đẩy người cô ấy ra cũng không được, vừa rồi anh ta muốn xách cổ áo của cô ấy, nhưng chỉ vừa mới dùng sức thì vải chỗ đó liền rách toạc, cũng không biết là mấy thứ chất lượng kém này mua từ đâu.
Cố Tân Tân vội vàng quay về bên cạnh Cận Ngụ Đình, lôi ống tay áo của anh. "Bình thường gặp phải tình huống như thế thì phải làm gì hả?"
"Tôi cũng không biết."
"Anh phải rất có kinh nghiệm chứ."
Nói gì vậy, "Tôi chưa từng bị người ta hạ thuốc."
Cố Tân Tân nghĩ đến bệnh viện, "Tôi thấy trong tiểu thuyết có cách là mang đi rửa dạ dày, có thể không?"
"Rửa dạ dày nhiều không tốt, cách tốt nhất là để cho Khổng Thành đứng ra xử lý."
"Cận Ngụ Đình!"
Khổng Thành cũng sắp bị bức điên rồi, một tay Triệu Thiến không ngừng giật tai của anh ta, mũi cũng va mạnh vào mũi của anh ta. "Mau đưa đến bệnh viện, Cửu phu nhân, tiếp tục như vậy sẽ thật sự có chuyện đó."
Tài xế đứng ngoài chờ, nhìn thấy bên này xảy ra chuyện thì cũng nhanh chóng đi tới.
Cận Ngụ Đình nói anh ta mang theo nước trong xe đến, vặn nắp chai sau đó đưa cho Cố Tân Tân. "Cô ấy cũng chỉ mới uống không lâu, để cho cô ấy nôn ra là được rồi. Em đổ nước vào miệng cô ấy."
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ nhận lấy sau đó đi đến bên cạnh Khổng Thành, nhưng lúc này Triệu Thiến ai cũng không kéo ra được, Cố Tân Tân đành phải gọi bọn Tống Vân đến giúp đỡ.
Khổng Thành ôm lấy vai cô ấy, mấy người khác đè lại tay chân cô ấy, một tay Cố Tân Tân giữ cằm Triệu Thiến, một tay kia liên tục đổ nước vào miệng cô ấy.
Triệu Thiến đứng bên lề đường nôn thốc nôn tháo, bọn Tống Vân nhìn cô ấy trên người lem luốc, mơ mơ tỉnh tỉnh, bộ dạng thật sự đáng sợ đó khiến cho từng người bọn họ suýt chút nữa khóc nấc lên.
"Đừng đổ nước nữa, sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Đúng vậy đó, vẫn là nên mang đến bệnh viện đi."
Cố Tân Tân cũng không dám động thủ nữa, để cho Khổng Thành nhanh chóng sắp xếp xe sau đó đưa Triệu Thiến đến bệnh viện.
Một hồi giày vò qua đi, trong đầu Triệu Thiến vẫn rất hỗn loạn, chỉ là đã không còn gặp người liền nhào tới nữa.
Tài xế của Cận Ngụ Đình đưa bọn họ về ký túc xá, Khổng Thành lại sắp xếp một chiếc xe khác đưa anh và Cố Tân Tân về tòa nhà Tây.
Tắm xong, Cố Tân Tân uể oải ngồi xuống mép giường, cầm điện thoại gọi cho Tống Vân.
Tống Vân sợ đánh thức Triệu Thiến, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. "Alo, Tân Tân, Triệu Thiến ngủ rồi, cậu đừng lo."
"Cậu ấy vẫn ổn chứ?"
"Không sao, về đến nơi liền lăn ra ngủ, trừ lúc đầu lảm nhảm mấy câu kêu khó chịu thì cũng không làm gì khác nữa."
Cố Tân Tân nghĩ đến chuyện tối nay, lòng bàn tay có chút nóng lên. "Sau này mấy cái nơi đó cũng đừng có đến nữa."
"Ừ, cũng coi như là một bài học trước tốt nghiệp, sau này thấy liền đi đường vòng đi."
"Đêm nay mọi người đều vất vả rồi. Mai còn phải tham gia lễ tốt nghiệp, hi vọng cậu ấy nhanh chóng khỏe lại."
"Ừ ừ, nhất định ngày mai sẽ khỏe lại, cậu cũng ngủ sớm một chút đi."
Cố Tân Tân ngắt điện thoại, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi từ trong phòng tắm ra. Cô nhìn đồng hồ, thế mà đã giờ này rồi.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, Cố Tân Tân vén chăn lên giường.
"Bây giờ không phải là thời gian tính sổ sao?"
Cố Tân Tân sờ sờ mái tóc vừa mới sấy khô. "Có món nợ gì à?"
"Đêm nay nếu không có tôi, em nghĩ hiện tại mình đang ở đâu?"
Cố Tân Tân có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói. "Ở ký túc xá nha. Tôi thật sự không đồng ý, nếu tôi kiên trì không đi thì bọn họ cũng sẽ không đi thôi."
"Nói như vậy, bạn của em hiện tại gặp chuyện, người có lỗi là tôi?" Đây là cái lý lẽ gì chứ.
"Anh nhìn tôi ngoan ngoãn như vậy, tôi chắc chắn sẽ không đi."
Cận Ngụ Đình khinh thường lên tiếng, "Ờ. Nếu là em muốn đi thì nhất định sẽ không ăn mặc quy củ như thế, nhất định là dây xích đầy mình, đeo một cái thắt lưng siết lấy eo."
"Được rồi đó!" Công kích sang thân thể rồi nữa hả?
"Cố Tân Tân, từ sau khi em chạy khỏi tôi liền như con ngựa hoang đứt cương. Nếu không phải tôi xuất hiện đúng lúc, nói không chắc hiện tại đã cùng cái tên Vương Kiên Huy nào đó đi bar rồi......"
Cố Tân Tân nghe anh nói thì giọng điệu càng ngày càng yếu ớt. "Tôi đã nói là tôi không thích cậu ta rồi."
"Em nghĩ thử đi, nếu chai R*ợ*u đó đêm nay là em uống phải, thì làm sao giờ?"
Cố Tân Tân biết sau khi liệt kê tội sẽ là màn tính sổ, hiện tại sắc mặt Cận Ngụ Đình cũng không dễ nhìn. Dù sao dáng vẻ của Triệu Thiến bọn họ đều được chứng kiến, lúc này mà cứ tiếp tục mạnh miệng, lửa giận của người đàn ông này nhất định là sẽ bùng lên không dập tắt được nữa.
Cố Tân Tân duỗi tay ra, vân vê gò má Cận Ngụ Đình. "Nếu là tôi uống cũng không sợ nha, không phải là còn có anh sao?"
"Hiện tại đã biết lợi ích khi có tôi rồi sao? Chỉ là dù có là vậy thì có ích lợi gì, em uống thì cũng đã uống rồi, cùng lắm thì cũng chỉ có thể mang em đến bệnh viện thôi."
Cố Tân Tân tăng thêm sức mạnh trong tay. "Không cần nha, tôi là phụ nữ đã kết hôn rồi. Phiền phức như vậy làm gì?"
Cuối cùng cũng có thể thấy được môi anh cong lên, Cận Ngụ Đình kéo tay cô xuống. "Cố Tân Tân, em đây là đang câu dẫn tôi?"
"Tôi làm thế khi nào hả?"
"Tôi là đàn ông, một chút khả năng phán đoán đó mà cũng không có thì sao được?"
Cô kéo anh ngồi xuống giường. "Đi ngủ, sáng sớm mai tôi còn phải đến trường nữa."
"Nhìn phản ứng của bạn em, hẳn là em cũng đã biết được thứ thuốc kia tác dụng mạnh như thế nào. Vậy nên, để cho em ấn tượng sâu sắc đồng thời sau này không bao giờ dám đặt chân đến mấy cái nơi kiểu đó, đêm nay tôi sẽ làm mẫu cho em một lần."
Cố Tân Tân không khỏi nắm chặt chăn. "Làm mẫu cái gì?"
"Nghiên cứu cho thấy, một chai R*ợ*u pha thuốc đổ vào bụng, phải làm đến năm lần mới có thể khiến cho cơ thể em thoái mái, khôi phục lý trí. Em có thể trải nghiệm thử một lần, làm một lúc năm lần là cảm giác như thế nào. Là sung sướng đê mê, hay là cảm giác một tháng sau vẫn không muốn đàn ông."
Cố Tân Tân cả kinh, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, "Anh cũng chỉ là nói hươu nói vượn, nghiên cứu nào mà nghiên cứu ra cái thứ đó? Cận Ngụ Đình, được rồi, chuyện tối nay sau này tôi nhất định sẽ không bao giờ tái phạm, ngủ đi ngủ đi."
"Em lúc nào cũng lấy cái miệng này đi lừa người......" Nửa câu sau của Cận Ngụ Đình bị anh nuốt lại vào miệng, mắt thấy Cố Tân Tân nằm xuống, Cận Ngụ Đình liền bắt lấy cổ tay cô, khóa chúng *** đầu.
"Anh...... Anh muốn làm thật đó hả?"
"A -------"
Ngày hôm sau, điện thoại trên tủ đầu giường của Cố Tân Tân liên tục vang, cô nghe được rất rõ ràng, nhưng lúc này hai mắt làm sao cũng không mở ra được, chỉ hận không thể đập nát điện thoại rồi ngủ tiếp.
Muốn xoay người cũng không thể xoay nổi, cơ thể mệt mỏi đến mức một chút khí lực cũng không có. Bả vai bị ai đó đẩy mạnh mấy lần, Cố Tân Tân mới miễn cưỡng mở mắt.
Cô đưa tay ra, sờ soạng mấy lần mới mò được tới chiếc điện thoại.
"Alo."
"Tân Tân, đã mấy giờ rồi mà cậu còn chưa tới hả?"
Cố Tân Tân gắng gượng muốn ngồi lên, "Mấy giờ rồi?"
"Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, bọn Triệu Thiến cũng dậy hết rồi, cậu đang ở đâu?"
Cố Tân Tân gõ đầu một cái. "Mình lập tức qua, ngủ quên mất."
"Tối qua cậu cũng không có uống thuốc......"
Cố Tân Tân nghe đến đây, lập tức rống lên. "Tống Vân, cậu chỉ cần nhắc lại một chữ thuốc nữa thôi, mình liền P0'p ૮ɦếƭ cậu!"
Tống Vân vội vàng ngắt điện thoại.
Cận Ngụ Đình vén chăn ngồi lên, cũng không để tâm cả người không một mảnh vải mà đứng dậy.
Cố Tân Tân liếc mắt qua, nhanh chóng thu tầm mắt lại, nhưng trong cổ họng cảm giác có gì đó trào lên, cô nâng tay che miệng lại. "Ọe -------"
Người đàn ông dừng chân lại nhìn cô. "Em làm cái gì đấy?"
"Mệt muốn nôn không được à." Cố Tân Tân nói xong, nhắm hai mắt lại. "Ọe -------"
Cận Ngụ Đình nghĩ đến phản ứng của Thương Lục, kích động trèo lên giường, "Không phải là em mang thai đó chứ?"
"Sao có thể," Cố Tân Tân dập tắt hi vọng của Cận Ngụ Đình. "Kinh nguyệt của tôi vừa mới qua thôi."
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, "Vậy em vừa nói cái gì?"
Cố Tân Tân phất phất tay về phía anh. "Đừng cho tôi nhìn thấy cái dáng vẻ hiện tại của anh. Tôi không chịu được, muốn nôn."
Cận Ngụ Đình tái mét mặt, anh nhìn thân thể mình một lượt, "Vị trí nào trên người tôi khiến em phản cảm đến vậy?"
"Anh còn nói được." Cố Tân Tân cảm thấy tình cảnh tối qua thật sự khủng khiếp,"Anh nói đúng rồi, một tháng sau tôi cũng sẽ không muốn chạm vào đàn ông. Vậy nên sau đó anh đừng có mà chạm vào tôi."
Cô vén chăn trốn xuống giường, Cận Ngụ Đình muốn nắm tay cô, nhưng cô chạy cực nhanh, tay anh bắt hụt phải không khí.
"Đó chỉ là em đơn phương không muốn chạm đàn ông, nhưng tôi muốn chạm vào em, đêm nay có muốn lại tiếp tục không?"
Cố Tân Tân lao từ trong phòng tắm ra, cầm chiếc khăn trong tay liên tục đập về phía người đàn ông ngồi trên giường.
Vội vội vàng vàng chạy đến trường, cũng may là chưa muộn lắm, Cố Tân Tân trực tiếp đi đến phòng ngủ của bọn Triệu Thiến.
Triệu Thiến nằm nhoài trên bàn học không nói lời nào, Cố Tân Tân tiến lên hai bước. "Làm sao thế? Còn chưa tỉnh táo lại?"
"Không phải," Tống Vân cười sặc sụa, ôm lấy cái bụng muốn vỡ tung. "Mình vừa cho cậu ấy xem đoạn video tối qua quay, cậu ấy liên tục nói trong sạch đã mất, muốn đi tìm người đàn ông kia bắt anh ta phụ trách."
"Nói vớ vẩn gì đấy!" Triệu Thiến ngồi dậy, chỉ tay về phía Tống Vân. "Cậu còn có chút tình người không? Mình đã thảm đến như vậy rồi!"
"Cậu hẳn là đang âm thầm hớn hở đi, trong cái rủi có cái may, còn không mau cám ơn Tân Tân."
Triệu Thiến nghe thế, vòng tay ôm lấy eo Cố Tân Tân. "Ân nhân cứu mạng của mình."
"Được rồi được rồi," Cố Tân Tân nhìn đồng hồ. "Nhanh đến hội trường thôi, thời gian không còn sớm nữa."
"Tân Tân," Triệu Thiến ngẩng đầu nhìn cô. "Tối qua mình không có đem nụ hôn đầu dâng đi đó chứ?"
"Ách......" Cố Tân Tân đúng là không có chú ý, "Nhưng mà lúc đó cậu rất hung mãnh, mũi của Khổng Thành suýt chút nữa bị cậu đập nát rồi. Cũng không biết là miệng của cậu có ***ng phải anh ta hay không......"
"Ha ha ha -------" mấy người còn lại trong phòng ngủ đều cười rộ lên. "Vậy khẳng định là đã ***ng phải, môi chạm môi nha."
"Mấy cậu lăn hết đi cho mình!"
Cố Tân Tân vội vàng kéo Triệu Thiến đi, "Đến hội trường trước đã, trở về rồi khóc tiếp."
Trong hội trường đã ngồi chật kín khóa sinh viên tốt nghiệp lần này, nét mặt mỗi người đều rất phức tạp, vừa có vui sướng khi sắp được xông vào đời, lại có cảm giác mờ mịt không biết trước được tương lai. Cố Tân Tân chăm chú lắng nghe, nghĩ đến từ nay phải tự mình bước vào đời, trong lòng liền không tránh được cảm giác đau buồn không thôi.
Còn có bạn bè này, thầy cô giáo này, ngày hôm nay từ biệt rồi, sau này có lẽ cũng khó có thể gặp được nhau.
Hiệu trưởng đọc diễn văn xong, từng lớp tốt nghiệp được gọi lên khán đài, từng người hoặc là được giáo viên chủ nhiệm, hoặc là giảng viên khóa của họ đội cho chiếc mũ học sĩ.
Cố Tân Tân đứng bên cạnh Triệu Thiến, mấy người bạn phía sau còn đang tìm chỗ đứng. Cô vừa nói được hai câu với Triệu Thiến, quay đầu nhìn lại liền thấy Vương Kiên Huy đứng phía tay trái mình.
"Cậu......"
Vương Kiên Huy thẹn thùng cười thành tiếng. "Tôi đổi vị trí với một bạn khác, không làm cậu khó chịu chứ?"
Cố Tân Tân cũng miễn cưỡng cười cười.
Hội trường yên tĩnh lại, giáo viên chủ nhiệm cầm mũ học sĩ đội lên cho mấy sinh viên đứng ở hàng trên cùng.
Cố Tân Tân cảm giác được cái mũi ê ẩm, lúc giương mắt lên một lần nữa đột nhiên nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi lên khán đài, trên tay còn cầm theo chiếc mũ học sĩ đang đi thẳng về phía cô.
Chớp mắt một cái, Cố Tân Tân đinh ninh là mình nhìn nhầm, dù cho Cận Ngụ Đình có đến thật thì anh cũng sẽ không thể lên đài nha.
Cố Tân Tân nhìn chăm chú, thấy Cận Ngụ Đình từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, sau đó dừng lại bước chân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc